ZingTruyen.Info

(Edit - Hoàn) Sau khi mang thai con của giáo thảo lớp bên cạnh

Chương 3

Max_thichcachua

Chương 3


Diệp Khâm không tin.

Mang thai? Không thể nào! Cậu kiểm điểm sinh hoạt cá nhân mười tám năm nay của mình. Thủ thân như ngọc, làm sao có thể…

À không đúng, trước đây có như vậy như vậy một lần. Cậu bấm tay tính toán thì vừa vặn tròn hai tháng trước.

“Vậy cũng không có khả năng!” Diệp Khâm nghĩ không ra, “Chỉ có một lần thôi, cũng chưa đi đến cái kia... Cái gì gì đó!”

Bác sĩ nhắc nhở nói: “Khoang sinh sản.” 

(Sinh thực khang: Mình không chắc nó là cái gì. Bản gốc đã bị che ***)

Diệp Khâm đập tay lên giường một cái: “Đúng vậy! Chưa đi đến khoang sinh sản! Làm sao có thể mang… mang thai được?”

Bác sĩ hết chỗ nói luôn: “Ai nói phải đi vào khoang sinh sản mới thụ thai được? Tiết sinh học cháu có nghiêm túc nghe giảng không?”

Diệp Khâm há hốc mồm.

“Hơn nữa tin tức tố của Alpha cấp bậc càng cao thì tỷ lệ thụ thai càng lớn.” Bác sĩ nói lại nhìn ra ngoài cửa một cái, “Tiểu tử kia nhìn là biết không phải bình thường.”

Không bình thường cái rắm!

Nước truyền từng giọt từng giọt trong bao lâu, Diệp Khâm cũng ở trong lòng mắng bấy lâu.

Cậu truyền nước xong thì rút kim đi ra ngoài, nhìn thấy Trình Phi Trì đang khoanh tay dựa vào tường. Vốn dĩ Diệp Khâm không muốn ở trước mặt mọi người làm ra hành động gì nhục nhã nên cậu chỉ trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi quay đầu đi.

Trình Phi Trì đuổi kịp cậu, hỏi: “Cậu khá hơn chút nào chưa?”

Xuất phát từ việc bảo vệ thân thể Omega, bác sĩ không tiết lộ “bệnh tình” của cậu cho những người khác. Hơn nữa bởi vì đây là phòng khám của Omega, Trình Phi Trì lại là Alpha nên đến cả phòng bệnh cũng chưa được tiến vào, đến nay hoàn toàn không hề hay biết gì cả.

Tuy vậy nhưng nghĩ thấy mình và Omega này cũng có một đêm tình duyên nên với thái độ phụ trách, Trình Phi Trì cảm thấy mình vẫn nên quan tâm cậu một chút.

Diệp Khâm ngửi được mùi vị tin tức tố của cậu ta, thân thể lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu nghĩ lại lúc nãy chạy đau nhiều như thế, môn thể chất cũng không lấy được thành tích nào nguyên nhân là bởi vì trong bụng có thêm một khối thịt!

Cậu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể quay lại đem hai lạng thịt dưới háng cậu ta cắt đi cho hả giận.

Nhưng cậu cũng chỉ dám nghĩ vậy, người ta là Alpha cao cấp, chỉ một đầu ngón tay là có thể ấn chết cậu.

Diệp Khâm chỉ còn cách ngoài miệng hung hăng nói: “Quan tâm cái rắm!”

Trình Phi Trì thấy cậu còn có sức lực mắng chửi người, bản thân cũng thấy yên tâm.

*

Phòng y tế cách trường học không xa, đi bộ khoảng mười lăm phút.

Lúc cậu về phòng học thì vừa mới hết một tiết học buổi chiều. Diệp Khâm lôi kéo Liêu Dật Phương đến một góc không người: “Lớp trưởng cậu đi cùng với tớ đi.”

Diệp Khâm bịa ra lí do là mình muốn đi cắt ruột thừa nhưng bây giờ người trong nhà không có ở đây, bác sĩ lại khăng khăng yêu cầu phải có người nhà ký tên mới có thể tiến hành giải phẫu. Cho nên cậu đành phải tìm người hỗ trợ một chút.

Liêu Dật Phương nghe xong phát hiện có chỗ kỳ quái: “Cắt ruột thừa cũng yêu cầu người giám hộ đi cùng hả?”

Diệp Khâm bịa chuyện: “Có chứ, bây giờ bệnh viện yêu cầu nhiều thứ lắm.”

Cuối cùng Liêu Dật Phương cũng đáp ứng cậu. Cuối tuần, cậu mượn một bộ tây trang mặc vào rồi cúng với Diệp Khâm đi đến bệnh viện.

Sở dĩ Diệp Khâm không tìm bọn Chu Phong bởi vì sợ bọn họ không kín miệng nhưng lớp trưởng không giống như bọn họ. Lần này cậu đến bệnh viện muốn cắt không phải ruột thừa mà chính là một sinh mệnh nhỏ. 

Lớp trưởng kéo Diệp Khâm ra ngoài hành lang, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học Diệp, sao cậu có thể gạt tớ như thế?”

Diệp Khâm vừa chột dạ lại vừa ủy khuất: “Tớ không có biện pháp nào mà. Để cho người khác biết được, cái mặt này của tớ biết giấu đi đâu bây giờ.”

Liêu Dật Phương kiên quyết không chịu ký tên: 

“Một người ba nữa của đứa bé đâu? Hắn làm thì hắn tới, không thể để một mình cậu chịu trách nhiệm được.”

Diệp Khâm lại phải nói dối thêm lần nữa, cậu giả vờ thống khổ: “Một người ba kia của nó… Đã không còn nữa.”

Liêu Dật Phương bị nỗi đau kịch liệt của cậu cảm nhiễm, mắt trào lệ nóng nói: “Vậy cậu càng không thể quyết định qua loa, sinh đứa bé ra để tưởng niệm cũng tốt mà.”

Hai người đi về phía trước, vẫn là vị bác sĩ lần trước kia, ông chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ý định của Diệp Khâm, cười nói: “Tìm người đóng giả người nhà thì cũng nên tìm người giống một chút, bạn học này nhìn còn trẻ hơn cả cậu.”

Kế hoạch 1 - thất bại - chấm dứt.

Sau khi tan học, Diệp Khâm lẻn vào thư phòng tính toán trộm con dấu của ba mình lại bị mẹ yêu La Thu Lăng phát hiện.

Dưới tình thế cấp bách cậu với tay lấy cuốn album ảnh gia đình trên kệ sách: “Con, con, con muốn nhìn ảnh cả nhà mình một chút.”

Vì thế mẹ yêu La Thu Lăng kéo cậu ngồi xuống, bắt đầu kể cho cậu mấy chuyện xưa.

“Khi đó mẹ mới vừa mang thai con, đặc biệt ở chỗ có thể ăn mà không cần kiêng gì cả. Mẹ cũng không ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng, còn mấy thứ chocolate, bánh kem, kem ly gì gì đó đều ăn như ăn cơm. Từ khi con sinh ra đã bị bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, nói không chừng cũng có quan hệ đến việc này.”

La Thu Lăng vừa nói vừa âu yếm sờ đầu Diệp Khâm.

“Lúc ấy còn trẻ nên không hiểu chuyện. Nếu đổi lại là bây giờ, mẹ tình nguyện giảm thọ cũng muốn thân thể của bảo bối luôn khỏe mạnh.”

Buổi tối, Diệp Khâm mất ngủ.

Lúc cậu bình tĩnh lại, hai chữ “Hối hận” cứ ở trong đầu cậu xoay tới xoay lui không ngừng. Cậu nghĩ nếu bảo bảo nhỏ biết cậu muốn đem nó xoá sạch, không biết nó có hối hận vì đã đầu thai vào trong bụng mình hay không.

Không biết có phải các Omega khác đều sẽ mắc bệnh thánh mẫu không. Diệp Khâm vuốt bụng nghĩ, bây giờ bảo bảo nhỏ không thể nói chuyện, nếu như nó muốn đi vào thế giới này thì sao? Nếu bây giờ cậu không hỏi ý kiến của nó mà đã cướp đoạt đi quyền lợi được sinh ra của đứa bé, có phải một ngày nào đó trong tương lai mình cũng sẽ hối hận không?

Lúc đó cho dù có muốn giảm bớt tuổi thọ cũng không đổi lại một bảo bảo nhỏ sống sờ sờ được nữa.

Bởi vì thiên tính trách trời thương con này của Omega mà ý tưởng phá thai tạm thời bị gác lại.

Hơn nữa, thời điểm lúc này cũng không thích hợp. Học kỳ sắp kết thúc, kì thi cũng sắp tới, cho dù cậu là học tra nhưng vẫn luôn nuôi ý niệm vào đại học. Vậy chờ đến lúc đó thi xong được nghỉ lại tính tiếp cũng không muộn.

*

Mỗi ngày đi qua đều phải sống tiếp, việc trộm cắp cũng làm cậu căng cả da đầu.

Bác sĩ nói thời gian mang thai Omega cần nhất là được tin tức tố của Alpha trấn an, lúc trước cậu bị đau bụng vài lần cũng là vì đứa bé nhớ một người ba khác của nó.

Sau khi nghe được cái thông tin này, Diệp Khâm trợn trắng mắt. Nhưng thân thể cậu lại rất thành thật, cứ cách mấy ngày lại lẻn vào Lớp 1 làm khách, thuận tay lấy một vài nhu yếu phẩm sinh hoạt.

Sợ bị người khác phát hiện, Diệp Khâm chỉ dám lợi dụng thời gian sau khi tan học. Ở bên trong áo khoác đồng phục có khâu thêm một cái túi nhỏ, trộm được đồ vật thì giấu ở bên trong. Vừa dễ dàng lại vừa rất tinh tế. Diệp đúng là một thiên tài.

Mỗi lần đến tiết thể dục, Diệp Khâm đều cẩn thận nghe theo lời khuyên của bác sĩ, mặc áo khoác bông rồi ngồi xổm trong một góc tránh gió để nghỉ ngơi. 

Lớp 1 Alpha nhiều, rảnh quá lại tham gia mấy cuộc thi chạy đường dài. Toàn bộ học sinh ở sân thể dục đều chạy tới vây xem. Diệp Khâm một mặt thì bĩu môi ghét bỏ, một mặt thì nhịn không được mà nhìn về phía bên đó.

Trình Phi Trì ở phía xa xa đang dẫn đầu dù cậu ta cũng không đẹp trai như những Alpha khác cùng đội. Cậu ta mở ra một chai nước khoáng rồi dội từ trên đỉnh đầu xuống, một đầu đầy mồ hôi chạy ra ngoài sân rồi cầm lấy khăn lông lau vài cái.

Diệp Khâm nhìn chằm chằm cái khăn lông kia.

Loại đồ vật như thế này tin tức tố cực kỳ nồng, gấp hàng chục lần những cây bút, cuốn sách kia. Cái khăn lông được đặt ở phía xa xa, giống như Cừu vui vẻ và Sói xám, giống như Mật ong với Tiểu Hùng Duy Ni, toát ra một sức hấp dẫn chết người đối với Diệp Khâm.

Cậu từng chút từng chút dịch đến phía bên đó. Nhân lúc không ai chú ý, chỉ trong tích tắc đem khăn lông kia cất vào trong túi.

Sau đó cậu đi đến nhà vệ sinh nam, móc khăn ra hít lấy hít để.

Diệp Khâm xem hành vi này giống như một bản năng sinh lý. Đứa bé trong bụng khóc lóc đòi, cậu cũng chỉ là bất đắc dĩ bị bắt buộc thôi!

Vì thế cậu không hề có gánh nặng tâm lý nào mà cứ thế đứng hít hà nửa ngày, hồn nhiên không biết biểu tình của mình có bao nhiêu say mê, cỡ nào si hán.

Thẳng đến khi một nam sinh bước vào phòng vệ sinh.

Trình Phi Trì vừa bước vào thì thấy cái khăn mình tìm nửa ngày đang bị Omega nhỏ ở lớp bên cạnh ôm vào trong ngực. Khuôn mặt Omega nhỏ còn phiếm hồng, khóe mắt long lanh nước, bỗng dưng làm cậu nghĩ đến mấy từ “Xuân ý dạt dào”.

Còn bỗng nhiên nghĩ đến một đêm triền miên mất hồn kia.

Diệp Khâm không có nghĩ nhiều như vậy, tay cậu theo phản xạ có điều kiện run lên, khăn lông rơi trên mặt đất. May là với loại tình huống này cậu đã sớm có chuẩn bị.

Cậu khom lưng nhặt khăn lông lên, vặn vòi nước bắt đầu giặt khăn. Lúc sau cậu quay đầu liếc Trình Phi Trì: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy soái ca giặt khăn lông bao giờ à?”

Khăn lông cả trường đều không khác nhau lắm, đặc biệt là khăn màu trắng. Diệp Khâm đoán chắc cậu ta không có biện pháp nào chứng thực cái khăn lông này thuộc về ai, đắc ý ngân nga đầy tự hào. 

“Hoa hồng e thẹn im ắng mà nở rộ”, Diệp Cẩm Tường gần như đêm nào cũng hát bài ca hoài cổ này. 

Hát thật dễ nghe, cậu cầm lòng không được lắc lư theo nhạc, không để ý một chút thôi thì đã có cái gì đó trượt ra khỏi miệng dây kéo áo khoác đồng phục.

Là một cây bút máy. 

Lúc này Trình Phi Trì giành trước một bước, vớt cây bút từ trong nước lên.

Diệp Khâm muốn lấy lại nhưng tay cậu ta giơ cao, không hạ xuống cũng không dịch chuyển. Đôi mắt cậu trừng tròn xoe, bầu không khí rất căng thẳng. 

Đây là một cây bút đã bị đổi qua đổi lại nhiều lần. Mùi hương chủ nhân của nó đã bị tin tức tố từ một Omega khác che giấu mất. Bởi vậy có thể thấy được Omega này nhất định luôn mang theo nó bên người, quý trọng nó vô cùng.

Lúc trước Trình Phi Trì còn thấy hoang mang khi cây bút này mất tích hai ngày rồi lại trở về hai ngày. Bây giờ cậu bừng tỉnh ngộ ra, nhìn cây bút trong tay trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn Omega nhỏ trước mặt ngây ra như phỗng, khóe môi khẽ nhếch gợi lên một nụ cười.

Diệp Khâm cho rằng cậu ta sẽ đánh mình, không ngờ tới cậu ta sẽ cười.

Cười cái gì? Có cái gì buồn cười?

… Đợi một chút, biểu tình của cậu ta lại giống như muốn nói “Tôi biết cậu thích tôi” là như thế nào???

---------------------------------------
Những ngày cuối cùng được nghỉ Tết nên cực kỳ năng suất. Hôm nay quá lười lên Đà Lạt với gia đình nên mình ở nhà. Tối hoặc mai có chương mới nha! ^3^ *khen tui đi*

------------------------------------------
Cừu vui vẻ vs Sói xám ( Hỉ Dương Dương vs Hôi Thái Lang)

Mật ong vs Tiểu Hùng Duy Ni (Winnie the Pooh)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info