ZingTruyen.Com

[EDIT HOÀN] Rốt cuộc ai đã cắn tôi

Chương 92. Bắt cóc

yuukute

10/12/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)

...

Hứa Tinh Nhiên trầm mặc khởi động xe.

"Bây giờ chỉ có thể hy vọng sau khi chú Hứa và Bác Cố giao mật mã, Eden sẽ thả Tiếu Thần ra thôi."

"Bọn họ sẽ không thả Tiếu Thần" Cố Lệ Vũ nói.

"Ý cậu là gì?" Hứa Tinh Nhiên dừng xe lại ven đường, quay đầu nhìn về phía Cố Lệ Vũ.

"Các cậu đã biết trong tủ bảo hiểm cần mật mã của ba tôi và chú Hứa để mở có cái gì rồi đúng không?"

An Lan gật đầu: "Chú Hứa đã nói với bọn tôi rồi, là thuốc cường hóa alpha... Nhưng mà cái đó chỉ có tác dụng với người nhà họ Cố thôi."

"Dã tâm của Eden rất lớn, bọn họ còn muốn tất cả dữ liệu liên quan đến thí nghiệm năm đó." Cố Lệ Vũ nói.

Có đủ dữ liệu thí nghiệm, bọn họ có thể chế tạo ra chất cường hóa pheromone của bất cứ gia tộc alpha nào. Loại thuốc này không chỉ làm tăng sự tranh đấu giành quyền lực trong các gia tộc, mà còn có thể trở thành phương pháp để Eden có thể khống chế người thừa kế của các gia tộc alpha.

"Cậu cũng mệt rồi, trước về nhà tắm rửa một chút, rửa sạch mùi pheromone trên người cậu đi. Nếu không... Tôi cũng muốn tẩn cho cậu một trận." Hứa Tinh Nhiên nói.

"Cậu biết Tiếu Nam ở đâu không?" Cố Lệ Vũ đột nhiên hỏi.

"Tôi không biết, cậu ta hiện giờ đang được cảnh sát đưa vào chương trình bảo vệ nhân chứng. Làm sao, cậu muốn đi gặp cậu ta à?" Hứa Tinh Nhiên hỏi.

"Đúng vậy, tôi có một vài chuyện muốn hỏi cậu ta, có thể nói đội trưởng Hồng sắp xếp cho tôi gặp cậu ta một lần không?" Cố Lệ Vũ hỏi.

"Để tôi thu xếp." Hứa Tinh Nhiên nói xong thì gọi điện cho đội trưởng Hồng.

Đôi trưởng Hồng nói Tiếu Nam sắp được đưa đến một địa điểm khác, trước khi đi có thể sắp xếp cho Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên gặp cậu ta khoảng độ mười phút.

"Chúng ta đi thôi." Cố Lệ Vũ hất cằm.

Hứa Tinh Nhiên thở dài: "Cậu thật sự coi tôi là trâu là ngựa để sai sử đấy hả?"

"Cậu ấy tin tưởng cậu nên mới như vậy đó." An Lan nhanh chóng đứng ra hòa giải.

Hứa Tinh Nhiên liếc An Lan qua gương chiếu hậu một cái, có chút bất lực mỉm cười.

Bọn họ lái xe tới nhà Tiếu Nam, bên ngoài nhà họ đều là xe cảnh sát và cảnh sát đang mặc thường phục, bên trong nhà cũng có một đội bảo vệ đang làm nhiệm vụ. Vali hành lý của hai ba con Tiếu Nam đang để ngay ở phòng khách, chiếc Suv chuẩn bị đưa họ rời đi đã đậu ngay ngoài cửa.

Tiếu Nam nhìn thấy Hứa Tinh Nhiên đầu tiên, biểu tình trên mặt có chút lúng túng.

Đội trưởng Hồng ngồi cạnh Hứa Tinh Nhiên, vẫy vẫy tay gọi Tiếu Nam: "Tới đây, cậu Tiếu đừng ngại ngùng như vậy, các cậu không phải đã biết nhau từ trước rồi à, lại đây tán gẫu chút đi."

Lời này thật sự quá mỉa mai.

Tiếu Nam cứng đờ ngồi xuống đối diện Hứa Tinh Nhiên, lạnh lùng nói: "Có vấn đề gì cảnh sát không phải đã hỏi hết rồi sao?"

"Nhưng bọn tôi có mấy vấn đề mới đây." Hứa Tinh Nhiên híp mắt cười, sau đó nhìn về phía Cố Lệ Vũ, ra hiệu cho cậu ta hỏi.

Vẻ mặt Cố Lệ Vũ vẫn lạnh lùng y như trước, không nhìn ra tâm tình.

"Cậu tiếp xúc với Eden thông qua con đường nào?" Cố Lệ Vũ hỏi.

"Cái vấn đề này tôi đã trả lời rất nhiều lần rồi — là thông qua email. Mặc dù tôi đã xóa email đó đi từ lâu nhưng không phải cảnh sát đã khôi phục được nó rồi à?" Tiếu Nam nói.

Cố Lệ Vũ lắc đầu, không nhanh không chậm nói: "Email chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Không phải nó."

Tiếu Nam lạnh lùng nở nụ cười, đáy mắt cậu ta có một tia hoảng sợ xẹt qua, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

"Cố Lệ Vũ, vậy cậu nói tôi tiếp xúc với Eden thông qua cách nào?"

"Thi đấu bắn súng." Cố Lệ Vũ đáp.

"Vậy Eden đáng lý phải liên hệ với cậu, chứ không phải là tôi."

Trong giọng nói Tiếu Nam mang theo ba phần giễu cợt.

An Lan ngồi ở bên cạnh lại để ý thấy đầu ngón tay Tiếu Nam hơi giật một chút, giống như động tác bóp cò trên trường bắn.

"Không, người vốn đã nằm trong trung tâm quyền lực của gia tộc alpha sẽ không bị Eden để ý tới. Chỉ có những người giống như cậu, mơ ước có thể trở thành alpha cao cấp nhưng nồng độ pheromone của bản thân lại không đủ mới là mục tiêu của bọn họ." Cố Lệ Vũ nói.

Trong mắt Tiếu Nam đầy tức giận: "Cậu có ý gì? Nghĩ mình là alpha cao cấp thì ghê gớm lắm sao?"

"Đúng là rất ghê gớm." Cố Lệ Vũ trả lời.

An Lan sặc nước miếng, ho sặc sụa, cậu biết Cố Lệ Vũ rất tự tin với khả năng của bản thân, hai từ "Khiêm tốn" chưa từng nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu ta, nhưng mà huỵch toẹt nói "Đúng là rất ghê gớm" như vầy, An Lan cũng phải hoài nghi liệu Cố Lệ Vũ có phải bị ủy ban quản lý alpha dày vò quá độ mà rớt não rồi không nữa?

... Hay là, cậu ta đang cố ý chọc tức Tiếu Nam.

"Alpha cao cấp thì sao chứ? Khi pheromone omega của Diệp Vân lan tràn khắp nơi, cậu cũng chỉ muốn nhào tới y như những người khác mà thôi." Tiếu Nam chống hai tay lên trên bàn trà, vươn người về phía trước, tới gần chỗ Cố Lệ Vũ, nhìn chằm chằm vào trong mắt cậu ta, "Nói đến năng lực tự kiềm chế, cậu còn không làm được bằng tôi."

"Cho nên, sự kiện bất ngờ xảy ra trong trận thi đấu bắn súng nửa năm trước, là cậu làm ra." Cố Lệ Vũ vẫn ngồi im bất động, ngữ điệu bình thản nói.

Nói đến châm chọc khiêu khích, vẫn là Hứa Tinh Nhiên am hiểu hơn.

"Ồ ——" Cậu ta kéo dài giọng, trên mặt là biểu tình "Thì ra là như vậy", "Có tôi, Cố Lệ Vũ và Diệp Vân ở đó, ba vị trí đầu nhất định là của chúng tôi không thể nghi ngờ, cậu không chen vào nổi, đúng không? Mà hôm đó, cậu cũng lấy được hạng bốn. Này vốn là không có vấn đề gì, ai ngờ nửa đường lại mọc ra một Tiếu Thần."

Tiếu Nam siết chặt nắm đấm, "Tiếu Thần thì tính là cái gì?"

"Chậc chậc, cậu nói vậy thì không đúng rồi. Hẳn là Tiếu Uẩn tính cái gì mới đúng, anh ta tự cho là mình đang lợi dụng cậu, kỳ thực lại là ngược lại, cậu luôn lợi dụng Tiếu Uẩn chèn ép Tiếu Thần, tốt nhất là Tiếu Uẩn có thể cướp lấy trái tim của Tiếu Thần cho mình dùng. Bởi vì đồng dạng là alpha cao cấp, nồng độ pheromone của Tiếu Thần ở nhà họ Tiếu chính là cao nhất. Nhưng cậu không ngờ là Tiếu Uẩn và Hàn Lệ lại vô dụng như vậy, đúng không?"

Hứa Tinh Nhiên hất cằm.

Kiểu xem thường này khiến Tiếu Nam không thể chịu đựng thêm được nữa, trực tiếp phóng pheromone của mình tấn công Hứa Tinh Nhiên.

Mùi xạ hương nồng nặc gay mũi lập tức đánh úp về phía Hứa Tinh Nhiên, ngay sau đó mùi hổ phách bao phủ lấy, lập tức ngưng tụ, tựa như chỉ nháy mắt đã khiến Tiếu Nam không thể chống cự lại, bàn tay cậu ta chống trên bàn thoát lực, mồ hôi lạnh dọc theo thái dương nhỏ xuống.

Đội trưởng Hồng nhìn tình huống này vội ho khan một tiếng: "Được rồi, được rồi. Áp chế pheromone... Là không tuân thủ quy củ."

Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, dựa lưng về phía sau.

Áp lực nặng nề trong nháy mắt tản đi, Tiếu Nam dùng sức hít một hơi.

"Cậu xem, đây chính là chênh lệch giữa tôi và cậu. Trong lòng cậu đầy đố kỵ, ở trong gia tộc alpha, nơi lấy pheromone để quyết định địa vị của bản thân, cậu biết rõ mình sẽ không có tương lai gì, nếu muốn thắng thì cũng chỉ có một con đường duy nhất là hợp tác với Eden. Nếu muốn thông qua cậu nắm giữ Tiếu gia thì chí ít cũng phải khiến cậu trở thành alpha cao cấp, vậy thì lại cần phải có Tiếu Thần, bởi vì pheromone của hai người có khả năng cao sẽ kết hợp thành công. Bọn họ hiện giờ đang thu thập một lượng lớn pheromone của Tiếu Thần đúng không... Chỉ là bây giờ cậu đã phản bội lại Eden."

Tiếu Nam trầm mặc không nói thêm gì, cậu ta càng trầm mặc càng chứng minh suy đoán của Hứa Tinh Nhiên là chính xác.

"Cậu thi đấu bắn súng thua, nhất định sẽ rất tức giận đúng không? Cậu ở trong nhà vệ sinh khóc nhè hay là đi trút bầu tâm sự, phát tiết sự bất mãn trong lòng với huấn luyện viên của mình? Sau đó bị người của Eden nhìn trúng sao? Người đó là ai?"

Câu nói sau cùng của Hứa Tinh Nhiên gằn giọng rất thấp, khiến Tiếu Nam giật nảy mình.

Tim An Lan đập điên cuồng, có lẽ Tiếu Nam sắp nói ra cái tên mà họ đã nhìn thấy trong tờ danh sách Cố Vân Lễ để lại kia.

Bỗng dưng, Cố Lệ Vũ ở bên cạnh lôi An Lan qua, Hứa Tinh Nhiên cũng ấn đầu đội trưởng Hồng xuống.

Chỉ nghe "Đoàng ——" một tiếng, bức tranh sơn dầu treo trong phòng khách đã rớt xuống, miếng kính chắn bên ngoài bể "loảng xoảng".

Mấy viên cảnh sát chạy tới, ấn Tiếu Nam nằm xuống.

Lại có thêm mấy phát đạn bắn lên khay trà trên bàn, tiếng tách trà bằng sứ vỡ vụn nghe mà rợn cả người.

Tay Cố Lệ Vũ che lên tai trái An Lan, ấn cậu xuống dưới bàn trà, một viên đạn sạt qua chỗ họ, găm vào trên ghế sofa.

Bọn họ nằm rạp trên mặt đất, An Lan không còn nghĩ được gì, chỉ nghe thấy tiếng đạn bắn đoàng đoàng vang, đó đều là đạn thật súng thật, không phải đạn giấy mà bọn họ vẫn dùng để thi đấu.

Trên mu bàn tay Cố Lệ Vũ có một vết thương đang rướm máu, là do viên đạn lúc nãy sạt qua lưu lại.

"Đi ——"

Cố Lệ Vũ kéo An Lan nhanh chóng trốn ra sau lưng ghế sofa.

Tiếu Nam đã trúng đạn, cảnh sát vội kéo cậu ta tìm chỗ nấp, đồng thời gọi cứu viện.

Tiếu Nam ho khan, máu từ vết thương trên ngực không ngừng ứa ra, cậu ta kéo chặt lấy viên cảnh sát bên cạnh, khẩu hình nói "Cứu tôi."

Nhưng các tay súng bắn tỉa đã kiểm soát mọi vị trí trong nhà từ cửa sổ, chỉ cần bọn họ đi ra khỏi chỗ nấp thì sẽ lập tức bị bắn trúng.

"Quân cứu viện bao giờ mới tới?" Hứa Tinh Nhiên hỏi đội trưởng Hồng.

"Nhanh nhất cũng phải năm phút nữa."

"Không tới năm phút bọn họ sẽ xông vào được đây." Cố Lệ Vũ lạnh lùng nói.

"Đội trưởng, không ổn rồi! Phổi Tiếu Nam trúng đạn, e là không chống đỡ thêm được nữa!"

Đội trưởng Hồng nghe tin này, nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng "Đệch".

Sự ngông cuồng của "Eden" đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ, dám phái người giữa ban ngày ban mặt ám sát nhân chứng được cảnh sát bảo vệ, có thể nói là quá trắng trợn, không coi ai ra gì.

Có thanh âm va chạm mạnh truyền tới, "Ầm ——" một tiếng, làm cho vai An Lan cũng run lên.

"Xong." Hứa Tinh Nhiên nói.

"Xong cái gì?"

"Chiếc Suv dùng cho Tiếu Nam rời đi đậu bên ngoài bị đụng phải, bọn chúng sắp xông vào rồi."

Cố Lệ Vũ vừa dứt lời, chỉ nghe có tiếng "Loảng xoảng" không ngừng vang lên, cửa chống trộm nhà Tiếu Nam cứ như vậy bị phá, ván cửa bằng thép bay ra thiếu chút nữa đập trúng lên người An Lan, Cố Lệ Vũ không nói tiếng nào, ấn An Lan vào trong ngực mình che chở cho cậu.

Ván cửa đập lên bàn trà, tiếng vang lớn như vừa có một trận động đất xảy ra.

Một chiếc SUV cải tiến vọt vào trong nhà, cửa xe mở ra, người bên trong ghìm súng nhảy xuống.

Người của đội trưởng Hồng giơ súng muốn kháng cự , nhưng lập tức đã bị bắn trúng.

Hứa Tinh Nhiên hô lớn: "Dừng lại — Tôi là người nhà họ Hứa!"

Tên tội phạm cầm súng rút điện thoại ra nhìn một chút rồi dùng báng súng đập lên đầu Hứa Tinh Nhiên, cậu ta lập tức ngã xuống.

Đội trưởng Hồng muốn bảo vệ cho Hứa Tinh Nhiên lại bị phía bên kia bắn trúng bả vai.

"Phát tiếp theo chính là đầu."

Đối phương nói xong liền đi về phía Cố Lệ Vũ, vừa muốn kéo cậu ta dậy thì tay đã bị kéo ngược lại, thuận thế vặn một cái, người đàn ông này thân hình vô cùng cường tráng, Cố Lệ Vũ tuy là thành công bẻ trật khớp tay đối phương những cũng bị hắn đánh một quyền, đầu đập xuống mặt đất.

"Cố Lệ Vũ!"

An Lan vội đỡ đầu cho đối phương, cú đấm kia quá mạnh, ngón tay An Lan đập cả xuống nền đất, khớp xương đau như muốn nứt ra.

"A..."

Giây sau, An Lan đã bị tên kia lôi dậy, Cố Lệ Vũ vẫn còn choáng váng muốn đứng lên ngăn cản lại bị hắn chĩa súng vào đầu.

"Nói cho ba cậu biết, thứ chúng tôi muốn, ông ta không muốn cho cũng phải cho."

Nói xong, đối phương lập tức lôi An Lan lên xe.

Ngay sau đó là một trận xả súng điên cuồng khiến người của đội trường không không có cách nào tiến lên ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn An lan bị mang đi.

"Ranh con, ngoan ngoãn một chút." Giọng của một người đàn ông khác trong xe vang lên.

An Lan siết chặt bàn tay trái của mình, kinh hoảng trong lòng chợt biến mất, xem ra cậu bị bắt làm con tin.

Nếu là con tin, như vậy tính mạng tạm thời hẳn sẽ không có nguy hiểm.

Họ nhanh chóng lái xe lao đi, xe dừng một chút trước cửa một toàn nhà, có người từ trên cao trực tiếp trượt xuống, người này đội mũ lưỡi trai, trên lưng còn đang đeo súng, chính là tay bắn tỉa đã bắn trúng Tiếu Nam vừa nãy.

Cửa xe mở ra, đối phương lưu loát tiến vào ngồi ở phía sau cùng, rồi đóng cửa xe "Uỳnh" một tiếng.

Toàn bộ quá trình không tới hai giây, khả năng phối hợp nhần nhuyễn cùng tốc độ của bọn họ khiến An Lan kinh ngạc không thôi.

Tay bắn tỉa ngồi phía sau vẫn đang cúi đầu, An Lan nhìn không thấy mặt của hắn, nhưng trong lòng lại đang suy đoán thân phận của đối phương.

Rất có thể hắn ta chính là Lương Hạo, cái người từng vô dịch bắn súng bị "Eden" thu nạp.

"Tiêm cho cậu ta một mũi đi." Tên ngồi cạnh An Lan lên tiếng.

Da đầu An Lan lập tức căng ra, tiêm cái gì cơ?

Là muốn làm cho cậu hôn mê, hay là thuốc mà Eden nghiên cứu? Cậu gần đây không tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, không biết tình trạng phân hóa của mình như thế nào rồi. Nếu Eden lần thứ hai dùng thuốc làm ảnh hưởng đến quá trình phân hóa lên người cậu, không biết sẽ có hậu quả gì.

"Không được, tiêm một mũi it nhất sẽ hôn mê mất ba ngày." Người đàn ông ngồi phía sau trả lời.

"Được rồi."

Đầu cậu bị trùm khăn đen che lại.

"Ranh con ngoan ngoan một chút, nếu không tao bắn vỡ sọ."

Cho dù An Lan không nhìn thấy gì, cũng không có cách nào phán đoán xem bọn họ sẽ đưa mình đi đâu. Nhưng hiển nhiên người đang ngồi phía sau kia rất có quyền lên tiếng, tám chín phần mười chính là Lương Hạo.

Mà coi như An Lan có không nhìn thấy gì, khứu giác và thính giác của cậu vẫn nhạy bén như cũ.

An Lan nghe được tiếng xe tải chở hàng cỡ lớn chạy qua, xe của bọn họ xóc nảy một chút, nếu cậu không nghe nhầm, thì bọn họ đã lái xe vào trong thùng hàng phía sau xe tải.

"Mày đang nghe cái gì?" Âm thanh mang theo ý cười từ phía sau truyền đến.

Lưng An Lan nhất thời toát mồ hôi lạnh.

"Tao nghe nói mày dựa vào pheromone của thằng nhóc họ Cố kia mới có thể tiếp tục phân hóa, nếu không đã sớm trở thành omega rồi."

Đối phương vừa nói vừa vòng tay qua lưng ghế của An Lan, nhéo lên gáy cậu, đó chính là chỗ cậu từng bị Cố Lệ Vũ cắn, ngoài ra chưa từng bị ai chạm qua, cảm giác buồn nôn trào lên, An Lan theo bản năng giãy giụa muốn tránh ra.

"Nhưng như mày mà cũng được tính là alpha à? Sao tao không ngửi ra được một tí pheromone nào vậy?"

Lương Hạo nói xong, tất cả mọi người trên xe đều bắt đầu cười nhạo.

Bọn họ đều là alpha, đều có thể cảm nhận được pheromone.

Nếu không phải Lương Hạo nhắc cậu nhớ, An Lan đều quên mất là mình cũng có thể dùng tin tức tố tấn công bọn họ.

Nhưng ở đây có bốn người... Trừ phi là Cố Lệ Vũ hoặc là Hứa Tinh Nhiên ra tay, bằng không căn bản không thể cùng lúc hạ gục tất cả bọn họ. Cậu phải tìm cơ hội.

An Lan không nói gì.

"Ranh con, sợ đến ngu người rồi à?" Tên ngồi bên cạnh An Lan chế giễu nói.

"Phía trên nói muốn bắt sống thằng ranh này, không biết để làm cái gì."

"Thế mày chưa nhìn thấy thằng nhóc họ Cố bảo vệ nó kinh như nào rồi, bẻ trật cả khớp tay của tao, vụ này tao phải đòi thêm tiền thưởng, đau chết được."

"Thêm tiền? Tao nghĩ mày muốn ăn kẹo đồng thì có."

Bọn họ cười cười nói nói, nhưng lại rất ăn ý mà không để lộ ra bất kỳ một tin tức quan trọng nào.

Không biết ở trong thùng xe tải bao lâu, rẽ trái rẽ phải không biết bao nhiêu lần, An Lan cũng không xác định được xe đang đi tới đâu.

Khi đến một điểm nào đó, xe chợt dừng lại, cửa thùng hàng mở ra, tên ở bên cạnh An Lan nói câu "Xuống xả nước" rồi liền mở cửa đi ra ngoài.

An Lan nhỏ giọng nói một câu: "Tôi cũng muốn đi nhà vệ sinh."

"Cái gì?" Tên kia bật cười, "Anh bạn nhỏ muốn chạy trốn đúng không?"

"Các người nhiều người... Tôi không chạy thoát được đâu." An Lan đáp.

Lương Hạo ngồi ghế sau bật cười, không biết moi đâu ra một chai nước khoáng đã hết, vứt cho An Lan.

"Anh bạn nhỏ dùng cái này là được rồi."

Đây là Lương Hạo đang cười nhạo họa mi của cậu nhỏ.

An Lan không bị hắn ta khiêu khích, chỉ càng nhỏ giọng hơn nói: "Dùng cái này không đi được."

"Vậy thì nhịn." Lương Hạo nói.

An Lan không tiếp tục tìm cớ, chỉ yên tĩnh ngồi.

Xe lại tiếp tục chạy.

Dọc đường đi có rất nhiều trạm kiểm soát, tài xế lái xe tải đã phải dừng lại mấy lần.

Mỗi một lần tới trạm tiếng nói chuyện trong xe sẽ dừng lại, An Lan có thể cảm giác được họng súng lạnh như băng đè lên sau gáy mình, một khi thùng hàng bị bắt mở ra kiểm tra, bọn họ sẽ dùng An Lan để uy hiếp phía cảnh sát.

Bọn họ cứ như vậy gập ghềnh trắc trở đi ra khỏi khu vực nội thành.

Không biết lại qua thêm bao lâu, An Lan bắt đầu cảm thấy đói bụng, người bên cạnh giống như đang ăn gì đó, phát ra tiếng răng rắc.

Bụng An Lan không tự chủ sôi lên "Òng ọc".

Người bên cạnh vui vẻ, "Anh bạn nhỏ có vẻ đói bụng rồi đây, có cần cho nó ăn cái gì không?"

Lương Hạo trả lời: "Không cần, trong người thiếu gluco, năng lực phản xạ của não sẽ giảm xuống. Cứ để nó đói bụng đi, thoải mái quá lại nghĩ cách gây phiền toái cho chúng ta."

"Có lý."

Nếu không phải đầu An Lan đã bị trùm bao kín mít, bọn họ có thể nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ, mắt trợn ngược lên trời của An Lan.

Có lý cái con khỉ ấy mà có lý!

Lái xe liên tục mấy tiếng đồng hồ không nghỉ, tài xế xe tải cũng đã thấm mệt, lúc này một chiếc oto con đột nhiên vọt ra phía trước đầu xe, tài xế xe tải vội đánh vô lăng bẻ lái, thùng hàng phía sau quay ngoắt gần 180ᴼ, sau lại phải né xe chạy phía ngược chiều, tài xế lại đánh lái thêm lần nữa, lần này xe tải chở hàng hoàn toàn lật nhào!

Chiếc Suv đậu trong thùng hàng cũng xoay một vòng.

Mặt An Lan đập mạnh lên cửa kính xe, dạ dày lộn tùng phèo muốn ói ra.

Vách thùng chở hàng phát ra tiếng "Rầm rầm" bị va chạm cực mạnh, chấn đến độ màng nhĩ cũng muốn rách ra.

"Đệch — chuyện quái gì đây!"

"Đầu tao bị đụng sắp nở hoa rồi!"

"Chắc là có tai nạn xe." Giọng của Lương Hạo vang lên, "Chúng ta nhất định phải nhanh rời khỏi đây, cảnh sát sẽ tới nhanh thôi."

Nhưng cửa thùng hàng xa tải đã bị khóa lại từ lên ngoài, bọn họ gọi điện cho tài xế rất lâu mà không có ai trả lời.

"Đừng nói là bị đâm chết rồi nhé?"

Lương Hạo quyết định thật nhanh, nói: "Lái xe, đâm vỡ cửa thùng hàng, chúng ta nhất định phải đi ngay bây giờ."

Chiếc Suv lập tức nổ máy, lái về phía trước rồi đột nhiên tăng tốc lùi nhanh về phía sau, An Lan giật thót, những người này thực sự quá hùng hổ!

"Bùm ——" một tiếng, bọn họ thật sự phá được cửa thùng hàng, sau một trận xóc nảy mạnh, xe rơi xuống đường cách chỗ xe tải bị lật đến mấy mét, không ngờ bọn họ lại rơi lên làn đường ngược chiều, lại bị một chiếc xe khác va chạm.

Chiếc Suv của bọn họ bị xô về phía gầm xe tải, đánh lái quá mạnh khiến xe ngay lập tức bị lật.

An Lan bị trùm kín đầu hoàn toàn chỉ có thể dựa vào thính giác và cảm giác trên thân thể để đoán xem đang có chuyện gì xảy ra, cái cổ của cậu như muốn gẫy rời ra, đầu cùng bị đập lên cửa sổ xe mấy lần.

Khi chiếc xe cậu đang ngồi bị lật, An Lan giơ tay chống lên nóc xe theo bản năng.

Kim loại ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, xe bọn họ văng xa mấy mét mới hoàn toàn ngừng lại.

An Lan bị chấn đến xương cốt toàn thân cũng muốn rụng ra thành từng mảnh, một lúc lâu sau mới phản ứng được, cậu nghiêng người lấy lại thăng bằng, nghe thấy người bên cạnh đang rên rỉ.

"Vai... Vai của tao..."

An Lan kéo chiếc khăn trùm trên đầu xuống, cảm giác có thứ gì đó đang nhỏ lên mặt mình, là máu của người bên cạnh.

Ánh đèn trên đường rất chói mắt, An Lan đưa tay lên cản lại một chút.

Người ngồi trên ghế lái hoàn toàn không có chút động tĩnh nào, tay rũ xuống ở một bên.

Tim An Lan đập dồn dập, trong xe ngoại trừ người bị thương kia hoàn toàn không có tiếng của ai khác nữa, cậu nhất định phải trốn khỏi đây!

An Lan đang định đập vỡ tấm kính cửa xe đã nứt để trèo ra thì ở phía sau, có một khẩu súng đã dí lên đầu cậu.

"Vận may của anh bạn nhỏ thật là tốt đấy."

Một chậu nước lạnh dội xuống, tim An Lan nhất thời lạnh lẽo, máu như đông lại, không dám làm ra cử động nào, chỉ sợ đối phương lỡ tay cướp cò.

Là Lương Hạo.

Hắn ngồi ở phía sau cùng, vậy mà không bị sao hết, vận may của hắn ta so với An Lan còn tốt hơn!

Lương Hạo nghiêng người đạp cửa xe rồi chui ra.

Xung quanh đã có mấy người xúm lại xem, có người báo cảnh sát, có người chạy lại hỗ trợ.

An Lan vừa muốn kêu cứu, thanh âm của Lương Hạo đã vang lên: "Tao có thể giết chết hết tất cả bọn họ."

Tiếng súng lên nòng đặc biệt vang dội.

An Lan không dám nhúc nhích, Lương Hạo mở cánh cửa xe bên hông, lôi cậu ra ngoài.

Tai nạn xe liên hoàn nghiêm trọng như vậy xảy ra, đã nghe thấy tiếng còi hụ xe cảnh sát và xe cứu thương từ xa truyền tới.

Lương Hạo một tay kéo An Lan, tay kia cầm súng, cướp một chiếc xe đậu ngay đó, rồi ấn An Lan lên ghế lái.

"Lái xe."

"Tôi... Tôi không biết lái xe! Tôi không có bằng lái!" An Lan choáng váng.

Lương Hạo mỉm cười, tiếng cười âm trầm khiến người nghe lạnh cả gáy: "Anh bạn nhỏ, đàn ông con trai với chuyện lái xe đều rất có thiên phú. Chưa ăn qua thịt heo, chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy hả?"

Nói xong, Lương Hạo giơ súng, bắn trúng vai chủ chiếc xe đang bỏ chạy.

An Lan bị dọa, không dám nói thêm gì nữa, vội đạp ga, động cơ xe rồ lên một tiếng rồi lao đi.

"Xem, không phải là lái rất tốt à?"

Lương Hạo vươn tay ra ngoài cửa sổ, bắn thẳng vào bình xăng của chiếc Suv.

"Đùng ——" một tiếng, chiếc xe nổ tung, ngọn lửa lùng lên, toàn bộ mặt đường dường như đều đang vặn vẹp dưới sức nóng phát ra từ ngọn lửa.

An Lan không thể tin nổi vào mắt mình, cậu rống lên: "Con mẹ nó, anh làm cái gì vậy!"

Họng súng của Lương Hạo quay qua, gõ gõ lên thái dương của An Lan. "Giữ bọn họ lại để cảnh sát tới bắt sao?"

An Lan há miệng không nói được gì, đối với người đã mất hết nhân tính thì có có nói gì cũng chỉ tốn công tốn sức mà thôi.

"Thế không phải là xong rồi sao. Trên đời này chỉ có hai loại người, 'có dụng và vô dụng mà thôi."

"Xem ra tôi là bên 'có dụng'." An Lan tự giễu nói.

An Lan cầm tay lái, người thì đi đã trước rồi, linh hồn mới đang đuổi theo sau.

"Mày đương nhiên là 'có dụng'. Nghĩ thử mà xem, bạn trai nhỏ của mày nhất định đang nghĩ hết mọi biện pháp để tìm mày về đấy."

"Các người vì sao lại muốn bắt tôi?" An Lan lạnh giọng hỏi, "Nếu như là vì muốn uy hiếp Hứa Trọng Sương hay là Cố Vân Lễ thì các người nên bắt Hứa Tinh Nhiên với Cố Lệ Vũ mới đúng. Bắt tôi thì làm được cái lông gì?"

"Bởi vì mày không phải là alpha cao cấp, dễ khống chế hơn nhiều." Lương Hạo cười đáp.

"Hứa Trọng Sương và Cố Vân Lễ sẽ không để ý đến sống chết của tôi." An Lan nói.

"Chậc... Mày không biết càng là alpha cao cấp thì động lòng xong sẽ càng khó buông tay hả? Pheromone của mày giống như một dấu nung, đã khắc sâu vào trong tâm trí Cố Lệ Vũ rồi, không tìm được mày, sớm muộn gì nó cũng sẽ phát điên. Cố Vân Lễ sẽ không để con trai mình điên dại đâu."

Nói đến chỗ này, Lương Hạo có vẻ vô cùng đắc ý, cái gọi là alpha cao cấp dưới cái nhìn của hắn, một khi có nhược điểm này trong người thì cũng chẳng khác nào đồ bỏ đi, phế vật.

Có một chiếc xe từ đối diện lao tới, đối phương phản ứng nhanh né qua được, điên cuồng ấn còi, tiếng còi xe vang vọng khắp trời.

"Đồ điên —— Không muốn sống nữa à!" Tiếng tài xế chiếc xe kia rít gào truyền tới.

"Tôi... Tôi có phải chạy sai làn rồi không?" An Lan nói, giọng hơi run run.

"Đúng vậy. Đánh tay lái đi, à, nhớ bật xi nhan." Trong giọng nói của Lương Hạo mang theo ý cười xấu xa, "Chạy nhanh một chút, nếu bị đuổi kịp là sẽ phải đánh với bọn họ đấy."

An Lan chỉ có thể tiếp tục tăng ga, cậu biết tên Lương hạo này tàn nhẫn thế nào, nhưng nếu hắn đã cho là cậu không phải alpha cao cấp, không đáng phải đề phòng, An Lan quyết định cho hắn nếm chút trái đắng.

"Tôi đói bụng... Không ăn gì, đầu thấy hơi choáng."

"Mày giả bộ đáng thương cái gì? Tao không phải bạn trai nhỏ của mày đâu." Lương Hạo lạnh lùng chế giễu nói.

"Tôi sợ xảy ra chuyện thôi. Đang trên đường cao tốc."

Lương Hạo mò trong túi một lúc lâu, moi ra được một viên chocolate, một tay xé giấy bọc, xong nhét thẳng vào miệng An Lan, "Đừng vẽ thêm chuyện cho tao."

An Lan ngậm viên chocolate không nói gì nữa.

Vẽ chuyện cho mi cái shit, ông đây đang muốn đánh chết mi thì có.

An Lan ngậm tan miếng chocolate, tuy bụng vẫn còn thấy đói nhưng đầu óc có vẻ đã tỉnh táo hơn không ít, không quay mòng mòng như trước nữa.

Cậu âm thầm hít sâu một hơi.

Lương Hạo đóng cửa kính xe lại, trong xe bắt đầu có mùi trúc rất nhạt lan ra, tưới mát dễ chịu.

Trong một thoáng chốc, Lương Hạo đã nghĩ đây là mùi nước hoa dùng cho ô tô, nhưng mùi hương đó bỗng nhiên lại ngưng tụ thành vô số lưỡi dao sắc bén, khí thế kinh người ập tới, đâm sâu vào trong từng dây thần kinh của hắn, bàn tay đang cầm súng cũng buông lỏng ra.

"Mày thật to gan ——"

Lương Hạo muốn nâng súng lên muốn bắn, không ngờ An Lan đã dùng một tay đè khẩu sủng xuống, viên đạn bắn trúng trên đùi đối phương, An Lan hạ tay phanh, dùng sức vặn một cái cướp lấy khẩu súng trong tay đối phương.

Họng súng quay lại chĩa vào đầu Lương Hạo.

Lương Hạo bịt tay lên miệng vết thương đang chảy máu của mình, hung tợn trừng An Lan: "Anh bạn nhỏ, mày sẽ nổ súng sao?"

"Tôi có thể hay không, anh muốn thử không?" An Lan lạnh giọng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com