ZingTruyen.Com

[EDIT HOÀN] Rốt cuộc ai đã cắn tôi

Chương 7. Nhắc nhở định hướng

yuukute

Edit: Nhật Nhật (https://www.wattpad.com/user/yuukute)

...

Sau khi nói xong, thầy hói lấy điện thoại di động ra, mở bài nhạc cũ "Bạn cùng bàn [1]".

Vốn dĩ thể loại ca khúc theo phong cách văn nghệ thanh xuân, u buồn như thế này hầu hết học sinh đều miễn dịch rồi.

Nhưng cố tình đây là lớp 12. Nhiều bạn học đã ngồi cùng với nhau suốt hai năm. Cho dù trước đây không ưa ám gì nhau thì nay bỗng trở nên "nặng tình nặng nghĩa".
...

Ai đã cưới cậu, cô gái đa sầu đa cảm.

Ai đã xem nhật kí cậu viết mỗi ngày.

Ai cột tóc cho cậu, mái tóc dài cột cao.

Ai gửi tới cậu bộ váy cưới tinh khôi.

Nhớ lúc xưa cậu rất nhút nhát, e dè hỏi mượn nửa cục tẩy bé con.

Cậu cũng từng lỡ miệng thổ lộ rằng cậu thích được ở bên mình.

Khi ấy khung trời màu xanh thẳm, từng ngày cứ thế chậm thật chậm trôi qua.

Cậu luôn bảo ngày tốt nghiệp ở ngay trước mắt.

Chẳng mấy chốc mà mỗi đứa một phương xa...

(Lời bài hát tham khảo từ vietsub bài hát, bản do Hồ Hạ trình bày.)
...

Đệch, quả thực là bom cay siêu cấp độ, có mấy bạn nữ viền mắt đã ửng đỏ, nắm tay nhau dưới bàn.

Thậm chí sau khi nhìn thấy cảnh đó, An Lan đã có cảm thấy nếu không nắm tay Kiều Sơ Lạc một cái thì có vẻ như cậu không đủ trân trọng tình bạn này.

An Lan nghiêng mặt qua, phát hiện Kiều Sơ Lạc đang cắn chặt môi dưới, mũi chân không ngừng đánh nhịp trên mặt đất.

Rõ ràng cậu chàng đang lo lắng.

"Cậu đang lo lắng cái gì? Điểm thành tích của cậu trước giờ vẫn ổn định mà."

Điểm của Kiều Sơ Lạc còn tốt hơn phần lớn alpha trong lớp.

"Ầy, tớ sợ tớ với cậu sắp mỗi người một nơi rồi, cậu đó, vẫn còn mượn tớ nửa cục tẩy đấy, bao giờ cậu mới định trả hả?" Kiều Sơ Lạc nhỏ giọng nói.

"Gì? Tớ mượn tẩy của cậu hồi nào?"

"Cái đồ vô lương tâm, hồi học lớp 1 cậu chả mượn của tớ còn gì." Kiều Sơ Lạc nói.

An Lan hiểu nguyên nhân khiến Kiều Sơ Lạc lo lắng không phải là thành tích của bản thân, mà cậu ấy đang lo thứ hạng của mình với An Lan cách nhau quá xa, lúc xếp lại chỗ sẽ không được ngồi cạnh nhau nữa.

Từ hồi lớp một, hai người họ đã học cùng với nhau, lên cấp hai, Kiều Sơ Lạc phân hóa, mẹ của cậu ấy còn đến nhờ An Lan để ý chăm sóc cho đối phương. Nhưng thực tế hầu hết thời gian đều là Kiều Sơ Lạc chăm sóc cho An Lan. Đặc biệt là... Vật lý và hóa học, An Lan có thể trưởng tượng nếu mình và Kiều Sơ Lạc phải đổi chỗ, muốn mượn vở bài tập xem đáp án  còn phải chuyền qua hết nửa cái phòng học.

Di động của An Lan rung lên, cậu nhìn xuống, là tin nhắn của Kiều Sơ Lạc.

Tiểu Kiều: [Dạo này Lý Chấn Nam hình như đang để mắt đến tớ.]

An Lan kinh ngạc, alpha tên Lý Chấn Nam này vẫn thường đi theo Tiếu Thần chơi, danh tiếng không được tốt đẹp gì, quen một lúc mấy omega không nói lại còn không cho họ được đòi chia tay.

An Lan âm thầm tính toán, thành tích của mình hình như tốt hơn so với Lý Chấn Nam.

Tiểu Kiều: [Cậu tốt nhất nên cầu nguyện điểm của cậu cao hơn cậu ta, nếu không chỉ có nước chờ chết thôi.]

An Lan liếc nhìn Lý Chấn Nam, quả nhiên tên này đang vừa quay bút vừa nhìn Kiều Sơ Lạc.

An Lan: [Đệch, nuôi heo bao năm, người khác lại đòi giết heo của tớ nấu thịt kho tàu!]

Tiểu Kiều: [Cút!]

"Biết thế này, lúc kiểm tra tớ làm vớ vẩn thôi cho rồi." Kiều Sơ Lạc nói.

"Đừng nói thế. Lỡ cậu đánh giá quá cao khả năng của mình, tớ lại đột nhiên bùng nổ, phát huy hơn hẳn mọi khi thì sao?" An Lan an ủi.

Lúc này, Thầy Mạnh hói bắt đầu phát bảng điểm của cả lớp.

"Hạng nhất, Hứa Tinh Nhiên. Lớp trưởng phát huy rất ổn định, các trò phải học hỏi cậu ấy nhiều vào!"

Nói xong, trong lớp vang lên một tràng pháo tay.

Hứa Tinh Nhiên thản nhiên cầm bảng điểm của mình quay về chỗ ngồi.

"Hạng hai, trò Cố Lệ Vũ!"

Cố Lệ Vũ đứng dậy, bước tới bục giảng, thế nhưng thầy chủ nhiệm không đưa luôn bảng điểm cho cậu ta, mà nói: "Cố Lệ Vũ, thực ra điểm số các môn khoa học tự nhiên của trò không kém Hứa Tinh Nhiên. Nhưng bài nghị luận môn ngữ văn, là giáo viên bộ môn, thầy có mấy lời khuyên cho trò. Dù đây là văn nghị luận thì trò cũng cần đưa vào một chút cảm xúc của bản thân, như vậy mới có thể làm người đọc thấu hiểu và đồng cảm, trò hiểu không?"

"Vâng." Cố Lệ Vũ buông thõng tay ở hai bên, đợi đến khi thầy giáo đưa trả phiếu điểm, cậu ta mới xoay người về chỗ của mình.

An Lan hoài nghi không biết cậu ta có nghe lọt mấy lời khuyên của thầy hói hay không. Dù sao cậu ta cũng ... lạnh lùng cấm dục như vậy.

"Hạng ba, Tiếu Thần." thầy Mạnh hói ngước mắt lên, nhìn hàng ghế cuối cùng.

Tiếu Thần vẫn đang nằm sấp xuống bàn ngủ gật, không hề có ý định tỉnh dậy.

Vì vậy, thầy hói đành sử dụng tuyệt chiêu — cross-classroom shooting!

Một viên phấn mang theo mười phần công lực bay về phía đầu của Tiếu Thần.

Sau gáy cậu ta như có mắt, đột nhiên giơ tay lên, bắt lấy viên phấn rồi chậm rãi ngẩng đầu.

"Hạng ba, Tiếu Thần." Thầy hói đứng trước mặt đại ca trường không sợ hãi chút nào, ánh mắt không hề dịch chuyển.

Tiếu Thần giơ chân, đạp vào ghế của người ngồi phía trước.

Cậu bạn ngồi bàn trên đành đứng dậy lên lấy bảng điểm cho Tiếu Thần.

Gân xanh trên trán thầy hói nổi lên thành cục, đập thình thình, nhưng vì không thể phát giận ở trong lớp nên đành phải cố nhịn, tiếp tục phát phiếu điểm xuống cho mọi người.

"Hạng mười hai, Kiều Sơ Lạc."

Kiều Sơ Lạc đứng nhận phiếu điểm, thành tích không tệ chút nào. Mấy người xếp phía trước cậu đều là alpha, Kiều Sơ Lạc làm được như vậy đã là rất xuất sắc rồi.

Nhưng cậu chàng vẫn rất căng thẳng, An Lan biết, người này đang lo lắng về điểm số của cậu.

"Hạng mười lăm. An Lan."

Vừa nghe vậy, không chỉ An Lan thở phào nhẹ nhõm mà ngay cả chân của Kiều Sơ Lạc cũng thôi đánh nhịp trên mặt đất.

Lý Chấn Nam xếp hạng mười sáu, đứng ngay sau An Lan. Biết thứ hạng của mình xong, sắc mặt cậu ta đen xì, như thể vừa nuốt phải con ruồi.

Chờ tất cả mọi người đều đã nhận được phiếu điểm của mình, cả lớp liền nhao nhao đi ra ngoài, chờ thầy giáo xếp lại vị trí ngồi rồi mới quay trở lại vào phòng học.

An Lan và Kiều Sơ Lạc thuận lợi trở thành bạn cùng bàn lần thứ hai.

Cả hai người đều không thể kìm chế, kích động nắm lấy tay nhau dưới gầm bàn — à, không đúng, là tiến hành trao đổi đồ ăn vặt.

An Lan đưa tất hoa quả sấy cho Kiều Sơ Lạc, nhân tiện đăng một Status lên Weibo thể hiện tình cảm dạt dào của mình lúc này: "Cậu mãi mãi là Tiểu Kiều của tớ, tớ mãi mãi là Công Cẩn* của cậu."

* Công Cẩn(公瑾) là tên tự của Chu Du, một danh tướng và khai quốc công thần của nước thời . Chu Du nổi tiếng với chiến thắng , trước đại quân của . là trận chiến lớn nhất thời đó, là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử giúp phân định cục diện

(Tiểu Kiều là vợ của Chu Du, chỗ này An Lan chơi chữ ý nói mình và Kiều Sơ Lạc tình cảm gắn bó keo sơn như vợ chồng. )

Phía dưới là mấy người bạn tốt bị cậu làm buồn nôn đang comment.

Hoa Mập: Ọe... Tâm cơ boy, quá kinh tởm!

Trần Yếu Đuối: Không phải vì muốn chép bài tập về nhà sao? Cậu vờ vịt nghĩa nặng tình sâu cho ai xem!

An Lan trả lời bọn họ: Để không phải trả lại nửa cục tẩy mượn từ hồi tiểu học đó!

Không biết tại sao sau khi đăng Weibo xong, An Lan luôn cảm thấy có chút ngột ngạt, trong không khí phiêu đãng một loại mùi vị không thể diễn tả.

Loại cảm giác đó giống như trần nhà sắp sụp xuống, toàn bộ không gian co rút, khóa chặt lấy An Lan.

An Lan nhìn về phía Lý Chấn Nam, chỉ thấy tên đó nhướng cao mày, như đang cười nhạo cậu.

Là tên này sao?

Lúc này, thanh âm của Hứa Tinh Nhiên vang lên: "Không có năng lực áp chế phương hướng thì đừng phóng thích pheromone bừa bãi."

Câu nói của Hứa Tinh Nhiên không đầu không đuôi, mọi người trong lớp nhìn sang, không biết có chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt Lý Chấn Nam trở nên khó coi.

"Muốn chết à?" Giọng Tiếu Thần vang lên.

Mọi người dồn dập suy đoán, có phải Hứa Tinh Nhiên và Tiếu Thần lén lút tiết pheromone đấu đá với nhau?

Nhưng An Lan và những alpha khác đều im lặng, họ biết người lớp trưởng cùng Tiếu Thần đang nói là Lý Chấn Nam.

Lúc này Lý Chấn Nam trông đã tái nhợt đi rồi.

Cố Lệ Vũ cầm ly nước trở lại, khi đi ngang qua Lý Chấn Nam lại như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Lý Chấn Nam gục cả người xuống bàn.

An Lan đấm đấm ngực, cảm giác căng thẳng vừa rồi đột nhiên biến mất, có vẻ như Lý Chấn Nam đã thu hồi pheromone của mình.

"Nhắc nhở mọi người một chút, trường lớp là chỗ để học tập. Pheromone Alpha, chỉ cần để cho người trong lòng biết thôi là được." Giọng của Hứa Tinh Nhiên lại vang lên.

"Lớp trưởng quá ngầu." Vừa rồi Kiều Sơ Lạc cũng cảm thấy áp bách, bây giờ mới thoải mái lại.

"Ừ..." An Lan suy nghĩ một chốc rồi gửi tin nhắn cho Kiều Sơ Lạc

An Lan: [Liệu có phải alpha áp chế cậu lúc đầu giờ là Lý Chấn Nam không?]

Tiểu Kiều: [Không phải, Lý Chấn Nam còn lâu mới định hướng được pheromone, tên đó có phải A cao cấp đâu!"

An Lan: [Sắc mặt Lý Chấn Nam khó coi quá.]

Tiểu Kiều: [Chắc là vì lớp trưởng phóng ra pheromone để cảnh cáo cậu ta. Tớ muốn ngửi thử mùi tin tức tố của lớp trưởng quá đi. Tiếc là cậu ấy chỉ nhằm vào Lý Trấn Nam.]

Nhìn xung quanh, bố cục lớp bọn họ đã thay đổi đáng kể.

Ví dụ như lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên, vị trí của cậu ta lùi qua một hàng, cách An Lan hai người.

Lại tỷ như Tiếu Thần, từ lớp mười đến lớp mười một cậu ta đều ngồi ở hàng cuối cùng để tiện cho việc ngủ, nay không hiểu sao lại tiến về phía trước hai dãy, cách An Lan có một người.

Sắc mặt của bạn học ngồi trước mặt Tiếu Thần không được tốt lắm, bởi vì Tiếu Thần nói với cậu ta: "Mỗi tiết đều phải ngồi thẳng lưng, hiểu chưa?"

"Hiểu... Hiểu rồi..."

Vậy có nghĩa là, Tiếu Thần buồn ngủ, cậu ta phải ngoan ngoãn mà che ở phía trước.

Cố Lệ Vũ thì vẫn ngồi ở vị trí cũ, tựa vào cửa sổ, chống cằm đọc sách, một mình một cõi.

Thế nhưng, chỗ ngồi của ba A chất lượng cao này vừa khéo tạo thành một hình tam giác mà An Lan là trung tâm.

Không đúng, không đúng, là cậu và Kiều Sơ Lạc cùng ở trung tâm của tam giác này.

An Lan đột nhiên có một ý tưởng hết sức drama, cậu và Kiều Sơ Lạc bắt đầu nhắn tin WeChat: [Tiểu Kiều, lỡ như mà có hai A cùng lúc thích cậu, cậu có từ chối được không?]

Kiều Sơ Lạc: [Nếu hai người kia đều là A cấp cao, tớ sẽ nằm yên một chỗ chờ người thắng cuộc tới rước. Còn nếu là mấy tên sứt môi lồi rốn, tớ sẽ kiên quyết từ chối đến cùng.]

An Lan nuốt nước miếng một cái, cảm thấy làm beta vẫn là sung sướng nhất.

Đến buổi chiều, Kiều Sơ Lạc huých cẳng tay An Lan một cái: "Tối nay ra ngoài chơi đi, vừa vặn ngày mai là cuối tuần. Chờ tuần sau thì không còn ngày hoàng đạo nào nữa đâu."

"Đi quán net đánh tổ đội hai người, hay là gọi cả Hoa Mập với Trần Yếu Đuối ra đánh tổ đội bốn người?"

Kiều Sơ Lạc thấp giọng nói: "Bộ cậu chán sống hả! Nghe nói Diệt Tuyệt sư thái phòng giáo vụ sẽ dẫn người đi kiểm tra toàn bộ quán net trong thành phố. Bị tóm được là phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường đấy."

"Vậy bọn mình đi đâu chơi?" An Lan hỏi lại.

"Tớ biết một quán KTV mới mở, mua một giờ miễn phí thêm một giờ, mua hai giờ là có thể hát tới mười hai giờ đêm, còn được free nước."

"Tặng nước ô mai ướp lạnh chứ gì? Loại mà một gói bột ô mai pha được cả một bình to vĩ đại?"

"Mặc kệ đi. Có đồ uống miễn phí là được rồi, còn hơn phải bỏ 10 tệ mua một lon Coca." Kiều Sơ Lạc lại nói: "Hoa Mập với Trần Yếu Đuối có phát lì xì cho tớ này."

Vừa hết lớp, Kiều Sơ Lạc ngồi sau xe đạp của An Lan, cùng ra khỏi trường

Hoa Mập và Trần Yếu Đuối mỗi người đi một xe, theo sát phía sau hai người.

___________________

Tác giả có điều muốn nói:

Hì hì hì, đố mấy người, Lý Chấn Nam bị mấy A trấn áp?

A. 1 người

B. 2 người

C. 3 người

Cuối cùng cũng đến cảnh KTV được nhiều người mong đợi, An Lan sắp bị cắn rồi, có ai mong đợi không?

_____________________

[1]'Bạn cùng bàn' là bài hát do Lão Lang hát năm 1994 (tác phẩm tiêu biểu cho thể loại dân ca vườn trường), do Cao Tiểu Tùng viết lời, sáng tác và dàn dựng. Năm 1995, bài hát này giành được giải 'Bài hát được khán giả yêu thích nhất' trong chương trình Gala lễ hội mùa xuân của đài truyền hình trung ương Trung Quốc.

Link cho bạn nào muốn nghe thử: https://www.youtube.com/watch?v=9L_3Sqhp-_I)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com