ZingTruyen.Com

[EDIT HOÀN] Rốt cuộc ai đã cắn tôi

Chương 35. Cậu hy vọng đó là tôi sao?

yuukute

10/10/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)

...

Bác sĩ dừng một chút: "Pheromone của cháu... thực sự đạt đến mức có thể áp chế alpha tên Tiếu Nam kia sao? Cậu ta họ Tiếu ... Không phải là họ Tiếu mà tôi đang nghĩ chứ?"

An Lan gật gật đầu: "Đúng là họ Tiếu đó đấy ạ."

"Người bạn kia dạy cháu như thế nào?" Bác sĩ lại hỏi.

An Lan kể lại một lần toàn bộ quá trình Cố Lệ Vũ đã hướng dẫn mình.

Bác sĩ nheo mắt, "E rằng vấn đề nằm ở chính chỗ này."

An Lan không chút nghĩ ngợi đã vội bác bỏ.

"Cậu ấy sẽ không làm hại cháu. Cậu ấy chỉ giúp cháu học được cách sử dụng pheromone của mình thôi."

Bác sĩ giơ tay ra hiệu cho An Lan đừng có gấp.

"Ý tôi là, phương pháp mà cậu ta đã dạy cho cháu quả thực rất hữu hiệu vào thời điểm đó, nhưng nó cũng sinh ra một vấn đề, đó chính là để áp chế alpha tên Tiếu Nam kia, cháu đã phóng thích toàn bộ pheromone của mình cùng một lúc. Điều này khiến cháu trở nên rất yếu ớt."

Nghe đến đây, An Lan dường như đã hiểu ra.

"Vâng – Sau đó Tiếu Nam còn cùng một người bạn cùng lớp khác của cháu là Tiếu Thần tranh cãi ở trong phòng thay đồ, Tiếu Thần là alpha cao cấp, sau đó bọn họ còn phóng thích pheromone áp chế lẫn nhau!"

"Cháu ngửi thấy mùi tin tức tố của hai người họ không?" Bác sí chủ nhiệm hỏi.

An Lan dừng lại nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Lúc đầu không ngửi thấy gì, là nghe mọi người nói."

"An Lan, khứu giác của cháu rất nhạy cảm đúng không?" Bác sĩ chủ nhiệm nói.

"Vâng." An Lan gật đầu, mùi vị ở cách xa mấy con phố cậu cũng có thể ngửi thấy.

"Vậy làm sao có khả năng cháu không thể ngửi được mùi pheromone của alpha đang trong cơn giận dữ?"

Vấn đề này khiến An Lan trong nháy mắt nhận ra chuyện này có gì đó không đúng — cậu hình như là mãi đến lúc cùng Diệp Vân rời khỏi phòng bắn, đi trên hành lang... Lúc Tiếu Nam đi sát qua bên cạnh, đụng vào cậu, cậu mới ngửi thấy được.

"Trong câu lạc bộ bắn súng, cháu được pheromone của một alpha cao cấp khác bảo vệ. Cậu ta dùng tin tức tố của mình tạo thành một bức bình phong, ngăn cách tin tức tố của tất cả những người khác, để cháu ở trong một môi trường an toàn, không cảm nhận được uy hiếp của các alpha khác." Bác sĩ chủ nhiệm trả lời

"Chuyện đó... Có thể làm được sao?" An Lan ngây ngẩn, cậu có phải hiếu biết quá ít về alpha cao cấp không, vậy mà không biết họ có thể làm được như vậy?

"Đương nhiên có thể."

"Nhưng nếu người này dùng pheromone tạo thành bình phong quanh cháu, sao cháu lại không thể ngửi thấy tin tức tố của cậu ta?"

"Bởi vì pheromone của cậu ta không giống các phân tử mang hương vị khác tiến vào hệ hô hấp của cháu, pheromone của cậu ta bao quanh nhưng không tiếp xúc trực tiếp với cháu."

"Chẳng trách..."

An Lan đột nhiên hiểu ra, tại sao trong phòng bắn mình cái gì cũng không cảm giác được, nhưng vừa ra ngoài hành lang, An Lan bị Tiếu Nam va một cái lại có thể cảm nhận được tin tức tố của cậu ta... Đó là bởi vì hành lang đã vượt quá phạm vi bảo vệ của alpha kia.

"Tiếu Nam này trước đó từng bị cháu dùng pheromone trấn áp, lúc đi qua cháu không tránh khỏi có tâm lý tiêu cực, điều này khiến tin tức tố của cậu ta cũng mang theo tâm tình như vậy. Mà cháu đang ở trong trạng thái khuyết thiếu tin tức tố tự thân, vào lúc này cơ thể sẽ theo bản năng tìm kiếm sự bảo vệ, cháu khát vọng tin tức tố của alpha kia, khiến bệnh trạng thoạt nhìn giống như omega tiến vào thời kỳ đặc thù."

"Cho nên không phải cháu đang phát tình, chỉ là..."

"Cháu chỉ mong chờ alpha mà cháu tín nhiệm."

Không phải bất cứ alpha nào khác, chỉ có người kia.

Người cắn mình trong buồng vệ sinh ở KTV, người dùng tin tức tố tạo thành bình phong để bảo vệ mình.

"Từ hành vi chủ động cung cấp tin tức của mình cho ủy ban quản lý alpha của người này mà nói, cậu ta chắc chắn biết rõ pheromone của mình đối với cháu có ham muốn chiếm hữu, thành phần alpus quá cao sẽ ảnh hưởng đến quá trình phân hóa. Cậu ta chắc chắn là người quen, thậm chí rất thân thiết với cháu. Đối phương muốn bảo vệ cháu, điều ấy là không nghi ngờ gì nữa, nhưng mong muốn bảo vệ cũng đồng nghĩa với việc cậu ta muốn tiết pheromone để hấp dẫn sự chú ý, thậm chí là mê hoặc và giữ lấy cháu. Mà trong những hành động này hàm lượng aplus chắc chắn không hề thấp, nó sẽ vô thanh vô tức mà ảnh hưởng đến cháu... Bởi vì alpha này khát vọng cháu trở thành omega của cậu ta."

"Bởi vì hàm lượng aplus quá cao, nên cháu vẫn có thể sẽ phân hóa thành omega ạ?"

"Không, cậu ta đã thanh lọc pheromone của mình cho cháu, trừ khi cậu ta cưỡng ép... có hành vi mang tính chất ký hiệu với cháu, nếu không cháu hẳn là sẽ không phân hóa thành omega. Thế nhưng cháu vẫn sẽ có phản ứng kích ứng."

"Bởi vì ... cháu cần người này, mà người này lại đang hấp dẫn cháu sao?"

"Chính xác."

"Ôi... Ông trời ơi." An Lan nâng cánh tay tự ôm lấy đầu của mình.

"Hôm nay số alpha có thể làm điều này trong câu lạc bộ bắn súng chắc chắn không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi, đúng không?" Bác sĩ cảm thấy đáp án đã gần ngay trước mắt.

An Lan bất đắc dĩ mỉm cười nhìn đối phương, yên lặng giơ cánh tay của mình, duỗi ra ba ngón.

"Đang yên đang lành... Cháu muốn thề cái gì?"

"Có ba."

"Ba cái gì?"

"Alpha cấp cao. Hơn nữa họ còn đều là bạn cùng lớp với cháu." An Lan nói.

Bác sĩ chủ nhiệm nghẹn họng, hỏi: "Bình thường quan hệ giữa cháu với bọn họ như thế nào?"

"Cũng tạm được."

Lớp trưởng Hứa Tinh Nhiên đối với An Lan rất săn sóc, lần này cậu đến Quan Sơn Hải đấu tập là Hứa Tinh nhiên mời, cũng là Hứa Tinh Nhiên đích thân đến đón cậu.

Mà khi bọn họ phát hiện ra Tiếu Nam và Tiếu Thần đang áp chế pheromone lẫn nhau, Hứa Tinh Nhiên cũng là người đầu tiên kêu An Lan nhanh cùng Diệp Vân rời đi.

Chưa kể Hứa Tinh Nhiên hôm đó cũng ở trong KTV, nghe Kiều Sơ Lạc nói lúc xe cứu thương tới, vẫn là Hứa Tinh Nhiên ôm cậu lên xe.

... Chẳng lẽ alpha kia là Hứa Tinh Nhiên?

Còn có Tiếu Thần, vai cậu ta vốn đang chấn thương, vừa nghe tin An Lan tham gia trận đấu tập, cậu ta đã đoán Tiếu Nam thể nào cũng tìm cậu gây khó dễ, trên miệng thì nói không muốn cho An Lan thay thế vị trí của mình, thật ra thì vẫn lo lắng cậu sẽ bị Tiếu Nam bắt nạt.

Mới đầu An Lan còn có chút sợ cậu ta, nhưng sau khi hiểu tính người này rồi, còn có cảm thấy làm bạn bè với cậu ta cũng không tồi.

Hôm ở KTV Tiếu Thần cũng có mặt... còn đá văng tên alpha đã tiêm eves apple cho cậu. Liệu có phải là lúc trong nhà vệ sinh Tiếu Thần phát hiện ra An Lan, cắn cậu rồi mới đi ra tìm tên khốn kia tính sổ không?

Cố Lệ Vũ... Người ta trong trắng thuần khiết như vậy, coi cậu ta trở thành alpha có ham muốn chiếm hữu với mình, An Lan luôn cảm thấy mấy suy nghĩ đen tối của mình sẽ làm vấy bẩn người này. An Lan trong đầu tự động lấy ra một cái khăn, cẩn thận lau sạch bong sáng bóng cho Cố Lệ Vũ.

Càng không nói tới chuyện, hôm đó Cố Lệ Vũ căn bản không hề tới KTV.

"Cháu có phải không tiện hỏi thẳng bọn họ không?" Bác sĩ chủ nhiệm nhìn An Lan một hồi bứt tóc vò tai, một hồi mặt nhăn mày nhíu, đầu cũng muốn nổ tung rồi.

"Có một chút. Bọn cháu tuy là bạn bè nhưng còn chưa thân đến mức không gì giấu nhau, mấy chuyện xấu hổ cũng kể ra được." An Lan thở dài. "Dù sao đều là alpha, do do dự dự rất phiền phức. Cháu về trực tiếp hỏi là được."

Lớp trưởng còn dễ nói, phòng chừng sẽ cười rồi hỏi ngược lại cậu: "Cậu muốn bị tôi cắn sao?"

Tiếu Thần thì khả năng sẽ nổi trận lôi đình — Ông đấy giống cái loại đói bụng ăn bừa lắm hả? tóm được một tên alpha thì há mồm cắn sao?

Còn Cố Lệ Vũ thì... Có lẽ cậu ấy sẽ dửng dưng nói một câu "Không phải tôi", sau đó... không có sau đó nữa. Từ nay về sau không qua lại, không còn lời nào để nói với nhau.

Trong lòng An Lan cũng hiểu, mở miệng hỏi ba người họ kỳ thức rất rõ ràng, có lúng túng thể nào đi nữa cũng có thể kể hai cái chuyện cười lấp liếm cho qua, sau đó dốc hết vốn liếng mời họ một bữa lẩu là giải quyết xong, chân chính không thể cho qua mấu chốt là chính mình... Mấy giờ trước còn ở trong mơ 'ức hiếp' người kia.

"Còn có một cách nữa, chính là tìm cơ hội ngửi thử mùi pheromone của bọn họ."

"Nhưng mà cháu hoàn toàn không nhớ được pheromone của người kia như thế nào cả!"

"Nhưng cơ thể của cháu đã ghi nhớ nó. Chỉ cần ngửi thấy là trong lòng cháu sẽ biết." Bác sĩ chủ nhiệm đáp.

Chờ đến khi biết người đó là ai rồi thì mới thật sự là lúng túng.

An Lan phải cảm ơn sự bảo vệ của đối phương dành cho mình đến tận bây giờ, xong rồi còn muốn yêu cầu đối phườn phải kiềm chế chính mình, không u mê, cố chấp thích cậu, bằng không An Lan sẽ vẫn xuất hiện phản ứng kích ứng, lần sau sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Mọi người đều là học sinh, mỗi ngày nên học tập cho tốt, phấn đấu vươn lên, đừng có ngày nào cũng nghĩ đến mấy chuyện không trong sáng.

Má, An Lan, mày có biết chữ xấu hổ nó viết như thế nào không, rõ ràng đầu óc không trong sáng là mày mà!

"Tối nay cháu sẽ không phiền não đến mức mất ngủ chứ?" Bác sĩ chủ nhiệm hỏi.

"Dạ? Sao lại mất ngủ ạ?" Lời nói của đối phương làm An Lan chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

"Có một alpha mỗi ngày đều thèm muốn, nghĩ đến việc đánh dấu cháu. Cháu không thấy sợ sao?"

An Lan kéo chăn đắp lên trên người, "Anh ta muốn ký hiệu cháu kiểu gì, cháu làm gì có tuyển thể. Ngoại trừ ham muốn chiếm hữu, anh ta không phải có có ý muốn bảo vệ cho cháu sao? Được alpha cao cấp bảo vệ là phúc ba đời đấy."

"Vậy cháu không có một chút lo lắng nào sao?"

"Có chứ ạ. Bài tập ôn thi của cháu còn chưa làm tí gì kia kìa, thế mà mấy người hết lần này đến lần khác nói ngày mai sẽ cho cháu xuất viện. Này nghĩa là giờ cháu phải ngủ no giấc để mai còn dậy sớm làm bài."

An Lan vô cùng sầu não, thở dài một hơi, là một học sinh, còn gì có thể làm cậu đau đầu hơn "Năm năm ôn thi – Ba năm mô phỏng [1]" nữa chứ.

"Cháu như vậy cũng tốt. Chúc thứ Hai may mắn."

Đèn trong phòng vụt tắt, An Lan quay mặt đi, dù sao Hứa Tinh Nhiên, Tiếu Thần, hay thậm chí là Cố Lệ Vũ, bọn họ đều không phải là người xấu, tìm cơ hội để nói rõ mọi chuyện mới là quan trọng nhất.

Coi như nói ra xong rồi sẽ rất lúng túng, nhưng không có gì mà một bữa thịt không thể giải quyết được.

Một bữa không được thì hai bữa.

Buổi chiều Thứ hai, ba mẹ An Lan đi làm thủ tục xuất viện, chị gái An Nguyên ở bên cạnh gọt hoa quả nhìn em trai nhà mình nằm bò trên bàn ăn nhỏ cuối giường bệnh làm bài tập.

"Khiếp, nghiêm túc thế, nhóc muốn thi đậu trường đại học đỉnh hơn cả chị hả?" An Nguyên hỏi.

"Bộ không được hở?" An Lan mi mắt cũng không buồn nhấc lên.

Lúc này thông báo từ diễn đàn omega trong điện thoại của cậu lại điên cuồng rung.

Hừ, là cái tin động trời gì? Hay là cậu, An Lan té xỉu ở câu lạc bộ Quan Sơn Hải, tiêu đề cũng có thể làm xôn xao trên nhóm?

An Lan mở tin ra xem, vừa nhìn đã ngây người

[Tiếu Thần bị đuổi ra khỏi nhà rồi! Còn mang theo cả em gái của cậu ấy nữa!]

[Cái gì? Tại sao?]

[Hình như là do cậu ấy và em họ bên đằng nội là Tiếu Nam, là cái người học bên trường số Một ấy, xảy ra tranh chấp, đến độ áp chế nhau bằng pheromone!]

[Chỉ là hai A cãi nhau mà thôi, có đến mức phải đuổi Tiếu Thần đi không?]

[Còn không phải vì đấy không phải mẹ ruột của Tiếu Thần sao! Tin tức tôi nghe được là Tiếu Thần còn có một người anh cùng cha khác mẹ, tên là Tiếu Uẩn! Trước đây học ở trường chuyên, thành tích vô cùng tốt, nhưng vì tim có vấn đề mà phải bảo lưu kết quả học tập, ở nhà điều dưỡng. Kiểu danh gia vọng tộc giới thượng lưu này, có một alpha chất lượng tốt cũng không phải dễ dàng gì, con vợ cả không được, thì mang con riêng ở bên ngoài về.]

Mí mắt An Lan giật một cái, cậu chợt nghĩ đến cuộc tranh cãi của Tiếu Thần và Tiếu Nam trong phòng thay đồ hôm đó.

Tiếu Nam chỉ trích Tiếu Thần không biết cảm ơn, mà Tiếu Thần lại nói bọn họ chỉ là tim dự phòng cho Tiếu Uẩn.

Hoặc là tất cả chuyện này, ngay từ đầu đã không đơn giản như chuyện mọi người đồn thổi.

[Ba mẹ Tiếu Thần muốn cậu ấy đi nhận lỗi với Tiếu Nam, nhưng cậu ấy không chịu, nghe đâu ba cậu ấy thật sự tức giận nói, nếu Tiếu Thần không chịu đi xin lỗi thì liền cút ra khỏi Tiếu gia. Sau đó, Tiếu Thần xách vali đi thật!]

[Tôi vẫn không hiểu, Tiếu Thần dùng pheromone trấn áp tên Tiếu Nam gì kia là dựa vào bản lĩnh của mình, thắng làm vua thua làm giặc, sao lại phải xin lỗi?]

[Bởi vì mặt mũi của Tiếu Nam quý giá hơn so với con riêng mà từ ngoài về như Tiếu Thần chứ sao.]

[Đệch, đại biểu số học lớp mình cũng rất quý giá mà!]

[Ủng hộ đại biểu số học, dạy dỗ mấy tên xấu xa còn phải xin lỗi hả? Kẻ mạnh phải đi xin lỗi vì mình mạnh sao?]

[Không cần!]

[+1 không cần!]

[+2 không cần!]

......

[+ Số CMT không cần thiết!]

Đây là phong cách nhất quán của trường trung học số Ba bọn họ. Đóng kín cửa lại có thể nói Tiếu Thần các kiểu, đại ca trường hôm nay đạp Trương Tam, ngày kia đánh Lý Tứ, nhưng người ngoài dám động vào Tiếu Thần thì cả trường sẽ có chung mối thù.

Chỉ có chuyện đại ca của bọn bọ đi bắt nạt người khác, làm gì có chuyện phải đi xin lỗi?

An Lan thở dài một hơi, nghĩ thầm, khả năng tâm trạng Tiếu Thần bây giờ không được tốt, vấn đề kia để sau hẵng hỏi thì ổn hơn.

Chỉ là chuyện gia đình của Tiếu Thần, không kể là thật hay là giả, đều như phim tranh đấu gia tộc đầy mùi drama chiếu lúc tám giờ vậy.

An Lan chưa bao giờ nghĩ có người bên cạnh mình lại thực sự trải qua những chuyện không khác gì phim ảnh.

Lúc này có người gõ cửa phòng bệnh, An Lan vừa ngẩng đầu liền thấy Diệp Vân và Hứa Tinh Nhiên.

"Các cậu đến đấy à?" An Lan đặt bút xuống, tươi cười nói.

An Nguyên đang ngồi bên cạnh gọt hoa quả, vừa nhìn thấy hai anh chàng siêu đẹp trai kia bỏ quả táo xuống, chỉnh lại kiểu tóc của mình.

Trong phòng bệnh không có đủ ghế, vì vậy An Lan xếp gọn chăn của mình lại, để bọn họ ngồi lên giường.

Vì vậy, Diệp Vân ngồi bên trái, Hứa Tinh Nhiên ngồi bên phải, cả hai người đều đồng loạt nhìn An Lan.

"Ngày hôm qua, lúc đưa cậu đến bệnh viện, cả người đều là mồ hôi, gọi thế nào cũng không có phản ứng, làm tôi sợ chết khiếp. Mới một buổi tối mà trông đã có tinh thần như vậy, còn có thể làm bài tập à?" Diệp Vân buồn cười hỏi.

"Không phải là vì... có thuốc đặc hiệu sao?"

An Lan cảm thấy suy nghĩ không bằng hành động luôn, xung quanh có nhiều người như vậy, mình hỏi vấn đề kia phải cố biểu hiện ra thật bình thản, cậu nhìn Hứa Tinh Nhiên hỏi: "Lớp trưởng, thuốc đặc hiệu kia, cậu chuẩn bị cho tôi chưa?"

Ý là, tin tức tố được tinh luyện kia có phải của cậu không.

Hứa Tinh Nhiên rũ mắt xuống, cười nhẹ.

"Cậu hy vọng đó là tôi sao?"

Quả nhiên không có đáp án rõ ràng, mà là kiểu hỏi ngược chuyên dụng của Hứa Tinh Nhiên.

"Người kia bảo vệ tôi, tôi chỉ muốn giáp mặt cảm ơn người ta thôi." An Lan trịnh trọng nói.

"Thật sao?" Giọng nói của Hứa Tinh Nhiên rất ôn hòa, nhưng nghe vào tai An Lan lại có vẻ cô đơn.

"Hứa Tinh Nhiên." An Lan đột nhiên gọi tên Hứa Tinh Nhiên.

Bình thường cậu vẫn luôn gọi đối phương là "lớp trưởng", hiếm khi lại đột ngột gọi tên đối phương như thế này.

"Hả?" Hứa Tinh Nhiên nâng mắt nhìn cậu.

"Cám ơn cậu." An Lan nói.

"Cảm ơn tôi vì cái gì?" Hứa Tinh Nhiên cuối cùng cũng mỉm cười.

"Hôm đó ở KTV là cậu đưa tôi lên xe cứu thương. Khi Tiếu Thần và Tiếu Nam bắt đầu áp chế pheromone lẫn nhau, là cậu nhắc tôi cùng Diệp Vân lập tức rời đi. Cậu luôn che chở tôi, tôi biết."

"Ai kêu tôi là lớp trưởng của cậu." Khóe môi Hứa Tinh Nhiên cong lên một độ cong xinh đẹp.

Lần này cậu ta cười không phải để cho người khác nhìn mà là vì trong lòng thật sự cảm thấy vui vẻ.

"Không ai có nghĩa vụ phải giúp đỡ thôi, lớp trưởng cũng không ngoại lệ. Nếu lớp trưởng muốn tôi giúp gì, cho dù không làm được, tôi nhất định cũng sẽ cố gắng hết sức mình."

Lời này nghe thật ấu trĩ nhưng là xuất phát từ chân tâm.

An Lan rất hiếm khi hứa hẹn điều gì, một khi đã nói ra khỏi miệng thì nhất định sẽ làm bằng được.

"Cậu đã giúp tôi rồi." Hứa Tinh Nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu An Lan.

Diệp Vân ho khan một tiếng: "Tôi vẫn ở đây đấy nhé."

An Lan mỉm cười, đưa tay sờ đầu Diệp Vân một cái: "Cậu cũng đã giúp tôi, cám ơn Diệp Vân."

"Cậu cảm ơn cứ như nhà trẻ phát phiếu bé ngoan vậy?" Diệp Vân buồn cười nói.

"Hả? Cái gì cơ?"

"Cậu một cái, tôi một cái, Cố Lệ Vũ với Tiếu Thần không có ở đây, có phải cũng giữ cho bọn họ mỗi người một cái rồi, đúng không?"

Diệp Vân vừa dứt lời, An Lan liền cảm thấy thật vui vẻ, đúng thật là có hơi giống.

"Đúng rồi, Cố Lệ Vũ với Tiếu Thần đâu? Nghe nói hôm qua hai người họ cũng cùng đưa tối đến bệnh viện mà."

Hứa Tinh Nhiên nói: "Tiếu Thần... Có xích mích với gia đình. Chuyện đã lan truyền khắp trường rồi, chắc cậu rất nhanh cũng sẽ biết thôi." Hứa Tinh Nhiên ngừng một chút lại nói tiếp, "Cậu ta và em gái hôm qua rời khỏi Tiếu gia. Lúc kéo vali ra khỏi nhà thì bị phóng viên mất tờ báo lá cải chụp được. Mấy cái báo đó thích nhất đưa tin thuyết âm mưu về ân oán của mấy gia tộc alpha thượng lưu."

Giọng cậu ta rất ôn hòa, như thể chuyện Tiếu Thần bị đuổi ra khỏi nhà cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hoặc là Hứa Tinh Nhiên vẫn luôn biết rõ tình huống trong nhà Tiếu Thần. Lựa chọn của Tiếu Thần lúc này trong mắt Hứa Tinh Nhiên xem ra cũng không tệ chút nào.

___________________________

[1] Năm năm ôn thi - Ba năm mô phỏng (viết tắt: 5.3) là cuốn sách do Nhà xuất bản và vào tháng 6 năm 2008. Tác giả là Nhất Tuyến . Cuốn sách chủ yếu đúc kết các nội dung của kỳ thi vào đại học những năm trước đó để tiến hành dự đoán các câu hỏi thi đại học.

_________________

Editor có lời muốn nói: Tình hình là chương sau nó lại dài ngoằng ra rồi, nên chắc ngày kia mới có nha cả nhà 😅😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com