ZingTruyen.Info

[EDIT HOÀN] Rốt cuộc ai đã cắn tôi

Chương 18. An Lan VS Lý Chấn Nam

yuukute

20/09/2020

Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)

...

Nhận thức của An Lan trong nháy mắt bị dời đi. Xung quanh không còn cảm thấy mùi tin tức tố của Lý Chấn Nam nữa, vị rượu mạnh ngột ngạt, kích thích như bị ngăn cách bằng một tấm kính, trong đầu của An Lan chỉ còn bàn tay của người kia đang che trên mặt cậu, cũng không dùng quá nhiều lực, thậm chỉ chỉ bảo trì khoảng cách như chạm như không.

Hầu kết An Lan lăn lộn một cái, đối phương đại khái biết cậu đã bình thường lại, bỏ tay xuống.

"Cố Lệ Vũ, lại là mày!" Lý Chấn Nam tức giận, " Con mẹ mày, mày muốn chống đối với tao đúng không?"

"Cậu cản đường." Cố Lệ Vũ nâng cằm.

Quả thực, Lý Chấn Nam quay ngang xe, chắn mất nửa con đường.

"Mày có thể đi vòng sang bên kia." Lý Chấn Nam nói.

Dù sao cũng đã ra khỏi trường, Cố Lệ Vũ làm gì Lý Chấn Nam cũng muốn chọc một gậy.

Cố Lệ Vũ buông cả hai tay khỏi ghi đông, để thõng bên người, một chân chống đất, hoàn toàn không để mắt đến Lý Chấn Nam.

"Cậu thích cậu ta sao?" Cố Lệ Vũ cúi đầu nhìn An Lan đang đỡ Kiều Sơ Lạc.

An Lan nghe thế liền tự hỏi, Lý Chấn Nam nghĩ vậy thì cũng thôi, sao Cố Lệ Vũ cũng hỏi vậy.

"Cậu ấy là người bạn tốt nhất của tôi."

"Nên cậu muốn giúp bạn mình từ chối alpha theo đuổi?" Cố Lệ Vũ hỏi lại.

"Đúng." An Lan đáp.

Lý Chấn Nam: "Sao Cố Lệ Vũ, mày định ra mặt cho nó à? Không giống phong cách của mày chút nào."

"Mục tiêu di động 10m." Cố Lệ Vũ nói.

"Hả? Làm sao? Mày lại muốn so với tao à? Chỉ vì cái omega này?" Lý Chấn Nam lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

"Cậu có hai sai lầm. Thứ nhất, omega là giới tính, không phải tên người." Giọng của Cố Lệ Vũ vẫn nhàn nhạt như cũ.

"Có ý gì?" Lý Chấn Nam hỏi.

"Còn ý gì nữa, cậu luôn miệng nói thích Kiều Sơ Lạc, muốn cậu ấy vui vẻ ngồi trong xe của cậu. Nhưng trong lòng cậu, cậu ấy cả một cái tên cũng không có, chỉ là omega." An Lan trả lời thay cho Cố Lệ Vũ.

Đạo bất đồng tương bất vi mưu [1], ngay cả nhận thức cơ bản nhất cũng không có điểm chung, mấy năm nay Lý Chấn Nam đều sống trong đống phân sao?

Lý Chấn Nam bất ngờ bắt gặp ánh mắt khinh thường của Kiều Sơ Lạc.

"Thứ hai, không phải tôi so với cậu. Cậu ta nói muốn giúp bạn của mình, nên đương nhiên là cậu ta tới so." Cố Lệ Vũ giơ tay chỉ vào An Lan.

An Lan khựng lại.

Trong giới A, môn bắn súng mấy năm gần đây rất thịnh hành nên có không ít người cho con theo học.

Nói ví dụ như Cố Lệ Vũ và Hứa Tinh Nhiên, bọn họ đều là những nhân tài xuất chúng ở câu lạc bộ bắn súng tỉnh, tham gia rất nhiều giải đấu chuyên nghiệp.

An Lan cũng đang học súng, nhưng không phải ở câu lạc bộ cao cấp như họ, luyện tập cùng cậu hầu hết đều là beta. Thành tích của An Lan trong hai năm qua cũng được cải thiện đáng kể, trong phạm vi những người học bắn súng cũng có chút tiếng tăm.

Đương nhiên Lý Chấn Nam cũng học bắn súng, nhưng chuyện này với Lý Chấn Nam chỉ là một loại thủ đoạn xã giao mà thôi, không nhất thiết phải tham gia thi đấu.

Trong ấn tượng của Lý Chấn Nam, bắn súng là môn thể thao cao quý của alpha, cho dù An Lan học theo cũng có thể làm sao so sánh được với cậu ta, người đều đặn hàng tháng  đặc biệt mời huấn luyện viên cấp cao đến huấn luyện kỹ năng bắn súng?

"Được thôi, vậy thì so mục tiêu di động 10m. Mười vòng, di chuyển nhanh 2.5 giây, khỏi phải lãng phí thời gian." Lý Chấn Nam cười lạnh nói: " Nếu thua, sau này mày không được chõ mõm vào chuyện của Kiều Sơ Lạc nữa. Không được chạm vào cậu ta, không được nói chuyện, đừng làm chướng mắt tao."

An Lan sửng sốt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Dục vọng chiếm hữu cực đoan của alpha mấy người là có thật à?"

Ai biết Cố Lệ Vũ bên cạnh nhẹ giọng nói: "Cậu cũng vậy."

"Hả?" An Lan nghĩ thầm, cậu là một người yêu hòa bình, chưa bao giờ có cái kiểu "Không cho thế này. Không cho thế kia" phách lối, ngang ngược thế đâu.

Chờ chút, "Cậu cũng vậy" của Cố Lệ Vũ, hẳn là nhắc, cậu cũng là alpha, phải không?

Dù sao, hôm Hứa Tinh Nhiên đề nghị cậu đi làm kiểm tra tin tức tố ở ngoài hành lang lớp, Cố Lệ Vũ cũng nghe được.

An Lan vốn cho rằng Cố Lệ Vũ là A cấp cao hẳn sẽ rất ngạo mạn, thế nhưng câu "Cậu cũng vậy" của cậu ta lại có loại cảm giác đang tán đồng.

Cố Lệ Vũ đưa tay lên nhìn đồng hồ, "Giải quyết luôn trong hôm nay đi. Đến Câu lạc bộ bắn súng Quan Sơn Hải."

"Được, hôm nay thì hôm nay. Nhưng Cố Lệ Vũ, tao không biết mày thích xen vào chuyện của người khác như thế đấy. Nếu thằng nhãi này thua thì mày định thế nào?" Lyd Chấn Nam hỏi.

"Thua thì thua thôi." Cố Lệ Vũ đáp, "Bằng không cậu mỗi ngày đều xoay ngang xe chặn đường tôi đi."

"Mày..."

Kiều Sơ Lạc cuối cùng cũng thoát khỏi áp chế pheromone của Lý Chấn Nam.

"Này, cậu không sao chứ?" An Lan nhỏ giọng hỏi.

Kiều Sơ Lạc thấp giọng trả lời: "Tớ không sao. Nhưng mà 10m bia di động của tên LýChấn Nam kia... Có phải rất lợi hại không?"

"Tớ không biết." An Lan đáp.

"Không biết? Sao cậu lại không biết? Cậu không phải..." Kiều Sơ Lạc không nói hết câu.

An Lan thấy xe Lý Chấn Nam nghênh ngang rời đi rồi, mới nói với Kiều Sơ Lạc: "Tớ đi thi đấu chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta... Làm sao biết trình độ cậu ta như thế nào."

Điều này khiến Kiều Sơ Lạc lo lắng: "Đệch, Lý Chấn Nam đáp ứng nhanh như vậy, chắc chắn rất có lòng tin vào năng lực bắn súng của mình."

An Lan liếc mắt nhìn Cố Lệ Vũ, nghĩ thầm, bọn họ đều cùng luyện tập ở Quan Sơn Hải, Cố Lệ Vũ chắc có biết trình độ của cậu ta, đúng không?

"Trình độ nghiệp dư."

Nói xong bốn chữ này, Cố Lệ Vũ liền đạp xe đi.

Nhưng cả Kiều Sơ Lạc và An Lan đều không thấy được an ủi tí nào.

Cố Lệ Vũ là tuyển thủ đã giành giải quán quân, ngoại trừ đối thủ có trình độ như Hứa Tinh Nhiên, mấy người khác trong mắt cậu ta đều là nghiệp dư như nhau hết đi?

"Quên đi, ông đây cũng là một alpha máu chiến... tuy chỉ là alpha dự bị."

Nói xong, An Lan liền đạp xe đuổi theo Cố Lệ Vũ, cậu có biết câu lạc bộ đó ở đâu đâu.

Cậu nghĩ Cố Lệ Vũ độc lai độc vãng quen rồi, có thể đưa ra đề nghị thi đấu bắn súng với Lý Chấn Nam thuần túy chỉ là vì nhìn tên đó không vừa mắt, dù sao alpha chất lượng tốt cũng đều có tôn nghiêm cùng phong độ của mình.

Làm gì có ai như tên Lý Chấn Nam này, quả thực là đem phong độ alpha ném hết xuống cống, như cục phân chuột làm hỏng cả nồi cháo, đúng là một người làm xấu nhơ danh cả nhà.

Cho nên, người mắc bệnh sạch sẽ như Cố Lệ Vũ, không nhịn được.

Lời giải thích này có phải hơi gượng ép không?

Không sai, rất là gượng ép.

Không thế thì biết lấy lý do gì nữa aaaaa!

An Lan ngẩng đầu, thấy xe đạp của Cố Lệ Vũ đang dừng ở chỗ rẽ, vẫn một chân chống đất, hai tay buông thõng bên hông.

Đợi An Lan đến gần, Cố Lệ Vũ mới tiếp tục đạp xe về phía trước.

Đằng sau Kiều Sơ Lạc kéo kéo An Lan.

"Cậu muốn nói cái gì thế? Cố Lệ Vũ có thể nghe thấy đấy."

Kiều Sơ Lạc gõ chữ trên điện thoại di động của mình rồi đưa ra trước mặt An Lan.

An Lan nhìn một cái, xém chút nữa là lao đầu xuống cống.

[Cố Lệ Vũ so bóng rổ với Lý Chấn Nam nhất định là vì cậu.]

An Lan nghĩ thầm, đó mà gọi là so bóng rổ cái gì? Phải gọi là đơn phương nghiền ép.

[Bình thường Cố Lệ Vũ đi học đều có oto đưa đón, bây giờ lại đi xe đạp, có khi là để gặp cậu đấy.]

An Lan cảm thấy Kiều Sơ Lạc lẽ ra nên đi làm biên kịch, quá cẩu huyết.

[Cậu ấy giúp cậu ước chiến với Lý Chấn Nam là để cậu có cơ hội đánh bại tên này một cách công bằng, miễn cho hắn cứ suốt ngày chăm chăm đi gây sự với cậu.]

An Lan thấy cái này càng buồn cười hơn.

Ai biết Cố Lệ Vũ ở phía trước ngừng lại, nói: "Nếu cậu không muốn thi bắn với cậu ta, có thể dùng cách của alpha để giải quyết."

"Cách của alpha?"

"Pheromone." Cố Lệ Vũ đáp.

Cậu có thể làm như chưa nghe thấy gì không? Cậu ngay cả mùi vị tin tức tố của mình là cái gì còn không biết đây.

...

Đây là lần đầu tiên họ đến Câu lạc bộ bắn súng Quan Sơn Hải.

Sáu giờ rưỡi tối, vừa đúng giờ ăn tối, trong câu lạc bộ hầu như không có ai.

Lý Chấn Nam thuê một phòng bắn súng, súng trường của cậu ta cũng được gửi ở đây. Đối phương trực tiếp nhận súng từ nhân viên quản lý, sau đó cười lạnh nhìn An Lan.

An Lan chỉ có thể hỏi nhân viên thuê một khẩu súng và trang phục bảo hộ bắn súng.

Người nọ cho An Lan xem bảng phí dịch vụ, An Lan và Kiều Sơ Lạc nhìn nhau, quá đắt, tiền tiêu vặt của cậu không đủ.

"Nếu không, chờ tôi tới câu lạc bộ của mình một chuyến..."

"Không cần. Lấy khẩu súng tôi gửi ở đây ra, cả bộ đồ bắn súng màu xanh lam." Cố Lệ Vũ đi đến quầy lễ tân, nhàn nhạt nói.

An Ran sửng sốt, nhanh chóng xua tay: "Súng của cậu hẳn là rất đắt, tôi nếu như..."

"Súng của tôi rất đắt, cho nên mỗi phát cậu phải bắn trúng vòng chín trở lên." Cố Lệ Vũ nói.

An Lan nhìn Cố Lệ Vũ, tự hỏi tên này có đang nghiêm túc không? Cậu với Lý Chấn Nam chính là so bia di động nhanh 2.5 giây aaaa!

Vẻ mặt của Cố Lệ Vũ khiến An Lan ý thức được, cậu ta hẳn là rất nghiêm túc.

Cõng súng của Cố Lệ Vũ trên lưng, mang theo bộ đồng phục bắn súng vào phòng thay đồ, An Lan cảm thấy khẩu súng trên lưng thật sự rất nặng.

Lần PK này, trọng điểm không còn là đánh bại Lý Chấn Nam nữa, mà là mỗi phát đều phải trúng vòng chín trở lên, nếu không An Lan cảm thấy mình sẽ bị Cố Lệ Vũ dí súng bắn bể đầu.

Vào phòng thay đồ, An Lan cởi áo khoác đồng phục học sinh, vừa quay người lại đã thấy Cố Lệ Vũ đang ngồi trên ghế phía sau, ngay cả Kiều Sơ Lạc cũng vì cảm nhận được khí tràng cường đại của Cố Lệ Vũ, chỉ dám đứng ở ngoài phòng thay đồ trông cặp sách cho An Lan.

Phòng thay đồ của câu lạc bộ Quan Sơn Hải rất rộng, không giống như ở câu lạc bộ nhỏ của Anlan, khoảng cách hai tủ đựng đồ rất gần nhau, xoay người không cẩn thận thôi là cũng có thể đụng phải những người khác.

Cố Lệ Vũ ngồi trên ghế dài, hai chân thoải mái duỗi ra nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.

"Cậu... đồ bảo hộ của cậu, tôi mặc có lẽ sẽ bị rộng."

An Lan mặc áo lên, kinh ngạc phát hiện vai và tay áo khá vừa vặn.

Hơn nữa bộ đồ này hình như vẫn còn mới, chất liệu rất thoải mái, nâng đỡ cột sống cổ và thắt lưng rất tốt, An Lan có chút yêu thích, không muốn cởi ra.

"Bộ đồ bắn súng này là do người khác tặng. Người kia tưởng tôi vẫn đang học cấp hai." Cố Lệ Vũ trả lời.

Ý là, nhận rồi phát hiện không mặc vừa, vẫn gửi lại ở câu lạc bộ. Vừa vặn để An Lan chiếm hời.

An Lan bị Cố Lệ Vũ làm cho cạn lời.

Cho nên tôi chỉ có cao như học sinh cấp hai chứ gì? Mấy tên A các cậu rốt cuộc ăn cái gì mà cao thế.

An Lan cúi xuống cởi bỏ quần dài đồng phục, cái dáng kim kê độc lập [2] lại bị Cố Lệ Vũ ở phía nhau nhìn không sót cái gì. An Lan biết trong mắt Cố Lệ Vũ cậu chính là Bạch trảm kê [3], tay nhỏ, chân nhỏ, bằng không sao alpha còn phân ra bản thường với bản cao cấp làm gì?

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Lệ Vũ, đang nhìn chăm chú như muốn xem kỹ từng tấc từng tấc da thịt của mình. Ánh mắt xẹt qua gáy, đến bờ vai và lưng eo cậu, rồi thuận theo hai chân trượt xuống mắt cá.

Cảm giác kia, như một khẩu súng lạnh băng đặt tại sống lưng, uy hiếp tính mạng, cố tình họng súng lại rất nóng, cứng rắn cực điểm.

Còn chưa bắt đầu thi đấu, An Lan đã có hơi căng thẳng, khi đổi chân phải sang chân phải để mặc quần vào, cậu mất thăng bằng thiếu chút nữa ngã ngồi trên đất.

Nhưng có người từ phía sau đỡ lấy eo cậu, nhẹ nhàng giúp cậu đứng thẳng lại.

An Lan không cần nhìn lại cũng biết đó là Cố Lệ Vũ. Nhiệt độ lòng bàn tay đối phương hơi cao, tình cờ rơi vào bên trong áo sơ mi, chạm vào da cậu. Lúc này An Lan thực sự sắp bị ngũ giác nhạy bén của mình hành hạ cho phát điên, bởi vì cậu thực sự không có cách nào ngăn cản bản thân đi cảm thụ lực đạo đầu ngón tay Cố Lệ Vũ đang chạm trên eo mình, cùng vết chai do tập bắn lâu năm của người này. An Lan thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của người phía sau, ngay tại một khắc đỡ lấy cậu, bỗng nhiên ngừng lại.

Một khắc kia, An Lan chợt sinh ra một loại dự cảm nguy hiểm.

Cố Lệ Vũ ở phía sau sẽ mở miệng, cắn chặt gáy cậu, cướp đoạt tất cả của cậu, từ tư duy đến huyết dịch trong xương tủy, ctuyệt đối hiếm hữu.

An Lan rùng mình, Cố Lệ Vũ bỗng buông lỏng tay.

"Cẩn thận một chút."

Cậu ta lui về phía sau, ngồi trở lại ghế.

An Lan nhanh chóng thay quần áo, chờ cậu thay xong xoay người lại thì thấy Cố Lệ Vũ đang chống cằm, nghiêng đầu nghịch điện thoại.

Vẻ mặt của cậu ta rất thờ ơ, tiếp xúc vừa rồi chỉ là do lơ đãng.

An Lan cũng rất lúng túng, không biết cậu lấy tự tin từ đâu ra mà nghĩ Cố Lệ Vũ vẫn luôn nhìn cậu

Thật sự quá mất mặt

Nhưng mà... May mắn, Cố Lệ Vũ không biết cậu đang nghĩ cái gì

"Tôi thay đồ xong rồi, chúng ta đi thôi." An Lan nói

"Ừ." Cố Lệ Vũ bây giờ mới đặt điện thoại xuống, đưa tay về phía An Lan.

"Gì?"

"Quần áo đồng phục của cậu." Cố Lệ Vũ nói.

An Lan vẫn có chút mơ màng, cậu không tài nào theo kịp được suy nghĩ của Cố Lệ Vũ, đương nhiên cũng là do người này quá kiệm lời.

Chờ chút, Cố Lệ Vũ nói với cậu không tính là ít nữa, số câu người này nói với cậu hôm nay tính sơ sơ cũng bằng số lượng của cả năm rồi.

An Lan ngốc ngốc đưa quần áo tới, tầm mắt Cố Lệ Vũ hạ xuống, lại nói: "Quần."

"À... Đây."

Quần cũng đưa qua.

Sau đó, cậu thấy Cố Lệ Vũ đi tới một ngăn tủ, quét vân tay mở khóa, sau đó treo đồng phục của mình vào mắc áo bên trong, còn đưa tay chỉnh lại vị trí cầu vai cho ngay ngắn.

Bộ đồng phục học sinh cấp ba bình thường bỗng chốc vươn tầm thế giới, trở thành một tuyệt tác thời trang.

Cố Lệ Vũ đóng tủ lại, nói: "Đi thôi."

Kiều Sơ Lạc trông đồ ở bên ngoài, vừa thấy An Lan đi ra thì hai mắt lập lòe tỏa sáng.

"Đậu má! Sao trước đây tớ lại không phát hiện cậu đẹp trai như này nhỉ?"

"Bây giờ cậu thấy vẫn chưa muộn lắm đâu."

Kiều Sơ Lạc lộ ra một điệu cười xấu xa: "Cậu biết cảm giác của tớ bây giờ là không?"

"Không muốn biết gì hết." An Lan dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu chàng đừng tưởng tượng linh tinh, đừng quên Cố Lệ Vũ còn đang đứng ở đây.

Ám chỉ này rất hữu dụng, Kiều Sơ Lạc lập tức trở nên nền nã hơn.

Thời điểm bọn họ đến phòng bắn Lý Chấn Nam thuê, cậu ta đã đợi ở đó từ sớm, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Trong nháy mắt nhìn thấy An Lan, biểu tình của người này còn khó coi hơn.

Bởi vì mặc trang phục bảo hộ bắn súng, lại mang theo súng trường, Trông An Lan khá đẹp trai, còn phảng phất mang theo hương vị như một alpha ưu tú.

"Ha, cái áo không làm nên thầy tu, giả vờ cũng giống đấy." Lý Chấn Nam lãnh lẽo nói.

"Ai bắn trước?" An Lan hỏi.

Lý Chấn Nam cười cười: "Tùy tiện. Nếu không mày lên trước? Tránh cho đến lúc thua lại nói trạng thái không tốt, bị tao bắt nạt."

Lúc này, có một người đàn ông trung niên bước vào, lớn tiếng nói: "Tiểu Cố, cậu bảo tôi xem thi đấu gì? Nếu không phải của cậu với Hứa Tinh Nhiên thì đừng làm lãng phí thời gian của tôi..."

Cố Lệ Vũ hất cằm ra hiệu về phía Lý Chấn Nam, sau đó nhìn về phía An Lan: "Đây là bạn học của tôi, An Lan."

Người đàn ông trung niên hơi ngẩn ra một chút, bỗng nhiên giang hai tay ôm An Lan, vỗ vỗ lưng cậu: "Tôi đương nhiên biết An Lan, ông giời ơi, sao hôm nay cậu lại tới đây? Muốn gia nhập câu lạc bộ Quan Sơn Hải chúng tôi sao?"

An Lan choáng váng, người này là huấn luyện viên bắn súng rất nổi tiếng - Lâm Hoài Ân, ông ấy đã huấn luyện cho rất nhiều vận động viên bắn súng nổi tiếng.

"Sao ông ấy lại biết mình?

"Em... Em không có định gia nhập Quan Sơn Hải..."

"Tại sao? Ở đây có huấn luyện viên giỏi nhất, phòng tập tốt nhất, còn có cơ hội học hỏi từ những đối thủ tốt nhất." Lâm Hoài Ân lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

An Lan không thể làm gì khác hơn, đành phải trả lời: "Em... Em rất hài lòng với câu lạc bộ của mình bây giờ."

Lý do chân chính là, hội phí Câu lạc bộ Quan Sơn Hải, chưa kể chi phí mời thầy huấn luyện, đã bằng thu nhập cả năm của ba cậu.

"Vậy thật là đáng tiếc." Lâm Hoài Ân thở dài, "Cho nên hôm nay, cậu định so cùng Tiểu Cố sao? Nhưng Tiếu Cố không thay đồ bảo hộ mà."

"Cậu ấy so cùng người kia." Cố Lệ Vũ hất cằm, chỉ chỉ phương hướng của Lý Chấn Nam, "Nhờ huấn luyện viên Lâm qua đây làm trọng tài cho hai người họ."

An Lan ngừng lại một chút, biết tại sao Cố Lệ Vũ lại nhờ một vị huấn luyện viên nổi tiếng làm trọng tài cho họ.

Lâm Hoài Ân là thầy huấn luyện được kính trọng nhất ở câu lạc bộ Quan Sơn Hải, mà Lý Chấn Nam cũng thường xuyên tới đây luyện tập. Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cha Lý Chấn Nam còn muốn liên hệ nhờ vả huấn luyện viên Lâm để móc nối quan hệ với những người khác. Cho nên, có Lâm Hoài Ân làm trọng tài, nếu Lý Chấn Nam thua cũng không dám làm trò bẩn thỉu gì. Chỉ cần thầy Lâm nói một tiếng, chưa nói tới mất mặt, đoán chừng tiền tiêu vặt của Lý Chấn Nam cũng phải bị trừ đi phân nửa.

Lúc này, sắc mặt Lý Chấn Nam vô cùng khó coi.

Mặc dù con người cậu ta độc đoán, luôn muốn cạnh tranh với mấy A chất lượng cao trong lớp, nhưng không có nghĩa là cậu ta bị thiểu năng.

Khi kích động trong lòng giảm bớt, lại nhìn thấy Lâm Hoài Ân ôm An Lan, cậu ta liền biết kỹ năng bắn súng của tên này nhất định không kém.

Lý Chấn Nam nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố Lệ Vũ, biểu tình của đối phương vẫn không có biến hóa gì, thậm chí còn lấy tai nghe ra nghe nhạc, giống như không quan tâm trận đấu này, ai sẽ là người chiến thắng.

"Vậy tung đồng xu quyết định ai bắn trước đi." Lâm Hoài Ân tìm một đồng xu trong túi, ông nhìn Lý Chấn Nam trước.

Lý Chấn Nam lạnh giọng trả lời: " Mặt trước."

"Vậy An Lan, cậu là mặt sau."

An Lan gật gật đầu.

Lâm Hoài Ân tung đồng xu lên, đồng xu xoay mấy vòng trên không trung rồi rơi trở lại, là mặt trước.

_________________

[1] Đạo bất đồng tương bất vi mưu: Ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thể nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo cùng nhau được. Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, nên mình để nguyên.

[2] Kim kê độc lập: động tác đứng thăng bằng bằng một chân

[3] Bạch trảm kê hay còn được gọi là Gà ba vàng: là một món ăn nguội được chế biến từ gà ba vàng (da vàng, chân vàng, mỏ vàng), có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc. Gà không được cho gia vị khi nấu mà khi ăn sẽ chấm với nước tương. Món ăn này có màu trắng vàng, da giòn, thịt gà mềm và thơm.

Ý An Lan là trong mắt Cố Lệ Vũ mình vừa trắng vừa mềm, không có cơ bắp, cũng không có sức mạnh. (với khao khát mãnh liệt rằng anh công chính là Cố Lệ Vũ, thì tôi thấy em nó đã tự nhận mình là đồ ăn của anh nhà :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info