ZingTruyen.Com

[EDIT/HOÀN] QUÁI VẬT - TIỂU YÊU TỬ.

PHÂN TÍCH VÀ LỜI CUỐI SÁCH.

kuroneko3026

Tên truyện: Quái Vật.

Tác giả: Tiểu Yêu Tử.

Thể loại: Niên hạ bệnh kiều trung khuyển công x thể nhược nghiên cứu viên thụ, hắc ám, khoa học viễn tưởng, tình hữu độc chung, hồi hộp suy lý.

Editor:  ♪ Đậu ♪

~ Phân tích là lời cuối sách ~

Một: Phân tích.

Thế giới sáng tạo có thực thể, chứ không phải là hư ảo.

Thế giới do Phong Hoa tạo ra không phải mộng cảnh. Cậu sáng tạo thế giới giữa cánh đồng hoang vắng, mặc dù thế giới vật chất tạo thành đều là dạng phục chế, nhưng nhìn hiệu ứng từ thế giới mới (thế giới ở chương cuối), những sinh vật sở hữu sự sống, từ điểm đó, cậu ấy không khác gì người sáng tạo. Về điểm cuối, thời gian,... của thế giới, thì trong chương "Sự thật" đã giải thích rõ ràng hết rồi.

Kết cấu của bộ truyện.

Phong Hoa không thể chấp nhận sự ra đi của Phong Diệp Nhiên nên lựa chọn lãng quên cái chết của anh, quên cả tình yêu gắn liền với tử vong, cậu chọn dùng chấp niệm đau khổ để làm động lực liên tục sáng tạo và hủy diệt thế giới. Đối với cậu, tình yêu đại biểu cho sự kết thúc, nên cậu nghĩ cách lãng quên và tránh né nó. (Cụ thể có giải thích ở phần dưới chương 31)

Phần đầu, "Vách Tường" (từ lễ Giáng Sinh năm 2232 đến mùa đông năm 2239) là một thế giới hoàn chỉnh Phong Hoa sáng tạo ra. Bắt đầu thế giới, khối thịt thối đã có mùi cháy khét nói rõ đó không phải là câu chuyện được sáng tạo đầu tiên. Lúc kết thúc, Phong Hoa hay đốt cháy mọi thứ. Thế giới mà cậu thường tạo ra cũng tương tự với "Vách Tường". Thời gian hoặc dài hoặc ngắn, tình tiết câu chuyện hoặc nhiều hoặc ít bị bóp méo, có thể xáo trộn với những chuyện sau năm 2239, nhưng đều lấy hủy diệt làm cái kết.

"Nóc Nhà" không phải thế giới hoàn chỉnh, mà như tư liệu sống, có chân thật mà cũng có giả tạo (phần giả tạo bị bóp méo chủ yếu nằm trong câu chuyện ở cuối). Bóng trắng (ý chí của Phong Diệp Nhiên) dẫn dắt Phong Hoa, cho cậu biết từ đầu năm 2240 đến tháng 7 năm 2240 còn xảy ra một vài chuyện;

"Cửa Sổ" không phải thế giới hoàn chỉnh, vẫn là dạng tư liệu, chi tiết trong đó đa phần chân thật, nhưng không trọn vẹn. Lấy góc nhìn của Phong Hoa miêu tả khoảng thời gian từ tháng 9 năm 2240 đến tháng 1 năm 2242. Khoảng thời gian đó, thực tế chúng là phần mà Phong Hoa kháng cự phải miêu tả nhất, là phần cậu muốn lãng quên nhất. Phong Diệp Nhiên chết vào tháng 12 năm 2241, trên căn bản cậu không chấp nhận nổi, nên thời điểm miêu tả cậu đã trở nên cuồng loạn, thời gian và tính logic đều hơi lộn xộn khó hiểu, khá giống với một dòng ý thức;

"Ống Khói" cũng không phải thế giới hoàn chỉnh, thời gian và không gian đều hỗn loạn, tại cánh đồng hoang vắng (cậu sáng tạo ra thế giới tại đó), Phong Hoa nhìn thấy điểm cuối của thế giới (trong lúc sáng tạo thế giới, cậu xem nhận thức của bản thân mình là điểm cuối, còn thời gian cuối kết thúc vào ngày Phong Diệp Nhiên chết), vườn hoa hồng với pháo đài tựa như hiện thực kết hợp với hư ảo. Hai câu chuyện cổ tích tàn khốc và ngọt ngào kể bằng góc nhìn khác nhau nhằm nói cho Phong Hoa biết cậu vẫn đang quên đi thứ gì đó;

Vậy là, bất luận tại thế giới nào, trong tư liệu nào, thì cậu đều lãng quên cái chết của Phong Diệp Nhiên và chuyện được Phong Diệp Nhiên yêu. Chỉ khi nhớ ra thì mới có thể lấy được chìa khóa, chân chính dựng thành nhà, nhận được sự thật, cứu vớt chính cậu.

Phong Diệp Nhiên từng muốn dùng những cách thức khác để cứu cậu, ví dụ như làm cậu mất trí nhớ vâng vâng, nhưng đều thất bại. Cuối cùng, vì để cậu ngừng chấp niệm giày vò bản thân, Phong Diệp Nhiên viết [Nhật ký vàng], vạch một bản kế hoạch cho Phong Hoa, để cậu sáng tạo một thế giới mới, trong thế giới đó, "Quái vật khát khao tình yêu mà đời đời cũng không có được" thật sự nhận được tình yêu, có được một đời hạnh phúc, cùng thực hiện nguyện vọng của hai người.

Trong thế giới sáng tạo, Phong Diệp Nhiên là cá thể mới, hay vẫn bảo lưu cảm xúc của "Phong Diệp Nhiên" gốc?

Về chuyện ấy, trong đoạn đối thoại của sở trưởng với lão Trương đã đưa ra đáp án rồi.

Đọc kỹ "Vách Tường" thì sẽ phát hiện trong truyện có nhắc đến Phong Diệp Nhiên "bị gán ép cảm xúc", ví dụ như lúc anh được Phong Hoa tỏ tình ngay trước toàn thế giới, thì có viết:

"A a a, có âm thanh nào đó đang thét gào, hò hét trong người anh. Không phải âm thanh đau đớn, mà là mừng rỡ tột bậc. Cảm giác mừng rỡ kỳ lạ đang khuếch trương trong thân thể, nó di tản với tốc độ nhanh khiến anh sợ hãi. Anh xông vào nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, suýt nữa giật mình. Các thớ thịt của anh căng lên, anh đang cười, gần như là nụ cười càn rỡ, sung sướng, khó kìm nén nổi —— rõ ràng vẫn là gương mặt của anh, nhưng anh lại thấy nó thật xa lạ. Anh liên tục vốc nước lạnh rửa mặt, muốn làm nguội đi tâm tình quái lạ, bị gán ép này. Chưa được 10 phút, tâm tình ấy rút đi như một cơn thủy triều. Cuối cùng cũng biến mất. (Chương 14: Cám dỗ)"

Với lại, chắc mọi người còn nhớ sau khi Phong Diệp Nhiên uống say sẽ rất khát vọng Phong Hoa. Những cảm xúc đó thật ra bắt nguồn từ Phong Diệp Nhiên gốc, Phong Diệp Nhiên chân chính. Ký ức và tình cảm của anh được cấy vào trong "thể phục chế", sau khi bị kích thích sẽ dần thức tỉnh, thúc đẩy tình yêu của "thể phục chế" dành cho Phong Hoa.

Đây chính là lý do vì sao mà ở chương cuối, trong thế giới mới được tạo nên từ bản kế hoạch của [Nhật ký vàng], Phong Diệp Nhiên vẫn luôn cảm giác mình đang đợi một ai đó, cũng nhanh chóng sục sôi loại kích động mãnh liệt: "Anh muốn bảo vệ người trong lòng thật tốt, muốn tặng tất cả của mình cho em ấy. (Chương 32: Món quà)"

Biểu tượng.

"Biểu tượng" của bộ này có thể thấy được ở đủ chỗ.

Rõ ràng nhất, ví dụ như, tiếng chuông. Đó là thứ khiến Phong Hoa hoảng sợ, vì trong khoảnh khắc Phong Diệp Nhiên trút hơi thở cuối, thì đúng lúc ở giáo đường gần đấy, cậu nghe thấy tiếng chuông vang lên;

Hay ví dụ như cây thánh giá: "Tôi mơ một giấc mơ. Mơ thấy vô số các con người bé nhỏ khiêu vũ trên thánh giá. Kể từ ngày 20 tháng 12, nhảy đằng đẵng 10 năm. Thế nhưng cuối cùng, thánh giá ngã xuống đất, nát tan. Con người bé nhỏ cũng nát. Ầm ầm ầm ầm. Xoảng xoảng. Rầm rầm (Chương 28: Cửa sổ)." Thánh giá là chỉ cây thánh giá trước mộ của Phong Diệp Nhiên, nhảy múa trên cây thánh giá là khiêu vũ điệu nhảy của tử vong mà không biết mệt mỏi, bắt đầu từ ngày Phong Diệp Nhiên chết, nhảy đằng đẵng 10 năm, đúng, cậu vẫn luôn sáng tạo và hủy diệt thế giới không biết mệt mỏi, nhưng cứ tiếp tục như thế, chờ đợi cậu cũng chỉ có cái chết đau đớn. Vậy nên cuối cùng những con người bé nhỏ nát tan, cậu nghĩ rằng tất thảy đều đã là hư vô;

... (Thật sự quá nhiều) (kuroneko3026.wp.com)

Thật ra Phong Hoa vẫn luôn muốn tìm đến cái chết.

Nếu bạn đọc kỹ, có lẽ sẽ nhìn thấy rất nhiều cảnh tương tự.

"Nó mơ thấy rất nhiều giấc mộng, đa phần đều không nhớ rõ nội dung, đôi khi chỉ có thể nhớ được vài đoạn lẻ tẻ —— mơ thấy một bản thân khác đứng trong phòng quan sát mình, điệu bộ bàng quan, gương mặt đầy vẻ chế nhạo (nghi vấn ý nghĩa của thế giới); mơ thấy cửa sổ không còn những song sắt nữa, gió thu từ ngoài ồ ạt thổi vào, dường như đang thích thú mời nó... (tử vong thôi thúc) (Chương 8: Trừng phạt)"

"Phong Hoa bước đến cửa sổ, dường như ngọn lửa đang lan ra xung quanh cậu, cảm giác ấy khiến cậu sung sướng. (Hoài niệm và khát vọng một cách bệnh trạng với ngọn lửa)

Phong Hoa đứng bên cửa sổ, mở nó ra.

Gió lùa vào mặt, thổi bay tóc cậu, như đang niềm nở mời chào: Nhảy xuống đi! Nhảy xuống đi!

Phong Hoa nhíu mày, muốn vứt bỏ tâm tình kích động không tên.

Trong vô tình cậu nhìn xuống dưới lầu.

Trong màn tuyết trắng xóa, cậu nhìn thấy bản thân mình.

Nhìn thấy bản thân mình đang nằm trên mặt tuyết, đầu nát máu chảy. Máu đỏ tươi, óc não đỏ hồng, trắng sữa. Mà xung quanh còn rất nhiều, rất nhiều bản thân khác, hoặc lớn hoặc bé, họ lang thang trong tuyết, như cái xác không hồn. (chứng phân liệt vô cùng trầm trọng)

Có vài nghiên cứu viên đứng cách đó không xa, nhưng không ai cảm thấy quái lạ.

Tựa như không ai phát hiện ra xác chết trên tuyết. (xác chết chính là bản thân, là nhân cách chủ)

Bản thân cậu nhỏ nhất trông chừng chỉ có 4, 5 tuổi.

Nó quỳ gối trước chân người đã chết, nằm bò xuống, lè lưỡi liếm não văng trên đất.

Trên gương mặt hiện ra vẻ thơm ngon mỹ vị.

Cứ như thể đó là kem dâu. (Chương 20: Sợ hãi)"

Giải thích đoạn thứ 2, tùy theo ý hiểu của từng người. Dưới cái nhìn của tôi, đoạn đó đã bao hàm sự thôi thúc về cái chết. cũng thể hiện cậu bị nhân cách phân liệt càng lúc càng trầm trọng, cậu cảm giác, nhân cách thật của mình không được chấp nhận, vì thế, cậu đang xóa bỏ nhân cách chủ của mình. Còn đoạn này là chuẩn bị cho sự điên cuồng và bùng nổ sau đấy của Phong Hoa: "Trong lòng anh, rốt cục Phong Hoa là thế nào? Là một vật thí nghiệm biết nghe lời? Là đứa con nít không có suy nghĩ? Là con rối không nổi giận cũng không chống đối? Anh căn bản không biết em, là vì anh không thể chấp nhận bộ mặt đáng sợ của em, nên anh phủ nhận sự tồn tại của em luôn sao? (Chương 21: Ấm áp)"

Tại sao trong thế giới do bản thân sáng tạo ra mà Phong Hoa lại muốn chết chứ, thật ra, cũng vì cậu biết tất cả những thứ đó đều là sự tuần hoàn đau khổ, trên bản chất chỉ là sự vô nghĩa.

Kết cục của truyện.

Phong Hoa đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh, lúc đầu là vị trị liệu cho Phong Diệp Nhiên, sau đấy lại dùng 10 năm sáng tạo và hủy diệt thế giới không ngừng nghỉ, tóc cậu đã bạc trắng hết rồi.

Tất cả sức mạnh còn lại của Phong Hoa chỉ gần đủ để cậu tạo ra thế giới cuối cùng.

Độ dài của thế giới ấy chỉ, tính hoàn chỉnh,... các thứ đều không rõ.

Nhưng như thế với hai người họ mà nói thì là kết cục tốt nhất rồi, trong thế giới ấy họ đã thực hiện được nguyện vọng chung.

Món quà của Phong Diệp Nhiên cứu vớt Phong Hoa, còn Phong Hoa cũng hoàn thành nguyện vọng của Phong Diệp Nhiên.

Trên cánh đồng hoang vắng, quái vật tạo nên chốn "bồng lai tiên cảnh" sau cùng.

Hai: Lời cuối sách.

Tôi viết bộ này khá lâu, bắt đầu từ tháng 11 năm ngoái kéo dài đến tháng 8 năm nay, cuối cùng cũng đăng xong.

Rất rất cảm ơn mọi người vẫn chờ đợi chương mới từ tôi.

Bố cục của bộ này xem như là cái phức tạp nhất mà tôi từng viết tới nay, trên khía cạnh phương thức sáng tác, tôi cũng thử thí nghiệm khá nhiều. Ví dụ, "Cửa Sổ" tôi hoàn toàn sử dụng thủ pháp miêu tả bằng dòng ý thức, để thời gian hỗn loạn, viết từ góc độ bệnh nhân. Còn "Ống Khói" tôi dùng góc độ khác, kể câu chuyện cổ tích "Quái Vật và Hoàng Tử", "Tàm Thực" cũng có chuyện cổ tích hắc ám đó, haha.

Tôi khá thích những cảnh trong bộ truyện này, mỗi lần viết, tôi luôn cảm giác như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đó là loại cảm giác đặc biệt diệu kỳ.

Về linh cảm thì bắt nguồn từ quyển "Cuốn Sổ Vàng" (The golden notebook) của Doris Lessing. Doris Lessing người đoạt giải Nobel Văn học năm 2007, bố cục "Cuốn Sổ Vàng" làm tôi ấn tượng sâu sắc... "Cuốn Sổ Vàng" không chỉ cho tôi linh cảm về bố cục truyện, mà còn cho tôi một chút chút linh cảm về nội dung, ví dụ như châu chấu cuồng dại giao phối (Chương 13), cảnh Phong Diệp Nhiên với Phong Hoa bỏ trốn cũng là lúc đọc "Cuốn Sổ Vàng" thì được gợi ý.

So với "Tàm Thực" và "Người Điên", truyện này thật sự ngọt hơn rất nhiều.

Riêng tôi là siêu siêu thích bộ này.

Mặt khác, truyện này được viết trong cảnh hoàn toàn không được bất kỳ web nào đề xuất, hình như là chưa từng xảy ra luôn (ngoại trừ đoản văn). Trước kia ít nhất thì "Người Điên" còn có vài đề xuất. Vậy nên thật sự cảm ơn đã bình luận cho tôi, quăng lôi cho tôi, nói thật, muốn tôi độc thoại tôi sợ mình không kiên trì nỗi...

Tiểu Yêu Tử

2018. 8. 15

Cảm ơn mọi người vẫn luôn đồng hành suốt bộ truyện, với mình thì đây là cái kết đẹp rồi, Diệp mắc bệnh nan y như thế nên sự ra đi của anh là điều không tránh được, cái kết HE cả hai sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc có vẻ khó =)) Thôi thì trong thế giới sau cùng, cả hai đều thực hiện được điều mình muốn, Diệp muốn Hoa hạnh phúc vui vẻ cả đời, còn Hoa muốn có được tình yêu của Diệp và sống bên anh, cũng viên mãn rồi ~

Đến hiện tại thì không có phiên ngoại và chắc là tác giả cũng không có ý định viết phiên ngoại đâu nên đừng chờ =)))

♪ Đậu ♪

2018. 10. 13

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com