ZingTruyen.Asia

[EDIT - HOÀN] Ông chồng bị bệnh nan y - Bất Hội Hạ Kỳ

Chương 79: Cừu Hành, tôi chờ.

Memory_Land

Edit: Ry

Tám giờ tối, bản chính thức của "Cắt Giấy" được công bố trên toàn các trang mạng âm nhạc. Cùng lúc đó, màn biểu diễn "Luân Hồi" của Giải Dương ở bữa tiệc cuối năm của đài truyền hình thành phố B cũng bị blogger cắt riêng ra, lặng lẽ leo lên cái đuôi của bảng video hot.

Hiện giờ trên Weibo mọi người đều đang tập trung vào đống ảnh chat được Hà Như Dân tung ra nên ca khúc không mấy được chú ý, chỉ có fan thì vui như được mùa. Nhưng chỉ hai tiếng sau, lượng streaming của "Cắt Giấy", đột nhiên dùng một tốc độ mà ai cũng có thể thấy, điên cuồng tăng lên. Video trình diễn "Luân Hồi" của Giải Dương cũng đứng ở top tìm kiếm không biết từ khi nào, vừa hay đứng ngay dưới video biểu diễn "Hoài Niệm Cố Hương" của Mộc Chu Dịch.

Cái tên Giải Dương ngoi lên trong bầu không khí hóng drama của dân mạng quả thực thu hút không ít sự chú ý của người qua đường.

Cũng không lâu lắm, chủ đề #Ca khúc mới của Giải Dương nghe buồn ngủ thế nào ấy# lại leo lên hot search một cách kì quái, còn càng lúc càng có nhiều người bình luận.

Đến khi Giải Dương tắt máy chuẩn bị đi ngủ, lượt nghe và tải của "Cắt Giấy" trên mọi nền tảng âm nhạc đã đứng top 1 bảng xếp hạng ca khúc mới.

Cửa phòng mở ra, Cừu Hành ban nãy ra ngoài nghe điện thoại trở lại.

Giải Dương tắt máy đặt lên tủ đầu giường, nằm xuống nhìn Cừu Hành.

Cừu Hành gần như không thể nhận ra, thoáng khựng lại, sau đó đi tới đầu giường tắt đèn, vén chăn trèo lên.

Giải Dương xoay người đối mặt với Cừu Hành. Mấy giây sau Cừu Hành mới trở mình, đối mặt với anh, cái tay trong chăn cũng mò tới nắm lấy bàn tay đang đặt trước người của Giải Dương.

Giải Dương nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

"Vừa rồi là Thanh Lâm gọi, nó muốn ngày mai tới chúc Tết. Tôi đã đồng ý. Chắc mẹ sẽ rất vui."

Giải Dương mở mắt ra, trong ánh sáng ảm đạm cố gắng phân biệt biểu cảm của Cừu Hành, sau đó hỏi: "Có cần chuẩn bị trước bao lì xì cho Phong Thanh Lâm không?"

"..." Cừu Hành khẽ nhéo tay Giải Dương, sự cảm thán và trăn trở trong giọng nói đã biến mất. Tiếng hắn rất trầm, mang theo ý cười: "Em chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi à?"

"Đâu có, tôi còn nghĩ chắc cháu anh sẽ không quen ăn đồ ở đây đâu, lần trước ở lại dùng bữa y trông đúng kiểu không nuốt trôi cơm."

Giọng điệu Cừu Hành đột nhiên trở nên hung dữ: "Ăn không quen thì cũng phải ăn, hồi trước chẳng phải em..."

Cừu Hành bỗng ngậm miệng.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng hắn mới lại vang lên.

"Giải Dương, nếu như tôi nói em đợi thêm một chút..."

Giải Dương lần nữa mở mắt ra, không nói gì, mấy giây sau lại nhắm mắt.

...

Sáng hôm sau, bầu không khí của căn nhà nhỏ từ lúc mọi người rời giường đã trở nên căng cứng và hồi hộp một cách khó hiểu. Dù là di động của ai thì chỉ cần vang lên một tiếng là tất cả sẽ lập tức nhìn sang.

Bầu không khí kì lạ này cứ thế kéo dài đến hơn chín giờ, điện thoại của Cừu Hành lại vang lên, cuối cùng Phong Thanh Lâm cũng đã tới. Lần này Cừu Hành không để Giải Dương ra đón người nữa mà phái một mình Chu Miểu đi.

Chừng mười phút sau, Phong Thanh Lâm xách theo đống quà được hộ lý đưa vào. Y bước vào phòng khách phụ, đặt quà xuống rồi đi tới chỗ mẹ Cừu: "Bà ngoại."

Mẹ Cừu khẽ gật đầu, để Phong Thanh Lâm ngồi.

Phong Thanh Lâm ngồi xong lại nhìn sang Cừu Hành với vẻ mặt không rõ là vui hay bực: "Cậu, chúc mừng năm mới."

Cừu Hành mất tự nhiên gật đầu.

Cuối cùng ánh mắt y dời đến trên người Giải Dương.

Giải Dương nhướng mày, đợi Phong Thanh Lâm chào hỏi.

Vẻ mặt y trở nên cứng đờ đầy xấu hổ, nghẹn nửa ngày mới khó nhọc nói: "Chúc m..."

Cừu Hành âm thầm thẳng lưng lại, nhích lại gần Giải Dương hơn một chút.

"... Chúc Giải tiên sinh năm mới vui vẻ." Cuối cùng Phong Thanh Lâm vẫn không thể thốt ra nổi chữ "mợ", không thể trách y, khuôn mặt này của Giải Dương thật sự quá trẻ, hoàn toàn không phù hợp với cái thân phận "mợ".

Cừu Hành cứng người, khóe miệng xị xuống, nhíu mày nhìn Phong Thanh Lâm.

Phong Thanh Lâm lập tức quay sang vụng về hỏi han sức khỏe mẹ Cừu, giả vờ như không thấy cái nhìn của Cừu Hành.

Ánh mắt Cừu Hành dành cho Phong Thanh Lâm dần trở nên u ám.

Giải Dương vươn tay đè lên đùi Cừu Hành, tiến tới thì thầm: "Giận à? Cảm thấy y gọi như thế không đúng?"

Cừu Hành thu tầm mắt lại, nắm lấy tay Giải Dương, siết chặt.

"Tôi lại thấy gọi rất đúng đấy chứ." Giải Dương rút tay về, vỗ lên mu bàn tay Cừu Hành: "Dù sao thì giờ quan hệ của chúng ta vẫn là giao dịch mờ ám."

"..."

Cừu Hành cúi xuống nhìn Giải Dương.

Giải Dương cũng nhìn Cừu Hành, cười với hắn: "Cừu Hành, tôi chờ."

Cừu Hành sững sờ, sau đó im lặng, rủ mắt tránh ánh mắt của Giải Dương.

...

Lần này tới chúc Tết, Phong Thanh Lâm ở lại hết một ngày, tới tận khuya khi mẹ Cừu đã ngủ y mới xin phép ra về. Cừu Hành muốn Phong Thanh Lâm ngủ lại, y nhìn về phía phòng mẹ Cừu rồi lắc đầu: "Dạ thôi, cháu còn có việc."

Cừu Hành theo thói quen răn dạy: "Tết nhất còn việc gì." Nói xong mới nhận ra thái độ của mình không tốt, lại bổ sung: "Lúc nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi đàng hoàng."

Phong Thanh Lâm đang trong quá trình tiếp thu sự quan tâm của Cừu Hành ẩn sau những lời hà khắc, nghe vậy thì tiêu hóa một chút, sau đó cười đáp: "Cháu biết rồi, nhưng chưa nắm được nhà họ Phong trong tay, cháu thật sự không nỡ nghỉ."

Cừu Hành khẽ nhíu mày: "Nhà họ Phong?"

"Vâng, nhà họ Phong." Phong Thanh Lâm nghiêm túc nhìn Cừu Hành, khuôn mặt gần như tương tự hắn nhuộm chút u ám: "Cậu, thứ cháu muốn, cháu sẽ tự tay giành lấy. Những chuyện cháu không biết, cháu cũng sẽ tự mình đi làm rõ. Cậu không cần phải giúp cháu đâu."

...

Phong Thanh Lâm ra về, Cừu Hành không đi theo tiễn y. Giải Dương tự giác thay hắn đưa Phong Thanh Lâm ra ngoài.

Khi sắp đến bãi đỗ xe ngoài trời, Phong Thanh Lâm đột nhiên dừng bước: "Cẩn thận Hồng Chí Kiệt. Lần này Mộc Mộc... Vốn dĩ Mộc Chu Dịch có kế hoạch giải quyết xong cha con Hà Như Dân thì sẽ nhảy sang Tạp Húc. Cô ấy có giao dịch với Hồng Chí Kiệt, nhưng cụ thể là giao dịch gì thì tôi không rõ."

Hồng Chí Kiệt, một trong những cổ đông của Tạp Húc, là người lần trước ở tiệc tối của xã đoàn V không ngừng nhằm vào Giải Dương.

Giải Dương cũng đứng lại: "Đã biết, cảm ơn anh."

"Còn bên phía nhà họ Phong... Thật ra bọn họ vẫn đang theo dõi cậu tôi, sức khỏe của cậu ấy..." Phong Thanh Lâm ngập ngừng.

"Đang trở nên khá hơn." Giải Dương tiếp lời, sau đó đặt tay lên vai Phong Thanh Lâm, đẩy y về phía xe, còn tranh thủ tiêm cho y một liều vắc xin nhỏ, dặn dò: "Cậu anh sẽ khỏe lên nên không cần bận tâm. Ngoài ra thì về sau đừng có tiếp xúc với Mộc Chu Dịch nữa, anh không chơi lại cô ta đâu."

Phong Thanh Lâm bị ép phải đi về phía trước, quay lại nhìn Giải Dương, cuối cùng không nói gì, lên xe ra về.

Trở lại tòa nhà nhỏ, Giải Dương phát hiện tóc mái của Cừu Hành ướt nước, rõ ràng là vừa rửa mặt. Anh nổi ý xấu định trêu hắn có phải vì thấy Phong Thanh Lâm hiểu chuyện hơn nên vui quá mà khóc không, nhưng nghĩ tới câu "em đợi một chút" tối qua của Cừu Hành, đành phải nuốt xuống, chỉ chào hỏi đơn giản với hắn rồi lên lầu.

Cừu Hành khó khăn lắm mới sửa soạn che giấu được tâm tình vui sướng, đang định giao lưu với Giải Dương một chút: "...?"

Giải Dương lên lầu về phòng rồi đi tắm, tắm xong ra ngoài thấy Cừu Hành đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, bèn thuận miệng nói: "Tôi tắm xong rồi, anh tắm đi." Sau đó lấy laptop trên tủ đầu giường, đi tới ngồi ở chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, bật máy lên bắt đầu hoàn thành nốt khúc dương cầm viết cho nhân vật cậu ấm Tô Kinh Mặc trong "Tôi thấy được Hiên Viên".

Sau vài giây tĩnh lặng, Cừu Hành đứng dậy đi tới bên Giải Dương, hỏi anh: "Có việc à?"

Giải Dương tập trung nhìn màn hình, ngón tay lướt trên bàn phím: "Ừ, phải viết vài bản nhạc dương cầm cho nhân vật."

Năm ngoái đoàn làm phim "Tôi thấy được Hiên Viên" đã gửi cả kịch bản sau khi sửa lại cùng với hợp đồng tới cho Giải Dương, ngoài các điều khoản gốc về diễn xuất ra thì còn bổ sung thêm việc mời Giải Dương viết vài bản nhạc dương cầm cho vai diễn cậu ấm Tô Kinh Mặc.

Giải Dương gần như không cần nghĩ ngợi đã thoải mái chấp nhận.

Cuối tháng 3 là phải vào đoàn, mà hết nghỉ lễ cũng bắt đầu thu âm album mới, khiến cho Giải Dương có rất ít thời gian để soạn nhạc, nên phải tranh thủ một chút.

Cừu Hành đứng sau Giải Dương một lúc rồi đi mất.

Cái tay đang gõ phím khẽ ngừng lại, rồi tiếp tục.

Sau khi tập trung vào công việc, Giải Dương nhanh chóng quên đi những chuyện khác. Đợi đến khi anh sửa sang xong phần sườn nhạc thì mới nhận ra Cừu Hành đã tắm xong từ lâu, đang ngồi trên ghế sô pha dùng máy tính bảng xử lý giấy tờ.

Giải Dương nhìn đồng hồ, tắt máy đứng dậy, vào phòng tắm rửa tay. Lúc anh đi ra Cừu Hành đã đặt máy tính bảng xuống, hắn nói: "Giải Dương, nghỉ lễ xong tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại, đi cùng với tôi."

Lâu lắm rồi mới lại nghe cái giọng điệu ra lệnh đó.

Giải Dương quay sang nhìn Cừu Hành, hắn đã cúi xuống, tiếp tục dùng máy tính bảng nói chuyện với ai đó.

Giải Dương đi lên giường ngồi, nhìn nửa mặt nghiêm túc làm việc của Cừu Hành, bắt đầu nghĩ ngợi.

Hôm qua sau khi tảo mộ xong, lọ kẹo đã mở nắp một nửa tự dưng lại có xu thế đóng vào. Giờ Cừu Hành còn đột nhiên yêu cầu anh đi phúc tra với hắn... Là bị những lời của Cừu Kinh Bang cùng với không khí ở nghĩa trang ảnh hưởng à?

Hai ngày mộng đẹp, chỉ bị hiện thực chọc một phát nhẹ nhàng đã lập tức vỡ tan.

Giải Dương nhìn Cừu Hành rất lâu, sau đó nghiêng người kéo chăn nằm xuống, nhắm mắt.

Đêm đó, rất khuya Cừu Hành mới đi ngủ, lên giường xong cũng mất một lúc rất lâu mới nắm tay Giải Dương, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay ấy mãi.

Giải Dương nhắm mắt để Cừu Hành nắm, cho đến khi hắn thả lỏng người, chậm rãi thiếp đi thì anh mới mở mắt, nhìn Cừu Hành một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

...

Trong những việc đáng ghét nhất lúc ăn Tết thì bị ép phải tiếp đãi họ hàng mà mình ghét chắc chắn sẽ nằm ở top 3.

Mùng ba tháng Giêng, cả gia tộc họ Lưu đột nhiên đến thăm, mười mấy người chen chúc với nhau, quả thực là lấp đầy tòa nhà vốn đã có diện tích khiêm tốn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia