ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ông chồng bị bệnh nan y - Bất Hội Hạ Kỳ

Chương 25: "Hối hận không?"

Memory_Land

Edit: Ry

Lúc trang điểm, Giải Dương phát hiện tâm trạng của Hồ Tiêu không ổn lắm. Anh tránh đám Hứa Thần Hạo, ra hỏi thăm: "Chuyện gì thế?"

Hồ Tiêu cố nhịn, nhưng vẫn không được, xổ một tràng: "Đúng là càng đến concert thì càng lắm thiêu thân, có vài fan bị blogger tẩy não nghiêm trọng cùng với một ít fan của Mạc Bân may mắn lấy được vé nhờ quan hệ, họ định tắt đèn tạo biển đen lúc cậu lên sân khấu."

Biển đen, có nghĩa là khi ai đó lên sân khấu, người xem sẽ tắt toàn bộ đồ dùng có ánh sáng như lightstick. Nếu ánh đèn lightstick là minh chứng cho sự ủng hộ, thì đương nhiên tắt đèn sẽ mang nghĩa tẩy chay và không chào đón. Dù là với bất cứ nghệ sĩ nào thì hành động tạo biển đen cũng là rất tàn nhẫn.

"Hay là bọn anh cố gắng không để cậu lên sân khấu một mình nhé? Lúc cậu đơn ca anh sẽ cho Đồng Kiếm làm người đỡ míc cho cậu! Fan của nó đông lắm!"

Giải Dương lại không vấn đề gì nói: "Không sao, tôi chỉ muốn ca hát mà thôi, với tôi thì dưới khán đài có ánh đèn hay không, có ai chào đón tôi hay không cũng không quan trọng. Đừng giày vò Đồng Kiếm làm gì."

Hồ Tiêu lại khuyên Giải Dương thêm vài câu, thấy không khuyên nổi thì thầm chửi Mạc Bân với đám blogger trong đầu, không nói nữa.

7 giờ tối, hậu trường sân vận động Đại Châu.

Giải Dương ngồi một mình trên ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi, Đồng Kiếm ở bên cạnh thì cứ hồi hộp không ngừng nghĩ linh tinh.

"Uầy trên Weibo còn có hẳn một chuyên mục theo dõi concert của bọn mình luôn, bên Trạch Hành đã có hơn chín triệu người xem... Bọn mình có lắm fan đến vậy sao? Dưới khán đài đã kín chỗ chưa? Có xuất hiện nhiều ghế trống không?"

Hồ Tiêu không thể nhịn được nữa, đưa tay giật lấy điện thoại của Đồng Kiếm, hắn nói: "Không được xem di động nữa. Khán đài kín ghế rồi, cậu cứ lo vớ lo vẩn làm gì, học tập đám Giải Dương với Kha Lam đi kìa, mau điều chỉnh lại trạng thái cho anh. Mở màn là biểu diễn ca khúc mới, cậu đừng có làm tuột xích đấy."

Đồng Kiếm vội vàng hít sâu, cố đè nén sự hồi hộp, nhưng vẫn không được, cậu ta bèn chạy ra xem tình hình bên ngoài khán đài.

Bên ngoài người đông nghìn nghịt, lightstick lấp lánh một vùng cầu vồng.

"Phải hát cho tốt ca khúc mới."

Đồng Kiếm giật mình, quay ra sau nhìn.

Kha Lam dời ánh mắt khỏi khán đài, đặt tay lên vai Đồng Kiếm, nhẹ nhàng vỗ: "Concert của chúng ta có nhiều người đến xem như vậy đều là nhờ Giải Dương trong khoảng thời gian này đã tạo sự chú ý. Những người ngoài đó đều đang đợi chúng ta xấu mặt, anti, blogger, thậm chí cả fan hâm mộ, tất cả bọn họ đã mắng nhiếc Giải Dương suốt hai tháng. Giải Dương chưa từng làm sai chuyện gì, lại bị mắng suốt hai tháng."

Đồng Kiếm lập tức bình tĩnh lại.

"Hãy hát hết mình."

"Vâng!"

7 giờ 20 phút.

Cừu Hành vẫn một thân đen sì, bên cạnh có Liễu Toa, Ngô Thủy, Hà Quân, và Chu Miểu hộ tống đi vào khu khách quý, ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, hơi lệch khỏi vị trí trung tâm một chút.

Cừu Hành nhìn vị trí của mình, lại nhìn cái người không rõ là ai đội mũ đeo khẩu trang ngồi ở chính giữa dãy ghế, đen mặt cười lạnh: "Vị trí tốt nhất?" Tên lừa đảo Giải Dương đó.

7 giờ 25 phút.

Mạc Bân kín đáo ra trận, đi đến vị trí của mình dưới sự hộ tống của trợ lý và nhân viên , sau đó gã phát hiện bên trái gã là đại diện bên Văn Ý phái tới, Hoàng Mặc.

Hoàng Mặc châm chọc: "Ồ, người bận rộn tới rồi. Sao cậu không vào hậu trường, concert kỉ niệm của IUD mà đội trưởng lại ngồi đây là sao?"

Mạc Bân nhẫn nại không nói gì, sau khi ngồi xuống lập tức nhìn về phía sân khấu, hoàn toàn không nhìn người đội mũ và đeo khẩu trang ngồi bên phải gã. Nhưng người kia lại hơi nghiêng đầu nhìn gã một cái, sau đó nhàn nhạt quay đi.

7 giờ 29 phút.

Trên sân khấu là một màu đen kịt, chỉ thấp thoáng chút ánh đèn lấp lánh như những đốm sao phát ra từ hai bên góc. Toàn thể fan vô thức trở nên im lặng, chăm chú nhìn màn hình lớn trên sân khấu.

Trên mạng, Trạch Hành cũng đang phát sóng trực tiếp concert kỉ niệm của IUD. Khi concert chuẩn bị bắt đầu, lượng người xem phát sóng liên tục tăng lên, nhanh chóng đột phá 20 triệu người. Trên Weibo, dưới chuyên mục concert của IUD, bình luận trào phúng hay mỉa mai dẫn dắt dư luận cũng spam càng lúc càng nhanh.

Không khí như thể bị ai kéo căng, tất cả mọi người vô thức thở chậm lại.

Cuối cùng, màn hình trên sân khấu sáng lên, một dòng đếm ngược 10 giây xuất hiện.

Khán đài tuôn ra tiếng hò reo, đám fan hâm mộ kích động đếm ngược cùng, càng lúc càng đồng thanh, càng lúc càng vang vọng.

Trong bóng tối, nghe được những tiếng đếm ngược, Đồng Kiếm đứng trên bệ hít sâu một hơi, thì thầm: "Không được rồi, em run quá. Những 50 nghìn người xem, lâu lắm rồi em mới thấy cảnh này."

Trong tai nghe vang lên tiếng chỉ đạo nhắc nhở bọn họ chuẩn bị.

Kha Lam nói: "Lên sóng trực tiếp đấy, bình tĩnh chút đi."

Đồng Kiếm run cả giọng: "Chết rồi em còn thấy căng thẳng hơn."

Kha Lam: "..."

Giải Dương nói: "Đây là buổi diễn cuối cùng của IUD."

Cả đám: "..."

Đồng Kiếm bình tĩnh lại trong một giây: "Lên nào, phải kết thúc một cách xuất sắc."

Đếm ngược vẫn đang tiếp tục.

"Năm!"

Trên sân khấu, ánh sáng chiếu rọi về khu vực trung tâm, càng lúc càng rực rỡ.

"Bốn!"

Giải Dương nhớ tới bản thân ở kiếp trước chỉ có thể đứng khán đài kia nhìn người khác biểu diễn, mỉm cười.

"Ba!"

Trên ghế khách quý, Cừu Hành giơ tay bịt tai, nhắm mắt chịu đựng sự khó chịu của đại não do âm thanh vang dội mang tới.

"Hai!"

Hứa Thần Hạo nhỏ giọng nói: "Cố lên."

"----- !!!!!!"

Sân khấu sáng tỏ, toàn sân vận động vang tiếng reo hò.

Cùng với ánh sáng đột nhiên chói lòa, một tiếng gầm của loài thú thông qua dàn loa truyền khắp toàn bộ hội trường, pháo hoa nổ tung, âm nhạc với giai điệu cực mạnh vang lên.

Từng ánh đèn sáng lên, bốn thành viên của tân IUD sử dụng cửa sập xuất hiện trên sân khấu, Đồng Kiếm đứng ở vị trí center, đối diện với khán đài, đặt míc đến bên miệng, ngửa đầu cất tiếng.

Một nốt cao đầy nội lực vút lên xé tan trời đêm, chính thức mở màn buổi concert kỉ niệm.

Sân khấu lập tức bùng cháy, fan kích động kêu gào.

Cừu Hành thả tay xuống, nhìn về phía sân khấu, ánh mắt khóa chặt trên người thanh niên đứng sau Đồng Kiếm.

Pháo hoa dần tan, những âm thanh cao vút cũng dần trầm xuống, ánh đèn sân khấu theo giai điệu dần tối lại, nhịp điệu bài hát chậm rãi trở nên đè nén.

Đồng Kiếm cười với ống kính một tiếng, nghiêng người sang.

Giải Dương ở phía sau hiện ra, anh mặc một bộ áo đen được cắt may đặc biệt, tóc được chải vuốt đến mượt mà, dáng người cao thẳng thon thả, khí chất lạnh lẽo, mặt không cảm xúc, tựa như một thanh đao chưa lộ lưỡi.

Tiếng nhạc trầm hơn, như con thú dữ bị giam trong lồng, khốn đốn đê mê.

Giải Dương vươn tay đặt míc đến bên môi, nhắm mắt lại.

Tiếng ngâm nga êm dịu tựa như lời thì thầm vang lên, không tùy ý khí phách như cách Đồng Kiếm thể hiện, tiếng ca ấy như xiềng xích quấn lấy, trói chặt con thú dữ ngang ngược, kéo nó vào trong bóng tối, rồi từng chút siết chặt.

Khán đài trở nên tĩnh lặng trong nháy mắt.

Mạc Bân hơi trợn to mắt.

Cừu Hành sửng sốt, sau đó hừ một tiếng, cười.

"Mẹ nó!" Hoàng Mặc kinh ngạc: "Chất giọng này, sự thể hiện đó... Là thật hay giả vậy?"

Khu bình luận trên sóng trực tiếp cũng im lìm trong vài giây, nội tâm cũng như Hoàng Mặc, hiện lên từng dấu chấm hỏi chấm than. Bình luận trào phúng IUD trong chuyên mục trên Weibo cũng đột nhiên im thin thít, xuất hiện khoảng lặng ngắn ngủi vô cùng buồn cười.

Trên sân khấu, Giải Dương chỉ hát một câu rồi lùi lại, để vị trí trung tâm cho người biểu diễn tiếp theo là Hứa Thần Hạo.

Ca khúc dần dần đi vào tiết tấu. Sau lời ca phóng khoáng mở đầu của Đồng Kiếm, bắt đầu từ Giải Dương, giai điệu của nó dần lắng lại, trở nên đê mê. Ca từ phù hợp với giai điệu đến hoàn mỹ, như nới rộng cả xúc cảm. Mâu thuẫn, khắc khẩu, phá hủy, sụp đổ, u ám, tuyệt vọng, chấm dứt...

Fan còn chưa kịp tỉnh lại khỏi tiếng ca tuyệt vời của Giải Dương đã bị mạnh mẽ kéo vào cảm xúc do bài hát tạo nên. Bọn họ đều hiểu, ca khúc này hát về chính IUD!

Thành công rạng rỡ của IUD, phút huy hoàng ngắn ngủi, áp lực đến mịt mù về sau... Hốc mắt họ dần đỏ, si mê nhìn bốn người trên sân khấu, ngực như bị một tảng đá đè nặng, đau đến không thở nổi.

Sau lời thứ nhất, âm nhạc chìm xuống tận đáy, ánh đèn trên sân khấu đã tắt, trên khán đài cũng thấp thoáng tiếng nức nở.

Tiếng nhạc hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, để rồi tiếng ngâm nga lại xuất hiện, âm thanh ấy như con suối trong róc rách chảy trong bóng tối, như luồng gió đầu tiên thổi tới vào buổi sớm mai, nhẹ nhàng mang theo hơi thở của ngày xuân. Ánh sao lấp lánh trên sân khấu, trong hố sâu của tuyệt vọng lại xuất hiện hi vọng.

Tiếng ngâm nga dần lên cao, âm nhạc lại bắt đầu, tiếng hát của Đồng Kiếm đúng lúc hòa vào, đoạn điệp khúc đầu tiên đã tới.

Ca từ lại trải rộng ra, một chất giọng trong veo nâng tiếng ca của Đồng Kiếm lướt tới trời cao. Tình cảm dần chất chồng, bóng tối dần tan, hi vọng đã tới, sân khấu càng lúc càng sáng.

Một cuộc đời mới, vạn vật khôi phục, ước nguyện ban đầu hẵng còn đây, cố gắng, kiên trì... Tương lai còn hi vọng!

Tất cả cảm xúc bùng lên, Đồng Kiếm thoải mái thét gào. Tiếng thú gầm âm hưởng nặng nề, nhịp trống với tiết tấu cực mạnh hoàn toàn đẩy bài hát lên cao trào.

Cảm xúc của khán giả bị kéo theo, nước mắt thi nhau biến mất, họ nở nụ cười la hét cố lên!

Từ đây, ca khúc không hề xuống khỏi cao trào, bọn họ hát thật cao thật vang, hát vang về cuộc đời mới, hát vang về hi vọng, hát vang về tương lai. Cuối cùng, sau một đoạn điệp khúc tràn trề vui thích, âm thanh đột nhiên ngừng lại, cả sân vận động bỗng yên tĩnh.

Trong không khí dường như có thứ gì đang bành trướng, đang thúc giục mọi người.

Đồng Kiếm thở hổn hển đặt míc lên môi, giơ tay lên, hô to với khán đài: "Đây là ca khúc mới của IUD, nó có tên là «IUD», mọi người có thích không!"

Khán đài tĩnh lặng trong giây lát, sau đó tiếng hò reo chói tai đến động trời vang lên, tiếng "Thích lắm!" vang lên ở mọi ngóc ngách của khán đài.

Giải Dương mỉm cười, bàn tay sờ lên chiếc míc, nhìn về phía hàng ghế VIP. Ánh đèn trên sân khấu quá sáng nên Giải Dương không thấy rõ lắm người ngồi ở đó, nhưng anh chắc chắn mình đã đối diện với ánh mắt của Cừu Hành.

Anh vẫy tay với bên đó.

Cừu Hành nhếch môi, ngón tay đặt trên thành ghế nhúc nhích, cuối cùng lại hừ một tiếng, không phản ứng.

Cách Cừu Hành một đoạn, vẻ mặt Mạc Bân đã hoàn toàn trống rỗng, gã đổ đầy mồ hôi lạnh mà nhìn sân khấu, cảm xúc hỗn loạn đến mức gã không thể khống chế nổi vẻ mặt mình nữa. Trên thực tế, từ khoảnh khắc Đồng Kiếm cất lên nốt cao đầu tiên, gã đã không thể khống chế vẻ mặt mình.

Gã hoàn toàn không ngờ rằng ca khúc mới của IUD sẽ đạt đến trình độ này, mà Giải Dương lại có được âm sắc ông trời ưu ái như vậy. Gã không khỏi nghĩ, nếu như gã không bỏ đi, nếu như Hứa Thần Hạo không trở lại, nếu như người đứng trên sân khấu vừa rồi là gã...

"Hối hận không?"

Mạc Bân hoàn hồn, nhìn sang bên phải, nơi truyền đến âm thanh.

Người đàn ông vẫn luôn đội mũ đeo khẩu trang, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn vì phát hiện được báu vật. Y nghiêng đầu, tới gần Mạc Bân, thấp giọng nói: "Nếu như tôi là cậu, chắc chắn tôi sẽ hối hận. Mạc Bân, cảm ơn cậu đã giúp tôi phát hiện một kho báu như vậy."

Mạc Bân mở to mắt nhìn cặp mắt lộ ra dưới vành nón của người đàn ông kia, một lúc lâu sau, gã đột nhiên rùng mình, đầu óc trống rỗng.

Giọng nói này, đôi mắt đó... Long Thụ Vưu?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info