ZingTruyen.Asia

[EDIT - HOÀN] Ông chồng bị bệnh nan y - Bất Hội Hạ Kỳ

Chương 149: Thích đồ ngọt hay đồ mặn?

Memory_Land

Edit: Ry

Cừu Hành trốn vào văn phòng, ở trong đó tròn một tiếng mới chịu ra.

"Không sao." Hắn rất bình tĩnh, như thể thật sự không bận tâm khi cứ như vậy bỏ lỡ lễ Tình Nhân đầu tiên của họ, còn đưa ra một biện pháp giải quyết: "Chúng ta có thể tổ chức sớm, hoặc tổ chức muộn một ngày."

Giải Dương gật đầu, đè xuống ý cười trên mặt: "Được, nghe theo anh."

"Ừ, cứ vậy đi." Cừu Hành quay người, có vẻ như muốn trở lại văn phòng, đi được một nửa lại vòng về, lặp lại với Giải Dương: "Cứ sắp xếp như vậy nhé."

Giải Dương cực kì ngoan ngoãn nghe lời: "Vâng, cứ sắp xếp như vậy, em không có ý kiến."

"..." Cừu Hành lại hỏi: "Em sẽ không buồn chứ?"

"Đương nhiên là không." Giải Dương nói bằng giọng áy náy: "Dù sao cũng là vì em phải làm việc mới khiến cho chúng ta không thể ở bên nhau trong lễ Tình Nhân, người không vui phải là anh mới đúng. Bọn mình không thể ăn bữa tối với ánh nến, không thể hẹn hò, tối cũng không thể cho nhau chút quà tặng bất ngờ... Những chuyện này đều là do em, là lỗi của em, em xin lỗi."

Cừu Hành nghe tái cả mặt, nhưng vẫn ráng chịu đựng ra vẻ bao dung, thậm chí còn an ủi: "Không trách em. Những chuyện đó... Chúng ta có thể ăn mừng sớm."

"Ừ đúng là có thể tổ chức sớm, nhưng lúc đó anh đang chuẩn bị phẫu thuật hoặc là đã phẫu thuật xong, nhiều khả năng sẽ không thể có thời gian làm những chuyện đó sớm với em."

"..."

Giải Dương rất khéo hiểu lòng người: "Không sao, chúng ta có thể tổ chức sớm hơn nữa. Giáng Sinh cũng là một ngày lễ tốt, hay là chúng ta ăn mừng cả Giáng Sinh lẫn lễ Tình Nhân luôn?"

Cừu Hành khựng lại, mặt mày buông lỏng.

Giải Dương hơi ngẩng lên: "Khi đó chắc anh vẫn chưa phải nằm viện, chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau ăn mừng rồi lại chuyển vào viện. Được chứ?"

"Đương nhiên là được." Cừu Hành lập tức đồng ý, nói xong chắc lại cảm thấy mình có vẻ quá vội vã, thế là vội vàng chữa cháy: "Nếu em muốn vậy thì cứ làm vậy đi."

Giải Dương gật đầu, sau đó nhìn ra cửa phòng làm việc sau lưng Cừu Hành: "Anh xong việc chưa?"

"... Sắp rồi." Cừu Hành lại xoay đi.

Giải Dương quan tâm dặn dò: "Có gì cần giúp thì nhớ gọi em."

Cừu Hành đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Giải Dương, sau đó nhanh chân đi tới trước mặt anh, khom lưng nắm cằm Giải Dương hôn một cái rồi mới lại vào văn phòng.

Sau khi chắc chắn Cừu Hành sẽ không ra ngoài, cuối cùng Giải Dương cũng không giữ nổi biểu cảm, lấy điện thoại ra xem lịch, tạo một cái ghi chú nhắc nhở vào ngày Giáng Sinh, sau đó dời mắt tới ngày sau lễ Giáng Sinh.

26 tháng 12, sinh nhật của Cừu Hành. Căn cứ theo tình báo Liễu Toa cung cấp, Cừu Hành đã không tổ chức sinh nhật ít nhất bảy năm rồi. Đối với Cừu Hành quá khứ mà nói, sinh nhật tương đương với bùa đòi mạng.

Sinh nhật của Cừu Hành năm ngoái, lúc ấy trong đầu Giải Dương hoàn toàn không có khái niệm ăn sinh nhật, mà khi ấy cũng chưa xác định quan hệ với Cừu Hành nên tiếc nuối bỏ lỡ. Năm nay, Giải Dương hi vọng Cừu Hành sẽ có một sinh nhật khó quên.

...

Cuối tuần, Phong Thanh Lâm biến mất từ sau khi mẹ Cừu qua đời đột nhiên chạy tới hoa viên Đỉnh Thịnh.

Giải Dương để đứa cháu mặt mày hốc hác, tóc cũng dài thêm một đoạn, râu ria không cạo đàng hoàng vào nhà, quan sát Phong Thanh Lâm từ trên xuống dưới: "Anh đi đào quặng đấy à?"

"Cũng không khác lắm." Phong Thanh Lâm trông nhếch nhác, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường, như đang cố đè nén sự hưng phấn: "Cậu út đâu?"

Giải Dương đáp: "Đang ngủ trưa."

"... Hả?"

"Cậu anh 2 giờ chiều mới được rời giường, trước hết vào nhà đi. Ăn cơm chưa?"

Sự hưng phấn trong mắt Phong Thanh Lâm giảm xuống. Y nhăn mày, liếc quanh phòng, hơi có vẻ lo âu mà hỏi: "Sao tự dưng cậu út lại ngủ trưa, có phải cậu ấy... Có phải sức khỏe cậu ấy suy giảm không? Trên mạng đều đồn đoán sức khỏe của cậu không tốt, nhưng gọi về mọi người lại vẫn an ủi là không sao, có phải mọi người đang lừa ---"

Giải Dương lấy ra một đôi dép lê mới, nhét vào ngực Phong Thanh Lâm, nhấc mắt: "Không có việc gì làm thì cũng đừng có nguyền rủa cậu anh, không thì tôi cũng cạo trọc cho anh luôn đấy, để cậu cháu anh sánh vai với nhau."

"..." Phong Thanh Lâm ngậm miệng, thay dép xong vào cửa.

Giải Dương dẫn theo Phong Thanh Lâm vào trong, lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Ra ghế sô pha ngồi đi, chờ tôi một chút." Giải Dương nói xong lên lầu, cầm theo một bộ quần áo ở nhà và đồ vệ sinh cá nhân xuống, đặt trước mặt Phong Thanh Lâm, sau đó chỉ vào phòng cho khách ở tầng một: "Quần áo của cậu anh đấy, mặc tạm đi. Qua bên kia tắm rửa đàng hoàng. Dám vác cái bộ dạng như vậy tới gặp cậu anh, không sợ bị mắng hả?"

Phong Thanh Lâm hết nhìn quần áo trước mặt, lại nhìn Giải Dương đang rót nước mang tới, ngập ngừng mở miệng, lại không nói nên lời.

"Uống nước đi, uống xong rồi tắm rửa." Giải Dương đứng dậy, liếc nhìn biểu cảm đờ đẫn của y như thể đứa trẻ bị bỏ rơi bỗng được cha mẹ yêu thương, nhướng mày: "Cảm động à?"

Phong Thanh Lâm hoàn hồn, lắc đầu: "Không." Nói xong cầm lấy chén nước, uống một hơi cạn sạch.

Y cầm quần áo lên đứng dậy, đi tới phòng cho khách. Lúc đến cửa đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn về phía Giải Dương đã ngồi xuống ghế sô pha lấy điện thoại ra bắt đầu chơi, miệng nói: "Cảm ơn cậu nhỏ." Sau đó lập tức mở cửa vào trong, thoáng cái đã biến mất sau cánh cửa.

"..." Giải Dương đặt điện thoại xuống.

Không hổ là hai cậu cháu, cái kiểu ngượng nghịu này giống nhau như đúc.

...

Cừu Hành ngủ dậy lại không thấy Giải Dương ở tầng hai, nhíu mày, xuống dưới nhà tìm một vòng vẫn không thấy người đâu. Hắn định lấy điện thoại ra gọi cho anh, bỗng thoáng thấy có bóng người ngoài cửa sổ sát đất ở phòng khách, khựng lại, đặt di động xuống qua đó tìm.

Trên hành lang làm bằng gỗ cạnh phòng, Giải Dương đang nghiêng người tựa vào lan can chỉ huy Phong Thanh Lâm đang mặc đồ ở nhà kèm thêm một cái áo khoác dày cho cá ăn.

Giải Dương như địa chủ nô dịch đứa ở, tay hết chỉ bên này lại chỉ bên kia, vừa chỉ vừa nói: "Bên kia cá nhiều kìa, cho chúng nó ăn nhiều hơn đi. Đừng có bất mãn, cá này là bà ngoại anh mua đấy, cho chúng nó ăn anh không thấy là có thể nhìn vật nhớ người à?"

Phong Thanh Lâm ngoan ngoãn ném thức ăn cho cá xuống, đáp: "Cháu đâu có."

Giải địa chủ rất hài lòng, bắt đầu cho táo đỏ: "Cho chúng nó ăn xong vào ăn bữa trà chiều, thích đồ ngọt hay đồ mặn?"

"Mặn ạ."

"Hôm nay đầu bếp Liêu làm món ngọt."

"... Cháu ăn được cả ngọt."

Giải địa chủ rất vui mừng, đứng lên nói: "Cho ăn ở đây xong thì ra sân sau thôi." Vừa dứt lời thì chú ý tới bên này, đột nhiên quay đầu sang nhìn.

Cừu Hành hoàn hồn, cất bước đi tới, trước hết nắm lấy tay Giải Dương, sau đó mới nhìn sang Phong Thanh Lâm, hỏi y: "Đến đây khi nào?"

Phong Thanh Lâm nhìn thấy động tác của Cừu Hành, giả mù, sau đó tỉ mỉ quan sát hắn, thấy trông hắn có vẻ vẫn khỏe thì buông xuống lo lắng trong lòng, trả lời: "Cháu đến được một lúc rồi."

"Ăn cơm chưa?"

Hỏi y như Giải Dương ban nãy.

Phong Thanh Lâm đột nhiên cười, gật đầu: "Ăn rồi ạ."

"Làm cái vẻ mặt ngu ngốc gì vậy." Cừu Hành nhíu mày, tiến lên lấy đi thức ăn cho cá trong tay Phong Thanh Lâm---

Giải Dương khẽ ho một tiếng.

Cừu Hành khựng lại, chỉ lấy một nửa thức ăn cho cá, sau đó nói với Phong Thanh Lâm: "Ra sân sau đi, cho cá ăn xong đã."

Giải Dương đúng lúc cất tiếng: "Vậy hai người cho cá ăn đi, em vào nhà xem đầu bếp Liêu làm điểm tâm đến đâu rồi." Nói xong rất tự nhiên nghiêng người hôn Cừu Hành một cái, quay trở vào nhà.

Cừu Hành: "..."

Phong Thanh Lâm: "..."

Hai cậu cháu mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"... Khụ." Cừu Hành ra vẻ bình tĩnh, chỉ về phía sân sau: "Đi thôi, cho cá ăn. Cậu... Cậu nhỏ anh còn trẻ, sống khá thoáng, chuyện này không có gì to tát."

Phong Thanh Lâm: "..." Y cũng có nói gì đâu.

Giải Dương vào nhà xong rón rén đi ra cửa sau, đứng ở cửa nhìn hai cậu cháu sóng vai trong sân, vừa trò chuyện vừa cho cá ăn, lấy di động ra chụp lại.

Mấy phút sau, Cừu Hành dẫn theo Phong Thanh Lâm trở về, ba người ngồi trong phòng khách, vừa ăn bữa phụ vừa nói chuyện phiếm.

Phong Thanh Lâm nói: "Cháu cướp được một dự án trụ cột của nhà họ Phong ở nước ngoài, Phong Chấn gần như mất trắng, hẳn là sẽ về xin Phong Sang giúp đỡ."

"Làm tốt lắm."

Phong Thanh Lâm được khích lệ, khẽ cười một chút rồi nói tiếp: "Sau đó cháu liên hệ với Phong Điển, cho ông ta thấy công ty Lâm Mộc mà cháu tự tay thành lập, nói nếu như ông ta muốn, cháu có thể giúp ông ta giành lấy những gì ông ta đã mất. Phong Điển đã cắn câu, hiện giờ rất thân thiết với cháu."

Cừu Hành lạnh mặt dặn dò: "Đừng để tên đó tham gia quá sâu, tay chân gã không sạch sẽ."

"Cháu hiểu."

Sau đó hai người trao đổi một chút tình hình hiện tại của nhà họ Phong. Giải Dương ngồi nghe một hồi, cũng nghe ra trong khoảng thời gian qua hai cậu cháu đã khoét hết mấy tầng thịt của cái nhà đó, hiện giờ gia sản của họ co lại rất nhiều, cắt bớt vài dự án lớn mới miễn cưỡng đứng vững được như hiện giờ.

Có điều theo tính toán của hai cậu cháu nhà này, sự bình yên hiện giờ của nhà họ Phong chỉ là tạm thời. Phen này Phong Chấn mất mối làm ăn ở nước ngoài, khiến cho sản nghiệp nhà họ Phong buộc phải dọn về trong nước, mà việc kinh doanh của tập đoàn Phong Hoa trong nước cũng chuẩn bị có một cây gậy thọc cứt heo Phong Điển nhảy vào phá.

Loạn trong giặc ngoài, chẳng mấy chốc mà nhà họ Phong sẽ lại loạn lên lần nữa.

Hướng phát triển của đoạn này gần tương tự với trong tiểu thuyết, đầu tiên là nhà họ Phong mất mối làm ăn ở nước ngoài, sau đó là trong nước. Nếu như đi theo cốt truyện thì chẳng mấy chốc Phong Thanh Lâm sẽ giúp Phong Điển giành lại vị trí của Phong Sang, sau đó lại kéo gã ta xuống thế vào, nắm giữ Phong Hoa trong tay.

Đến khúc này thì nam chính gần như đã đi hết tuyến sự nghiệp. Sau khi giành được Phong Hoa về tay, Phong Thanh Lâm sẽ dùng sức mạnh đã âm thầm tích lũy để chỉnh đốn lại một lượt, hoàn toàn nắm chặt tập đoàn này. Và không lâu sau đó, Cừu Hành sẽ mất vì bệnh, Vinh Đỉnh rối ren, Phong Thanh Lâm dùng thân phận cháu trai Cừu Hành thừa kế Vinh Đỉnh. Rồi tiếp đó nữa, nguyên chủ qua đời vì tai nạn xe.

Giải Dương hoàn hồn, nhìn về phía hai cậu cháu ở đối diện người chăm chú nghe, người cố đè nén kích động liến thoắng nói, nhấp một ngụm trà sữa còn hơi ấm.

Sẽ không giống vậy. Cừu Hành chắc chắn sẽ không chết bệnh, mà tai nạn xe cộ dẫn đến cái chết của nguyên chủ... Giải Dương nhăn mày, dùng thìa múc một viên trân châu, chầm chậm nhai nát.

Anh cảm ứng mảnh vỡ năng lượng màu đen vẫn luôn bị dị năng bao vây trong hạch, nuốt trân châu xuống.

Tai nạn xe cộ cũng quyết không để xảy ra.

...

Đêm đó Giải Dương dùng dị năng "dịch" khối u cho Cừu Hành xong cũng không ngủ ngay mà cẩn thận chọn ra mảnh năng lượng bé nhất, "gặm nhấm".

Đầu liên tục choáng váng, Giải Dương thả lỏng cơ thể, càng thêm nhích vào ngực Cừu Hành.

Vô số hình ảnh hiện lên trước mắt, giống như một giấc mơ bị phá ra thành các mảnh vỡ.

Sáng hôm sau Giải Dương đau đầu tỉnh lại, nhíu mày sắp xếp nội dung của "giấc mơ" tối qua, tiếc nuối phát hiện không có thu hoạch gì hữu dụng, nhưng hạch dị năng trống rỗng vì "dịch" u cho Cừu Hành đã lại đầy ắp.

Anh nhìn sang Cừu Hành vẫn đang say ngủ, dứt khoát một lần nữa nhắm mắt lại, ôm eo hắn, tiếp tục sự nghiệp "dịch" u.

...

Cuối tháng 11, ngày thứ hai sau khi chọn ra trợ thủ ở Vinh Đỉnh, Kirkman mang theo phương án trị liệu mới bay về. Trước hết ông để Cừu Hành đi khám tổng quát. Sau vài tiếng, kết quả kiểm tra ra lò, Kirkman nhìn các số liệu thể trạng của Cừu Hành, trợn tròn mắt.

Cừu Hành thấy thế nhíu mày hỏi: "Tình huống không tốt à?"

"Không, không không không." Kirkman hoàn hồn, cẩn thận giở xem từng trang kết quả, xem xong đột nhiên ném phương án trị liệu mới vừa làm xong vào trong thùng rác, nói với Cừu Hành: "Cừu, tôi đề nghị cậu mau chóng nằm viện. Cậu tĩnh dưỡng quá tốt, đợt trị liệu thứ hai có thể bắt đầu ngay bây giờ. Để tôi đi liên lạc với đội chuyên gia phẫu thuật đã thành lập cho cậu, để họ mau tới đây. Ầy, toàn bộ hành trình của họ sẽ phải điều chỉnh, còn phải giục bên làm hộ chiếu nữa, tự dưng nhiều chuyện để bận quá. Cừu, cậu là kì tích, thật sự là kì tích."

Kirkman đã tự quyết định, cầm điện thoại di động lên ra ngoài gọi điện thoại, không để ý tới Cừu Hành và Giải Dương. Có thể thấy được ông rất vui, cũng rất hưng phấn.

Giải Dương nhìn sang Cừu Hành, nhỏ giọng hỏi: "Vậy chúng ta có nên ăn mừng lễ Tình Nhân sớm hơn nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia