ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Ông chồng bị bệnh nan y - Bất Hội Hạ Kỳ

Chương 140: 1 giờ 48 phút.

Memory_Land

Edit: Ry

Giải Dương tạm dừng tất cả công việc nghệ sĩ, chính thức bắt đầu thực hiện chức trách của phó tổng giám đốc Vinh Đỉnh.

Khi tuần mới bắt đầu, Giải Dương mang theo Hà Quân xuất hiện tại cuộc họp hàng tuần tổ chức vào thứ Hai của Vinh Đỉnh. Anh ngồi xuống chiếc ghế tổng giám đốc trong ánh mắt ngu ngơ, ngỡ ngàng của cả phòng, tuyên bố: "Bắt đầu họp."

Tất cả mọi người đần ra.

Cừu Kinh Vĩ là người đầu tiên tỉnh lại, nhíu mày hỏi: "Chủ tịch Cừu đâu?"

"Sức khỏe anh ấy không được tốt, phải ăn nhiều ngủ nhiều. Tôi kiểm soát nghiêm ngặt giấc ngủ và thời gian nghỉ ngơi của anh ấy, từ hôm nay trở đi, thời gian làm việc của chủ tịch Cừu thay đổi thành mỗi sáng từ 10 giờ đến 11 giờ, chiều từ 3 giờ đến 5 giờ. Ngoài thời gian đó, tất cả công việc báo cáo lên sẽ do tôi xử lý thay."

Mọi người nhốn nháo.

Cừu Kinh Vĩ thận trọng hơn anh trai Cừu Kinh Bang của mình một chút, hỏi: "Tôi nhớ chủ tịch Cừu có nói sẽ chọn ra hai người hỗ trợ cậu xử lý việc trong công ty, cậu quên chuyện này rồi à?"

Tất cả những người còn đang âm thầm theo dõi vị trí hỗ trợ đều bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Giải Dương.

Giải Dương nhướng mày đáp: "Đương nhiên là tôi không quên, nhưng giờ hiển nhiên chưa tới lúc đó. Giờ Cừu Hành vẫn có thể làm việc, tôi chỉ thay anh ấy xử lý vài chuyện vụn vặt mà thôi, các quyết sách quan trọng của Vinh Đỉnh vẫn sẽ do anh ấy quyết định. Vả lại..."

Anh liếc nhìn những người trong ban giám đốc, cười như không cười hỏi: "Nếu như giờ tôi bắt đầu chọn người hỗ trợ, trong thời gian ngắn mấy người có thể thống nhất ý kiến không?"

Tất nhiên là không thể, ai cũng muốn lợi ích về mình, ai cũng muốn nhân lúc Cừu Hành phẫu thuật, Giải Dương làm chủ tịch đại diện mà cố gắng kiếm tiền vớt quyền, cung không đủ cầu, đấu đá gay gắt đâu dễ kết thúc như vậy.

Cả phòng lại im lặng.

Giải Dương mỉm cười: "Vậy có thể bắt đầu họp được chưa?"

Không ai nói gì, hội nghị bắt đầu như bình thường.

Có vài lão cáo già muốn thăm dò Giải Dương, cố ý lúc báo cáo nói thật phức tạp. Biểu hiện của Giải Dương lại rất cẩn thận, cái gì hiểu thì tự giải quyết, không hiểu sẽ hỏi Hà Quân, ngay cả Hà Quân cũng không dám chắc nữa thì...

Giải Dương dứt khoát bấm gọi video cho Cừu Hành, để Cừu Hành đang bị ép nghỉ ngơi ở nhà xử lý chuyện này từ xa.

Cừu Hành vốn đang lo Giải Dương ở công ty sẽ bị gây khó dễ, cuộc gọi video vừa tới đã bắt ngay, xuyên qua màn hình liếc một vòng những khuôn mặt trong phòng họp, hỏi Giải Dương: "Sao thế?"

Giải Dương hỏi Cừu Hành những chỗ mình không hiểu.

Cừu Hành nghe xong mặt mày sa sầm, lạnh giọng nói: "Loại báo cáo cẩu thả này là ai nộp? Xem ra có vài người già rồi không theo kịp tiến độ của Vinh Đỉnh. Hà Quân, nói với bộ phận nhân sự, điều người vừa báo cáo tới công ty con, để hắn bồi dưỡng lại căn bản rồi trở về."

Cả đám đã biết chuyện không ổn từ lúc Giải Dương bấm điện thoại gọi cho Cừu Hành, lúc này nghe Cừu Hành nói vậy thì càng không dám ho he. Những người vừa rồi cố ý báo cáo thật phức tạp đều rụt đầu.

Giải Dương xoay ống kính lại, chỉ để Cừu Hành thấy mặt mình, hỏi hắn: "Đã ăn sáng chưa?"

Vẻ mặt Cừu Hành dễ nhìn hơn một chút: "Chuẩn bị ăn. Bọn họ có ức hiếp em không?"

Nghe thấy câu hỏi này, cả đám ngồi đây làm vẻ mặt như nuốt phải giẻ lau.

Giải Dương an ủi Cừu Hành: "Tạm thời thì chưa. Nhưng em là người khá nhỏ mọn, hôm nay cảm thấy không phải ức hiếp, chưa biết ngày mai có lại thấy thế không. Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, em họp tiếp đây." Nói xong cũng không tắt video mà đặt di động sang bên cạnh, một lần nữa nhìn đám người hỏi: "Có ai cần báo cáo nữa không?"

...

Cuộc họp tuần mới kết thúc không bao lâu, Cừu Hành đã chạy tới Vinh Đỉnh.

Giải Dương khoanh tay trước ngực nhìn hắn, mặt lạnh tanh: "Em nhớ thời gian làm việc em đặt ra cho anh là mười giờ."

Cừu Hành đuối lý, tiến tới xoa mặt Giải Dương dỗ dành: "Giờ cũng đâu sớm lắm đâu."

Giải Dương không hề bị lay động: "Giờ mới chín giờ mười phút, sớm hơn một tiếng so với quy định, ngần ấy thời gian đủ để anh ngủ thêm một giấc."

Cừu Hành khom lưng hôn Giải Dương, thấy Giải Dương vẫn xụ mặt thì im lặng vài giây rồi nói: "Không có em, anh không ngủ được."

Giải Dương giương mắt nhìn Cừu Hành.

Cừu Hành lại hôn anh.

"... Lần sau không được như vậy nữa." Cuối cùng Giải Dương cũng buông tha, kéo Cừu Hành ngồi xuống cạnh mình, nhét cho hắn cuốn tạp chí: "Trước hết đọc cái này giết thời gian đi, đến mười giờ lại ngồi phê giấy tờ với em."

Cừu Hành nhìn cuốn tạp chí thời trang trong tay, lại nhìn chồng tài liệu trước mặt Giải Dương, há miệng: "Em ---"

"Hoặc là giờ anh vào trong phòng nghỉ nằm ngủ."

Cừu Hành quả quyết đổi giọng: "... Có gì không hiểu thì hỏi anh."

Giải Dương hài lòng, hôn Cừu Hành một cái như phần thưởng, cầm tài liệu lên bắt đầu đọc.

Cừu Hành giở tạp chí, chưa đọc được hai dòng đã không nhịn được mà chuyển ánh mắt tới người Giải Dương, nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh. Hắn bỗng vươn tay xoa đầu Giải Dương, mang theo sự trân trọng và áy náy.

Giải Dương để mặc cho Cừu Hành sờ, giở sang trang mới, không buồn ngẩng lên mà nói: "Lâu lắm rồi chúng ta không làm."

Vẻ dịu dàng trên mặt Cừu Hành lập tức cứng đờ. Hắn mất tự nhiên thu tay về, nói: "Đang lúc làm việc, em lại nói lung tung gì vậy."

Giải Dương phê xong giấy tờ, cầm sang cái tiếp theo, không nói nữa.

Một lúc lâu sau, tiếng Cừu Hành đã cố tỏ ra bình tĩnh vang lên: "Em... Muốn à?"

Giải Dương đổi sang giở tài liệu bằng một tay, tay còn lại đặt lên đùi Cừu Hành, xoa tới xoa lui, im lặng trả lời.

Cơ chân Cừu Hành lập tức căng lên, vội vàng bắt lấy cái tay đang quấy rồi của Giải Dương. Rõ ràng chỉ có hai người trong văn phòng yên tĩnh, hắn lại như có tật giật mình mà nhìn quanh, khẽ ho một tiếng, vỗ về: "Đợi tối về... Ngoan chút nhé."

"Em không đợi đến tối." Giải Dương thu tay lại vứt bản hợp đồng đang phê sang một bên, lấy cái tiếp theo, đột nhiên quay sang nhìn Cừu Hành: "Chẳng trách nhiều ông lớn thích nuôi người tình trong phòng làm việc... Có muốn thử một chút ở đây không?"

Ở đây? Thử cái gì?

Cừu Hành giơ tạp chí lên, dạy bảo: "Vớ vẩn, tập trung làm việc đi."

"Anh không muốn à?"

"..." Cừu Hành không nhịn được nhìn bàn làm việc sậm màu rộng rãi trước mặt, lại liếc bàn tay trắng nõn đang đặt trên bàn của Giải Dương, trong đầu hiện lên hình ảnh không hài hòa.

Giải Dương xích lại gần Cừu Hành, nhẹ giọng: "Không muốn em à?"

Cừu Hành rủ mắt lại gần Giải Dương, yết hầu chuyển động, chậm rãi nghiêng đầu.

"Em không đợi đến tối đâu." Giải Dương lại đột nhiên lùi về, vươn tay đẩy Cừu Hành đang tiến lại gần, nhướng mày cười: "Đợi anh tăng cân rồi tính. Bác sĩ Kirkman nói tình trạng cơ thể anh hiện giờ không nên làm chuyện giường chiếu quá thường xuyên, thế nên em quyết định, chừng nào anh tăng một cân em sẽ làm cùng anh một lần. Cố gắng nghỉ ngơi dùng bữa đi, đừng nghĩ lén làm việc nữa, nếu không thì sau này chúng ta chỉ có thể plato."

Cừu Hành cứng đờ.

Giải Dương an ủi vỗ vai hắn: "Nếu anh thấy chán thì có thể nghe mấy bài hát em viết, bàn với đầu bếp Liêu xem thực đơn trưa nay thế nào, hoặc xem phim công ty em sản xuất. Không được nữa thì anh có thể lên Weibo vào siêu thoại CP của chúng ta chơi, đọc truyện đồng nhân do fan viết... Tóm lại anh có rất nhiều chuyện có thể làm, ngoại trừ công việc."

Cừu Hành bắt được một từ xa lạ: "Truyện đồng nhân*?"


*hay còn gọi là fanfic.

Giải Dương không ngờ Cừu Hành thế mà lại không biết đến sự tồn tại của truyện đồng nhân, trong bụng bốc lên một đống ý xấu, lấy di động của mình ra, mở tài khoản Weibo phụ, nhét vào tay Cừu Hành: "Mấy truyện đồng nhân mà fan viết khá hay em đều chia sẻ về hoặc lưu lại, tự anh đọc đi. Ngoan, để em làm việc." Nói xong hôn Cừu Hành một cái rồi trở lại bàn làm việc tiếp tục đọc giấy tờ.

Cừu Hành hết nhìn Giải Dương lại nhìn điện thoại của Giải Dương trong tay mình, mang theo tâm trạng tốt đẹp có thể sẽ thấy được rất nhiều rắm cầu vồng hoặc lời chúc phúc, mở trang cá nhân tài khoản phụ của anh.

Năm phút sau, vẻ mặt Cừu Hành cứng đờ.

Bảy phút sau, Cừu Hành nhíu mày.

Mười phút sau, Cừu Hành len lén liếc nhìn Giải Dương, đổi tư thế ngồi.

...

Mấy chục phút sau, Giải Dương lấy đi điện thoại trong tay Cừu Hành.

Cừu Hành như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, vội vàng điều chỉnh nét mặt, nghiêm nghị nói: "Sao em có thể đọc mấy thứ tào lao này, còn mấy bạn fan này nữa, sao có thể viết ---"

Giải Dương cúi xuống hôn Cừu Hành.

Cừu Hành ngậm miệng.

Giải Dương lùi lại hỏi: "Đợi anh khỏe rồi, chúng ta cùng thử hết mấy thứ mà họ viết nhé? Trước hết thử cái ở suối nước nóng đi, em nghe nói trên ngọn núi bên cạnh hoa viên Cảnh Hà có khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhưng vẫn luôn không có cơ hội tới đó tận hưởng."

Nghe Giải Dương nói vậy, Cừu Hành đột nhiên nhận ra, từ khi hai người họ quen nhau đến giờ, hắn thế mà chưa từng đưa Giải Dương ra ngoài chơi, hoặc hẹn hò với anh tử tế lần nào.

Giải Dương mới chỉ hai mươi mốt, còn trẻ như vậy, là cái tuổi nên buông thả bản thân hưởng thụ tình yêu.

Cừu Hành xoa mặt Giải Dương, ôm anh vào lòng rồi nói: "Đợi anh khỏe rồi, chỗ nào anh cũng sẽ đi với em, cái gì anh cũng sẽ thử cùng em."

Giải Dương buồn cười: "Không cần Vinh Đỉnh nữa à?"

"Bồi dưỡng thêm vài trợ thủ là được, lần này lựa chọn người hỗ trợ cho em cũng là vì lí do này."

Giải Dương bất ngờ: "Tức là anh đã chọn sẵn người hỗ trợ rồi à?"

"Ừ. Cũng không thể thật sự để một mình em không có ai nương tựa ở Vinh Đỉnh được. Hà Quân đã theo anh rèn luyện nhiều năm như vậy, đợi xong đợt này, anh cũng sẽ cho cậu ta chút chức vị."

...

Lúc ăn cơm trưa, Cừu Hành liên hệ với hai vị hỗ trợ đã chọn sẵn, cùng Giải Dương mở một cuộc họp nhỏ qua video. Giải Dương phát hiện người Cừu Hành chọn thế mà lại trông rất quen mắt, một người đã từng gây khó dễ cho anh ở cuộc họp tuần, một người ngồi cạnh Cừu Kinh Vĩ trong cuộc họp, rất thân thiết với lão ta.

Hai người nhìn thấy Giải Dương xong cũng thay đổi thái độ kiêng kị thù địch trong cuộc họp, thân thiện ôn hòa chào hỏi anh, cũng nói xin lỗi vì sự thất lễ trước đó.

Giải Dương đã hiểu, quay sang nhìn Cừu Hành: "Mọi người đều bị anh lừa."

Cừu Hành khẽ nhéo tay Giải Dương ở góc độ mà hai người kia không thấy được, xem như đáp lại.

Ăn trưa xong, Giải Dương kéo Cừu Hành tan họp, sau đó ép hắn phải ngủ trưa.

"Thời gian làm việc là 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều, giờ là gần 1 giờ. Anh ngủ một tiếng đi, 2 giờ em sẽ vào gọi anh. Phải ngủ đàng hoàng, cấm chơi điện thoại."

Cừu Hành không có thói quen ngủ trưa, nghe vậy cau mày, nhưng không dám phản đối ý tốt của Giải Dương, gật đầu đáp: "Được."

"Vậy lên giường nằm xuống."

Cừu Hành leo lên giường nằm xuống.

Giải Dương đắp chăn cho hắn, đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị Cừu Hành giữ chặt.

"Em không ngủ à?"

"Em phải về Dương Hành một chuyến."

Cừu Hành im lặng, buông tay Giải Dương ra, dặn dò: "Xong việc thì nhớ phải nghỉ ngơi."

"Không thành vấn đề." Giải Dương cúi đầu hôn Cừu Hành một cái, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Thu xếp xong cho Cừu Hành, Giải Dương về Dương Hành giải quyết vài việc, đến gần 2 giờ thì anh đứng dậy ra khỏi văn phòng, chuẩn bị về Vinh Đỉnh gọi Cừu Hành dậy.

"Chờ chút." Tần Thành đột nhiên gọi Giải Dương lại với vẻ mặt kì quái. Ông cầm điện thoại trong tay, nghi ngờ hỏi: "Ngài Cừu... Bị trộm nick à?"

Giải Dương nghi hoặc: "Cái gì?"

Tần Thành yên lặng chìa di động ra trước mặt Giải Dương.

Giải Dương nhìn xuống, chỉ thấy trên màn hình điện thoại là trang cá nhân của Cừu Hành, trên cùng có một thông báo bấm thích đang lẳng lặng nằm đó, mà nội dung thích là... Truyện đồng nhân?

Giải Dương lập tức nhìn đồng hồ.

1:48.

Anh chậm rãi nheo mắt.

Giỏi thật. Chuột lớn rồi, thế mà còn dám không nghe lời lén chơi điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info