ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] Món đồ chơi - ffar

Phiên ngoại 8 - Hết

_Hoptacxauon_

Phiên ngoại 8: Kỳ Kỳ

"...cuối cùng bà nội Thường Chỉ quyết định đặt là "Kỳ Kỳ", ý là "Kỳ tích"

Biên tập: Chuối

Mang thai tròn 5 tháng, lần đầu tiên Thường Chỉ thấy thai máy. [1]

[1] Em bé đạp trong bụng.

Trong loa thông minh đang phát bản nhạc "Autumn Whispers" của Clayderman, cậu đọc sách, bụng bỗng động đậy. Cử động xuất hiện từ bên trong một cách kì diệu làm cậu ngồi phắt dậy, ngạc nhiên mà cũng cảm động vuốt ve bụng, trong lòng tức thì rối ren, quên cả việc gọi Húc Trạch ra sờ.

Bé con giống hệt cậu, nằm trong bụng chẳng hề hoạt bát. Đa số phụ nữ mang thai đến tháng thứ 4 sẽ xuất hiện thai máy, cậu vừa lo lắng vừa trông mong đến tận bây giờ, rốt cuộc bé con cũng chịu ngọ nguậy chân tay rồi.

Ngày kia là giao thừa, chớp mắt đã sắp hết một năm, cậu và Húc Trạch về nhà bố mẹ cậu, Húc Vĩnh Kiến cũng đang làm khách ở đây. Nghe chuyện thai máy, cả nhà vô cùng vui mừng, Húc Trạch đã ghi lại khoảnh khắc mình biết tin bằng máy quay phim gia đình [2], miệng sắp toét tới mang tai. Trong màn hình, hắn ngồi xổm chào hỏi với bụng Thường Chỉ đầy ngốc nghếch, nói năng câu trước đá câu sau, làm Húc Vĩnh Kiến lắc đầu cười nhạo hắn.

[2] Máy quay phim gia đình:

"Mình có nên đặt tên ở nhà cho bé cưng không?" La Nhan Ngọc nhớ tới ngày mình mang thai Thường Chỉ, hỏi họ có ý tưởng gì chưa, Húc Trạch hạ giọng thì thầm "Bé bé ngoan", bị Thường Chỉ cười dịu dàng đạp cho phát.

Đặt tên thực sự là chuyện khiến người ta đau đầu, cuối cùng bà nội Thường Chỉ quyết định đặt là "Kỳ Kỳ", ý là "Kỳ tích", bà không ngờ mình sẽ có chắt, luôn bùi ngùi cảm thán rằng đây là món quà ông trời ban cho họ.

Đương nhiên mọi người không có ý kiến gì, bé con dường như cũng hài lòng mà động đậy, đúng lúc tay Húc Trạch đặt trên bụng Thường Chỉ, cảm giác như có cọng lông chim gãi nhẹ vào lòng bàn tay, hắn kinh ngạc ngẩng phắt lên, chạm vào ánh mắt đong đầy nụ cười của Thường Chỉ.

Dù là bố đứa trẻ, nhưng trước khi sinh ra, đứa trẻ chỉ được kết nối với cơ thể người mẹ, thỉnh thoảng hắn không thể hiểu cảm giác mang trong mình một sinh mệnh mà Thường Chỉ miêu tả. Thai máy như kết nối nhịp cầu, giúp hắn hiểu lời Thường Chỉ qua việc chạm lên bụng, cũng vì thế mà nét mặt vừa cảm động vừa thỏa mãn. Nếu có gương cho hắn soi, hắn sẽ nhận ra vẻ mặt này cũng thường xuất hiện trên mặt Thường Chỉ.

Kỳ Kỳ lớn hơn, bụng dần dần nặng thêm. Buổi tối Thường Chỉ ngủ trong gối chữ U [3], Húc Trạch ôm cậu nói "Anh yêu em" vô số lần, nói tới mức vành tai cậu đỏ bừng, cầm lòng chẳng đặng bịt miệng Húc Trạch, nhưng bị hắn thừa cơ nắm tay hôn hít, hôn dọc từ đầu ngón tay đến cổ tay, cuối cùng môi lưỡi quấn quýt, đôi bên cùng trao nhau nụ hôn chúc ngủ ngon thật dài.

[3] Gối chữ U cho bà bầu:

Mang thai 28 tuần, Thường Chỉ bắt đầu thích ngủ, nhưng vẫn đặt báo thức dậy ghi chép thai máy. Kỳ Kỳ là một bé con yên tĩnh, không đạp nhiều lắm, thành thử Húc Trạch cứ vuốt bụng cậu suốt ngày vì sợ bỏ lỡ cơ hội tương tác với bé con.

Bước vào giai đoạn mang thai cuối, mức tiêu thụ oxy tăng lên khiến cậu phải giảm bớt lượng vận động, nhưng vẫn bị đau lưng, bắp chân bị chuột rút, ngày nào Húc Trạch cũng mát xa cho cậu, tay nghề thành thạo sắp sánh ngang với dân chuyên rồi. Mát xa xong lại quan sát cậu uống sữa, vuốt ve bé con kể chuyện cổ tích rồi mới chịu đi ngủ.

Kể ra cũng lạ, trong suốt thời gian mang thai, cậu thoải mái hơn phụ nữ bình thường rất nhiều. La Nhan Ngọc bảo Kỳ Kỳ yên tĩnh hơn cậu nhiều, cộng thêm sự chăm sóc cẩn thận của Húc Trạch, đến tận ngày sắp sinh, cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, đi vệ sinh xong thấy trên giấy có vết đỏ cũng không hoảng hốt, còn tự thu dọn quần áo và giấy tờ cần thiết, Húc Trạch ngơ ngác hỏi cậu sao thế, cậu mới đáp "Bé con sắp ra rồi."

Chuyện này quá sốc, Húc Trạch toát mồ hôi hột đưa cậu đến bệnh viện, cả nhà chạy tới theo, giữa lúc rối loạn, Thường Chỉ lại là người không lo lắng nhất. Dịch vụ của bệnh viện tư nhân rất tốt, y tá không vì cậu là người song tính mà có cái nhìn kì thị. Sau khi tiêm Oxytocin, cơn co thắt của cậu trở nên đều đặn hơn nhiều. Thấy nét mặt cậu thoải mái, các bố các mẹ cũng yên lòng, Húc Trạch bảo mọi người về nghỉ ngơi, còn mình ở bên chăm sóc Thường Chỉ.

Chẳng mấy chốc đã đến 0 giờ, các thiết bị ghi chép tim thai và cơn co thắt lặng lẽ vận hành. Cơn đau nhè nhẹ vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng, Thường Chỉ nắm tay Húc Trạch kéo hắn lại gần, cẩn thận lau sạch mồ hôi trên mặt hắn.

"Sao phải cuống?" Cậu cười an ủi Húc Trạch: "Trước đó mình từng xem phim tài liệu rồi còn gì? Không đáng sợ thế đâu."

"Ừm..." Có vẻ Húc Trạch vẫn chưa xốc lại tinh thần, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu, bỗng nói: "Anh có thể không cần con, nhưng anh không thể không có em."

Khi hắn thốt ra lời ấy, gương mặt hơi đờ đẫn như đang nói mớ. Nhưng trong lòng Thường Chỉ đau xót, trái tim thắt chặt khiến cậu không kìm được duỗi tay ôm Húc Trạch, mắng hắn ngốc liên hồi.

Có lẽ bé con cũng nghe thấy phát ngôn đội vợ lên đầu của bố mình, ấm ức đạp chân.

Ba ngày sau, cùng với sự đồng hành của Húc Trạch, Thường Chỉ sinh ra một bé trai nặng 3kg. Mặc dù không đau, nhưng Thường Chỉ vẫn mệt lử. Húc Trạch đỏ mắt hôn lên gương mặt cậu, trái tim đập nhanh cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Kỳ Kỳ nhẹ hơn trẻ con bình thường, tiếng khóc như mèo kêu, Thường Chỉ nghe thấy thì lo lắng khôn nguôi, yếu ớt giục Húc Trạch đi thăm Kỳ Kỳ. Đúng lúc đó y tá bế đứa trẻ quấn khăn tới, nói rằng bé con hoàn toàn khỏe mạnh.

Khỏe mạnh là tốt rồi... Nỗi lo không nói thành lời của Thường Chỉ tức thì tan thành mây khói, tinh thần thả lỏng, chẳng mấy chốc cậu đã chìm vào giấc ngủ say.

Thời kỳ hậu sản trôi qua rất nhanh, nằm viện khoảng 1 tuần, hai chồng chồng bèn ôm Kỳ Kỳ về nhà. La Nhan Ngọc tạm thời ở lại nhà họ để chăm sóc Thường Chỉ, tiện thể dạy Húc Trạch cách chăm con.

Thực ra trẻ con mới sinh đa số thời gian chỉ có ngủ, ngoài việc học cách thay tã và lau người cho Kỳ Kỳ thì còn việc bế nó đến để Thường Chỉ cho bú. Sữa của Thường Chỉ không được nhiều, sau 2 tuần sức ăn của Kỳ Kỳ tăng lên, Húc Trạch bắt đầu pha sữa bột cho nó.

Nhưng Thường Chỉ vẫn thích tự cho con bú. Để có sữa, cậu ăn rất nhiều canh, nhưng thỉnh thoảng căng sữa mà Kỳ Kỳ chưa dậy thì Húc Trạch được hời, thậm chí Kỳ Kỳ ăn xong rồi, cũng là hắn xử lý tình trạng rỉ sữa giúp Thường Chỉ.

Trong lúc mang thai, hắn mút sữa vì chăm sóc vợ, nhưng giờ ngậm núm vú mà con trai từng ngậm thì hắn lại xấu hổ chết mất. Thường Chỉ vén áo, thấy hắn mặt đỏ tới mang tai thì cười run rẩy, núm vú trượt ra ngoài theo sự rung lắc, sữa phun hết lên cằm Húc Trạch, làm mặt hắn đỏ hết nấc.

Thường Chỉ vẫn đang cười, bầu ngực mềm nhũn như bánh sữa điểm xuyết thêm hai quả anh đào đỏ tươi, vú cứ rung lắc làm Húc Trạch hoa cả mắt, vô thức đưa tay bóp nhẹ, sau đó nhoài người ngậm núm vú ra sức mút, mãi tới khi Thường Chỉ nhũn người, gọi chồng ơi chồng à xin tha mãi mới chịu thả cậu ra.

Sau khi Kỳ Kỳ đầy tháng, cơ thể Thường Chỉ hồi phục nhiều rồi, các phụ huynh bắt đầu bàn bạc chuyện đặt tên. Húc Trạch muốn Kỳ Kỳ theo họ Thường Chỉ, Thường Chỉ lại muốn Kỳ Kỳ theo họ Húc, hai người không ai chịu nhường ai, cuối cùng quyết định cho Kỳ Kỳ tự bốc thăm, vụ tên tuổi bấy giờ mới chấm hết.

Từ nay về sau, cậu bạn nhỏ Kỳ Kỳ đã có tên mới là Húc Cảnh Hằng. Lúc mới đẻ, nó giống Thường Chỉ hơn, đôi mắt vừa to vừa tròn, lông mi cong dài, nhưng càng lớn càng giống Húc Trạch, sống mũi rất cao, bế ra ngoài luôn bị nhầm là con lai, còn có người hỏi vợ Húc Trạch là người nước nào. Húc Trách khoác vai Thường Chỉ, cười ngu đáp: "Người Trung Quốc thuần chủng, chẳng là đẹp quá, con trai giống em ấy hơn."

Khi đó Kỳ Kỳ đang được bố địu trước người, nghe thấy thế, đôi mắt bình tĩnh liếc sang, ngọ nguậy vươn tay về phía Thường Chỉ, muốn "mẹ" xinh đẹp của nó bế.

Nó biết nói rất sớm, mới hơn 5 tháng đã gọi mẹ dõng dạc. Thường Chỉ nghe mà không dám tin vào tai mình, nhìn chằm chằm Kỳ Kỳ bảo nó gọi lại lần nữa. Tay Kỳ Kỳ cầm núm vú cao su, chậm rãi ngậm vào miệng rồi gọi mẹ lần nữa.

Gọi "mẹ" thật kìa. Tuy phát âm không rõ ràng do ngậm núm, nhưng cậu tin mình không nghe nhầm, tức thì mừng rỡ khôn cùng thơm thơm con trai mấy cái, thơm xong bỗng nhận ra một vấn đề kì lạ - trong nhà có ai dạy Kỳ Kỳ gọi "mẹ" đâu?

Dù cậu sinh ra Kỳ Kỳ nhưng cậu là đàn ông, Húc Trạch cũng dạy Kỳ Kỳ gọi "bố", vậy nó học cách gọi "mẹ" từ đâu mà còn dùng chính xác với cậu?

Cậu nửa vui mừng nửa khó hiểu bế Kỳ Kỳ vào bếp. Húc Trạch đang thái cá, hai tay không rảnh, cậu bèn ghé lại gần hôn hắn một cái, không ngờ Kỳ Kỳ vung bàn tay nho nhỏ tát lên mặt hắn, còn hơi đau đau nữa chứ.

Khóe môi Thường Chỉ cong lên cười trộm, vươn tay xoa xoa hắn một lát rồi mới nói: "Kỳ Kỳ vừa gọi em là "mẹ", làm em giật cả mình."

"Hả??" Húc Trạch kinh ngạc liếc nhìn con trai đang ngậm núm vú cao su, hớn hở nói: "Con biết gọi em?!"

"Đúng thế." Thường Chỉ bế Kỳ Kỳ đứng thẳng dậy, rút núm vú cao su ra khỏi miệng nó: "Nào, biểu diễn cho bố xem đi con."

Kỳ Kỳ ngước đôi mắt to tròn ngập nước, nghiêng nghiêng cái đầu, nghe không hiểu, lông mi chớp chớp đối mặt với bố.

Húc Trạch buồn cười quá, rửa sạch tay đón lấy con trai, xoay nó về phía Thường Chỉ và hỏi: "Kỳ Kỳ, ai đây?"

Bấy giờ Kỳ Kỳ mới hiểu, duỗi bàn tay nho nhỏ chỉ về phía trước, cất tiếng gọi giòn giã: "Mẹ, mẹ."

Tiếng gọi bi bô làm lòng người mềm nhũn, Thường Chỉ và Húc Trạch nhìn nhau và phì cười.

....

Nguồn cơn bí ẩn của "mẹ":

Đêm khuya, Kỳ Kỳ nằm trên giường trẻ con bi ba bi bô. Một lát sau nó thấy bố lớn đến bế mình dậy, bố định pha sữa cho nó uống, nhưng thực ra nó đã ị đùn nên thấy mông khó chịu quá, bèn bi bô mấy tiếng bố mới hiểu ý nó. Thay tã xong, nó nằm trên vai bố định ngủ, nhưng bố lại bế nó đến bên giường to, cho nó nhìn một người bố khác đang nhắm mắt, nói nhỏ với nó rằng: "Kỳ Kỳ, đây là mẹ."

Kể từ đó trở đi, mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm, nó không thoát khỏi sự chỉ dạy chăm chỉ của bố lớn.

"Kỳ Kỳ, con nhìn đi, đây là mẹ, mẹ ngủ rồi."

"Mẹ sinh con ra rất vất vả, con phải yêu mẹ nhiều nhé, nhưng không thể nhiều hơn bố được."

"Kỳ Kỳ, con biết đây là ai không? Là mẹ, học với bố nào, mẹ —— mẹ."

"Mẹ con ngủ cũng đẹp ghê, Kỳ Kỳ cũng đẹp lắm, mắt là giống mẹ con nhất."

"Kỳ Kỳ, ai đây? Con có nhận ra không?"

...

HẾT

...

Chúi: Cám ơn các bạn đã dõi theo 2 bé đến tận bây giờ (*'▽'*) Hãy cùng chào đón chú bé tiếp theo của nhà mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info