ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] Món đồ chơi - ffar

Phiên ngoại 2

_Hoptacxauon_

Phiên ngoại 2: Chụp ảnh cưới

"Hai người nắm tay ôm nhau đầy khăng khít, ánh nắng làm đôi mắt họ toát lên nét tình nồng thắm."

Biên tập: Chuối

Tháng 8 là mùa du lịch đông đúc ở San Francisco, thời tiết ôn hòa, ánh nắng dịu dàng. Buổi sáng hai người ăn bữa sáng do chủ nhà chuẩn bị, sau đó đi qua Cầu Cổng Vàng đến Cung mỹ thuật của Mỹ. Mái vòm kiểu La Mã và cột trụ mang phong cách Hy Lạp phô bày nét đẹp kiến trúc sang trọng và trang nhã. Vài con thiên nga thong dong bơi lội trong hồ, sóng nước lăn tăn tràn ra làm bóng ngược trên mặt hồ cong vẹo lắc lư, bởi vậy mà cảnh vật trong nước trở nên sống động biết bao.

Có rất nhiều người chụp ảnh, có cả người chụp ảnh cưới. Hai người thấy vậy cũng nổi hứng thuê một bộ âu phục đắt đỏ, chẳng cần nhiếp ảnh gia chỉ đạo, họ đã có sẵn kinh nghiệm chụp trong nước lần đầu rồi. Hai người nắm tay ôm nhau đầy khăng khít, ánh nắng làm đôi mắt họ toát lên nét tình nồng thắm. Khi hôn nhau, đến nhiếp ảnh gia cũng phải khen vài câu "Perfect", chụp xong còn hỏi Thường Chỉ rằng liệu có thể dùng ảnh của họ để quảng cáo hay không, nếu được sẽ không lấy tiền chụp ảnh.

Thường Chỉ dịch lại câu hỏi của họ cho Húc Trạch nghe, hắn không ngần ngại, Thường Chỉ bèn cho họ cách thức liên lạc và địa chỉ nhà cậu của Húc Trạch, ảnh sẽ được gửi qua bưu điện trong vòng hai tuần.

Đảo Alcatraz chu đáo cung cấp hướng dẫn viên nói tiếng Trung cho họ. Buổi chiều thăm thú gần 3 tiếng đồng hồ, tinh thần không khỏi uể oải. Trong lúc học Đại học, Thường Chỉ có tập luyện nhưng thể lực vẫn không bằng Húc Trạch, cuối cùng được hắn cõng trên lưng đi tìm nơi thuê xe và tới nhà hàng hải sản mà hôm qua ăn xong hai người vẫn nhớ mãi.

Lần thứ hai đến thăm Bến Ngư Phủ, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác thân thiết. Hai người ăn cua đá Canada và tôm nướng tỏi tươi ngon. Ngoài cửa sổ đàn sư tử biển đông đúc nằm phơi nắng trên boong thuyền, tiếng kèn saxophone và đàn organ du dương khắp phố. Khi người ta dùng bữa trong khung cảnh ấy sẽ bất tri bất giác ăn no căng lúc nào chẳng hay.

Nhằm tiêu cơm, họ mua vé vào đường hầm dưới nước. Bên ngoài đường hầm bằng kính trong suốt là đáy biển của vịnh San Francisco, vô vàn loài cá có to có nhỏ bơi qua bơi lại như những tảng mây trôi lững lờ, ngả bóng râm dập dờn trong ánh sáng mơ mộng của sắc màu trong xanh.

Đứng trước thiên nhiên, con người ta nhỏ bé như hạt bụi vậy. Húc Trạch nắm chặt tay Thường Chỉ cứ như sợ lỡ mất cậu. Thường Chỉ buông mắt nhìn hai bàn tay quấn quýt của họ, chợt nhớ tới một bộ phim.

Mảnh vỡ của vệ tinh đày đọa hai phi hành gia vào vũ trụ bao la im lìm, thứ duy nhất kết nối giữa hai người chỉ có sợi dây thừng bảo hộ - đặt trong vũ trụ chẳng bằng tơ nhện mỏng manh, thế mà lại đánh bại cô độc, mang đến cho họ hy vọng sống sót.

Thường Chỉ bỗng thấy cảm động quá, hơi nóng trong lòng bàn tay men theo dòng máu tụ lại nơi lồng ngực cậu. Húc Trạch quay đầu nhìn cậu, giây phút ánh mắt giao nhau như có cả tinh hà chảy trôi trong mạch máu họ, linh hồn và tình cảm của họ chợt biến thành vũ trụ và biển cả mênh mông, tuy rằng cơ thể bé nhỏ nhưng chỉ cần nắm tay nhau thì dường như không còn sợ hãi nữa.

Mercedes-Benz chạy băng băng trên đường quốc lộ số 1 California, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy đường bờ biển Thái Bình Dương quanh co khúc khuỷnh. Cậu của Húc Trạch - Dương Bình giới thiệu phong cánh trên đường cho họ, xe jeep sàn cao nên tầm nhìn vô cùng rõ ràng, gió biển ẩm mặn lùa vào trong xe mang đến cảm giác mát mẻ thấm tận tâm can.

Con gái 4 tuổi của Dường Bình ngồi trên đùi Thường Chỉ, vịn cửa sổ hú lên như tiếng sói tru.

Cô bé vô cùng hoạt bát hiếu động, không sợ người lạ tí nào, tiếng Trung nói lung ta lung tung nhưng vẫn nhất quyết trao đổi với họ bằng tiếng Trung. Khi trông thấy Húc Trạch, nó lập tức òa lên, giật giật ống quần bố mình và nói: "Tall! Daddy! Anh ấy giống Hulk quá!"

Sau đó nó trèo lên đùi Thường Chỉ bảo rằng giáo viên giao bài tập quan sát động vật làm cả xe cười vang.

"Nó cứ thế đấy, từ bé đã nhốn nháo mỗi lần có khách đến chơi." Dương Bình nhìn con gái đang ngủ say qua kính chiếu hậu, đuôi mắt cong cong lộ nụ cười yêu thương.

Húc Trạch nhẹ nhàng chuyển cô bé sang lòng mình, duỗi tay nắn bóp bắp chân bị đè hồi lâu của Thường Chỉ, hạ giọng nói nhỏ: "Nora đáng yêu lắm ạ, trẻ con hoạt bát thì có hề gì đâu."

Trong lúc ngủ mơ màng, Nora cảm giác có người khen nó, gương mặt trẻ con mũm mĩm bèn nở nụ cười ngọt ngào. Húc Trạch cúi đầu nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng, ôm nó chặt hơn chút.

....Nếu họ có con, chắc chắn Húc Trạch sẽ là một người cha tốt. Thường Chỉ rủ mi thu hồi tầm mắt, trầm ngâm giữ cái tay đang xoa bóp đùi mình lại, năm ngón tay chen vào kẽ ngón tay hắn và nắm chặt.

Sau khi ô tô tiến vào Santa Cruz, đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng dừng lại tại một biệt thự ven biển thị trấn Aptos. Nora ngủ được một lúc đã lấy lại tinh thần, kéo tay Thường Chỉ chạy ào ra khỏi gara, cô bé liên tục quay ngang quay dọc làm hai bím tóc đuôi sam lúc lắc vỗ lên mặt như hai sợi dây của cái trống bỏi. Thường Chỉ nhìn mà thấy đau giùm, bèn khom lưng buộc hai bím tóc vào làm một giúp nó, sau đó rảo bước đằng sau.

Dương Bình và Húc Trạch xách hành lý, chưa đi được mấy bước, trước cửa biệt thự bỗng xồ ra một thằng nhóc lớn tưởng, Nora thét lên gọi anh trai, rồi nhấc hai chân nhỏ chạy nhào vào lòng cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên ôm lấy cô bé, đưa mắt nhìn Thường Chỉ, gật đầu rồi xoay người vào nhà một cách cực kì ngầu lòi.

Dương Bình bước lại gần giới thiệu: "Con lớn nhà cậu - Dương Thiên Văn, học vẽ, tính tình hơi lạnh lùng."

Thường Chỉ không hề để bụng, bước tới đón lấy hành lý trên tay Húc Trạch và cười bảo: "Cháu thấy cậu ấy khá là cá tính đấy chứ, chắc chắn sau này sẽ trở thành một họa sĩ tuyệt vời."

"Thằng nhóc kia á?" Dương Bình bật cười: "Ngoan ngoãn học hết cấp 3 cho cậu là may lắm rồi."

Có vẻ cậu cả này không phải kiểu hiền lành dễ bảo, Thường Chỉ nhủ thầm. Bước vào cửa, một người phụ nữ dịu dàng đeo tạp dề bước tới nghênh đón, dặn dò họ mau để hành lý xuống rồi vào ăn cơm. Cô là người Mỹ gốc Hoa, tiếng Trung lẫn giọng địa phương nhưng nói rất trôi chảy. Thường Chỉ học theo Húc Trạch gọi "Mợ", cô cười đáp lời.

Ngồi vào bàn cơm họ mới biết thì ra anh trai mợ cũng là người đồng tính, sau khi kết hôn đã định cư tại Massachusetts, thế nên cả nhà họ vô cùng thân thiện với người đồng tính.

"Các cháu cũng kết hôn rồi à?" Dương Thiên cúi đầu ăn cơm bỗng đặt câu hỏi, ánh mắt nhìn về phía tay Thường Chỉ, quả nhiên trông thấy một chiếc nhẫn.

"Pháp luật ở Trung Quốc không cho phép." Húc Trạch nắm tay Thường Chỉ hôn lên chiếc nhẫn nọ, hai người nhìn nhau cười: "Nên bọn cháu đã tự kết đôi."

Nora bị chiếc nhẫn sáng lấp lánh hấp dẫn, lập tức đứng bật dậy, nắm hai nắm tay tuyên bố rằng: "Mummy! Con muốn! Đẹp quá!"

Dương Bình méo mặt ấn con gái ngồi xuống, giả bộ tức giận nói: "Con còn nhỏ, bao giờ lớn bằng mẹ con thì mời được đòi nhẫn!"

"Ơ?" Nora cảm giác thế giới của mình sắp sụp đổ đến nơi rồi, gương mặt nhỏ nhắn mếu máo: "But, mummy lớn hơn con nhiều lắm! Biết, biết đến bao giờ con mới lớn." Dứt lời nó sụt sịt sắp khóc, Dương Thiên Văn nghe thấy vậy bèn giễu cợt nó mít ướt, nhưng vẫn lau miệng sạch sẽ rồi bế nó dậy rời khỏi bàn cơm.

Biệt thự có 2 tầng, nội thất bằng gỗ, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất tạo thành mảng sáng rộng. Ban công và sân nhà thênh thang bày biện đầy cây xanh, tầng hai còn có suối nước nóng lộ thiên. Phòng của họ được xếp gần với suối nước nóng, bên tay trái là bờ biển trong xanh sóng xô dập dờn, cảnh đẹp không sao tả xiết.

Thu dọn hành lý và nghỉ ngơi chốc lát, dưới tầng bỗng vang lên tiếng chó sủa, ngay sau đó là giọng nói đầy hưng phấn của Nora, nó gọi "Susie" liên hồi.

Thường Chỉ cứ tưởng có người tới chơi, đi xuống nhà mới biết "Susie là một con Golden, một đôi vợ chồng người da trắng dắt nó đang trò chuyện với vợ chồng Dương Bình. Nora quỳ trên mặt đất vùi mặt vào bộ lông vàng óng của Susie dụi dụi, đứng bân cạnh là một cô bé mặc đồ bơi chừng 15, 16 tuổi, có vẻ là con gái của đôi vợ chồng người da trắng.

Họ tới mời cả nhà Dương Bình ra bãi biển chơi, trông thấy trong nhà có thêm người bèn nhiệt tình mời cả Thường Chỉ và Húc Trạch đi cùng.

Thường Chỉ chẳng muốn làm gì cả, nhưng Húc Trạch thì khá hứng thú với lướt sóng. Dương Thiên Văn đã thay quần bơi, cầm ván trượt một mình bước ra khỏi cửa, làm ngơ trước cử chỉ thân mật của cô bé người da trắng, chỉ để lại cho người ta một bóng lưng cao gầy.

"Tiểu Húc, hai đứa đi cùng đi, tắm nắng vui lắm đấy."

Sự nhiệt tình của chủ nhà nào thể chối từ, cuối cùng Thường Chỉ khoác áo chống nắng ở lại trên bờ cùng với mợ và nằm dài dưới tán ô. Nora được cô bé người da trắng dắt đi chơi ném đĩa với Susie, những người khác xuống biển cả. Hiện giờ sóng không to, có rất nhiều người đang bơi lội, từ đằng xa trông thấy bóng lưng nhấp nhô của Húc Trạch, tư thế bơi bướm của hắn vô cùng đạt chuẩn, tốc độ nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt đã bơi một khoảng dài.

Mợ thấy thế thì tặc lưỡi lấy làm kinh ngạc, cô nói hắn bơi còn nhanh hơn cả Thiên Văn, mà Thiên Văn từng giật giải trong cuộc thi bơi lội.

"Dear." Cô nghiêng đầu hỏi Thường Chỉ: "Cậu ấy có dạy cháu bơi không?"

Thường Chỉ nằm sấp cắn ống mút, gật gật đầu, mím môi nở nụ cười.

Nghỉ hè năm 2 Đại học, cậu nói dối Húc Trạch rằng mình không biết bơi. Thế là Húc Trạch thật thà ôm eo cậu dạy từ những bước cơ bản, còn làm mẫu các tư thế bơi khác nhau cho cậu xem. Tới khi ngắm nhìn đủ rồi, cậu mới ung dung bơi một vòng trước mặt Húc Trạch, chẳng qua vừa vòng lại đã bị Húc Trạch tóm lấy, đùa nghịch dữ dội trong bể bơi hồi lâu.

Khi chiều tà, sóng to hơn, mợ ôm Nora đã ngủ say quay về chuẩn bị bữa tối, Dương Bình và đôi vợ chồng da trắng chơi bóng chuyền bãi biển, Húc Trạch thì học lướt ván với Dương Thiên Văn.

Trước đó hắn đã tập cách chèo nước và làm cách nào để phán đoán sóng dữ sóng êm, nhưng thực tế không hề nhẹ nhàng như vậy. Thường Chỉ trông thấy hắn ngồi trên ván chờ đợi con sóng ập tới. Khi bức tường sóng gần ngay trước mắt, những người lướt ván tức thì đứng dậy. Dáng người Dương Thiên Văn cao ráo như con thuyền vững vàng di chuyển trên biển, còn Húc Trạch đứng không vững, ngã vào trong con sóng.

Thường Chỉ lo lắng đứng bật dậy, sau khi xác nhận hắn không sao mới quay về chỗ ngồi trên bãi cát. Húc Trạch vẫy vẫy tay với cậu, xoay người nằm trên ván tiếp tục thử lướt sóng.

Hắn không phải kẻ dễ dàng nhận thua, tập luyện đến khi trời sắp tối mới thở hổn hển cầm ván quay lại bờ. Thường Chỉ khoác khăn lên vai hắn, tiện tay cầm góc khăn lau nước trên mặt cho hắn.

"Bạt mạng thế để làm gì." Thường Chỉ tức giận đưa một chai nước cho hắn: "Cũng có ai đấu với anh đâu."

Húc Trạch nhận chai nước tu một hớp, ịn đôi môi ẩm ướt lên má Thường Chỉ, khoác vai cậu cười bảo: "Thì anh thấy thú vị thôi, bất tri bất giác tập đến tận giờ."

Thường Chỉ hừ mũi, đột nhiên nhớ ra còn một người nữa, ngước mắt lên nhìn - Dương Thiên Văn đã im hơi lặng tiếng đi xa.

Buổi tối mọi người tụ lại trong phòng khách chơi bài, Nora mặc váy công chúa Bạch Tuyết ngồi trên thảm chơi trò gia đình, không cẩn thận làm lăn quả cầu lông, Húc Trạch đang định nhặt giúp nó, chợt nó trừng to mắt chỉ vào cổ chân hắn: "Hulk, anh, đỏ kìa."

Thường Chỉ cúi đầu nhìn theo, đúng là vòng quanh cổ chân hắn đỏ lên thật, chắc chắn do buổi chiều lướt ván bị dây buộc cổ chân cọ xát quá mức.

"Không sao đâu, hồi xưa Thiên Văn tập lướt ván cũng bị thế, để mợ đi hỏi nó, chắc nó có thuốc đấy."

"Để cháu đi cho mợ." Thường Chỉ đứng dậy: "Đúng lúc ăn hơi no, cháu đi chút cho tiêu cơm."

Húc Trạch toan giữ chặt cậu, nhưng bị cậu lườm xéo, đành ngượng ngùng buông tay ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info