ZingTruyen.Com

Edit Hoan Mon Do Choi Ffar

Chương 45: Noel

"Anh, anh yêu em!"

Biên tập: Chuối

Gió đông có thể ngấm vào tận cốt tủy người ta. Thường Chỉ ôm cánh tay như đang che chở hơi ấm còn sót lại trong lồng ngực, cách đây không lâu Húc Trạch đã vùi mặt vào đó, cậu đứng bên giường vuốt tóc hắn như vỗ về một đứa bé.

Liệu có tình yêu nào đau đến tận tâm can? Cậu nghĩ, khi Húc Trạch kéo cậu lại gần và ôm siết, cậu đau; khi trông thấy đôi mắt đỏ bừng của Húc Trạch, cậu đau; khi Húc Trạch vùi mặt vào ngực cậu không nói lời nào, cậu đau hơn nữa.

Cậu liên tục nói "Em ở đây" nhưng chẳng có cách nào quay ngược thời gian, ôm lấy cậu bé ngủ quên trên xe buýt.

Đêm đó quay về cậu mơ một giấc mơ, trong mơ xuất hiện một chiếc xe buýt, ánh mắt trời vàng óng chiếu lên thân xe lắc lư. Trên xe ngồi kín chỗ, mùa hè nóng bức làm họ phờ phạc ngồi trên ghế, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mắt nhìn chằm chằm đằng trước. Cậu là người duy nhất đứng trên xe, tay chống lên lan can để giữ thăng bằng, mắt nhìn cảnh vật chạy vèo vèo bên ngoài cửa sổ.

Cơn gió khô nóng phả lên áo sơ mi cậu, xe dừng lại, giọng nữ trong loa bắt đầu thông báo trạm dừng. Cậu mờ mịt ngẩng đầu, trông thấy đằng sau rặng cây xanh mướt nối đuôi nhau là một vòng đu quay màu đỏ cao chọc trời đứng lẳng lặng giữa làn sóng xanh.

Sự mờ mịt tức thì bay biến, cậu bàng hoàng nhận ra đây là đâu, theo phản xạ quay đầu. Quả nhiên trông thấy hàng cuối cùng có một đứa bé trai đang quỳ gối trên chỗ ngồi sát cửa sổ, tay nó vịn bệ cửa, đôi mắt mở to phản chiếu vòng đu quay màu đỏ.

Tiếng thông báo điểm dừng vẫn văng vẳng bên tai nhưng nó không hề động đậy, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ và lẳng lặng rơi nước mắt. Ánh mặt trời hắt lên mặt nó như rọi lên mặt sông gợn sóng, giọt lệ vàng óng lăn dọc khóe mi đến tận cằm, để rồi cơn gió vụt ngang qua cuốn nó đi mất như bông bồ công anh, thoáng chốc hòa vào không khí và hoàn toàn rời xa đứa trẻ.

Hóa ra hắn không hề xuống xe.

Thường Chỉ giật mình tỉnh giấc, gối đầu có một mảng ẩm ướt. Cậu sờ sờ lông mi, cảm giác man mát và ươn ướt - chẳng biết nước mắt đã rơi tự lúc nào, mà còn khó lòng kiềm chế.

Đương lúc nửa đêm, trái tim thít chặt phát đau, cậu luống cuống bò dậy bật sáng điện thoại. Ánh sáng đột ngột bừng lên trong đêm đen vắng lặng như biển sâu đưa tay chẳng thấy năm ngón khiến cậu phải díp mắt, một dòng lệ tuôn rơi, thấm ướt gò má.

Nhờ vậy mà tầm nhìn rõ ràng hơn nhiều, cậu hít hít mũi ấn vào wechat của Húc Trạch, run rẩy kề điện thoại bên môi.

Có một câu lẽ ra phải nói từ lâu, chẳng qua cậu luôn cho rằng không thể thổ lộ một cách quá dễ dàng, nếu không sẽ giống việc lạm phát và đồng tiền mất giá, không gánh nổi một tấm chân tình. Nhưng tối nay cậu không tài nào kiềm chế nổi, trong nỗi đau thương lạnh lẽo nặng nề như nước biển, cậu khao khát cứu vớt và được cứu vớt.

"...Húc Trạch." Tiếng gọi khẽ khàng xen lẫn giọng mũi nghèn nghẹt, cậu bày tỏ: "Em... em thực sự rất yêu anh."

Rất rất yêu, yêu nhiều tới mức ngôn từ ít ỏi, yêu nhiều tới mức chỉ một giấc mơ cũng làm cậu khóc nức nở.

Cậu vừa thấy mình buồn cười vừa rơi nước mắt lã chã. Chắc chắn Húc Trạch ngủ rồi, tin nhắn thoại ngắn gọn nằm trong khung chat, lẻ loi trơ trọi như màn kịch tự biên tự diễn. Đương lúc cậu do dự có nên thu hồi tin nhắn hay không thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Húc Trạch.

Hắn cũng tỉnh dậy, nhưng không phải ngủ mà là trằn trọc đến tận giờ. Vô số hình ảnh rõ nét trước mắt xua tan cơn buồn ngủ ít ỏi, đầu óc tắc nghẽn đến nỗi rối loạn và đau nhức, nghe tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ treo tường mà hắn tưởng mình sẽ thức đến sáng.

Trong cái rủi có cái may, hắn nhận được lời tỏ tình của Thường Chỉ. Hắn bật cười, bấy giờ mới nhận ra cơ mặt căng chặt quá, xoa xoa đôi chút, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở của Thường Chỉ, nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn.

"Đừng khóc." Hắn bắt được tiếng sụt sịt đè nén bên kia điện thoại mà trái tim đau nhói, cất giọng khàn khàn an ủi: "Anh cũng yêu em, Tiểu Chỉ, anh không muốn thấy em buồn."

Hắn không biết về sau bố mình nói gì với Thường Chỉ nhưng khả năng cao có liên quan đến mẹ hắn. Những chuyện đó chẳng vui cũng không đáng để nhắc tới, hắn ngậm miệng không kể, nào ngờ cuối cùng vẫn làm Tiểu Chỉ buồn lòng.

Giờ phút này, sự đồng cảm và thương xót đã chẳng còn ý nghĩa gì với hắn, nhưng Thường Chỉ nói yêu hắn, cuối cùng, trong nỗi thê lương mỏi mệt, hắn cũng nắm được đôi phần an ủi, nhờ vào đó trôi dạt vào bờ và dần dần bình tĩnh lại.

Đêm đã khuya, trên trời không trăng sáng, họ cách nhau mười mấy cây số, thông qua hai chiếc điện thoại nóng ran, làm bạn với nhau cùng tiến vào mộng đẹp.

Thái độ của Húc Vĩnh Kiến vô cùng mâu thuẫn.

Ông xin giáo viên cho Húc Trạch chuyển lớp, rồi cũng chính ông nhắm một mắt mở một mắt khi biết Húc Trạch mặc kệ sự sắp xếp, kiên quyết ở lại lớp cũ. Ông cho bảo mẫu mượn cớ nấu cơm đến theo dõi Húc Trạch, nhưng không cản Thường Chỉ dạy bù cho hắn. Biện pháp phản đối của ông hoàn toàn mang tính hình thức, tác dụng duy nhất là tỏ thái độ, lại còn không rõ ràng làm Húc Trạch đang chiến tranh lạnh với ông cũng cảm thấy ngơ ngác.

Thế này rốt cuộc là có chấp nhận hay không?

Đối với chuyện này, Thường Chỉ cười mà không nói gì, thỉnh thoảng lập hội với Húc Trạch lén lút nói xấu bố hắn là cái con người ngoài lạnh trong nóng.

Không đến 2 tuần, Húc Vĩnh Kiến lại phải ra nước ngoài. Trước khi đi ông đặc biệt dặn dò Húc Trạch ở nhà nghiêm túc học tập, nói tới nói lui lại thuận miệng lấy Thường Chỉ ra làm ví dụ, còn chưa dứt lời ông đã sững sờ. Sau một hồi im lặng nhìn nhau, Húc Vĩnh Kiến hừ mũi, quay lưng bỏ đi mất, để lại Húc Trạch ngồi trên sofa ngơ ngác cảm thán - Thường Chỉ quả là chân lý bất biến.

Không còn bị giám sát, cả hai không thể chờ được nữa mà lôi nhau lên giường ngay trong ngày hôm đó. Tuổi trẻ khó lòng nhẫn nhịn, Húc Trạch mới liếm mấy cái Thường Chỉ đã hét lên và phun nước, vòng eo lắc lư đầy dâm đãng. Húc Trạch đè eo cậu xuống kéo tới mép giường, tách hai chân cậu ra, chọc thẳng cây hàng thô to vào trong lỗ bướm và nện nhiệt tình.

Tiếng bạch bạch bạch kịch liệt hơn nhiều so với lần trước, dồn dập như nhịp trống, vừa mạnh vừa dứt khoát. Húc Trạch đứng thẳng thúc háng, bàn tay đặt trên mông cậu nắn bóp rồi trượt dần xuống cổ chân mảnh mai, nghiêng đầu hộp một cái, gác cả hai chân cậu lên vai, cúi người đè xuống.

Tư thế mặt đối mặt dễ dàng chạm đến điểm G, quy đầu cứng rắn và hơi vểnh nhiều lần mài miết nơi mềm mại ấy. Mặt mũi Thường Chỉ ửng hồng, tiếng rên yêu kiều như mèo động dục, nước sướng trào ra mất kiểm soát. Cậu đã lên đỉnh 2 lần, âm đạo ra sức xoắn miết dương vật đang ra ra vào vào bên trong. Húc Trạch không muốn nhịn nữa, dộng vài phát hung hăng lên miệng tử cung rồi bắn hết cho cậu.

Ga giường dính đầy chất lỏng của họ, bẩn không thể tả. Nhưng chưa đủ, Húc Trạch hôn môi Thường Chỉ và ôm cậu vào lòng, sợ cậu cảm nên hắn không cởi áo, áo sơ mi lốm đốm vệt nước do chính cậu bắn lên. Vận động mạnh khiến cơ thể nóng lên, cậu cứ đòi cởi ra.

Húc Trạch đành chịu, tăng nhiệt độ điều hòa rồi ngồi xuống ghế sofa.

Giai đoạn phục hồi sau cơn cực khoái qua đi, dương vật căng lên bài trừ tinh dịch và nước dâm, một lần nữa banh lỗ nhỏ của Thường Chỉ ra. Cậu cất tiếng rên rỉ khi người nọ cởi quần áo và liếm mút núm vú mình, hai chân cậu buông thõng bên eo Húc Trạch, tay thì ôm cổ hắn ngồi vững vàng trên háng. Cặp mông mềm mại ngậm chặt nòng súng cứng rắn mút mát lên lên xuống xuống, đằng trước bị đụ tới cương cứng, cọ lên cơ bụng đối phương để lại vệt nước hỗn loạn.

Cao trào nối tiếp cao trào, hôn môi rồi lại hôn môi. Đầu óc cậu quay cuồng, nằm xụi lơ trong lòng Húc Trạch, lỗ bướm co rút dữ dội, dòng nước dâm cuồn cuộn bị chặn trong bụng dưới, vốn đã căng đầy, nay như sắp nổ tung. Cậu ngước đôi mắt ẩm ướt, hoảng hốt nói rằng "Bướm nhỏ sắp nát mất thôi", bàn tay yếu ớt vỗ lên ngực Húc Trạch.

"Không nát, chọc không nát đâu." Húc Trạch dịu dàng an ủi cậu, nâng mông nhỏ rút dương vật dính đầy nước sướng ra, rồi bảo cậu nhấc eo, sau đó lại đâm vào. Chưa nhấp được mấy phát bên trong đã bắt đầu co rút, hắn lại rút cây hàng ra chờ cậu phun nước. Cơn mưa trong suốt rưới lên thân gậy đỏ tía khiến nòng súng càng cứng hơn, gân xanh giần giật tiếp tục nhồi đầy lỗ bướm.

Thường Chỉ khàn giọng thét lên "A", bên dưới còn khóc to hơn bên trên, nước cứ chảy mãi, lẳng lơ tới mức sau khi Húc Trạch bắn lần 2 lại đè cậu xuống nện lần 3. Thường Chỉ giãy giạu nói "Đừng mà", hắn bèn dừng lại bên trong cậu và hôn cổ, hôn tai cậu, vừa vân vê xoa nắn hột le vừa dụ dỗ cậu, hỏi rằng "Có sướng không", cậu chỉ cần "Ừm" một tiếng, Húc Trạch sẽ cắm vào rút ra dữ dội, cứ thế lúc nhanh lúc chậm hành hạ cậu chậm rãi lên đến cao trào.

Nam sinh cấp 3 là thế đấy, ham muốn và tinh lực tràn trề, làm bao nhiêu cũng chưa thấy đủ. Nếu không phải cuối cùng Thường Chỉ khóc lóc xin hắn bắn thì hắn còn định bế cậu vào trong nhà tắm chơi tiếp.

Mỗi lần lên giường với Húc Trạch xong cậu đều mệt mỏi rã rời, ngược lại Húc Trạch vẫn dồi dào sức sống, cực kì phấn chấn như cắn thuốc, thừa sức lau rửa cho cậu, kèm thêm đổi ga giường quét dọn nhà cửa, khỏe khoắn tới mức làm cậu phải kinh ngạc.

Nhưng nhiệm vụ học tập cấp bách, cả hai không phóng túng quá, tần suất ân ái cố định 1-2 lần/tuần. Húc Trạch không oán thán nửa câu, chẳng qua lúc chịch choạc thường đổi nhiều cách dụ dỗ cậu, bắn cho bụng cậu căng đầy mới chịu dừng.

Điều này làm Thường Chỉ hơi đau đầu, cậu không biết Noel nên tặng gì cho Húc Trạch nữa.

Kế hoạch ban đầu là nghỉ một buổi tự học tối, nằm trên giường cho hắn chơi thỏa thích, nhưng ngẫm lại thì hình như bình thường cũng chơi nhiều rồi, cảm giác không có gì mới lạ lắm.

Đợi đã... Một ngày nào đó cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, làm tình lâu vậy rồi nhưng họ chỉ chơi đằng trước, Húc Trạch chưa từng đâm vào lỗ sau của cậu.

Nếu cậu là một đứa con trai bình thường, chắc hôm sinh nhật sẽ bóc tem lỗ sau. Có thêm âm hộ quả thực rất tiện lợi, nhưng cậu cũng muốn làm tình với Húc Trạch theo cách của con trai với nhau, giao hết toàn bộ cơ thể mình cho đối phương.

Một ngày trước lễ Giáng sinh là đêm bình an (đêm Noel), bầu không khí ngày lễ bao trùm khắp nơi, trong lớp tổ chức mua táo, giáo viên và học sinh mỗi người một quả, được gói trong giấy bọc in hình nai con, trông cực kì đáng yêu.

Nhưng hiển nhiên món quà tập thể không có nhiều ý nghĩa trong lòng đám học sinh cấp 3 tuổi mới lớn, mà đáng chú ý hơn là mấy cặp đôi không - ai - nói - nhưng - ai - cũng - biết. Hoa, socola, thú nhồi bông cỡ bự, mỗi khi có nữ sinh nhận được mấy thứ này, trong phòng học sẽ bùng nổ. Cũng có người đến tặng quà cho Thường Chỉ và Húc Trạch, ai bạo dạn thì đưa trực tiếp, ai không dám nói thì nhét vào ngăn bàn của họ. Hai người từ chối được thì từ chối, không từ chối được thì đặt lên bàn không chạm vào, bên trên dán tờ giấy nhớ màu vàng sáng chói: Xin lỗi, hoa đã có chủ, phiền các bạn tự đến lấy về.

Đến giờ tan học, quà tặng trên bàn đã trả được hơn nửa, nửa còn lại thì Thường Chỉ kiến quyết và lén lút nhét cho Tần Dương. Với tư cách là người duy nhất biết chuyện, cậu chàng cắn răng gánh vác món quà mang tính hành hạ chó độc thân, còn nguyền rủa họ không thể sinh hoạt tình dục trước khi tốt nghiệp.

Giọng điệu căm hận của hắn làm Thường Chỉ phì cười, trong lòng thầm nhủ bọn tôi làm từ lâu rồi nhé, hơn nữa... ngày mai sẽ làm tiếp.

Ngày hôm sau người tặng hoa tặng quà nhiều thêm, trong sân trường tràn ngập bầu không khí vui vẻ và xuân xanh. Sau khi tan học, trên hành lang người tới người lui, ồn ào náo nhiệt.

Húc Trạch không khác gì những cậu trai chuẩn bị tặng quà cho bạn gái, nét mặt lộ vẻ lo lắng và thẹn thùng, đặc biệt là khi Thường Chỉ nói muốn nghỉ buổi tự học tối và cho hắn chơi đằng sau, mặt hắn lập tức đỏ đến tận mang tai.

Sau khi thích Thường Chỉ, hắn bèn tra cứu xem con trai với nhau thì làm tình thế nào, hắn biết người nằm dưới sẽ rất vất vả. Nhìn ánh mắt sáng ngời của Thường Chỉ, hắn muốn từ chối nhưng chẳng thốt nên lời, bởi vì hắn nhạy bén nhận ra Thường Chỉ khá tự ti với cơ thể của mình, hắn chỉ nghĩ thế thôi mà tim đã quặn đau.

Cuối cùng hắn vẫn đồng ý. Thường Chỉ nộp đơn xin nghỉ tự học tối cho giáo viên, sau khi hai người ăn xong bèn quay về nhà. Các cửa hàng trên đường dán sticker ông già Noel và chuông vàng, sắc trời đen kịt, ánh đèn trang trí xanh xanh đỏ đỏ như dải ngân hà lấp lánh sắc màu, quấn quanh thân cây thông, thắp sáng cả con phố náo nhiệt.

Húc Trạch nắm cổ tay Thường Chỉ, đôi mắt đen bóng phản chiếu ánh huỳnh quang muôn màu bình tĩnh nhìn cậu.

"Sao thế?" Thường Chỉ không hiểu gì, khóe môi mang theo nụ cười vẽ nên đường cong gây xao xuyến. Húc Trạch áp sát lại gần như sắp hôn cậu, hắn ghé tai cậu nói nhỏ: "Mua bao đi, nếu không bắn vào trong em sẽ đau bụng đấy."

Từ lúc phá zin đến nay, họ chưa từng dùng bao, Húc Trạch đột nhiên nhắc tới làm trái tim Thường Chỉ nhảy bumbalabum.

"À, được." Cậu đỏ mặt ấp úng, gật đầu, rồi Húc Trạch kéo cậu đi về phía trước.

Trong cửa hàng bán đồ dùng "trên giường" - nơi xảy ra vụ việc gây hiểu lầm lần trước, cô gái sau quầy thu ngân ngẩng đầu lên bắt gặp họ, bèn nở nụ cười đầy hứng thú: "Tôi vẫn nhớ rõ anh bạn phá hỏng vụ làm ăn của chúng tôi lần trước, may thay cậu em này quay lại mua, nếu không hôm nay tôi đã đuổi các cậu đi rồi."

Thường Chỉ không ngờ câu đầu tiên cô nói đã vạch trần chuyện kín của mình, da mặt tức thì nóng bừng đủ để rán trứng, lỗ tai ong ong nghe thấy tiếng cười khẽ bên cạnh, Húc Trạch hỏi cô gái nọ: "Thế à? Em ấy mua cái gì?"
"Đừng n..."

"Trứng rung và thuốc bôi trơn, hôm nay vừa hay trứng rung có hàng mới, xem thử không?"

...Nói cho anh ấy biết. Thường Chỉ há hốc miệng, đành nuốt những từ cuối cùng vào bụng. Cô gái không hề quan tâm đến ánh mắt u oán của cậu, nhiệt tình giới thiệu sản phẩm của họ cho Húc Trạch. Cậu lặng người nhìn cô nói nói rồi cất trứng rung vào túi, quan trọng nhất là Húc Trạch còn trả tiền.

Lúc đi ra ngoài, cả hai đều không nói năng gì. Húc Trạch cầm theo bao cao su, dầu bôi trơn kèm theo một quả trứng rưng, yết hầu lặng lẽ nhúc nhích.

Sự im lặng kì quặc bám theo họ suốt dọc đường về, Thường Chỉ cúi đầu bước nhanh, lên tầng móc chìa khóa mở cửa liền mạch, cứ như Húc Trạch đi đằng sau là kẻ biến thái thích theo dõi không bằng, suýt tí nữa nhốt hắn ngoài cửa.

Húc Trạch đỡ cửa, vẻ mặt xấu hổ của Thường Chỉ làm hắn cầm lòng chẳng đặng bật cười, nghiêng người lách vào khe cửa. Tiếng đóng cửa vang lên, Thường Chỉ bị ôm eo từ đằng sau.

"Anh mà cười nữa là em..." Cậu ngại ngùng nghiêng đầu đi, chợt trông thấy một bó hoa hồng đỏ tươi lẳng lặng nằm trên giường, tức thì không nói được nữa.

Trong phòng yên lặng, Húc Trạch bỏ cặp của hai người xuống, bước lên cầm lấy bó hoa và xoay mặt về phía Thường Chỉ, tim đập như nổi trống, ngượng ngập đưa cho cậu và nói: "Giáng sinh vui vẻ, và..." Ánh mắt trốn tránh, hắn mím môi hít sâu, ép mình phải nhìn vào mắt Thường Chỉ: "Anh, anh yêu em!"

Dáng vẻ quyết chí không sờn của hắn làm Thường Chỉ vừa cảm động vừa tò mò, cậu thầm nghĩ đâu phải lần đâu tiên nói yêu, sao còn lắp bắp vậy. Sau đó cậu phát hiện ra giữa bó hoa hồng lóe lên một tia sáng trắng, trái tim cậu chợt hẫng một nhịp, rồi bắt đầu đập thình thịch vào lồng ngực như muốn phá tan rào cản lao ra ngoài.

Một chiếc nhẫn bạc nằm giữa những cánh hoa đan cài, Thường Chỉ cầm hoa sững sờ cúi đầu nhìn, vành mắt như bị hoa hồng nhuộm đỏ.

"Nhẫn này anh tự làm đấy." Húc Trạch thấy cậu im lặng bèn lấy nhẫn ra giúp cậu, hoa để tạm sang một bên. Hắn nắm tay trái Thường Chỉ, đeo nhẫn vào ngón áp út. Ngón tay trắng ngần thon thả đeo gì cũng đẹp, hắn lưu luyến vuốt ve đôi chút, kề sát bên môi đặt một nụ hôn đầy quý trọng: "Vốn định khắc chữ vào bên trong, nhưng cái đầu tiên anh khắc hỏng mất rồi, nên giờ chỉ tặng em cái này được thôi." Hắn nở nụ cười xấu hổ, nhưng nét mặt hết sức nghiêm túc: "Sau này anh sẽ tự kiếm tiền và mua cho em một cái đẹp hơn, em chờ anh nhé, có được không?"

Người lãng mạn có lẽ đã quỳ một gối cầu hôn ngay rồi, nhưng Húc Trạch chỉ xin cậu chờ hắn, ngốc đến thế mà luôn chân thành như vậy. Thường Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, trong nét cười lóng lánh ánh nước.
"Được." Cậu nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com