ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] Món đồ chơi - ffar

Chương 43

_Hoptacxauon_

Chương 43: Đánh cược

"Cậu muốn đánh cược một lần, để giảm bớt khói mù cho tương lai của họ, dù chỉ là chút ít."

Biên tập: Chuối

Ngủ đến nửa đêm, Thường Chỉ mơ màng thức giấc, thân mình hơi nóng. Húc Trạch ôm eo cậu, hắn như một cái bếp lò sưởi ấm cho cậu, thoải mái vô cùng. Hai người đều khỏa thân, cậu nhúc nhích chân, dễ dàng nhận ra bên dưới đã được lau rửa nhưng cảm giác căng đau vẫn làm cậu kêu lên khe khẽ.

Đồng hồ chạm mốc 1 giờ sáng, đêm đen tĩnh lặng phóng đại hết thảy tiếng động, lông mi Húc Trạch run lên và chậm rãi mở mắt ra.

Trong bóng tối đen kịt chẳng tài nào nhìn thấy gì, hắn vô thức lần mò kéo Thường Chỉ vào sát mình, không biết vì da thịt cận kề hay do mới dậy mà cổ họng hắn khàn kinh khủng: "...Ngủ tiếp đi." Bàn tay đặt trên da thịt non mềm nắn bóp như mát-xa: "Em mệt mà."

Bên gối bỗng vang lên tiếng nỉ non kéo dài, eo Thường Chỉ được hắn xoa bóp mà tê dại, cầm lòng chẳng đặng vặn vẹo trong tay hắn: "Đói quá..." Cậu cũng chưa tỉnh lắm, bụng dạ đói meo, khi cậu bật cười vì bàn tay nắn bóp làm cậu nhột, bụng còn móp hơn.

"Vẫn còn cháo." Húc Trạch phả ra hơi nóng, kiếm tìm cái miệng kêu đói, đôi môi khô ráo cọ xát khóe miệng cong cong, cười hỏi: "Cho em thêm 1 quả trứng luộc nữa nhé?"

"Anh ăn không?" Cậu hưởng thụ sự thân mật của Húc Trạch, tự dưng lại thấy buồn ngủ quá, xương cốt khắp người như rụng rời.

Đương nhiên Húc Trạch cũng chẳng để cậu phải đứng lên, hắn đáp "Có", vuốt ve thêm chốc lát rồi mặc quần áo đi vào trong bếp. Trong lúc chờ hâm nóng, hắn tìm áo hoodie dày dạn cho Thường Chỉ mặc kèm theo một chiếc quần lót cỡ to, hai cái đùi Thường Chỉ nhét vào cũng vừa, quần tứ giác, tạo cho cậu cảm giác như đang mặc quần đùi vậy.

Thì ra cái quần lót lúc đầu đã anh dũng hi sinh trên nền bếp, tới khi được nhặt lên vẫn còn ẩm ướt, trái tim Húc Trạch nhảy bumbalabum, đỏ mặt vứt mảnh vải đó vào thùng rác.

Chẳng mấy chốc cháo và trứng luộc đã sẵn sàng, họ không mua bàn gấp để trên giường nên đành chấp nhận đặt mâm lên chăn, bên dưới kê một cái hộp đựng đồ. Thường Chỉ tựa vào đầu giường cầm thìa múc cháo, Húc Trạch ngồi bên cạnh bóc trứng gà cho cậu.

Ăn được mấy miếng cậu mới nhớ ra vụ đo nhiệt độ, đúng lúc Húc Trạch bóc trứng xong, thả vào bát cho cậu rồi tự giác lấy nhiệt kế kẹp dưới nách. Sau khi chợp mắt một lúc hắn đã thấy khỏe hơn nhiều rồi, quả nhiên, trên nhiệt kế hiển thị 37.6 độ, hạ xuống mức sốt nhẹ.

Thường Chỉ yên lòng, Húc Trạch cầm bát không đi rửa, rồi quay về bế cậu lên đùi xoa bóp eo.

Nơi đầu giường đặt một chiếc đèn bàn. Trong quá trình tiêu hóa, máu chạy hết về phía dạ dày, Thường Chỉ buồn ngủ rũ mắt, cậu tựa vào hõm vai hắn, đôi mắt mờ sương ngắm nghía đường cằm sắc nét của hắn, hình như loáng thoáng trông thấy gốc râu xanh xanh...

Cậu duỗi tay sờ, cảm giác hơi thô ráp và tê tê lướt qua bụng ngón tay.

"Râu của anh châm chích ghê." Cậu giễu cợt Húc Trạch, nhưng hắn chẳng thèm chấp nhặt, còn cọ cằm vào lòng bàn tay cậu làm cậu nhột nhạt quá phải rụt tay lại cuộn thành nắm đấm và giấu hết vào trong tay áo trốn tránh sự tấn công của hắn.

Đùa nghịch linh tinh một lúc, Thường Chỉ áp tay lên bàn tay trên eo, cậu nhìn chằm chằm sách trên tủ đầu giường và đi vào chủ đề chính: "Anh cũng nóng vội quá." Cậu nói chầm chậm, Húc Trạch ngờ vực men theo tầm nhìn của cậu, trang sách lọt vào mắt như tia sáng mờ nhạt lướt qua.

"Tiến lên là chuyện tốt nhưng đừng bạt mạng quá." Thường Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn: "Em cảm giác anh đang tự tạo áp lực rất lớn cho mình."

Nếu ngay cả khi cảm sốt cũng muốn đọc sách thì có thể hiểu bình thường đã dốc sức ra sao. Lần này ngã bệnh có lẽ không thể thiếu nguyên nhân không nghỉ ngơi đầy đủ, tinh thần căng thẳng quá mức, nếu thế thì sớm muộn gì cơ thể cũng gục.

Quy luật đơn giản đó ai cũng hiểu, chẳng qua Húc Trạch không khỏi thấy mất mát, hắn vốn định lặng lẽ cố gắng thu nhỏ khoảng cách, nhưng càng về sau càng khó tiến bước, thậm chí còn làm chính mình ngã bệnh, liên lụy tới Thường Chỉ phải đến chăm sóc mình.

Hắn cúi thấp đầu trong ánh đèn mơ, bàn tay xoa bóp dừng lại, Thường Chỉ vỗ về mu bàn tay hắn và chen vào kẽ hở, siết chặt, rướn người hôn má hắn: "Anh đừng quên anh là học sinh thể dục, không cần đòi hỏi quá cao, chúng ta từ từ tiến lên có được không nào?"

Cậu nhẹ nhàng khuyên nhủ như đang đối xử với một trái tim pha lê, âm cuối trầm bổng thể hiện sự cẩn thận chu đáo. Húc Trạch được cậu dỗ dành mà lòng ngực nóng lên, đôi mắt ảm đạm có ánh sáng rót vào. Hắn cất lời "Ừm", cánh tay siết chặt, lẳng lặng ôm Thường Chỉ hồi lâu.

Ngày hôm sau tiếng chuông báo thức vang lên lanh lảnh, bình minh đến muộn, bên ngoài tối đen mịt mùng. Húc Trạch tỉnh dậy trước, Thường Chỉ nằm trong lòng hắn nhíu mày trở mình, vùi mặt vào gối kháng cự.

Ở nhà cậu hiếm khi nằm ườn, nhưng ở đây cậu được tự do thoải mái, cứ nằm đó chờ Húc Trạch mặc quần áo xong vớt mình lên. Cậu không mang theo đồng phục, từ trên xuống dưới toàn là quần áo của người ta. Húc Trạch kéo khóa áo cho cậu, đỡ mông bế cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Đến giày cũng do Húc Trạch xỏ giúp cậu, toàn bộ quá trình cậu nửa tỉnh nửa mơ. Mãi đến khi gió lạnh khô hanh quất vào mặt, cậu mới nhận ra mình được cõng ra ngoài, cặp sách đeo trước người Húc Trạch, hai tay cậu được nhét vào cổ áo người ta để sưởi ấm, đầu ngón tay hơi nhúc nhích chọt chọt xương quai xanh Húc Trạch làm hắn bật cười thở ra khói trắng: "Tỉnh dậy là nghịch, em nên ngủ tiếp đi."

Ngủ ở đâu được mà ngủ. Cậu lầm bầm trong bụng, rồi rút tay ra sờ trán Húc Trạch, nhiệt độ cơ thể có vẻ bình thường. Thể chất của hai người họ đúng là khác xa nhau, nếu là cậu thì hôm nay chắc chẳng có sức bò dậy, thế mà Húc Trạch cõng thêm một người nữa như không.

Nhưng cậu vẫn quẫy chân tỏ vẻ muốn xuống, Húc Trạch không chịu, nghiêng ngả giữ cậu lại, hắn bảo cõng thêm chút nữa, hiếm có cơ hội thế này.

Đúng thế, đến tối cậu phải về nhà, không biết lần tiếp theo đi học cùng nhau là bao giờ nữa. Thường Chỉ ôm cổ hắn, yên lặng tựa lên cánh tay mình.

Nền trời tựa như nghiên mực khổng lồ, đại đa số người vẫn đang say trong mộng đẹp, đèn đường màu vàng mờ mờ giao thoa với bóng tối tạo ra sáng sớm mùa đông buồn tẻ mà bình yên. Húc Trạch cõng cậu chậm bước trong gió lạnh tái tê, thỉnh thoảng vài chiếc ô tô vụt qua bên đường, chẳng mấy chốc đã đi xa và dần biến mất nơi giữa những tòa nhà san sát nối tiếp nhau. Còn dáng hình của họ bị bỏ lại đằng sau, thân thiết quấn quýt, lúc kéo dài lúc rút ngắn, lặng lẽ băng qua nhành cây trơ trụi và thời niên thiếu mông lung, ẩm ướt.

Nút thắt được tháo gỡ, trạng thái quá khích của Húc Trạch dần dần bình phục, các đồng đội âm thầm thở phào. Nói thật ra nếu như lần trước thì họ cũng không dám chơi bóng với Húc Trạch. Huấn luyện viên mừng lắm, Húc Trạch là một hạt giống tốt, biết tự điều tiết dĩ nhiên là ổn rồi.

Còn về chuyện học thêm, gia đình Thường Chỉ dường như đã ngầm hẹn với nhau. Trước kia toàn là Húc Trạch đến nhà cậu vào chủ nhật, giờ thì ngược lại, biến thành cậu chạy đến chỗ Húc Trạch. Điều đó khiến Húc Trạch nhận được rất nhiều lời cảnh cáo của Thường Thịnh trong âm thầm. Ông là bố Thường Chỉ, là người vai trên nên trong các cuộc điện thoại, Húc Trạch luôn kính cẩn chẳng dám nhiều lời. Có lẽ thái độ ấy đã lấy lòng Thường Thịnh, về sau ông cũng ít gọi điện hơn, lúc hắn đến nhà chơi không còn săm soi gây khó chịu nữa, bầu không khí hết sức hài hòa, hiển nhiên đã coi hắn như một thành viên trong gia đình. Nhất là La Nhan Ngọc, từ sau kho cô biết mẹ hắn mất sớm thì càng quan tâm chăm chút hơn, rất hay làm Húc Trạch cảm động tới mức không nói nên lời. Hình ảnh người mẹ đã vắng bóng nhiều năm trong cuộc đời hắn, hắn cố gắng giả vờ như không sao, nhưng cuối cùng, dưới sự săn sóc tận tình của La Nhan Ngọc, hắn thất bại. Ngẫm lại thì hồi thơ bé xa xưa cũng từng có một người phụ nữ dịu dàng như vậy, nhưng cô không hay cười, trong mắt luôn chất chứa u sầu. Khi đó hắn không hiểu, đến lúc hắn hiểu thì cũng đã muộn rồi.

Thường Chỉ chú ý đến vẻ mặt buồn bã của hắn, nhưng chỉ nghĩ hắn đang nhớ mẹ, bèn kéo hắn trốn vào phòng mình ôm ôm an ủi. Họ hiểu nhau mà chẳng cần lời lẽ dư thừa, ôm và hôn là liều thuốc tốt nhất.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, kì thi tháng kết thúc, bố Húc Trạch hoàn thành công việc giai đoạn đầu của chi nhánh, ông định ở trong nước nghỉ ngơi một thời gian.

Húc Trạch suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định comeout với bố mình. Bố luôn dạy hắn phải làm người quang minh lỗi lạc, hắn hông muốn yêu đương vụng trộm với Thường Chỉ, chưa kể người nhà Thường Chỉ đã chấp nhận hắn rồi, tương tự, hắn cũng hi vọng bố mình chấp nhận Thường Chỉ.

Nhưng chuyện này chắc chắn không thể giải quyết trong 1 lần, hắn không hành động bừa bãi mà trước hết thăm dò suy nghĩ của bố.

Cơ mà "thăm dò" cũng chẳng uyển chuyển lắm. Húc Vĩnh Kiến đột nhiên bị con trai hỏi "Có cái nhìn thế nào với đồng tính luyến ái", trước hết ông ngờ vực hỏi con vì sao lại nhắc tới vấn đề này. Húc Trạch lấy lí do hội học sinh làm khảo sát xã hội, ông mới trả lời không có ý kiến gì, tuần trước đoàn của ông làm khảo sát bên Thái Lan, nơi đó đâu đâu cũng có người đồng tính, thấy nhiều rồi thì cũng bình thường.

Húc Trạch nghe vậy thì trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng hắn không giấu được Thường Chỉ, bị ép hỏi hai ba câu đã phun ra. Thường Chỉ nghe hắn muốn tự comeout với bố thì lập tức nổi giận bừng bừng, lấn át cả sự lo lắng và ngạc nhiên.

"Chúng ta làm cùng nhau." Cậu tuyên bố dứt khoát. Trong tình huống khẩn cấp này, cậu không thể để Húc Trạch đối mặt một mình, kể cả bố hắn có thái độ trung lập với người đồng tính, nhưng ai mà biết được lúc ba chữ đó rơi xuống đầu con trai mình thì ông sẽ có phản ứng gì. Nếu có người ngoài góp mặt, chí ít cũng phải kìm chế hơn.

Thực ra tốt nhất là không nói gì. Suýt chút nữa Thường Chỉ đã muốn khuyên hắn như vậy, nhưng chạm vào ánh mắt kiên định của Húc Trạch, cậu bỗng thấy nhiệt huyết sôi trào.

Họ yêu nhau một cách nghiêm túc, vậy nếu muốn lâu dài, sớm muộn gì cũng phải vượt qua cửa ải này. Hơn nữa đứng trước thời kì ôn thi Đại học đặc biệt, dù phụ huynh phản đối kịch liệt cũng phải suy xét sự ảnh hưởng tâm lý với con. Cậu muốn đánh cược một lần, để giảm bớt khói mù cho tương lai của họ, dù chỉ là chút ít.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info