ZingTruyen.Info

Edit Hoan Mon Do Choi Ffar

Chương 41: Chốn yêu thương

"Và lần này cả La Nhan Ngọc và Thường Thịnh đều hiểu rằng đích đến của cậu là một người khác - vòng tay của người cậu yêu."

Biên tập: Chuối

Bạn cùng phòng chỉ bình luận bằng đúng 4 chữ với chuyện Húc Trạch muốn chuyển ra ngoài - "Kim ốc tàng kiều".

Húc Trạch bật cười, hắn nghĩ "Kiều" ở đâu ra mà giấu. Dù bố mẹ Thường Chỉ có cởi mở và tiến bộ hơn nữa thì cũng không thể cho phép con trai mình ở chung với người khác, với cả ý định ban đầu của hắn chẳng phải thế, nhưng không cần giải thích rõ với bạn cùng phòng.

Ở gần trường học đúng là thuận tiện hơn rất nhiều. Trước buổi tự học tối có một khoảng thời gian khá dài để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng họ sẽ cầm cơm tối đến phòng trọ để ăn. Thường Chỉ đã chán ăn ngoài nhắm ngay vào căn bếp nhỏ, mua được dụng cụ nhà bếp rồi bèn loay hoay mày mò, một tay thả đồ ăn, một tay cầm vung nồi cản trước người trông y hệt dáng điệu của Đội trưởng Mĩ, tiếc rằng sản phẩm không cháy sém khét lẹt thì ăn vào lại thấy chan chát là lạ. Cậu không có năng khiếu trong mảng này lắm, lần nào cũng đổ vào thùng rác, món duy nhất ăn được chỉ có trứng rán. Húc Trạch ăn mà khen không dứt miệng, cứ như đó là cao lương mỹ vị chỉ có ở trên trời vậy. Thường Chỉ nghe mà dở khóc dở cười.

Nhưng ăn cơm không phải chủ đề chính, đa số thời gian họ ôm hôn nhau. Sự kiềm chế vào ban ngày đặt trong không gian kín đáo cứ như bột phấn thổi cái bay vèo, chỉ cọ vai nhau thôi cũng nổi lửa. Có lần cậu đang thái thịt, Húc Trạch đứng ngoài cửa xem rồi chẳng biết kiểu gì tự dưng thấy phấn khích quá, nhất quyết phải phi vào ôm cậu từ đằng sau. Từ tai đến cổ bị hôn tới độ ẩm ướt dính dớp, bàn tay cầm dao mềm nhũn, rồi chẳng mấy chốc thứ kim loại sắc bén ấy đã rơi vào trong đống nguyên liệu nấu nướng ngổn ngang. Lưỡi dao sáng bóng phản chiếu dáng hình hai kẻ cận kề, cậu quay đầu ôm cổ Húc Trạch trao nhau môi hôn. Quai hàm của cậu kéo căng thành một đường cong mềm mại, đầu lưỡi đỏ hồng vươn ra khỏi khoang miệng liếm láp mời gọi trong không khí, Húc Trạch bèn ngậm lấy nuốt vào, mài miết hai chiếc lưỡi với nhau. Cây hàng cứng rắn bên dưới phối hợp theo ve vuốt mập mờ trên vòng eo thắt tạp dề của cậu, cọ tới mức cậu hứng tình, quần lót ướt sũng, thế mà hắn lại cất giọng khàn khàn bảo cậu nấu cơm đi, rồi bỏ đi không chút do dự.

Ban đầu Thường Chỉ còn tưởng hắn thấy không đủ thời gian, kết quả đến thứ 7 thời gian dư dả cũng y chang như vậy, đè cậu lên ghế sofa cho cả tay vào trong quần bóp mông cậu rồi mà cuối cùng lại nhổm dậy thở phì phò bảo muốn đi vệ sinh, mang theo đũng quần căng phồng đóng cửa lại. Thường Chỉ đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng thở dồn dập vội vàng không thể đè nén của hắn giữa tiếng nước chảy rào rào, rõ ràng đang thủ dâm. Đi vệ sinh tốn gần nửa tiếng. Lúc đi ra tóc tai mướt mải mồ hôi, còn trốn tránh tầm mắt của cậu ngồi vào bàn, cầm đề lên hỏi nhằm chuyển dời sự chú ý của cậu bằng một cách hết sức ngốc nghếch, chỉ thiếu điều viết 2 chữ "chột dạ" lên mặt nữa thôi.

Tất nhiên là Thường Chỉ ngơ luôn rồi.

Lẽ ra xử nam sau khi khai trai phải như lang như hổ giống trong truyện chứ? Sao Húc Trạch làm ngược lại vậy, cứ đẩy cậu ra. Cuộc tình nóng cháy bị cắt giữa chừng khiến cậu rạo rực bức bối, về nhà lôi đống trứng rung đã lâu không dùng ra nghịch hồi lâu nhưng cuối cùng cũng chẳng sướng bằng làm tình với Húc Trạch.

Rốt cuộc là sao? Cậu nghĩ mãi không ra, cũng chẳng biết phải hỏi thế nào, chẳng nhẽ nói thẳng "Sao anh không chịch em" à? Thế thì xấu hổ lắm...

Hay là nói "Có phải anh yếu không" để kích hắn? Với tính cách của Húc Trạch thì khả năng cao sẽ phủ nhận một cách hết sức thành thật, sau đó hôn cậu đến mức đầu óc choáng váng nước nôi dầm dề rồi lại dứt ra. Cuối cùng người khó chịu vẫn là mình.

Nghĩ mãi không có kết quả, Thường Chỉ cụp mắt, tầm nhìn mất tiêu cự rơi vào chỗ điền đáp án, ngòi bút dừng lại ở nơi đó hồi lâu không hề chuyển động.

Tiếng mở cửa vang lên, Húc Trạch vừa tập xong không thay quần áo luôn mà chỉ khoác áo rồi phi về nhà ngay vì nhớ trong nhà có người. Hai bắp chân dài và rắn chắc để lộ trong gió lạnh khiến bao người phải quay đầu ngắm nhìn.

Thường Chỉ quay sang, nhìn hắn chạy về mà mồ hôi tong tỏng thì không khỏi nhíu mày: "Chí ít anh cũng phải thay quần áo đã chứ, nhỡ bị cảm thì sao?"

"Không sao đâu." Húc Trạch thả túi xuống, lại gần hôn cậu: "Mấy năm rồi anh không bị cảm phát nào, có em đấy, sao ăn mặc phong phanh thế."

Trong phòng bật điều hòa mà cậu thì mặc áo phông dài tay bên trong áo sơ mi, mặc thêm nữa chắc chết nóng.

Cậu tức giận đẩy Húc Trạch ra, chặn lồng ngực ướt sũng của hắn lại và lùi về sau tránh: "Đi tắm đi, thay quầy áo rồi ra ăn cơm, đồ ăn sắp nguội hết rồi."

Húc Trạch nắm tay cậu hôn lên, chưa chịu đi ngay mà còn hỏi: "Có trứng rán không?"

Thường Chỉ rút tay ra đẩy nhẹ hắn, cười rằng: "Có!"

Đồ ăn mua bên ngoài rồi mang về nhà hâm nóng lại, nếu rảnh rỗi thì cậu sẽ rán thêm quả trứng, dầu gì Húc Trạch ăn mãi không chán, cậu cũng rất vui khi được thỏa mãn hắn.

Sau khi ăn xong, Húc Trạch phụ trách rửa bát, Thường Chỉ đi đi lại lại trong nhà cho xuôi cơm, tiện thể lấy bài thi tuần môn Toán của Húc Trạch ra tổng hợp những chỗ còn kém, sau đó điều chỉnh lịch học bổ túc trên sổ.

Vừa đặt bút xuống thì mẹ cậu gọi điện đến hỏi khi nào thì về.

Thường Chỉ chịu chết rồi. Từ khi bố mẹ cậu biết hai đứa yêu nhau, lúc nào cũng căng thẳng, dù đóng cửa giảng bài thì La Nhan Ngọc cũng kiếm đủ lí do để gõ cửa đi vào kiểm tra. Sau này không thèm đóng nữa, thỉnh thoảng lại thấy bóng dáng cha cậu thoắt ẩn thoắt hiện. Hai vợ chồng thay phiên nhau giám sát làm họ cảm giác như mình quay về thời tiểu học, lưng thẳng như thân bút, châu đầu ghé tai còn phải cẩn thận từng li từng tí chứ đừng nói là làm những chuyện khác.

"Cô gọi à?" Húc Trạch lau tay bước ra khỏi nhà bếp, từ nét mặt của Thường Chỉ có thể dễ dàng đoán ra La Nhan Ngọc lại gọi điện giục về. Hai người nhìn nhau, không khỏi buồn cười.

"Về đi." Húc Trạch ôm cậu vỗ vỗ: "Anh tiễn em về."

Thường Chỉ nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, hậm hực lầm bầm: "Sao vội đuổi em về thế, anh rộng lượng vậy à?"

Nhiều lần cậu muốn kháng nghị đều bị Húc Trạch dẹp đi, dường như không quan tâm đến sự hạn chế của bố mẹ, càng không để bụng thời gian yêu đương bị cắt bớt.

Lần này cũng thế, quyết đoán quá làm cậu thấy tủi thân.

Húc Trạch nhìn ánh mắt buồn bã của cậu thì cuống lên, vội vàng ôm chặt lấy cậu, dỗ dành giải thích: "Không phải là anh rộng lượng, anh cũng không muốn để em đi, nhưng cô chú là người nhà của em, anh không muốn làm họ cảm thấy anh đang chiếm đoạt em." Nói đến đây, hắn hạ giọng: "Anh mong... cô chú có thể an lòng giao em cho anh."

Có lẽ hắn không biết thông cảm, nhưng hắn làm vậy vì yêu, vì thực sự nghiêm túc trong tình cảm. So ra Thường Chỉ nhận thấy mình quả là quá tùy hứng, được người nhà chiều chuộng quen rồi nhưng đã quên Húc Trạch chỉ là một người hoàn toàn xa lạ với bố mẹ mình. Xây dựng sự tin tưởng không thể trong một sớm một chiều, nhưng ít ra cậu không thể để Húc Trạch cố gắng một mình.

Hiểu ra điều ấy, trong lòng cậu trào dâng cảm xúc khó nói khiến cậu cầm lòng chẳng đặng ôm chầm Húc Trạch, níu cổ hắn xuống, ngửa đầu trao nụ hôn sâu.

Lúc về nhà cậu nói lại câu ấy cho bố mẹ nghe, cả La Nhan Ngọc và Thường Thịnh đều rất sốc. Từ lâu họ đã nhận ra sự thay đổi của Thường Chỉ, bây giờ ngẫm lại, sức ảnh hưởng của Húc Trạch không thể coi thường, thậm chí cậu bé ấy đã đóng một vai trò mà họ không bao giờ có thể thay thế và dành tặng Thường Chỉ những thứ mà cả đời họ cũng chẳng thể cho con.

Trong lúc họ đang đánh giá lại Húc Trạch thì Húc Trạch bất ngờ đi ngược câu nói "Mấy năm rồi không bị cảm phát nào" của mình - nằm liệt trên giường, sốt tới mức choáng đầu hoa mắt.

"Em đã bảo mùa đông phải cẩn thận rồi!" Thường Chỉ nghe giọng nói khản đặc như sắp hết hơi của hắn thì bảo: "Anh nằm im đấy cho em, chờ em đến nghe chưa?"

Húc Trạch vội vàng nói: "Không cần đâu, anh tự..."

"Chờ em đến!" Thường Chỉ quả quyết lặp lại lần nữa, cúp điện thoại rồi lấy thuốc cảm sốt được chuẩn bị sẵn trong tủ đầu giường ra. Trong lòng cậu cứ tự trách mình hôm qua không giục hắn đi tắm luôn, tin lời hắn nói không cảm đâu, giờ hối hận thì cũng muộn rồi.

La Nhan Ngọc biết chuyện bèn đưa cho cậu một túi lê và gói đường phèn, bảo cậu mang sang cho Húc Trạch nấu. Thường Chỉ nhận lấy, loạng choạng xỏ giày định chạy, trong giây phút vịn cửa chợt khựng lại, nét mặt do dự quay đầu nhìn bố mẹ mình: "Hôm nay... con có thể ở lại đó chăm sóc cậu ấy không?"

Trong mắt cậu tràn ngập lo lắng và cầu xin, cậu cắn môi, gương mặt trắng bệch toát ra vẻ yếu ớt đến kinh ngạc. Lớp vỏ bọc mạnh mẽ được dựng lên từ khi còn nhỏ đột nhiên vỡ ra một góc khiến La Nhan Ngọc nhìn mà sống mũi cay cay.

Rõ ràng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng nhưng cả hai đều lờ mờ nhận ra ý nghĩa sâu xa của cái gật đầu này. Thường Thịnh còn định phản đối, nhưng La Nhan Ngọc nhéo tay ông, nhắc cậu cầm cả cặp sách theo ngày mai đến trường luôn.

Nhìn nụ cười của mẹ, thứ cảm xúc không thể thốt thành lời lại trào dâng trong tim Thường Chỉ. Cậu lao đến ôm lấy La Nhan Ngọc, đã lâu lắm rồi cậu mới nhào vào vòng tay của mẹ. Sau đó cậu nhanh chóng lên tầng thu dọn cặp sách, vội vã chào một tiếng rồi chạy ra ngoài. Và lần này cả La Nhan Ngọc và Thường Thịnh đều hiểu rằng đích đến của cậu là một người khác - vòng tay của người cậu yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info