ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] Món đồ chơi - ffar

Chương 39

_Hoptacxauon_

Chương 39: Ánh sáng.

"Anh yêu em."

Biên tập: Chuối

Tiếng chuông thông báo giờ nghỉ trưa kết thúc như sấm vang rền rĩ nơi phương xa, còn chưa đến gần mà cảm giác gấp gáp đã phả vào mặt. Ngủ trưa trong phòng học thì tất nhiên chẳng cần lo lắng, nhưng ngủ trong kí túc phải vật vã bò dậy từ trên giường, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm xò tất xỏ giày, luống ca luống cuống chạy về phòng học.

Tiếng bước chân và âm thanh gào thét ầm ĩ trên hành lang xuyên qua cánh cửa, Thường Chỉ hẵng còn hơi uể oải vén màn giường ra, gương mặt cậu là mảng màu sáng giữa cảnh nền u tối, dưới ánh sáng lờ mờ, sắc đỏ tươi động lòng người.

Mùi hương dâm dục chỉ xuất hiện sau khi xong việc hòa vào không khí bên ngoài màn giường, lượn lờ vấn vít. Húc Trạch ngồi bên giường cúi đầu đi giày, ngửi thấy mùi ấy mà da mặt bắt đầu nóng bừng mất kiểm soát.

Giày của Thường Chỉ bị hắn đá vào gầm giường, chắc là lúc hắn bị ngã nhào không may va phải, bấy giờ hắn đột nhiên thấy hoảng hồn, nếu không nhờ sự trùng hợp ấy thì có lẽ hai người họ đã bị bạn cùng phòng bắt tận tay day tận trán rồi.

"Lần sau đừng đến đây nữa." Thường Chỉ cũng rén lắm, dù rất là kích thích nhưng bị bắt cũng chẳng phải chuyện gì hay ho.

Húc Trạch nghe vậy chợt nở nụ cười, đỡ eo Thường Chỉ nửa ôm và kề sát tai cậu nói khẽ: "Hôm đấy mình cũng bảo không có lần sau."

Hôm đấy? Thường Chỉ bỗng nhớ lại cái buổi trưa hỗn loạn ấy, mặt cậu càng đỏ hơn, liếc mắt nhìn Húc Trạch hầm hừ rằng: "Làm xong mình mới nói, Húc Trạch, em phát hiện mình hư lắm rồi đấy nhé."

Cậu ra vẻ hùng hổ hỏi tội, gương mặt đỏ ửng phối với nét nghiêm túc nhìn thế nào cũng như hờn dỗi đáng yêu. Húc Trạch thích bị cậu lườm lắm, khóe miệng ngày càng toét ra, ôm cậu vào lòng xoa đầu: "Chẳng qua anh thấy hạnh phúc quá thôi, thật đấy." Dứt lời cúi đầu hôn lên trán Thường Chỉ, rồi nhìn cậu chăm chú bằng ánh mắt tràn ngập chân thành sâu sắc: "Em tốt quá, ngày nào nhìn thấy em anh cũng nghi ngờ không biết có phải mình đang mơ hay chăng, anh chỉ sợ một ngày tỉnh mộng, em đã biến mất, chỉ còn mình anh tìm khắp trần đời cũng chẳng thấy em."

Câu nói tình tứ đến mức tưởng như chẳng phải Húc Trạch thốt ra được. Thường Chỉ nhìn hắn, trái tim vừa chua xót vừa nhói đau như bị kim châm. Lúc nào cậu cũng dựa dẫm vào cảm giác an toàn mà Húc Trạch cho cậu, nhưng không nhận ra rằng Húc Trạch cũng biết lo được lo mất, nhất là khi nghe hắn nói "Chỉ còn mình anh", trái tim cậu như bị búa nện, cảm giác nghèn nghẹn thôi thúc cậu ôm riết cổ Húc Trạch, trong đầu nghĩ mãi chẳng biết phải đáp thế nào, bỗng từ trong cổ họng bật thốt ra một câu---

"Chủ nhật này chúng mình đến nói chuyện với bố mẹ em được không?"

...

"Em bảo này, anh đừng có đi đi lại lại mãi nữa, Tiểu Húc sắp đến rồi, anh chững chạc chút đi được không hả?" La Nhan Ngọc ngồi trên ghế sofa cầm cốc nước ấm, chút căng thẳng ít ỏi bị bóng dáng lúc ẩn lúc hiện của Thường Thịnh khuấy tan, cô bất đắc dĩ kéo chồng ngồi xuống cạnh mình.

Thường Thịnh thở dài, nâng cốc nước trên bàn uống một hớp rồi rầu rĩ bảo: "Sao Tiểu Chỉ lại yêu sớm nhỉ? Chẳng có tí dấu hiệu báo trước nào, lại còn... lại còn yêu con trai!"

"Ôi, con trai thì làm sao?" La Nhan Ngọc đập ông một phát: "Em cho anh xem rồi còn gì, đồng tính luyến ái không phải bệnh, anh đừng ra cái vẻ kì thị với em."

"Em nói gì vậy, anh kì thị ai thì kì thị chứ sao có thể kì thị con mình được." Bị chụp cho cái nồi kì thị, Thường Thịnh lập tức giãy nãy lên, vội vàng giải thích với vợ: "Anh chỉ sợ con mình bị khinh thường, bị bắt nạt thôi! Dầu gì cơ thể của Tiểu Chỉ cũng đặc biệt, lỡ đâu, lỡ đâu thằng bé kia..."

"Bắt nạt cái gì chứ." La Nhan Ngọc bật cười: "Anh quên rồi à? Bé ngoan đã tự thừa nhận nó thích người ta trước. Tiểu Húc là một đứa trẻ thật thà, nếu không phải Bé ngoan nhà mình chủ động thì xem chừng Tiểu Húc cũng chẳng thích con trai đâu."

"Đồng tính luyến ái đâu có ghi hẳn lên mặt đâu." Thường Thịnh bênh vực rằng: "Vả lại con mình tài giỏi thế cơ mà, thêm bề ngoài đẹp trai ưa nhìn, nó muốn theo đuổi ai thì thẳng thành cong cũng là chuyện bình thường."

La Nhan Ngọc nghe ông dùng từ "thẳng" với "cong" một cách trôi chảy thì biết thừa cái người này chắc chắn đã lén tra cứu rồi, bèn đùa một câu "Bắt trend gớm". Hai vợ chồng ngồi trong phòng khách trêu nhau mà cười nghiêng ngả.

Nếu như nhà khác gặp chuyện yêu sớm cộng thêm đồng tính luyến ái thì chắc cãi nhau ỏm tỏi lâu rồi. Thực ra ngoài vụ văn minh cởi mở hơn thì họ cũng chẳng khác gì ông bố bà mẹ bình thường, đôi bên dùng cách này giải quyết áp lực, coi như là sự ăn ý của vợ chồng lâu năm.

Thường Chỉ đẩy cửa vào tức thì nghe thấy tiếng cười của bố mẹ, cậu quay đầu nhìn Húc Trạch, đồng thời nở nụ cười rồi nắm tay nhau thật chặt.

Cậu nhận ra Húc Trạch đang rất căng thẳng, lúc đến cổng khu đón hắn đã thấy vẻ mặt tên này cứng đờ, được cái ăn diện đẹp trai phết - bên trong mặc áo len cổ tròn màu cà phê phối với áo sơ mi trắng cổ bẻ, bên ngoài khoác áo măng tô màu nâu đậm, vạt áo tung bay theo chuyển động của đôi chân dài. Tiếc rắng túi lớn túi bé trên tay đã giảm bớt đôi phần cool ngầu, nhưng cũng nhờ vậy mà tăng thêm phần chân thành, thoạt nhìn vô cùng đáng tin.

"Đừng lo." Thường Chỉ đóng cửa, đón lấy túi trên tay hắn để hắn cởi giày: "Bố mẹ em sẽ không phản đối đâu, mình cứ như bình thường là được rồi."

Húc Trạch nuốt nước miếng gật đầu, trái tim vẫn đập nhanh và mạnh như cũ, kể cả trong trận bóng kịch liệt nhất tim hắn cũng không đập nhanh đến vậy. Lần này là lần hắn muốn thể hiện tốt nhất từ trước đến nay.

Cởi giảy xong hắn theo Thường Chỉ vào phòng khách, La Nhan Ngọc và Thường Thịnh đứng dậy, Thường Chỉ chào hỏi họ xong Húc Trạch mới cúi người gọi "Bác trai" "Bác gái" một cách nghiêm túc. Quà tặng mang đến được La Nhan Ngọc nhận lấy đặt sang một bên trên chiếc bàn dài. Hai người nắm tay nhau ngồi xuống, trông như đôi chim cu kề vai sát cánh sưởi ấm cho nhau, run rẩy ngồi chếch đôi vợ chồng.

Thường Thịnh định đóng vai phản diện nhưng nhìn hai đứa ngoan ngoãn như hai con chim cút, mà ông cũng chẳng phải kẻ độc ác chia uyên rẽ thúy, cuối cùng chỉ thở một hơi thật dài.

Cuộc hỏi đáp tiếp đó đơn giản hơn nhiều. Giọng La Nhan Ngọc dịu dàng, thời gian dần trôi giúp Húc Trạch bình tĩnh lại, trả lời đâu ra đấy hết sức kỹ càng. Thường Chỉ ngồi bên cạnh cũng nghe được kha khá, bao gồm chuyện bố của hắn kinh doanh xuất khẩu thép và hiện đang mở chi nhánh ở Đông Nam Á, vậy nên không hay ở nhà. Mẹ hắn qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ, không thân với đằng ngoại lắm, còn ông bà nội rất thương hắn, nhưng năm hắn lên cấp 2 thì ông nội cũng đi mất, còn lại bà nội bị bệnh Alzheimer, sau khi bà được đưa đến viện điều dưỡng thì không hay gặp nữa.

Nói đến đây giọng hắn hơi suy sụp, Thường Chỉ nghe mà khó chịu, bèn luồn ngón tay vào kẽ ngón tay Húc Trạch đan cài mười ngón với nhau. Húc Trạch trao cho cậu ánh mắt dỗ dành, ý là mọi chuyện đã qua, tuy rằng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng nhưng hắn hiểu lòng mình rất bình thản.

Trong phòng khách im lặng giây lát, Thường Thịnh hắng giọng, gượng gạo đổi chủ đề: "Tiểu Húc, chú chỉ muốn hỏi con một chuyện." Ông nghiêm túc nhìn Húc Trạch, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị của một người cha: "Cháu nói cháu sẽ chịu trách nhiệm, chú chỉ muốn hỏi cháu rằng, với tuổi tác của cháu bây giờ thì định lấy cái gì để chịu trách nhiệm?"

Húc Trạch chợt chẳng biết đáp sao.

Hắn có tiền, nhưng đó là tiền bố hắn kiếm. Thành tích của hắn thì sao? Còn phải nhờ Tiểu Chỉ kèm cặp cho hắn. Tương lai sau này ra sao hắn càng chưa từng nghĩ đến, hắn chỉ có một tấm lòng rất mực chân thành - muốn cho Thường Chỉ hạnh phúc, vui vẻ và tất thảy những gì mình có thể cho, hắn chỉ có một tấm lòng như vậy mà thôi.

Thường Chỉ thấy bố mình quá đáng quá, còn chưa tốt nghiệp đã hỏi khó thế. Thử hỏi có bao nhiêu người mới bắt đầu yêu đã nghĩ đến chuyện phải chịu trách nhiệm thế nào. Trong mắt cậu, chỉ cần nghiêm túc với nhau là chịu trách nhiệm rồi, nhưng bố cậu hết sức xảo quyệt, lại hỏi lấy cái gì để chịu trách nhiệm. Ông tấn công vào một vấn đề cụ thể và sâu sắc - một phạm trù mà họ chưa thể đạt được.

"Bố..." Cậu cất lời định lướt qua chủ đề này, nhưng Húc Trạch lại nhéo tay cậu để cậu bình tĩnh. Hắn đối mặt với Thường Thịnh bằng biểu cảm cũng nghiêm túc không kém.

"Thưa bác." Hắn cất lời mạnh mẽ chắc chắn: "Cháu biết chắc hẳn bác thấy chúng cháu còn nhỏ, yêu đương chỉ là xốc nổi, cháu cũng biết bác lo cho Tiểu Chỉ, bác không mong em phải chịu tổn thương, ít nhất cháu và bác và cả bác gái có cùng quan điểm trong chuyện này."

Hắn đưa mắt nhìn Thường Chỉ, rồi quay đầu về nói tiếp: "Cháu không có tư cách gì để phản bác lời chất vấn của bác, nhưng cháu đã trưởng thành, cháu hiểu rõ tình cảm của mình. Và cháu luôn sẵn lòng làm bất cứ thứ gì chỉ để cố gắng chứng minh cho bác thấy, chỉ xin bác cho cháu một cơ hội, cháu nhất định sẽ cho bác và bác gái nhận ra tình cảm của cháu chẳng phải xốc nổi nhất thời. Cháu sẽ dùng hết thảy quyết tâm và thời gian sau này để chịu trách nhiệm với Tiểu Chỉ, với hai bác đến cùng."

Giọng nói của hắn không hùng hồn, trong ngôn từ cũng chẳng có yêu này yêu nọ hay thề non hẹn biển, thế mà Thường Chỉ bỗng thấy hai mắt ươn ướt, sống mũi cay xè, nước mắt tí tách rơi từng giọt trên mu bàn tay Húc Trạch. Điều đó làm cậu thấy xấu hổ hết sức.

Đã lâu lắm rồi cậu không khóc trước mặt bố mẹ, giờ đây vừa bật khóc, cả ba người lập tức luống cuống. Húc Trạch vội ôm lấy cậu vỗ lưng nhẹ nhàng, Thường Thịnh nhổm dậy định rút giấy, tay dừng giữa không trung một cách lúng túng, La Nhan Ngọc buồn cười quá bèn kéo ông ngồi xuống.

Sau đó họ nhìn thấy con trai mình nhào vào lòng người ta khóc sướt mướt mãi, khóc nấc cả lên. Húc Trạch vừa lau mặt vừa mớm nước cho cậu, rồi khẽ giọng dỗ dành hết mực kiên nhẫn. La Nhan Ngọc xấu hổ quá quay mặt đi chẳng muốn nhìn nữa.

Đến khi cậu khóc xong thì bầu không khí cũng hòa hoãn hơn nhiều, bố cậu nói thẳng bằng vẻ thất vọng tràn trề: "Con xem Tiểu Húc bình tĩnh chưa kìa, con đang ở trong chính ngôi nhà của mình đấy, bố mẹ con ăn thịt con chắc?" Ông nhướng mày quắc mắt, rõ ràng rất bất mãn với hành động ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng của Thường Chỉ, mùi dấm chua tức thì lan khắp phòng khách.

"Thế bố mẹ..." Thường Chỉ hẵng còn hơi nghẹn ngào, chớp chớp đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía bố mẹ mình: "Bố mẹ có đồng ý không?"

Không đồng ý mà được à? Họ mời 2 đứa trẻ đến đây chỉ là muốn hiểu rõ tình hình mà thôi, từ đầu tới cuối chưa từng nói câu nào là "Không đồng ý", nào ngờ còn làm con mình khóc.

La Nhan Ngọc thấy họ oan uổng quá đi mất, phải nói "Đồng ý" liên tục mấy lần liền thì Thường Chỉ mới chịu nín khóc mỉm cười, trông giống như đúc hồi cậu còn bé.

Sau đó lúc ngồi vào bàn cơm, La Nhan Ngọc nhắc đến chuyện này, kể cho Húc Trạch nghe vài chuyện lý thú của Thường Chỉ hồi bé, Thường Thịnh cũng nhớ rõ lắm, bèn bổ sung thêm vài câu.

"Lúc Tiểu Chỉ nằm trong bụng cô ngoan ơi là ngoan, không đá không quấy, bọn cô bèn đặt tên mụ cho nó là "Bé ngoan". Sau này đẻ ra cũng rất suôn sẻ, trong khi những đứa trẻ khác lúc mới đẻ toàn khóc inh ỏi thì nó yên tĩnh, lớn lên lại nghe lời, y tá nào cũng thích nó."

"Còn phải nói, chú muốn bế nó một tí mà còn phải xếp hàng kia kìa." Thường Thịnh ngẫm lại, nếp nhăn nơi khóe mắt díu vào nhau.

La Nhan Ngọc gắp thức ăn cho ông, vừa cười bảo: "Để tìm hiểu xem Tiểu Chỉ muốn làm con trai hay con gái nên bọn cô đã chuẩn bị cả hai loại quần áo cho nó lựa chọn. Năm nó 3, 4 tuổi để tóc dài, thích mặc váy, lúc ấy dắt ra ngoài ai cũng tưởng nó là con gái, nhưng sau này nó không thích mặc nữa."

Chuyển biến câu chuyện hơi đột ngột, Húc Trạch thuận miệng hỏi "Sao lại thế ạ?", nhưng La Nhan Ngọc rủ mắt tránh né, cuối cùng tự Thường Chỉ khai báo.

"Vào sinh nhật 5 tuổi, em với đám anh họ ra ngoài chơi, trẻ con ngây ngô mà, chơi cái trò so xem ai tiểu xa hơn, sau đó em vén váy lên đấu với tụi nó." Cậu nói chẳng hề để bụng, La Nhan Ngọc đưa mắt nhìn cậu rồi nói tiếp: "Những cậu nhóc kia bảo nó... bảo nó là yêu quái, nó chạy về ôm cô khóc một tràng, rồi cắt nát hết đống váy."

"Lần đấy nó khóc ghê hơn lần này nhiều." Thường Thịnh vừa dứt lời thì bị La Nhan Ngọc đá cho một phát dưới gầm bàn, ông co chân lại, cúi đầu ăn cơm.

Thực ra thời gian cũng trôi qua lâu rồi, cảm xúc khi ấy đã phai mờ, thậm chí bây giờ còn có thể lôi ra kể như truyện cười, nhưng lần trước vào Đại hội thể dục thể thao cậu vẫn phản ứng hơi quá khích, cũng may có Húc Trạch ở đó, giúp cậu nhanh chóng thoát ra khỏi vũng lầy của chuyện cũ năm xưa.

Sau khi ăn xong Húc Trạch ở lại thêm chút nữa, lần này comeout thuận lợi hơn nhiều so với họ dự đoán làm cả hai đều có cảm giác không chân thật. Đến lúc sắp về, Thường Thịnh gọi Húc Trạch vào thư phòng một mình, Thường Chỉ đứng ngoài cửa đợi vài phút, La Nhan Ngọc cười cậu cứ lo quá, rồi kéo cậu đi xem TV cùng. Tới khi Húc Trạch đi ra đã hơn 20 phút, cậu đứng dậy tiễn hắn về, trên đường đi mới biết bố của cậu thế mà tốn hơn 20 phút để giáo dục giới tính cho Húc Trạch.

"Bố em đúng là..." Thường Chỉ hơi đỏ mặt, đung đưa hai bàn tay đang nắm lấy nhau: "Mình đừng để ý đến ổng."

Húc Trạch biết thừa cậu đang thẹn thùng, đi một lát đến gần cổng khu, sau một hồi do dự, hắn bèn kéo Thường Chỉ vào một chỗ tối rồi ôm cậu vào lòng.

"Em không phải yêu quái." Giọng nói trầm lắng của hắn vang lên sát bên tai Thường Chỉ: "Dù mặc cái gì thì em cũng là Tiểu Chỉ của anh, là Tiểu Chỉ thông minh đáng yêu và xinh đẹp, anh thích em lắm, thích em nhất, anh..." Hắn nghẹn lời giây lát, giọng nói căng đến phát run ——

"Anh yêu em."

Giây phút ấy vạn vật trên thế giới trở nên tĩnh lặng, Thường Chỉ vùi mặt vào hõm cổ hắn, được mùi hương của hắn bao bọc. Sao Bắc Cực sáng ngời cuối chân trời bỗng mờ dần thành một đốm sáng lấp lánh, đó là tia sáng cô độc trong vũ trụ vượt qua bốn trăm ba mươi bốn năm rơi vào hồ nước mắt trong đôi ngươi cậu và trở thành ánh trăng sáng của một mình cậu.

"Húc Trạch..." Cậu nghe thấy mình khóc không thành tiếng, nhưng vẫn dốc sức thút tha thút thít mỉm cười: "Mình thực sự... rất biết cách làm em khóc..."

Thường Thịnh: Con trai lấy chồng như bát nước hắt đi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info