ZingTruyen.Com

[Edit - Hoàn] Món đồ chơi - ffar

Chương 37

_Hoptacxauon_

Chương 37: Ký túc xá.

"Em muốn ở bên trên."

Biên tập: Chuối

Nghỉ lễ bao giờ cũng quá ngắn ngủi khi đặt trong chuỗi ngày học tập dài dòng nhàm chán ở trường. Sau kì nghỉ dài, học sinh trong lớp không khỏi xốc nổi hơn, cô chủ nhiệm nhắc liền tù tì vài đứa mất tập trung, gõ gõ bàn thao thao bất tuyệt về "Con đường thi Đại học gian nan".

Thực ra Thường Chỉ cũng đang thả hồn lên mây, nhưng cậu ngồi hàng cuối cùng, nên may mắn tránh thoát Hỏa Nhãn Kim Tinh của cô chủ nhiệm.

Lời dạy bảo quanh quẩn bên tai, mơ hồ như truyền đến từ nơi xa xăm, sau khi rót vào đầu Thường Chỉ lại suy yếu thêm, biến thành âm thanh làm nền, nhỏ bé và vô nghĩa, không khác gì tiếng tivi ngày hôm qua.

Cuộc đối thoại xảy ra trước tivi đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng dư vị còn sót lại vẫn đang hừng hực nóng bừng trong lòng cậu, khiến đầu óc cậu rối beng.

Đã lâu lắm rồi cậu chưa từng nhìn La Nhan Ngọc kĩ đến vậy, mẹ của cậu, ấy vậy mà nhìn kĩ lại thấy vừa quen vừa lạ.

"Con với Tiểu Húc đang yêu nhau có phải không?"

Khi nghe mẹ nói thế, cậu thừa nhận là cậu đã ù tai mất một lúc. Mọi lời biên bạch chuẩn bị sẵn để comeout sau kỳ thi Đại học bay biến sạch sẽ, ngoài gật đầu ra cậu chẳng biết làm gì hết, thậm chí còn không kiểm soát nổi vẻ mặt của mình.

Ai ngờ mẹ cậu lại cười. Cuồng phong bão tố trong tưởng tượng không hề ập tới, nét mặt La Nhan Ngọc như thể đồng tính là chuyện hết sức bình thường. Mẹ còn dịu dàng hỏi cậu yêu nhau từ bao giờ, thích điều gì ở đối phương, Tiểu Húc có đối xử tốt với con hay không, vân vân và mây mây. Điều đó khiến Thường Chỉ mê mang như lọt vào sương mù, rõ ràng cậu có thể trả lời khéo léo và chân thành hơn, nhưng cậu lại đáp bằng vài từ cụt lủn hết sức qua quýt.

Sau khi bình tĩnh lại mới nói chuyện trôi chảy hơn. Mẹ cậu không có ý kiến gì với Húc Trạch cả, nhưng cô yêu cầu họ không được để ảnh hưởng đến việc học, còn nói bóng nói gió Thường Chỉ phải chú ý bảo vệ mình, đừng quan hệ bừa bãi.

Thường Chỉ vừa đồng ý vừa lấy làm thẹn, trong lòng tự nhủ đã muộn rồi, ngay cả bao cao su họ còn chả dùng nữa là. Nhưng bề ngoài cậu vẫn duy trì dáng điệu ngoan ngoãn nghe lời, dầu gì chuyện mẹ cậu không phản đối thực sự là quá hiếm thấy. La Nhan Ngọc thậm chí còn an ủi cậu, bảo cậu đừng áp lực quá, cô sẽ đả thông tư tưởng của Thường Thịnh, làm cậu suýt nữa trố mắt kinh ngạc, nghi ngờ liệu có phải mẹ mình bị đánh tráo hay không.

Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy nét mặt cậu chắc hài hước lắm, La Nhan Ngọc cười đến mức khóe mắt hằn nếp nhăn kìa. Mẹ nắm tay cậu vỗ vỗ, cười bảo cậu chuyển lời cho Húc Trạch, chuẩn bị cuối tuần này Húc Trạch đến sẽ nói chuyện với cả hai đứa.

Song, gọi là "nói chuyện" thôi chứ thực chất là điều tra, thêm nữa khả năng cao bố mẹ cậu sẽ cùng nhau ra trận, cậu rất lo Húc Trạch không ứng phó được.

Đang tự hỏi phải nói thế nào với Húc Trạch, cánh tay bỗng bị ai chọt chọt, cậu cúi đầu, một tờ giấy trượt đến trước mặt.

[Đừng đờ ra nữa, đằng trước có đứa bị nhắc tên, hình như cô Vương tiện đà nhìn mình đấy.]

Chữ của Húc Trạch tuy không đẹp nhưng hết sức chỉnh tề, mang đến cảm giác nghiêm túc y như chính con người hắn vậy. Thường Chỉ cong môi, viết hai chữ rồi trả về cho hắn.

Ánh mắt cô Vương lại đảo tới, hai người thẳng lưng nhìn lên bảng, chờ ánh mắt cô dời đi, Thường Chỉ nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng "Đệch" rất khẽ, tờ giấy bị Húc Trạch vò nhàu nhét vào ngăn bàn.

[Muốn chịch.]

Hắn không ngờ Thường Chỉ sẽ viết thế, con chữ nắn nót xinh đẹp làm tâm trí hắn bay bổng, hoàn toàn không thể nghe giảng tiếp nữa.

Vất vả nhịn nhục đến khi chuông hết tiết vang lên, hắn không nói năng gì tóm cậu trốn vào buồng vệ sinh hôn mút điên cuồng. Thường Chỉ mở rộng miệng chào đón nhiệt tình, nhưng không dài hơi bằng người ta, thế là bị hôn đến mức nghẹt thở.

"Ở trường mình đừng trêu anh." Húc Trạch ôm cậu, để cậu hòa hoãn nhịp thở dồn dập, rồi nâng cằm cậu hôn lên đôi môi ướt nước, lầm bầm rằng: "Suýt nữa cương giữa lớp..."

Nghe thế, Thường Chỉ ôm cổ hắn cười khúc khích, bị Húc Trạch cắn môi dưới trừng phạt. Lúc về lớp cánh môi ướt át đỏ mọng như đánh son, cậu phải che hết nửa tiết mới bớt bớt.

Cậu còn chưa nghĩ ra phải nói với thế nào với Húc Trạch về chuyện hôm Chủ Nhật, nhưng đã mê mẩn trò đùa nhạt nhẽo này, cộng thêm chỗ đó được bôi thuốc hai ngày đã bớt sưng nhiều nên càng chơi ngông hơn. Buổi trưa cậu và Húc Trạch nghỉ ngơi trong lớp, hai người ngồi sát rạt, tay cậu được Húc Trạch nhét vào trong đồng phục của hắn để sưởi ấm, đầu thì gối lên chiếc gối hắn mua, cực kỳ thư thái thoải mái. Trong lớp ai nấy nằm bò, yên tĩnh khiến người ta buồn ngủ, chỉ có mình cậu tỉnh tảo, sờ cơ bụng Húc Trạch làm hắn tỉnh giấc.

"Không ngủ à?" Húc Trạch bắt lấy cái tay nghịch ngợm trong áo hoodie, đôi mắt chưa tỉnh hẳn mờ sương chạm vào cặp mắt sáng ngời của Thường Chỉ, bỗng nở nụ cười: "Lại trêu anh đấy ư?"

Sợ quấy rầy bạn học khác, hắn chỉ dám thì thầm, trong hơi thở khẽ khàng có thể nghe thấy tiếng lưỡi lép nhép, rất nhỏ, nhưng không hiểu sao Thường Chỉ lại liên tưởng đến cảnh hắn liếm chỗ đó của mình, cũng phát ra âm thanh dính nhớp như vậy.

Bụng dưới căng lên, cậu nhìn gương mặt điển trai gối đầu lên cánh tay của Húc Trạch, lỗ dâm hết thuốc chữa nhè nước dâm.

Đôi mắt cũng lấp lánh ánh nước, đôi má vùi trên gối đầu dần dần ửng đỏ, Húc Trạch ngước mắt, sương mù tản đi, trong thấy Thường Chỉ lặng lẽ tạo khẩu hình ----

Ướt rồi.

...

Đệch! Con mẹ nó làm sao chịu được? Hắn ngồi bật dậy, Thường Chỉ bị hắn kéo chạy ra khỏi phòng học, may mà không phát ra tiếng động lớn.

Đang tầm nghỉ trưa, cả tòa nhà dạy học rơi vào trạng thái ngủ say, họ chỉ có thể bước nhanh, băng qua hành lang dài dằng dặc, vượt qua cầu thang khúc khuỷu. Húc Trạch nắm chặt tay Thường Chỉ chạy về phía tòa nhà kí túc xá. Sau cơn mưa, gió lạnh cắt da cắt thịt, nhưng họ như không cảm nhận được, lòng bàn tay quấn quýt túa mồ hôi.

Quản lý kí túc cũng đang ngủ trưa, Thường Chỉ đi sau lưng Húc Trạch như lần trước và dễ dàng vào được. Trong phòng ngủ không có ai, họ vừa vào cửa đã vội ôm hôn, Húc Trạch bế thốc Thường Chỉ lên, bước tới bên giường mình và đặt cậu xuống giường.

"Đợi, đợi đã..." Thường Chỉ thở hổn hển đẩy hắn ra, nhổm người dậy gạt gót giày để cởi giày ra, ánh mắt cậu hưng phấn: "Mình cũng cởi giày ra đi."

Giày thể thao không cởi dây thì khó gạt gót cởi ra lắm, Húc Trạch ngồi bên mép giường vừa cởi xong, cổ đã bị người ta ôm ghì từ đằng sau, hắn tiện đà nằm xuống, mặc cho Thường Chỉ buông màn bổ nhào lên người hắn.

Thời tiết âm u, màn giường màu lam đậm vừa buông, ánh sáng cũng lơ thơ lờ mờ. Bóng tối mỏng manh tạm thời tước đoạt thị giác, chỉ còn nghe tiếng sột soạt phát ra khi quần áo cọ xát trộn lẫn âm thanh môi hôn kịch liệt. Phòng ngủ vắng lặng phóng đại tiếng động ướt át, cả hai không hẹn mà cùng thở dốc. Hơi thở nóng ẩm va chạm, hòa quyện trong khoảng cách chật hẹp, môi lưỡi áp sát, ngậm mút, liên tục thay đổi góc độ quấn quýt đấu đá, em tiến anh lùi thể như đôi tình nhân đang khiêu vũ, hôn nhau khắng khít nồng nàn.

Tấm chăn được gấp gọn gàng bị Húc Trạch giũ ra, choàng lên vai Thường Chỉ. Hắn tựa vào đầu giường, hai tay nắm góc chăn kéo về phía mình, hệt như đang thu hẹp cái lưới, chặn cứng đường lui của Thường Chỉ. Hắn đỡ lấy vùng gáy hơi ngửa ra sau của cậu, tiến sâu vào trong khoang miệng, quấn riết lưỡi mềm liếm láp hăng say.

Chân tay đôi trẻ cận kề cọ xát trong chăn, dương vật cương cứng của hai người mài miết đỉnh đầu nhau cách một lớp quần đồng phục, khuỷu tay Thường Chỉ tì trên lồng ngực Húc Trạch, khó lắm mới cướp lại được bờ môi của mình.

Đôi mắt đã quen với bóng tối chộp được vụn sáng mỏng manh, cả hai thi nhau thở hào hển, ánh mắt sáng ngời va chạm, dáng hình đôi bên bỗng rõ nét hơn. Và vệt lóng lánh trên môi như bằng chứng cho cơn say mê đắm được phơi bày một cách trần trụi, chỉ nhìn giây lát thôi đã khiến Húc Trạch nóng trong người, rướn người toan hôn tiếp.

Ấy nhưng Thường Chỉ duỗi tay giữ hắn lại, nhắc nhở bằng chất giọng rung rinh: "Mình không có nhiều thời gian đâu."

Dứt lời cậu quỳ thẳng dậy, cúi đầu vén áo đồng phục cởi lưng quần, vòng eo nhỏ gầy trắng muốt chợt bại lộ, hai bắp đùi trơn nhẵn thoát ra khỏi quần, cũng trắng y hệt eo, trắng như hai luồng ánh trăng sáng tỏ. Húc Trạch mê mẩn ngắm nhìn, nhìn cậu tự lột cả quần lót, nhìn dương vật hồng nhạt vểnh lên giữa háng.

"Nhìn gì mà nhìn..." Cậu cởi xong mới nhận ra Húc Trạch chưa thèm nhúc nhích, điều ấy làm tôn lên sự đói khát của cậu. Nhưng thực sự mấy ngày chưa làm rồi, bé sò ướt ơi là ướt, tư thế quỳ dạng chân chẳng ngăn được nước dâm cuồn cuộn, cậu có thể cảm nhận rõ nét có dòng nước uốn lượn trên đùi, vừa nhớp vừa ngứa, ấy thế mà Húc Trạch cứ nhìn chằm chằm chỗ đó, ánh mắt như có thực thể khiến cậu xấu hổ đến mức cả gương mặt đỏ bừng, không kìm được kéo áo đồng phục xuống che đùi: "Anh cởi đi!" Cậu đấm cho Húc Trạch một phát, yếu ớt chẳng có tí uy hiếp nào, chỉ khiến cõi lòng Húc Trạch mềm nhũn, gậy thịt trong quần ngày càng căng to.

Thường Chỉ thèm, nhưng hắn còn thèm hơn, chưa kể Tiểu Chỉ còn cởi quần dụ dỗ hắn thì bảo hắn tỉnh táo làm sao được. Nhanh chóng thẳng lưng tụt quần xuống, dương vật thô to bật ra vỗ bép lên đùi Thường Chỉ, quy đầu nóng ran cọ xát da thịt để lại một vệt nước dính dớp.

Rõ ràng không hề vuốt ve, cùng lắm cũng chỉ mài miết cách lớp quần, thế mà cả hai lại hưng phấn vô cùng. Xúc cảm lạ lùng khi thứ nóng ẩm ấy trượt trên da thịt khiến Thường Chỉ run rẩy, hông eo mềm nhũn. Cậu nhún người xuống vừa khéo ngăn Húc Trạch bò dậy. Chăn màn biến thành gông cùm xiềng xiếc bức bối, hắn toan động đậy, lại bị Thường Chỉ đè xuống lần nữa.

"Em muốn ở bên trên." Phong cách làm tình của Húc Trạch quá dữ dội, cậu hơi sợ nhưng không thể nói thành lời, đành nghĩ ra cách này. Cậu thấy xấu hổ vì bản thân mình trốn tránh, lông mi run rẩy chẳng thèm nhìn Húc Trạch.

Còn Húc Trạch yêu lắm dáng điệu ngượng ngập của cậu, hắn nắm lấy hông cậu kéo xuống, bé sò sũng nước bỗng dán lên gậy thịt nóng hổi. Thường Chỉ hoảng hồn, vội níu lấy áo hắn ngước mắt lên nhìn. Đôi mắt ướt nước loang loáng ánh sáng mỏng manh khiến Húc Trạch cầm lòng chẳng đậu đặt nụ hôn xuống ấy, hắn nâng má cậu lên và nói: "Anh nói rồi, mình muốn sao cũng được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com