ZingTruyen.Com

Edit Hoan Mon Do Choi Ffar

Chương 36: Thầy bé.

"Thầy ướt rồi..."

"Thầy ơi..."

Biên tập: Chuối

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, nước chảy uốn lượn làm mọi thứ trong phòng trở nên lờ mờ nhập nhòe, những mảng màu đậm nhạt khác nhau trên mặt kính giao thoa, dung hợp, bao trùm như phản ứng hóa học trong cốc thí nghiệm, phô bày sắc màu tuyệt đẹp.

"...Ở đây ta cần xác định phạm vi của x, thay giá trị lớn hơn vào công thức này... Húc Trạch!" Ngòi bút dừng lại, đầu ngón tay đặt bên trên trắng bệch, nhưng mặt Thường Chỉ lại đỏ hồng như quả đào mọng.

"Hả?" Húc Trạch tựa cằm lên hõm vai cậu cất giọng trầm trầm, hắn đặt nụ hôn phớt lên gò má cậu: "Anh nghe đây mình."

"...Cái gì cứng lên thế hả?!"

Cái thứ dưới mông càng ngày càng to lên, cậu không nên dễ dàng đồng ý đề nghị vừa ôm vừa giảng bài của Húc Trạch mới đúng. Giờ mình ngồi trên đùi người ta rồi chẳng dám động đậy nữa, cô bé bị chọc vào cách lớp vải, nhiệt độ liên tục lan ra từ đáy chậu, vừa nóng vừa ngứa khiến quần lót của cậu thoáng chốc đã ướt nhẹp.

Màu hồng trên má chẳng mấy đã biến thành đỏ au, nhịp thở của Thường Chỉ dồn dập, nhưng Húc Trạch vẫn tỉnh tụi, hôn cậu cái nữa rồi mới chậm rãi đáp: "Cứ kệ nó, mình giảng tiếp đi."

Giọng điệu bình thản như kẻ cương lên không phải mình vậy. Nếu không phải cái thứ cứng rắn giữa đùi quá mức rõ rệt, suýt nữa Thường Chỉ cũng tưởng đây là ảo giác dâm đãng do não bộ tự vẽ ra.

Âm hộ bôi thuốc rồi mà vẫn đau nhói, hai mép thịt sưng tấy chưa xẹp căng đầy quần lót ẩm ướt, gồ lên gò đất mềm mại chạm vào túp lều nhô cao của Húc Trạch. Dưới sự ảnh hưởng mạnh mẽ của ngoại lực, chính giữa gò đất lõm vào thành một khe rãnh rộng chừng ngón tay, nước dâm chảy róc rách từ trong đó ra, mang theo hơi nước nóng ẩm thấm qua lớp vải, phủ khắp nơi hạ bộ hai người kề nhau.

Dục vọng bắt đầu bùng lên, sức nóng và độ cứng quen thuộc là mồi lửa thả vào củi khô, Thường Chỉ không thể ngăn mình bị cuốn vào đám cháy, nhưng vì Húc Trạch mà cậu muốn tỏ ra thong dong bình tĩnh, nghiêm túc chơi trò dạy học với hắn.

Tiếng giảng bài tiếp tục cất lên, ngòi bút cắm vào trong giấy quá lâu, vết mực loang lổ và kéo ra vệt đen gồ ghề, đuôi bút run run, tốc độ giảng nhanh hơn, nom cứ giầu đầu hở đuôi.

Ngoài bàn tay cầm bút của Thường Chỉ ra thì họ gần như không động đậy gì, cánh tay Hục Trạch quấn quanh hông cậu, lỏng lẻo, lười nhác, hoàn toàn tương phản với dương vật nóng bỏng cứng rắn của hắn, thậm chí đến cả nhịp thở cũng được hắn kiểm soát rất tốt, kéo dài và chậm rãi lướt qua sườn mặt Thường Chỉ.

Nhưng độ nóng thì chẳng tài nào giấu được.

Má phải và vai gáy Thường Chỉ nóng bừng dưới hơi thở của hắn, da dẻ mong mỏng rộ lên sắc hồng đặc trưng của tình dục, trông cậu như quả đào căng mọng cắn nhẹ là chảy nước, hết sức ngon miệng.

Nghiện chịch khó cai, tốc độ nói của cậu từ nhanh đến chậm, cuối cùng trở nên mơ hồ. Âm hộ ăn quen bén mùi không nhớ đòn đau nhưng lại nhớ kỹ dương vật vừa thô vừa dài của Húc Trạch, độ mạnh độ sâu lúc cắm vào, và những cú cọ xát nhanh mang đến cảm giác tê rần và cơn cao trào mãnh liệt.

Cảm giác trống rỗng gặm nhấm lý trí, Thường Chỉ nghĩ mình đã biến thành một cái vòi nước bị hỏng mất rồi, nước nhờn tràn ra liên tục, dù vách thịt có co thắt cũng chẳng cản được, chỉ tổ làm cả khe mông dính dớp nhoe nhoét.

Bấy giờ cánh tay trên hông bỗng vùng dậy, Húc Trạch siết chặt vòng ôm, ghì riết cậu trong lòng.
"Thầy ướt rồi..." Hơi thở rối loạn của hắn phả lên lỗ tai đỏ lựng của Thường Chỉ, cất giọng khàn khàn gọi cậu: "Thầy ơi..."

Xưng hô này còn xấu hổ hơn cả "vợ", Thường Chỉ nghe mà trong đầu nổ ầm ầm như sét đánh. Lẽ ra cậu phải phản bác mới đúng, nhưng trong cơn đê mê, khoái cảm từ sự cấm kỵ nhanh chóng bám rễ này mầm, âm hộ tức thì ướt hơn, nước tuôn ào ào, khiến cơ thể cậu đột ngột mềm nhũn ngả ngửa ra đằng sau.

Dương vật đằng trước cũng ngóc đầu dậy, chóp mũi rịn mồ hôi li ti, gáy và cổ cọ lên gương mặt mướt mồ hôi của Húc Trạch.

Buông tuồng và gợi tình.

Bút trong tay rơi xuống, lăn tròn trên giấy nháp lộn xộn và nằm lặng một chỗ như cậu nằm trong lòng Húc Trạch vậy, chỉ biết cắn môi rên rỉ khẽ khàng, thỉnh thoảng bật tiếng thở dốc. Húc Trạch hôn dọc từ vành tai cậu đến chiếc cằm thon, cuối cùng ngậm lấy đôi môi bị cắn cho trắng bệch, mút mát dữ dội phát ra tiếng chùn chụt.

Tiếng gọi "Thầy ơi" trong lúc hưng phấn nhất thời đã làm hắn trở nên xốc nổi khác thường, cứ như hắn là một học trò hư hỏng lưu manh đang ôm thầy mình và khinh nhờn bằng dương vật cương cứng. Mà thầy bé cũng chẳng hề phản kháng, ngồi yên trên đùi mặc hắn làm xằng làm bậy.

Đầu lưỡi xộc vào khoang miệng bóp tắt tất cả tiếng rên giữa răng môi, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nước lép nhép. Họ đã quên khuấy cái chuyện có chốt cửa hay không, cảm giác kích thích khi bất cứ lúc nào người lớn cũng có thể bước vào khiến ham muốn trong họ tăng vọt. Húc Trạch không nhịn nổi nữa huých háng về phía trước, một tay mò vào trong quần lót Thường Chỉ, nắm lấy dương vật dựng đứng của cậu và vuốt ve.

"A, a...." Thường Chỉ bị hắn huých cho lắc lư nghiêng ngả, nước miếng ứa ra chảy đầy cằm, bàn tay đang tuốt súng giữa háng hoàn toàn bao trùm dương vật của cậu, ra sức như đang nặn tinh dịch dồn lên đỉnh trụ, quy đầu rỉ nước ầm ầm, khoái cảm và đau đớn từ hạ bộ cùng nhau xộc thẳng lên óc, khiến cậu nhăn mày đầy khổ sở, níu cổ tay Húc Trạch muốn hắn nhẹ thôi.

Nhưng động tác xóc lọ của Húc Trạch không hề giảm bớt mà càng thêm dữ dội, cổ tay rung lắc lên xuống theo Thường Chỉ, mu bàn tay gồ gân xanh, quần thể thao rộng rãi như mặt hồ gợn sóng và Thường Chỉ là con thuyền nhỏ chòng chành trên ấy. Cậu ưỡn eo vặn vẹo khi tốc độ tuốt súng nhanh hơn, đê mê say đắm trong khoái cảm kịch liệt.

Cậu giãy giụa khiến Húc Trạch không chọc được vào đúng chỗ, chẳng tài nào xả hết nỗi kích động sùng sục trong máu, gậy thịt căng to cứng rắn đội quần lên cao, có lẽ vì quần màu xám nên trông rõ nét quá thể đáng, nằm dưới mông Thường Chỉ sẵn sàng vào trận.

Nụ hôn càng ngày càng sâu, quấn quýt không một kẽ hở, ngay cả tiếng thở của Thường Chỉ cũng bị chặn đứng. Cậu thấy cánh tay trên hông chạm lên đùi mình, vừa cưỡng ép ấn xuống vừa kéo ra banh rộng, Húc Trạch thúc háng nghênh đón, dương vật ra sức va vào âm âm hộ cách lớp quần.

Hắn cứ thế banh chân cậu ra chịch, tay kia vẫn tuốt lên vuốt xuống, lòng bàn tay thô ráp cọ xát cán trụ mẫn cảm, khắp bàn tay toàn là dịch tuyến tiền liệt của Thường Chỉ ứa ra, lỗ sáo hé mở, chẳng kiên trì được bao lâu đã đột ngột phun trào, bắn đầy tay Húc Trạch.

"...Ha a." Nụ hôn dừng lại, Thưởng Chỉ bật thốt tiếng thở dốc, đôi môi tê rần dính sợi nước mỏng, giọng nói của cậu run run rẩy rẩy: "Sờ, sờ em đi..."

Âm hộ trong quần lót đã ướt sũng sượi, chọc tiếp chỉ như uống rượu độc giải khát mà thôi. Miệng lỗ khép mở đầy sốt sắng, muốn có thứ gì cắm vào gãi ngứa lắm rồi. Sau khi bắn tinh xong ngày càng ngứa hơn, cậu không chịu nổi nữa, che đôi mắt đê mê kéo tay Húc Trạch mò xuống dưới.

Nhưng bàn tay dính đầy tinh dịch ấy lại tì lên bẹn cậu, Húc Trạch thở hổn hển, quyết đoán nói: "Tay anh bẩn lắm, không sờ mình được." Dưới háng tiếp tục thúc vài cái, hắn nói tiếp: "Chờ mình khá hơn rồi mình muốn thế nào anh cũng chiều."

"Nhưng em..."

" ---- Cốc cốc."

Thường Chỉ lập tức im bặt trong tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Húc Trạch cũng dừng lại, hai người nhìn nhau, hoang mang sợ sệt.

Trong im lặng, họ nghe thấy La Nhan Ngọc đứng ngoài cửa nói: "Tiểu Chỉ, quần áo của Tiểu Húc sấy khô rồi, mẹ cầm vào cho các con được không?"

Không nghe thấy đáp lại, La Nhan Ngọc gõ thêm vài tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau, hình như đang bàn bài, nhưng Tiểu Húc cúi đầu hơi thấp, lỗ tai Tiểu Chỉ thì đo đỏ, khiến cô không thể không nghi ngờ.

Đặt quần áo lên giường, cô xuống nhà bưng cho hai đứa hai cốc nước dừa ấm. Lần này ra ngoài cô không đóng cửa, thỉnh thoảng đi ngang qua hành lang thấy hai đứa đúng là học thật, cô lại thấy mình lo thừa.

Buổi tối Húc Trạch nán lại ăn cơm với nhà Thường Chỉ. La Nhan Ngọc quan sát, phát hiện hắn rất chu đáo, chẳng những nhận ra Tiểu Chỉ thích ăn gì mà còn nhanh nhẹn gắp đồ ăn cho cậu. Còn con trai nhà mình, cái đứa từ sau khi lớn lên không bao giờ thích người khác gắp thức ăn cho mình, ấy thế mà ngoan ngoãn nhận hết, gắp gì ăn nấy, thỉnh thoảng còn đáp lễ.

Trước kia không biết quan hệ của hai đứa, hôm nay quan sát mới giật mình nhận ra - không phải không có dấu hiệu nhận biết, làm cô cứ tưởng con trai mình thích con gái hơn.

Cơm nước xong Thường Chỉ tiễn Húc Trạch đến cổng khu, ôm hôn hồi lâu rồi mới về nhà, trên đường đi ngẫm lại tình cảnh khó xử ban chiều của hai người mà buồn cười. Lúc mở cửa, nụ cười vẫn chưa phai La Nhan Ngọc nhìn cậu, đôi mắt cũng cong cong.

"Tiểu Chỉ." Cô vẫy tay: "Lại đây, mẹ muốn nói chuyện với con một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com