ZingTruyen.Com

Edit Hoan Mon Do Choi Ffar

Chương 35: Đáng yêu.

"Hắn giữ gáy Thường Chỉ, ôm cậu chặt hơn, hận sao không thể hòa vào làm một, để không một ai tách rời họ được nữa."

Biên tập: Chuối

Phía cuối chân trời gió thổi mây bay, hai người chào tạm biệt nhau dưới bóng mây. Thường Chỉ không lên nhà ngay, những kẻ yêu nhau toàn là đồ ngốc, cậu cũng chẳng phải ngoại lệ. Mãi tới khi Húc Trạch - vừa đi vừa ngoái lại - biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới mang theo cánh tay đau nhức vì vẫy nhiều và cõi lòng tràn ngập sung sướng, xoay người về nhà.

Ngốc nghếch quá đi mất. Quãng đường vài bước thôi mà cậu cười nhạo mình vô số lần. Nhưng khi Húc Trạch quay đầu lại nhìn mình, làm điệu làm bộ cũng trở thành dễ thương. Hầy, cậu nghĩ, có khi mình bị Trạch đần đồng hóa mất rồi, khen người khác chỉ biết khen mỗi "đáng yêu" "đáng yêu" lặp đi lặp lại, lầm bầm trong mồm, rồi cứ cười toe toét mãi thôi.

Cửa mở đúng lúc Thường Thịnh bước ra từ trong phòng làm việc, thấy áo len rộng thùng thình trên người cậu bèn cầm cốc hỏi: "Quần áo ban đầu của con đâu? Sao thay bộ khác rồi?"

"Không may dính kem ạ." Thường Chỉ cúi đầu thay giày: "Con mượn tạm của bạn."

"Chơi vui lắm đúng không." Giọng điều trần thuật chắc nịch, Thường Chỉ ngẩng đầu, nụ cười trên mặt xán lạn, Thường Thịnh nhìn thôi là biết con trai vui rồi, không uổng công ông ngăn cản La Nhan Ngọc giục con về.

"Mẹ con vừa vào phòng ngủ đấy." Ông rót nước xong chỉ chỉ lên tầng, liếc mắt ra hiệu cho con trai: "Con lên chào mẹ đi, hôm nay mẹ con dậy sớm lắm, cả buổi sáng chưa nghỉ ngơi tí nào."

"Vâng ạ." Tất nhiên Thường Chỉ hiểu, cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Tiếng gõ cửa đều đều vang lên, La Nhan Ngọc ngồi bên giường giật bắn, hai bàn tay siết chặt nhau đặt trên đầu gối hẵng đang run khẽ.

Thường Chỉ đứng bên ngoài gọi cô: "Mẹ ơi? Con vào được không ạ?"

Giọng nói nghe chừng trầm hơn mọi khi, cách một cánh cửa mang đến cảm giác không thật. La Nhan Ngọc như người vừa tỉnh mộng, yếu ớt siết nắm tay định đứng dậy, nhưng đầu gối mềm nhũn không sao dồn sức được.

Nắm đấm cửa chuyển động, cô nhìn con trai đẩy cửa bước vào bằng ánh mắt phức tạp. Ngồi trở lại giường, cô nhanh chóng thu gọn biểu cảm theo bản năng, rồi mỉm cười đầy yêu chiều với Thường Chỉ: "Về rồi đấy à, nào, con ngồi đây đi." Vỗ vỗ chỗ bên cạnh, cô nhìn Thường Chỉ bước tới, cảm xúc ngổn ngang bùi ngùi xúc động bỗng ủa lên trong tim cô.

Như thể bé cưng cô vừa che chở trong lòng, chỉ chớp mắt đã biến thành một người trưởng thành nho nhã tuấn tú, con có suy nghĩ riêng, có bí mật riêng, có lý tưởng và sự lựa chọn của riêng mình. Lẽ ra cô phải thấy tự hào vì con mới đúng. Nhưng bấy giờ, ấy thế mà cô lại hi vọng Thường Chỉ sẽ mãi mãi là đứa trẻ ngoan ngoãn cần cô khom lưng đỡ tay mới cất bước đi được. Hồi đó con vừa học nói, cả ngày chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp người gặp người khen, níu chân cô bi bô rằng "mệ mệ".

Khi ấy cô chẳng tài nào ngờ được rằng, sẽ có một ngày cô phải giao bé con cho người khác. Và bất kể cô có đồng ý hay không, ngày hôm nay đã đến bằng một cách hết sức bất ngờ và tự nhiên như vô số ngày đêm trong quá khứ, vào những khoảnh khắc mà cô chưa từng để ý, bé con đã lớn khôn.

Vành mắt bỗng cay xè, may thay ánh mặt trời nghiêng mình rọi vào khiến Thường Chỉ tầm tưởng cái lấp lánh thoáng qua là tia sáng chói lóa. La Nhan Ngọc che mặt, bảo cậu kéo rèm vào.

Rèm lụa trắng tinh khôi pha loãng ánh nắng rực rỡ thành màu vàng nhạt dịu nhẹ. Hai mẹ con ngồi bên giường, La Nhan Ngọc nghe cậu kể về món cua lông ngon tuyệt, về cuộc giành giật micro trong quán karaoke, và cả trận chiến bánh ngọt. Thường Chỉ chỉ áo len trên người mình, kể qua loa về câu chuyện mượn áo, nhưng bản thân cậu không biết rằng, lúc nói đến chuyện đó, trên gương mặt cậu toát lên nét dịu dàng chí mạng, dễ dàng bị La Nhan Ngọc bắt được.

Cô há miệng, muốn hỏi áo len của ai, nhưng đáp án đã rõ rành rành, sự thăm dò vụng về của cô chưa hợp thành câu chữ đã bị tiêu diệt trong thinh lặng.

Trò chuyện chốc lát, Thường Chỉ nhạy cảm nhận ra tâm trạng La Nhan Ngọc sa sút, nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mẹ lo lắng quá độ, bèn an ủi đôi câu rồi về phòng mình.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, Thường Chỉ làm bài tập hơn một tiếng. Nghỉ lễ Quốc Khánh mà các thầy cô giao bài chẳng nương tay tí nào, sách bài tập của các môn xếp chồng một bên trông dày hơn cả cục gạch. Mắt thấy chỉ còn một ngày nghỉ lễ và Tần Dương sắp oanh tạc wechat của cậu rồi, Thường Chỉ chụp bài gửi cho cậu ta, nhận được cả đống meme cảm động rơi nước mắt.

Thôi được rồi, cậu bật cười khuyên nhủ cậu chàng, ít nhiều gì cậu cũng phải học một tí để mà thi đi chứ.

Tần Dương gửi một chuỗi "OK" kì quặc quái lạ, thấy thế, Thường Chỉ lắc đầu ngao ngán.

Đang định làm bài tiếp, điện thoại bỗng rung lên, yêu cầu gọi video trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ "Trạch đần".

Thường Chỉ ấn nghe, hình ảnh bên kia rung lắc, sau đó nửa bàn học và Húc Trạch ngồi sau bàn xuất hiện.

Hắn mặc áo cộc tay màu đen mà chả sợ lạnh tí nào, gãi gãi cổ trông hơi bồn chồn, có vẻ không quen gọi video, hắn đưa mắt nhìn camera, ánh mắt rơi trên gương mặt Thường Chỉ.

Nếu nói "Alo" thì có kì cục không nhỉ? Hắn rối rắm quá, thầm nghĩ nếu giờ đang đối mặt nhau, hắn đã bế bổng cậu lên rồi.

Một lát sau, Thường Chỉ đặt điện thoại tựa lên gáy sách trên cao, góc nhìn từ trên xuống khiến sống mũi cậu trông cao thẳng hơn, nước da trắng nõn dưới ánh đèn bàn mịn màng không tì vết. Trong màn hình, tay trái cậu chống cằm, tay phải cầm bút, tiếng ngòi bút cọ lên trang giấy sột soạt giúp sự bồn chồn của Húc Trạch dần dần vơi đi.

"Tiểu Chỉ ơi." Thông qua sóng điện tử, giọng nói quả quyết của hắn như học sinh tiểu học lấy hết dũng khi tiến lên bắt chuyện: "Anh muốn hỏi mình một bài toán."

U là trời, lấy cớ cũng giống tụi học sinh tiểu học luôn.

Thường Chỉ bình tĩnh ung dung nhướng mày nhìn màn hình, chòng ghẹo hắn: "Được thôi, cúp máy đi, rồi mình chụp đề gửi qua đây em nhìn cho rõ."

Húc Trạch phía đối diện đần mặt, Thường Chỉ không khỏi phì cười, thế hắn mới chậm chạp nhận ra đó là một câu đùa.

Nhìn Thường Chỉ nắm tay che miệng nhưng không cản được khóe môi cong cong, Húc Trạch cũng bật cười theo. Ánh mắt dịu dàng, hắn nói: "Anh nhớ mình lắm". Giọng nói trầm lắng lướt qua lỗ tai Thường Chỉ làm trái tim cậu nhảy lên rộn ràng.

Cảnh đêm khơi gợi xúc cảm trong lòng, sau đó họ giữ video suốt, thỉnh thoảng ăn ý nhìn nhau, nói chuyện đôi câu, mãi tới khi Thường Chỉ chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cả hai vẫn chưa thấy đủ.

Chúc nhau ngủ ngon rồi, Húc Trạch nghĩ tới điều gì đó, úp úp mở mở mãi không thành lời, Thường Chỉ bận tìm quần áo cũng chẳng để ý, sau khi tắm xong mới thấy hắn gửi tin nhắn dặn cậu nhớ bôi thuốc.

Thảo nào không nói được... Thường Chỉ vuốt ve hàng chữ ấy, tên ngốc này rõ ràng đã làm những chuyện thân mật hơn mà vẫn cứ thẹn thùng mãi, thật là... thật là ngốc nghếch đáng yêu.

...Hả? Có phải cậu lại dùng từ "đáng yêu" để hình dung Húc Trạch hay không? Trong lúc đờ người, điện thoại tắt sáng, trên màn hình đen bóng phản chiếu gương mặt mỉm cười dịu dàng dưới ánh đèn rạng rỡ.

Ngày hôm sau nhiệt độ giảm đột ngột, mây đen vần vũ, bầu trời xám xịt như sắp sụp đến nơi, những tòa nhà cao tầng trông nhỏ bé đến lạ, thời đại bê tông cốt thép hệt một mô hình mỏng manh, bạc màu nhanh chóng giữa mưa dầm gió rét, để lộ bản chất lạnh lẽo và suy tàn.

Lúc đến nơi, ống quần Húc Trạch đã ướt hơn nửa, xanh bộ đội biến thành xanh đậm, áo khoác nâu sẫm tung bay dính đầy nước mưa. Cơn gió chẳng biết đến từ đâu thổi mưa bay tứ phía, dù có ô cũng khó lòng che chắn.

Cũng may hộp bánh quy che trong ngực không bị làm sao. Bánh này buổi trưa thím Lưu làm cho hắn, vừa mới ra lò ăn vào giòn rụm thơm ngậy, hắn nếm thử hai cái rồi gói hết lại, tin chắc Thường Chỉ sẽ thích lắm đây.

Hộp giữ nhiệt được ủ trong lồng ngực ấm áp quá, Thường Chỉ nhận lấy cái hộp, đầu ngón tay như bị nhiệt độ thiêu đốt, ngay cả gân mạch cũng nóng lên, trong lòng chua ngọt đan xen khôn tả.

"Tiểu Húc đến chơi đấy à." Thường Thịnh đang ngồi trên sofa, thấy hắn đến bèn đứng dậy, nhìn hắn ướt như chuột lộn thì vội nói: "Tiểu Chỉ dẫn bạn lên nhà thay quần áo đi, để chú lấy quần cho con nhé, trời đang lạnh lắm kẻo cảm thì khổ."

La Nhan Ngọc cũng đứng dậy theo, chén nước trong tay nghiêng ngả đổ vài giọt ra ngoài: "Đúng đấy, lên cởi quần áo ra trước đi, lát nữa cô cầm quần cho hai đứa."

Sự quan tâm của hai vợ chồng làm Húc Trạch vừa mừng vừa lo, hắn luôn miệng cảm ơn, nhưng lòng biết ơn còn lâu mới diễn tả được hết xúc động trong lòng hắn. Thậm chí hắn muốn cúi đầu, nhưng có vẻ trịnh trọng quá, do dự mãi vẫn chỉ nói được "Cảm ơn" liên hồi.

La Nhan Ngọc nhìn cậu bé cao to toàn thân ẩm ướt nhưng hai mắt sáng ngời, ngón tay siết chặt dần dần thả lỏng, lồng ngực nặng trĩu cũng nhẹ bẫng, như thể buông được tảng đá nặng.

Trong phòng Thường Chỉ bật điều hòa vừa phải, Húc Trạch cởi áo khoác, bên trong là áo hoodie xám và quần thể thao xám - La Nhan Ngọc vừa đưa - vừa hay khép lại thành một bộ, phù hợp bất ngờ.

"Em nhớ đây là quần áo chạy bộ buổi sáng của bố em, hình như chưa thấy bố mặc bao giờ." Thường Chỉ ngắm nghía cặp chân dài của Húc Trạch, đưa quần áo ướt cho La Nhan Ngọc.

"Bố con chỉ giỏi nói mồm, cứ hễ được nghỉ là nằm lì trên giường không muốn dậy, chứ nói gì đến chạy bộ." La Nhan Ngọc đùa bảo, rồi cầm quần áo xuống nhà, bàn tay đặt trên nắm cửa khựng lại, cuối cùng vẫn đóng chặt.

Hai người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Thường Chỉ chủ động bước tới ôm eo Húc Trạch, vùi đầu vào hõm vai hắn hít một hơi thật sâu. Mùi nước mưa trộn lẫn với mùi của Húc Trạch, mới xa nhau không đến một ngày mà cậu đã nhớ vòng ôm ấm áp lắm rồi.

Áo len cao cổ trên người đã đổi sang áo của cậu, dáng vóc mảnh mai được Húc Trạch ôm trọn trong lòng. Hắn rủ mi trông thấy vệt đỏ lờ mờ lộ ra bên dưới đuôi tóc, ấy là dấu hôn hắn để lại, là kí hiệu của riêng hắn.

Nghĩ vậy, hắn lập tức thấy cơ thể nóng lên, ngón tay vuốt ve vùng gáy và len vào mái tóc mềm mượt. Hắn giữ gáy Thường Chỉ, ôm cậu chặt hơn, hận sao không thể hòa vào làm một, để không một ai tách rời họ được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com