ZingTruyen.Asia

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 32+33 #

bilundethuong

Chương 32: Gọi cha

"Mày nghe không hiểu tiếng người sao? Chính là ý trong lời nói!" Nói thật, giờ phút này nhìn thấy Tần Tử Mặc, Đỗ Tam đã sắp khóc.

Xoa xoa bả vai bị chụp đau, Đỗ Tam cảm thấy bản thân gần đây đúng là vận đen tám đời đổ xuống, một cái khảo hạch mà thôi cư nhiên cũng có ba lần bốn lượt gặp phải Tần Tử Mặc.

Đây là làm sao vậy? Làm sao vậy? Vì cái gì mình cứ đen đủi như vậy chứ? Phải biết rằng, chỉ cần gặp phải hắn, vận đen sẽ vận vào đầu mình, không hề có tí chuyện tốt nào.

"Có giỏi mày nói lại câu vừa rồi lần nữa." Tần Tử Mặc lặng lẽ giơ lên nắm tay uy hiếp, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng dáng vẻ ngoài cười trong không cười rõ ràng rất giả.

Đỗ Tam: "......"

Hai người như không coi ai ra gì nhìn nhau, trong mắt người ngoài không thể nghi ngờ là có quen biết lẫn nhau, nhưng mọi người thấy Đỗ Tam bị bắt, nhìn nhìn lại đội trưởng muốn lấy thẻ bài của người ta, bỗng nhiên cảm thấy dưới tình huống gặp phải người quen của đồng đội như vậy.....có chút hơi xấu hổ.

Nhìn hai người, lại nhìn âm bài bắt được trong tay, Lạc Vân Thanh híp lại đôi mắt đào hoa của mình, nghĩ nghĩ vẫn quyết định không trả, thứ này tới tay không dễ dàng trả lại như vậy được, muốn trách chỉ có thể trách vận khí của hắn không tốt.

"Tôi.....thôi, thôi, tôi chấp nhận." Đỗ Tam ngồi dưới đất, trên khuôn mặt thanh tú là vẻ kháng cự, dùng hành động cự tuyệt Tần Tử Mặc tới gần mình.

Không phải hắn nói, Tần Tử Mặc này quả thực là khắc tinh của hắn!

Khi còn nhỏ hai người sống tại cùng khu biệt thự, hơn nữa vẫn là hai tòa gần nhau, đã thế hai người tuổi còn xấp xỉ, nhà trẻ cũng học cùng, cho nên Tần Tử Mặc xem như là tiểu trúc mã của Đỗ Tam, lại còn là trúc mã mà hắn rất thích.

Đỗ Tam là cái nhan khống, mà khi còn nhỏ Tần Tử Mặc cực kỳ đáng yêu, không chỉ trắng trắng mập mập, nói chuyện còn non non nớt nớt, giống như tiểu vương tử xinh đẹp, khi đó Đỗ Tam đã bị hắn như vậy lừa bịp, từ khi quen biết hắn liền cả ngày đi theo phía sau hắn, ngay cả đi nhà trẻ cũng không ngoại lệ. 

Nhưng nói cũng kỳ quái, từ khi hắn quấn lấy Tần Tử Mặc, liền cứ xui xẻo, lại còn càng ngày càng xui xẻo, hơn nữa Tần Tử Mặc khi còn nhỏ tính tình cũng không tốt, dần dà Đỗ Tam liền không đi theo sau lưng hắn nữa.

Qua mấy năm, vốn là phú hào Đỗ gia bắt được một cơ hội lớn, lập tức phát triển nhanh chóng. Trong mấy năm ngắn ngủi tích lũy được tài phú không đếm hết, cũng dọn ra khỏi biệt thự sống ban đầu, đi tới nơi càng phù hợp với thân phận địa vị của họ lúc ấy để cư trú, mà hiện tại mười mấy năm đi qua, vốn là gia tộc nhất lưu Tần gia lại tiến lên hàng ngũ đỉnh cấp thế gia của Liên Bang, tuy xếp phía sau, nhưng ít nhất có thể leo lên rồi.

"Tôi có thể đi rồi chứ?" Đỗ Tam lảo đảo đứng lên, dùng sức phủi phủi cỏ và đất trên người, cảm nhận mắt cá chân đau đớn, nhịn không được đau lòng cho bản thân.

Nếu sớm biết Tần Tử Mặc ở đây hắn sẽ không tới đâu, nhưng cố tình hắn lại không biết! Hơn nữa tới bên này mới mấy ngày nha? Cư nhiên liền gặp tên sát thần này 3 lần? Lần đầu tiên gặp phải là khi hắn đang ở tiểu đội cũ của mình, mình không phát hiện trốn ở sau hắn chạy tới, kết quả ngã sấp mặt, còn không bắt được chìa khóa, còn khiến mặt mũi mình mất hết.

Lần thứ hai vẫn là ở cái rừng cây nhỏ này, vốn dĩ nghĩ đi theo đám người kia chạy tới đoạt chìa khóa, kết quả phát hiện Tần Tử Mặc liền ở đối diện! Sau đó hắn mắt sắc phát hiện hắn ở bờ bên kia, Đỗ Tam giống như gặp quỷ chạy trốn, cũng may hắn chạy trốn, nếu không chắc chắn xảy đã ra chuyện, hôm nay hắn đã biết những người đi cùng hắn lúc đó biến thành dạng gì, một đám trẹo chân bị thương đi ra, tà môn nha.

Vốn nghĩ về sau chắc chắn sẽ không gặp phải Tần Tử Mặc, kết quả hôm nay cư nhiên còn có thể gặp phải hắn lần ba? Đây là nghiệt duyên lớn thế nào chứ, hơn 30 nghìn sinh viên, ở một nơi lớn như vậy, liên tục gặp phải, Đỗ Tam cũng choáng.

Không thể trêu vào không thể trêu vào, đợi tiếp nữa ai biết sẽ lại xuất hiện tình huống như thế nào, vẫn là tẩu vi thượng sách.

Nghĩ đến đây, Đỗ Tam liên thanh nói: "Tôi đi đây, các cậu không cần tiễn, tôi tự mình cút đi ha."

Kết quả......

"Cậu đi nhanh như vậy làm gì nha?" Tần Tử Mặc ngăn lại hắn, khuôn mặt tuấn dật lộ ra một nụ cười xấu xa có thể làm fan của hắn thét chói tai, giang hai tay không cho đi.

"Này, Tần Tử Mặc mày đừng vênh váo nhé? Thẻ bài của tao đều đưa cho bọn mày rồi, cư nhiên còn không cho tao đi." Đỗ Tam bỗng nhiên cảnh giác nhìn hắn, không yên tâm lặng lẽ vỗ vỗ áo khoác của mình, cảm nhận độ cứng của thẻ bài dưới cánh tay, trong lòng rất thấp thỏm.

Ai cũng không biết kỳ thật hắn có hai cái thẻ bài, hơn nữa đều là âm bài.

Đây không phải là hắn đoạt được, mà là vận khí bạo tăng, khi qua đây liền nhặt được ở bụi cỏ, khi đó còn tưởng vị thần may mắn cuối cùng cũng tới thăm mình, nhưng không ngờ thẻ bài này cư nhiên đều là thẻ bài âm giống của mình.

Nhưng thêm một cái thẻ bài luôn là tốt nha, đem trao đổi cũng được đi? Trao đổi có thể so cướp đoạt dễ dàng hơn nhiều.

"Ha ha, cậu thấy tôi có tin hay không." Tần Tử Mặc vươn tay cởi áo khoác của hắn ra, sau đó tìm tòi ở cánh tay áo của hắn một cái miệng túi nhỏ, thò tay vào, quả nhiên.....

"Cậu nói đây là cái gì?" Cầm thẻ bài quơ quơ trước mặt hắn, Tần Tử Mặc rất là đắc ý.

"Nhiều năm như vậy trôi qua, thói quen giấu đồ vật của cậu cư nhiên đều không đổi? Hơn nữa trời nóng như vậy, cậu còn mặc một cái áo khoác, này hợp lẽ thường sao? Không phải rõ ràng lạy ông tôi ở bụi này sao?" Nghĩ đến bộ dáng ngốc ngốc của Đỗ Tam theo sau lưng mình trước kia, Tần Tử Mặc nhẹ nhàng cười ra tiếng tới, không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua, Đỗ Tam cư nhiên vẫn còn ngốc? Hơn nữa thói quen giấu đồ vật cư nhiên chưa bao giờ thay đổi.

"Mày." Đỗ Tam tức đến đỏ mặt, nốt ruồi trên chóp mũi theo hô hấp của hắn lên xuống, khiến khuôn mặt vốn dĩ thanh tú mang theo một tia gợi cảm mê người.

Tần Tử Mặc tâm thần vừa động, có chút muốn trực tiếp đem người giữ lại, nhưng lại nghĩ đến tiểu đội Thực Vật bên này người nhiều, áp lực thăng cấp cũng lớn, giữ lại Đỗ Tam để làm gì? Tù binh hay là đội viên ngoài biên chế? Hơn nữa người sáng suốt vừa thấy là có thể nhìn ra Đỗ Tam cùng mình rất quen thuộc, đến lúc đó đối đãi như thế nào đều không quá tiện, không muốn khó xử tiểu đội Thực Vật, Tần Tử Mặc nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn thả cậu ta đi.

"Tôi có thể đi rồi chứ?" Một cái thẻ bài cuối cùng đều bị đoạt đi rồi, Đỗ Tam cảm giác trái tim đau đớn.

"Đi đi, đi đi." Tần Tử Mặc vẫy vẫy tay, cuối cùng chấp nhận cho người rời đi.

"Các cậu lát nữa đi nơi nào thế?" Khi Đỗ Tam sắp đi ra rừng cây đột nhiên quay đầu hỏi, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Lạc Vân Thanh, qua một lúc như vậy hắn đã biết thiếu niên trước mắt này là đội trưởng của tiểu đội này.

Nghe được hỏi chuyện, Lạc Vân Thanh phản ứng đầu tiên là nghĩ hắn muốn tìm người tới trả thù sao? Nhưng sau lại nhìn Đỗ Tam một bên nhìn Tần Tử Mặc một bên hỏi, sau đó hồi tưởng lại thần sắc giống như gặp quỷ của hắn khi thấy Tần Tử Mặc, lập tức hiểu ra, càng cảm thấy Đỗ Tam đáng thương, nhưng đáng thương thì đáng thương, làm một đội trưởng cậu cũng có nguyên tắc, cậu không muốn lộ chỗ ở ra cho kẻ địch biết, cho nên chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với hắn, sau đó lắc đầu.

Vốn dĩ Đỗ Tam cũng không hi vọng Lạc Vân Thanh sẽ đem địa điểm hoạt động của tiểu đội bọn họ nói cho mình, cho nên cũng không nói tới thất vọng, dù sao hắn cũng biết mọi người là đối thủ, tiết lộ vị trí ra ngoài dễ dàng bị người tính kế, phải biết rằng ở trong mắt người khác tiểu đội này không chỉ là uy hiếp, mà còn là dê béo nha! Nhiều người như vậy, thẻ bài trên tay chắc chắn không ít, mỗi người một cái cũng đã có hơn một trăm thẻ, hơn nữa mục tiêu dễ thấy, không giống người khác, chỉ có một mình, chỉ cần trốn kỹ, tìm nửa ngày cũng không nhất định có thể tìm được.

"Thôi, dù sao đánh chết tôi cũng sẽ không tới bên này." Hồi tưởng lại cảm giác bản thân vừa bị treo lên, Đỗ Tam liền đánh một cái rùng mình.

Quên mất camera phát sóng trực tiếp đã thành thật đem tất cả hành động ghi lại, Đỗ Tam thầm cảm thấy may mắn vừa rồi mình hành động đơn độc, nếu không không phải là sẽ mất mặt sao?

Cư nhiên có thể bị đám bẫy rập không ra hồn này bắt được? Nếu bị người biết, hoàn toàn sẽ khiến người nghi ngờ chỉ số thông minh, nghĩ tới đây Đỗ Tam lập tức cảm thấy bản thân chân không đau eo không mỏi, có thể đi càng nhanh hơn một chút.

............

Nhìn nhìn hai cái thẻ bài âm trong tay, nhìn nhìn lại cái bẫy rập vừa liếc mắt một cái là có thể nhận ra trên cây kia, mọi người bỗng nhiên cảm thấy cạm bẫy này không đến nỗi ăn hại như trong tưởng tượng, ít nhất hiệu quả hại người thực không tồi.

Vì thế Lạc Vân Thanh vô cùng cao hứng mang theo mấy người bạn học tiến hành cải tiến cạm bẫy một lần nữa, khi nhìn tới cái hố dưới tàng cây lại nghĩ tới những người đó giẫm phải hố mới trúng chiêu, vì thế đi đầu đào thêm mấy cái hố dưới tàng cây, nhìn mặt đất gồ ghề lồi lõm, cậu tựa hồ thấy một đám thẻ bài đang bay tới trước mặt cậu.

Vương Tiêu trộm đi lại đây, đờ người ngồi xổm thật lâu bên cạnh Lạc Vân Thanh, đồ vật cầm trên tay cũng chưa động đậy, ngẩng đầu, vẻ mặt nhìn cậu muốn nói lại thôi, làm người đoán không ra nàng muốn nói cái gì.

Đương nhiên Lạc Vân Thanh cũng không muốn đoán cô suy nghĩ cái gì, ngòi nổ trong lòng Vương Tiêu vừa bị châm lên nên tính khí mới bùng nổ, Lạc Vân Thanh không dám chọc cô, lặng lẽ dựa theo hành động đào hố, từng bước một dịch ra bên ngoài.

Chạy cái gì mà chạy! Vương Tiêu thấy Lạc Vân Thanh trộm dịch ra bên ngoài, trong lòng có chút thẹn quá hóa giận.

Thật hận không thể đánh chết bản thân, ai bảo vừa rồi mình lại nói bậy chứ!

Nhưng lời nói cũng đã nói ra, trực tiếp coi như không biết thì Vương Tiêu lại cảm thấy trong lòng thực dày vò.

Trong lòng loạn một đoàn, vừa tức vừa vội, nhưng lại không biết nói cái gì mới được, cuối cùng nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, dùng giọng nói như muỗi kêu nghiến răng nghiến lợi đối với Lạc Vân Thanh gọi một tiếng: "Cha."

Lạc Vân Thanh: Σ(っ°Д °;)っ

Cha?

Đây là cái quỷ gì? Là mình nghe lầm sao?

Sau khi nói xong, không đợi cậu phản ứng lại, Vương Tiêu liền chạy, lưu lại vẻ mặt sửng sốt không hiểu chuyện gì xảy ra của Lạc Vân Thanh.

Mãi một lúc lâu, cậu mới hiểu vì sao Vương Tiêu lại gọi mình là cha. Nhưng không phải đó chỉ là lời nói khi tức giận hay sao? Vương Tiêu cư nhiên coi là thật? Lạc - cha - Vân Thanh cảm thấy có chút hơi hơi đáng sợ.

Chương 33: Sứa

Không biết là do may mắn hay là bản thân bẫy rập rất tốt, Lạc Vân Thanh bên này bắt được không ít người, chờ tới buổi tối khi Leonard bọn họ trở lại, thẻ bài âm dương trên tay Lạc Vân Thanh bọn họ rất nhiều.

Thêm bốn mấy cái thẻ bài trên tay Leonard, không chỉ gom đủ mỗi người một đôi lệnh bài, thậm chí còn dư ra hai cái thẻ bài dương.

Lập tức Lạc Vân Thanh đem thẻ bài phân chia.

"Rời đi thôi." Nhìn thấy mọi người cất xong thẻ bài, Leonard gọi người canh gác trở về.

Sắc trời đã tối, bên này động thực vật quá nhiều, cũng không thích hợp qua đêm, hơn nữa nhiều người bị bẫy như vậy, cho nên rất nhiều người đã biết tới chỗ này, nơi này đã không còn an toàn, nếu còn lưu lại chỗ này khả năng rất lớn sẽ bị người bắt ba ba trong rọ.

Lạc Vân Thanh gật gật đầu, Leonard dẫn đoàn người đi ngược lại hướng đang đi, từ buổi chiều hắn đã sớm cho người đi tìm chỗ ẩn thân khác, nơi này bẫy nhiều người như vậy, sớm đã bại lộ, nếu còn không đi, chờ bị người tới đoạt sao?

Lần này tìm bờ biển là bờ biển bên kia, vì muốn tránh né đội ngũ khác, cho nên đi đi dừng dừng gần một tiếng rưỡi bọn họ mới tới mục tiêu.

Bãi biển này cũng không nhiều mỏm đá giống như bãi trước, ngược lại là một bãi cát vàng chuyên môn cho người chơi, phạm vi bờ cát rất lớn, hơn nữa hạt cát rất nhỏ, ánh cát vàng óng ánh, giẫm chân lên cực kỳ thoải mái. 

Đối với thức ăn ở bờ biển, mấy ngày qua người tiểu đội Thực Vật đã xem như cực kỳ thuần thục, một đội người phân công làm việc, có người bắt cá, có người hái dừa, có người đốt lửa, mà người có tay nghề tốt thì đi nấu cơm.

Chờ tất cả mọi người dừng lại ăn cơm đã là tám chín giờ tối, uống canh cá nóng hừng hực, ngẩng đầu lên là ánh sao lấp lánh trên mặt biển.

Tinh cầu Thủ Đô vào ban đêm đều ồn ào, mà ban đêm ở đây lại là yên tĩnh, cùng với ánh sáng đèn neon lập lòe, so sánh với tinh cầu Thủ Đô phồn vinh và náo nhiệt, hành tinh mẹ tựa hồ yên tĩnh đến quá phận.

 Ánh sao chợt lóe lấp lánh trong màn đêm, ánh trăng màu bạc chiếu nghiêng xuống mặt đất, làm tăng thêm vẻ thần bí cho màn đêm.

"Nơi này thật đẹp." Nhìn ánh trăng, có người không kìm lòng được mở miệng.

"Tôi chưa từng thấy qua đêm khuya đẹp như vậy."

"Có lẽ bởi vì bên ngoài quá sôi động? Khiến người ta không thể tĩnh tâm để ngắm trăng."

"....."

"Hành tinh mẹ có thể phục hồi như cũ thật khiến tôi vui vẻ, trước kia tôi vẫn luôn không biết vì sao nhiều người lại thích hành tinh mẹ như vậy, rõ ràng bọn họ chỉ thấy tinh cầu này trên tư liệu không phải sao? Nhưng hiện tại, tôi hình như có chút hiểu ra, thì ra đối với hành tinh mẹ, chúng ta thật sự có cảm ứng đến từ huyết mạch." Ngẩng đầu nhìn sao trời, Đường An cảm thấy mình có thể đi tới hành tinh mẹ khảo hạch lần này là thu hoạch lớn nhất.

"......"

"Không phải chứ Đường An, cậu cư nhiên sẽ nói như vậy? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây sao?" Có người nghe được Đường An cảm khái nhịn không được trêu ghẹo nói.

Phải biết rằng Đường An ngày thường chính là người mà chẳng bao giờ xem qua văn chương, hỏi hắn liền chua xót, kết quả hiện tại lại có thể nói ra như vậy?

"Đường đại thiếu gia không phải là bị người thay đổi cái linh hồn đi?"

"Cậu hôm nay đột nhiên như vậy, thật khiến người không quen nha."

Vốn đang có chút u sầu, nhưng một đám người vì lời Đường An nói bỗng nhiên ồn ào, mọi người cũng không ngắm sao, vây quanh lửa trại trêu chọc bạn học bên cạnh, sau đó biến thành trình diễn ca hát khiêu vũ, biểu diễn tài nghệ của bản thân.

Không biểu diễn không biết, vừa biểu diễn liền bất ngờ, Lạc Vân Thanh cũng thật không ngờ bạn học bên cạnh một đám đều thâm tàng bất lộ như vậy, trong miệng cười tủm tỉm, đem danh sách những bạn học đang ca hát nhảy mua yên lặng ghi tạc trong lòng, về sau nếu trường học có yêu cầu biểu diễn văn nghệ gì đó không sợ không bắt được tráng đinh.

Ngồi ở một bên khác lửa trại, Lạc Vân Thanh và Leonard dựa vào rất gần, gần đến mức có thể ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt từ người bên kia, cảm giác tinh thần rất tỉnh táo.

Vừa mới xuống biển bắt cá, tuy lúc đi lên có thay một bộ quần áo, nhưng Lạc Vân Thanh vẫn cảm thấy không thoải mái, nước biển hàm lượng muối cao, nếu là ngày thường xuống biển xong nhất định phải tắm lại, nhưng hiện tại cũng không có cái điều kiện kia, cho nên chỉ có thể chịu đựng.

"Đội trưởng, có chút nóng, chúng tôi muốn xuống bơi hai vòng, đội trưởng có muốn đi không?" Triệu Gia Doanh lúc trước theo xuống bắt cá chạy tới hỏi Lạc Vân Thanh.

Bọn họ nơi này nhiều người như vậy, chỉ có Lạc Vân Thanh biết bơi giỏi nhất, bơi cùng cậu, yên tâm.

"Hiện tại trời đã quá tối, trong biển có thứ gì cũng không biết, quá nguy hiểm, mọi người vẫn nên chuẩn bị đi nghỉ ngơi đi." Lạc Vân Thanh từ chối cho bọn họ xuống biển.

Trong biển kỳ thực cũng không an toàn, không nói cái khác, chỉ với mấy con sứa, chẳng may bị chích một cái, rất dễ xảy ra chết người.

"Chắc là không đâu? Buổi sáng cũng không có việc gì mà, hơn nữa bờ biển buổi tối thật đẹp, còn phát sáng." Nam sinh lớn gan nóng lòng muốn thử, nhìn nước biển có điểm ánh sáng rất là động tâm.

"Các cậu đừng xằng bậy, đừng xuống nước." Nhìn theo ánh mắt bọn họ, Lạc Vân Thanh cũng thấy ánh huỳnh quang trên mặt biển, cậu cơ bản có thể khẳng định phía dưới chính là sứa.

Không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa mất mật, trên mặt biển lác đác lưa thưa ánh sáng huỳnh quang thật sự dọa đến cậu, sứa này cũng không ít đâu, nếu sớm biết bên này có sứa, lúc trước cậu đã không cho bọn họ xuống biển, nếu như bị sứa đốt một cái, vậy cũng không phải chuyện đùa.....

"Đó chính là sứa, đốt một cái có thể gây chết người." Lập tức, Lạc Vân Thanh trở nên nghiêm túc.

Mấy nam sinh nghe được gây chết người, lại lần nữa nhìn về phía vật nhỏ xinh đẹp từ thích biến thành cảnh giác, một sinh vật nho nhỏ như vậy cư nhiên độc như vậy? Không phải chứ?

"Thật á? Lúc trước tôi xuống nước có chạm vào nó, bây giờ tay tôi không có cảm giác phải làm sao đây?" Phạm Thắng Cao lúc vừa mới bắt cá không cẩn thận đụng vào sứa, hiện tại tay có chút sưng đỏ, vốn dĩ hắn không để bụng, nhưng hiện tại nghe được Lạc Vân Thanh nói như vậy, trong lòng cũng luống cuống.

"Tôi nhìn xem." Bước nhanh đi tới, Lạc Vân Thanh nhìn tay hắn một chút, sau đó hỏi: "Có cảm thấy choáng váng đầu, hô hấp khó khăn hay không?"

"Không có, chỉ là tay có chút sưng đỏ." Phạm Thắng Cao trả lời.

"Đã bao lâu?" Lạc Vân Thanh nhìn cảm giác không nghiêm trọng lắm.

"Hơn hai tiếng." Phạm Thắng Cao nhìn thoáng qua thiết bị đầu cuối, tính ra một chút thời gian.

Lạc Vân Thanh thở phào một hơi, còn may, còn may, con sứa đốt hắn có lẽ không quá độc.

"Chắc là không có việc gì, đợi lát nữa bôi một chút thuốc, nếu sau đó cậu có chỗ nào không thoải mái, nhớ rõ phải nói cho chúng tôi ngay nhé."

"Được." Sau khi nói xong Phạm Thắng Cao được bạn cùng phòng của hắn lôi đi kiểm tra thêm một lần, xác định không có vấn đề rồi mới bôi thuốc cho hắn.

...............

"Mọi người tới đây một chút." Lạc Vân Thanh vỗ vỗ tay, triệu tập người tiểu đội Thực Vật lại đây.

"Mọi người nhìn thấy con sứa sáng lên trong mặt biển rồi chứ?" Lạc Vân Thanh chỉ vào mặt biển, bên trên có ánh huỳnh quang chợt lóe chợt lóe.

"Thấy được."

"Đây là sứa?"

"Đúng rồi, đây là sứa, mới vừa tôi nói với cậu cậu lại không tin."

"Thật xinh đẹp, thật muốn mang  về làm thú cưng."

"Thứ càng xinh đẹp độc tính càng mạnh có nghe qua chưa?"

"Sứa sao? Hình như có loại có độc có loại không?"

"......"

"Mọi người yên lặng một chút, nghe tôi nói một việc. Mọi người làm ơn không được tới gần con sứa này, vì toàn cơ thể sứa đều là độc, hơn nữa rất nhiều độc tố còn không thấp. Nếu bị đốt, nhẹ thì làn da có thể bị sưng đỏ, cơ bắp co rút, nặng hơn thì sốc, thậm chí tử vong, cho nên ngàn vạn phải rời xa nó biết không?" Lạc Vân Thanh thật sự rất sợ có người nhìn thấy sứa đẹp liền chạy tới vớt một con chơi, cứ cảm thấy hiện tại không nói rõ ràng độc tính của sứa, đến lúc đó chỉ sợ là đã muộn.

Cho nên Lạc Vân Thanh không chỉ nói, vì an toàn, thậm chí còn cho tiểu đội Thực Vật lui về sau một hai trăm mét, rời xa bãi biển, cũng dặn dò người trực đêm, lưu ý tình huống mặt biển, chỉ cần thủy triều lên cao nhất định phải mau chóng thông báo cho mọi người.

Trong lòng có việc suy nghĩ, Lạc Vân Thanh cả tối cũng không có tâm tư đi ngủ, chờ trời sáng, nhìn thấy mọi người lại tung tăng nhảy nhót hoạt động cuối cùng mới buông lỏng thần kinh.

............

Bên này hẻo lánh, hơn nữa ven biển, vốn dĩ là nơi thu hoạch đồ ăn tốt nhất, nhưng trải qua đám sứa đêm qua, Lạc Vân Thanh cũng không dám cho bọn họ tùy tiện xuống biển bắt hải sản.

May mắn tất cả mọi người đều có lương khô, còn tính có thể ăn no, chờ tới khi ăn xong, Lạc Vân Thanh và Leonard cho người đi trông chừng đường đi, những người khác nắm chặt thời gian thu thập đồ vật, định lại lần nữa rời xa "chiến trường" tranh đoạt thẻ bài âm dương.

Đoàn người bọn họ quá gây vạ, hơn nữa trên tay còn nắm nhiều thẻ bài âm dương, ai không hâm mộ, không rời xa một chút, như thế nào an tâm.

Dù sao những người bị bẫy sau khi rời đi thực sự tìm người trở lại rừng cây nhỏ gây chuyện, nhưng đáng tiếc khi bọn họ đến rừng cây thì đoàn người Lạc Vân Thanh vừa mới rời đi.

Mà đoàn người Lạc Vân Thanh trên đường gặp được mấy nhóm người trong đó có một đám đang tìm bọn họ, thậm chí là hiện tại còn ở bên ngoài tìm, nhưng đa số không dám đi quá xa, chỉ sợ không tìm thấy tiểu đội Thực Vật, sau đó đi xa quá lại không đủ thời gian quay về tìm những người khác, trực tiếp khiến bọn họ không thăng cấp được, cho nên cho tới bây giờ tiểu đội Thực Vật còn chưa bị người tìm được.

"Sau khi thu thập đồ vật xong, chúng ta liền đi." Leonard chỉ vào phía trước, ngữ khí kiên định. Tuy không ai biết phía trước là nơi như thế nào, nhưng mọi người cũng không phản đối, cõng lên ba lô, nghe theo mệnh lệnh, rời khỏi bãi biển có cây dừa và bụi cỏ che đậy, dù sao trên bờ cát chẳng có gì che đậy, chỉ cần bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi theo không bỏ, còn không bằng đi xa một chút, đi tới nơi có cây cối bụi cỏ che đậy.

"Cậu cảm thấy nơi này sẽ bị phát hiện?" Vừa rồi khi Leonard nói đi Lạc Vân Thanh không ngăn cản, vì cậu biết Leonard làm như vậy chắc chắn có đạo lý của mình.

"Lần này có cả sinh viên trường quân đội cũng cùng khảo hạch, tuy người tới đa số đều là năm nhất, nhưng năng lực điều tra của bọn họ không thấp, chúng ta một đường không làm gì che đậy, muốn truy lại đây không khó. Nhưng chỉ cần đi xa, người khác không nhất định sẽ đuổi lại đây, thời gian có hạn, đối đầu chúng ta không có kết quả tốt, trở về cũng không đủ thời gian."

Một mình Leonard không sợ, dù sao sinh viên trường quân đội không nhất định có thể đánh được hắn, nhưng một đám người nơi này chỉ có một nửa là không biết đánh nhau, nếu lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể mặc người xâu xé, còn không bằng đi xa chút.

"Thời gian đến lúc kết thúc thi đấu còn hai bốn tiếng đồng hồ, bắt đầu giai đoạn gay cấn rồi." Lạc Vân Thanh cười, hiện tại có bao nhiêu gay cấn cũng không liên quan tới mình, hiện tại chỉ cần bảo đảm đám người mình không bị hầm một nồi là được.

Leonard nhìn nụ cười của Lạc Vân Thanh như mang theo dụ hoặc cũng cười theo, tuy chỉ hơi nhếch khóe môi, nhưng kết hợp với gương mặt đẹp trai kia, Lạc Vân Thanh cảm thấy nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

"Cậu mang theo bọn họ hướng đi phía trước đi, tôi đi phía cuối."

Nói xong Leonard gọi tiểu tổ tác chiến của mình tới, đi ở phía sau đội ngũ bắt đầu tiến hành làm dấu vết "ngụy trang", cần phải khiến đối phương bị nhiễu loạn tin tức phán đoán của đối phương đối với bên ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia