ZingTruyen.Info

Edit Hoan Ky Thuc Ta Cuc Ky Co Tien Hao Tuyet

Chương  22: Về Địa cầu cổ đại

Leonard có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể gật đầu, nhận lấy cái "về sau sẽ hỗ trợ" này, nhìn thấy Leonard gật đầu, Tần Tử Mặc cười càng vui vẻ, độ coi trọng Lạc Vân Thanh trong lòng hắn lại tăng thêm, vì hắn cứ như vậy ngậm bồ hòn làm ngọt, xem ra Leonard là thật lòng rồi.

Là con cháu hào môn thế gia, tuy Tần Tử Mặc thích chơi bời, đôi khi cũng yêu đương tùy hứng, nhưng những việc cần hiểu vẫn đều hiểu.

Tin tức người thừa kế của gia tộc Horae đã đính hôn có ai không biết? Trước kia Leonard tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, mà vợ chồng Warren cũng rất bảo vệ vị hôn ước giả chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng kia, cho nên mọi người mới yên lặng chịu đựng.

Hiện tại tự Leonard chủ động đánh vỡ cục diện này, những người thèm nhỏ dãi địa vị của hắn có thể nhịn được nữa sao? Tần Tử Mặc mới không tin, xem ra chuẩn bị có trò hay để xem rồi.

Nghĩ tới đây, hai mắt Tần Tử Mặc hưng phấn sáng lên, tính cách thích xem náo nhiệt không chê việc lớn khiến hắn kích động không thôi.

Hiếm khi nha, hiếm khi nha! Sinh thời còn có thể xem náo nhiệt của Leonard. Phải biết rằng vì hai người cùng tuổi, gia thế cũng tương đương, làm con nhà người ta Leonard cũng quá khiến người sinh hận. Tần Tử Mặc chính là một trong những nạn nhân như vậy, tuy sau này hai người trở thành bạn bè, nhưng đối với Leonard người này Tần Tử Mặc vẫn luôn chờ đợi cơ hội chơi xỏ hắn một phen.

"Cậu đừng quên báo đáp tôi nha." Cắn cái thìa, Tần Tử Mặc lặp lại lần nữa, nếu Leonard dám bội ước với hắn, hắn sẽ tuôn ra hết những gì về hắn, hơn nữa tại trong giới không tiếc sức mình tuyên dương chuyện này cho hắn.

"Được" Leonard cười lạnh, hận không thể đem bàn ăn ném qua, nghĩ thầm nếu không phải Lạc Vân Thanh ở đây, chắc chắn hắn sẽ cho người biết hoa vì sao lại đỏ như vậy.

"Vậy tôi đi đây." Kiếm được một cái hứa hẹn, Tần Tử Mặc tuy còn muốn lưu lại xem náo nhiệt, nhưng rốt cuộc nhát gan, không dám tiếp thu lửa giận của Leonard, hắn chạy nhanh như chớp.

"Hắn tới làm gì?" Ngây người không đến năm phút đồng hồ cầm bát cơm liền chạy, Lạc Vân Thanh tỏ vẻ Tần Tử Mặc như vậy cực kỳ hủy diệt hình tượng của hắn trong lòng mình. Vị công tử ca này thiết lập tính cách nếu nhớ không lầm thì là hào môn quý công tử đi, hôm nay sao lại kỳ lạ như vậy, nếu như bị fan của hắn biết có phải sẽ xuất hiện đại quy mô rớt phấn hay không?

"Không biết, ăn no chưa? No rồi thì chúng ta về?" Không đi thì còn không biết sẽ gặp phải ai nữa, tuy người biết thân phận của Leonard không nhiều lắm, nhưng vẫn phải có, hôm nay hiện ra một cái, ai biết còn có cái thứ hai xuất hiện hay không.

"Ừ ừ, chờ tôi ăn xong hai miếng đã." Lạc Vân Thanh nâng bát hai ba ngụm ăn nốt phần cơm không còn nhiều lắm, đem bộ đồ ăn đặt tại vị trí quy định, sau đó cùng Leonard trở về phòng.

Khoa thực vật học rút được phòng ngủ hai người tốt nhất, nhưng vì khoa thực vật năm nay tới là số lẻ, cho nên là đội trưởng cậu được mọi người cho hưởng thụ một chút, vì thế một phòng đơn cho cậu ở một mình một phòng.

Mà khoa của Leonard lại rút phải phòng kém hơn một bậc, lúc ấy Lạc Vân Thanh nghĩ hai người là bạn cùng phòng, hiện tại còn là đồng đội, hơn nữa Leonard còn là đội phó tiểu đội Thực Vật, cho nên để hắn đi theo mình, vì thế hai người vẫn là cùng một phòng, hiện tại xem ra khá tốt, dù sao hai người bọn họ cũng quen ở chung, cũng dễ thương lượng sự tình.

...........

Vì Lạc Vân Thanh quen thuộc hoàn cảnh địa cầu cổ, cho nên được người trong lớp nhất trí đề cử thành đội trưởng lần khảo hạch này, là một người đội trưởng cẩn trọng, cậu cảm thấy một đội ngũ thành công cần phải suy xét tất cả các mặt.

Top 10 trường đại học quy định, sinh viên liên hợp khảo hạch tiến vào cổ địa cầu có quy định nghiêm khắc vật tư mang theo, khảo hạch tổng cộng 7 ngày, nhưng mỗi người chỉ được mang một chai dịch dinh dưỡng, dựa theo lẽ thường mà nói một chai dịch dinh dưỡng chắc chắc sẽ không làm bạn chết đói, nhưng chắc chắn có thể khiến bạn đói tới mức mất đi lý trí.

Không muốn đói bụng chỉ có thể tự mình kiếm ăn, còn cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, thì đây là khảo nghiệm kỹ năng sinh tồn, đây mới là nguyên nhân căn bản khoa thực vật học vào năm nay được hoan nghênh như vậy.

Trừ đồ ăn ra, sinh viên tự chuẩn bị vật phẩm khác, chỉ có thể đựng trong ba lô trường học thống nhất phát cho, đựng không được thì không thể mang, đây cũng là các loại xỏ lá, rất nhiều người vốn dĩ chuẩn bị một đống đồ vật, kết quả lên tinh hạm lại bị phát cho một cái ba lô? Chỉ là loại ba lô bình thường hai quai, chỉ đựng một cái lều trại cũng không đủ, quả thực khiến người há hốc mồm, cuối cùng bất đắc dĩ đem một đống đồ vật đều thả tại ký túc xá của mình, chọn đồ vật quan trọng mang theo.

Còn vấn đề bạn muốn mang theo cái gì trường học cũng mặc kệ, dù sao mang đi không dùng được cũng tự mình gánh hậu quả là được.

Chuẩn bị đồ vật khác với những người khác, Lạc Vân Thanh liên hợp với người khoa thực vật tiến hành tính toán thần tốc, cuối cùng mới quyết định mang cái gì theo.

Đồ ăn chỉ có thể mang một chai dịch dinh dưỡng, vậy chắc chắn là phải tự mình tìm thực vật, bởi vậy dầu muối còn có gia vị bột ớt không thể thiếu; bên ngoài qua đêm phỏng chừng không ít ngày, lều trại quá lớn không mang theo được, vậy phải mang chút đuổi muỗi, dù sao ngải thảo đuổi muỗi tự nhiên mấy ngày này không nhất định có thể tìm được; mặt khác chính là dược phẩm, dụng cụ cắt gọt, vũ khí loại nhỏ, còn có mũ riêng nhiều công năng...những thứ này đều dựa theo đầu người chuẩn bị.

Vốn là đóng gói đặt chung với nhau, nhưng trường lại phát thống nhất ba lô, đám người Lạc Vân Thanh mỗi người mang theo một loại hàng, 80 sinh viên năm nhất thêm 30 sinh viên khóa trên và sinh viên khoa khác tổng cộng 110 người cùng nhau phân nhặt, động tác đều nhịp, lập tức đã làm xong, dẫn đầu lên tinh hạm.

Sau đó rút thăm phân phối phòng nghỉ ngơi, mà làm đội trưởng, Lạc Vân Thanh đem số phòng của mình báo cho mọi người, hơn nữa lệnh các tiểu đội trưởng mỗi ngày tới họp.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, 11 vị tiểu đội trưởng cầm một quyển sổ nhỏ, ở trong phòng Lạc Vân Thanh họp xong mới quay lại phòng mình.

Đám người đi rồi, Lạc Vân Thanh và Leonard mới nói tiếp đề tài lúc trước bị ngắt quãng.

"Có lẽ về sau đều cho sinh viên tới địa cầu cổ làm khảo hạch." Lạc Vân Thanh cảm thấy chính phủ Liên bang oanh oanh liệt liệt tổ chức top 10 trường đại học liên hợp khảo hạch chắc chắn có dụng ý khác, nếu chỉ đơn thuần là khảo hạch, không có khả năng lại đi phát sóng trực tiếp, thậm chí còn mời đạo diễn và ekip biên tập chỉnh sửa trình độ nội dung khảo hạch, khiến nó càng đáng xem hơn.

"Chúng ta chính là quân tiên phong." Leonard tán thành, cũng suy nghĩ sâu xa hơn.

Lần hoạt động này sẽ tổ chức cùng với quân đội, hơn nữa mức độ không thấp, là địa cầu cổ phát hiện cái gì phải tiến hành mở rộng? Hay là nói.....ở đâu đó đã xảy ra chuyện gì không thể để cho quần chúng biết, cho nên cần phải dựa vào lần phát sóng trực tiếp này rời đi lực chú ý của công chúng.

"Thôi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, vẫn là nghĩ cho tốt làm thế nào thăng cấp đi." Nghĩ nhiều cũng đau đầu, Lạc Vân Thanh tỏ vẻ có việc gì lớn cũng không liên quan tới mình, có nghĩ cũng vô dụng, cho nên suy nghĩ làm thế nào dành được thắng lợi, bắt được phần thưởng của quán quân mới quan trọng.

Đúng vậy, mục tiêu lần khảo hạch lần này của Lạc Vân Thanh là quán quân.

Phải biết rằng lần này Liên bang cư nhiên chơi lớn lấy ra một lọ dịch chữa trị bệnh gen trung cấp làm phần thưởng, đây chính là thứ tốt có tiền cũng không mua được, có thể cải thiện bộ phận gen nhỏ, có tác dụng cải thiện rất tốt đối với những người bị bệnh gen nhẹ, nhưng hiện tại sản lượng toàn bộ Liên bang còn chưa tới 10.000 chai, so sánh với hơn 100 tỷ dân, ví nó như muối bỏ biển cũng không sai.

Lạc Vân Thanh rất muốn có được lọ dịch chữa bệnh gen kia, không phải để che giấu tai mắt người khác, mà là cậu muốn xem một chút đồ vật được người tôn sùng này có tác dụng gì đối với cậu hay không, phải biết rằng bệnh gen từ trước tới nay đều là một thanh đao treo trên đầu cậu.

Chương 23: Trực tiếp vòng đấu loại

Tốc độ tinh hạm rất nhanh, từ tinh cầu Thủ đô đi tới Địa cầu cổ chỉ cần 26 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, khi loa phát thanh trong tinh hạm vang lên thông báo, mọi người không nhịn được chạy tới cửa sổ.

Nhìn hành tinh xanh vẫn luôn quay như cũ trong vũ trụ đen nhánh, trong lòng mỗi người đều chấn động, kêu gọi đến từ huyết mạch khiến người cảm thấy giờ phút này địa cầu thực đẹp, so với bất cứ một tinh hệ nào mà bọn họ nhìn thấy trước kia đều mỹ lệ hơn rất nhiều.

"Đây là hành tinh mẹ của chúng ta sao?" Một sinh viên tự lẩm bẩm nói, mê muội nhìn tinh cầu 70% đều là biển kia.

"Đúng vậy, đây là hành tinh mẹ của chúng ta." Một quân nhân bên cạnh tự hào trả lời.

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ đi tới cổ địa cầu, nhưng mặc kệ là tới bao nhiêu lần, thân mật từ trong huyết mạch đối với nó cả đời đều không thay đổi, đây là điều những tinh cầu khác không thể cho hắn được.

Hắn rất khó tưởng tượng tổ tiên năm đó đã phá hủy nó như thế nào, sau đó rưng rưng rời đi khỏi nó, lưu lạc thiên nhai tìm nơi sống mới, nhưng hắn cũng may mắn, hành tinh mẹ từng chút tự mình chữa trị, trải qua mấy nghìn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, cuối cùng khôi phục lại, hiện tại thậm chí còn có thể nghênh đón sinh mệnh hậu đại trở về.

Từ xa tới gần, tận đến khi chui qua tầng khí quyển, Lạc Vân Thanh chưa bao giờ nhận ra rõ ràng như lúc này, bản thân đã trở lại, về tới địa cầu, về tới hành tinh mẹ.

Mười tinh hạm chở sinh viên của mười trường học dừng xuống một bãi biển phía nam Địa cầu,  từng trường rời khỏi tinh hạm theo trình tự, hơn nữa dưới sự sắp xếp của người phụ trách xếp thành một hàng lối chỉnh tề.

Nhắm hai mắt lại, cảm nhận gió biển mang theo một chút vị mặn, không biết vì sao Lạc Vân Thanh lại nắm chặt tay Leonard, nhưng sau đó lại buông ra.

Vốn dĩ đối với điều này Leonard cực kỳ cao hứng, còn chưa kịp làm gì lại bị thất vọng rồi. Chờ mười mấy cái hàng xếp xong, người phụ trách đi lên trước khán đài trên đài chủ tịch, nhìn những gương mặt xanh non nớt phía dưới, nhìn màn ảnh lộ ra nụ cười hiểu ý.

"Chào tất cả các bạn sinh viên, nơi này là hiện trường tổ chức cuộc thi khảo hạch của top mười trường đại học liên hợp - Địa cầu cổ, rất vui khi nhìn thấy mọi người ở chỗ này, hiện tại mời mọi người mở ra công cụ phát sóng trực tiếp của mình."

Ngày đầu tiên lên tinh hạm, mỗi người đều lĩnh công cụ phát sóng trực tiếp của mình, cũng dùng tài khoản Thiên Bác của mình đăng nhập vào trang web của Yêu video.

Hiện tại mấy chục nghìn người cùng nhau mở ra công cụ phát sóng trực tiếp, trường hợp như này có thể nói là cực kỳ đồ sộ, trên Yêu video vốn dĩ chỉ có một màn hình trên đài chủ tịch lập tức chia thành vô số màn hình nhỏ, mà mỗi nhân vật chính ở mỗi một màn hình đều là khác nhau.

Qua một hồi lâu, từng màn hình nhỏ này lại biến mất, một lần nữa xuất hiện khuôn mặt quen thuộc của người dẫn chương trình - ngôi sao nổi tiếng Vương Y Y.

"Các bạn khán giả đang xem, các bạn học, chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình cuộc thi đấu lần này -- Vương Y Y. Hiện tại mọi người đang xem hiện trường chuẩn bị thi đấu của top mười đại học - Địa cầu cổ."

Lúc này màn ảnh thay đổi, không chỉ quay chụp sinh viên xếp hàng và cả những hoàn cảnh cảnh tượng xung quanh.

"Tin mọi người cũng biết đây là lần đầu tiên top 10 trường đại học liên hợp khảo hạch, cũng là lần đầu tiên trường đại học khảo hạch lựa chọn phương thức phát sóng trực tiếp, mọi người có phải đã gấp không chờ nổi rồi phải không không? Trước tiên chúng ta tìm hiểu một chút quy tắc nhé."

"Thứ nhất, khảo hạch tổng cộng chia thành ba vòng, hai vòng đầu là để đào thải, dựa theo số lượng sinh viên đào thải, một vòng sau tính điểm, sinh viên trụ được đến vòng cuối cùng, dựa theo số điểm cao thấp đạt được sẽ quyết định ra quán quân, á quân và quý quân, sau đó tiến hành trao giải. Người xem có thể ở trên trang web phát sóng trực tiếp của Yêu video lựa chọn ra anh trai nhỏ hoặc chị gái nhỏ mà các bạn thích, thích người nào thì chớ quên ở trên Yêu video click tặng hoa cho bọn họ nha. Một đồng Liên bang một hoa tươi, cuối cùng sinh viên đạt được số lượng hoa tươi nhiều nhất có thể thêm vào phần thưởng, mặt khác lần thi đấu này Yêu video sẽ không lấy một xu tiền hoa hồng, sau khi công khai, 40% kim ngạch hoa tươi sẽ thuộc về người đạt được, 60% còn lại sẽ lấy danh nghĩa sinh viên quyên tặng các quỹ từ thiện."

Nghe đến đây đám sinh viễn vốn đang an tĩnh bỗng nhấc lên sóng to gió lớn, mỗi người đều xoa tay hầm hè, muốn đại triển quyền cước.

Nhìn thấy vậy, người dẫn chương trình mỉm cười, thân thiết giống như chị gái nhà bên, chờ tất cả mọi người đều an tĩnh lại mới tiếp tục nói chuyện.

"Vòng thi đấu thứ nhất -- vòng đào thải. Hạng mục thi đấu: Tìm kiếm chìa khóa. Thời gian: 30 giờ. Sinh viên tham dự lần này: 31.203. Số lượng chìa khóa: 10.000, địa điểm: Trong hải vực. Quy tắc thi đấu: trong vòng 30 tiếng đồng hồ tìm kiếm chìa khóa thăng cấp tại hải vực, hết thời gian trên trong tay ai có chìa khóa thăng cấp có thể thăng cấp, một cái chìa khóa giới hạn 1 người thăng cấp."

"Hiện tại, thi đấu bắt đầu, mời các bạn sinh viên lấy ra bản đồ đã được cấp cho lúc trước, bằng năng lực tìm được nơi thi đấu."

Vương Y Y vừa dứt lời, màn hình lại lần nữa bị phân chia thành hơn 30 nghìn màn ảnh nhỏ.

Có vài người không ngờ cứ như vậy liền bắt đầu khảo hạch, vẻ mặt ngơ ngác khiến khán giả đang xem livestream ồn ào cười to, sôi nổi chụp hình làm biểu tượng meme. Một lát sau cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại, đám người bắt đầu tản ra, mà lúc này Lạc Vân Thanh cũng triệu tập đội ngũ sinh viên của đội cậu lại đây, hỏi: "Có ai xem hiểu cái bản đồ này không?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận nghiên cứu, nhưng cuối cùng đều lắc đầu. Dù sao bản đồ kia chỉ có vài cái nét vẽ trừu tượng cùng một cái mũi tên màu đỏ, loanh quanh lòng vòng có thể khiến người chóng hết cả mặt, xem không hiểu mới là bình thường.

"Tôi cho rằng bản đồ này cũng chỉ là đang trêu đùa chúng ta mà thôi." Đường An gãi gãi đầu, đem bản đồ trên tay lăn qua lộn lại, nhưng cho dù nhìn thế nào cũng không nhận ra bản đồ này đang vẽ cái gì.

"Còn 10.000 người thăng cấp? Sẽ không phải đến lúc đó 5.000 người cũng không có đi? Đường còn tìm không thấy mà." Một nữ sinh lo lắng sốt ruột nói.

"Không đâu, phải tin tưởng bản thân, còn có 30 tiếng đồng hồ nữa cơ mà, có lẽ vận khí của chúng ta tăng cao, tùy tiện tìm một cái liền thấy thì sao?" Lạc Vân Thanh cười, nắm chặt bản đồ trong tay, nói rất lạc quan.

Phải biết rằng đối với loại trò chơi cần vận khí này, Lạc Vân Thanh sẽ không cảm thấy mình bị thua.

"Vậy hiện tại chúng ta làm gì? Nhìn bản đồ này thật sự cảm thấy không biết xuống tay từ chỗ nào."

"Trước đuổi theo đi? Cảm giác bị bỏ lại sau."

Bạn học vội vàng nhìn xung quanh không còn mấy người, liền cảm thấy không nên tiếp tục ngốc tại chỗ này nữa, những người kia có người xem hiểu bản đồ sao? Không thể cứ đứng không, mặc kệ thế nào cũng cứ cất bước trước đi đã?

Một nam sinh khác tùy tiện vươn vai, uể oải ỉu xìu nói: "Đuổi theo cũng vô dụng, tớ cũng không tin có người biết đường, đều là ruồi nhặng không đầu nơi nơi hoảng loạn, hơn nữa thời gian thi đấu 30 tiếng cơ mà, hiện tại vòng thứ nhất là vòng đào thải, sẽ không quá khó."

"Đúng rồi, bình tĩnh, cho dù người khác tìm được rồi, chúng ta còn có thể cướp, chúng ta nhiều người." Một nam sinh khác còn đang cúi đầu nhìn bản đồ thờ ơ nói.

Kết quả vừa nói ra những lời này, toàn bộ người đều quay đầu nhìn về phía hắn, Triệu Gia Doanh lau lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cho rằng mình nói sai, xấu hổ cười ha ha vài tiếng, trong lòng không ngừng thức tỉnh: Như vậy là không được! Phải yêu thương bạn học! Xem đi, hiện tại xấu hổ chưa. Ngay khi hắn không nhịn được vì vừa rồi mình không tốt mà xin lỗi, kết quả.....

"Đúng rồi, sao chúng ta lại không nghĩ tới nhỉ, còn có thể như vậy mà." Một nữ sinh hào khí tận trời vỗ đùi tỏ vẻ cực kỳ tán đồng.

"Đúng vậy, chúng ta có một đống người cơ mà, đến lúc đó thật sự không tìm thấy liền đi cướp, dù sao cũng không mất mặt, vừa rồi cũng không có quy định chúng ta không được cướp nha."

"Đến lúc đó chắc chắn không chỉ có mình chúng ta đi cướp, yên tâm, yên tâm."

"......"

Chỉ mỗi cái đề tài cướp hay không cướp này, mọi người thảo luận cứ gọi là khí thế ngất trời, căn bản không phát hiện mấy sinh viên đang lắc lư xung quanh bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt, tức khắc biến sạch, tốc độ cứ gọi là nhanh như bị ma đuổi, thật sự là khiến người nhìn mà than thở.

Giống như sợ chậm một chút, sẽ thật sự không có lực đánh trả bị người đè trên mặt đất cướp bóc luôn vậy.

(づ ̄3 ̄)づ╭❤~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info