ZingTruyen.Info

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 182 +183 #

bilundethuong

Chương 182: Đau lòng quá mà ~~

Qua một tháng học và rèn luyện với thời khóa biểu ma quỷ đám học sinh trong lớp học hè đã hoàn toàn thay đổi chỉnh thể về tinh khí tinh thần, trước kia các tiểu thư thiếu gia được nuông chiều từ bé chán ghét học tập hiện tại một đám bị cải tạo thành nhiệt tình yêu thích học tập, nhiệt tình yêu thích làm việc.

Vì thế làm một nhân viên ngoài biên chế khi thì rảnh khi thì không rảnh, Lạc Vân Thanh vào một lần đi ra khỏi phòng thí nghiệm đến lớp học hè lôi đám học sinh vừa mới kiểm tra xong đang ủ rũ cụp đuôi ra ngoài "hoạt động một chút", lao dật kết hợp.

"Đừng thở ngắn than dài, thi cử kiểm tra cũng chỉ là một hình thức kiểm nghiệm lại thành quả học tập mà thôi, lần này kiểm tra không tốt thì nỗ lực hơn là có thể tốt hơn." Nhìn một đám thiếu niên giống như ông cụ non giờ phút này đang thở ngắn than dài, Lạc Vân Thanh dở khóc dở cười an ủi.

Nhưng đáng tiếc chính là học thần không hiểu bi ai của đám học tra, cách an ủi này cơ hồ không có hiệu quả, đặc biệt là khi bọn họ nghiêm túc học tập nhưng.....thành tích cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Muốn một người kiêu ngạo tùy hứng từ trong đáy lòng thừa nhận bản thân không bằng người khác là một việc rất khó, trước kia thành tích học tập của bọn họ không tốt bằng người khác còn có thể dùng biện pháp thắng lợi tinh thần, khinh thường mà nghĩ nếu mình chịu nghiêm túc học tập chắc chắn sẽ như thế này như thế kia, nhưng hiện tại bọn họ nghiêm túc học tập, kết quả vẫn không bằng người khác, nếu chênh lệch ít thì cũng thôi, nhưng nếu chênh lệch quá lớn thì sao?! Phải đối mặt làm sao đây?

Mang theo loại tâm trạng buồn lo vô cớ này, hiếm khi có được nửa ngày nghỉ các thiếu niên tập thể lâm vào lo lắng âu sầu.

"Mọi người tỉnh táo lên nào, kiểm tra xong cũng đừng nghĩ nhiều, cứ nghĩ mãi chuyện này ngoại trừ ảnh hưởng tới tới tâm tình ra thì còn có lợi ích gì? Nếu thật sự kiểm tra kém thì về đọc nhiều sách một chút." Thái Tử Thành nhịn không được khuyên bảo.

Ở chung một tháng, quan hệ giữa đám trợ lý bọn họ cùng với mấy thiếu niên này đã tốt lên không ít, cho nên nói chuyện cũng không khách khí.

Triệu Gia Doanh là người có quan hệ tốt với Triệu Minh, nhìn Triệu Minh trực tiếp trợn trắng mắt: "Triệu Minh cậu cũng đừng đi đầu than ngắn thở dài, bản thân mình mình biết, cậu lần này cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, có thể không đội sổ là tốt lắm rồi, chỉ có thể cố gắng từng chút một thôi."

Lúc này toàn bộ mọi người nở nụ cười.

Đúng là cơ sở của Triệu Minh rất kém, thậm chí có thể nói là kém nhất trong lớp, nhưng hắn còn coi như thông minh, sau khi nghiêm túc học tập tốc độ tiến bộ rất nhanh, hơn nữa hắn thể năng tốt, tuy hắn cũng không có một thân hình cường tráng, nhưng ở rất nhiều lần huấn luyện thể năng đều đứng đầu.

"Các cậu cười cái gì mà cười! Nói tôi kém có người có thể so được với tôi không?" Thấy mọi người đều đang cười hắn, Triệu Minh tức giận giậm chân.

"So được chứ, chắc chắn là so được."

"Ai nha đây là kiểm tra tổng hợp cậu còn tưởng là kiểm tra thể năng sao? Giỏi hơn cậu có gì mà lạ, không bằng cậu mới là lạ chứ?"

"Các cậu...." Nhìn dáng vẻ bỉ ổi của mọi người, Triệu Minh tức giận tái hết cả mặt.

Cuối cùng vẫn là Vương Phiên Phiên mềm lòng, thấy mọi người bắt nạt Triệu Minh như vậy liền đứng ra pha trò: "Mọi người đều có tiến bộ, chắc chắn kiểm tra tốt hơn lúc mới bắt đầu, về sau nỗ lực sẽ càng tốt hơn, hiện tại đi ra ngoài chơi thì vui vẻ một chút, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ ~~"

Phạm Thắng Cao đang ăn vụng nghe vậy liên tục gật đầu: "Mấy đứa chính là không biết hưởng thụ, mang mấy đứa đi hưởng phúc còn không biết hưởng."

Mọi người: "......" Một lời khó nói hết nhìn Phạm Thắng Cao đang ăn vụng quả sơn trà.

Này CMN là đùa mình à? Hưởng phúc? Ra hái đồ vật kêu là hưởng phúc?

Đã thế Phạm Thắng Cao còn cười: "Nhìn dáng vẻ này của mấy đứa còn không tin? Mấy đứa cho rằng đây là cây sơn trà bình thường sao? Đây chính là sơn trà mà người khoa thực vật học nhân giống, rất là tốt!"

"Thật hay giả? Trường học trồng sao?" Kiếm Lỗi nhỏ giọng hoài nghi một câu.

Nào biết Lạc Vân Thanh lại nghe được, chỉ thấy cậu lột một quả sơn trà bỏ vào trong miệng, híp mắt ăn xong mới trợn mắt nhìn về phía học sinh nói chuyện: "Đương nhiên là thật, tất cả thực vật trong học viện Liên bang đệ nhất đều là do sinh viên khoa thực vật học tự tay gieo trồng, tự tay xử lý, sau khi thu hoạch giá thấp bán cho nhà ăn trường học và các sinh viên."

Mấy ngày hôm trước đã được ăn cơm vẫn luôn thèm nhỏ dãi đồ ăn trong nhà ăn của học viện Liên bang đệ nhất, các thiếu niên sau khi nghe được cả người đều sửng sốt.

Thì ra đồ ăn mà hắn mua được coi như trân bảo lại là do người khoa thực vật học làm ra? Những thực vật ven đường tưởng là cỏ dại này cư nhiên là có thể dùng làm đồ ăn sao?

Mọi người: Người khoa thực vật học này cũng lợi hại quá nhỉ?

Trong khi một đám người đang cảm thán khoa thực vật học lợi hại, không hiểu sao Kiếm Lỗi sa điêu lại lần thứ hai gãi gãi đầu mình, không khống chế được lại lần nữa mở miệng nói: "Giá không rẻ mà, nhà ăn của các anh bán đồ ăn đều không hề rẻ!" Để thể hiện càng rõ ràng hắn còn cố ý bổ sung thêm một câu: "Đồ ăn trong nhà ăn rất đắt, gần bằng với đồ ăn ở nhà hàng ăn cao cấp bên ngoài."

Mọi người: "......"

Lạc Vân Thanh & bốn người tổ trợ giáo: "......"

Người này thật khiến người một lời khó nói hết.

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tuy muốn nói cậu đang chú ý tới cái qué gì vậy, nhưng bọn họ bỗng nhiên muốn biết câu trả lời, vì thế tập thể quay đầu nhìn về phía tổ năm người ăn vụng. Cuối cùng bằng một câu giải thích "Mấy đứa hiện tại không phải sinh viên trường bọn tôi." của Lạc Vân Thanh hoàn mỹ kết thúc bằng một dấu chấm tròn.

Không phải sinh viên trường các anh cho nên không thể hưởng thụ đồ ăn giá rẻ tự rước lấy nhục mọi người: "......"

Mẹ nó tức quá, nhưng lại không thể biện giải, không kiên cường!

Tuy bọn họ hiện tại đi học ở trong học viện Liên bang đệ nhất, tuy trong đám bọn họ có rất nhiều người có ba mẹ là sinh viên tốt nghiệp từ học viện Liên bang đệ nhất, nhưng mà! Bọn họ không phải! Bọn họ chỉ đi cửa sau tiến vào đi học mà thôi, không có thân phận nào khác.

Lần đầu tiên bị một câu kích khởi hừng hực hùng tâm tráng chí, ở đây không ít người bởi vì câu giải thích nhẹ nhàng bâng quơ của Lạc Vân Thanh này mà không chịu thua quyết định phải thi đậu vào học viện này, cuối cùng thật đúng là có không ít người sau khi trở về vì cái mục tiêu này phấn đấu không biết ngày đêm trả giá không biết bao nhiêu mồ hôi về sau rốt cuộc thành công ăn được "cơm giá rẻ cho sinh viên" trong nhà ăn.

......

"Không có ngoại lệ, mỗi người chỉ có thể lấy 10 lá sơn trà và 5 cân quả sơn trà, hái nhiều hơn cũng không thể mang đi."

Thấy mọi người hái giống như nghiện mà không ngừng tay, Lạc Vân Thanh bình tĩnh mở miệng.

"Anh Lạc đừng keo kiệt chứ, nhiều cây sơn trà như vậy cơ mà, bọn em có thể hái được bao nhiêu chứ, chút xíu này có làm sao đâu?"

"Đúng vậy, cây sơn trà này đều là lá cây, nhưng các anh chỉ cho bọn em mỗi người 10 lá, có ít quá không, còn cả quả sơn trà này nữa cũng chỉ có 5 cân, căn bản không đủ ăn, cho nhiều một chút đi."

Lạc Vân Thanh lạnh lùng từ chối yêu cầu của bọn họ, cười cười lại lần nữa đâm kim vào tim bọn họ: "Thực vật của học viện Liên bang đệ nhất không bán ra ngoài, muốn mua thì chờ mấy đứa thi đậu rồi cầm thẻ sinh viên đi tới chỗ giao dịch của trường mà mua. Kỳ thực mấy đứa phải biết thỏa mãn, phải biết rằng mấy đứa vẫn là nhóm người ngoài đầu tiên có thể được mua đồ vật của trường bọn anh đấy, đây vẫn là xem mấy đứa hiện tại học thêm ở trường, mà trưởng bối trong nhà đa số đều là sinh viên tốt nghiệp từ trường ra nên không coi là người ngoài hoàn toàn, các lãnh đạo sau khi thương lượng mới cố mà phá lệ một lần bán cho mấy đứa, nếu không mấy đứa có tiền cũng không có mà mua đâu."

Một nhát dao đâm thẳng vào tim!

Trái một câu người ngoài trường, phải một câu không có mà mua, sao nghe vào lại hụt hẫng như thế, tuy mọi người hiện tại thoạt nhìn vẫn hi hi ha ha nói nói cười cười, nhưng chung quy vẫn là để bụng.

Bị nói cho không còn cách nào khác các thiếu niên ngoan ngoãn lấy bình rượu mà Lạc Vân Thanh phân cho trở lại phòng học cùng cậu học ủ rượu, một phen lao động cần cù vất vả cuối cùng cũng coi như xong, bọn họ ôm bình rượu sơn trà đã được niêm phong kín xách theo một túi lá sơn trà ngồi trên ong nghệ nhỏ về khách sạn.

Nhưng tới thời gian nên đi ngủ rồi, nhớ lại những chuyện xảy ra lúc ban ngày, lại có một đống người không thể ngủ được.

Rèm cửa ngoài ban công còn chưa kéo hết, cho nên ánh trăng ánh sao xuyên qua khe hở của bức rèm tiến vào phòng, một ít còn bò lên trên đèn treo, phát ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng vẫn chói mắt như cũ.

Triệu Minh một chút cũng không ngủ được, nằm ở trên giường mềm mại mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà.

Bỗng nhiên, Triệu Minh ngồi dậy, mở đèn chiếu sáng trong nhà lên, suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho ba Triệu.

Ba Triệu con đang tăng ca nhìn thấy cuộc gọi của con trai đã lâu chưa liên lạc với mình còn ngốc một hồi, phản xạ có điều kiện nhìn thời gian, phát hiện đã 11 giờ tối, biết tới "thời gian ma quỷ làm việc và nghỉ ngơi" hắn đương nhiên biết hiện tại là thời gian ngủ của thằng con.

Cho nên con trai nhà mình là có chuyện quan trọng muốn tìm mình sao?

Nghĩ tới đây, ba Triệu lập tức tiếp nhận cuộc gọi, hơn nữa lên tiếng hỏi: "Triệu Minh con sao thế?"

Triệu Minh: "......" bị điên rồi!

Nhìn ba già đã lâu không quan tâm tới mình, Triệu Minh bỗng nhiên nghẹn lời, lời nói vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn lại không nói ra khỏi miệng được.

"Con, con sẽ, con sẽ à ừm...."

"Con làm sao vậy?" Con trai dáng vẻ ấp a ấp úng rõ ràng khiến ba Triệu càng thêm lo lắng.

Phải biết là từ khi lớp học hè bắt đầu tới giờ, ngoại trừ mấy ngày đầu Triệu Minh còn muốn gây sự chết sống muốn tìm hắn ra, những lúc khác không thấy hắn đi tìm mình, đặc biệt là hai tuần vừa rồi, ngay cả điện thoại cũng không gọi tới khiến cho ba Triệu còn có chút thương tâm. Đương nhiên quan trọng nhất chính là ban huấn luyện viên và trợ giáo mọi người đều phản hồi tình hình của Triệu Minh cho hắn, biết Triệu Minh trong lớp biểu hiện rất tốt, ba Triệu biết con trai chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm mình, nhất định đã xảy ra việc gì rồi.

"Con cứ nói từ từ." Ba Triệu rất sốt ruột, nhưng có thể nhìn ra hắn đang khống chế tốc độ nói chuyện của mình, sợ dọa đến Triệu Minh.

Thôi mặc kệ chết thế nào cũng là chết, Triệu Minh dứt tâm hung ác, nhắm mắt lại nói liền một hồi: "Ba, con quyết định muốn thi vào học viện Liên bang đệ nhất ba đừng khuyên con việc con quyết định rồi sẽ không bởi vì ba khuyên con mà con sẽ thay đổi ba nhìn đi con chắc chắn có thể thi đậu cứ như vậy nhé trước không hàn huyên nữa con muốn đi ngủ tạm biệt.''

Nói xong Triệu Minh ngắt máy liên lạc, để lại ba Triệu tay còn đang cầm thiết bị đầu cuối hai mặt nhìn nhau.

Con trai đây là làm sao vậy? Vì sao đột nhiên thông suốt muốn hăng hái nỗ lực học tập?

Thôi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, ha ha ha, học viện Liên bang đệ nhất à, thằng nhóc thối này cũng thật có chí khí! Mặc kệ có thi đậu hay không, có cái chí khí này ít nhất cũng có thể thi đậu vào một trường không quá kém nhỉ?

Ba Triệu đột nhiên trở nên hưng phấn, đột nhiên đứng lên khỏi ghế, cũng không làm việc nữa, cứ đi qua đi lại trong phòng làm việc, cuối cùng tốc độ đi lại càng lúc càng nhanh, sau đó còn không khống chế được bản thân "đùng" một tiếng nhảy dựng lên, dáng vẻ ngây ngô cười khà khà hoàn toàn không có vẻ ổn trọng thành thục như ở trong công ty lúc trước.

Không được, tin tức tốt như này không thể chỉ có mỗi mình mình biết, phải chia sẻ cho mọi người mới được.

Vì thế hắn "cẩn thận" đăng nhập vào nhóm phụ huynh của lớp học hè, trăm phương nghìn kế đem đề tài nói chuyện phiếm hướng tới phương diện con trai, kết quả phụ huynh trong nhóm cư nhiên khó hiểu mà phối hợp, mấy người mới nói chưa tới hai câu liền chính thức bắt đầu tiến vào đề tài, mỗi người đều trong tối ngoài sáng khen ngợi.

Ái chà chà thằng nhóc nhà tôi hôm nay cư nhiên nói với tôi muốn thi vào học viện Liên bang đệ nhất, ha ha ha, với thành tích như vậy của nó mà có thể sao, tôi liền khuyên nói phải thực tế một chút, trước tiên đặt mục tiêu thấp một chút chờ tới khi tiến bộ rồi mới quyết định mục tiêu cao hơn.

A trùng hợp như vậy sao? Đứa con gái nhà tôi hôm nay cũng nói như vậy! Trước kia ở nhà nó được mẹ nuông chiều, cô gái nhỏ ngay cả đọc sách cũng ngại vất vả, lúc ấy thành tích kém đến nỗi khiến tôi tức giận cơm cũng ăn không vào, hiện tại lớn rồi, đều biết phải đọc sách, mới vừa rồi còn nói với tôi muốn thi vào học viện Liên bang đệ nhất làm đàn em khóa dưới của ba nữa chứ, ha ha không phải tôi muốn đả kích nó, nó lần trước mới kiểm tra đứng thứ ba, cách cái mục tiêu này vẫn còn có chút chênh lệch.

Con gái của tôi cũng muốn thi vào trường này, hai ngày trước con gái tôi ho khan, hôm nay thầy giáo liền dẫn bọn chúng đi hái lá sơn trà để bọn nó nấu nước uống, mới vừa rồi nó nói với tôi sau khi uống xong một lát liền không ho nữa, tuy lá sơn trà này hiệu quả nhưng rốt cục không phải  sinh viên của học viện Liên bang đệ nhất nên không có tư cách mua, nó biết tôi và mẹ nó gần đây ho nhiều vì thế đem lá sơn trà dư lại chuyển phát nhanh về cho tôi, còn nói sang năm liền thi vào khoa thực vật học của trường này, thi đậu liền có thể thường xuyên mua chút lá sơn trà cho tôi và mẹ nó nấu nước uống.

Ba Triệu vốn định khoe ra không ngờ ngược lại bị cướp sân khấu: "......"

Đậu xanh rau má hiện tại kỹ thuật khoe khoang của người khác đã cao cấp như vậy rồi sao??? Có phải mình đã thua rồi hay không?

Chương 183: Giải thưởng Noah

Từ lúc lễ trao giải Đế thưởng dùng hình thức truyền hình trực tiếp, các lễ trao giải khác liền sôi nổi học tập theo nó, ngay cả màn kịch lớn tối nay -- giải thưởng Noah cũng không ngoại lệ.

Là một trong hai giải thưởng lớn về nghiên cứu khoa học nổi tiếng nhất Liên bang, độ chú ý toàn dân với giải thưởng Noah cực kỳ cao, chỉ thấy trên Thiên bác ngày thường đều là tin tức liên quan tới minh tinh, người nổi tiếng trên mạng, hôm nay sớm đã thay đổi chóng mặt.

Nội dung 10 vị trí đầu trên hot search cơ hồ là tin tức liên quan tới Noah thưởng lần này, còn thừa hai ba cái là liên quan tới đại diện giá trị sắc đẹp của nhóm nghiên cứu khoa học được dân chúng đưa ra ôn tập phổ cập.

Nói tới đại diện giá trị sắc đẹp của giới nghiên cứu khoa học không thể không nhắc tới Lạc Vân Thanh.

Vốn dĩ cậu đã sắp thành công bị mọi người "lãng quên", kết quả một cái status giá trị sắc đẹp và một status giá trị may mắn lại lần nữa thành công trợ giúp những người vốn đã quên đi cậu nhớ lại một cọc này.

Những tài khoản marketing đó tranh nhau chia sẻ # Lạc Vân Thanh cẩm lý hình người# khiến mọi người hoàn toàn nhớ lại những vận may khiến người líu lưỡi của của Lạc Vân Thanh, hơn nữa một vài nhà khoa học có trong danh sách đề cửa lại giống như nói đùa cùng chia sẻ cẩm lý, lần này thì hay rồi, giống như dầu đang sôi sùng sục lại đổ thêm một đống nước vào, tin tức về Lạc Vân Thanh lập tức bùng lên.

Vì thế tại thời khắc huy hoàng của các ngôi sao nghiên cứu khoa học, trái ngược với những người khác, Lạc Vân Thanh tuổi còn trẻ hơn nữa địa vị không rõ ràng có thể nói là độc lập phong tao, một bộ phận fan trung thành của cậu giống như truy tinh đuổi theo cậu tới tận thảm đỏ Noah thưởng.

Bọn họ giơ lên đèn tiếp ứng sáng ngời, trên khuôn mặt trắng nõn dán lên tên của cậu, lộ ra nụ cười rạng rỡ, chỉnh chỉnh tề tề quy quy củ củ ngồi ở hai bên thảm đỏ chờ thần tượng của mình.

Vì thế thảm đỏ Noah thưởng xuất hiện một thời khắc mang tính lịch sử, vốn dĩ các phóng viên của tạp chí học thuật đã đứng vững gần thảm đỏ, cư nhiên bị fan của Lạc Vân Thanh công lược lui xuống!

Các cô dùng kinh nghiệm chiếm chỗ phong phú của mình chiếm lấy vị trí tốt nhất, sau đó nhìn vẻ mặt sửng sốt của các phóng viên, cực kỳ ngượng ngùng liên tục xin lỗi hơn nữa nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhường tầm nhìn rõ ràng cho các phóng viên.

【Mọi người:......Đây là cái tao thao tác gì vậy? Đám fan này thật sự là fan, đám phóng viên này thật sự là phóng viên sao? Ở trong ấn tượng của tôi các phóng viên hẳn là rất trâu bò chứ, vì sao dễ dàng bị công hãm như vậy?】

【Mọi người: Ừm ừm, có lẽ vì đây là phóng viên báo học thuật không phải là phóng viên giải trí đi? Có lẽ người ta từ trước tới nay chưa thấy qua trường hợp như vậy cũng không chừng? Ngẫm lại có phải có thể lý giải hay không? Nhưng mà.....không hiểu sao muốn cười, ha ha ha ha~】

【Mọi người: Nơi truy tinh hài hòa nhất trong lịch sử.jpg, anh em đứng sau đi, cái gì bạn không nhìn thấy? Được rồi chúng tôi liền ngồi xuống, hiện tại thấy được rồi chứ?】

Trong khi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp đang trêu chọc, fan của Lạc Vân Thanh vốn  đã cực kỳ đứng đắn đứng bên cạnh thảm đỏ, cuối cùng chậm rãi biến thành cực kỳ đứng đắn ngồi xổm ở cạnh thảm đỏ, cũng không phải vì chân mỏi không muốn nhúc nhích, mà là vì....chân mềm rồi.

Phải biết rằng bọn họ chỉ là tộc truy tinh mà thôi!

Những nhân vật lớn mà ngày thường bọn họ có thể nhìn thấy trong đời thực cao nhất cũng chỉ là các đại minh tinh, nhưng hiện tại....nhìn một những gương mặt quen thuộc đã từng xuất hiện trên sách giáo khoa và chỉ có mặt ở trên bản tin thời sự, mọi người chân mềm.

Fan Lạc Vân Thanh: Đột nhiên sợ hãi.jpg

"Mọi người đừng ồn ào, đừng ồn ào nữa, nhớ rõ ổn định, Vân Thanh sắp tới." Một anh trai béo dùng giọng nói run rẩy nói với mọi người, rõ ràng hắn cũng bị dọa rồi.

Anh trai béo: Hối hận.jpg

Quả nhiên truy tinh không thể truy tới lễ trao giải Noah thưởng! Tuy đã biết là có những người nào sẽ tới, nhưng khi thật sự nhìn thấy bọn họ vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, lễ trao giải này cũng quá khảo nghiệm người đi?

"Anh béo, anh thấy Blogger nổi tiếng phía đối diện kia không? Chính là lúc trước ở liên hoan phim gây ra cuộc tranh cãi giữa các fan của các đại minh tinh ấy, đậu xanh, hắn hiện tại ngoan như chim cút."

Anh béo ngầm hiểu nhìn qua, quả nhiên thấy vị Blogger có lời nói và việc làm không đúng đắn kia, nhưng mà.....hôm nay người ta thực không bình thường, hắn cư nhiên rất nghiêm túc làm phát sóng trực tiếp? Không chỉ nói nhỏ, thậm chí lời nói việc làm còn không tồi?!

Cùng ở chung một chỗ mọi người trong lòng biết rõ đây là vì sao, anh béo cũng không quá đáng đi cười nhạo người khác, dù sao bản thân hắn còn chân mềm đứng không nổi, chỉ có thể đoan chính ngồi máy móc mà múa may gậy tiếp ứng, cho nên lấy đâu ra thể diện đi cười nhạo người khác!

Người này tôi biết, người này tôi cũng biết, người này tôi lại biết.....

Dưới sự dẫn dắt của anh béo, đám fan của Lạc Vân Thanh trở thành fan của mọi người, mỗi một người đi qua thảm đỏ bọn họ đều nhiệt tình múa may gậy tiếp ứng, cười cho mọi người làm một vài động tác cố lên, dáng vẻ nhiệt tình giật mình kia khiến một vài người đang xụ mặt thành công bị chọc cười.

【Mọi người:.....Đây là fan của Lạc Vân Thanh hay là fan mà bên chính phủ mời thế? Sao bọn họ  đối với ai cũng hô cố lên thế?】

【Mọi người: Ừm ừm......có lẽ đây là fan bá đặc biệt có tố chất trong truyền thuyết đi? Đúng là đừng nói còn rất là hài hòa, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng truy tinh hài hòa như vậy, cũng không biết sau khi Lạc Vân Thanh xuất hiện bọn họ còn có thể hài hòa như vậy nữa hay không.】

Đề tài này vừa ra, một hàng dài người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn sôi nổi viết "Sẽ không", "Chắc chắn là không", "Nếu còn như vậy tôi sẽ phát sóng trực tiếp ăn tường (cớt)"......các thứ, kết quả vừa mới phát ra đã bị vả mặt......

Anh béo: "Lạc Vân Thanh tới!"

Nghe được anh béo nói, fan của Lạc Vân Thanh ở đây lập tức trở nên phấn chấn.

Bọn họ không dám đứng dậy sợ ảnh hưởng tới tầm mắt của người phía sau, lại không dám tùy ý đi lại sợ bị các lão đại bước trên thảm đỏ thấy tiện đà có ấn tượng không tốt với thần tượng của mình, vì thế bọn họ chỉ có thể thấp thỏm ngồi dưới đất, dùng tư thái tự cho là người khác không nhìn không thấy thực tế là mọi người đều thấy ở đó lén lút mà ngó dáo dác.

"Tới rồi."

Khi Lạc Vân Thanh đến phát hiện fan của mình toàn bộ giống như học sinh tiểu học đi học ngoan ngoãn ngồi yên, khi cậu đi qua cũng không ồn không ào không thét chói tai, chỉ dùng mạng già đong đưa gậy tiếp ứng trên tay, chỉnh chỉnh tề tề lên tiếng cố lên khiến cho cậu không khỏi đứng yên, quay đầu, mỉm cười.

......

"Vân Thanh, những người ở cửa đó đều là fan của em sao?" Ân Kỳ và Satun thấy lạ trở về nhìn thoáng qua, đây vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy trong lễ trao giải có fan có kỷ luật như vậy.

Ăn mặc thống nhất quần áo, cầm thống nhất gậy tiếp ứng, trên mặt còn dán tên học trò của mình! Lại còn không ồn không ào chỉ hô cố lên.

Thật thú vị.

Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, sờ sờ cái mũi, có chút tự hào lại có chút ngượng ngùng trả lời: "Vâng, bọn họ đều là fan của em."

Trưởng bối xung quanh gật gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Đám fan này của em được đấy, có tố chất, so với đám fan của những minh tinh kia tốt hơn nhiều, vừa rồi khi thầy đi qua còn có mấy cô bé gọi tên của thầy, nói thầy cố lên nữa.

Nghe xong lời này, Ân Kỳ kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông một cái, sau đó cười trêu ghẹo: "Đấy không phải là do người ta khen ông, bảo ông cố lên sau đó ông mới nói lời hay về những fan đó chứ? Ông Vương có qua có lại cũng không phải như thế nha."

Ông Vương nghe được liên tục phất tay, trợn tròn hai mắt không vui nói với Ân Kỳ: "Đi đi đi, lão già này ông thật không biết nói chuyện."

Hai người bừa bãi đùa giỡn người khác cũng không coi là thật, dù sao bọn họ có tiếng là tình cảm tốt.

"Vân Thanh dạo này em thế nào? Có hứng thú qua phòng thí nghiệm của thầy coi một chút không? Thiên phú của em tốt như vậy đừng liều mạng ở chỗ của hai lão già Ân Kỳ và Vương Tú Nông làm gì." Ông Vương vung lên cái batoong muốn thọc gậy bánh xe.

Một cái bảo bối như vậy ai mà chẳng thèm muốn? Sớm biết vậy lúc trước đã đồng ý tới học viện Liên bang đệ nhất dạy học một hai năm! Sao lại từ chối sớm như vậy làm gì!!!

Nghĩ tới đây ông liền tức đến đau lòng, ông trời giống như muốn đối đầu với ông, vừa mới từ chối lời mời của học viện Liên bang đệ nhất xong lại ra một cái sinh viên Lạc Vân Thanh này, ai có thể nghĩ khoa thực vật học của học viện Liên bang đệ nhất u ám nhiều năm như vậy cư nhiên thực sự có ngày trở mình, lại còn không phải chậm rãi nỗ lực trở mình, mà là "bùm" một tiếng từ dưới mặt đất mọc lên trên cao vạn trượng.

Mới ngắn ngủi một năm, kiến thức dự trữ của đám tân sinh kia còn nhiều hơn cả sinh viên sắp tốt nghiệp người ta, hơn nữa năng lực động thủ cũng rất là cao.

Nghĩ tới đây ông Vương thật sự thống khổ vạn phần, cảm thấy bản thân bỏ lỡ 10 tỷ.

Ân Kỳ: "Hứ, cái phòng thí nghiệm rách nát kia của ông còn muốn mời người khác sao? Ông không biết xấu hổ nói ra nhưng người ta cũng ngại đi đồng ý."

Ông Vương: "....." rất là muốn phản bác, nhưng so sánh với phòng thí nghiệm của Ân Kỳ, phòng thí nghiệm của mình đúng là đơn sơ khiến ông Vương không có cách nào để phản bác.

Không muốn cùng làm việc xấu Lạc Vân Thanh không mở miệng, nhìn hai người đấu võ mồm vài phút sau đó trong ánh mắt hận không thể thay vào chỗ đó của ông Vương, đỡ Ân Kỳ đi tới chỗ ngồi của khách mời có trong danh sách đề cử, trước khi đi cậu còn nghe được ông nói với người ta: "Lão già Ân Kỳ này đúng là chó ngáp phải ruồi, sinh viên tốt như vậy cư nhiên bị lão tóm được, ông trời...."

......

Tham dự lễ trao giải Noah thưởng ngoại trừ các nhà khoa học lớn nổi tiếng Liên bang ra còn có các lãnh đạo cao tầng của các ban ngành liên quan của chính phủ Liên bang.

Nhìn một loạt các nhà khoa học quen thuộc đi lên sân khấu nhận thưởng, trong lòng Lạc Vân Thanh có một chút cao hứng lại có chút tiếc nuối.

Cậu vì tất cả những người có thể bắt được giải thưởng mà cao hứng, nhưng cũng vì người không bắt được giải thưởng mà tiếc nuối, trong mắt cậu có thể được đề danh Noah thưởng đều là người vô cùng lợi hại, thành quả nghiên cứu khoa học của bọn họ đủ để mang tới thay đổi rất lớn cho thế giới này, nhưng đáng tiếc chính là nhiều người được đề cử như vậy chỉ có thể chân chính một người có thể đoạt giải.

Bên trong không ít người rất nhiều lần được đề danh nhưng trước sau lại thiếu chút nữa đạt giải, loại tâm tình chạy đua này người ngoài căn bản không hiểu được.

Ngồi bên cạnh Lạc Vân Thanh là một người như vậy, thoạt nhìn vân đạm phong khinh không để bụng, nhưng thực tế khi nghe thấy tên mình vang lên trong danh sách đề cử bả vai bất giác cứng đờ, mà khi không nghe thấy tên của mình từ trong miệng người trao giải lại phát ra một tiếng thở dài nhỏ tới mức khó phát hiện.

Đây cũng không phải là biểu hiện không phong độ, mà là thở dài tiếc nuối, người trong giới học thuật, trong giới khoa học đều là vì Noah thưởng mà nỗ lực, rõ ràng đã bước tới ngưỡng cửa, nhưng trước sau lại không thể ngồi lên đỉnh vương tọa, như này sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối được chứ!

 Lạc Vân Thanh nghĩ cứ như dùng dao cùn cắt thịt như vậy còn không bằng ngay từ đầu liền trực tiếp công bố danh sách đoạt giải, hà tất phải có cái danh sách đề cử trì hoãn như giới giải trí này làm gì.

Mang theo phỉ nhổ trong lòng khó giải thích nổi, Lạc Vân Thanh chờ tới giải thưởng của bọn họ -- giải thưởng Noah sáng tạo cho đoàn đội - Chất lỏng gen thực vật.

Độ hồi hộp của cái giải thưởng này rất là nhỏ, vì thành quả nghiên cứu của các đoàn đội khác có chênh lệch nhất định với thành quả nghiên cứu của đoàn đội Lạc Vân Thanh bọn họ.

Vì thế khi người trong đoàn đội của Lạc Vân Thanh nghe thấy tên mình từ trong miệng của người dẫn chương trình đều có vẻ hết sức bình tĩnh.

Là chủ lực trong nghiên cứu Chất lỏng gen thực vật, Lạc Vân Thanh sau khi đi lên chỉ muốn tìm một chỗ ngoài rìa để đứng là được rồi, nhưng không ngờ Ân Kỳ và Satun cư nhiên trực tiếp đưa cậu tới vị trí trung tâm, vẻ mặt và lời nói "ghét bỏ" kia khiến mọi người ở đây không khỏi cười ra tiếng.

【Thầy giáo của Lạc Vân Thanh đối với cậu ấy thực tốt, trường hợp như này cũng để cậu ấy đứng ở vị trí trung tâm, nếu là thầy của tôi....không nói nữa, dù sao thầy của tôi không có khả năng làm như vậy ╮( ̄▽ ̄\ ")╭】

【Mọi người: Thầy giáo là rất tốt, nhưng đây cũng là do Lạc Vân Thanh có năng lực, phần lớn thành quả của chất lỏng gen thực vật này là công lao của cậu ấy mà, hai vị giáo sư đều là dính vinh quang của cậu ấy, học trò như vậy không nâng lên thì còn muốn làm gì nữa.】

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info