ZingTruyen.Info

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 176 +177 #

bilundethuong

Chương 176: Tai nạn

Sự thật chứng minh, người tới loại rạp chiếu phim như này đều là trong lòng mang theo ý xấu, vì thế so sánh ra, hôn hít gì đó chỉ là trò đùa trẻ em, đặc biệt là đôi cẩu nam nam ngồi ở bên cạnh chỗ Lạc Vân Thanh, hai người kia cứ gọi là động tác nhỏ chưa dừng động tác lớn đã tới, Lạc Vân Thanh hoàn toàn có lý do để hoài nghi nếu không phải vì chỗ này là nơi công cộng thì hai người có khả năng sẽ trực tiếp trình diễn "chiến đấu" ở đây.

Nhìn hai người kia ở trong rạp chiếu phim chim chim chuột chuột rời đi, không cần nghĩ Lạc Vân Thanh cũng đoán được tiếp theo bọn họ sẽ đi đâu, không khỏi líu lưỡi, nghĩ thầm người ở thời đại này cũng thật phóng khoáng.

"Em có thể đặt lực chú ý lên người anh được không?" Hai tay ôm lấy mặt Lạc Vân Thanh, Leonard sâu kín nhìn cậu nói.

 Khi bận rộn cậu không đặt lực chú ý lên người mình hắn có thể hiểu được, nhưng mà! Hiện tại là hẹn hò! Cho nên vì sao Vân Thanh lại không thể chỉ nhìn mỗi mình mình thôi thế?

Việc này rất khó sao? Vì sao luôn có những người không thể hiểu được chạy ra đoạt sự chú ý của hắn!

Nghe Leonard chỉ trích, cẩn thận ngẫm lại thật đúng là như thế.

Lạc Vân Thanh chột dạ không biết nên biện giải cho bản thân như thế nào, vì thế đành phải làm bộ không nghe được Leonard  vừa mới nói gì, sau đó cười rất chi là ngoan với hắn để xin tha, tận đến khi Leonard mềm lòng.

"Em cứ cậy anh thích em." Leonard bất đắc dĩ nói một câu.

Lạc Vân Thanh vui vẻ cười, sau đó hôn hôn lên khóe miệng của hắn, nghiêm túc nhìn vào hai mắt hắn nói: "Không chỉ  có mỗi anh thích em, mà em cũng thích anh nha~"

Lời tỏ tình đột ngột vang lên khiến Leonard không kịp phòng bị có chút thụ sủng nhược kinh, loại cảm giác này giống như phi tần bị hoàng thượng biếm vào lãnh cung đã lâu, đột nhiên có một ngày hoàng đế nói cho nàng, nàng là tình yêu đích thực của hoàng đế vậy!

Trong lòng rất cao hứng, nhưng vẫn muốn giả bộ tiếp, Leonard tủi thân giống như con chó lớn, lên án cậu lúc trước đối xử hờ hững với hắn: "Vậy vì sao em không để ý tới anh?"

"Em không hề không để ý tới anh mà!'' Dục vọng cầu sinh của Lạc Vân Thanh rất mạnh vội vàng phủ nhận.

"Anh nghĩ lại cho kỹ đi, em ngay cả làm thí nghiệm cũng không bỏ rơi được anh, có phải là em khi làm thí nghiệm thường xuyên cứ một đoạn thời gian là lại ra ngoài nhìn anh đúng không?'' Lạc Vân Thanh liếc nhìn hắn một cái, mạnh mẽ giải thích hành vi thông khí của bản thân.

Nghe qua thì có vẻ hợp lý, nhưng mà, sao, lại, cứ cảm thấy đây là giảo biện nhỉ?

Leonard hơi hé miệng muốn phản bác, nhưng lại không nghĩ ra lý do gì để cãi lại.

Lạc Vân Thanh cũng không ngốc, biết là cứ tiếp tục cái đề tài này thì chỉ có thể là cậu đuối lý, vì thế đánh trống lảng bắt đầu nói sang chuyện khác, cuối cùng dưới hành vi lấy lui làm tiến của Leonard đồng ý kí kết một hiệp định bất bình đẳng, thật vất vả mới dỗ được hắn vui vẻ! Khiến hắn quên đi khổ sở "bị vắng vẻ'' trong thời gian qua.

Âm thầm lau lau một phen mồ hôi, Lạc Vân Thanh không muốn tiếp tục ở nơi này nữa, lại ngốc ở đây thêm chút nữa cậu cũng không biết phải cắt bao nhiêu khoản bồi thường đây, dày vò đợi tới khi ánh đèn được bật lên, mọi người trong rạp chiếu phim mới giống như vừa tỉnh mộng, sau khi thích ứng với ánh đèn lập tức đứng dậy rời đi.

Kéo Leonard đi tuốt về đằng trước, tốc độ của Lạc Vân Thanh nhanh tới nỗi khiến người không kịp phản ứng, người phía sau ngơ ngác nhìn hai người khác hẳn với người bình thường, tận đến khi không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa thì khu vực đại sảnh mới lục tục có người rời đi.

......

Từ rạp chiếu phim đi ra, hiếm khi nổi lên tâm tình muốn đi dạo phố, Lạc Vân Thanh mang theo Leonard mua mua mua.

Đi vào một cửa hàng không phải quá mức cao cấp, Lạc Vân Thanh tùy ý chọn lựa vài món quần áo, sau đó đặt vào trong ngực Leonard để hắn đi mặc thử.

Rõ ràng chỉ là quần áo bình thường, nhưng không chịu nổi dáng người thật sự quá chuẩn của Leonard, khi Leonard thay xong đồ đi ra có một loại cấm dục khiến người muốn phun máu mũi!

"Đẹp không?" Vừa đi ra, vốn muốn nói quần áo thật chật Leonard thấy vẻ kinh diễm trong đáy mắt Lạc Vân Thanh lập tức thay đổi một câu.

Bị sắc đẹp mê hoặc Lạc Vân Thanh ngoan ngoãn liên tục gật đầu, nhìn dáng người tam giác tỉ lệ vàng tiêu chuẩn của Leonard bị bao trong quần áo, cậu bất chợt nở nụ cười.

"Tiên sinh, bạn trai của ngài mặc bộ đồ này thật đẹp trai!'' Hai người nhân viên bán hàng bên cạnh ca ngợi nói.

Tuy các cô không nhìn rõ mặt do người đàn ông này đang đội mũ, nhưng dáng người còn hoàn mỹ hơn cả điêu khắc kia, còn có khuôn hàm dưới sắc bén tiêu chuẩn soái ca, các cô hoàn toàn có thể phán đoán ra người này thật sự đẹp trai!

"Tiên sinh, ánh mắt của ngài thật quá tốt, bộ quần áo này thật sự thích hợp với bạn trai ngài, mặc vào khiến bạn trai ngài thể hiện được toàn bộ ưu điểm của bản thân.""

"Đúng vậy, đúng vậy, rõ ràng chỉ là trang phục bình thường, nhưng mà bạn trai ngài mặc vào thật giống như là trang phục được thiết kế riêng vậy, đẹp đến không chịu nổi."

Còn không phải sao, nếu không phải vì đây là khách hàng, với dáng người này, hai cô đều không nhịn được muốn hẹn hò với hắn một cái!

Hiện tại, vẫn là kiếm tiền quan trọng!

Trường kỳ trà trộn vào cửa hàng cao cấp xa xỉ, hai người nhân viên bán hàng chính là nhân tinh, liếc mắt một cái nhìn ra người làm chủ là Lạc Vân Thanh, hai người ca ngợi giống như không cần tiền về phía cậu, ngay cả Leonard mặc quần áo đẹp đều là vì cậu thật tinh mắt, chọn đúng quần áo.

Tuy biết kịch bản của nhân viên bán hàng, nhưng không thể không nói thủ đoạn nịnh hót của các cô thật cao siêu, cũng không trắng trợn nịnh nọt, ngược lại xoay mấy vòng dụ mình cao hứng, vì thế bị dỗ cho vui vẻ Lạc Vân Thanh không chỉ mua bộ quần áo trên người Leonard, mà còn mua toàn bộ mấy món vừa thử lúc trước.

Điều này khiến cho hai người bán hàng vui vẻ!

Phải biết là hàng hóa ở cửa hàng bọn họ không rẻ! Bán càng nhiều thì tiền trích phần trăm của các cô càng cao!

''Tiên sinh, hai người có muốn mua trang phục tình nhân không?'' Một người bán hàng trong đó bỗng nhiên nghĩ ra.

Kiếm một phần tiền nào có sướng bằng kiếm hai phần tiền!

Lạc Vân Thanh kinh ngạc nhìn hai người: "Chỗ các cô có trang phục tình nhân?""

Mà Leonard thì cao hứng nói: "Mau cho chúng tôi xem.''

Nghe vậy, hai nhân viên bán hàng cười như nở hoa, lấy ra mấy bộ quần áo cho bọn họ xem.

Nghiêm khắc mà nói thì mấy bộ quần áo này cũng không phải trang phục tình nhân, nhưng vì trên thiết kế có rất nhiều điểm tương tự, cho nên người không hiểu rõ sẽ đại khái cho rằng đây là trang phục tình nhân.

Hai nhân viên bán hàng cũng thành thật, trước tiên giải thích một phen mấy bộ quần áo này lúc đầu cũng không phải thiết kế làm trang phục tình nhân, sau đó lại dùng ngôn ngữ nghệ thuật gia công một phen giải thích vì sao hiện tại chúng nó lại biến thành trang phục tình nhân.

Tuy nói ba hoa chích choè, nhưng Lạc Vân Thanh và Leonard cũng chưa nghe ra trong đó có cái gì liên quan.

Nhưng mà......

Leonard muốn chính là loại quần áo có thể vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra là quần áo tình nhân như này, cho nên ai thèm quan tâm nhà thiết kế ban đầu muốn thiết kế cái gì chứ ╮( ̄▽ ̄\ ")╭

"Gói luôn hai bộ này lại." Ánh mắt đầu tiên Leonard đã nhìn trúng, không cả thèm mặc thử, trực tiếp báo size của hắn và Lạc Vân Thanh.

"Vâng ạ!'' Chị gái bán hàng tươi cười rạng rỡ động tác ưu nhã nhưng nhanh nhẹn gói lại hết đồ vật của bọn họ.

Sau khi hai người trả tiền, bọn họ đưa cho hai người hai tờ phiếu chơi trò quay trứng.

"Bằng phiếu này có thể tùy ý ở máy quay trứng tại quảng trường âm nhạc trung tâm dưới lầu tiến hàng quay một lần ạ, mỗi một lần quay bên trong đều có quà tặng thần bí!

Máy quay trứng sao? Lạc Vân Thanh cảm thấy rất hứng thú! Tuy cậu cũng không phải người yêu loại thế giới giả tưởng này nhưng loại vật nhỏ này vẫn rất hấp dẫn người, nhưng mà một người đàn ông trưởng thành như cậu, ngại ngùng chơi cùng với một đám trẻ con, mà càng xỏ lá chính là ngoại trừ bé gái thích chơi, cả bé trai cũng thích chơi, mỗi lần khi cậu phát hiện bên đó ít người, sau đó lơ đãng đi tới trước máy quay trứng cậu luôn phát hiện kỳ thực còn một đám bạn nhỏ, ngại ngùng chen lấn với đám bạn nhỏ, cậu chỉ có thể lựa chọn một mình yên lặng rời đi.

......

Trợn mắt há hốc mồm nhìn cái gọi là máy quay trứng, Lạc Vân Thanh nghi ngờ: "Đây là máy quay trứng?''

Đây không phải là lừa đảo chứ? Máy quay trứng bình thường rõ ràng còn không cao bằng mình! Cho nên hiện tại con quái vật khổng lồ cao hơn mình gấp ba lần này là cái thứ gì?

Leonard đương nhiên gật gật đầu: "Đây là máy quay trứng."

Nuốt nuốt nước miếng, Lạc Vân Thanh quay đầu nhìn về phía Leonard, nghiêm túc nói: "Này thì quay kiểu gì?"

Nhìn cái nút trên đỉnh đầu thiết bị, Lạc Vân Thanh thực cạn lời, đây là máy quay trứng dành cho người khổng lồ nhỉ? Người bình thường có thể dùng được sao?

Lạc Vân Thanh có thể thực tự hào mà nói với chiều cao hiện tại của cậu cũng với không tới, người bình thường có thể với tới sao?

Leonard càng thêm không thể hiểu được: "Cứ như vậy mà quay thôi."

Lạc Vân Thanh: "......" Không phải, chẳng lẽ muốn mình ở trước mặt công chúng nhảy lên? Làm như vậy có không quá thích hợp hay không?

Không muốn nhảy dựng lên Lạc Vân Thanh trên dưới đánh giá Leonard bên cạnh, sau đó hắn chết còn hơn mình chết tỏ vẻ bản thân muốn đem cái nhiệm vụ vinh quang mà gian nan này giao cho hắn.

Vẻ mặt hắc tuyến tiếp nhận phiếu quay trứng, Leonard đem phiếu nhét vào vị trí gần eo của máy móc, sau khi nuốt hai tờ phiếu, trên màn hình của cỗ máy đột nhiên hiện ra một số "2'' thật lớn, thể hiện bọn họ có hai cơ hội quay trứng.

"Em tới sao?''

"Không, anh tới đi''

Nếu Lạc Vân Thanh từ chối, vậy Leonard chỉ có thể tự mình tới, đặt tay lên cái nút mà lúc trước Lạc Vân Thanh tưởng là cái nút trang trí quay nhẹ một cái.

Lạc Vân Thanh: "......"

Cái quỷ gì, ba cái đồ vật giống nhau như đúc kia không phải là đồ trang trí mà là cơ quan sao? Cho nên cái nút thật lớn bên trên đỉnh cái máy quay trứng này mới là đồ trang trí?

"Tạch tạch......"

"Đùng......" Một quả trứng lớn như trái bóng rổ từ trong ống dẫn trượt xuống dưới.

Leonard cầm lấy nó cũng không vội vàng mở ra mà nhìn về phía Lạc Vân Thanh.

"Muốn chơi không?" Trong giọng nói của Leonard mang theo một tia ý cười, rõ ràng biết Lạc Vân Thanh vừa rồi vì sao không chơi.

"Chơi."

Leonard đứng tránh ra cho Lạc Vân Thanh, Lạc Vân Thanh tiến lên một bước, hứng thú bừng bừng nhìn quả trứng thần bí bên trong máy quay trứng, chờ tới khi thưởng thức đủ mới đặt tay lên cái nút quay một cái, một quả trứng trượt ra.

Đầy cõi lòng chờ mong mở ra, cậu phát hiện bên trong cư nhiên là một mô hình tinh hạm phiên bản mini giá trị xa xỉ mới ra!

Lại mở quả trứng mà Leonard quay được kia, phát hiện bên trong quả trứng cư nhiên là cái kính râm vừa mới mua ở cửa hàng cao cấp kia!

Thật vô cùng bạo tay! 

Trách không được vừa rồi mua nhiều quần áo như vậy các cô mới chỉ cho hai người hai cái phiếu quay trứng!

"Vốn đang định mua mô hình, hiện tại không cần mua." Lạc Vân Thanh đắc ý mở miệng, vui vẻ thưởng thức mô hình trong tay.

Phải biết rằng bản mô hình mới ra này không dễ đoạt được, vốn đã tính toán mua ở chợ đen, không ngờ cư nhiên vừa vặn quay trứng được?

Quả nhiên cuộc đời nơi chốn đều là niềm vui bất ngờ!

Biết đủ thường vui Lạc Vân Thanh vì một cái phần thưởng quay trứng nho nhỏ mà tâm trạng vui vẻ muốn chết, ngay cả khi trở lại nhà lớn Horae, nhìn thấy chậu cửu cung quỳnh xanh lục yêu quý của mình bị mèo làm rớt hai đóa cũng không thấy có vấn đề gì.

"Không sao, bị mèo phá hư thì thôi, thứ này cũng không phải đồ vật hiếm lạ gì, bác Lý đừng tự trách." Nhìn cây cửu cung quỳnh xanh lục này bị rơi cho tan tác, Lạc Vân Thanh cực kỳ chân thành an ủi thợ hoa vài câu.

Điều này đúng là không thể trách người ta, dù sao bề ngoài của cửu cung quỳnh này tròn vo lông xù xù giống như gậy đùa mèo, nó ở bên ngoài bị gió thổi phất phới vừa lúc bị mèo đi ngang qua thấy được, con mèo kia lập tức phấn chấn trảo một cái bắt lấy là bình thường.

"Cửu cung quỳnh này đúng là giống gậy đùa mèo, để ở chỗ khác không an toàn, cháu vẫn là mang về phòng thôi."

Lạc Vân Thanh mở miệng bác Lý đương nhiên sẽ không phản đối, vì thế Leonard trơ mắt nhìn cái chậu cửu cung quỳnh lúc trước mình phải hao hết trăm cay nghìn đắng mới đem nó từ trong phòng ngủ của mình mang ra một lần nữa lại trở lại trong tay Lạc Vân Thanh. Mà hiện tại cậu còn ôm nó từng bước từng bước đi lên trên lầu.

"Xoạt...."

Lạc Vân Thanh khi lên trên cầu thang trong một phút thất thần chân trái liền bị vướng một chút, trực tiếp ngã từ trên cầu thang xuống, mà chậu cửu cung quỳnh cầm trên tay cũng bị quăng ngã theo.

Chậu hoa bị vỡ, vốn dĩ rễ cây màu xanh lục bị vùi trong đất của cửu cung quỳnh bị lộ ra, trong cái rủi có cái may, khi bị ngã ngất ngây con gà tây tay Lạc Vân Thanh vừa lúc đặt lên trên đám rễ cây này!

"Vân Thanh em không sao chứ."

"A......Lạc thiếu gia cậu không sao chứ?"

Chương 177: Núi không tới chỗ ta thì ta đi tới chỗ núi!

Khoan đã! Lạc Vân Thanh trợn to hai mắt, đây là......

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lạc Vân Thanh mới vừa ngã xuống lập tức tóc trên đầu Leonard đều dựng thẳng lên, phản xạ có điều kiện ném mô hình trong ngực xuống dùng tốc độ như bay chạy tới bên cạnh cậu.

Hai mắt quét từ trên xuống dưới, không nhìn ra vấn đề ở đâu, khẩn trương hỏi: "Vân Thanh em làm sao vậy? Có bị ngã ở đâu không?"

Chân tay luống cuống nhìn người yêu vẫn không nhúc nhích, Leonard căn bản không động vào cậu, chỉ sợ tăng thêm thương thế cho cậu.

"Vân Thanh, Vân Thanh......"

Nhìn người yêu vì kinh ngạc mà mất đi linh khí vốn có trở nên sững sờ ngây ngốc, trái tim Leonard đều bị kéo căng, giọng nói khàn khàn liên tục gọi tên cậu.

Cuối cùng vẫn là bác Lý ở bên cạnh thật sự không nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc như nam chính trong phim thần tượng của thiếu gia nhà mình nữa, tiến lên phía trước một bước, định nâng Lạc Vân Thanh không biết vì sao mà vẫn còn chưa đứng lên lên.

Tuy sự tình vừa mới xảy ra đúng là khiến người chấn kinh, ông cũng bị dọa tới mức tim suýt thì ngừng đập, nhưng sau khi bình tĩnh lại....nhìn độ cao mới chỉ có bảy tám bậc cầu thang, nhìn nhìn lại tấm thảm thật dày ở vị trí ngã xuống, bác Lý cảm thấy có lẽ cậu không có việc gì.

Bác Lý thề, ông nhìn thấy khi Lạc thiếu gia ngã xuống thật sự không phải đầu đụng đất hoặc là xương sống chạm đất, mà là bả vai chạm đất trước! Hơn nữa cánh tay chạm đất kia hiện tại còn đang cử động, cho nên hẳn là không nghiêm trọng.

"Khoan đã....."

"Khoan đã....."

Một tiếng nói khẩn trương, một tiếng nói kinh hoảng truyền tới, khiến bác Lý dừng lại hành động nâng Lạc Vân Thanh dậy.

Bác Lý:???

"Bác Lý." Trong giọng nói của Leonard mang theo tức giận khiến người sợ hãi.

Bác Lý rõ ràng bị hoảng sợ, kinh hồn táng đảm nhìn sắc mặt không vui của Leonard, lắp bắp mở miệng nói: "Thiếu, thiếu gia."

Câu thiếu gia này khiến Lạc Vân Thanh từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại.

Xoay người một cái, không có thời gian để ý tới hai người bên cạnh, cậu thật cẩn thận đẩy ra mảnh vụn của chậu hoa, sau đó nhẹ nhàng nâng lên bộ rễ của cây cửu cung quỳnh màu xanh lục trong tay, lại lần nữa nhìn kỹ.

Vật chất màu xanh lục! Cây cửu cung quỳnh màu xanh lục này màu sắc không giống như những cây cửu cung quỳnh khác có màu xám lục rõ ràng, giống như đuôi tóc tết đan xen vào nhau. Rễ của nó hoàn toàn từ vật chất màu xanh lục cấu tạo thành.

Nhìn Lạc Vân Thanh nâng lên cái cây cửu cung quỳnh bị rơi vỡ kia giống như đạt được chí bảo, Leonard cực kỳ không hiểu: "Vân Thanh em....." có phải bị ngã choáng váng?

Câu nói kế tiếp không có nói ra, nhưng bác Lý bên cạnh lại rõ ràng hiểu ngầm ra được, ông cũng cảm thấy như vậy.

"Vân Thanh......Vân Thanh em không sao chứ?"

"Lạc thiếu gia, cậu, cậu cần gọi bác sĩ không?''

"......"

"Cháu không có việc gì, không cần gọi bác sĩ." Tuy Lạc Vân Thanh nghe thấy hai người không ngừng kêu to, nhưng hiện tại cậu thật không rảnh mà để ý tới việc nhỏ này, sau khi xác định cây cửu cung quỳnh đặc thù này thật sự cực kỳ đặc thù, tâm trạng vốn đang tốt của Lạc Vân Thanh  giờ phút này lại càng trở nên tốt hơn!

Hôm nay quả nhiên là một ngày may mắn!

Người nên ra ngoài đi dạo nhiều nhiều một chút!

Xem, này không phải lại có phương hướng nghiên cứu mới rồi sao?

Ánh đèn pha lê phản xạ vào đôi mắt cậu, tại giây phút này trong mắt cậu tựa hồ giống như có sao trời, đẹp đến nỗi khiến người kinh tâm động phách.

Nhưng có lẽ vì tình huống hiện trường quá khiến người kinh ngạc, ngay cả Leonard luôn luôn thưởng thức các loại dáng vẻ xinh đẹp của Lạc Vân Thanh cũng chưa thưởng thức ra, ngược lại hắn thật không rõ vì sao Vân Thanh vừa ngã một cái lại còn có thể đắc ý như vậy.

Nhìn Lạc Vân Thanh "tay chân nhanh nhẹn" về phòng, Leonard trầm mặc thu hồi tay.

Đứng dậy, đối diện với vẻ mặt một lời khó nói hết của bác Lý, Leonard lập tức mất hết dục vọng nói chuyện.

Ngày thường thực thông minh, nhưng hôm nay rất hiếm khi bị lệch khỏi quỹ đạo, bác Lý quay đầu nhìn về phía mô hình bị Leonard quăng xuống đất nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở thiếu gia của mình một chút: "Thiếu gia"

"Sao?" Leonard liếc mắt nhìn ông một cái.

"Cái kia." Bác Lý muốn nói lại thôi.

"Cái nào?" Leonard hỏi.

Bác Lý hít sâu một hơi, xả ra một khuôn mặt tươi cười cứng đờ lấy hết can đảm tiếp tục nói: "Cái mô hình của Lạc thiếu gia bị ngài quăng hỏng rồi, ngài xem?"

Nếu không phải ông nhìn thấy dáng vẻ giống như ôm bảo bối của Lạc Vân Thanh khi mới về kia, còn có khoảng thời gian trước thiếu gia nhà mình giống như phát điên muốn làm phòng cất mô hình, bác Lý tuyệt đối không muốn giẫm chân vào vũng nước đục này.

Tuy hiện tại không biết vì sao thiếu gia Lạc Vân Thanh không phát hiện mô hình của mình đã bị quăng hỏng rồi, nhưng nếu đợi lát nữa phát hiện ra thì sao? Nhớ tới hình ảnh nếu bản thân đem son môi của bà xã làm hỏng sau đó bị bà ấy phát hiện, bác Lý không khỏi run rẩy một chút, thay thiếu gia nhà mình bi ai.

Bác Lý nói khiến Leonard cứng đờ cả người, trách không được cứ cảm thấy hình như bản thân quên mất thứ gì, thì ra là cái này.

Hơi hơi hé miệng, Leonard cũng không biết giờ phút này bản thân có nên nói chuyện hay không, không nói lời nào có vẻ thực khí đoản, nói chuyện lại sợ tự vả miệng, vì thế chỉ có thể im lặng mà chống đỡ.

Thân là lão người hầu lâu năm của nhà Horae, bác Lý đương nhiên không có khả năng ngồi xem trò cười của thiếu gia, tùy ý tìm một cái cớ vừa nghe liền thấy rất là giả, bay nhanh rời khỏi "hiện trường" vụ án khiến nhân tâm kinh hoảng này.

Leonard lẻ loi một mình nhận mệnh vừa thở dài vừa nhặt mô hình trên mặt đất lên.

Nhìn đuôi mô hình bị vỡ, hắn trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ném cái mô hình giá trị xa xỉ này  vào thùng rác.

Thôi, dù sao cũng không đắt, lại mua một cái thôi!

Có tiền tùy hứng Leonard liền như vậy vui sướng ra quyết định! Sau đó xách theo mấy cái túi đồ mới mua về phòng.

Kết quả vừa tiến vào phòng hắn liền nhìn thấy Lạc Vân Thanh ngồi xổm trên ban công phát ngốc, thật lâu không có thay đổi động tác.

Leonard: "......" Không phải thật sự bị đụng vào đầu chứ?

Lạc Vân Thanh ngồi xổm hồi lâu, tận đến khi chân tê mỏi mới không thể không đứng lên, thấy Leonard ở bên cạnh cao hứng hướng về phía hắn chào hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Leonard: "....." Thế là mình đứng từ nãy tới giờ vô ích sao?

Leonard buồn bã nói: "Anh tới rất lâu rồi."

Lạc Vân Thanh kinh hãi: "Thật vậy à?"

Lời kia vừa thốt ra cậu liền biết bản thân nói sai rồi, ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn Leonard một cái.

Leonard sâu kín lên án: "Giả."

Lạc Vân Thanh: Ách......

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân thực quá đáng, mà càng quá đáng hơn chính là ngày hôm sau Lạc Vân Thanh thừa dịp Leonard đi làm, một người trở về biệt thự Lạc Nhật làm thí nghiệm!

Leonard tan tầm về nhà sớm đối mặt một  phòng yên tĩnh: "......"

Đương nhiên điều này còn không phải là tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn nhất chính là một người hầu tới truyền đạt lời nhắn nhủ của Lạc Vân Thanh, ý tứ trong ngoài lời nói của cậu chính là em có việc đi trước, không có thời gian chơi với anh, tự anh một mình chơi đi, ngoan ngoãn đi làm việc nha.

Leonard: "......"

Nhìn thoáng qua người hầu đang nhịn cười, Leonard có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là nghiến răng nghiến lợi lựa chọn tha thứ cho tiểu yêu tinh mới trốn đi kia!

Nhưng Lạc Vân Thanh là người yêu của hắn thì có thể được hắn tha thứ, nhưng cấp dưới của Leonard thì thảm, phải thừa nhận lửa giận mà lẽ ra bọn họ không phải chịu kia.

Vốn dĩ thấy Boss lớn đi đầu tan tầm sớm, bọn họ còn tưởng hôm nay bản thân có thể làm một người nhân viên vui vui vẻ vẻ đúng giờ tan làm.

Kết quả đều đã hẹn xong thời gian với bạn trai/bạn gái, Boss lại quay trở lại???

Đệch, đây là chuyện gì vậy!

Nhưng nhìn Boss lớn rõ ràng không vui, ai dám làm chim đầu đàn đúng giờ tan làm? Một đám chỉ có thể ngồi yên tại chỗ dáng vẻ thực nghiêm túc làm việc, thực tế mỗi một người đều giống như cháu chắt cắt đất đền tiền cho bạn trai/ bạn gái vì lần cho leo cây này của mình.

......

Đi vào biệt thự Lạc Nhật, Lạc Vân Thanh toàn tâm toàn ý tiến nhập vào trong thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm vốn đã chật ních cửu cung quỳnh lại lần nữa đổi mới ký lục, đặc biệt là cửu cung quỳnh màu xanh lục, ngoại trừ độc chiếm một khối đất to trong vườn trồng thí nghiệm mà lắc lư ra, rễ cây của nó chất đầy toàn bộ quầy và két sắt chứa đồ trong phòng thí nghiệm.

Có kỹ xảo lấy ra vật chất ổn định trong cửu cung quỳnh lúc trước, Lạc Vân Thanh đối với loại vật chất kiểu mới này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tuy phương thức lấy ra của hai bên khác nhau rất lớn, nhưng luôn có một chỗ tương tự, hơn nữa ngẫu nhiên linh cơ vừa động thật đúng là khiến Lạc Vân Thanh tìm được điểm giống nhau giữa hai loại, vì thế chưa tới một tuần cậu liền lấy ra được thứ mà cậu gọi là "nguyên tố sinh mệnh".

Đương nhiên chỉ tinh luyện ra cái "nguyên tố sinh mệnh" này cũng không đủ, thứ cậu muốn làm ra chính là dược vật kiểu mới có thể trị liệu được bệnh gen, con đường kế tiếp còn rất là dài!

Một lần nữa bắt đầu cuộc sống không biết ngày đêm trong phòng thí nghiệm, Lạc Vân Thanh ước chừng nửa tháng đều không ra khỏi biệt thự Lạc Nhật một bước.

Khiến Leonard vốn dĩ trong lòng còn đang âm thầm chờ mong Vân Thanh sẽ tới nhận sai cứ gọi là nghẹn khuất không thôi, cuối cùng thật sự không nhịn được liền chạy tới bên này bắt người.

Việc mà hắn hối hận nhất trong cuộc đời này chính là——thiết lập một phòng thí nghiệm ở biệt thự Lạc Nhật cho Lạc Vân Thanh.

Ai bảo mày có năng lực, ai bảo mày lợi hại, trong nhà lớn như vậy, làm một cái phòng thí nghiệm ở nhà không được sao? Như vậy mỗi ngày hắn đi làm về còn có thể nhìn thấy Vân Thanh, nhưng hiện tại? Một tháng có thể nhìn thấy một lần đã là không tồi rồi!

Tiến vào biệt thự Lạc Nhật Leonard thuận lợi bắt được Lạc Vân Thanh, nhưng bắt được người cũng vô dụng, Lạc Vân Thanh ở nhà lớn Horae hai ngày lại chạy về biệt thự Lạc Nhật tiếp tục thí nghiệm của mình.

Suy nghĩ thật lâu, thậm chí ngầm hỏi trợ lý Leonard cuối cùng chấp nhận tuân theo nguyên tắc "Núi không tới chỗ ta thì ta đi tới chỗ núi!", chọn một ngày hoàng đạo trời trong nắng ấm tính toán chuyển tới biệt thự Lạc Nhật.

Như vậy là có thể mỗi ngày đều nhìn thấy người nhỉ? Nếu cứ kéo dài một tháng gặp được hai ngày như này, Leonard cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ thành biến thái!

Khi chưa quen biết Lạc Vân Thanh, Leonard vẫn luôn cảm thấy bản thân sẽ không vì bất cứ một người nào mà thay đổi, cho dù là ba mẹ mình cũng không ngoại lệ, sau khi yêu Lạc Vân Thanh, Leonard cũng cho rằng bản thân mình sẽ không vì bất cứ một người nào mà thay đổi, nhưng hôm nay hắn chỉ có thể nói bản thân vẫn còn xanh và non lắm, quá ngây thơ rồi!

......

Nhìn một đống người hầu mang quần áo của Leonard lên trên lầu, sau đó ra lệnh cho một vài người ở lại phòng khách ra ra vào vào quét dọn vệ sinh, trang trí biệt thự Lạc Nhật vốn trống trải, Lạc Vân Thanh hiếm khi từ phòng thí nghiệm đi ra ngoài thả lỏng rõ ràng ngây hết cả người.

Những khuôn mặt quen thuộc khiến Lạc Vân Thanh theo bản năng tìm kiếm khắp nơi, tận đến khi nhìn thấy Leonard đang ngồi ở sô pha làm việc.

Lạc Vân Thanh mới nhẹ nhàng thở phào, tiến tới ngồi xuống hôn hắn một cái, tiếp theo kinh ngạc hỏi: "Anh đây là muốn dọn tới ở?"

Leonard lạnh ngầu lòi không ngẩng đầu lên nói một câu: "Đúng vậy."

Lạc Vân Thanh: "Sao lại đột nhiên muốn dọn tới đây ở?"

Leonard liếc nhìn cậu một cái, xoa xoa cái trán, mỉm cười: "Núi không tới chỗ ta thì ta đi tới chỗ núi."

Lạc Vân Thanh: "......" là ý gì!

Mình là núi sao? Núi có thon thả như mình sao?

Nhưng ngẫm lại những việc mình làm gần đây, Lạc Vân Thanh thật sự rất chột dạ, không dám kéo dài đề tài!

Vì thế chỉ có thể ngây ngô cười: "Ha ha ha......"

Nào biết Leonard căn bản không cảm kích, khóe miệng mang theo một nụ cười ý vị thâm trường: "Cười cái gì thế? Vui vẻ như vậy sao? Nói ra cho anh cũng vui vẻ một chút?''

 Lạc Vân Thanh nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn hắn, cuối cùng ở trong ánh mắt hài hước của Leonard căng da đầu nói một câu: "...... Ha ha......Này, này......đèn pha lê này cũng thật xinh đẹp!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info