ZingTruyen.Info

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 160 +161 #

bilundethuong

Chương 160: Thằng nhóc nghịch ngợm

Vận khí của Lạc Vân Thanh và Leonard không tồi, mở hai vò rượu, vừa lúc một vò là rượu hoa đào, một vò là rượu quế hoa.

Hai loại rượu tuy có chỗ tương tự nhưng lại mỗi loại mỗi vẻ, đối với Lạc Vân Thanh nếu miễn cưỡng hình dung thì có một vị giống như giai nhân thiên kiều bá mị, còn một vị khác lại là thiên kim tiểu thư tươi mát thanh thuần.

Khác với các loại rượu hoa khác, tác dụng của hai loại rượu hoa mà Lạc Vân Thanh nhưỡng này đủ chậm, vừa bắt đầu uống vào không có cảm giác gì, nhưng uống được vài chén men rượu bắt đầu ngấm dần, cả người trở nên choáng váng.

Nhìn Lạc Vân Thanh đang cười ngây ngô với mình, Leonard còn tỉnh táo muốn cậu buông chén rượu trong tay xuống, nhưng không ngờ vừa mới đụng vào chén rượu của cậu, Lạc Vân Thanh đã lã chã trực khóc nhìn hắn, giống như chú cún con bị mưa to xối ướt vô cùng đáng thương, tủi thân khiến người không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của cậu.

Thở dài một hơi, không đành lòng Leonard chỉ có thể liều mình bồi quân tử vừa lo lắng vừa tiếp tục cho cậu uống, nhưng cuối cùng thấy cậu thật sự say không trụ được nữa, Leonard nửa dụ dỗ nửa lừa gạt đem người về phòng.

Một thân toàn mùi rượu, việc đầu tiên Leonard làm khi trở về phòng chính là tắm rửa cho tửu quỷ Lạc Vân Thanh.

Nhìn Lạc Vân Thanh chớp chớp đôi mắt to ngoan ngoãn ngồi bất động khiến trái tim Leonard đều tan chảy, chỉ hận không thể đào trái tim mình ra đưa cho cậu.

Vui sướng mà khổ bức tắm rửa xong cho Lạc - bảo bảo khắp nơi quyến rũ người - Vân Thanh, Leonard ra một thân mồ hôi đưa cậu về giường sau đó lại lần nữa quay lại phòng tắm bình tĩnh một phen, qua nửa giờ mới thấy bước ra.

Nhưng không ngờ hắn vừa mới đi ra liền nhìn thấy Lạc Vân Thanh hồng một khuôn mặt đang nằm trên giường, khó chịu xốc chăn đang đắp trên người lên, áo cởi ra một nửa, mà quần thì cởi ra hoàn toàn!

Cực lực khống chế bản thân Leonard: "...."

Lần này hắn tắm "phí công" rồi, vốn tiểu Leonard đã an tĩnh lại lập tức trở nên phấn chấn.

"Le.....Le...Leonard?"

Híp mắt, Lạc Vân Thanh thong thả quay đầu tới, mông lung như là vừa nhìn thấy Leonard, ngây ngốc gọi một tiếng.

"Anh đừng, đừng, đừng động đậy ~" Lạc Vân Thanh bĩu môi bất mãn kêu một câu.

Nhìn Lạc Vân Thanh mềm mại đáng yêu hoàn toàn không giống như ngày thường, Leonard bỗng nhiên cười ra tiếng.

Hán tử say rượu hắn thấy không ít, nhưng không ngờ Vân Thanh của hắn biến thành tiểu hán tử say lại cư nhiên có bộ dạng này, thật sự là.....quá đáng yêu!

"Anh, anh lại đây, em, em nóng." Sau khi nói xong Lạc Vân Thanh vẻ mặt đưa đám vươn tay kéo quần áo của mình.

Tất cả suy nghĩ kiều diễm trong đầu Leonard vừa rồi hoàn toàn tiêu tán, vội vàng đi lên đắp cho tiểu tổ tông của mình cái chăn.

Cứ như vậy anh kéo tôi xốc, anh xốc tôi kéo liên tục vài lần, sau đó Leonard thật sự không có biện pháp, chỉ có thể nằm lên giường, ôm lấy Lạc Vân Thanh, không cho cậu động đậy.

Lạc Vân Thanh bị ôm lấy ban đầu còn rất nghe lời, nhưng dần dần bắt đầu lộn xộn không ngoan, không chỉ tự cởi quần áo của mình còn muốn cởi quần áo của Leonard, khóc nháo muốn sờ cơ bụng và cơ ngực mà mình âu yếm của hắn.

Căn bản là không có cách nào giảng đạo lý với tửu quỷ, Leonard chỉ có thể tự động đưa tới cửa cho cậu sờ, nhưng không ngờ đứa trẻ tò mò này cư nhiên càng sờ càng tụt xuống sâu, tận đến khi không cẩn thận sờ vào tiểu Leonard tinh thần tràn đầy choáng váng bắt vài cái.

Này thì hay rồi, một động tác này của Lạc Vân Thanh tựa như chốt mở hộp Pandora, vốn đã phải cực lực khắc chế bản thân, dây đàn mang tên lý trí trong đầu Leonard đột nhiên đứt phựt, củi khô lửa bốc bắt đầu nhanh chóng bùng cháy, nhiệt độ trong phòng tăng cao.

............

Sáng sớm hôm sau tỉnh rượu, Lạc Vân Thanh không nhịn được che lại mặt mình. Khác với những người sau khi uống say bí tỉ tỉnh táo lại không biết bản thân đã làm những gì, Lạc Vân Thanh sau khi tỉnh táo lại cực kỳ rõ ràng bản thân rốt cục đã làm gì ngày hôm qua.

Nghĩ tới đoạn ký ức kỳ kỳ quái quái ngày hôm qua còn có bản thân chết sống muốn xoay người cưỡi ngựa, Lạc Vân Thanh chỉ cảm thấy mặt đều nóng đến có thể luộc chín trứng gà.

Đây là cái rượu quỷ gì!

Thẹn quá hóa giận, Lạc Vân Thanh đổ toàn bộ trách nhiệm lên rượu, trong lòng ảo não nghĩ lần sau sẽ không bao giờ uống say, uống vừa đủ là được rồi, nếu không say vài lần như này có lẽ mình cũng có thể xấu hổ mà chết.

"Đừng lo lắng, em tối qua rất tốt!"

Thấy Lạc Vân Thanh xấu hổ không dám nhìn mình, Leonard vẻ mặt bình tĩnh chắc nịch nói, nhưng lời nói ra từ trong miệng lại ái muội không thôi.

Ngẫm lại cảnh tượng mê người tối qua, Leonard tư tâm quyết định về sau khi hai người ở chung phải uống nhiều rượu một chút để trợ hứng.

"Đó, đó là đương nhiên." Vốn dĩ Lạc Vân Thanh còn nghĩ tới "say rượu mất trí nhớ", nhưng nhìn tia giễu cợt nhàn nhạt trong đáy mắt Leonard, Lạc Vân Thanh lập tức vịt chết không sợ nước sôi nói lại một câu.

Khụ khụ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn không phải là nam nam hoan ái tư thái phóng túng một chút thôi sao, có cái gì quá đáng, không, đây gọi là tình thú giữa vợ chồng chưa cưới với nhau!

Huống hồ.....so sánh với những người phóng khoáng, thì ngày hôm qua của bọn họ vẫn coi như là bảo thủ, ở trong mắt những người có kinh nghiệm cùng lắm chỉ coi như trò chơi nhỏ gia tăng tình cảm mà thôi.

Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh bình thường trở lại, sâu sắc cho rằng chính là như thế.

Suy nghĩ cẩn thận cậu còn khinh bỉ nhìn thoáng qua Leonard "bảo thủ", sau đó không thể không cảm thán một câu cuộc sống tính phúc về sau vẫn là phải dựa vào bản thân nỗ lực thôi!

Leonard đúng là một người không hiểu tình thú!

Không biết vì sao mới nói một câu liền bị ai đó phê bình định vị Leonard: "...."

"Không đúng, hiện tại là mấy giờ rồi?"

Vốn còn muốn cùng Leonard trao đổi một chút về lạc thú sinh hoạt Lạc Vân Thanh đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên, vùi đầu của mình vào trong gối hối hận không thôi.

Nếu cậu nhớ không lầm thì kỳ nghỉ hai ngày của cậu đã qua rồi nhỉ?!

Có nghĩa là hôm nay cậu phải về viện nghiên cứu!

Nhưng mà hiện tại! Hình như! Có lẽ! Đã! Muộn rồi!

Mới vừa được nhận làm nhân viên nghiên cứu liền đến muộn?

Nhớ tới những lời giáo dục thấm thía của các giáo sư, Lạc Vân Thanh luống cuống, vội vội vàng vàng rời giường.

Nào biết vừa mới đứng lên thắt lưng đã mềm nhũn ngã xuống.

May mà Leonard đỡ cậu kịp.

"Đừng nóng vội."

"Hai ngày nghỉ của em hết rồi, hiện tại đến muộn sao có thể không vội chứ."

".....Nếu đã đến muộn vậy thì không bằng thu thập cho tốt rồi hẵng đi."

Vốn dĩ Leonard còn muốn cho Lạc Vân Thanh xin nghỉ thêm một ngày để nghỉ ngơi, nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột của cậu khiến lời nói xin nghỉ của hắn cũng không nói nên lời.

Dù sao bởi vì hiệp nghị bảo mật cho nên trên thực tế Leonard cũng không rõ Lạc Vân Thanh ở viện nghiên cứu có tác dụng gì, cũng không biết nghiên cứu của bọn họ làm tới đâu rồi.

Nhưng lúc trước Lạc Vân Thanh liên tiếp ở viện nghiên cứu nhiều ngày như vậy, cho dù Vân Thanh không nói hắn cũng đoán được chức vị của Vân Thanh ở viện nghiên cứu cũng không thấp.

Trong quá trình tại vị, nếu lựa chọn cương vị này rồi vậy đương nhiên phải làm cho tốt, đương nhiên quan trọng nhất chính là hắn biết Vân Thanh rất thích phần công việc này.

"Em đi rửa mặt trước đi, đợi lát nữa xuống dưới ăn bữa sáng."

Sau khi nói xong Leonard không cho phép từ chối đẩy Lạc Vân Thanh vào phòng tắm sau đó đi tới phòng bếp.

Mở ra cửa tủ lạnh trong bếp, bên trong ngoại trừ sữa bò thì còn mấy cái bánh bao đông lạnh, Leonard cần phải hâm nóng chúng trước khi Lạc Vân Thanh vệ sinh cá nhân xong.

Sau năm phút đồng hồ, rửa mặt xong thuận tiện thay quần áo mới, Lạc Vân Thanh xuống dưới, mà lúc này bữa sáng cũng đã xong.

Có thể là lành làm gáo vỡ làm muôi, Lạc Vân Thanh nghĩ dù sao mình cũng đã đến muộn, vậy muộn một chút hay muộn nhiều chút thì có gì khác nhau sao?

Căn bản là không khác nhau!

Nếu không khác nhau thì cứ bình tĩnh, dù sao có vội vã thì cũng không sớm hơn được bao nhiêu phút.

Vì thế ngồi ở trên bàn cơm Lạc Vân Thanh không hoảng hốt, ngược lại bình tĩnh bắt đầu hưởng thụ bữa sáng của mình.

Theo thói quen vừa ăn sáng vừa lên Thiên bác, Lạc Vân Thanh không ngờ mình vừa mới lên Thiên bác, giao diện liền bắn ra một sọt tin nhắn.

Nhìn con số 999+ đỏ tươi kia Lạc Vân Thanh không khỏi xoa xoa hai mắt, phát hiện cư nhiên vẫn là con số này, vì thế thoát ra, nhưng sau khi vào lại tin nhắn vẫn hiện lên 999+

Không phải lúc trước mình đã lựa chọn chặn tin nhắn của người lạ sao? Vì sao bây giờ còn nhiều tin nhắn như vậy? Chẳng lẽ là hệ thống Thiên bác xảy ra vấn đề gì?

Mang theo nỗi nghi hoặc này, Lạc Vân Thanh click mở tin nhắn trên cùng.

Bên trên giao diện tất cả đều là tin nhắn của người trong danh sách mình chú ý, ngoài một vài bạn học thì chính là người mới quen biết trong lễ đính hôn.

【 Vân Thanh có người đăng ảnh chụp lễ đính hôn của cậu và Leonard lên trên Thiên bác! Đọc được thì nhanh chóng trả lời. 】

【 Có người mang tiết tấu trên Thiên bác bôi nhọ cậu, nhưng hình như là bị bôi nhọ lại?】

【 Vân Thanh cậu không lên Thiên bác sao? Nhưng cũng không có việc gì, sự tình đều đã ổn thỏa rồi, cậu tiếp tục làm đi nhé 】

Nhìn thấy những tin nhắn này, Lạc Vân Thanh không khỏi nhớ lai lại những việc xảy ra trên Thiên bác lúc trước.

Đối với những việc đó tuy Lạc Vân Thanh không đến mức nói là chán ghét nhưng cũng thực sự không coi là thích.

Nếu không có việc gì thì không cần phải đi tra soát quá trình sự việc, dù sao cậu cũng không dựa vào những người hâm mộ đó để có cơm ăn, vậy cần gì phải để bản thân nhìn thấy những từ ngữ của mấy anh hùng bàn phím và anti fan rồi tức giận!

Đương nhiên có thể khiến Lạc Vân Thanh không nảy sinh hiếu kỳ đối với những sự việc xảy ra như vậy cũng là vì cậu có con đường khác để biết sự tình, ví dụ như....Leonard trước mặt.

Về tiệc đính hôn, cậu không tin Leonard lại không biết gì.

"Leonard, lúc trước có phải trên Thiên bác có người tuôn ra tin tức đính hôn của chúng ta không? Chẳng lẽ đem ảnh chụp của hai chúng ta đăng lên?" Lạc Vân Thanh buông ly sữa trên tay, mang theo một chút tò mò hỏi.

Nghe vậy Leonard ngẩng đầu, trấn an nói: "Đừng lo lắng, anh đã xử lý."

Lạc Vân Thanh: "......" Vấn đề em lo lắng là đã xử lý hay chưa xử lý sao?

"Xử lý? Vậy chứng tỏ thân phận thật sự của anh bị lộ ra rồi? Hay là nói....đã bị lộ ra nhưng đã áp xuống được?"

Nghe được lo lắng trong giọng nói của người yêu, Leonard sờ sờ đầu cậu, không cho là đúng nói: "Dựa theo tập tục nhà Horae, sau khi đính hôn anh sẽ phải bắt đầu tiếp xúc nghiệp vụ chủ yếu của tập đoàn, nếu đã bắt đầu tiếp xúc nghiệp vụ của công ty, vậy anh cũng không cần che giấu nữa, dù sao gia chủ gia tộc Horae từ trước tới nay mọi người đều biết, vậy sớm hay muộn một chút cũng không có gì khác nhau."

Đương nhiên quan trọng nhất chính là tuyên bố quyền sở hữu với toàn bộ thế giới, nghĩ tới lúc trước nhìn thấy trên Thiên bác có người gọi Lạc Vân Thanh là thiếu phu nhân, Leonard không nhịn được bật cười.

Như này xem ai còn dám không muốn sống đào góc tường của mình nữa, nhà Horae có thể dễ đắc tội như vậy sao?

Lạc Vân Thanh như có như không gật đầu, nghĩ tới gia quy của nhà Horae mà lúc trước Alice nói qua với mình, cậu tỏ vẻ bản thân có thể hiểu được, nhưng....nghĩ tới sau khi chân tướng bị công bố ra ngoài bọn họ sẽ gặp phải một số thứ, cậu không tránh khỏi có chút đau đầu.

"Có tra được ai  làm lộ ra không?"

"Tra được."

Nói tới đây Leonard không khỏi vẻ mặt hắc tuyến, vốn còn tưởng là vì người khác khoe ra hoặc là tin tức có người cố ý thả ra, nhưng không ngờ là....

"Là một đứa nhỏ tham gia lễ đính hôn post lên Thiên bác ảnh chụp chúc phúc chúng ta, nhưng không ngờ ảnh chụp kia cư nhiên chụp phải chúng ta từ xa, sau đó bị cư dân mạng lột tơ bóc kén ra."

"Đứa nhỏ? Bao nhiêu tuổi?" Lạc Vân Thanh không nhịn được hỏi.

"Sáu tuổi."

Lạc Vân Thanh: "......"

Thằng nhóc nghịch ngợm hại người!

Chương 161: Liên thưởng

Bé như vậy anh có thể so đó cái gì?

Đặc biệt là khi Leonard đem bức ảnh đứa bé kia chụp cho cậu xem, Lạc Vân Thanh càng thêm không có cách nào để so đo.

Vì bức ảnh này mặc kệ là tùy tiện xem hay nghiêm túc xem, Lạc Vân Thanh cũng không nhìn ra bọn họ ở chỗ nào, rõ ràng thật sự chỉ là đứa nhỏ tự chụp mà thôi, ngoại trừ chính nhóc cùng một phần cảnh sắc của trang viên Hoa Hồng ra căn bản không có bất luận dị thường gì, nhưng mà....

Chờ tới khi nhìn bức ảnh bị dân mạng phóng đại vô số lần sau đó tiến hành phân giải rõ nét ra, Lạc Vân Thanh phát hiện mình không còn lời nào để nói!

Nhìn năng lực của đám dân mạng này xem!

Đây là hỏa nhãn kim tinh sao? Cái hình ảnh chỉ lớn hơn con kiến một chút xíu, không nhìn cẩn thận còn tưởng là vật trang trí thế mà bọn họ có thể phóng đại ra?

Lạc Vân Thanh: "......"

"Cho nên hiện tại dân mạng đều nhàn rỗi đến đau trứng như vậy sao?"

Là phim trên mạng không hay? Hay là truy tinh không thoải mái? Tóm lại ảnh chụp của đứa nhỏ nhà người ta còn phóng đại vô số lần để xem? Này không phải là nhàm chán mà là biến thái nhỉ?

Lạc Vân Thanh trong lòng ôm vạn phần đồng tình với anh bạn nhỏ kia, chuyện này xử lý không tốt một giây sẽ trở thành bóng mà tâm lý tuổi ấu thơ, dù sao ai biết được dân mạng phát hiện chuyện này là vô tình hay là cố ý làm như vậy chứ.

"Chẳng lẽ hiện tại dân mạng không nhàm chán?" Leonard không trả lời trực tiếp, ngược lại hỏi Lạc Vân Thanh.

Đối với câu hỏi này, Lạc Vân Thanh cũng không thể nói gì hơn!

Nếu cư dân mạng không nhàm chán hiện tại cũng sẽ không có càng ngày càng nhiều phim trên mạng, gameshow, chương trình thực tế, còn có những màn đại chiến vì thần tượng.

Hơn nữa Lạc Vân Thanh cũng hiểu đi ra lăn lộn luôn có vòng tuần hoàn, trước kia làm người xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, hiện tại trở thành đương sự bị người khác xem náo nhiệt.

Lưu lại ảnh chụp, Lạc Vân Thanh vừa ăn gì đó vừa xoa eo.

"Hay là em xin nghỉ thêm hai ngày?"

Leonard nhìn dáng vẻ khó chịu của Lạc Vân Thanh vừa tự hào lại vừa đau lòng, sự việc hai ngày trước khi xong việc hết thảy như thường, tuy rằng không nói nhưng trong lòng hắn vẫn có chút xíu bi thương, như bây giờ.....mới đúng nhỉ!

Xin nghỉ?

Tối hôm qua phóng túng quá mức đúng là mệt, Lạc Vân Thanh rất là động tâm, nhưng lại không biết tìm lý do gì mới được, cậu không mặt mũi nói với giáo sư mấy ngày nay mình này nọ quá độ hiện tại cần phải nghỉ ngơi.

Chờ tới khi ăn xong bữa sáng, Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ ra lý do xin nghỉ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chuẩn bị đi làm, nhưng trăm triệu không ngờ bản thân vừa mới bước lên "ong nghệ nhỏ" còn chưa cài chế độ liền nhận được cuộc gọi của giáo sư Ân Kỳ.

Cho rằng đến muộn bị bắt được, Lạc Vân Thanh ngượng ngùng nhận cuộc gọi, khi Ân Kỳ còn chưa nói lời gì đã lên tiếng xin lỗi, hơn nữa bảo đảm lần sau mình sẽ hết sức đúng giờ! 

Không ở phòng thí nghiệm Ân Kỳ: "...."

"Thì ra em còn chưa tới phòng thí nghiệm.'' Nhìn học trò tự mình làm bại lộ, Ân Kỳ cười rất là hòa ái, hoàn toàn không có ý tứ so đo, ngược lại thấy vẻ mặt không nghỉ ngơi đủ của cậu còn dặn dò cậu nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

Lạc Vân Thanh: "......"

Thì ra xin nghỉ đơn giản như vậy? Cậu còn chưa mở miệng kỳ nghỉ đã tới rồi!

"Vân Thanh à, mấy ngày nay em cũng đừng tới viện nghiên cứu, nghỉ ngơi cho tốt một chút, qua một thời gian nữa đi nhận thưởng."

Nghĩ tới Lạc Vân Thanh được vào danh sách Liên thưởng, Ân Kỳ cười càng xán lạn.

Sinh viên nhà ai khiến thầy giáo hãnh diện như sinh viên của ông chứ? Vừa mới thành niên không lâu không chỉ cầm Đế thưởng, hiện tại còn có trong danh sách nhận Liên thưởng!

Liên thưởng ấy mà! Đó chính là giải thưởng Khoa học kỹ thuật sáng tạo Liên Bang! Đây là mộng tưởng của bao nhiêu người!

Nếu không phải có cống hiến khoa học kiệt xuất căn bản không có khả năng nhận giải, hơn nữa người được nhận giải cơ hồ đều là trung niên, người trẻ tuổi như Lạc Vân Thanh vào danh sách Liên thưởng là từ khi sáng lập giải thưởng tới giờ còn chưa đếm hết năm ngón tay đâu!

Lĩnh thưởng? Lĩnh thưởng gì? Lạc Vân Thanh có chút ngốc, phải biết là gần đây cậu cũng không tham gia thi đấu gì cả.

"Giáo sư, em, em được học bổng sao?" Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra mình được nhận thưởng gì, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng như vậy, vì thế thử hỏi.

Ân Kỳ: Học bổng? Nếu ông nhớ không lầm thì học bổng là bình thường học kỳ sau mới phát mà đúng không?

Chờ tới khi ông nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không giống nói đùa của Lạc Vân Thanh, Ân Kỳ dở khóc dở cười phát hiện học trò của mình hình như thật sự đã quên mất phát minh chất lỏng sinh mệnh thực vật của mình rồi.

Nhưng nếu nhớ không lầm thì lúc trước mấy ông lão bọn họ đã nói với cậu chất lỏng sinh mệnh thực vật này ngoại trừ khả năng nhận được Đế thưởng còn có thể nhận được Liên thưởng.

Cho nên vô tâm quên mất chuyện này? Hay là cảm thấy bản thân không đạt giải nên không để bụng?

Nhưng mặc kệ là loại nào Ân Kỳ đều cảm thấy học trò của mình thực sự quá tuyệt vời!

Vì thế Ân Kỳ không giận, ngược lại càng thêm dịu dàng: "Không phải học bổng, là Liên thưởng."

Liên thưởng?

Lạc Vân Thanh kinh ngạc chỉ vào mình nói: "Em sao? Em được vào danh sách nhận Liên thưởng?"

Ân Kỳ nhìn  cậu cười nói: "Đúng vậy, không phải em thì chẳng lẽ là thầy?"

"Này, này......"

"Rất khó tin đúng không? Vân Thanh à, lúc trước chúng ta đã nói em có cơ hội nhận Liên thưởng đều là thuận miệng nói, nhưng thầy không ngờ em cư nhiên thật sự có cơ hội đạt được Liên thưởng! Phải biết đó chính là Liên thưởng đấy! Có bao nhiêu nhà nghiên cứu khoa học cả một đời đều theo đuổi nó, nhưng nó lại là một giải thưởng hàng đầu của Liên bang, nó chú định thuộc về số ít người...."

"Em biết ạ thưa giáo sư, em sẽ nỗ lực hết sức, sẽ không cô phụ kỳ vọng của các thầy."

Nghe Ân Kỳ kỳ vọng với giải thưởng, còn có sự theo đuổi của các nhà khoa học đối với giải thưởng, Lạc Vân Thanh chợt cảm thấy không biết nói gì hơn.

Đúng là cậu rất nỗ lực, nhưng Liên bang có nhiều nhà khoa học như vậy có mấy người là không nỗ lực chứ? Mất ăn mất ngủ, ngay cả trùy đâm treo lơ lửng trên xà nhà cũng không ít. Bản thân chỉ là may mắn được ông trời chiếu cố có một bàn tay vàng , nếu không sao có thể dễ dàng nghiên cứu ra đồ vật nghịch thiên như chất lỏng sinh mệnh thực vật như vậy.

"Vân Thanh thầy không phải muốn em không cô phụ kỳ vọng của chúng ta, mà là hi vọng em đừng cô phụ bản thân."

Nghe Lạc Vân Thanh bảo đảm Ân Kỳ không chỉ không có lộ ra nụ cười thoải mái, ngược lại nét mặt trở nên nghiêm túc: "Vân Thanh, em biết trên thế giới này có bao nhiêu người hâm mộ thiên phú của em không? Người khác thầy không nói chỉ nói tới bản thân thầy, nếu thời gian lại quay trở lại hai ba mươi năm, thầy chắc chắn sẽ là một trong những người ghen tị với em. Em chưa tham gia nhiều nghiên cứu khoa học, cho nên có lẽ ngay cả bản thân em cũng không ý thức được bản thân có thiên phú về nghiên cứu khoa học hiếm có như thế nào đâu, rốt cục có bao nhiêu nghịch thiên, thế nhưng thầy có thể chắc chắn nói cho em, đời này thầy chưa từng gặp qua người nào có thiên phú như em, lấy cái ví dụ nếu là người không có ý chí kiên định cùng em làm nghiên cứu hạng mục khoa học này rất dễ khiến cho người ta hoài nghi nhân sinh, người hẹp hòi thậm chí còn để tâm tới chuyện vụn vặt, vì so với người thường, em giống như mặt trời sáng chói trên bầu trời, khiến người khác trở nên ảm đạm vô cùng."

"Khi nghiên cứu ra chất lỏng sinh mệnh thực vật này em đã từng nói qua với chúng ta là em có thể nghiên cứu ra đồ vật chất lỏng sinh mệnh thực vật này là kinh hỉ ngoài ý muốn, lúc ấy chúng ta tin, dù sao so với đứa nhỏ vừa thành niên bằng thực lực nghiên cứu chế tạo ra đồ vật nghịch thiên như vậy, thầy càng muốn tin thứ này là kết quả ngoài ý muốn."

"Nhưng từ khi em tiến vào phòng thí nghiệm, thầy lại không cho là như vậy, có lẽ bản thân em cũng chưa phát hiện em trời sinh chính là người làm nghiên cứu khoa học, em có thể rất nhanh phát hiện ra thứ mà người khác không phát hiện ra, đưa ra ý tưởng mới, hơn nữa có em ở trong phòng thí nghiệm, tiến độ thí nghiệm liền nhanh hơn mấy chục lần, thậm chí gấp trăm lần, đây là điều người khác không làm được."

"Đương nhiên còn có một điểm rất quấy nhiễu thầy, thầy không biết vì sao em luôn không tự tin, cứ cảm thấy bản thân không bằng người? Đối với điểm này mấy ông già chúng ta nghĩ, nếu cứng rắn nói em có chỗ nào không bằng người thì chỉ sợ chỉ có tri thức về mặt đương đại, nhưng độ mẫn cảm của em đối với nghiên cứu khoa học còn có cái nhìn mới về góc độ của sự vật lại vượt xa chúng ta, đây là thiên phú ông trời cho em!"

Quả thực bởi vì điều này các thầy cô kỳ vọng rất cao đối với em, nhưng thầy không muốn em coi kỳ vọng của chúng ta trở thành gánh nặng, chúng ta chỉ hi vọng em thật lòng thích nghiên cứu khoa học, làm việc mà mình thích, đừng cô phụ thiên phú của bản thân, cũng đừng cô phụ chờ mong của mình đối với bản thân."

Ân Kỳ nói rất nhiều, vẻ mặt của Lạc Vân Thanh cũng biến hóa rất nhiều theo lời nói của Ân Kỳ, nghe lời ông nói bản thân cậu cứ cảm thấy không bằng người nên càng chột dạ không thôi.

Ân Kỳ không biết cậu còn có thể không biết sao? Là bởi vì cậu có bàn tay vàng, nếu không có lẽ cậu thật sự không bằng người.

Nhưng càng nghe cậu lại càng cảm thấy bản thân bị thuyết phục!

Cậu cũng không biết bàn tay vàng của mình khi nào sẽ mất đi hiệu lực, nhưng nếu cả đời trước nó cũng chưa mất đi hiệu lực, thậm chí hiện tại còn theo tới thời đại tinh tế này, vậy có lẽ khả năng mất đi hiệu lực ở đời này không cao lắm nhỉ?

Hơn nữa đây là thứ mà ông trời ban cho mình, vậy xem như một bộ phận của cơ thể mình đi!

"Thầy cũng không nói nhiều với em nữa, danh sách Liên thưởng rất nhanh sẽ công bố, em chú ý nhiều một chút, còn một việc quan trọng nữa là thầy cho em nghỉ phép không phải để em không nghỉ mà nghĩ tới chuyện làm việc, thầy cho em nghỉ thì em phải nghỉ ngơi, cố tình  em lại đi làm việc, em, em, aiz thôi....mấy ngày nay em nghỉ ngơi đi, nếu không với vẻ mặt tiều tụy tham gia lễ trao giải sợ là sẽ bị người chê cười."

Ân Kỳ nói khiến Lạc Vân Thanh không có chỗ dung thân, thậm chí hận không thể che mặt mà chạy, vẻ mặt tiều tụy này của cậu thật sự không phải là do sử dụng đầu óc làm việc quá độ, mà là bởi vì.....túng-dục-quá-độ.

"Nghe rõ chưa? Đừng có làm thí nghiệm nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Thấy cậu không trả lời,  Ân Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nhắc lại lần nữa.

Lần này Lạc Vân Thanh cuối cùng cũng cương một khuôn mặt mà đáp ứng.

Thấy dáng vẻ không tình nguyện đáp ứng này của cậu, Ân Kỳ không khỏi thở dài, sinh viên lười biếng khiến ông sốt ruột, không thể tưởng tượng nổi sinh viên quá chăm chỉ ông cũng sốt ruột.

Loại làm việc ngay cả trong kỳ nghỉ này của Lạc Vân Thanh khiến Ân Kỳ đau đầu không thôi, mình cho nó nghỉ là để nó nghỉ ngơi cho tốt, kết quả nó lại cứ nghĩ tới việc thí nghiệm, kỳ nghỉ ngày không phải là phí công vô ích sao?

Có lẽ còn càng bết bát hơn, dù sao ở phòng thí nghiệm còn có mấy giáo sư nhìn cậu, khi cần thiết có thể cưỡng ép nghỉ ngơi, nhưng ở ký túc xá thì khó nói, nghĩ tới đây Ân Kỳ âm thầm sốt ruột.

"Thầy có việc cúp máy trước, em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có nghĩ tới thí nghiệm nữa."

"Vâng, em chắc chắn sẽ không." Lạc Vân Thanh thực chột dạ.

Không trông cậy vào sinh viên của mình sẽ nghe lời, tắt đi máy liên lạc, Ân Kỳ tìm mấy giáo sư khác, nhờ bọn họ hai ngày này hỗ trợ chăm sóc Lạc Vân Thanh, đừng cho cậu lại trầm mê thí nghiệm.

Nghe Ân Kỳ miêu tả về sự chăm chỉ của Lạc Vân Thanh, các giáo sư khác vui vẻ tiếp thu nhiệm vụ này, vỗ ngực bảo đảm nỗ lực giám sát, nhất định vào lúc Ân Kỳ trở về sẽ trao cho ông một học trò khỏe mạnh.

Vì vậy trong lúc Lạc Vân Thanh không biết sự tích "chăm chỉ" của cậu đã truyền khắp toàn bộ trong giới giáo sư của học viện Liên bang đệ nhất, thậm chí còn có giáo sư của khoa khác đem sự tích về cậu lấy ra làm gương giảng giải cho bọn sinh viên nghe, nói cho bọn họ vì sao Lạc Vân Thanh người ta có thể thành công như thế!

Cũng khiến cho bọn sinh viên hiểu được ngoại trừ thiên phú thì sự nỗ lực cũng rất quan trọng.

 Không sợ người khác thông minh hơn bạn, chỉ sợ người thông minh hơn bạn lại còn nỗ lực hơn bạn!

Lạc Vân Thanh người ta có bao nhiêu lợi hại, là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên bang đoạt giải Đế thưởng, hiện tại còn trong danh sách Liên thưởng, nhưng mà người ta có kiêu ngạo không? Không hề, cậu ấy không chỉ không kiêu ngạo mà ngược lại càng thêm nỗ lực học tập, làm nghiên cứu khoa học, cống hiến cho sự phát triển của Liên bang, các em chẳng lẽ không thấy nên học tập theo cậu ấy sao?

Thật lâu về sau, khi nghe thấy sự tích "nỗ lực" này, Lạc Vân Thanh xấu hổ đến mặt đỏ bừng, liên tục nói không dám, đã thế còn cố tình bị người cho rằng là cậu khiêm tốn! Càng xác định tín niệm muốn học tập theo cậu!



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info