ZingTruyen.Com

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 16+17 #

bilundethuong

Chương 16: Núi nhỏ của dãy núi Vạn Hỉ

"Các em lại đây xếp hàng lấy một chút hạt giống cỏ Y lạc , sau đó xem tài liệu được gửi đến thiết bị đầu cuối của các em." Giáo viên nói xong, mọi người sôi nổi tới lấy hạt giống.

Cỏ Y lạc là một trong những loại cỏ cho gia súc, nổi tiếng Tinh tế về đơn giản dễ trồng, chu kỳ sinh trưởng là 10 ngày.

Tiết thực nghiệm hôm nay không đơn giản chỉ là trồng cỏ thức ăn gia súc, mà phần lớn là đem lý luận kết hợp với thực tế.

Sinh viên ở đây nhất nhất dựa theo phương thức giáo viên nói mà xới đất một lần, đem hạt cỏ gieo xuống, sau đó mỗi người đã sớm một thân đầy nước và mồ hôi, tuy sáng sớm mặt trời còn chưa gay gắt, nhưng trên mặt mọi người đều bị ánh nắng chiếu đến đỏ bừng.

"Cỏ Y lạc là một loại cỏ nuôi gia súc, là chủng loại cỏ nuôi gia súc tốt nhất ở Liên bang, ngoài cỏ Y lạc ra, Liên bang còn có những chủng loại cỏ nuôi gia súc khác, phân biệt là cỏ Linh lăng hoa tím....."
Giáo viên thao thao bất tuyệt giảng giải từ chủng loại đến chu kỳ sinh trưởng, hoàn cảnh sinh trưởng đến thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất, cùng với phương thức gieo trồng tối ưu nhất, các bạn học cũng giống như bọt biển hấp thu kiến thức. Năm nhất và năm hai chủ yếu là đặt nền móng, chủ yếu là học tập tri thức cơ sở, khi lên năm ba và năm bốn, liền có thể phân hướng tiến hành thí nghiệm, Lạc Vân Thanh không cần phải nói, muốn lựa chọn chắc chắn là đi theo phương hướng thực vật địa cầu.

Mặc kệ giáo viên nói rất hay, tương lai phát triển có bao nhiêu rộng lớn, một buổi sáng đều làm việc với mặt đất, không khỏi có người oán hận, vất vả thi đậu vào cao đẳng học viện, kết quả thì sao? Đi học mỗi ngày làm ruộng? Ai mà không phải là tiểu bá vương trong nhà chứ?

Chẳng qua nhìn mấy người có quyền có thế có danh tiếng phía trước còn chưa mở miệng, nên cố kìm nén thôi.

Chờ đến khi giáo viên nói tan học, có vài người bĩu môi, biếng nhác liền đi theo, ruộng thí nghiệm cũng không để ý.

Giáo viên còn chưa đi xa đương nhiên cũng nhìn thấy, nhưng loại tình huống này không thể tránh khỏi, chỉ có thể chờ sinh viên tự mình làm quen, tự mình thông suốt.

Nhưng mà nói thật, hắn cảm thấy đám sinh viên này cũng không tệ, ít nhất đến bây giờ cũng chưa nháo đòi đổi khoa, phải biết rằng học viện Liên bang đệ nhất có cho phép đổi khoa, chỉ cần có người tiếp nhận là được, cho nên trước kia có rất nhiều sinh viên vừa khai giảng liền đổi khoa.

Đối với những người này, khoa thực vật học cũng không níu kéo, tóm lại chính là phải tự mình bước đi, dưa xanh hái không ngọt, chỉ cần không muốn ngốc ở khoa thực vật học, chủ nhiệm khoa đều sẽ ký tên đồng ý thả người đi.

............

Lạc Vân Thanh tưới nước đầy đất rồi mới rời đi, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Leonard đứng trước cửa khu dạy học đợi cậu, Lạc Vân Thanh quen thuộc ngồi lên chiếc ong nghệ nhỏ của hắn.

"Quần áo của cậu." Lạc Vân Thanh đưa quần áo chống nắng cho Leonard.

Thể chất của cậu là càng phơi nắng càng trắng, cho nên không sợ phơi nắng, hơn nữa nắng sáng sớm, căn bản không cần phải mặc quần áo chống nắng, cho nên cũng không mặc, nếu sớm biết Leonard đưa cho cậu chính là quần áo chống nắng cậu đã không nhận rồi.

"Cậu không dùng." Leonard nhíu mày, nhìn quần áo sạch sẽ ngăn nắp có chút không hiểu, nắng to như vậy, không sợ cháy nắng?

"Đúng vậy, ánh nắng buổi sáng tương đối ôn hòa, phơi nhiều một chút hấp thu canxi, có lợi cho thân thể." Ừm đương nhiên cũng có lợi cho chiều cao, phơi nắng nhiều một chút có lẽ mình có thể vượt 1m80 không chừng, phải biết rằng mình hiện tại mới 18 tuổi nha, Lạc Vân Thanh cảm thấy hi vọng rất lớn.

"Đúng rồi, khoa của các cậu rất nhàn sao? Sao nhanh như vậy đã tan học?" Nói tới đây, Lạc Vân Thanh đột nhiên phát hiện hình như Leonard thật sự rất nhàn, mỗi lần khi cậu tan học hắn đã sớm tan học, khi cậu không có tiết hắn cũng không có tiết học?

Thời khóa biểu khoa nghiên cứu vũ khí đều ít như vậy sao?

Thân thể Leonard cứng đờ, có loại xấu hổ bị phát hiện, trộm nhìn qua Lạc Vân Thanh.

Khoa nghiên cứu vũ khí có rất nhiều tiết, nhưng đối với Leonard mà nói rất nhiều tiết đều không cần thiết, chương trình học có quá nhiều tiết chỉ là trò trẻ con, hắn đi học ở đây phần nhiều là học ké các lớp lớn có giáo sư nổi tiếng dạy.

"Hả?" Thấy Leonard không trả lời, Lạc Vân Thanh tưởng hắn không nghe thấy, hỏi lại lần nữa.

Lần này Leonard trả lời, đáp án rất đáng ăn đòn.

"Chương trình học đơn giản, ngày đầu tiên khai giảng tôi đã đi sát hạch bài thi của lớp trên, cho nên giáo viên nói nếu không muốn đi học, có thể không đi, chỉ cần lúc thi đi là được."

Lạc Vân Thanh:......

"Lợi hại, lợi hại." Lạc Vân Thanh giơ lên ngón tay cái, vẻ mặt khâm phục.

Phải biết chương trình học của khoa nghiên cứu vũ khí ngầu đến mức cả người khoa khắc đều biết là khó có tiếng, nhưng Leonard cư nhiên còn có thể không cần tới lớp, ngoài bội phục ra cậu không biết nói gì, nghĩ tới bản thân, đột nhiên cảm thấy cặn bã.

Đối với khoa thực vật học, trừ khi bản thân bạn là một bộ bách khoa toàn thư, nếu không đừng nằm mơ không lên lớp. Lạc Vân Thanh cảm thấy mình đã biết đủ nhiều, nhưng trước mắt, trừ giáo sư thực vật cổ địa cầu nhìn cậu với con mắt khác ra, các giáo sư ngành khác thật là hận mài sắt không thành kim.

Cả ngày lấy một câu tới giáo dục cậu chính là: "Khi nào em mới có thể lấy thái độ học tập tri thức về cổ địa cầu để học tập các môn khác đây? Không cần em lợi hại hơn tôi, nhưng cũng không thể quá kém đi?".

Nghe vậy Lạc Vân Thanh chỉ có thể trợn mắt há mồm, nếu thật không kém giáo sư, vậy mình còn đi học làm gì. Cái gì cũng biết, sao có thể, Liên bang có hàng ngàn hàng vạn tinh cầu, mỗi tinh cầu lại có mấy chục nghìn chủng loại thực vật, người được xưng là bách khoa thực vật toàn thư trước mắt cũng chỉ biết mấy triệu loại mà thôi, như vậy đã là lợi hại lắm rồi.

............

"Cậu lợi hại hơn." Một lát sau, Leonard đột nhiên nói với Lạc Vân Thanh.

Hắn thực sự nghĩ như vậy, ở chung mấy ngày nay, hình tượng đạm bạc nguyên bản trong đầu hắn dần dần đầy đặn lên.

Đẹp, thông minh, bác học, lợi hại.....

Nếu nói trước kia Leonard đối với cậu là có cảm tình, vậy sau khi hiểu biết cậu nhiều hơn cảm tình liền chuyển thành thích.

Lạc Vân Thanh cười cười, coi lời của hắn là thổi phồng khen ngợi, tuy biết là giả, nhưng nghe được trong lòng vẫn vui sướng, tâm tình đắc ý.

Không ngờ Leonard tuy không hay nói chuyện, nhưng vẫn biết cách giao lưu với người khác.

Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Leonard, Lạc Vân Thanh thầm cảm thán.

Leonard không biết được người coi thành giao lưu cao thủ, dọc đường đi ăn nói vụng về từ chính diện mặt bên khen ngợi Lạc Vân Thanh.

Mãi cho tới khi đến ký túc xá, tâm trạng của Lạc Vân Thanh đều rất tốt, tắm rửa một cái, lúc đi ra thấy thiết bị đầu cuối chớp nháy không ngừng, mở ra cư nhiên có vài thông tin thỉnh cầu chưa chuyển được từ dãy số xa lạ phát tới.

Nhìn dãy số xa lạ này, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng gọi lại.

Không lâu sau, bên kia nhận cuộc gọi.

"Xin chào, xin hỏi ngài là?" Lạc Vân Thanh mở lời trước.

"Lạc tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tiếp điện thoại." Nghe được giọng nói của Lạc Vân Thanh, người bên kia máy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tôi là nhân viên bên cục quản lý đất đai, lúc trước ngài trình đơn xin mua mảnh đất bên cạnh hồ Bắc Lộ ở Hải thị đúng không?"

"Đúng vậy." Lạc Vân Thanh gật đầu.

"Vì chính phủ có kế hoạch sử dụng mảnh đất kia, cho nên trước mắt không thể mua bán, nhưng núi Vạn Hỉ có một ngọn núi nhỏ, nếu Lạc tiên sinh có ý thì có thể đăng ký mua."

Mảnh đất lúc trước Lạc Vân Thanh nhìn trúng tuy chỉ có 100 mẫu, nhưng vị trí rất tốt, người nhìn chằm chằm vào nó nhiều vô số kể, cũng vì vậy cho dù sau lưng có người giúp đỡ Lạc Vân Thanh, nhưng cũng không thể tranh thủ tới tay được. Có điều Lạc Vân Thanh cũng đã chuẩn bị tâm lý, không quá thất vọng.

"Núi Vạn Hỉ?" Lạc Vân Thanh hỏi.

"Đúng vậy, mặt khác bên chỗ tôi sẽ phát cho ngài một bản đồ 8D bắt chước sinh thái của nó, ngài có thể tự xem một chút, hoặc là đi thực địa khảo sát một phen, nếu có ý thì trong tháng này hãy trình đơn lên cục quản lý đất đai ở Hải thị."

"Được. Cảm ơn." Lạc Vân Thanh tắt máy, mở ra bản đồ sinh thái 8D bên kia gửi tới, kinh hỉ phát hiện ngọn núi nhỏ bên cạnh núi Vạn Hỉ rất không tồi.

Diện tích rất lớn không nói, quan trọng nhất chính là trung gian còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, phía trước là mặt cỏ tương đối bằng phẳng, sau lưng dựa vào vách núi chênh vênh, hơn nữa chính yếu là giao thông còn thuận lợi, khuyết điểm duy nhất là đắt.

Tuy địa phương không quá chú ý, nhưng xem yết giá, ít nhất cũng phải 70 triệu, hơn nữa không thể làm gì khác, chỉ có thể làm nông trang, sơn trang. Vốn liếng của Lạc Vân Thanh chắc chắn không chỉ có 70 triệu, nhưng vốn lưu động của cậu chỉ có hơn 20 triệu mà thôi, đây còn là tiền cho thuê nhà tháng này thu được.

Nhà ở phá dỡ và di dời của Lạc Vân Thanh rất nhiều, nhưng cơ bản đều cho thuê, tiền thuê nhà một năm ít nhất cũng có mấy chục triệu, mà số tiền này một phần cậu cầm đi mua nhà, một phần khác còn lại đi đầu tư và làm từ thiện.

Từ lúc Lạc Vân Thanh 16 tuổi đã bắt đầu mỗi tháng sẽ cố định một khoản tiền đem đi quyên tặng cho các cơ quan từ thiện khác nhau, tới khi Lạc Vân Thanh tới càng tăng thêm kim ngạch tiền quyên tặng mỗi tháng.

Cho nên trước mắt mà nói bất động sản trên tay rất nhiều, nhưng vốn lưu động lại không nhiều lắm. Lập tức lấy ra mấy chục triệu trừ khi bán nhà, nếu không phải nghĩ biện pháp khác.

Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới khoản đầu tư nguyên chủ đầu tư lúc trước.

Phương hướng đầu tư của cậu chủ yếu là ngành sản xuất game, tuy nguyên chủ không phải rất thích chơi game, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy ngành sản xuất game này khá tốt, cho nên khi có tiền hoặc nhiều hoặc ít sẽ đi đầu tư cái ngành sản xuất này.

Không có giác quan nhạy bén, đầu tư rất dễ dàng thất bại.

Nhưng thật bất ngờ, hao tổn và tiền lời của khoản đầu tư này cơ hồ là ngang nhau.

Mà năm nay, Lạc Vân Thanh tới vận, một công ty game trong đó, dựa vào một khoản game thời trang, trò chơi lợi nhuận đạt hơn 1 tỷ, lập tức công ty nhỏ không nổi tiếng biến thành công ty game mới phát.

Cổ phần Lạc Vân Thanh nắm trong tay lập tức tăng giá không chỉ ngàn vạn lần, có thể dự tính chia hoa hồng hàng năm lớn hơn nhiều số tiền cậu đầu tư từ trước tới nay.

Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh cười, khéo như vậy, cuối tháng này tiền hoa hồng sẽ đến tay, lần này hoa hồng được chia sẽ không thấp, ít nhất có thể được chia 150 triệu nha, vừa vặn trước đem việc trình đơn chuẩn bị cho tốt, nếu thành công có thể trực tiếp trả tiền.

Chương 17: Không xấu hổ?

Tinh cầu thủ đô rất lớn, đất rất rộng, cho nên đương nhiên sẽ có nơi có giá rẻ, nhưng ở Đế đô và thành thị phụ cận Đế đô thì ngoại lệ, toàn bộ đoạn đường trung tâm tinh cầu, có rẻ hơn thì cũng không khác bao nhiêu, lại thêm phần lớn đất đã bị trưng dụng xây dựng xong, dư lại cũng không nhiều, cho nên muốn bắt được đám đất còn lại, không có nhân mạch và tư lịch nhất định làm chỗ dựa căn bản là không có khả năng đoạt được.

Cũng bởi vậy, nếu không phải sau lưng Lạc Vân Thanh có mấy người hỗ trợ, gò núi nhỏ ở núi Vạn Hỉ này cũng không đến lượt cậu.

Nếu đã quyết định muốn bắt lấy nó, Lạc Vân Thanh cũng không kéo dài thời gian, vào buổi tối liền đệ trình đơn xin mua đất. Vì cục đất đai ở Hải thị yêu cầu hồ sơ tài liệu giống y như lúc xin mảnh đất kia, đơn biểu xin của Lạc Vân Thanh cực kỳ dễ điền, chỉ cần đem tư liệu lúc trước sửa sang lại một chút rồi điền lại lần nữa là có thể đệ trình lên, những việc còn lại liền không cần cậu quản, vì các bộ ngành liên quan căn cứ tư liệu của cậu xét duyệt tư cách, sau đó sẽ đi theo quy trình.

Diện tích thổ địa lớn tương tự như vậy quy trình cần hơn một tháng, đây còn là nhanh, nếu có người giở trò sau lưng, một hai năm cũng không nhất định có thể xong những quy trình đó, không phải chỗ này không được thì chính là chỗ kia không ổn.

Nhưng cho dù như vậy, đó vẫn còn nhanh hơn ở Trung Quốc, hơn nữa nghe ngữ khí nói chuyện của nhân viên công tác vừa rồi, có lẽ là đã có thể quyết định ra rồi, chỉ phải kiên nhẫn chờ đợi nữa thôi, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không lo lắng, đã quen với hiệu suất làm việc ở Trung Quốc, cậu chỉ đem chuyện này ghi nhớ một chút vào bản ghi nhớ rồi liền mặc kệ.

............

Là một sinh viên, đặc biệt là một sinh viên hiếu học, những ngày ở trường cơ bản chính là ba điểm một đường thẳng, ký túc xá - lớp học - nhà ăn, sinh viên khoa thực vật học thì càng như vậy.

Mới ngắn ngủi chưa đến một tháng, khoa thực vật học tác nghiệp biến thái và áp lực học tập lớn đã trở nên quen thuộc với đông đảo sinh viên ở học viện Liên bang đệ nhất.

Ngay cả các anh chị năm hai, năm ba, năm bốn cũng bị lượng tác nghiệp của sinh viên năm nhất dọa mất mật, nhìn một đám đàn em khóa dưới học tập trong trạng thái dùng dây thòng lọng trùy đâm (*), như bọt biển nhanh chóng hấp thụ kiến thức, làm các sinh viên khóa trên, trong lòng vừa nôn nóng vừa bất an, nhưng cũng không muốn thay đổi hiện trạng.

* (Học trò ngày xưa khi ôn bài đi thi, để tránh ngủ quên khi học tự thòng cổ mình vào dây thòng lọng, hoặc là cắm con dao trước mặt, nếu như ngủ gật sẽ bị dây xiết lại, hoặc dao đâm vào mặt thế là ko dám ngủ gật ><)

Dù sao hiện tại cũng không phải giai đoạn ôn tập đi thi đề thi chung kia, sau khi thi đậu cao đẳng học viện, thoải mái quen rồi có mấy ai nguyện ý trở lại hoặc là còn có thể trở lại trạng thái học tập cấp bậc địa ngục như vậy chứ?

Đừng nói tự nguyện tăng mạnh trình độ học tập, thậm chí sinh viên cá biệt còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác rằng: "Vì bọn họ mới từ đề thi chung thoát ra, cho nên có thể duy trì được trạng thái này, còn chúng tôi đều đã không phải là tân sinh, sao có thể."

Hơn nữa khiến người cảm thấy kinh ngạc chính là người nắm giữ loại tâm tính này cư nhiên còn không ít, làm cho bộ phận giáo sư muốn chủ động thêm tiết đều tức cười, cũng hiểu vì sao khoa thực vật học lại càng ngày càng xuống dốc.

Có sinh viên như vậy, sao có thể không xuống dốc cho được, vì thế tiếp thu thất vọng sôi nổi đem tất cả tinh lực đặt lên người sinh viên năm nhất, ngay cả một số giáo sư ra ngoài làm nghiên cứu và thám hiểm đều dưới sự kêu gọi của bạn già lần lượt trở về trường học, cầm lấy sách vở làm công tác dạy học và giáo dục.

Điều này cũng khiến cho lực lượng giáo viên dạy học của khoa thực vật học năm nay hùng hậu không chịu được, tùy tiện một tiết cũng là giáo viên có quyền trong nghề, khiến cho một số sinh viên khóa trên còn phải da mặt dày đi cọ chương trình học của các em khóa dưới.

Phải biết là từ trước tới nay cũng chỉ có sinh viên khóa dưới đến cọ lớp sinh viên khóa trên, dù sao thì giáo sư giỏi đều được sắp xếp đi dạy khóa trên, hiện tại tình huống này lại ngược lại, ngạc nhiên đồng thời cũng khiến cho sinh viên khóa trên của khoa thực vật học bị toàn trường nhạo báng. Đã thế vì một bộ phận ngôn luận não tàn cùng tình huống thực tế, còn không có tự tin phản bác.

Có điều tình huống như vậy rất nhanh lại thay đổi, vì ai cũng không muốn không lấy được "chỗ tốt".

............

Làm đại biểu cho sinh viên ưu tú của khoa thực vật học khóa này, Lạc Vân Thanh trước mặt các vị giáo sư có thể nói là hoàn toàn nổi bật, ngay cả sinh viên khoa khác đều nghe thấy tiếng, nhắc tới cậu không còn là giáo thảo lớn lên rất đẹp, mà còn dùng ngữ khí hâm mộ ghen tị hận nói: À, tân sinh khoa thực vật học được rất nhiều giáo sư nổi tiếng xem trọng kia.

Giáo sư ở học viện Liên bang đệ nhất cũng không phải là các giáo sư bình thường, có thể nói tất cả bọn họ đều là nhân tài được các ngành nghề Liên bang ưu ái, có người thậm chí còn là nhân vật cấp bậc "quốc bảo" của Liên bang.

Vì sao phải đi học? Không phải là lo cho công danh lợi lộc cùng tiền đồ sau này sao?

Nếu được cao thủ trong nghề nhìn trúng, tiền đồ về sau còn phải lo sao? Đừng đùa, nếu phát triển ở trong khoa, có người đi trước hộ tống kèm cặp, còn đường bằng phẳng là việc đương nhiên, thậm chí nếu được một số giáo sư thu làm đệ tử quan môn, vậy nhân mạch của giáo sư chính là nhân mạch của bạn, tiền đồ tương lai một mảnh xán lạn.

Không ai là đồ ngốc, sau khi nhìn tới chỗ tốt, có rất nhiều người lựa chọn quên đi ngôn luận não tàn lúc trước, kháng nghị với trường học, không phục cách sắp xếp như vậy, tất cả đều học ở khoa thực vật học, dựa vào đâu người khác có tài nguyên tốt như vậy còn tôi thì lại không có, tôi còn là sinh viên khóa trên nữa cơ, nhìn các khoa khác, giáo viên giỏi đều tăng cường cho sinh viên khóa trên, chúng tôi  không cần anh tăng cường, nhưng ít nhất ảnh phải chia cho chúng tôi một nửa cũng được.

Đối với tình huống như vậy trường học tất nhiên sẽ có áp lực, đặc biệt là sau khi bị một số phụ huynh của sinh viên có tiền gây áp lực, trong lòng lại càng có nỗi khổ không nói nên lời.

Cùng một trường, cùng một khoa, phân hết giáo sư giỏi tới dạy sinh viên khóa dưới, tình huống như vậy người không rõ nội tình sẽ thấy quá nhất bên trọng nhất bên khinh, khóa trên người ta không vui là bình thường, cho nên các anh đương nhiên phải phân phối lại chương trình học một lần nữa nha, hơn nữa người ta cũng không yêu cầu cao, chỉ là muốn giáo sư nổi tiếng lên lớp mà thôi, có rất nhiều phụ huynh và sinh viên đều nói đạo lý như vậy.

Tuy đạo lý này có chút buồn nôn, nhưng đúng là có thể nghe tạm, hơn nữa trường học cũng muốn bồi dưỡng càng nhiều sinh viên ưu tú, cho nên cũng chỉ có thể bóp mũi chấp nhận, tìm nhóm giáo sư thương lượng xem có thể thêm tiết cho khóa trên hay không.

Nhưng giáo sư cũng bận nha, một tuần có thể rút ra nửa ngày, một ngày đi dạy đã là việc rất khó, dù sao đa số bọn họ đều là giáo sư danh dự, ngày thường đều chỉ làm việc của mình không đi dạy, hiện tại muốn bỏ ra nhiều thời gian hơn tới dạy người khác, cho dù giáo sư khoa thực vật học giản dị cũng không làm được. Hơn nữa càng không cần phải nói dạy đám người kia đại bộ phận cơ sở còn không vững, thái độ học tập cũng không nghiêm túc, sau lưng lại còn khuấy gió nổi mưa.

Có điều khi các lãnh đạo nhà trường khom lưng cúi đầu, nói toàn lời hay, về sau cuối cùng có mấy giáo sư mềm lòng, thời gian cũng nhiều, đồng ý mỗi tuần thêm hai ba tiếng đồng hồ mở một tiết học cho khóa trên, dư lại bởi vì đều có việc của riêng mình, cho nên căn bản không có khả năng bỏ ra thời gian.

Đối với vấn đề này lãnh đạo nhà trường vung tay lên, đem phần lớn chương trình học đổi thành không phân biệt khóa trên hay khóa dưới giảng bài, chỉ cần là sinh viên khoa thực vật liền có thể cùng nhau lên lớp.

Khóa trên và khóa dưới cùng nhau lên lớp có xấu hổ hay không các tân sinh không biết, nhưng sau khi cùng nhau đi học càng nhiều, các tân sinh đối với bọn họ khinh bỉ càng nhiều, đương nhiên, cá biệt lợi hại không tính.

Phải biết rằng bọn họ mới nhập học một tháng mà thôi! Những thứ biết được cư nhiên so với người học được 1 năm 2 năm còn nhiều hơn?? Quả thực làm người không dám tin.

Ngay cả một số giáo viên tính cách tương đối ôn hòa, nhìn thấy tình huống như vậy cũng nhịn không được đen mặt, trước kia cũng không cảm thấy sinh viên khoa thực vật học kém như vậy, hiện tại thật là....một lời khó nói hết.

Nhìn sinh viên đứng lên "y y a a" nửa ngày còn không trình bày được lý do, Đồng Mẫn Lệ chỉ có thể cho hắn ngồi xuống, sau đó gọi một tân sinh đứng lên trả lời vấn đề.

"Bàng Hoằng, em tới trả lời vấn đề này một chút."

"Cái này là cỏ Hình cát, cũng gọi là cỏ tinh tế, phát hiện vào năm 1203 tinh tế, có tác dụng cầm máu, là một phần nguyên liệu của dược tề cầm máu trước mắt, năm nay, giáo sư Lăng La nêu ra một ý tưởng về cỏ Hình cát.....phân biệt là...."

Bàng Hoằng bị gọi lên, nhìn vấn đề của giáo viên trên màn hình, thao thao bất tuyệt trả lời.

Theo Bàng Hoằng trả lời càng lúc càng đi sâu vào vấn đề, sắc mặt Đồng Mẫn Lệ cũng càng ngày càng tốt, cuối cùng sau khi hắn trả lời xong thậm chí còn lộ ra một nụ cười hiếm có, cho hắn ngồi xuống.

Nhưng mà sinh viên không trả lời được kia liền không ổn, tuy không bị công khai quở trách, nhưng hắn là đại diện cho một đám sinh viên khóa trên lại bị Đồng Mẫn Lệ nói cho không chỗ dung thân.

"Tân sinh vừa mới nhập học một tháng, các cô cậu thì sao? Đều ở chỗ này học hơn một năm? Các cô cậu nói cho tôi xem đã học được cái gì? Thời gian là quý giá, là không thể dùng để tiêu xài, các cô cậu ngày thường cũng chỉ hoàn thành bài tập, những lúc khác liền không hề cố gắng, như vậy là không được, như vậy không lý tưởng, sớm hay muộn cũng bị đào thải." Đồng Mẫn Lệ tận tình khuyên bảo, nhìn phía dưới có mấy người lộ vẻ hổ thẹn, nhưng có một số vẫn đầy mặt không thèm quan tâm, trong lòng một cỗ hận sắt không thành thép, tức giận lập tức tan thành mây khói.

Thôi, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, dưa xanh hái không ngọt, giáo sư khoa thực vật lập tức liền nhìn ra. Dù sao có nói thêm nữa, sinh viên không nghe cũng vô dụng, nói những người đó không bằng cẩn thận nghĩ lại xem nên làm thế nào dạy tốt hơn cho những mầm mống mới.

Giáo viên nhìn Lạc Vân Thanh, Thái Tử Thành, Bạch Nhược Khê, Bàng Hoằng, Phạm Thắng Cao...... mấy đứa tân sinh, lại nhìn lại những gương mặt quen thuộc bên cạnh, nhưng cơ bản đều không nhớ nổi tên, Đồng Mẫn Lệ không thể không cảm thán: Người cùng người thật là khác nhau, mình một tuần cũng mới có hai tiết dạy mà thôi, nhưng chỉ chút thời gian này đã có thể nhớ hết tên nhận hết mặt toàn bộ 80 tân sinh này rồi.

Thế nhưng lão sinh? Ngoài một vài sinh viên tương đối ưu tú ra, rất nhiều sinh viên Đồng Mẫn Lệ đều không nhớ nổi tên, này nói lên điều gì?

Đồng Mẫn Lệ không cho rằng trí nhớ bản thân kém, mà là đám sinh viên này không hay xuất hiện trước mặt bà, bài tập và học tập cũng không có điểm sáng, cho nên ở chung một năm còn không nhận ra!

Aiz......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com