ZingTruyen.Info

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 122: Chiến thắng #

bilundethuong

Vào thời điểm cần chú ý đại đa số vẫn sẽ chú trọng tới cách ăn mặc của bản thân, vì phải đi thảm đỏ nên mọi người đều lựa chọn quần áo chính trang, những tình huống tùy tiện mặc một bộ quần áo tới đây cơ hồ không có.

Tuy người có thể đi lên thảm đỏ đều là người đã từng trải qua cảnh tượng hoành tráng, nhưng bước trên thảm đỏ thì thật đúng là lần đầu tiên, nhóm người được đề cử chưa từng được đi qua thảm đỏ, mặc kệ che giấu thế nào, rất nhiều người đều có thể nhìn ra bọn họ không được tự nhiên.

Vì thế đừng nói để cho bọn họ giống như minh tinh trong giới giải trí khi qua thảm đỏ còn dừng lại chụp choẹt một hồi, bọn họ quả thực hận không thể hai chân gắn động cơ, phóng một cái là có thể tới hội trường, loại tình huống này khiến cho đám phóng viên giới giải trí chưa từng thấy thao tác qua thảm đỏ như vậy hai mặt nhìn nhau, đầu óc trống rỗng cũng không biết phải hỏi cái gì.

Đương nhiên tình huống như vậy cũng khiến cho đám người ngồi xem truyền hình trực tiếp nhịn không được phun tào, kia quả thực đơn giản đến không chịu được.

'Ha ha ha, quả nhiên các lão đại đều thực tùy hứng, không có một ai dừng lại chụp ảnh, nhìn đám phóng viên kia chưa? Tập thể ngây người.'

'Tôi có thể nói tôi biết hết những người bước trên thảm đó không? Thật nhiều lão đại trong sách giáo khoa, nếu mà có phần tử khủng bố tới nơi này tập kích, tôi suy đoán có lẽ khoa học kỹ thuật lẫn kinh tế của Liên bang đều phải thụt lùi vài chục thập niên.'

'Run lẩy bẩy, lầu trên đừng nói tới tình huống đáng sợ như vậy được không ? Xem truyền hình trực tiếp thì cứ thành thật mà xem truyền hình trực tiếp cho tốt đi, trong lòng ông suy nghĩ cái gì vậy.'

'Tôi phát hiện có mấy người trong giới học thuật thật là đẹp, dung mạo đều đẹp như thế【 dở khóc dở cười.jpg】'

'Ồ? Bạn vừa nói như vậy tôi cũng phát hiện, mấy lão đại bước trên thảm đỏ này hình như không có ai trang điểm thì phải!!'

'......'

"Muốn nhìn tư thế oai hùng bước trên thảm đỏ của Vân Thanh đại đại , tôi tin cậu ấy tuyệt đối là đẹp trai nhất!'

'Cùng muốn nhìn +1'

'......'

Ở đây không chỉ có phóng viên, còn có nhân viên phụ trách phát sóng trực tiếp, công việc chủ yếu của bọn họ là tương tác với khán giả, tổng hợp nội dung của người xem, từ đó tìm được cái bọn họ muốn nhìn, tiến hành cường điệu quay chụp.

Mười người thì tám người đều nói là muốn nhìn Lạc Vân Thanh, cho nên quay chụp ai còn cần phải hỏi sao? Dựa theo tiêu chuẩn này, đơn giản nhất là đem Lạc Vân Thanh chụp tốt, những thứ khác lướt qua.

Nhưng cố tình nơi này là thảm đỏ của giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô chứ không phải thảm đỏ điện ảnh, nơi này cũng không có sắp xếp thứ tự, chủ sự cũng không sắp xếp, anh muốn đi lúc nào thì đi lúc đấy, cho nên các phóng viên đương nhiên cũng không lấy được tin tức Lạc Vân Thanh là khi nào đi qua thảm đỏ, thao tác "công bằng, tự nguyện, tự do" như vậy khiến cho đám phóng viên giới giải trí luôn quen với việc phân biệt đối xử, nâng cao đạp thấp hít thở không thông, cũng khiến cho người muốn lười biếng cũng không có chỗ để mà trốn đi lười biếng.

Bên phải thảm đỏ, một nhân viên làm việc tại một tòa soạn lười biếng ngáp một cái, chán đến chết mở ra máy thu hình, nịnh nọt tán gẫu với người bên cạnh gã.

"Anh nói cái giải thưởng này có gì mà chụp, vừa không có trai đẹp lại không có gái xinh, cố tình còn có người muốn xem, thật không rõ những người đó suy nghĩ cái gì."

Dừng một chút hai mắt  nhìn tiền bối có khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo dị thường nói tiếp: "Aiz, thật không biết lãnh đạo nghĩ gì nữa, chỉ một lễ trao giải nho nhỏ liền muốn để anh Kỳ ra ngựa."

Khinh thường trong giọng nói khiến người ghé mắt, nội dung cũng rất khó nghe, lễ trao giải cao lớn này bị gã vặn vẹo thành cái loại trao giải Kim Kê mời người cũng không tới.

"Đừng nói nhiều, làm tốt việc của cậu đi." Nhìn gã một cái, tiền bối cộng sự nghịch nghịch một hồi máy móc, ngữ khí nhàn nhạt nói.

Giọng nói bình thản vừa nghe liền biết gã đây là vuốt mông ngựa liền chụp phải đùi ngựa, trong lòng lộp bộp một chút, xấu hổ vớt vát: "Quả nhiên không hổ là anh Kỳ, anh nói rất đúng, hiện tại chúng ta vẫn nên tập trung vào công việc, dù sao đây cũng là sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với chúng ta."

Tín nhiệm cái rắm, nếu không phải anh đắc tội lãnh đạo, tôi còn phải đi theo sung quân tới nơi này sao?

Nhưng gã có giận cũng không dám nói, không có cái lá gan oán lại, ngược lại lại chân chó nịnh hót vài câu.

"Lạc Vân Thanh tới." Qua không bao lâu, anh Kỳ đột nhiên vỗ vỗ bả vai cộng sự, ý bảo gã nhìn về phía cuối thảm đỏ.

Chỉ thấy Lạc Vân Thanh và Leonard ăn mặc một thân âu phục cao cấp đơn giản sóng vai hướng về bên này.

Nhìn thấy cậu, đám phóng viên giới giải trí vốn còn đang biếng nhác lập tức trở nên phấn chấn, như đám ong bay tới, ánh mắt phát sáng, ngữ khí trào dâng, khiêng 'trường thương đoản pháo' nhắm thẳng vào mặt cậu.

"Chào ngài Lạc Vân Thanh, xin hỏi đêm nay ngài có lòng tin đạt được giải thưởng không?"

"Đều là người được đề cử, Lạc Vân Thanh cậu cảm thấy đêm nay ai sẽ đạt giải ạ?"

"Bên này bên này, fan của cậu trên Thiên bác tin tưởng vững chắc cậu hôm nay có thể đánh bại tất cả các đối thủ để đạt được giải thưởng tiến bộ sáng tạo khoa học kỹ thuật Đế Đô, đối với điều này cậu có suy nghĩ gì?"

"Đừng đẩy đừng đẩy để tôi hỏi hết đã.....xin hỏi Lạc thiếu, hôm nay vì sao cậu lựa chọn bước lên thảm đỏ cùng Leonard vậy? Lúc trước người cùng bước trên thảm đỏ đều là người nhà, đây là đại biểu hai người các cậu chuyện tốt sắp tới sao?"

"......"

Nhìn máy quay sắp chọc cả vào mặt cùng đám người vây quanh người mình, Lạc Vân Thanh có chút kinh hồn táng đảm, cậu thật không ngờ đám người này cư nhiên dám đi lên tận thảm đỏ, đương nhiên không chỉ có cậu không ngờ tới, người khác cũng đồng dạng không ngờ tới, cho nên ngay từ đầu những nhân viên an ninh đứng ở bên kia đợi lệnh còn chưa có tiến lên, nhưng qua vài giây, mấy nhân viên an ninh được huấn luyện này vội vàng đi tới tiến hành cách ly.

"Làm ơn rời khỏi khu vực thảm đỏ."

"Xin đừng gây trở ngại tới tiến trình lễ trao giải."

"Làm ơn rời đi, nếu không sẽ dựa theo hành vi cố ý gây rối mà xử lý."

"....."

Thái độ cùng tư thế cứng rắn chỉ kém không xách đám phóng viên kia ra khỏi thảm đỏ, nhưng hiện thực cũng không kém, bảy tám nhân viên thân thể cường tráng trang bị vũ khí vây thành một vòng tròn, tay duỗi ra bắt một cái, xung quanh Lạc Vân Thanh lập tức thoáng hơn rất nhiều.

Nhìn thấy những nhân viên an ninh này bên hông đeo vũ khí, rất nhiều người thức thời lùi lại một bước.

Không thức thời không được nha! Bản thân chỉ có một cái mạng, những vũ khí này nếu chẳng may khai hỏa thì làm sao?

'Xem truyền hình trực tiếp tôi sợ tới mức dưa đều rớt, trên eo vị bảo an kia có phải là loại vũ khí mới nhất mới ra hay không??'

'Ha ha ha, buồn cười muốn chết, đám phóng viên này lá gan quá nhỏ, bị dọa đến không dám tiến lên nữa.'

'Ông có bản lĩnh thì ông đi xem, đó chính là vũ khí sát thương mức độ cao, quả thực hù chết người, ai đã thấy qua phỏng vấn có vũ khí, có lẽ đám phóng viên kia đến bây giờ còn đang trong trạng thái ngây ngốc 233333333'

'Vì sao thảm đỏ của bọn họ trang bị nhân viên an ninh tốt như vậy, còn lúc thần tượng nhà ta bước trên thảm đỏ lại không có, mãnh liệt kháng nghị.'

'Lầu trên không phải bị ngu chứ, tính chất thảm đỏ thần tượng của mày và thảm đỏ này cũng không giống nhau, có cái gì để mà so sánh.'

'Vân Thanh đại đại nhà ta thật sự quá xinh đẹp! Ha ha ha, có thể nhìn thấy cậu ấy trong phát sóng trực tiếp thực thỏa mãn.'

'Chẳng lẽ chỉ có tôi tò mò quan hệ giữa cậu ấy và Leonard sao? Người khác đều là bạn lữ cùng nhau bước trên thảm đỏ, chẳng lẽ bọn họ là.....người yêu?'

............

Hội trường trao giải cực kỳ hoành tráng, không có vẻ xa hoa lộng lẫy như giới giải trí, hội trường này có vẻ rất là đoan trang đại khí, tiến vào trong, một loại cảm giác kính sợ đột nhiên sinh ra.

Đặc biệt là khi nhìn thấy những gương mặt chỉ có thể xuất hiện trên thời sự ngồi ở hàng đầu tiên kia, loại cảm giác sợ hãi này càng mạnh mẽ hơn.

Vị trí trung tâm của hội trường là chỗ ngồi của tất cả những người được đề cử, nhìn nơi đó lít nha lít nhít đầy người khiến cho mấy vị lãnh đạo trên đài không khỏi lộ ra ý cười.

Phải biết rằng đây đều là trụ cột của Liên bang, tinh anh của Liên bang nha! Liên bang có nhiều tinh anh như vậy sao có thể không khiến người cảm thấy cao hứng chứ?

"......"

"Hoan nghênh mọi người tiến vào hiện trường lễ trao giải giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô, tôi là người dẫn chương trình của tối hôm nay."

Theo ánh đèn từ tối sang sáng, trên sân khấu xuất hiện một người đàn ông trung niên nho nhã  mặc âu phục màu đen.

"Cảm ơn mọi người đã tới tham dự lễ trao giải giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô, ở chỗ này, tôi muốn cảm ơn tất cả các vị tinh anh đã làm ra cống hiến kiệt xuất cho Liên bang, đêm nay là đêm được mùa của các vị."

"......"

"Từ lúc công bố danh sách đề cử đến bây giờ đã có một đoạn thời gian, mọi người đều muốn biết giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô lần này sẽ rơi vào nhà ai."

"Hiện tại cho mời ủy viên danh dự của Bộ khoa học kỹ thuật Liên bang - ngài La lên phát biểu và công bố danh sách đoạt giải."

Sau khi MC nói xong liền lui xuống trong tiếng vỗ tay của mọi người, đỡ một ông lão đầu tóc hoa râm ngồi ở hàng ghế đầu tiên lên sân khấu.

Thời điểm nhìn thấy ông lão này, tiếng vỗ tay dưới khán đài bùng nổ, nhà khoa học đã cống hiến cả đời cho Liên bang, những gì từng trải trong cuộc đời đều được viết vào sách giáo khoa này có ai là không biết? Trong tiếng vỗ tay, La lão run rẩy đứng thẳng, sau đó chậm rãi tiếp nhận danh sách trong tay MC.

Ngồi ở dưới đài, Lạc Vân Thanh rõ ràng có thể thấy được thân thể ông lão cũng không tốt, thời điểm cất tiếng nói thậm chí còn nhịn không được run rẩy, khiến người lo lắng không thôi, hoài nghi ông vào giây tiếp theo có thể bị ngã xuống hay không.

Nhưng may mắn chính là cũng không có xuất hiện cái tình huống này, ngược lại bởi vì tâm trạng phấn chấn, sắc mặt của ông càng thêm hồng nhuận.

"....."

Theo từng cái tên được công bố, không khí trong hội trường càng trở nên sôi động, nhìn người đoạt giải hoặc khí phách hăng hái hoặc thẹn thùng ngượng ngùng, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy trong lòng không có yên lặng như vậy.

"Chúng ta cùng chúc mừng tập thể đoạt huy chương tiến bộ Khoa học kỹ thuật đoàn đội kỳ này  —— Tiểu tổ Ella"

Nhìn tiểu tổ Ella dáng vẻ cao hứng phấn chấn đi lên nhận thưởng, Lạc Vân Thanh máy móc vỗ tay, Lạc Vân Thanh vốn bình tĩnh bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, hai mắt tuy đang nhìn sân khấu, nhưng đầu óc lại trống rỗng, chỉ cảm nhận được tiếng tim của mình đập bình bịch trong lồng ngực, không nghe thấy bất cứ thanh âm nào xung quanh.

Vì giải thưởng tiến bộ Khoa học kỹ thuật  đoàn đội là giải thưởng tập thể cuối cùng, từ lúc này trở đi là bắt đầu trao thưởng cá nhân, giải thưởng tiến bộ sáng tạo Khoa học kỹ thuật cá nhân mà Lạc Vân Thanh được đề cử là giải thưởng được tuyên bố đầu tiên.

"....Hi vọng mọi người có thể càng cố gắng trên con đường nghiên cứu khoa học kỹ thuật hơn nữa....có nhiều thành quả nghiên cứu khoa học kỹ thuật hơn...."

"Hiện tại chúng ta đi vào phân đoạn trao giải thưởng cá nhân, chúng ta cùng chúc mừng người đoạt Giải thưởng tiến bộ sáng tạo Khoa học kỹ thuật  kỳ này......Lạc Vân Thanh."

Lạc Vân Thanh!

Thật là mình.

Thời khắc nghe thấy tên của mình cậu ngây ngẩn cả người.

Cậu đã từng vô số lần ảo tưởng qua cảnh tượng đoạt giải thưởng, nhưng chờ tới lúc thật sự đoạt giải cậu phát hiện loại cảm giác này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của bản thân.

Nhìn Lạc Vân Thanh ngốc lăng, người xung quanh phát ra tiếng cười thiện ý, người trong giới học thuật đạt tới trình độ này đại đa số không phải là loại người có lòng dạ hẹp hòi, bọn họ không có nhiều tâm tư như vậy, tuy bản thân thua một đứa nhỏ, nhưng bọn họ cũng chỉ cảm thấy đứa nhỏ này tiền đồ vô lượng! Tuổi còn trẻ cư nhiên đã mạnh hơn rất nhiều người, chỉ cần không đi nhầm đường đó chính là một hạt giống tốt.

"Chúc mừng chúc mừng, nhưng mà, Vân Thanh cậu không phải cao hứng tới ngốc rồi chứ?"

"Ha ha, trước đừng cao hứng, đi lên sân khấu đi, ngài La đang chờ cậu kìa."

"Đi thôi, đi thôi, đi đem vinh dự thuộc về cậu lãnh trở về nào."

"......"

Trong tiếng đánh thức của mọi người, Lạc Vân Thanh thu thập xong tâm tình từng bước từng bước đi lên sân khấu.

Nhìn ông lão đứng trên sân khấu đang giơ cao chiếc cúp nhìn mình từ xa, không biết vì sao, trong đầu Lạc Vân Thanh bỗng nhiên xuất hiện bốn chữ "Tân hỏa tương truyền".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info