ZingTruyen.Com

(EDIT HOÀN) KỲ THỰC TA CỰC KỲ CÓ TIỀN - HÀO TUYẾT

Chương 120: Thư mời #

bilundethuong

Cuộc sống ở Phúc trang kỳ thực khác biệt rất lớn so với cuộc sống ở Đế Đô, ở Đế Đô vào kỳ nghỉ lễ tuy cũng sẽ tự mình tìm việc làm, những hạng mục giải trí cũng không ít, còn ở Phúc trang, từ lúc trở về từ công viên trò chơi tới giờ Lạc Vân Thanh cơ hồ chưa từng dừng lại, mấy ngày nay lại càng vội vội vàng vàng với quế hoa sau núi.

Cũng không phải là cậu muốn đi, mà là cậu không muốn đi cũng không được!

Dù sao ai cũng không thể ngờ rằng những người mua sản phẩm tinh chất hoa đào lúc trước của Phúc trang lại từng người một vào website mới lập của Phúc trang sau đó mỗi ngày đều điên cuồng nhắn tin thúc giục hàng. Nhìn thấy nhiều người tới giục hàng như vậy, người qua đường Giáp, Ất, Bính, Đinh chưa mua qua tinh chất cũng bắt đầu tranh phong, mỗi ngày trên website kêu gào rên rít, giống như Phúc trang đã làm gì bọn họ vậy.

Đương nhiên cái này cũng chưa tính là gì, dù sao hàng trên mạng, không xem cũng coi như không biết, khiến người bất đắc dĩ chính là dân cư bản thổ của trấn nhỏ Vân Quế tha thiết thúc giục, chỉ cần dạo phố ăn một bữa cơm gặp được người đều có thể bị nhắc đi nhắc lại hai câu.

Nhắc đi nhắc lại nhắc đi nhắc lại, Lạc Vân Thanh bại trận chỉ có thể đáp ứng nhanh chóng đưa ra sản phẩm mới, trở về trầm tư suy nghĩ đồ vật mà Phúc trang còn, cuối cùng nhìn trúng quế hoa ban đầu gieo trồng.

Trong một đám cây cối xanh non mới trồng, những chùm quế hoa nho nhỏ màu trắng hoặc màu vàng rậm rạp trên cành cây phá lệ nổi bật, gió thổi qua, hương quế hoa nồng đậm thổi quét toàn bộ Phúc trang, khiến người say mê không thôi.

Nếu không phải bất đắc dĩ, Lạc Vân Thanh thật sự không muốn đánh chủ ý tới đám quế hoa này, dù sao từ trước tới nay cậu đều thích hương quế hoa này, thậm chí có thể nói rất yêu cái hương thơm thuần thiên nhiên không ô nhiễm này.

Nhưng mà người tìm mình đòi sản phẩm mới của Phúc trang quá nhiều, Lạc Vân Thanh không muốn ra cửa bị người giữ chặt tâm sự, cho nên cũng chỉ có thể hi sinh đám quế hoa này thôi.

Nhưng không sử dụng như hoa đào lúc trước, lần hay hái quế hoa ngoại trừ một phần dùng để làm tinh chất, dư lại Lạc Vân Thanh tính toán dùng để ủ rượu.

Này cũng không phải khoác lác, Lạc Vân Thanh thật sự biết dùng quế hoa nhưỡng rượu, tay nghề cũng không kém, đương nhiên phương pháp làm rượu quế hoa của cậu cũng không phải phương thức cổ truyền gì, chính là lúc trước bà lão hàng xóm dạy, đều là phương pháp bình thường của mỗi gia đình mà thôi.

Phương pháp tuy bình thường, nhưng rượu nhưỡng ra cũng không kém, đặc biệt là nguyên vật liệu tốt, liền càng không thể kém.

Ở trong mắt mọi người, Lạc Vân Thanh tuy nhỏ tuổi nhưng mọi người lại không thể không thừa nhận cậu thật sự lợi hại, nhưng ủ rượu? Độ khó không nhỏ nhỉ? Thật sự có thể nhưỡng ra sao? Mọi người nhịn không được hoài nghi.

Trong ánh mắt phí phạm của trời của mọi người, Lạc Vân Thanh bình tĩnh tự nhiên nhận lấy đám quế hoa tốt nhất, gọi theo mấy người khéo tay bận việc vài ngày, mới coi như làm xong, lúc sau chỉ huy người khác đào hố, định học theo khí chất phong nhã của cổ nhân, đem đám rượu quế hòa này niêm phong chặt lại chôn dưới đất, đến giờ lại đào ra.

Nhìn đám rượu bị vùi lấp từng chút một, đám người bằng quan kia khỏi phải nói đau lòng cỡ nào, đương nhiên bọn họ không phải đau lòng vì rượu, mà là vì đám quế hoa cầm đi ủ rượu kia kìa.

"Tuy tôi tin tưởng rượu này nhất định có thể ủ ra, nhưng vẫn thực đau lòng làm sao bây giờ? Lãng phí nhiều quế hoa như vậy?"

"Qua một thời gian nữa đám hoa hoa cỏ cỏ này liền mọc trở lại, tiểu lão đại của chúng ta đều không đau lòng, cậu có cái gì mà đau chứ!"

"Không hiểu nổi, quế hoa này đi làm tinh chất không phải tốt hơn sao? Sao tiểu lão đại lại đột nhiên muốn ủ rượu?"

"......"

"Nói các cậu ngốc còn không thừa nhận, dùng đầu ngón chân các cậu mà ngẫm lại đi, chỉ cần có nguyên liệu tinh chất làm lúc nào mà chả được, nhưng ủ rượu cần thời gian, hiện tại đám rượu quế hoa này được chôn xuống cũng không biết tới khi nào mới có thể đào ra đây."

"Đúng vậy, hơn nữa các cậu sao không nghĩ về phương diện tốt hơn chứ? Đồ vật của Phúc trang chúng ta tốt như vậy, rượu quế hoa nhưỡng ra có thể kém được sao?"

Cũng phải, đồ vật xuất ra từ Phúc trang chưa từng làm ai thất vọng, cho nên có lẽ thật sự có thể nhưỡng ra rượu ngon không chừng?

Nghĩ đến đây, mọi người thần thanh khí sảng, cũng không cảm thấy đau lòng, ngược lại vẻ mặt chờ mong nhìn bùn đất dưới tàng cây, trong đầu ảo tưởng ra cảnh tượng sau khi rượu nhưỡng xong bản thân mồm to uống rượu ăn thịt, trong lòng sướng không chịu được.

Đương nhiên mọi người cũng ngẫm lại, bọn họ cũng biết nếu thật sự rượu được nhưỡng ra một người có thể vớt được một chén đã rất không tồi rồi.

Nhưng bọn họ là ai nha, bọn họ chính là công nhân của Phúc trang! Nếu thực sự có rượu ngon, không được uống miễn phí, vậy bọn họ có thể mua trước! Dù sao đối với bọn họ mà nói cái gì cũng có thể thiếu, nhưng nhất định không có khả năng thiếu tiền!

Một đám người cười cười nói nói trở lại tòa nhà, khi anh liếc mắt một cái, tôi một lời thêu dệt mộng đẹp cho mọi người, mấy người phụ trách sản xuất tinh chất đã ra rồi.

"Tiểu lão đại, tất cả tinh chất quế hoa đã sản xuất xong."

Nhanh như vậy?

Nghe thấy vậy, Lạc Vân Thanh còn chưa kịp mở miệng, bầy lang sói ở Phúc trang bắt đầu quần ma loạn vũ phân chia đám tinh chất quế hoa này rồi.

Mười mấy công nhân anh mười bình tôi hai mươi bình lập tức chiếm mất hơn 500 bình tinh chất quế hoa, đối với việc này, Lạc Vân Thanh cũng không biết bản thân nên tức giận hay nên cười.

Luôn có loại ảo giác mình không cần mở cửa hàng, chỉ cần dựa vào đám công nhân này đều có thể vớt được một bút lớn!

"Tiểu lão đại, chúng tôi có thể mua chứ?"

"Tiểu lão đại châm chước châm chước, trong nhà thật nhiều người muốn, tôi mà  không mua  được về sau về nhà đều phải quỳ ván giặt đồ."

"......"

"Được rồi được rồi, đem phần các anh muốn giữ lại, sau đó để lại một phần, tinh chất còn lại sáng ngày mai cho lên quầy hàng ở cửa hàng Phúc trang đi."

Lạc Vân Thanh vẫy vẫy tay, không muốn nhìn một đám đại lão gia bọn họ giả bộ đáng thương nữa, dù sao thứ tốt trước tiên nên tăng cường cho người một nhà, bán cho ai mà chả là bán.

"Yeah, cảm ơn tiểu lão đại, lần này cuối cùng tôi cũng có thể cùng em gái tôi báo cáo kết quả công tác rồi."

"Tôi lần này mua không đưa hết cho mẹ tôi được, tôi cũng phải tự để lại hai bình cho mình dùng."

"Tôi cũng để lại hai bình, còn lại cho con gái. Nó hiện tại đều không thích dùng đám mỹ phẩm dưỡng da lung tung rối loạn lúc trước mua nữa, chỉ chờ mỗi sản phẩm của Phúc trang."

"Đúng vậy, bà xã tôi cũng thế, nếu không phải Phúc trang không có sản phẩm khác nữa, cô ấy đều hận không thể đem tất cả đồ vật đều đổi thành sản phẩm của Phúc trang, dù sao ai mà biết được sản phẩm bên ngoài bỏ thêm cái gì, không nói những thứ rẻ, ngay cả những thứ rất đắt dùng còn bị dị ứng."

Người đều là có tâm lý nghe theo đám đông, nghe người khác vừa nói như vậy càng cảm thấy thứ nhà mình làm đều là tốt nhất, sau đó lại mua không ít, mua xong còn cảm thấy sầu, nhiều như vậy phải dùng tới khi nào? Nhưng không ngờ một đám nhàn rỗi không có chuyện gì làm liền có người phát minh ra N cách dùng tinh chất của Phúc trang, đã thế mỗi một loại còn tác dụng riêng, cuối cùng nơi này dùng dùng nơi đó dùng dùng, một tháng mấy bình tinh chất còn không đủ dùng, nhưng đây là việc sau này, tạm thời không đề cập tới.

...........

Sản phẩm mới ra đời, Lạc Vân Thanh lại một lần nữa cảm thấy bản thân quá ngây thơ rồi!

Vốn cho rằng Phúc trang có sản phẩm mới thì những người đó sẽ không phiền tới mình nữa, nhưng nào ngờ sau khi tinh chất mới ra đời lại càng có nhiều người tới phiền mình! Khiến cho cậu mấy ngày nay đều bị bức không dám xuống núi, trực tiếp qua đêm ở trong phòng của Phúc trang.

Liên tiếp vài ngày sau cảm thấy ở Phúc trang ngủ cũng rất không tồi, tuy trên núi không có phồn hoa cùng thuận tiện như ở trấn nhỏ Vân Quế, nhưng thực sự rất an bình, mỗi buổi sáng tỉnh dậy rửa mặt, hít thở không khí mới mẻ trong lành, rồi bắt đầu cuộc sống làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn.

Mà theo quy luật sinh hoạt này, thu hoạch ở Phúc trang cũng chậm rãi gia tăng, đến bây giờ toàn bộ Phúc trang cơ hồ không có đất trống, tất cả đều trồng đầy thực vật, có thể tưởng tượng tới qua một đoạn thời gian ngắn Phúc trang tuyệt đối sẽ nghênh đón một quý được mùa.

Đấm đấm cái lưng nhức mỏi, nhìn một vườn lớn hoa hồng Thiên Diệp, Lạc Vân Thanh lập tức cảm thấy tự hào trong lòng.

Tuy hiện tại không giống như lúc trước chỉ có thể dùng nhân lực gieo trồng, nhưng đây cũng là thành quả mà mười mấy người bọn họ không gián đoạn thao tác máy móc mà tạo được nha!

Mới có mấy ngày, Phúc Trang rộng lớn như vậy, hiện tại đều trồng đầy đất, mồ hôi của mọi người sao có thể ít!

"Tiểu lão đại, chúng ta ngày mai ăn một bữa ngon đi?" Nhìn ra Lạc Vân Thanh có tâm trạng tốt, Bạch Hồ thấu tiến lên, chân chó giúp cậu xoa bóp bả vai, nịnh nọt nói.

Tuy bọn họ ngày thường đã ăn không tồi, nhưng đó cũng là người khác làm, Lạc Vân Thanh đã lâu không tự mình xuống bếp, nghĩ đến bữa cơm hôm phỏng vấn kia, không chỉ Bạch Hồ, người xung quanh đều không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, sau đó vểnh tai nghe ngóng.

Phải biết rằng mấy ngày nay lượng công việc của bọn họ thật sự rất nhiều, tuy phòng bếp bên kia có ăn ngon uống tốt hầu hạ bọn họ, những mỗi người vẫn có chút mệt mỏi.

Cho nên có thể xem bọn họ chịu thương chịu khó, tinh thần phấn đấu gian khổ mà ban thưởng một bữa được không?

Toàn bộ ánh mắt mong đợi đều dán lên người Lạc Vân Thanh, khiến Lạc Vân Thanh vốn cũng có quyết định này liền áp lực như núi, không phải cậu không muốn, mà là kế hoạch không theo kịp biến hóa, ngày mai? Bản thân bất lực, dù sao thời gian không kịp.

Nhìn ông chủ nhỏ nhà mình lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, A Khánh bên cạnh Bạch Hồ thật cẩn thận hỏi: "Tiểu lão đại, có phải ngày mai không được hay không? Nếu không thì ngày khác cũng được?" Cái kiến nghị này hay!

A Khánh vừa nói xong đồng nghiệp bên cạnh liền cho hắn một ánh mắt "làm tốt lắm".

Ngày mai không được thì ngày khác, cậu là lão đại cậu nói là được, dù sao bọn họ có thể chờ! Chỉ cần đáp ứng có ăn ngon là được!!

"Tiểu lão đại không sao đâu, cậu cứ nói khi nào đi, cậu nói lúc nào thì là lúc ấy, chúng tôi hoàn toàn không có ý kiến, chỉ cần có ăn là được."

"Đúng vậy, chúng ta đều quen thuộc như vậy, không cần khách khí, thời gian cậu xem đi, những việc khác đều có thể giao cho bọn tôi."

"Chúng tôi biết tiểu lão đại bận rộn, nhưng chúng tôi cũng không phải những người không có việc gì làm, có chính sự cậu cứ đi làm, lúc nhàn rỗi nhớ tới chúng tôi là được."

"Cậu chủ nhỏ, tôi biết trong lòng cậu có chúng tôi, chỉ cần trong lòng cậu có chúng tôi, những thứ khác chúng tôi đều có thể không so đo."

"......"

Được rồi, đủ rồi, diễn hơi lố rồi!

Nhìn đám người này diễn kịch, Lạc Vân Thanh vẻ mặt hắc tuyến, những lời này của bọn họ nghe thì không thành vấn đề gì, nhưng khi dùng đôi mắt u oán kết hợp với giọng điệu hào phóng nói ra sao mà đáng sợ đến vậy?

Bạn có thể tưởng tượng một đám đàn ông cao to thô tráng nói ra những lời như vậy với một thiếu niên trắng nõn tinh xảo không? Quả thực đáng sợ!

"Phụt......"

"Ha ha ha, các anh vì ăn cũng coi như là không từ thủ đoạn."

"Vân Thanh à, đám người trẻ tuổi nơi này của cháu cũng thật biết trêu đùa."

"......"

Vốn là tới du lịch, kết quả các vị cô dì chú thím tới từ tinh cầu nông nghiệp từ khách du lịch liền biến thành người tới hỗ trợ cứ gọi là vui vẻ không chịu được.

Bọn họ lần đầu tiên phát hiện thì ra khi làm việc nhà nông cũng có thể vui vẻ như vậy.

Cho nên quả nhiên vẫn là cần nhiều người! Người nhiều vui vẻ mới nhiều, lúc làm việc ở tinh cầu nông nghiệp làm sao có thể vui vẻ như vậy, cái loại cả một cánh đồng lớn liếc mắt qua lại cũng chỉ có hoa màu với mình mà thôi, muốn trêu đùa cũng không tìm thấy ai.

"Aiz...... Vẫn là nơi này của các anh tốt, nhiều người, bên kia của chúng tôi cái gì cũng tốt chỉ là không có người mấy."

"Đúng vậy, không ra ngoài thì không cảm thấy, ra ngoài một thời gian thích ứng với bên này liền thật sự cảm thấy tinh cầu nông nghiệp bên kia quá ít người."

"Cái này đúng là thật, ở Hải thị bên này lâu trở vẻ tinh cầu nông nghiệp cũng không biết có thể thích ứng được hay không đây."

"......"

Nghe từng câu cảm thán như thế, Lạc Vân Thanh cũng không khỏi cảm thán ở trong lòng một câu theo, nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể làm gì được, dù sao tinh cầu nông nghiệp  vốn lấy nông nghiệp làm chính, hoang vắng là bình thường, gia tăng dân cư rất khó, nếu muốn nhiều người thì thường là phát triển du lịch, cái này cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được.

Vì thế cũng chỉ có thể trước an ủi, sau đó chậm rãi không dấu vết nói sang chuyện khác.

"Ngày mai nấu cơm thật sự không được, sáng hôm nay tôi thu được thư mời tham dự giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô, ngày mai cần chuẩn bị, qua hai ngày nữa tôi phải đi tham dự lễ trao giải ở Đế Đô."

Mọi người: ???

Khoan đã!!

Giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô ?

Là cái giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô mà chúng tôi nghĩ kia sao??

Ở đây đều là người giao tiếp cùng thực vật, cho nên giải thưởng quan trọng như giải thưởng Khoa học kỹ thuật Đế Đô đương nhiên sẽ biết, nhưng chính là vì biết cho nên mới khiếp sợ. 

Phải biết là đây cũng không phải là giải thưởng bình thường, chẳng lẽ bên cạnh mình liền mọc ra một nhà khoa học ?!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com