ZingTruyen.Info

[EDIT/HOÀN] HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE_ĐẰNG LA VI CHI

Chương 9. Thứ tỷ

LockserJuvia8

Đạm Đài Tẫn âm thầm giấu đi những ngón tay bị thương.

"Ta không hiểu ý của Tam tiểu thư." Hắn thấp giọng nói, "Ta chỉ có từng này quần áo thôi."

Tô Tô nghĩ đến tình huống trước mắt, hơi lúng túng "hừ" một tiếng.

Đúng, Diệp phủ chỉ cần hắn không bị mất thể diện là tốt rồi, sẽ không quan tâm hắn có lạnh hay không.

Thiếu niên yên tĩnh ngồi trong xe ngựa đợi tại một nơi hẻo lánh, nhìn lư hương trên xe ngựa, trên mặt không còn một giọt máu.

Tô Tô nghĩ thầm, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chính mình cũng sẽ không tin được, nam tử ngồi trên Ma Cung vương tọa năm trăm năm sau, cùng với thiếu niên u ám trước mắt là cùng một người.

Dù sao nàng cũng tận mắt nhìn thấy Ma Vương giết người, dứt khoát nhanh chóng giống như bóp chết một con kiến! Thế nhưng Đạm Đài Tẫn trước mắt, đừng nói là giết người, chỉ giết một con cá thôi cũng khó khăn.

Thân là tà vật, vậy mà lại vô dụng đến mức để tay bị nứt da!

Hắn sao lại thế này nhỉ.

Tô Tô vốn dĩ là một người ăn mềm không ăn cứng, đại đạo sáng ngời, Tu Chân giả vốn biết càn khôn lớn, yêu tiếc cây cỏ xanh.

Nếu hắn vẫn mang bộ dạng này, Tô Tô sợ mình về sau khi rút Tà cốt, làm tiêu tán hồn phách của hắn sẽ mềm lòng.

Thoạt nhìn là việc nhỏ, nhưng đối với Tu Chân giả mà nói, một khi mềm lòng với hắn, lúc giết hắn sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm, dừng bước trước đại đạo.

Giấc mộng của Tô Tô là trở thành Thần, trở thành sự tồn tại giống như một Thượng Cổ chân Thần.

Cho nên nàng nhất định phải giữ vững đạo tâm, thời thời khắc khắc nhớ kỹ bộ mặt thật của hắn.

Tô Tô hạ quyết tâm, nói: "Đạm Đài Tẫn, ngươi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh nhạt âm trầm nhìn ta, sau đó nâng lấy cằm ta."

"Tam tiểu thư?"

"Ta nói ngươi làm thì ngươi lập tức làm, không được hỏi vì sao!"

Thiếu niên tựa hộ thực sự do dự, ngẩng đầu lên, không còn cách nào khác đành tiến hành bước kế tiếp.

Tô Tô gấp đến độ quai hàm ngứa ngứa ngáy, thúc giục nói: "Ngươi có phải làm nam nhân không vậy, khí phách lên!"

Vừa dứt lời, ánh mắt thiếu niên vốn dĩ nhút nhát, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng vô cùng, con ngươi màu đen của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Đầu ngón tay tái nhợt thuận thế bóp lấy cằm thiếu nữ.

Hắn dù gầy yếu, song vốn dĩ cao hơn nàng không ít, giờ phút này đang thấp mắt lạnh lùng nhìn nàng. Trong đôi mắt lạnh lẽo, ẩn ẩn lộ ra một tia tàn nhẫn.

Cái cằm nhỏ nhắn của nàng nằm trên lòng bàn tay hắn, Tô Tô nhất thời hoảng hốt, kém chút nữa bị dọa đến mức rút kiếm ra chém hắn.

Kiếm ta đâu kiếm ta đâu?

Đạm Đài Tẫn cứ như vậy đưa mắt nhìn Tô Tô vài giây, thời điểm nàng trừng to mắt, hắn liền hốt hoảng thu tay lại, bất an nói: "Tam tiểu thư, là thế này phải không?"

Cảm giác ngang ngược đáng sợ trong nháy mắt rút đi.

Tô Tô: "..."

Đúng vậy, ngươi thật đúng là làm quá tốt rồi. Hiện tại đừng nói là do không có cơm ăn, không có y phục mặc, bị nứt da, thiếu niên trước mắt dù có chết trong xe ngựa, hoặc là từ trên xe ngựa nhảy xuống, bị móng ngựa giẫm cho tan nát, Tô Tô cũng sẽ không động lòng trắc ẩn.

Tà vật chung quy vẫn là tà vật, hắn cuối cùng vẫn sẽ có một ngày lại lại biến thành quái vật chỉ biết giết chóc trong tương lai kia.

Một màn vừa nãy, quả thực đã thể hiện được bản sắc.

Nàng quyết định, sau này một khi có dấu hiệu đồng tình với ma vật, sẽ lập tức khiến Đạm Đài Tẫn biểu diễn một phen tàn bạo lên người Ma Vương.

Như vậy đạo tâm thực sự sẽ trở nên không thể phá vỡ.

Chặt chém đều không thể.

Đạm Đài Tẫn thấy thiếu nữ trước mắt thần sắc từ khẩn trương đã hòa hoãn trở lại, bàn tay dưới tay áo hắn hạ thủ, chỗ bóp lấy cằm nàng giật giật, lập tức hung hăng siết chặt những ngón tay phiếm hồng của mình.

Vết thương vào trời đông, vừa đau vừa ngứa.

Khiến hơi thở của hắn trở nên nặng nề.

Cho đến khi cảm nhận được trên ngón tay bị rách một lỗ, máu tươi sắp ào ạt trào ra, hắn mới tối mặt dừng tay.

Hai người dày vò như thế một trận, chẳng mấy chốc đã đến Tuyên vương phủ.

Tô Tô không chú ý tới sự khác thường của hắn, mình vừa mới bị dọa, hiện tại trong lòng không muốn ở cùng một chỗ với hắn, vội vàng nhảy xuống xe ngựa.

Xuân Đào ở xe ngựa bên cạnh hốt hoảng chạy đến chỗ Tô Tô: "Tiểu thư!"

"Ta không sao?"

"Thân thể Diệp Tam tiểu thư đây khỏe nhanh như vậy sao?"

Một âm thanh mang ý cười mỉa mai vang lên, Tô Tô ngước mắt nhìn lên, một nam tử đội mũ ngọc, cười như không cười nhìn nàng.

Hắn ngũ quan đoan chính, trên người mang theo phong độ trí thức, nhưng liếc mắt một chút có thể nhìn ra hắn cùng với những văn nhân hôi bẩn hoàn toàn khác biệt.

Trong mắt nam tử tràn ngập vẻ không kiềm chế được, nếu như cho hắn một cái roi, hắn sẽ không ngần ngại mà quất cho Tô Tô đến lăn lộn trên đất.

Trong lòng Tô Tô bỗng hiện lên một cái tên: Bàng Nghi Chi.

Khí khái bất phàm, đầy người cúi đầu, Lễ bộ Thị lang.

Mặc dù hắn đối với mình cực kỳ không có thiện cảm, nhưng Tô Tô vẫn nhớ tới bức họa chỉ ít ỏi vài nét bút đã vô cùng sinh động kia. Không thể không cảm khái, người này rất lợi hại.

Nàng khi còn bé cắn đầu ngón tay, cùng với những đứa trẻ đồng môn ở cùng một nơi học viết chữ, không ít lần bị phê bình.

Chưởng môn cũng là cha nàng gõ lên trán nàng, nói: "Bình thường thông minh như thế, sao lại học hành chậm đến như vậy."

Cho nên đối với loại sinh vật Trạng Nguyên dưới nhân gian này, Tô Tô rất là tôn trọng.

Nàng gật gật đầu: "Đa tạ Bàng đại nhân đã quan tâm, ta khỏe rồi."

Bàng Nghi Chi cười nhạo: "Tam tiểu thư thân thể cường tráng như trâu, quả nhiên rất nhanh. Còn người bị hại thì ngược lại, đến nay phong hàn vẫn chưa khỏi."

Tô Tô: "..."

Nàng ném cành ô liu về phía tài tử, nhưng tài tử bắt chặt lấy cành ô liu bắt đầu quất nàng.

Nói nàng cường tráng như trâu?

Nàng muốn lấy lại cành ô liu, Diệp Tịch Vụ cũng là một tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp mà! Bàng Nghi Chi châm chọc người khác, quả nhiên không lấy lương tâm ra nói chuyện.

Tô Tô thu hồi nụ cười, liếc hắn một cái: "Bàng đại nhân nói, Đại tỷ tỷ phong hàn chưa khỏi?"

"Diệp Tam tiểu thư đã biết rõ mà còn cố hỏi." Bàng Nghi Chi không che giấu sự chán ghét của mình chút nào.

Tô Tô nghiêng đầu nói: "Đại tỷ tỷ là Trắc phi của Tuyên vương, ta là muội muội còn không biết rõ về sức khỏe của tỷ ấy, Bàng đại nhân là người ngoài, sao đối với chuyện của tỷ ấy lại biết rõ như vậy? Người không biết còn nghĩ Bàng đại nhân là một tay ăn chơi nữa đấy."

Bàng Nghi Chi nhẹ nhàng thu lại ánh mắt, lạnh lùng bình luận: "Miệng lưỡi bén nhọn."

Thiếu nữ chớp hớp mắt với hắn.

Lại để ngươi khi dễ người khác sao? Những chuyện nguyên chủ làm không đúng, Tô Tô sẽ đền bù xin lỗi từng chuyện, nhưng nguyên chủ và mình, đều chưa từng làm tổn thương Bàng Nghi Chi.

Nàng không cần thiết phải để tâm đến người chán ghét mình đủ kiểu, nén giận.

Ân oán giữa hai nữ tử, hắn không hề có liên quan, một đại nam nhân tâm tính kỳ cục, dính vào làm cái gì.

Lúc này Diệp tướng quân cũng trông thấy nữ nhi nói chuyện với Bàng Nghi Chi.

Diệp Khiếu đi tới, nói: "Bàng đại nhân đang cùng tiểu nữ nói gì vậy?"

Bàng Nghi Chi dời ánh mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Diệp đại tướng quân, bản quan cùng Tam tiểu thư không quen biết, chỉ là lên tiếng chào hỏi thôi."

Bàng Nghi Chi lại nhìn Đạm Đài Tẫn vừa mới xuống xe ngựa, không kiêng nể nói: "Ngược lại là chất tử điện hạ, đã lâu không gặp, nhìn qua đơn bạc không ít."

Đạm Đài Tẫn ánh mắt bình tĩnh rơi trên mặt Bàng Nghi Chi, nói: "Bàng đại nhân đã nhìn lầm rồi."

Bàng Nghi Chi cười cười, đưa tay về phía Diệp tướng quân: "Diệp đại tướng quân, mời."

Diệp Khiếu vốn là tay nắm quyền cao, cũng không chối từ, dẫn đầu vào phủ, Bàng Nghi Chi theo sát sau đó.

Tô Tô nhìn Đạm Đạm Đài Tẫn một chút: "Ngươi biết Bàng Nghi Chi?"

Đạm Đài Tẫn lắc đầu, nói: "Không biết."

Tô Tô nghĩ thầm, lừa gạt ai đây. Khỏi cần phải nói, là tình địch với nhau, chắc chắn cũng phải biết đến sự tồn tại của đối phương. Coi như không biết, ngày đó mọi người cùng nhau nhảy xuống nước, cũng gặp mặt một lần ở trong nước rồi còn gì.

Hắn nếu đã không muốn nói, Tô Tô cũng sẽ không hỏi thêm về vấn đề này nữa.

Tuyên vương phủ hôm nay rất náo nhiệt.

Lục Điện hạ Tiêu Lẫm, là một nhân vật truyền kỳ của Đại Hạ quốc.

Trước tiên nói về gia thế, mẹ đẻ của hắn là Hoàng hậu, mà Hoàng hậu nương nương lại là cháu gái xa của Thái hậu nương nương.

Sau khi đế hậu đại hôn, Hoàng hậu vẫn chưa có con nối dõi.

Hoàng đế đợi mấy năm, thấy hậu cung vắng vẻ, không thể không bỏ thuốc tránh thai đi. Vậy là nhóm hậu phi lục đục mang thai.

Hoàng hậu lo lắng, thế nhưng bụng vẫn không có động tĩnh gì, mãi cho đến năm hai mươi tám tuổi mới hạ sinh đích Hoàng tử Tiêu Lẫm.

Đích Hoàng tử thân phận hiển hách, không nói đến sự trân quý, lúc ấy quốc sư đời trước đã phê mệnh cảm thán: "Lục Điện hạ tiền đồ không thể đo lường! Quốc vận của Đại Hạ, sẽ tương liên với Lục Điện hạ."

Lời này nói ra, đừng nói là Hoàng hậu xem đứa con này như tính mạng, Hoàng đế cùng Thái hậu cũng không thể không coi trọng đứa bé này hơn.

Dù cho không nói đến thân phận, chỉ nói đến tính tình và năng lực, Tiêu Lẫm văn võ toàn tài, quân tử đoan phương, dung nhan lại càng như Trích Tiên.

Lúc hắn mười bảy tuổi, Hoàng đế có tâm khảo giáo, để hắn cùng Trạng Nguyên năm đó so tài, kết qua Võ Trạng nguyên không đánh lại hắn.

Có người suy đoán, Lục Điện hạ bây giờ đã cập quan, chỉ sợ thân thủ đã cùng Diệp đại tướng quân không phân cao thấp.

Đương nhiên, Diệp Khiếu chắc chắn sẽ không đánh với Tiêu Lẫm, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tới hình tượng Lục Điện hạ thần tiên không gì làm không được.

Nếu như hỏi những nữ tử chưa lập gia đình trong kinh thành muốn được gả cho ai nhất, 99% đều sẽ xấu hổ e ngại điểm tên Lục điện hạ.

Cũng bởi vậy, thời điểm Diệp Băng Thường gả cho Tiêu Lẫm, các cô nương toàn kinh thành đều vỡ mộng trong một đêm.

Trong đó vỡ nát triệt để nhất, liền gọi tên nguyên chủ Diệp Tịch Vụ, suýt chút nữa đã tức điên.

Hoàng đế vẫn chần chừ chưa lập Thái tử, nhưng lần này lại sắc phong Tiêu Lẫm làm Tuyên vương, trong lòng mọi người đều rõ ràng, điều này không có nghĩa Hoàng đế không coi trọng Lục điện hạ. Ngược lại, từ xưa đến nay, Thái tử khi được sắc phong quá sớm, không có mấy ai leo lên được đế vị.

Phủng sát, không ngoài như vậy. 

(Phủng sát: Bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại).

Trong số những con sói tranh đoạt, hung ác nhất, lợi hại nhất, tài năng nhất sẽ ngồi trên đế vị. Hoàng đế không muốn để cho Tiêu Lẫm sớm trở thành mục tiêu công kích.

Các thần tử đều là người thông minh, trong lòng có so đo, sinh thần của Tuyên vương Điện hạ Tiêu Lẫm, đám người rất là nể tình.

Tô Tô bước vào, yến tiệc đã không ít người ngồi.

Là gia quyến của Diệp đại tướng quân, Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn ngồi phía sau Diệp đại tướng quân.

Loại trường hợp này, Diệp gia thứ nữ Diệp Lam Âm không thể tới được.

Tô Tô nhịn không được nhìn về phía nam tử ngồi ở chủ vị, Tiêu Lẫm đang cùng một thần tử nói chuyện.

Tô Tô chống cằm.

Thân là phàm nhân Tuyên vương, so với đại sư huynh vẫn là có mấy phần khác nhau, đại sư huynh Công Dã Tịch Vô, mặt mày càng thêm thoát tục, nói là giống như người trời cũng không đủ.

Đạm Đài Tẫn theo ánh nhìn của Tô Tô, nhìn thấy Tuyên vương.

Hắn thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn bình rượu trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, trước khi tiếng sao trúc vang lên, một thiếu nữ vịn vào tỳ nữ của Tuyên vương phủ đi ra.

Thần sắc của Tiêu Lẫm vốn dĩ lạnh lùng bỗng nhiên trở nên hoàn toàn nhu hòa: "Băng Thường, nàng tới rồi."

Nữ tử đặt bàn tay hơi lạnh vào trong lòng bàn tay Tiêu Lẫm.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Không cần bất luận kẻ nào nói, Tô Tô liền nhận ra nữ tử cách đó không xa là ai.

Người trong bức họa mấy ngày trước tựa hồ trong nháy mắt sống lại.

Nàng ta khoác chiếc áo lông chồn, da thịt trắng nõn, ánh mắt dịu dàng thẹn thùng.

Nữ tử buộc trên đầu một dây lụa màu xanh đơn giản, xinh đẹp yếu đuối mà trang nhã.

Dung nhan của Diệp Băng Thường, nhiều một chút thì quá đẹp, thiếu một chút thì quá bình thường, vừa vặn mới gọi là dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường.

Từ lúc nàng ta vừa bước ra, Bàng Nghi Chi độc miệng trong mắt đừng nói là cay nghiệt, tròng mắt cũng không hề xoay chuyển, chỉ còn lại mấy phần hững hờ.

Những nữ quyến trong nhà thần tử nhìn thấy Diệp Băng Thường, vô thức cắn môi siết khăn tay.

Vị thứ tỷ này sát thương thật là lớn, Tô Tô nghĩ thầm.

Xuân Đào khẩn trương cực kỳ, sợ Tam tiểu thư lại nổi giận. So sánh với một nữ tử mười phần phong tình như Đại tiểu thư, khuôn mặt của Tam tiểu thư mang chút vẻ trẻ con chưa lớn, đáng yêu có thừa, nhưng phong tình không đủ.

Nhưng khi Xuân Đào xem xét Tam tiểu thư nhà mình, Tam tiểu thư đang cắn một quả dâu, con mắc hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Đại cô nương, hoàn toàn chỉ có hiếu kỳ.

Xuân Đào: ...Hả? Tam tiểu thư vẫn bình thản như vậy sao?

Xuân Đào làm sao biết...

Năm trăm năm sau, trong tam giới, sẽ có một vị nữ tu xinh đẹp khiến Thần Ma một lần gặp liền thất thần, cả tâm trí Hồ tộc đều hướng về.

Tiểu nữ tu trời sinh linh thai kia nhân gian hàng vạn năm cũng sẽ không gặp được một tuyệt sắc như vậy.

Dù cho thế giới kia đã náo loạn không ngừng, nhưng trong Bát Hoang, người của Ma tộc mới sinh ra đã biết, so với nhan sắc, những Thượng Cổ Thần nữ đã ngã xuống kia không thể so sánh được với tiểu nữ tu hiếm khi ra khỏi cửa tông môn của Hành Dương tông.

Nàng tên là Lê Tô Tô.

Bọn chúng còn từng đặc biệt hèn mọn suy đoán...

Nguyên do mà Ma Vương không giết Tô Tô, không phải là do nhìn thấy tiềm lực của tiểu nữ, mà là đang đợi nàng trưởng thành để đoạt làm lô đỉnh chăng?

Tô Tô đối với bản thể của mình, một trăm năm mang gương mặt thánh khiết như thế, hoàn toàn không có khả năng bị gương mặt của Diệp Băng Thường làm kinh diễm.

Nhan sắc phổ biến của Tu Chân giới cao không tưởng nổi, những nữ tu tuyệt đẹp giống như Diệp Băng Thường có thể tìm ra không ít.

Tô Tô nhìn Bàng Nghi Chi vừa thất thần lại cô đơn, chợt nhớ tới gì đó, nàng vô thức nhìn về phía Đạm Đài Tẫn bên cạnh.

Thiếu niên buông thõng mắt, cảm thấy được có người đang nhìn mình, nghi hoặc mà đối mặt với ánh mắt của Tô Tô.

Tô Tô không cảm thấy thú vị đành dời ánh mắt đi chỗ khác.

Tốt, lúc đầu còn nghĩ thiếu niên tà vật bên cạnh cũng sẽ nhìn chằm chằm Diệp Băng Thường không rời mắt.

Kết quả là hắn lại kìm nén như thế.

Có phải là sợ nàng đánh hắn không?

Diệp Băng Thường bây giờ là nữ nhân duy nhất trong hậu viện của Tiêu Lẫm, ngồi xuống phía sau Tiêu Lẫm, nàng ta hướng về phía Diệp đại tướng quân ôn nhu gật đầu: "Cha."

Diệp Khiếu gật gật đầu, mắt hổ trừng lấy tiểu nữ nhi đang ăn dâu tây phía sau lưng.

"Tịch Vụ!"

Tô Tô miệng đang cắn nửa trái dâu tây, vội vàng nuốt xuống.

Biết biết! Bồi nồi bồi tội, nàng đã rất nhuần nhuyễn rồi!

Tô Tô đứng lên, hướng về phía Diệp Băng Thường hành lễ, ngượng ngùng mà nói: "Thứ lỗi, Đại tỷ tỷ, trong buổi cung yến thời gian trước, Tịch Vụ không nên đẩy tỷ. Tịch Vụ ở đây là để bồi tội với tỷ, xin tỷ tha thứ cho."

Diệp Băng Thường ngẩn người, lập tức cười nói: "Không có gì đáng ngại, tỷ muội chúng ta chỉ đùa giỡn, ta biết Tam muội muội không phải cố ý."

Nàng dịu dàng nước mắt đánh giá Tô Tô, vui mừng nói: "Tam muội muội đã trưởng thành rồi."

Bộ dạng khoan dung này của nàng ta, hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Tô Tô.

Cỏ vẻ như Đại tỷ tỷ mà nguyên chủ chán ghét vô cùng này, con người cũng không tệ lắm.

Nghĩ đến đây, những điểm khả nghi trong lòng Tô Tô tản đi mấy phần, ngược lại áy náy càng rõ hơn. Diệp Băng Thường quả thực sắc mặt có bệnh, phía dưới lớp trang điểm, ẩn ẩn có thể nhìn ra thân thể nàng ta đang khó chịu.

Quả nhiên, trong bữa tiệc, nàng ta dùng khăn tay che miệng, trầm thấp ho khan.

Nha hoàn Tiểu Tuệ đỡ lấy Diệp Băng Thường, nói: "Nương nương, người dễ dàng tha thứ cho Diệp Tam tiểu thư như vậy sao, hôm đó rõ ràng là nàng ta cố ý..."

Diệp Băng Thường nhíu mày thấp giọng nói: "Tiểu Tuệ, không được nhiều lời."

Tiểu Tuệ ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Thời điểm chưa xuất các, Tam cô nương đã thường xuyên khi dễ Đại cô nương, hiện tại Đại cô nương đã có chỗ dựa, nhưng vẫn phải từng bước nhượng bộ đối với Tam cô nương.

Diệp Băng Thường lặng lẽ thở dài, nhìn thiếu nữ mặc váy áo đỏ nhạt sau lưng Diệp đại tướng quân, cũng mong Tam muội muội sớm trưởng thành thật.

---------------HẾT CHƯƠNG 9---------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info