ZingTruyen.Com

[EDIT/HOÀN] HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE_ĐẰNG LA VI CHI

Chương 7. Kết Xuân tằm

LockserJuvia8

Kết quả cuối cùng của chuyện này, Đạm Đài Tẫn tạm thời bị giam lại.

Hắn bị giam ở trong Đông Uyển xập xệ, ý của chúng di nương cùng hai tiểu thư là để phòng ngừa thủ tiêu tang vật.

Tam tiểu thư có thể tiếp tục điều tra, nếu hắn thực sự oan uổng, đến lúc đó thả ra là được.

Tô Tô tỏ vẻ tùy ý.

Đồ vật bị mất đi, không nói những cái khác, có Ngọc Quan Âm mà lão phu nhân yêu thích nhất. Lão nhân gia tin Phật, vậy nên Ngọc Quan Âm kia vô cùng quý gia, nói nghiêm trọng chút, đã đạt tới mức độ tín ngưỡng.

Cho nên Liên di nương bọn họ mới vội như vậy, muốn tìm ra ai là người lấy đồ.

Tô Tô dù sao cũng chỉ là đích nữ, không phải chủ mẫu, nàng có thể kiểm chứng một lần nữa đã không dễ dàng gì.

Giam giữ hắn ngược lại hẳn cũng không có vấn đề gì, Đạm Đài Tẫn không chết là được.

Ngày hôm sau là mười lăm.

Bích Liễu đi ra ngoài một chuyến, trở về mừng rỡ nói với Tô Tô: "Tam tiểu thư, nô tỳ thăm dò được, Lục hoàng tử được phong Tuyên vương, hôm nay Thánh chỉ sắc phong xuống, Hoàng thượng ban thưởng phủ đệ, cách phủ tướng quân chúng ta không xa."

"Tướng quân nhận được thiệp mời, chắc hẳn mấy ngày sau sẽ dẫn tiểu thư đến phủ thượng của Tuyên vương Điện hạ, ăn mừng cho ngài ấy."

Tô Tô phản ứng rất bình tĩnh: "Ồ."

Bích Liễu nói: "Tiểu thư, người yên tâm, lần này nô tỳ nhất định sẽ giúp người ăn mặc thật xinh đẹp, khiến cho tiện nhân Diệp Băng Thường kia phải vô cùng xấu hổ."

Mặc dù đến giờ Tô Tô vẫn chưa gặp được vị thứ tỷ kia, không biết nàng ta là người như thế nào.

Nhưng thích cướp đoạt phu quân người khác như vậy, có phải có bệnh rồi không?

Tô Tô thực sự không muốn nhìn thấy Bích Liễu, vì vậy nói: "Ngươi đi hỏi một chút, lần này trong phủ tổng cộng có bao nhiêu thứ bị lấy đi, xem coi đồ bị lấy là của ai."

Bích Liễu không cam lòng nguyện ý đi ra ngoài, đi ngang qua Xuân Đào, nàng ta đẩy một cái: "Cút ra, đừng có cản đường."

Xuân Đào vội vàng tránh ra.

Bích Liễu rất không vui, so với việc làm những việc vặt vãnh này, nàng ta chỉ thích để ý xem Tam tiểu thư có thể gả cho Tuyên vương Điện hạ hay không.

Trước kia khi mình vừa nhắc tới Lục điện hạ, tiểu thư ánh mắt hàm xuân, mười phần mong đợi. Nàng ta phát hiện sau lần trở về này, lúc nói chuyện của Tuyên vương, tiểu thư lại không để ý gì.

Bích Liễu vừa đi, Tô Tô lấy ra một cuốn danh sách.

Đây là cuốn tối hôm qua nàng phân phó Hỉ Hỉ chỉnh lí.

Tô Tô không tín nhiệm Bích Liễu.

Tô Tô xem tiếp, phát hiện những đồ vật bị lấy đi có của lão phu nhân, Đỗ di nương, Nhị tiểu thư, Đại công tử, Tứ công tử, Vân di nương cũng bị mất đi mấy thanh trâm vàng.

Ngược lại người này lại không dám lấy đồ của tướng quân và Tô Tô, Ngọc Quan Âm của lão phu nhân và của hồi môn của Nhị tiểu thư đáng tiền nhất, đáng để bí quá hóa liều. Đại công tử và Vân di nương tính cách tương đối khoan dung, đại khái sẽ không so đo. Mà Tứ công tử thì cái gì cũng không biết.

Nghĩ nghĩ, nàng gọi Xuân Đào.

"Xuân Đào, ngươi có biết, Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia gần đây nhất đang làm gì không?"

Xuân Đào lắc đầu: "Tiểu thư, nô tỳ chỉ biết, Đại công tử gần đây đang cùng Hòa lão gia đi quân doanh huấn luyện, Nhị công tử và Tam công tử, nô tỳ không rõ. Nếu tiểu thư muốn biết, nô tỳ cùng với Hỉ Hỉ, hai ngày này sẽ đi tìm hiểu một chút."

Tô Tô cười gật gật đầu: "Vất vả cho Xuân Đào rồi."

*

Đạm Đài Tẫn bị giam tại Đông Uyển.

Đông Uyển ở đầu gió, là viện tử lạnh nhất ở toàn bộ phủ tướng quân.

Bị bỏ hoang rất nhiều năm, bình thường dùng để chất củi.

Cửa sổ bị phá, gió lạnh thổi vào, khiến cho cả người phát lạnh.

Đạm Đài Tẫn tựa vào nơi hẻo lánh, liếm liếm đôi môi khô khốc.

Mãi cho đến chiều, vẫn không có ai đưa cơm cho hắn, Đạm Đài Tẫn thần sắc bình tĩnh. Cũng là nằm trong dự liệu, cuộc sống thế này hắn đã quen rồi.

Một hai ngày không ăn cơm, người cũng không chết đói.

Vào một đêm trời đông, không có trăng sáng, bên ngoài yên tĩnh một góc, tuyết bắt đầu rơi.

Hắn bắt lấy hai hạt tuyết, nuốt xuống.

Dạ dày vẫn khó chịu đến mức muốn mạng hắn, Đạm Đài Tẫn ngồi dậy, lấy bùa bình an trong tay áo ra.

Bùa bình an vốn đã có chút tuổi, hôm qua lại bị xé rách, đầu sợi đã bị phá.

Ánh mắt hắn giống như một vũng đầm sâu, phất qua chỗ bị làm bẩn.

Trong lòng, ác ý từ nơi vết rách lớn dần, thiếu niên khinh khinh hít vào một hơi, miễn cưỡng đè xuống cảm xúc mãnh liệt này, lần nữa nhét bùa bình an vào trong ngực.

Chỉ tiếc, khuyên tai của nàng ấy đã mất rồi.

Hắn nhắm mắt lại, dựa vào góc tường nghỉ ngơi.

Dù chỉ còn giữ lại một hơi thở, cũng không thể uất ức chết trong cái kho củi này. Hắn không tin Diệp Tịch Vụ sẽ giúp mình, dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng phải tự mình thoát ra khỏi nơi này.

Thời điểm nửa đêm gió tuyết đan xen, Đạm Đài Tẫn nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo ở ngoài cửa.

Hắn mở mắt ra.

Nghe tiếng bước chân, là hai nữ tử.

Đêm tối phóng đại vô số giác quan, Đạm Đài Tẫn nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ. Sau một khắc, một thiếu nữ khoác áo choàng màu trắng ngã vào trong Đông Uyển.

Thời điểm nàng té ngã trên mặt đất, thần sắc còn có mấy phần mờ mịt.

Cách ánh đèn yếu ớt, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy một thiếu nữ có vẻ rất chật vật.

Bích Liễu buông chăn mền cũng đèn lưu ly xuống, vội vàng đỡ Tô Tô ngã sấp dậy.

Nàng ta khinh thường liếc nhìn Đạm Đài Tẫn, nói: "Chất tử điện hạ, biết mình nên làm gì rồi chứ?"

Dứt lời, Bích Liễu đóng lại cửa của Đông Uyển, rời đi.

Chỉ để lại Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn trong vùng đất nhỏ này.

Tô Tô run rẩy tựa vào một bên góc tường.

Ngón tay của nàng nắm chặt áo choàng, gương mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập.

Đạm Đài Tẫn từ nơi hẻo lánh đứng lên, đi về phía nàng.

"Tam tiểu thư?"

"Ngươi đừng tới đây." Tô Tô thở phì phò nói xong câu đó, bên ngoài có tuyết rơi, nàng lại nóng chết người.

Tối nay mới ngủ, thân thể đột nhiên khô nóng, nàng mở to mắt, cảm thấy thân thể của mình không ổn.

Lúc này Bích Liễu tiến vào, nhỏ giọng nói: "Hôm nay mười lăm, có phải tác dụng của thuốc trong người tiểu thư phát tác rồi không, nô tỳ dẫn người đi tìm chất tử."

Tô Tô ôm chặt chăn mền, thở phì phò: "Là ý gì?"

Nàng có dự cảm xấu.

Bích Liễu nói: "Tiểu thư người đã quên rồi sao? Độc của Kết Xuân tằm, mỗi ba tháng phát tác một lần, người giải được chỉ có chất tử."

Tô Tô lúc này mới ý thức được, sự kiện hạ dược, vẫn chưa dứt.

Loại dược Kết Xuân tằm này, bản chất lại giống độc dược. Lấy ý "Con tằm đến thác tơ còn vướng", ăn phải độc dược, mỗi ba tháng sẽ phát tác một lần, muốn giải được, chỉ cần người giải dược giao hợp là đủ.

Mà người ăn giải dược, chỉ có hiệu quả với xuân dược ngày đầu tiên, những ngày sau thì bình thường.

Nghe nói loại dược này là bí dược bị thất truyền của Di Nguyệt tộc, trước kia quan lại quyền quý chuyên môn dùng để khống chế chiếm đoạt nữ tử, khiến các nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi chính mình.

Nguyên chủ hận Diệp Băng Thường đã cướp đi người trong lòng của mình, thế là không hạ xuân dược tầm thường, ngược lại tìm tới Kết Xuân tằm khiến người ta ngạt thở.

Dù là trong trắng liệt nữ ăn vào, cũng chịu không nổi.

Nguyên chủ muốn nhìn Diệp Băng Thường không thể thoát khỏi gã Thượng thư công tử tai to mặt lớn kia.

Không ngờ rằng loại dược này, chính mình lại ăn phải nó.

Tô Tô liền nào, vì lý do dù mà nguyên chủ thân phân như vậy, với thanh danh của Diệp gia, lại gả nàng cho một tên chất tử.

Vốn dĩ là bởi vì không thể không gả.

Không gả sẽ chết.

Đương nhiên, Kết Xuân tằm cũng có thể chịu được, nhưng mỗi lần mỗi gian nan hơn.

Lần trước nguyên chủ nhịn được nửa canh giờ, lần này Tô Tô phải chịu những hai canh giờ.

Nàng ngồi một thời gian uống cạn một chung trà, toàn thân ướt đẫm, thống khổ không chịu nổi.

Bích Liễu nói: "Tam tiểu thư, nô tỳ dẫn người đi tìm chất tử, người ở bên cạnh hắn, sẽ dễ chịu hơn một chút."

Tô Tô cắn răng: "Không, không!"

Nàng lại kiên trì uống thêm chén trà nhỏ, cuối cùng cả người nhanh chóng thăng thiên tại chỗ, Bích Liễu không nói lời nào, đỡ nàng tới Đông Uyển.

Tô Tô toàn thân không còn sức lực, bị Bích Liễu đỡ đi, ý thức đều trở nên hỗn loạn.

Trước mắt nàng quang ảnh lay động, miễn cưỡng còn có thể nhận ra hình dáng người trước mặt.

Nhận ra hắn là ma vật đầy tội ác kia.

Đôi môi bị Tô Tô cắn ra máu, nàng ôm lấy cánh tay, miễn cưỡng khống chế cảm giác muốn cởi quần áo.

Đạm Đài Tẫn biết rõ điều gì đó, hắn ngày xưa vẻ mặt ngoan ngoãn dịu dàng, trong nháy mắt đã trở nên lương bạc.

Vậy ra lý do nàng hôm qua ngăn cản người ta đánh hắn tàn phế, là do cảm thấy đêm nay hắn còn hữu dụng.

Thiếu niên ngồi xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng vén tóc mái ẩm ướt mồ hôi của nàng: "Tam tiểu thư, ngươi có vẻ rất khó chịu."

Tô Tô ngậm chặt miệng, nàng rất sợ nếu mở miệng sẽ phát ra thanh âm không hay.

Nàng cảm thấy mình sắp bị thiêu chết, mà gần trong gang tấc lại có một khối băng.

Tô Tô nói: "Cách xa ta một chút!" Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao trong lòng Diệp Tịch Vụ thích Tiêu Lẫm như vậy, cuối cùng lại ngay cả tự tôn cũng không cần, để Đạm Đài Tẫn giúp đỡ mình.

Thứ dược này quá ma người!

Thiếu niên ở trước mắt nghiêng đầu một chút.

Dưới ánh đèn lưu ly, thiếu niên lộ ra mười phần yếu ớt, thần sắc vô tội.

Thanh âm của hắn lại không như vậy, âm sắc lạnh lẽo, như đang chậm rãi, đập tan băng cứng: "Tam tiểu thư có thể nói cho ta biết, ngươi đang cảm thấy thế nào không?"

Ác ý trên người thiếu niên như có như không.

Tâm tính trước đó của Diệp Tịch Vụ như thế nào, tâm tính hiện tại của Đạm Đài Tẫn liền y như vậy.

Hắn muốn nhìn thấy âm vang ánh sáng quang tỏ hôm qua kia, hôm nay ngay dưới chân hắn không có chút tôn nghiêm nào trằn trọc rên rỉ, liên tục mơ màng.

Sự kiêu ngạo trong mắt nàng sẽ bị dập nát, bộ dạng sẽ giống như hắn, là giòi bọ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cầu xin một người mình xem thường chạm vào nàng.

Nhưng hắn sẽ không chạm vào nàng, bẩn.

Đạm Đài Tẫn tựa vào mặt tường lạnh lẽo, vẻ mặt vô hại cũng chẳng muốn làm nữa, nhìn kỹ nàng.

Nhìn xem, đáng thương biết bao, da thịt trắng nõn giờ đã ửng hồng, khóe môi cũng chảy máu tươi.

Con mắt trắng đen rõ ràng của nàng trở nên mông lung, con ngươi dần dần mất đi tiêu cự.

Hắn lạnh lùng cong môi.

Thiếu nữ con ngươi run rẩy, máu tươi chảy xuống khóe miệng.

Đạm Đài Tẫn có lòng đưa tay lau vết máu ở khóe miệng nàng.

"Trông ngươi thật đáng thương." Hắn lạnh lùng, nhẹ giọng nói.

Chẳng biết xấu hổ đến cầu xin hắn, vậy nên trò hề này lộ ra, nàng lần này, so với lần trước có thể kiên trì được bao lâu.

Đạm Đài Tẫn đếm thầm trong lòng, rốt cuộc, thời điểm đôi đồng tử của nàng hoàn toàn không còn tiêu cự, thiếu nữ trước mặt hắn không còn cố chấp nữa, động đậy.

Nàng nâng cánh tay tinh tế lên, nhưng không giống như Đạm Đài Tẫn nghĩ sẽ đến ôm hắn, thiếu nữ ngược lại che lấy gương mặt mình.

Đôi mi dài khép lại, so với hoa tuyết bên ngoài còn yên tĩnh hơn.

Thiếu nữ tựa phía trước cửa sổ, bên ngoài tuyết đổ trút xuống, nàng lặng yên không một tiếng động, giống như đang an nghỉ trong đêm đông, hóa thành một con bướm run rẩy cánh.

Đèn lưu ly chiếu sáng chung quanh nàng.

Hoa tuyết bay vào, rơi trên tóc nàng.

Hắn thờ ơ lạnh nhạt, một cảnh tượng hoang đường lại thánh khiết.

Loại cảm giác này lại tới.

Nàng ở điểm giao giữa tuyết và ánh sáng, vậy mà hắn vẫn ở nơi tối tăm này, hắn đột nhiên càng thêm chán ghét người ở trước mắt.

Đạm Đài Tẫn dùng ngón tay lạnh băng che miệng, không giống với cảm giác chán ghét nhẹ hước của dĩ vãng, mà là một loại chán ghét sâu tận xương tủy, khiến hắn phát run.

Loại cảm giác buồn bực này, bắt đầu từ ngày ở ổ sơn tặc đó sao?

Thiếu niên trở lại ngồi ở nơi hẻo lánh, dùng ánh mắt u ám vương vấn tơ nhện, nhìn Tô Tô cả một đêm.

Nàng co quắp ở một nơi hẻo lánh, không nhận ra.

*

Sáng sớm, ánh sáng rọi vào Đông Uyển, Tô Tô có cảm giác mình được sống lại.

Nàng rất mệt mỏi, giống như cái tên của loại dược kia, như từ trong kén lột xác ra.

Dưới lòng bàn tay là cơ bắp đơn bạc thon gầy, nàng mở to mắt, phát hiện mình đang ngủ trên đùi Đạm Đài Tẫn.

Nàng cọ một chút rồi ngồi dậy, vội vàng tránh xa hắn.

Tô Tô vuốt vuốt mái tóc.

Không phải đâu không phải đâu!

Tối hôm qua nàng chịu đựng khổ cực như vậy, chính là vì không muốn cùng ma vật giao hoan.

Chẳng lẽ đạo tâm nàng vẫn chưa đủ vững, chịu không được dược liệu, cuối cùng là nhào vào người ma vật?

Tô Tô căm ghét đến cực độ, tay vừa mới đụng phải hắn, giống như bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt. Nàng tức giận nhìn tà vật thiếu niên dưới chân.

Lông mi thiếu niên run rẩy.

Lông mi Đạm Đài Tẫn, so với của Tô Tô còn dài hơn.

Như hai mảnh lông quạ.

Hắn môi đỏ tóc đen, lộ ra một vẻ đẹp suy nhược, cả người nhìn qua tái nhợt đáng thương.

Tô Tô không muốn hắn mở to mắt.

Dù sau khi hắn tỉnh lại, Tô Tô cũng không biết nói cái gì cho phải cả. Chẳng lẽ giải thích rằng ta mỗi ba tháng lại có đam mê ăn xuân dược?

Nàng căng cứng một lát, phát hiện hắn từ đầu đến cuối vẫn chưa tỉnh lại.

Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, giờ mới nhìn rõ sắc mặt hắn trắng bệch, bờ môi khô nứt, trông thế nào cũng không bình thường.

"Đạm Đài Tẫn, tỉnh lại đi." Tà ma đều tâm tư thâm trầm, chẳng lẽ hắn đang giả vờ ngủ?

"Còn không tỉnh ta giao ngươi cho Liên di nương đó."

Nàng đẩy hắn, thiếu niên vẫn như cũ không phản ứng chút nào.

Tô Tô ngồi xổm xuống, tay đặt trên trán hắn. Lần này nhiệt độ cơ thể không nóng, ngược lại còn giống như đang chạm phải một khối băng.

Tô Tô nghiêm mặt: "..."

Ở nhân gian nuôi một đứa trẻ cũng chẳng yếu ớt phiền phức như hắn, hơi một tí ốm yếu đến sắp chết.

Trong căn phòng chật hẹp nàng không tìm thấy nước, trước mắt đành phải đem chăn bông đắp lên người hắn.

Tô Tô đi ra ngoài, Bích Liễu chào đón nói: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tô Tô liếc Bích Liễu một cái, tối hôm qua mặc dù mình không còn khí lực, cũng không thể nào thanh tỉnh. Nhưng Tô Tô biết, nếu như nàng vẫn ở trong phòng mình, còn có thể kiên trì tiếp.

Bích Liễu không thèm quan tâm tới ý nguyện của nàng, cứ thế đem nàng đến bên cạnh Đạm Đài Tẫn.

Nàng bị Bích Liễu "chân thành" làm tức giận đến muốn cười.

"Ta nhớ Kết Xuân tằm này là ngươi cho ta nhỉ? Bích Liễu, vì sao ngươi lại có loại dược này?" Nàng không tin ả nha hoàn này không có vấn đề.

Bích Liễu nói: "Tiểu thư, nô tỳ lúc trước có nói qua, nô tỳ có một biểu ca bà con xa, đã từng thành hôn với nữ tử Di Nguyệt tộc. Di Nguyệt tộc thiện độc, Kết Xuân tằm là bí mật của bọn họ."

"Ngoại trừ giải dược Đạm Đài Tẫn đã nuốt, còn có giải dược khác không?"

Bích Liễu lắc đầu, thần sắc có mấy phần bất mãn: "Chỉ có duy nhất một loại thuốc dẫn, tiểu thư, người sẽ không trách tội Bích Liễu chứ? Bích Liễu cũng là do người phân phó mà làm việc thôi."

Tô Tô nói: "Ta không trách ngươi, nhưng từ nay trở đi, ta cũng không thể giữ ngươi lại được nữa. Ngươi đi tìm Liên di nương, xin bà ấy tìm một chỗ khác cho ngươi đi."

Bích Liễu thần sắc khiếp sợ, một hồi lâu mới kịp phải ứng, Tô Tô vậy mà lại đuổi mình, nàng ta lúc này mới luống cuống, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

"Tam tiểu thư, cầu xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi."

Lúc này biết cầu xin rồi sao?

Tô Tô không quan tâm tới nàng ta, đạp trên tuyết đọng, rời khỏi Đông Uyển.

Vốn dĩ muốn giữ lại Bích Liễu quan sát một thời gian, nàng luôn cảm thấy Bích Liễu này không đơn giản.

Có thể Bích Liễu bằng mặt không bằng lòng, tùy ý ra vào gian phòng của chủ tử thì thôi, còn thường xuyên khi dễ Xuân Đào và Hỉ Hỉ.

Dứt khoát đuổi đi, phái người đi theo nàng ta, nói không chừng lại có thể phát hiện được gì đó.

Bích Liễu là nha hoàn bị nguyên chủ làm hư, mặc kệ có rời khỏi nguyên chủ đi đến đâu, đều vẫn có đủ ăn.

Tô Tô chẳng được bao lâu lại gấp gáp trở về, còn mang theo một vị đại phu. Sốt lên thì nàng đại khái còn biết xử lí thế nào, nhưng rét run thì làm sao bây giờ?

Thiếu niên ở trong góc vẫn ở tư thế như lúc nàng rời đi.

"Tiên sinh, xin ngài xem cho hắn."

Lão đại phụ tiến lên, chẩn trị cho Đạm Đài Tẫn.

Lão sớm biết Tam tiểu thư của phủ tướng quân thanh danh tàn bạo, lúc đầu cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng tấm lòng của thầy thuốc như của cha mẹ, thở dài nói: "Vị lang quân này tuổi còn trẻ, thân thể lại suy bại như thế, có nhiều bệnh tật, nội thương rất nhiều. Tam tiểu thư nếu không muốn lấy mạng của hắn, xin hãy dành chút thương hại cứu lấy hắn."

Tô Tô mím môi, kiên định lắc đầu: "Tiên sinh có chỗ không biết, hắn không phải người tốt lành gì, ngài kê đơn thuốc sao cho hắn không chết là được rồi."

Điều trị thân thể cái gì, không cần thiết, loại tà vật này, hắn càng ốm đau nhiều càng tốt.

Lão đại phu thở dài, nói: "Tam tiểu thư nếu chủ muốn hắn không chết, lão hủ không cần kê đơn thuốc, hắn đã lâu rồi chưa ăn cơm, cũng chưa uống nước nên mới bị như vậy, cho hắn ăn uống một chút là tốt rồi."

Tô Tô ngàn lần không nghĩ tới, Đạm Đài Tẫn bị giam ở đây sẽ không có cơm ăn, không có nước uống.

Nàng sửng sốt, sao lại như vậy.

Liên di nương không phải đã nói chỉ đem người giam lại hay sao?

Bọn họ cố ý, vẫn là... Đạm Đài Tẫn bị xem thường trong phủ, đã sớm tập thành thói quen.

Bọn họ quên mất hắn cũng là người, cũng cần ăn cơm, cũng cần uống nước, cũng cần hít thở.

Một mặt vô tình vô nghĩa đùa bỡn hắn, một mặt lại chê cười hắn không đủ kiên cường.

——————HẾT CHƯƠNG 7——————

Đã beta xong.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com