ZingTruyen.Info

[EDIT/HOÀN] HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE_ĐẰNG LA VI CHI

Chương 31. Trong lồng

LockserJuvia8

Tiểu Linh để lại cho Tô Tô thêm một cảnh giác.

Mấy ngày sau đó, Tô Tô rất ít khi nhìn thấy Trần Nhạn Nhạn.

Lúc vô tình trông thấy Trần Nhạn Nhạn là lúc nàng ta đã cầm một cái rổ lên núi đào thảo dược, toàn bộ trông đều rất bình thường.

Các thôn dân đối với chuyện Thụ Yêu trong lòng vẫn còn sợ hãi, hy vọng Tô Tô sẽ ở thêm hai ngày, Tô Tô đồng ý, tính toán đợi hai ngày thì cáo biệt.

Ban ngày Tô Tô sẽ đi đến trấn trên, tuần tra xem có bỏ sót tiểu Yêu nào hay không.

Quả thực là nàng có bắt được mấy Yêu vật chưa thức tỉnh thần trí, bọn chúng tỉnh tỉnh mê mê, bị cây đào hấp dẫn mà đến, Tô Tô lần lượt bắt được kiểm tra, phát hiện trên người bọn chúng không có nghiệp chướng, chưa từng hại người.

Nàng bèn dùng nước phù đóa đút cho bọn chúng uống.

Bọn Yêu vật "thầm thì thầm thì" nuốt nước phù, toàn thân toát ra trọc khí.

Tô Tô đem bọn chúng tới giữa rừng, dặn dò: "Tu luyện thật tốt, không được phép hại người, vạn vật bình đẳng, có một ngày Yêu cũng có thể thành chính Thần."

Nhóm tiểu Yêu ngây thơ gật đầu, chạy xa.

Câu Ngọc không yên lòng về Khuynh Thế Hoa trong cơ thể Tô Tô, thỉnh thoảng sẽ tỉnh lại xem chút tình hình, nó thấy Tô Tô thả tiểu Yêu đi, nói: "Nếu để Thanh Trì chân nhân trông thấy, nhất định sẽ mắng ngươi."

Năm trăm năm sau, người Tu Chân giới quá kỳ thị Yêu Ma, Thanh Trì là trưởng lão chấp pháp của Hành Dương tông, thiết diện vô tư, cứng nhắc nghiêm khắc.

Thanh Trì cho rằng tất cả Yêu Ma đều đáng chết.

Tô Tô ngồi dựa vào dưới cây nghỉ ngơi, nhẹ nói: "Ta cũng hy vong Thanh Trì sư bá sẽ mắng ta, bây giờ nhớ lại, dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi."

Câu Ngọc không nói gì thêm.

Thanh Trì tích cực trừ Yêu nhất, đại đồ đệ của lão táng thân trong "Vạn Tiên Trủng", Thanh Trì trừ Yêu là để báo thù. Về sau lão bị Tả Hộ pháp của Ma Thần giết chết. Bi ai nhất chính là, Thanh Trì ở trong tay Tả Hộ pháp, chống đỡ không đến mười chiêu.

Thanh Trì chết, thành một chuyện cười ở Yêu Ma giới.

Cũng gián tiếp phản ứng, năm trăm năm sau dưới sự dẫn dắt của Đạm Đài Tẫn, Yêu Ma trở nên ngang ngược hung hăng hơn rất nhiều.

Một trưởng lão chính đạo, sau khi đèn hồn tắt rồi, ngay cả một sợi hồn phách cũng không thể giữ lại.

Nhìn nó làm loạn, Tô Tô nhịn không được hồi tưởng nàng lúc bé bị bắt vào Ma Cung, từng nhìn thấy Tả Hộ pháp của Đạm Đài Tẫn.

Tả Hộ pháp là nam tử, mang theo mặt nạ, trên tay có một thanh bạch cốt làm từ xương địch.

Hữu Hộ pháp lại không có ở đó.

Tô Tô chưa từng thấy Hữu Hộ pháp, nghe nói Hữu Hộ pháp của Ma Thần là nữ tử áo đỏ xinh đẹp, nàng ta tu vi cao thâm, thủ đoạn tàn nhẫn, lại trung thành với Đạm Đài Tẫn.

Tô Tô thấy may mắn hiện giờ bọn chúng không ở bên cạnh Đạm Đài Tẫn, bằng không thì nhiệm vụ của nàng chỉ sợ không có cách nào hoàn thành.

Trên trấn chỉ còn lại tiểu Yêu, cũng không phải đại Yêu bị trấn áp ở Hoang Uyên, Tô Tô không có cách nào từ trong miệng bọn chúng biết được tin tức về Hoang Uyên.

Nàng có mấy phần thất vọng, đành phải tìm tiếp, có thể yêu cầu Yêu Ma đưa nàng đi hay không.

Sắc trời tối dần, Tô Tô quay đầu nhìn Yêu khí trong trấn tán đi một chút, đi về làng.

*

Tiểu Linh ngồi ở trong sân rửa rau, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Nhạn Nhạn lắc lắc cái rổ trở về.

Tiểu Linh nhìn chằm chằm giày vải của Trần Nhạn Nhạn, phía trên dính không ít bùn. Lúc nàng ta đi qua nhà của Tiểu Linh, nhìn vào trong sân, đối mặt với ánh mắt của Tiểu Linh, Trần Nhạn Nhạn mất tự nhiên quay đầu, rời đi.

Trước kia Tiểu Linh sẽ vui vẻ gọi một tiếng Nhạn tỷ tỷ, nhưng gần đi, Tiểu Linh cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.

Tiểu Linh nhìn tư thế đi của Trần Nhạn Nhạn, vòng eo của nàng ta không biết đã mảnh đi từ lúc nào, trước đây không lâu còn là một thiếu nữ cái gì cũng không hiểu trong thôn, bây giờ Trần Nhạn Nhạn đi trên đường lại rất có phong thái.

Eo nhẹ xoay, bước liên tục nhẹ nhàng.

Tiểu Linh nhìn chằm chằm gương mặt của Trần Nhạn Nhạn, không biết có phải do mình bị ảo giác hay không, nó cảm thấy làn da Trần Nhạn Nhạn tinh tế hơn không ít, vết tích phơi gió phơi nắng trước kia, dường như trong khoảnh khắc mất dần.

Không giống với Trần Nhạn Nhạn lắm, Tiểu Linh nghĩ thầm.

Nữ hài ngồi trước cửa nhà, chờ Tô Tô trở về. Nó biết Diệp tỷ tỷ ban ngày phải đi lên trấn tìm yêu quái, chạng vạng tối mới có thể về.

Lúc trông thấy hình bóng Tô Tô, Tiểu Linh ra sức vẫy vẫy tay: "Diệp tỷ tỷ."

Tô Tô cười nói: "Ta đã về rồi."

Tiểu Linh cũng nở nụ cười.

"Đạm Đài Tẫn đâu?"

Tiểu Linh lắc đầu: "Huynh ấy từ sáng đã đi rồi, vẫn chưa trở về."

Tô Tô tìm một vòng, không tìm được người, cũng không còn cách nào khác.

Yêu vật trên trấn đã thanh trừ, Tô Tô dự định ngày mai sẽ cáo biệt với thôn trưởng, nghe nói nàng muốn rời đi, Tiểu Linh rất không nỡ.

Đạm Đài Tẫn một đêm không về, lúc trời tờ mờ sáng, phòng bị người đẩy ra, vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.

Tô Tô gối lên kiếm gỗ đào, ngón tay khẽ động, không mở mắt.

Người tới tựa hồ đang nhìn nàng, một lát sau, vươn tay về phía Tô Tô.

Tô Tô đột nhiên bắt được cái tay kia, nàng mở mắt ra, quay đầu lại hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

Người đến là Trần Nhạn Nhàn, bị Tô Tô bắt được tay, Trần Nhạn Nhạn cũng không hề hoảng hốt, nàng ta nói: "Ta thấy Diệp cô nương chăn mền đắp không kín, muốn giúp cô nương đắp chăn."

Tô Tô trước đó có nghe Tiểu Linh nói, trong lòng rất cảnh giác với Trần Nhạn Nhạn: "Sao ngươi lại vào trong nhà Tiểu Linh?"

Trần Nhạn Nhạn nói: "Tiểu Linh nói ngươi muốn rời đi, thôn trưởng bảo ta đến mời ngươi ăn cơm, các hương thân muốn cảm tạ ngươi."

Nàng ta đáp đến giọt nước cũng không lọt, lộ ra vài tia đau xót: "Diệp cô nương, ngươi bóp tay ta đau."

Tô Tô buông tay ra: "Ta biết rồi, ta sẽ đi gặp thôn trưởng."

Đợi Trần Nhạn Nhạn ra ngoài, Tô Tô mặc y phục, Trần Nhạn Nhạn vẫn còn ở trong sân.

Trần Nhạn Nhạn nói: "Ta đến nhà trưởng thôn với ngươi."

Tô Tô gật đầu, ôm thanh kiếm gỗ nhỏ, lặng lẽ dò xét nàng ta từ phía sau, phát giác Trần Nhạn Nhạn thay đổi không ít. Nhưng rốt cuộc thay đổi ở chỗ nào, Tô Tô nói không ra.

Tỉ mỉ nghĩ lại, hình như là khí chất.

Người vẫn là như vậy, nhưng lại trông như hoàn toàn khác biệt, Trần Nhạn Nhạn đẹp lên không ít.

Hai người một trước một sau, lúc đi đến lối rẽ trong thôn, trong bụi đột nhiên nhảy ra một con rắn độc, cắn về phía Tô Tô.

Tô Tô phản ứng rất nhanh, kiếm gỗ đâm vào thân xác rắn nhỏ.

Trần Nhạn Nhạn hét lên một tiếng, đụng vào người Tô Tô, Tô Tô phát hiện trong chớp mắt mình không cử động được, gương mặt tê rần, giống như bị nhánh cây đâm vào một lỗ nhỏ.

Nàng che mặt, đẩy Trần Nhạn Nhạn ra.

Trần Nhạn Nhạn mỉm cười với Tô Tô, gương mắt quỷ dị.

Tô Tô muốn nói gì đó, nhưng nàng dĩ nhiên không thể mở miệng, bên trong ánh mắt của nàng mất đi hào quang, dần dần trở nên mơ hồ.

Trần Nhạn Nhạn nói: "Đi theo ta."

Tô Tô ở sau lưng nàng ta.

Vậy là lần này hai người không đến nhà trưởng thôn, Trần Nhạn Nhạn mang theo Tô Tô lên núi.

Đi qua đường nhỏ quanh co, Trần Nhạn Nhạn đi vào một vách đá.

Nàng ta đưa tay, chạm vào vách đá, thần kỳ là cả người nàng ta xuyên qua vách đá, biến mất tăm.

Tô Tô ở sau lưng nàng ta cũng xuyên qua vách đã.

Trong vách đá là thông đạo chật chội, rõ ràng là sáng sớm, nhưng bên trong lại không có chút ánh sáng nào. Trần Nhạn Nhạn cũng không cần được, rất tự nhiên tiến lên.

Rốt cuộc, một cánh cửa rộng lớn xuất hiện trước mắt, Tô Tô cuối cùng cũng hiểu rõ đây là nơi nào.

Là một mộ huyệt dưới lòng đất.

Trên cửa đã chạm khắc hoa văn phức tạp, Trần Nhạn Nhạn lấy giọt máu nhỏ trên hoa văn, mang theo Tô Tô đi vào.

Tim Tô Tô đập thình thịch, gương mặt vẫn bị khống chế.

Nàng đoán, nơi này sẽ có đại Yêu nàng muốn tìm đến.

Nếu như không phải không thể làm động tác dư thừa, Tô Tô muốn sờ vào hà bao thảnh thơi của mình.

Bên trong mộ thất, có một quan tài gỗ lim, chỉ là quan tài trống trơn, bên trong không có gì.

Sau rèm châu ngọc có một cái ghế đã, sau ghế có bóng người mơ hồ không thấy rõ.

"Ta dẫn nàng ta đến rồi." Trần Nhạn Nhạn vui vẻ nói với người phía sau rèm, "Chuyện ngươi đồng ý với ta, có giữ lời không?"

"Đương nhiên." Người sau rèm cười đứng lên, thanh âm kiều mị dễ nghe, "Ta sẽ khiến người xinh đẹp hơn nàng ta, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, vòng em của ngươi nhỏ đi, mặt cũng xinh đẹp lên không ít sao?"

Trần Nhạn Nhạn gật đầu, do dự hồi lâu, nói: "Thế nhưng, hắn thật sự sẽ thích ta sao?"

Nữ tử che miệng, khanh khách cười không ngừng: "Chuyện này có đáng gì, đợi nàng ta chết rồi, ta sẽ thay mặt của nàng ta cho ngươi, ngươi có thể cùng người trong lòng ở cùng nhau rồi."

Trần Nhạn Nhạn nói: "Nhưng mà... nàng ta đã cứu người làng ta."

Nữ tử tựa như nghe thấy một trò cười: "Không phải là ngươi gọi ta đến sao? Ngươi ghen ghét với nàng ta, nàng ta xinh đẹp hơn ngươi, nàng ta cũng có năng lực tự bảo vệ mình, thôn phu trước kia ngươi thích chướng mắt ngươi, coi trong nữ hài tên Tiểu Du kia. Lúc Tiểu Du bị ép gả cho Vương công tử, ngươi vui vẻ bao nhiêu, chỉ là không dám để người khác biết, còn nhịn xuống mừng thầm vì nàng ta mà rơi hai giọt nước mắt."

"Nhưng ngươi không ngờ tới, tân nương kế tiếp của Vương công tử, lại là ngươi. Ngươi cực kỳ sợ hãi, cũng may ngươi được cứu, người đó cứu ngươi, chẳng khác nào trích tiên, nhưng hắn cũng chướng mắt ngươi."

"Hắn so với thôn phu kia lợi hại hơn nhiều, ngươi đời này chưa từng thấy qua người như thế, trong lòng ngươi, hận không thể rút gân lột da Diệp cô nương, nghiền nát đạp nàng ta dưới chân mình, thay thế nàng ta." Nữ tử cười khanh khách, "Ngươi thật sự không muốn dung nhan của nàng ta sao? Vậy ngươi và nàng ta cùng trở về là được."

Trần Nhạn Nhạn bị nàng ta nói chúng tâm sự, mặt âm trầm, lúc này cũng không cần phải nói: "Xin hãy giúp ta."

Nữ tử sớm đoán được như thế: 'Ngươi tiến lên đây."

Trần Nhạn Nhạn đi vào bên trong rèm.

Nữ tử nói: "Buông lỏng thân thể, ta làm cái gì với ngươi, ngươi không cần kháng cự, ta đây là đang giúp ngươi."

Trần Nhạn Nhạn nhìn nữ tử, trên mặt lộ ra nụ cười mê say.

Nữ tử giơ tay lên, che lên mặt Trần Nhạn Nhạn.

Không lâu sau, Trần Nhạn Nhạn đổ xuống.

Nữ tử nhìn Trần Nhạn Nhạn trên đất biến thành một cái thây khô, cười khanh khách: "Phàm nhân a, ngu xuẩn như thế, ta nói cái gì ngươi liền tin cái đó, thật sự ghê tởm."

Nàng ta vung tay lên, rèm châu tự động vén sang hai bên.

Tô Tô cuối cùng cũng nhìn thấy tràng cảnh bên trong, phía trên ghế đá, một nam tử sắc mặt xinh lét hôi bại, không nhúc nhích ngồi trên ghế đá, trong ngực hắn ta có một nữ tử áo vàng xinh đẹp đang co người.

Ngay lúc nàng ta lên tiếng, Tô Tô sớm đã nhận ra nàng ta.

Oan gia ngõ hẹp, lại là con Thất vĩ Hồ Phiên Nhiên kia.

Phiên Nhiên hồng hào, từ bên trong nam tử đi ra, đến trước mặt Tô Tô: "Ta chờ ngày này đã quá lâu rồi. Không uổng công ta để lại tâm đầu huyết trong cơ thể ngươi."

"Vốn cho rằng kẻ kỳ quái kia sẽ dung hợp Khuynh Thế Hoa, không ngờ rằng lại là ngươi." Phiên Nhiên thì thào nói, "Mảnh Khuynh Thế Hoa cuối cùng trên đời, là màu gì?"

Tô Tô không kìm được lòng, đáp lại: "Màu tím."

Phiên Nhiên có mấy phần thất vọng: "Lại không phải màu xanh lá, nhưng cũng không sao, chỉ cần là Thần khí, sẽ có thể giúp chàng ấy tỉnh lại. Chàng ấy đã ngủ quá lâu rồi, ta đợi không nổi nữa."

Tô Tô lặng lẽ nhìn người trên ghế đá một chút, hắn ta mặc một thân khôi giáp, ẩn ẩn có tiềm chất hóa cương thi.

Tô Tô đột nhiên hiểu rõ Phiên Nhiên muốn làm cái gì, thế gian có long mạch, linh mạch, đối nghịch lại là có yêu mạch.

Người Phiên Nhiên yêu đã chết, nàng ta đặt người yêu bên trong yêu mạch, hy vọng hắn ta mượn được thi khí khởi tử hoàn sinh.

Nhưng cương thi chia làm bạch cương, lục cương, phi cương, du thi, thây nằm, không hóa cốt. Chỉ có khi trở thành cương thi không hóa cốt mới có ý thức của mình, không khác người, có thể sánh vai với cường đại Yêu Ma.

Phiên Nhiên dùng Yêu Hồ chi thể, hút tinh khí của người khắp nơi, độ cho nam tử.

Nếu thật sự kết hợp được linh lực của Khuynh Thế Hoa, nam tử chẳng những có thể tỉnh lại, thậm chí còn có thể trở thành Hạn Bạt.

Hạn Bạt xuất thế là kiếp nạn của nhân gian.

Yêu Hồ đi tới, giống như đối phó với Trần Nhạn Nhạn trước đó, muốn hút khô Tô Tô.

Yêu Hồ giơ tay lên, còn chưa tấn công, sau lưng lặng yên không một tiếng động xuất hiện mười hai chuôi tiểu kiếm gỗ đào, đâm vào thân thể của nàng ta.

Lúc nàng ta phản ứng đã không kịp, trốn khỏi chỗ, bị bốn chuôi tiểu kiếm đốt bị thương.

Yêu Hồ nằm rạp trên mặt đất, giận dữ ngược mắt: "Ngươi không trúng chiêu!"

Tô Tô lấy bùa vàng trong tay áo ra, vẻ mơ hồ không còn, cười nhẹ nhìn nàng ta: "Trên mặt ta chẳng lẽ viết chữ ngốc sao?"

Yêu Hồ nói: "Ta giết Trần Nhạn Nhạn, ngươi lại không cứu ả!"

Tô Tô buồn bực nói: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy."

Tu đạo tu tâm, tu chính là thiện, không thẹn với lương tâm, không phải tu ngu xuẩn, Trần Nhạn Nhạn muốn nàng chết, nàng đương nhiên sẽ không cứu Trần Nhạn Nhạn.

Lúc đầu người theo đuổi sức mạnh chính là để cho mình tùy tâm, có thể sống tùy ý mà không phải khổ tu, chẳng lẽ lại để cho mình không vui sao?

Yêu Hồ bị nàng làm cho tức giận phun ra một ngụm máu, nàng ta phi thân lên, tay hóa thành móng vuốt, muốn lấy tính mạng của Tô Tô.

Tô Tô trước kia sợ nàng ta, bây giờ có Thần khí trong cơ thể, mặc dù không phải là Thần khí tốt, nhưng có thể giúp nàng không ít. Nàng nghĩ thầm, lần này đã chuẩn bị xong Truyền Tống phù chú, cùng lắm đánh không lại thì chạy thôi.

Tô Tô đánh lén thành công, Yêu Hồ bị đả thương nguyên khí, hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, dốc toàn lực để giết Tô Tô.

Tô Tô dựa vào tiểu kiếm gỗ đào cùng Thần huyết, miễn cưỡng cùng Yêu Hồ đánh ngang tay.

Yêu Hồ bị nàng đánh lui, đột nhiên yêu diễm cười một tiếng.

Nam tử trên ghế đá không nhúc nhích, nâng lên con mắt màu bạc. Hắn ta cồng kềnh cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, bổ về phía Tô Tô.

Tô Tô thấy ánh mắt hắn ta màu bạc, biết là không ổn, nam tử này không biết đã được Yêu Hồ độ nhiều ít tinh khí, tu vi cao như vậy, còn cao hơn Yêu Hồ một bậc.

Tô Tô một kiếm chém xuống, vết rách trên mặt đất rất sâu.

Đây chính là chuẩn bị biến đổi thành Hạn Bạt!

Tô Tô né tránh đến phí sức, cương thi mấy ngàn năm, sớm đã đao thương bất nhập, Tô Tô mang theo Thần huyết kiếm chém xuống người nó, chỉ bốc lên chút khói nhẹ.

Yêu Hồ phẫn nộ quát: "Khương Nhiêu, giết nàng ta!"

Trong mắt cương thi lóe lên ánh bạc, Tô Tô vội vàng lùi lại, ai ngờ trên trời rơi xuống một cái lồng sắt màu đen, nhốt Tô Tô ở bên trong.

Yêu Hồ cười ha ha: "Ngươi cho rằng ta không có chuẩn bị sao? Đồ vật này chuyên chuẩn bị cho đám đạo sĩ thúi, bây giờ để ngươi thử một chút."

Yêu trận trên mặt đất mở rộng, tất yếu để Tô Tô trong lồng hóa thành một bãi máu sền sệt.

Yêu Hồ dọa bước tới, trảo trên không trung muốn giết chết Tô Tô.

Âm thanh của tụ tiễn vang lên tiếng kêu, đâm rách bàn tay Yêu Hồ, Yêu Hồ kêu thảm, bị dính ở trên ghế đá.

Tô Tô quay đầu nhìn lại, Đạm Đài Tẫn giơ tụ tiễn, vẻ mặt lạnh lùng.

Đạm Đài Tẫn cách chiếc lồng nhìn nàng một cái, đột nhiên cong môi nói: "Ngươi cũng có ngày hôm nay."

Tô Tô nắm lấy chiếc lồng, ngẩng đầu nhìn hắn.

Yêu Hồ bị tính toán, đau đến hít một hơi, nàng ta rút mũi tên ra, trên mũi tên lại dính máu Đạm Đài Tẫn, tiếng kêu của nàng ta biến thành tiếng hồ ly, bảy cái đuôi sau lưng tản ra.

Sau lưng Đạm Đài Tẫn, mấy chục Dạ Ảnh vệ đi tới, bao vây Yêu Hồ.

Trong đó có một người bưng lấy một hạt châu, quỳ gối trước Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn cầm lấy hạt châu, mỉm cười: "Minh La châu sao."

Nàng ta cũng không đoái hoài gì nữa, rút mũi tên ra, bổ nhào về phía Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn nói: "Không biết tự lượng sức mình."

Trong tay áo Dạ Ảnh vệ, cùng nhau lấy tơ trói Yêu, tơ trói Yêu này so với hàng dởm của Ngu Khanh lợi hại hơn nhiều, trói Yêu Hồ cực kỳ chặt chẽ.

Yêu Hồ bị hắn làm cho hiện nguyên hình, dĩ nhiên không tiếc thôi động nội đan, cưỡng ép tránh phá tơ trói Yêu, muốn mang cương thi Khương Nhiêu rời đi.

Tô Tô nhìn sang, trận nhãn mộ huyệt mất đi Minh La châu trấn áp, Khương Nhiều trước đó đao thương bất nhấp, đóng lại đôi mắt màu bạc.

Tô Tô trước kia nghe qua, Minh La châu là chí bảo, có thể bảo toàn thi thể bất hủ. Đã mất Minh La châu, Khương Nhiêu còn chưa trở thành không hóa cốt, tất nhiên sẽ chậm rãi hư thối.

Đạm Đài Tẫn có chút hăng hái nhìn một màn trò hay này, môi mỏng khẽ mở: "Giết cương thi kia."

Dạ Ảnh vệ lĩnh mệnh mà đi.

Yêu Hồ rên rỉ một tiếng, không quan tâm muốn bảo vệ Khương Nhiêu.

Ba cái đuôi của nàng ta bị chém đứt, vẫn như cũ ngăn trước người Khương Nhiêu, nhưng Đạm Đài Tẫn là có chuẩn bị mà đến, làm sao có thể để nàng ta đào thoát.

Yêu Hồ bị chém đứt móng vuốt, khóe miệng nàng ta chảy máu, vẫn không muốn rời đi.

Nàng ta đúng là liều chết cũng phải che chở Khương Nhiêu đã không còn ý thức.

Tô Tô ngơ ngác nhìn Yêu Hồ.

Đạm Đài Tẫn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng nhìn không được nói: "Đủ rồi, ngươi hành hạ nàng ta đến chết thì có nghĩa lý gì sao?"

Đạm Đài Tẫn thấp mắt, lạnh lùng liếc nàng một cái.

Tô Tô nói: "Ngươi rõ ràng có thể cho bọn họ chết nhẹ nhàng."

"Nhẹ nhàng?" Hắn thấp giọng nói, 'Tại sao ta phải cho bọn chúng chết nhẹ nhàng?"

Hắn đi tới, nâng cằm Tô Tô lên: 'Ngươi cũng là tù nhân, một hồi tới lúc ngươi cầu xin ta, hiện tại thì hãy im lặng đi."

Tô Tô đẩy tay hắn ra.

Đạm Đài Tẫn thu tay lại, nhìn mu bàn tay đỏ bừng của mình, hắn lạnh giọng nói: "Chặt cái đuôi còn lại của hồ ly kia."

Dạ Ảnh vệ đang muốn động thủ, một người lộng nhào chạy vào, ngăn trước Yêu Hồ.

"Hạt... Điện hạ." Người đến sắc mặt trắng bệch nói, "Xin ngài hãy cho nàng một con đường sống."

Tô Tô bất khả tư nghị mở miệng: "Nhị ca!"

Người tới khuôn mặt tiều tụy, phong trần mệt mỏi. Vốn dĩ gương mặt này ôn hòa như ngọc, giờ lại rã rời bi ai, ngăn trước Yêu Hồ đẫm máu, không phải Diệp Trữ Phong thì là ai?

Diệp Trữ Phong khẽ vén áo bào lên, nước mắt chảy xuống, dập đầu về phía Đạm Đài Tẫn.

"Xin ngài."

-----------HẾT CHƯƠNG 31-----------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info