ZingTruyen.Com

[EDIT/HOÀN] HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE_ĐẰNG LA VI CHI

Chương 28. Bảo vệ

LockserJuvia8

Mọi chuyện cứ như vậy mà quyết định.

Lão nhân vừa đi, Tô Tô đóng cửa lại, hỏi Đạm Đài Tẫn: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Không phải ngươi muốn giúp người trong thôn sao, sao lại thành ta kiếm chuyện rồi?"

"Ngươi đối với Vương công tử kia rất hiếu kỳ?" Tô Tô suy đoán nói, "Ngươi muốn mắt của hắn ta sao?"

Đạm Đài Tẫn cười liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi nói vậy thì chính là như vậy."

Hắn nói thế, Tô Tô ngược lại không thể xác định. Dù gì nàng biết, bị Huyền Băng châm đâm mù mắt, hàn khí sẽ thẩm thấu vào hốc mắt, mắt bình thường đổi vào chỉ duy trì được thêm một tháng rồi cũng sẽ hư thối.

Mắt phàm nhân không được, mắt Yêu vật trọc khí nặng, càng không được.

Đạm Đài Tẫn tích cực như vậy, Tô Tô rất khó không nghi ngờ hắn đang có chủ ý xấu xa gì đó.

Đạm Đài Tẫn nói: "Người của Vương công tử ban đêm sẽ đến thôn trang đón tiếp tân nương. Đến lúc đó ngươi đóng vai thành tân nương, ngồi lên hỉ kiệu, chúng ta đến phủ Vương Viên ngoại xem xem."

Tô Tô tức giận nói: "Theo ta thấy, ta đi vào phủ Vương Viên ngoại thì dễ rồi, ngươi bây giờ tay chân gân mạch đều bị đoạn mất, không bằng người đóng vai thành tân nương, dù sao tân nương cũng chỉ cần ngồi, còn có người đỡ."

Tô Tô cho rằng hắn đang tức giận, không ngờ Đạm Đài Tẫn trầm tư một lát, thản nhiên nói: "Cũng được, ta sẽ đóng vai."

Tô Tô: "..."

Nàng sống chừng một trăm năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào như Đạm Đài Tẫn, hắn giống cây cỏ độc sống trên vách đá dựng đứng, dốc hết toàn lực muốn tiếp tục sống, co được giãn được.

Tô Tô ban đầu cho rằng hắn cố tình đẩy mình vào hố lửa, không ngờ rằng hắn thật sự không thèm để ý đến những chuyện này.

Tôn nghiêm, ánh mắt người ngoài, đối với Đạm Đài Tẫn mà nói, đều không đáng nhắc tới.

Tất cả những thứ không thể giết chết hắn, đều đang đúc thành hắn, khiến hắn cường đại.

Tô Tô càng thêm khẳng định hắn có âm mưu.

Nàng muốn ngăn cản hắn, nhưng khi trông thấy mắt trái hắn phủ một lớp bụi, lại nhức đầu. Nếu như nàng có Tiên thể, hoàn toàn có biện pháp chữa trị cho hắn, nhưng hiện tại nàng chỉ là phàm nhân, có chút bó tay không có cách nào.

Đạm Đài Tẫn mặc dù quỷ kế đa đoan, nhưng nàng cũng không thể ngăn cản hắn liều mạng để tiếp tục sống.

Tô Tô nói: "Được, ta giúp ngươi. Ngươi đóng vai thành tân nương, ta sẽ lặng lẽ đi theo sau kiệu hoa, nghĩ cách vào phủ. Trước tiên chúng ta nói trước, chỉ trừ hai yêu quái, không được gây tổn thương người thường."

Đạm Đài Tẫn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Ta không có hứng thú với người thường."

Tô Tô nghĩ thầm, tối hôm qua ngươi còn muốn mắt của tiểu nữ hài đấy.

Biết bọn họ đi trừ Yêu, lão thái bà vội vàng nói: "Người Vương công tử chọn trúng, mấy ngày trước trong nhà đã xuất hiện hỉ phục. Đêm nay phải xuất giá là Nhạn Nhạn nhà lão Trần gia thôn Đông, Nhạn Nhạn đã khóc mấy ngày, cô nương cùng lang quân nếu thật sự có thể giúp chúng ta, toàn bộ làng chúng ta vô cùng cảm kích."

Đạm Đài Tẫn nói với Tô Tô: "Đi đến nhà Trần Nhạn Nhạn."

Tô Tô dắt ngựa đỏ thẫm tới, dìu hắn lên ngựa.

Hắn dù chân tay bị thương, nhưng vẫn có thể ngồi ngay ngắn, sắc mặt trắng bệch, hắn rất nhanh tỉnh táo lại.

Tô Tô không khỏi nhìn hắn vài lần, Huyền Băng châm nhập thể, gân mạch toàn bộ bị đoạn đứt, mặt hắn lại không đổi sắc, Tu Chân giới ít có người có nghị lực như thế.

Cho dù hắn không tu Ma, tu Tiên chỉ sợ cũng sẽ có đại tạo hóa.

Hai người được lão thái bà dẫn đường, đi vào nhà Trần Nhạn Nhạn.

Trần phụ sau khi nghe nói, vừa mừng vừa sợ, không thể tin được, định quỳ xuống trước Đạm Đài Tẫn và Tô Tô.

Trần Nhạn Nhạn vẻ mặt xanh xao, trong mắt cũng dấy lên tia hy vọng, hành lễ với Tô Tô: "Ngươi, ngươi thật sự muốn thay ta xuất giá sao?"

Tô Tô ngừng cười, chỉ chỉ Đạm Đài Tẫn: "Không phải ta, mà là huynh ấy."

Trần Nhạn Nhạn ngẩng đầu, trông thấy một thiếu niên thanh tú ngồi trên lưng ngựa. Nàng ta chưa từng nhìn thấy người nào đẹp như vậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm Đạm Đài Tẫn.

Cho đến khi tròng mắt hắn lạnh lùng quét qua, Trần Nhạn Nhạn cuống quýt cúi đầu xuống, đỏ mặt.

"Tiểu nữ tử đa tạ lang quân."

Đạm Đài Tẫn hững hờ đáp: "Ừ, đem áo cưới của ngươi đưa cho ta."

Hắn ngày thường quá tốt, tốt đến hoang đường tới mức gả thay như vậy, dĩ nhiên không ai phản đối. Đám người trong thôn ở trước mặt hắn như đám cỏ dại không đáng để tâm, nhưng Đạm Đài Tẫn lại là sự tồn tại tỏa sáng rực rỡ.

Các thôn dân thậm chí còn vô thức coi hắn là trừ yêu sư lợi hại kia, không ai dám chất vấn hắn.

Trần Nhạn Nhạn nghe lời đem áo cưới tới, còn có một bộ trang sức.

"Kiệu hoa của Vương công tử sẽ vào giờ Tý tối nay tới đón người."

Tô Tô đoán, giờ Tý... Người bình thường cưới vợ nạp thiếp, tuyệt đối không có khả năng chọn loại canh giờ xấu thế này. Đêm khuya âm khí nặng, trách không được các thôn dân cũng hoài nghi Vương công tử đã biến thành yêu quái.

Trần Nhạn Nhạn lo âu nói: "Nếu như mọi chuyện bại lộ, các ngươi xảy ra chuyện thì sao?"

Đạm Đài Tẫn cười như không cười nhìn Trần Nhạn Nhạn, Trần Nhạn Nhạn bị hắn nhìn mà đỏ mắt, cắn môi đan ngón tay.

Tô Tô thấy ý cười của Đạm Đài Tẫn, ánh mắt âm lãnh dò xét mắt Trần Nhạn Nhạn, nàng dứt khoát lấy một tay bịt mắt Đạm Đài Tẫn, nói với Trần Nhạn Nhạn: "Trần cô nương, ngươi an tâm, tiên sinh chúng ta bắt Yêu rất lợi hại, nhất định sẽ không xảy ra chuyện."

Trần Nhạn Nhạn trông thấy Tô Tô, tâm tình đang nhảy rộn trở nên mấy phần ảm đạm.

Váy lụa của Tô Tô màu hồng cánh sen, đai lưng giúp vong eo tinh tế nổi bật vô cùng, dung nhan nàng xinh đẹp, Trần Nhạn Nhạn không thể so sánh bằng.

Trần Nhạn Nhạn không khống chế nổi sự tự ti cùng xấu hổ, vội vàng che giấu tâm tư, cũng như chạy trốn mà mở cửa phòng.

Tô Tô buông tay ra: "Ngươi đã đồng ý với ta, không làm tổn thương người thường."

Đạm Đài Tẫn xùy cười một tiếng: "Lời ta từng nói, ngươi quả nhiên cũng tin, ta không phải Tiêu Lẫm trong lòng ngươi, ta muốn đổi ý là đổi ý."

Hắn giương mắt nhìn nàng, cố ý khích nàng nổi giận, phản bác mình.

Thế nhưng thiếu nữ trước mắt nghĩ nghĩ, tán đồng gật đầu: "Đúng, ngươi nhắc nhở cũng tốt, ta suýt chút nữa là tin tưởng ngươi, sau này ta sẽ duy trì cảnh giác."

Mắt phải đen nhánh của hắn lạnh dần, cảm thấy mình có chút không hiểu thấu, dứt khoát mím chặt môi, chuyên chú chính sự: "Thay quần áo cho ta."

Tô Tô nói: "Ta đi tìm gia gia của Tiểu Linh mặc cho ngươi."

Đạm Đài Tẫn tựa ở mép giường, yếu ớt cười lạnh một tiếng.

Tô Tô nhớ tới con chó bị máu của hắn chơi chết, chợt cảm thấy không ổn. Nàng lấy áo cưới ra: "Vẫn là ta làm vậy."

Nàng cởi y phục cùng quần bên ngoài cho hắn, chỉ để lại áo lót màu trắng.

Hắn trông có vẻ mảnh khảnh, nhưng kỳ thực vai rộng eo hẹp.

Tô Tô không dám nhìn loạn, lấy áo người mặc lên cho hắn. Vương công tử thật là không có thành ý gì, đưa áo cưới mặc lên người một cô gái tầm thường rõ ràng là lớn hơn rất nhiều.

Nhưng mặc trên người Đạm Đài Tẫn lại có vẻ nhỏ.

Lúc Tô Tô kéo khóa cho hắn, cảm giác rất căng.

Hắn thấp mắt nhìn nàng, thiếu nữ vì buộc áo cưới khó nên dường như đang tựa đầu vào trước ngực hắn.

Đạm Đài Tẫn không kiên nhẫn thúc giục: "Động tác nhanh lên."

Tô Tô nói: "Cũng sắp xong rồi."

Đạm Đài Tẫn rất cao, bộ áo cưới này rõ ràng ngắn vô cùng, cũng may bây giờ hắn chỉ có thể ngồi, không thể đứng dậy, chút vấn đề này không ảnh hưởng đến toàn cục.

Tô Tô giúp hắn mặc xong, ngước mắt xem xét, không nhịn được cười.

Quả thực rất xinh đẹp, mặt mày Đạm Đài Tẫn vốn tinh xảo thanh tú, mặc y phục nữ tử vào không có chút nào không hài hòa. Chỉ là hắn xương cốt rộng, bả vai lộ ra cũng rộng lớn, ngực lại quá bằng phẳng.

Tô Tô nói: "Ngươi như vậy thấy là lạ, nếu không ta tìm cho ngươi hai cái màn thầu nhé?"

Mắt đen Đạm Đài Tẫn quét qua trước ngực nàng, hắn giễu cợt nói: "Xem ra ta cũng không cần, ngươi như vậy cũng không ai hoài nghi ngươi là nam tử, dĩ nhiên ta cũng không dễ dàng bị bại lộ."

Tô Tô kịp phản ứng hắn đang nói cái gì, khuôn mặt nhỏ tức đến đỏ bừng.

Nhưng da mặt nàng dù như thế nào cũng không có dày như hắn, cơ mà... ngực Diệp Tịch Vụ, chính xác không lớn. Nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu có thừa, nhưng lại không đủ gợi cảm.

Đây cũng là một trong những nguyên do Diệp Tịch Vụ thường hay oán hận Diệp Băng Thường.

Giữa nữ nhân, so dung mạo so dáng người so phu quân, có thể so được thì đều so. Diệp Tịch Vụ phát hiện mọi thứ của mình đều không được như Diệp Băng Thường, dĩ nhiên có bóng ma tâm lý.

Tô Tô nói: "Ta như vậy thì đã sao, không liên quan gì tới ngươi, ngươi muốn nhìn, một con mắt còn lại cũng đừng hòng."

Hắn nhếch môi lên, vẫn là độ cong mỉa mai như cũ.

Trong lòng Tô Tô đang tức giận.

Nàng đến cùng vẫn là nữ hài, nữ hài nha, đối với dung mạo dáng người, tất nhiên là nhiều ít cũng sẽ có mấy phần để ý.

Thế giới năm trăm năm sau biến loạn, nàng là đệ nhất mỹ nhân tam giới, Tiên thể của nàng so với Diệp Tịch Vụ hoàn toàn khác biệt, nàng cao hơn Diệp Tịch Vụ, hai chân thon dài, tiểu linh điểu trăm tuổi là trưởng thành, trước khi trưởng thành hình dạng của nàng đều là tướng mạo một tiểu nữ hài, ngày ấy trưởng thành, nàng hóa thành tuyệt sắc mỹ nhân hoàn mỹ.

Thần Ma một khi đến thăm, vạn năm không quên.

Trước kia không cảm thấy nhiều hiếm lạ, hiện tại khi trở thành một tiểu nữ nhân gian, mới biết được những tên nam nhân xấu xa này, người nào cũng chỉ thích nhan sắc, Tô Tô xem thường.

Với thẩm mỹ của một nữ hài, nàng vẫn như cũ cảm thấy thân thể này của mình rất tốt, mắt tròn tròn, làn da rất trắng, vô cùng khả ái, không kém cạnh ai.

Là bọn họ mắt mù.

Nhớ tới bên trong ác mộng, Đạm Đài Tẫn từng nói Thần nữ lưu ly xinh đẹp, Tô Tô nghĩ thầm, cũng không biết trong mắt tên biến thái, xinh đẹp đến cùng là hình dáng ra sao.

Tô Tô lắc đầu, dù sao nàng với hắn cũng chẳng có quan hệ gì.

Tô Tô cầm lấy hộp trang điểm, trang điểm cho Đạm Đài Tẫn.

Làn da hắn vốn trắng, không cần bất kỳ son phấn gì. Bởi vì tức giận, Tô Tô cố tình tô đôi môi tái nhợt của hắn rất đỏ. Nàng ý đồ xấu nghĩ thầm, môi Ma Thần phải là bồn máu to, mới phù hợp với thân phận.

Thấy Tô Tô vô thức bĩu môi, dáng vẻ không quá cao hứng, Đạm Đài Tẫn im ắng cong môi lên.

Tô Tô hóa trang xong, vừa nhấc mắt lên phát hiện hắn đang cười.

Con mắt hoàn hảo kia của hắn tròng đen mang ý cười mờ mịt, hắn trang điểm, mặc váy cưới của nữ tử, mặt mày thanh lãnh, nhàn nhạt cười một tiếng, dĩ nhiên cũng sinh ra mấy phần tư vị điên đảo chúng sinh.

Nàng là cô nương lòng dạ rộng lớn, chân thành ca ngợi nói: "Ngươi như vậy thật là dễ nhìn."

Trách không được Ma Thần hậu thế không muốn lộ mặt, loại bộ dạng này, chỉ sợ không đủ uy vũ và hung ác.

Đạm Đài Tẫn cười chỉ trong chớp mắt, lại nhanh chóng nghiêm túc lại.

Hắn dời mắt: "Ban đêm đừng kéo chân sau của ta."

Tô Tô khinh thường nói: "Ai kéo chân sau ai còn chưa biết được đâu, ai cản trở là con rùa!"

*

Tô Tô sẽ không búi tóc tân nương, tóc Đạm Đài Tẫn được nương của Trần Nhạn Nhạn đến chải.

Trần mẫu khéo tay, bà ta hốt hoảng, thì thầm trong miệng: "Một nam nhân, sao sinh ra lại đẹp như vậy..."

Tô Tô ở ngoài vẽ bùa, thôn dân mang máu chó đen tới cho nàng, loại này nếu dùng tốt, sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Đáng hận là Đạm Đài Tẫn lúc trước ở trên thuyền đã vơ vét hết bảo bối của nàng, bằng không thì nàng cũng có chút sức mạnh.

Dung mạo của Tô Tô cũng không kém, Trần mẫu đến búi tóc cho nàng, trên mặt thoa một chút tro nồi, cố gắng để Tô Tô trông không ưa nhìn.

Tô Tô ngẩng khuôn mặt nhỏ, rất là phối hợp.

Nàng thu dọn xong, đi xem Đạm Đài Tẫn.

Hắn đang ngồi khoanh chân, nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra.

Tô Tô trông thấy hắn, đẹp thì đẹp, thế nhưng lồng ngực mỹ nhân lại rộng lớn bằng phẳng, Vương công tử chỉ sợ sờ một cái cũng sẽ phát hiện mánh khóe, Đạm Đài Tẫn tứ chi không cử động được, cũng không biết lấy tự tin ở đâu.

"Sắp giờ Tý rồi."

Đạm Đài Tẫn "ừ" một tiếng.

"Ngươi như vậy có thể cử động không, tân nương hoàn toàn không thể đi, đội đón dâu có sinh nghi hay không?"

Đạm Đài Tẫn lạnh nhạt nói: "Nữ nhân trong thôn cũng không nguyện ý gả cho Vương công tử. Phụ mẫu Trần gia sợ một nhà bị giết, hạ thuốc mê cho nữ nhi đưa lên kiệu hoa, hợp tình hợp lý."

Hóa ra Đạm Đài Tẫn có chủ ý như vậy, giả một tân nương bị hạ dược cưỡng ép đưa tiễn.

Tô Tô thấy hắn có chủ ý, nên không còn lo lắng.

Hai người đợi ở trong phòng Trần Nhạn Nhạn, Trần Nhạn Nhạn thật đã đi sang nhà hàng xóm trốn, sắc trời toàn bộ là màu đen, càng đến gần giờ Tý, âm khí trong không khí càng nặng.

Rốt cuộc, một trận thanh âm của kèn loa xa xa vang lên.

Thanh âm khiến phụ mẫu Trần gia bên ngoài bất an nói: "Cô nương, lang quân, đội đón dâu của Vương công tử tới."

Đạm Đài Tẫn ra lệnh: "Đến đây dìu ta."

Phụ mẫu Trần gia đẩy cửa vào, đỡ hắn lên.

Ba người cùng nhau ra ngoài, chờ ở ngoài phòng, Tô Tô tìm đống củi, cong eo trốn đi, âm thầm quan sát.

Cũng không lâu lắm, đội đón dâu đã đến Trần gia.

Tô Tô lúc đầu nghĩ đội đón dâu sẽ kiểm tra, nhưng lại ngoài ý định, người tiếp vào, bọn họ trực tiếp nâng kiệu hoa lên rồi rời đi, giống như không sợ người trong thôn chơi lừa gạt.

Cứ như vậy, trong lòng Tô Tô thêm cảnh giác.

Vương công tử tự tin như vậy, hoặc là gã ta không có đầu óc, hoặc là loại thực lực mạnh mẽ.

Tô Tô cảm thấy tùy tiện làm ác như thế, vế sau xác suất tương đối lớn, yêu quái này chỉ sợ khó đối phó.

Nhóm kiệu phu thổi sáo đánh trống cùng kiệu hoa đi về phía trước, mặt không cảm xúc.

Trong bóng tối, loại vui mừng này hết sức quỷ dị.

Tô Tô chờ bọn họ đi một hồi, thu lại hơi thở, thả người lặng lẽ theo đuôi bọn họ.

Nhóm kiệu phu đi rất nhanh, không bao lâu đã ra khỏi làng, đến trấn trên.

Điều Tô Tô kinh ngạc chính là, từng nhà như vậy đều đã treo đèn lồng đỏ. Ban đầu nàng còn tưởng rằng Vương công tử làm ác, chỉ nhằm vào thôn trong, bây giờ xem ra, người trấn trên ai cũng biết, Vương công tử dâm uy cưỡng bức, từng nhà đổi thành đèn lồng đỏ.

Dù đèn sáng nhưng trên đường lại không có một ai, cửa sổ từng nhà đóng chặt.

Đội đón dâu nâng kiệu hoa, tiến vào một đại trạch.

Tô Tô nhìn tấm biển, biết là đã đến nhà Vương Viên ngoại.

Đạm Đài Tẫn theo kiệu hoa cùng nhau biến mất không thấy gì nữa, Tô Tô không có khả năng quang minh chính đại theo vào trong, nàng đành phải vây quanh tòa nhà dò xét.

Nàng tìm tới một chỗ hẻo lánh, chuẩn bị leo tường vào.

Không ngờ tới vừa đụng phải vách tường, Tô Tô bị một thứ sức mạnh vô hình hất ra, văng xuống đất.

Nàng đau đớn đứng lên, trong lòng có suy đoán.

Quả nhiên, nhẹ tay sờ lên, Tô Tô chạm đến một tầng kết giới trong suốt.

Xong rồi, Tô Tô nghĩ thầm.

Yêu vật biết bố trí kết giới, chắc chắn là đại Yêu. Nàng có biện pháp phá vỡ kết giới, thế nhưng khi kết giới bị phá, nhất định sẽ kinh động đến yêu quái.

Nhưng nếu như không phá vỡ kết giới, một mình Đạm Đài Tẫn ở bên trong, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

*

Đạm Đài Tẫn ngồi ngay ngắn trên giường hỉ.

Bà tử đón dâu đưa hắn đến chỗ này rồi lập tức đóng cửa lại.

Cửa sổ đóng lại, lại vào ban đêm như thế, chút phong thanh cũng không nghe thấy.

Đạm Đài Tẫn làm rơi khăn hỉ xuống, dò xét gian phòng.

Khi còn nhỏ hắn học lén mọi thứ, cái gì cũng tò mò,  xem xét trước mắt, phát hiện gian phòg lớn này rất bí ẩn.

Nến đỏ cháy trên nền đất, giường cũng không tựa vào tường. Không trung đầy sát khí, Đạm Đài Tẫn híp híp mắt, là một sát trận.

Hắn sẽ không phá trận, cũng không hoảng loạn.

Hắn ngược lại muốn xem xem, vị Vương công tử kia là thần thánh phương nào.

Một loạt tiếng bước chân nặng nề đi tới, đẩy cửa ra rồi lại đóng vào.

Người tới xoay người ại, Đạm Đài Tẫn nhìn thấy Vương công tử một thân hỉ phục.

Ánh mắt của gã vô cùng trống rỗng, vẻ mặt chỉ biết cười, nhưng nụ cười lại cực kỳ cứng nhắc, giống như một con rối không có ý chí.

"Sao nàng lại không đội khăn hỉ?" Vương công tử nói, giọng nói gã khàn khàn, khiến người ta rùng mình.

Đạm Đài Tẫn cong môi cười một tiếng: "Lão tử không cần thứ đó."

Vương công tử cúi đầu, nói: "Cũng tốt, bỏ bớt lễ tiết cầu kỳ."

Gã thành thật cởi bỏ quần áo, tiến về phía Đạm Đài Tẫn. Đạm Đài Tẫn lần nữa có thể xác định, Vương công tử này, đã mất đi suy nghĩ của mình.

Giọng nói của hắn là giọng nam trầm thấp, vậy mà Vương công tử lại không có chút phản ứng. Chỉ lo giao hợp, xem ra mục đích của Vương công tử khi cưỡng đoạt xử nữ, e rằng thứ gã muốn lấy là nguyên âm của nữ tử.

Chỉ có Yêu vật mới tu luyện loại phương thức này, nhưng Đạm Đài Tẫn vẫn không cảm nhận được khí tức của Yêu vật trên người Vương công tử.

Vương công tử vừa đi vào, khóa bình an trong ngực Đạm Đài Tẫn chấn động.

Đạm Đài Tẫn quan sát chung quanh một chút, nhận thấy Tô Tô không đuổi theo. Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, rất tốt.

Con mắt hắn đau muốn chết.

Chờ hắn đổi được con mắt cùng gân mạch của Vương công tử này, hắn muốn giết ai thì giết, mắt của phàm nhân cùng Yêu vật không giữ được lâu, nhưng vậy thì sao? Trên đời nhiều người như vậy, mắt muốn lấy còn không hết.

*

Tô Tô đang đau đầu vì kết giới, Câu Ngọc tỉnh lại, nói: "Tiểu chủ nhân, chúng ta thử từ dưới đất tiến vào xem."

Câu Ngọc tại thế đã mấy vạn năm, dù linh lực không đủ, nhưng kinh nghiệm lại vô cùng phong phú.

Tô Tô gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một tấm bùa Độn Địa.

Bùa chú sáng lên, cả người nàng biến mất, nhưng chỉ sau một khắc, lại bị bắn ra ngoài.

Câu Ngọc nói: "Kết giới của yêu quái này quả nhiên kéo dài từ dưới lòng đất, xem ra độn địa cũng không làm được."

Tô Tô bắt đầu gấp: "Đạm Đài Tẫn còn ở bên trong, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Câu Ngọc nói: "Hắn là Ma Thần chi hồn, Yêu vật hẳn sẽ sợ hắn ta mấy phần."

Tô Tô nói: "Nhưng tay chân hắn không thể cử động, Yêu vật sợ hắn, phàm nhân lại có thể một gậy đập chết hắn."

Câu Ngọc nghẹn lời, nó thường xuyên ngủ đông, thường xuyên tỉnh lại, cũng không ngờ thiết lập thần kỳ như vậy.

Hai người bọn họ phải bàn bạc đối sách mới, không ngờ kết giới trước mắt động đậy ba lần, một giây sau đã hóa thành hư vô.

Câu Ngọc nói: "Kết giới phá rồi!"

Trong lòng Tô Tô biết, Đạm Đài Tẫn chắc chắn đã làm tác động gì đó rất lớn, yêu quái đến kết giới cũng không duy trì nữa, bắt đầu chuyên tâm đối phó với Đạm Đài Tẫn.

Nghĩ đến đây, nàng tranh thủ thời gian phi thân tiến vào phủ đệ của Vương Viên ngoại.

"Câu Ngọc, ta sẽ tự mình ứng phó, ngươi ngủ đông đi."

Phủ đệ Vương Viên ngoại có một cái hồ, Tô Tô đi qua hồ, ngửi thấy trong không khí có một loại hương vị kỳ quái, chợt thấy lửa lớn kéo dài đến đây, một thiếu niên hai chân trần trụi đi tới.

Hắn mặc hỉ phục màu đỏ, tóc đen như mực tán loạn, mắt trái trống rỗng, máu tươi không ngừng tuôn ra.

Hắn che lại con mắt kia, vẻ mặt băng lãnh, một tay khác mang theo cái gì đó.

Đối diện hắn là một cây đào, rõ ràng chưa đến tháng Hai, cây đào lại nở đầy hoa.

Hoa đào sáng rực, ở trong màn đêm cực kỳ tươi đẹp.

Càng thêm rung động chính ra ở thân cây hoa đào này lại có một gian phòng nhỏ thô, Tô Tô vừa mới ở bên ngoài thì bị kết giới ngăn lại nên không thấy, giờ phút này tiến đến thì nhìn được, cây đào cao vút trong mây, không gió mà bay.

Đạm Đài Tẫn cùng cây đào giằng co, đồ vật trong tay văng ra.

Đúng là túi da của Vương công tử kia.

Chỉ tiếc là, túi da sớm đã mục nát, bị Thụ Yêu hút khô linh tủy rồi.

Đạm Đài Tẫn vạn lần không nghĩ tới, lúc đầu hắn chỉ chủ ý lấy mắt Vương công tử, kết quả Vương công tử sớm đã là người chết.

Hắn muốn lấy mắt Yêu vật, kết quả Yêu vật là một gốc cây.

Một cái cây, lấy ở đâu ra mắt.

Nhưng cũng không phải là không có thu hoạch, kinh mạch của Thụ Yêu, thiên ti vạn lũ, hắn tùy tiện rút mấy sợi, nhập vào kinh mạch của hắn, một lần nữa hắn lại có thể cử động.

Chỉ là khi hắn khoét mắt của mình ra, mới phát hiện Vương công tử đã chết rất lâu rồi, bây giờ hốc mắt trống không, đang chảy máu.

Đạm Đài Tẫn xé một mảnh áo, bịt mắt lại.

Cành của Thụ Yêu mọc ra, quất về phía hắn.

Cành chạm đến máu hắn nhanh chóng khô héo, nhưng gốc cây lớn như vậy, cho dù có khô héo không ít, ở chỗ khác cành lá vẫn rậm rạp.

Thụ Yêu kiêng kị hắn, lại muốn giết hắn.

Nó nổi giận, cành như mưa to gió lớn đánh Đạm Đài Tẫn.

Đạm Đài Tẫn trong lòng cảm thấy nặng nề, cũng biết một thân máu này chỉ sợ không đủ cho một gốc cây như thế, hắn chật vật né tránh, bị nhánh cây quất trúng, rơi xuống đất.

Một thân thể mềm mại ôm lấy hắn, mang hắn né tránh.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Tô Tô cảm thấy toàn thân hắn yêu khí bốn phía, không thể nghĩ ngợi gì nói, "Một chút công phu như thế, ngươi lại dùng đồ vật của yêu quái?"

Trên không trung hoa đào đổ rào rào xuống, đúng nghĩa kết thành một tấm lưới, nhốt bọn họ ở bên trong.

Tô Tô phát hiện không còn chỗ để trốn, Đạm Đài Tẫn ở phía sau sợ nàng vứt mình xuống, giờ phút này hung hăng ôm chặt lấy nàng.

Tô Tô: "Buông ra!"

Đạm Đài Tẫn nói: "Nghĩ cách đi, bằng không thì cùng chết."

Tô Tô tách cánh tay của hắn ra: "Ta sẽ không bỏ ngươi xuống đâu."

Đạm Đài Tẫn nắm chặt cánh tay, mắt đen u lãnh, chắc chắn nói: "Ngươi sẽ!"

Cùng nhau đi, tất cả mọi người ai cũng vứt bỏ hắn, hắn buộc nàng phải cùng mình cộng sinh.

Đạm Đài Tẫn quấn lấy vòng eo của nàng, máu trong mắt cọ lên khuôn mặt bầu bĩnh của thiếu nữ.

Tô Tô cố gắng lau máu trên mặt, bùa vàng trong tay áo bay ra, bảo vệ lấy bọn họ, không bị hoa đào ăn mòn.

Đạm Đài Tẫn thấp mắt nhìn nàng, thiếu nữ rất tỉnh táo, nàng cũng không bởi vì hắn ti tiện mà phẫn nộ, ngược lại thật sự hết sức bảo vệ hắn.

Nàng đỡ lấy cành cây đang quất về phía hắn, kêu lên một tiếng đau đớn.

Tay hắn ngừng lại, nghi hoặc nhíu mày.

Rất nhanh, hoa đào thu lại thành một cái kén, bao bọc lấy bọn họ.

------------------------HẾT CHƯƠNG 28------------------------

Đã beta xong.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com