ZingTruyen.Info

[EDIT/HOÀN] HẮC NGUYỆT QUANG CẦM CHẮC KỊCH BẢN BE_ĐẰNG LA VI CHI

Chương 27. Khó xử

LockserJuvia8

Đạm Đài Tẫn kỳ thật đã tỉnh rồi, sớm ngay lúc một con chó vàng tiếp cận hắn, hắn lập tức không còn hôn mê nữa.

Về sau con chó vàng bị máu của hắn hạ độc chết, một đám trẻ con nhích lại gần.

Hắn lặng yên không một tiếng động nằm sấp, trong lòng lạnh lùng nghĩ, bọn nó chạy tới, dù cho đồng quy vu tận, hắn cũng phải nghĩ cách chơi chết bọn nó.

Người hắn rất đau, Huyền Băng châm còn nằm trong mắt trái của hắn, máu tươi ngừng chảy, hàn khí chui vào trong thân thể. Nửa mặt hắn vùi dưới đất tuyết, không nguyện ý ngủ đi.

Ngủ đi, khả năng mắt sẽ mở không ra nữa.

Cho dù muốn chết, hắn cũng muốn nhìn mình chết như thế nào.

Nhưng hắn không nghĩ tới lại nghe thấy được thanh âm quen thuộc.

Thiếu nữ từ trong rừng chạy ra, nhéo lỗ tai bọn nó, đuổi bọn nó đi.

Thân thể hắn bị phế sạch, cứng ngắc lại trong một cái chớp mắt.

Nếu để cho Đạm Đài Tẫn lựa chọn, người hắn giờ phút này không nguyện ý nhìn thấy nhất chính là Tô Tô. Hắn vốn cho rằng, cho dù nàng còn sống, lúc hai người gặp mặt, hắn cũng được coi là Vương cao cao tại thượng, có thể tùy ý lăng nhục tra tấn nàng, quyết định sinh tử của nàng.

Nhưng lại không ngờ rằng, sẽ là loại tình huống như thế này.

Gân mạch tứ chi của hắn đều đứt đoạn, mắt trái bị đâm mù, thành một phế nhân triệt để.

Bước chân nàng nhẹ nhàng linh hoạt đi tới, trong lòng Đạm Đài Tẫn chớp mắt lướt qua rất nhiều suy nghĩ.

Có trời mới biết hắn căm hận loại tình huống trước mắt này cỡ nào, trước khi Tô Tô lật hắn lại, Đạm Đài Tẫn thậm chí muốn hung dữ lên tiếng khiến nàng cút đi.

Đáng tiếc hắn không thể nói gì cả, an tĩnh tùy ý để nàng lật lên.

Bốn mắt nhìn nhau, Đạm Đài Tẫn trông thấy, vẻ lo lắng trên mặt thiếu nữ chậm rãi tan biến, trở thành một loại biểu cảm không thể nhìn được.

Đạm Đài Tẫn lên tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn cười thì cứ cười đi."

Tô Tô cũng không ngờ tới, người mấy ngày trước đây không ai bì nổi muốn truy sát mình, giờ phút này lại xuất hiện trước mắt mình một cách chật vật như vậy.

Nửa bên mặt Đạm Đài Tẫn đều là máu, từ trong hốc mắt trái chảy ra, máu tươi đã khô cạn, con mắt kia của hắn phủ một lớp bụi dày.

Lông mi đen như quạ của hắn dính lấy vài bông hoa tuyết, tứ chi vô lực rũ xuống, con mắt của Tô Tô xoay sang chỗ khác, trông thấy cổ tay cùng cổ chân của hắn có một đạo vết thương chướng mắt.

Trách không được mấy đứa trẻ đều biết hắn bị phế, hoàn toàn không cử động được, dám đến khi dễ hắn.

Đạm Đài Tẫn thấy nàng chẳng những không cười, ngược lại còn tinh tế dò xét vết thương của mình, một loại cảm xúc khó xử bỗng nhiên dâng trào: "Cảm thấy rất buồn nôn, ngại mắt ngươi? Ngươi chưa từng thấy phế nhân, muốn xem cho rõ ràng sao?"

Tô Tô thấy vẻ mặt của hắn vặn vẹo, âm độc nhìn mình, sốt ruột cực kỳ, nàng đánh một cái vào đầu hắn: "Ngậm miệng, cho ngươi nói nhiều."

Nàng đặt Đạm Đài Tẫn xuống, xoay người rời đi, đi được thật xa, vẫn cảm giác ánh mắt sau lưng như bóng với hình, đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng cũng lười quản hắn đang nghĩ như thế nào, không quay đầu lại.

Nàng tìm tới con ngựa đỏ thẫm của mình, lúc dắt nó đi về, con mắt hoàn hảo còn lại của Đạm Đài Tẫn đang nhìn bầu trời đen trầm trầm.

Sắc trời ám trầm, sắp tối rồi.

Biểu lộ thâm trầm của hắn quả thực so với bầu trời còn khó nhìn hơn.

Tô Tô lúc này ngược lại có mấy phần muốn cười, tiếng bước chân của nàng một lần nữa trở về, Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: "Không phải đã đi rồi sao, ngươi về lại làm cái gì!"

Tô Tô lầu bầu nói: "Rõ ràng muốn người ta cứu ngươi, không thể nói hai câu cho dễ nghe sao?"

Đạm Đài Tẫn không nói.

Tô Tô nhớ tới, trước kia trong phủ, đối mặt với bọn hạ nhân, hắn thật biết giả vờ. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc đối mặt với mình, trên miệng Đạm Đài Tẫn giống như lau độc, tôi băng.

Tô Tô ngồi xuống, hít vào một hơi, dùng sức ôm lấy hắn.

Nàng thử lần thứ nhất, thở hồng hộc, trong ngực lại ấm lên không thể tưởng nổi. Thân thể Đạm Đài Tẫn tựa trên thân thiếu nữ trẻ con yếu ớt, ngửi thấy mùi thơm trên tóc nàng.

Hắn quay đầu đi chỗ khác, cảm thấy mùi vị này giống "hoa hợp hoan" nhè nhẹ, hắn cười lạnh, nữ nhân này ngay cả mùi hương trên thân đều dâm loạn như vậy.

Tô Tô không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, nếu không xác định sẽ vững vàng ném hắn đi, ngay tại chỗ đào hố chôn trong tuyết.

Thiếu niên nặng làm cho bước chân của nàng lảo đảo, dốc hết sức bình sinh, Tô Tô mới miễn cưỡng vác hắn lên được lưng ngựa.

Cảm thấy nàng sẽ cứu mình, Đạm Đài Tẫn yên tĩnh ngoài ý muốn.

Tô Tô hừ một tiếng, nếu như không phải từng đi qua mộng cảnh của hắn, nàng xác định sẽ bị hắn lừa gạt, cho là hắn thật sự không sợ chết.

Ngày đất sinh sôi vạn vật, trên đời này có thể không có ai khao khát sống sót hơn Đạm Đài Tẫn.

"Vết thương trên người ngươi là có chuyện gì xảy ra, không phải ngươi cùng Lan An phu nhân về Chu quốc sao, ai làm ngươi bị thương thành bộ dạng này?"

Đạm Đài Tẫn lời ít ý nhiều nói: "Đạm Đài Minh Lãng."

Hắn không ngước mắt, ánh mắt rơi trên móng ngựa, ách ngữ điệu hỏi: "Ngươi vì cái gì mà lại cứu ta?"

Tô Tô dắt ngựa, cố ý sặc hắng: "Ai biết được, có lẽ giống như ngươi nói, ta chưa từng thấy phế nhân, muốn nhìn xem thử."

Hắn cười lạnh một tiếng: "Rơi xuống sông Hoài, ngươi quả nhiên vẫn không chết."

Tô Tô dùng một nhánh cây gõ gõ bả vai hắn, bất mãn nói: "Ta mà chết, hôm nay ngươi cũng sẽ chết."

"Ngươi không cứu được ta, trong mắt ta có Huyền Băng châm."

Tô Tô dừng bước, khẽ nhíu mày.

Nàng dĩ nhiên biết Huyền Băng châm là thứ gì, thứ đồ này là tà vật, còn là một tà vật chậm rãi tra tấn người.

Nghe nói Huyền Băng châm nếu đâm vào mắt, người sẽ đau khổ khóc lóc không ngừng, đau đớn đến chết. Còn có người bởi vì không chịu được loại tra tấn dài dằng dặc này, lựa chọn tự sát.

Thế nhưng trong mắt Đạm Đài Tẫn một giọt nước mắt cũng không có, thậm chí vẻ mặt của hắn cũng không thấy đau đớn, trước đó Tô Tô không hề nghĩ tưới có Huyền Băng châm.

Bây giờ biết rồi, trong lòng Tô Tô trầm xuống.

Nàng còn chưa tới Hoang Uyên, dĩ nhiên không thể để cho Đạm Đài Tẫn chết. Thế nhưng bị Huyền Băng châm vào trong mắt, đã hoại tử, nếu như muốn cứu hắn, trước khi hàn khí nhập thể, phải đổi một con mắt khác cho hắn.

Móng ngựa in trên nền tuyết, khẽ rung động.

Tô Tô nói: "Trời sắp tối rồi, có trông thấy trẻ con, gần đây nhất định có làng, một hồi nữa chúng ta tìm một căn nhà làm nơi ngủ trọ. Vào đông rét lạnh, không thể qua đêm trong rừng. Bộ dạng này của ngươi, có thể sẽ hù dọa người bình thường, lúc đó ta sẽ nói với bọn họ, ngươi là ca ca của ta, chúng ta là tao ngộ thổ phỉ, rơi xuống sơn lâm, nhất định sẽ có người hảo tâm giữ chúng ta lại."

Đạm Đài Tẫn không lên tiếng, hắn còn đang suy nghĩ chuyện con mắt của mình.

Quả nhiên như lời Tô Tô nói, rất nhanh bọn họ đến một thôn xóm. Tô Tô tiến lên gõ cửa, một đôi mắt cảnh giác từ trong khe cửa quan sát bọn họ.

"Các người đi đi, chỗ này của chúng ta không chứa chấp người lạ."

Tô Tô giải thích lý do một lần, nhưng chủ nhà lại không đổi ý.

Tô Tô không còn cách nào khác, đành phải đến một gia đình khác, không ngờ rằng đi liên tiếp mấy nhà, đều là tình huống này.

Đạm Đài Tẫn nói: "Trong làng không ổn."

Tô Tô nói: "Ngươi nhìn ra được chỗ nào?"

"Trong thôn không một gia đình nào đốt đèn, đến buổi tối cũng không nghe thấy tiếng súc sinh và vật nuôi trong nhà kêu. Lúc ngươi đi gõ cửa, bọn họ rất sợ hãi, đều từ khe cửa nhìn ra ngoài. Gần thôn trang này, không phải có sơn phỉ, mà là có yêu quái." Đạm Đài Tẫn tỉnh táo nói.

Tô Tô có chút khâm phục hắn, đoán chừng bên trong thực chất đều đang đau đến run rẩy, nhưng vẫn không quên đề cao cảnh giác quanh sát hoàn cảnh xung quanh.

Nàng biết Đạm Đài Tẫn nói rất có lý, thế là lúc gõ cửa một gia đình khác, nàng nói trước: "Chúng ta không phải là người xấu, cũng không phải yêu quái. Ta là trừ yêu sư đi ngang qua thôn trang, ông có thể cho chúng ta ở một đêm không?"

Nghe thấy ba chữ "trừ yêu sư", lần này chủ nhà cuối cùng cũng bắt đầu do dự.

Sau một lúc lâu, thanh âm già nua vẫn như cũ cự tuyệt bọn họ: "Các ngươi đi đi."

Tô Tô rất thất vọng, vừa muốn rời khỏi, một tiếng nói non nớt của bé gái vang lên: "Gia gia, cho bọn họ vào đi, con nhìn thấy, tỷ tỷ này rất lợi hại.

Cửa gỗ trước mắt chầm chậm mở ra.

Hai người già, còn có một bé gái, trên mặt mang nỗi bất an cùng thấp thỏm, nhìn Tô Tô cùng Đạm Đài Tẫn.

Bé gái trước mắt là đứa gặp lúc hoàng hôn kia.

Lão thái bà hướng Tô Tô vẫy gọi: "Mau vào đi."

Bọn người sau khi vào trong, bà bà tranh thủ thời gian đóng kỹ cửa.

Bé gái nhỏ trốn ở phía sau lão nhân, kéo một góc áo gia gia, lộ ra một đôi mắt dò xét Đạm Đài Tẫn trên lưng ngựa.

Bởi vì Đạm Đài Tẫn bị trọng thương, hai người già giúp Tô Tô sắp xếp cho hắn ở trong một gian phòng trống.

Phòng ở trong thôn đơn sơ, nơi duy nhất có thể ngủ là giường đất.

Trong phòng trừ một cái bàn gỗ, cũng chỉ có hai chiếc ghế gỗ nhỏ.

Người trong núi cái gì cũng thiếu, nhưng không thiếu củi lửa, bé gái bưng chậu than nung đỏ đi tới, phòng rất nhanh trở nên ấm áp, giá lạnh mùa đông đều tản ra.

Lão thái gia đốt ngọn nến.

Tô Tô an trí Đạm Đài Tẫn trên giường, nàng bận bịu lấy ra một thỏi bạc đưa cho lão thái gia.

"Ta cùng ca ca ở chỗ này, làm phiền rồi."

Lão thái bà trông thấy một thỏi bạc lớn như vậy, liên tục khoát tay.

"Không được không được, cô nương ngươi cũng nhìn thấy, chỗ này của chúng ta phòng ở đơn sơ, ngươi cùng vị lang quân này không chê là tốt rồi."

Tô Tô kiên trì đưa bạc cho bà: "Đối với chúng ta mà nói, có thể có chỗ cư trú chính là chuyện may mắn. Bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta nếu như không tìm thấy chỗ ở, chỉ sợ mai sẽ ngã bệnh, huynh trưởng ta bị trọng thương, chỉ sợ còn phải làm phiền mọi người thêm mấy ngày, bà bà nhận đi."

Từ chối mấy lần, cuối cùng lão nhân vẫn nhận bạc.

Lão thái bà bưng nước nóng, mang vải sạch tới, Tô Tô vội vàng nói cảm ơn.

Bé gái nhỏ một mực dựa tại cửa ra vào nhìn, muốn nói lại thôi, bị lão thái bà đưa đi.

Tô Tô biết trong thôn có gì đó quái lạ, nhưng cũng không vội vã hỏi bọn họ, dù sao bây giờ đã là đêm khuya, hỏi ra cũng không làm được cái gì.

Việc cấp bách là xử lý vết thương nhìn thấy là giật mình của Đạm Đài Tẫn.

Nàng lấy khăn thấm ướt trong nước nóng, lau đi vết máu trên mặt hắn, đôi mắt đen của Đạm Đài Tẫn yếu ớt nhìn nàng, ngón tay thiếu nữ phất qua gương mặt hắn, hắn vô thức muốn tránh đầu sang một bên, lại không thể nhìn được.

Lòng bàn tay nàng rất mềm.

Khác hẳn so với cảm giác đau đớn trong người, da thịt nàng sờ qua mang đến một loại cảm giác cổ quái.

Nếu như tay chân hắn hoàn hảo, giờ phút này nhất định sẽ lạnh lùng đẩy tay nàng ra.

Đáng tiếc bây giờ cái gì cũng không làm được.

Tô Tô xử lý tiếp cổ tay và mắt cá chân của hắn, nàng lau đi vết máu, dùng vải sạch băng bó kỹ vết thương của hắn.

Nàng học qua kiếm pháp, nhìn ra được góc độ xảo trá của người hạ thủ, không chỉ có phế đi tay chân của Đạm Đài Tẫn, còn cố ý khiến hắn thống khổ cực đổ.

Biết hắn chỉ sợ đau đến sống không bằng chết, nàng ra tay cũng nhẹ nhàng hơn.

Đạm Đài Tẫn mím chặt môi.

Dưới ánh nến, thiếu nữ buông thõng mắt, ánh sáng giống như cái quạt nhỏ rũ xuống mí mắt, nàng vô cùng nghiêm túc nói: "Chúng ta không có thuốc, cho nên ngươi tạm thời nhịn một chút, sau hừng đông ta sẽ lên núi tìm thuốc giúp ngươi."

Đạm Đài Tẫn nói: "Ngươi thật sự muốn giúp ta, ta sẽ bắt cô gái nhỏ kia tới."

Tô Tô nghi ngờ nói: "Bắt tới làm cái gì."

Đạm Đài Tẫn cong môi nhìn nàng, nụ cười lộ ra một tia trào phúng: "Ngươi nói xem?"

Tô Tô trông thấy nụ cười âm độc của hắn thì hiểu, hắn lại là nghĩ muốn mắt của đứa bé kia. Đạm Đài Tẫn cũng biết rõ, hắn muốn mau chóng đổi mắt.

Chướng mắt ánh mắt của người già, cho nên hắn muốn con mắt trẻ tuổi có sức sống.

Tô Tô nói: "Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, người ta cho chúng ta ở lại, ngươi lại có loại chủ ý này sao!"

Đạm Đài Tẫn nói: "Người không vì mình, trời tru đất diệt."

Tô Tô biết tính cách của hắn cực đoan, lười nhác cùng hắn giảng đạo lý, nàng bóp lấy mặt của hắn: "Dừng ngay cái suy nghĩ ác độc của ngươi đi, nếu ngươi thật sự dám làm như vậy, ta sẽ cho ngươi biết hai chữ hối hận viết như thế nào."

Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt dường như muốn xuyên thủng từng xương cốt của nàng.

Tô Tô buông tay ra: "Ta biết Huyền Băng châm là cái gì, nó tạm thời sẽ không tổn thương tới tính mạng của ngươi, chúng ta vẫn còn thời gian."

Hắn nhắm mắt lại, hiển nhiên không tin Tô Tô.

Nàng cũng không cần Đạm Đài Tẫn tin tưởng mình, dù sao cái bộ dạng trước mắt này của hắn, muốn hại người cũng khó.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường để cho Đạm Đài Tẫn, Tô Tô đành phải đi đến bên ghế, nàng đi mấy ngày đường, mỏi mệt không chịu nổi, dùng chăn mền bao lấy mình, nằm sấp ở trên bàn ngủ thiếp đi.

Đợi tiếng hít thở đều đều của nàng vang lên, Đạm Đài Tẫn mở to mắt, nghiêng đầu nhìn nàng.

Dưới ánh nến, môi của thiếu nữ hơi câu lên, ngủ không yên.

*

Sáng sớm Tô Tô tỉnh lại, toàn thân đều đau nhức, nằm sấp ngủ một đêm, cổ nàng sắp gãy mất.

Đạm Đài Tẫn tỉnh dậy.

Con mắt hoàn hảo kia của hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

Chưa đầy một lát, lão nhân mang hai bát cháo đến.

Cháo rất ít, cũng không có thêm đồ ăn, Tô Tô cười nói cảm ơn. Lão nhân gật gật đầu, co quắp đi ra.

Tô Tô cũng không để mình chịu thiệt, uống mấy ngụm xong, lúc này mới đút cho Đạm Đài Tẫn.

Móc nối để có thể cùng nhau sống sót, Đạm Đài Tẫn rất phối hợp, Tô Tô đút, hắn bèn há miệng.

Rõ ràng hai người đều xuất thân cao quý, thế nhưng giờ phút này ai cũng không chê chén cháo hiếm đến cơ hồ không thấy gạo cơm. Tô Tô cầm chén đi ra rửa, lúc trở lại, phát hiện bé gái nhỏ đứng ở cửa hôm qua.

Đạm Đài Tẫn cũng tỉnh dậy, nhìn tiểu nữ hài.

Tô Tô nhớ tới lời hôm qua hắn, nói, vội vàng ngăn tiểu nữ hài ở phía sau, hỏi nó: "Ngươi có chuyện gì không?"

Tiểu nữ hài cắn môi: "Ngươi thật sự là trừ yêu sư sao?"

Tô Tô gật đầu.

Mặc dù không hoàn toàn xem như vậy, nhưng so với rất nhiều trừ yêu sư ở nhân gian cũng mạnh hơn không ít.

Tiểu nữ hài nói: "Vậy ngươi có thể giúp ta cứu tỷ tỷ của ta trở về không?"

Tô Tô nói: "Tỷ tỷ ngươi xảy ra chuyện gì?"

"Viên ngoại ở trấn trên có công tử, đột nhiên một ngày, tính tình gã thay đổi. Qua một đoạn thời gian, sẽ đến thôn trong bắt lấy một nữ tử trẻ tuổi, tỷ tỷ của ta cũng bị bắt đi rồi." Tiểu nữ hài nói nói, lại rơi nước mắt: "Ta rất cần tỷ tỷ, người trong thôn đều nói, gã công tử kia đã biến thành yêu quái, giết tỷ tỷ rồi."

"Có thật không?"

"Thật."

Lão thái bà đi tới, bà lo lắng nói: "Cô nương, cô thật sự có thể giúp chúng ta không?"

Tô Tô nói: "Bà bà có thể nói cho ta nghe một chút tình hình cụ thể không?"

Lão nhân nói: "Cách nơi này không xa là Chiểu Quang trấn, người có tiền nhất Chiểu Quang trấn là Vương Viên ngoại. Trước kia công tử nhà Vương Viên ngoại hay làm việc thiện, một năm trước đột nhiên tính cách đại biến, nói muốn nạp thiếp, lúc đầu các cô nương trong thôn còn cao hứng, không ngờ rằng, cứ mỗi hai tháng, gã lại muốn nạp thiếp một lần."

"Nữ tử bị gả đi cũng không trở về nữa, thân nhân của bọn họ cũng tìm không thấy bọn họ. Người trong thôn cảm thấy cổ quái, làm loạn lên, kết quả người gây chuyện, ngày hôm sau được phát hiện đã chết ở cửa thôn."

"Không còn có người nguyện ý "gả" cho Vương công tử, nếu như là nữ tử gã coi trọng không muốn gả cho gã, ngày hôm sau người một nhà đều sẽ chết. Có người không muốn làm theo, kết quả ngày hôm sau, quả nhiên đều chết hết."

"Hai tháng trước, hắn coi trọng cháu gái của ta là Tiểu Du, Tiểu Du vì chúng ta và Tiểu Linh nên đã lên kiệu hoa." Hốc mắt lão nhân ngậm lấy nước mắt, "Nếu như cô nương thật sự có thể tìm được Tiểu Du, lão thân xin quỳ trước cô nương."

Tô Tô vội vàng đỡ bà dậy: "Ta sẽ cố hết sức."

Người biến thành yêu? Trừ đoạt xá, Tô Tô không nghĩ tới nguyên nhân khác. Yêu có thể đoạt xá thực thể, khẳng định khó đối phó.

Lão nhân nói: "Người trong thôn nói, Vương công tử đã biến thành yêu quái. Hôm nay đã đến giờ, chỉ sợ gã lại sẽ đến trong làng đoạt tân nương, cho nên đêm qua khi các người gõ cửa, người trong thôn đều không muốn giữ các ngươi ở lại."

Tô Tô quay đầu nhìn Đạm Đài Tẫn, đã thấy hắn cũng một mặt như có điều suy nghĩ.

Đối mặt với ánh mắt của Tô Tô, trong chớp mắt, hắn đột nhiên nở nụ cười, nói với lão nhân: "Yên tâm, muội muội ta nhất định sẽ giúp các ngươi, dù sao Vương công tử kia cũng cần một tân nương, còn có ai so với muội ấy thích hợp thay thế người trong thôn xuất giá hơn đâu?"

Tô Tô cắn răng nghiến lợi cười: "Đúng vậy đúng vậy, cho dù ta không được, ca ca ta cũng được, huynh ấy chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một chút, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn đấy."

--------------------------HẾT CHƯƠNG 27--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info