ZingTruyen.Info

|EDIT|[HOÀN] ĐỘ XỨNG ĐÔI 100% VỚI CHIẾN THẦN ĐẾ QUỐC

CHƯƠNG 56: TIẾNG HÁT

PHoonwoo

Olderhain: Ta sẽ không buông tay

-o0o-

Cầu livestream quay lại không sót một giây nào cả quá trình biến thành Siren của Giản Dụ, sau đó chiếu khắp mạng xã hội.

Đôi mắt màu biển sâu hơn, giống đại dương thần bí, khí chất cũng thay đổi rõ rệt.

Biểu cảm của cậu vẫn lạnh lùng như cũ, khiến người khác không dám lại gần.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, ánh sáng rực rỡ bên trong nó đủ hút đi tâm trí của đối phương ngay tức khắc, khiến cho họ đuổi theo mà chẳng hề suy nghĩ kỹ càng.

Không thể rời mắt, không thể ngó lơ, đuôi cá hoàn mỹ xinh đẹp như làm từ ánh trăng, đây chính là tạo vật được trời cao nâng niu nhất.

Chính là.....vẻ đẹp chân chính của Siren sau khi dung hợp hoàn toàn ngọc đồng sinh.

Tất cả những ai nhìn thấy cảnh này chỉ có thể nín thở, hai mắt mở lớn không dám chớp, bọn họ sợ chỉ một giây sau đó, sinh vật huyền huyễn chỉ tồn tại trong giấc mộng này sẽ biến mất trước mắt họ.

Giản Dụ nhỏ giọng nói, giọng nói của cậu nhẹ nhàng hơn khi đang ở trong hình thái Siren: "Cho tôi phạm vi của sương mù."

Melika nghe vậy lập tức liên lạc với đội hộ vệ để xác nhận, may mắn vì hôm nay không có gió, sương mù chỉ tụ tập quanh hoàng cung chứ không phát tán đi khắp nơi: "Sương mù đã bao quanh hoàng cung, không khuếch tán ra xa."

Báo cáo xong, cô không nhịn được nhìn Giản Dụ, tuy vẫn còn lý trí nhưng cô vẫn bị Giản Dụ hấp dẫn.

Melika tỉnh hồn rất nhanh, ngay khi tỉnh táo lại, cô bắt đầu hưng phấn.

Hoàng hậu đẹp nghiêng nước nghiêng thành này là hoàng hậu của bọn họ đó! Phải bảo vệ ngài thật tốt!

A! Cô không muốn làm đội trưởng đội hộ vệ của bệ hạ nữa đâu, hình như chưa bắt đầu chọn đội hộ vệ cho hoàng hậu đâu nhỉ, cô muốn nộp đơn xin chuyển công tác!

Không ai biết Melika đã có ý định nhảy việc trong đầu, Giản Dụ nhếch nhẹ đôi môi mỏng của mình, tiếng hát như dòng nước róc rách vang lên.

Giai điệu của bài hát chữa lành vang vọng khắp nơi, không có lời ca, chỉ có giọng hát trong trẻo kỳ ảo, giống thanh âm từ bầu trời buông xuống để rửa đi tất cả dơ bẩn.

Nhóm mãnh thú đang tàn phá đồ đạc xung quanh bình tĩnh lại, những con rục rịch muốn tấn công Giản Dụ cũng ngoan ngoãn ngồi xuống tại chỗ.

Bọn họ cúi đầu, im lặng lắng nghe bài ca tuyệt vời này.

Trong thế giới chỉ Siren nhìn thấy, từng luồng sương mù bay khỏi biển tinh thần của mọi người, dần dần biến mất trong không trung.

Lớp màn màu xám tro từ tốn nhạt đi trên bầu trời hoàng cung rồi dần dần biến mất, những đôi mắt đánh mất lý trí vì ô nhiễm dần tỉnh táo lại.

Cư dân Tinh Tế chỉ biết, ô nhiễm không thể cứu chữa, bọn họ chỉ có một kết quả là trở thành hung thú hắc ám.

Nhưng hôm nay, giữa hàng trăm triệu đôi mắt, Giản Dụ dùng tiếng hát của mình, thay đổi nhận thức của tất cả mọi người.

Là phép màu, là kỳ tích.

Cũng là hy vọng cho bọn họ.

"Tiểu Dụ, cậu hát vì bọn họ."

Trên người Mori là đủ mọi vết thương sâu đến tận xương tủy, mặt mày gã vặn vẹo, rõ ràng con rồng đen khổng lồ kia có thể giải quyết gã ngay, nhưng nó không cho gã thống khoái mà cứ đùa bỡn gã như mèo vờn chuột.

Điều này làm Mori chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể làm gì khác.

"Không có sự điều khiển của tôi mà cậu cũng hát được." Mori không cam lòng, gã phun một ngụm máu ra, nhìn về phía Siren đang lạnh lùng nhìn mình: "Cậu không biết à? Tôi nổ tanh bành cái cúp quán quân kia rồi! Ha ha ha ha!"

Giản Dụ đã dung hợp ngọc đồng sinh trước thời hạn không có phản ứng gì, cậu quay đầu, không để ý đến Mori nữa.

"Mi nói nhảm nhiều quá." Rồng đen nói, trong lòng chỉ có suy nghĩ muốn giết người.

Thì ra Mori biết Giản Dụ không thể hát được, cho dù như vậy, gã ta vẫn điều khiển cậu, bắt cậu hát hết lần này đến lần khác.

Olderhain muốn giết người này, nhưng hắn lại cảm thấy, chết như vậy quá nhẹ nhàng cho gã ta.

Rồng đen trên bầu trời nhỏ lại, đến khi hai chân chạm đất đã biến lại về hình người.

Olderhain tiện tay lấy một chiếc áo choàng trong nút không gian ra khoác tạm, chậm rãi đi về phía Mori đang bị khí thế của hắn đè cho không thể cử động.

Hình người của hắn cao hơn mét chín, nhưng vẫn nhỏ hơn quái vật Mori.

Tuy thế, không ai cảm thấy hắn yếu thế.

"Vẫn là thế này...dễ dàng hơn." Olderhain nở nụ cười vừa tàn nhẫn lại vừa hưng phấn, hắn rất muốn khống chế bản thân nhưng hắn không làm được.

Mori kêu la thảm thiết, Olderhain trong hình người hiển nhiên càng tàn nhẫn hơn, thủ đoạn cũng nhiều gấp mấy lần khi làm rồng, làm gã sợ hãi, vội vã la lớn: "Tiểu Dụ! Thấy không? Đây mới là hắn ta!"

Trên người Olderhain toàn máu là máu, hắn thờ ơ lau giọt máu vô tình văng lên mặt mình, để lại vệt máu dài trên mặt.

"Đều do mi." Đôi mắt vàng kim hơi rũ: "Nếu không Giản Dụ sẽ không thấy bộ dạng này của ta."

Olderhain hít sâu một hơi, cơ thể run lên.

Đã từng rất nhiều lần, Olderhain trên chiến trường đều như thế này, hắn giống một thằng điên, không để yên cho bất kỳ kẻ nào chọc đến mình.

Thậm chí không có gián điệp nào dám nằm vùng trong đội quân của Olderhain, bọn họ không muốn đối mặt với kết quả sau khi bị Olderhain phát hiện.

Đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến người dân Tinh Tế sợ hắn.

Olderhain chưa bao giờ che giấu mặt này của mình trên chiến trường, nó có thể giúp hắn rất nhiều, mãi đến khi quay lại hoàng cung, hắn mới khống chế bản thân một chút.

Đến tận khi Giản Dụ xuất hiện, lâu lắm rồi Olderhain không quay lại bộ dạng này.

Hắn ra tay mạnh hơn, mắt không dám nhìn về phía Giản Dụ, hắn sợ sẽ nhìn thấy Giản Dụ sợ mình.

"Tiểu Dụ! Cứu tôi! Chỉ có tôi và cậu đến từ cùng một thế giới!"

Mori chìa tay về phía Giản Dụ, nhưng lại bị một chân đạp mạnh xuống đất.

"Bọn họ phát hiện khác lạ của cậu rồi, cậu không cùng loài với bọn họ, khác máu tanh lòng, cậu cho rằng bọn họ có thể chấp nhận cậu à!"

Chân Olderhain đạp mạnh hơn, để Mori câm họng: "Không cần mi quan tâm hoàng hậu của ta!"

"Ôi làm ơn đi, chẳng lẽ anh không biết luật chào đón các chủng loài khác đã rất hoàn thiện à?"

Trên bãi đất trống, mọi người đã tỉnh táo lại không biến thành người do không có quần áo, bọn họ vội vã tránh xa Olderhain hết mức có thể, chân di chuyển nhưng tai nghe mấy câu Mori nói, nhịn không được phản bác.

Có người lên tiếng, những người còn lại cũng rối rít phụ họa.

"Đúng rồi đấy, Kỷ Nguyên Tinh Tú năm 2091 rồi, sao tư tưởng bảo thủ thế!"

"Thời đại vũ trụ rồi, nói thật, ngay cả như anh....ừm....bọn tôi cũng có thể chấp nhận."

Những giọng nói khác nhau vang lên, lần lượt chui vào tai Giản Dụ, những câu nói khác hoàn toàn với thế giới cũ của cậu.

"Cho dù có xâm chiếm bọn tôi đi chăng nữa."

Có người nhắc đến vấn đề quan trọng: "Bọn tôi cũng không sợ chiến tranh."

Kẻ mạnh làm chủ, đây là quy luật sinh tồn phù hợp với tất cả sinh vật, bọn họ hướng đến hòa bình, nhưng sẽ không từ chối những gì mới mẻ chỉ vì nó.

Có lẽ người ngoài hành tinh sẽ xâm lược bọn họ, nhưng cũng sẽ có người hướng đến hòa bình giống bọn họ.

Chủng loài nào cũng có người tốt người xấu, không thể vì ngôi nhà đó có tội phạm giết người mà tống giam tất cả những người còn lại trong nhà được chứ?

Chứ đừng nói, Giản Dụ vừa mới cứu bọn họ.

Những lời này chui vào đầu Mori, khiến người đang một mực đắm chìm trong suy nghĩ của chính bản thân nhận ra rằng, thế giới này khác với thế giới của gã.

Gã hoàn toàn bị kích thích, nó khiến gã khó chịu hơn vết thương trên cơ thể gấp trăm ngàn lần: "Không....không đúng...."

"Tất cả là tại thế giới này, tại sao các người lại có sức mạnh tôi không có?"

Mori không ai thèm quan tâm ghen tị lẩm bẩm, cuối cùng khi sắp ngất đi, gã ta gom hết toàn bộ sức lực, thều thào nói: "Tiểu Dụ, tôi ra lệnh cho cậu, mau lại..."

Lời còn chưa dứt đã hôn mê bất tỉnh.

Ngực phập phồng yếu ớt như có thể ngừng thở bất kì lúc nào.

Các bác sĩ nhận lệnh đi lên khám chữa cơ bản cho gã, Mori còn phải hầu tòa đấy.

Cho dù là người ngoài hành tinh cũng vậy, đặt chân lên lãnh thổ của bọn họ thì phải tuân theo luật pháp của bọn họ, dám dùng sương mù của hung thú hắc ám để tập kích mọi người, đây là trọng tội.

Sau khi sương mù tan hết, đội hộ vệ hoàng cung tiến lên dọn dẹp hiện trường, giải tán tất cả, có người muốn lại gần Giản Dụ nhưngi bị ánh mắt sau lưng dọa sợ.

Olderhain đứng đó, cả cơ thể bị sát khí bao trùm làm không ai dám lại gần, gương mặt đã bình tĩnh lại như xưa.

Đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm Giản Dụ vẫn đang trong trạng thái mình người đuôi cá, hắn không bước lên, chỉ im lặng chờ đợi cậu tuyên án.

Olderhain muốn nhìn ra gì đó từ đôi mắt của Giản Dụ, cái gì cũng được, liệu nó sẽ là sợ hãi hay căm ghét?

Nhưng đôi mắt kia không có gì cả, nó êm đềm lắm, như đại dương sẵn sàng bao dung tất cả mọi sinh vật.

Chẳng biết Melika đã rời đi từ khi nào, Giản Dụ chớp mắt vài cái, khó hiểu nhìn Olderhain đứng im không nhúc nhích đằng kia.

Cậu nhìn Olderhain từ trên xuống dưới, phát hiện hắn ngoại trừ cơ thể hơi căng thẳng ra thì không bị thương.

Vì vậy, Giản Dụ giơ tay về phía Olderhain, tỏ vẻ muốn được bế: "Mang tôi về."

Bây giờ cậu không biến ra hai chân được, không thể đi đường.

Câu này như nút nguồn, khởi động Olderhain cứng đơ cả người.

Olderhain bước đến trước mặt Giản Dụ, lấy một chiếc áo choàng ra miễn cưỡng quấn chiếc đuôi cá nổi bần bật của Giản Dụ lại, sau đó mới cẩn thận bế người lên.

Olderhain nhìn cầu livestream vẫn đang quay lại tất cả, thẳng tay phá hư nó.

Đôi tay nóng rẫy của Olderhain chạm vào đuôi cá của Giản Dụ, làm cậu hơi không quen giật giật người, muốn điều chỉnh tư thế.

Vì vậy, Olderhain cứng đơ tại chỗ.

Phát hiện không thể điều chỉnh được tư thế, Giản Dụ quyết định dẹp bỏ suy nghĩ không muốn tay Olderhain đụng vào đuôi mình, im lặng chờ Olderhain đi.

Kết quả chờ tận năm phút, Olderhain vẫn không cử động.

Giản Dụ: "?"

"Còn có việc gì à?"

Nghe vậy, lúc này Olderhain mới dám cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Giản Dụ.

Rốt cuộc hắn cũng phát hiện ánh mắt Giản Dụ nhìn mình vẫn như cũ, không phải đang giả vờ cũng không phải đang cố gắng kìm nén, vẫn bình tĩnh như cũ, không có thay đổi điều chi.

Olderhain nhịn không được ôm chặt Giản Dụ, làm cậu quơ đuôi theo phản xạ.

Olderhain bị đuôi cá quất vào mặt: "...."

Hắn thả lỏng một chút, nhưng vẫn không nhịn được muốn ôm chặt thêm chút nữa, rồi lại ôm chặt thật nhiều thật nhiều.

Hắn muốn hòa làm một thể với người trong lòng.

"Em không sợ ư?"

Trên đường trở về, Olderhain đột nhiên hỏi.

Giản Dụ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, xém nữa đã không phản ứng kịp Olderhain đang hỏi gì.

"Anh sẽ làm thế với người vô tội à?"

"Không biết."

"Đây là sở thích của anh?"

"Không phải." Hắn chỉ không khống chế được chính bản thân mình mà thôi, không ai biết tuy gương mặt Olderhain hưng phấn là thế, nhưng chính hắn lại tự căm ghét bản thân trong lòng.

"Vậy anh...." Không biết ma xui quỷ khiến làm sao, Giản Dụ hỏi câu cuối cùng: "Sẽ làm thế với tôi à?"

"Không...." Olderhain dừng chân, cúi đầu nghiêm túc nhìn Giản Dụ đang nằm trong lòng mình.

Rõ ràng hắn đang nhìn xuống, nhưng lại làm Giản Dụ cảm thấy hắn đang ngước nhìn mình.

"Ta sẽ không bao giờ động tay động chân với em." Như một lời tuyên thệ, đôi mắt vàng kim xán lạn như ánh mặt trời, ôm chặt lấy Giản Dụ.

"Chỉ cần em muốn, em muốn ta thế nào cũng được."

---- Chỉ cần em ở bên cạnh ta, ta sẽ có thể khống chế được chính mình.

Olderhain cúi đầu, chóp mũi chạm lên đỉnh đầu Giản Dụ, lắng nghe mùi hương lạnh lùng của biển sâu.

Máu huyết đang sôi sùng sục trong cơ thể cuối cùng cũng im lặng.

"Cho nên, em chỉ có thể ở bên cạnh ta và trông nom ta."

--- Cho nên, không được rời khỏi ta, không được bỏ ta lại.

Ở nơi Giản Dụ không nhìn thấy, đôi mắt vàng kim kia tối xuống, cơ thể Olderhain lại run nhẹ.

Đây không phải do mệt mỏi tạo thành, mà do hắn đang cố gắng hết sức để khống chế bản thân.

Giản Dụ chấp nhận hắn như vậy, sao hắn có thể cho người rời khỏi mình đây?

Không, cho dù Giản Dụ có đổi ý đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info