ZingTruyen.Info

[EDIT - HOÀN] Đến lượt tôi lên sân khấu gánh team - Nhất Thế Hoa Thường

Chương 56: Vậy cậu có biết tôi là ai không?

Memory_Land


Edit: Ry

Khương Thần im lặng nhìn cái tin nhắn này.

Cậu còn đang nghĩ xem nên xác nhận như thế nào, Phương Cảnh Hành đã thẳng thừng đập bằng chứng vào mặt cậu.

Khương Thần đoán được luôn Phương Cảnh Hành đang nghĩ gì --- Giờ tên đó đang livestream, nhiều fan theo dõi như vậy, hai người phải giả vờ như mới quen, có sợi dây cót này, cậu hiển nhiên sẽ coi đây là một lời đùa giỡn.

Nếu như không có một màn hồi sáng, thì đúng là cậu sẽ coi như là gió thoảng bên tai.

Nhưng giờ... Cậu không khỏi nghi ngờ Phương Cảnh Hành đang lấy cớ livestream để cố ý tỏ tình.

Khương Thần đóng lại khung chat, ngồi khoanh chân trên mặt đất.

Cô Vấn đi cùng cậu vào phòng trong đấu trường, đã ấn chuẩn bị rồi, thấy thế lại hỏi: "Không đánh nữa à?"

Khương Thần nói: "Tôi suy ngẫm về cuộc đời một chút."

Cô Vấn: "..."

Khương Thần nghiêm túc nghĩ xem chuyện này bắt đầu từ khi nào.

Là khoảng thời gian cậu mất liên lạc à, hay là sau đó nữa?

Nhưng Phương Cảnh Hành có biết cậu là ai không?

Suy nghĩ quẩn quanh trong đầu hai vòng, lại cứ thế mà đi tới trên người Phương Cảnh Hành.

Lần trước cậu còn kinh ngạc với điều kiện của Phương Cảnh Hành mà có người trong lòng sao vẫn còn độc thân, hóa ra là không phải không tán được, mà là còn đang theo đuổi, chỉ là lúc ấy cậu lại không hiểu.

Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu được con trai thích.

Kì diệu là cậu lại không thấy chán ghét hay phản cảm như trong tưởng tượng, liên tưởng đến việc cậu thích giọng của Phương Cảnh Hành, đoán là bản thân cũng có chút xíu nghiêng về cùng giới.

Cậu không khỏi lên tiếng: "Tôi hỏi chuyện này nhé."

Cô Vấn: "Hỏi đi."

Khương Thần khựng lại.

Cậu cũng không phải kiểu người sẽ đi tâm sự chuyện tình cảm với người khác, im lặng hai giây lại đứng lên: "Thôi không có gì, PK đi."

Cô Vấn nhìn cậu: "Liên quan tới Ám Minh à?"

Khương Thần lập tức phủ nhận: "Không."

Dù sao Cô Vấn cũng là người từng trải, nhìn dáng vẻ này của đại lão là cũng đoán được có liên quan tới vấn đề tình cảm, cứ cảm thấy mình không thoát được kiếp cởi chuồng rồi, bèn nói: "Lần này đánh cốt truyện ẩn Thanh Diêm vẫn không tham gia à?"

Khương Thần nói: "Cậu ấy bận."

Cậu bấm nút sẵn sàng, thấy đối phương vẫn đứng im thì hỏi: "Có đánh không?"

Cô Vấn: "Đánh."

Bên kia đang livestream thì màn đạn đã nổ tung vì một câu đột ngột vừa rồi của đội trưởng Phương.

"Vì để bọn em nhìn thấy đại lão mà anh sẵn sàng mất giá như vậy ư?"

"Vãi chưởng, sao tôi lại thấy lời này quyến rũ thế nhỉ!"

"Tôi cũng thế, tưởng tượng là nói bằng giọng của nam thần xem, a a a a điên luôn má ơi!"

"Đây bất chấp hết nhé, em sẽ coi như những lời vừa rồi là nói với em!"

"Nghe nói tính tình Thập Phương Câu Diệt không tốt lắm, người anh em à đừng giỡn quá đà nhe, bảo trọng."

"Hẳn là không sao đâu nhỉ? Coi như là ảnh đang nói với tư cách fan hâm mộ đi."

Phương Cảnh Hành không để ý tới màn đạn, lẳng lặng đợi câu trả lời, thấy bên kia mãi không có động tĩnh gì.

Anh cũng có phần không thể chống cự được sự cám dỗ của việc nói chuyện với người mình thích, lại nhắn thêm tin nữa.

[Thì thầm] Đây là acc clone: Đại lão đang làm gì thế?

[Thì thầm] Thập Phương Câu Diệt: Đánh đấu trường.

[Thì thầm] Đây là acc clone: Ban nãy em nói thật lòng đó, để em đến cổ vũ cho anh nha?

[Thì thầm] Thập Phương Câu Diệt: Cút.

[Thì thầm] Đây là acc clone: Có nhiều người khen giọng em hay lắm, anh có muốn nghe thử không? Tiện thể chứng minh em là Phương Cảnh Hành luôn.

Fan lại vỡ tổ.

"!!!"

"Vậy là có ý gì, anh định chuyển sang giọng thật?"

"Phải chuyển, không chuyển không phải người!"

"Giọng anh hay à? Sao bọn tôi không biết, để bọn này nghe thử đi."

"A a a a a xin anh đó dùng giọng thật đi, lâu lắm rồi bọn em chưa được nghe anh nói chuyện."

"Cảm ơn đại lão Thập Phương Câu Diệt!"

"Chị em đâu spam cảm ơn mau lên!"

Khương Thần nhắn xong một chữ "cút" thì chuyên tâm PK với Cô Vấn, đánh được ba trận lại thấy bên kia gửi tin nhắn tới.

[Thì thầm] Đây là acc clone: Đại lão à anh để ý đến em đi.

[Thì thầm] Thập Phương Câu Diệt: Không phải chính chủ.

Phương Cảnh Hành thấy buồn cười, nghĩ đến tính tình của Phong Ấn Sư, đành phải đè nén sự ngứa ngáy trong lòng, không dám chọc người ta quá đáng.

Lúc này đám anh em cũng đã xong trận, anh bèn đi xuống tổ đội với họ, bắt đầu đánh xếp hạng.

Đám fan lại không chịu.

"Chỉ thế thôi? CHỈ THẾ THÔI?"

"Người ta bảo không phải chính chủ là anh tin luôn à?"

"Anh không thể khơi dậy lòng hiếu kì của tụi này rồi đem con bỏ chợ được [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]"

"Tôi muốn gặp đại lão!"

"Không được gặp đại lão cũng không sao, để đền bù anh phải đổi sang giọng thật cho bọn em!"

"Đúng đúng đúng!"

Phương Cảnh Hành cười nói: "Vội làm gì, đâu phải tôi không livestream nữa."

Anh đợi hệ thống ghép trận xong thì rảo bước theo đám bạn vào bản đồ: "Đi từng bước thôi, hôm nay tôi thêm bạn được, ngày mai cố gắng là có thể được gặp người ta, vài ngày nữa... Là tôi sẽ được cổ vũ cho anh ấy rồi."

"Đù má há há há há, anh định đi cổ động thật luôn?"

"Anh có thể đặt mục tiêu cao hơn được không?"

"Đại thần, em muốn thấy anh PK với bạn kia, nghe anh nhận xét về trình độ của Thập Phương Câu Diệt."

"Chỉ có mình tôi thấy đoạn ngừng kia hơi bị ẩn ý à? Cổ vũ có phải là lời thật lòng không đấy?"

"Khóc, chuyển sang giọng thật đi mà hu hu đồ lừa đảo!"

"Lót dép hóng lần đầu nam thần và đại lão gặp mặt, xem chừng nam thần có vẻ rất thích đại lão."

Phương Cảnh Hành đi được nửa đường lại thấy cái bình luận này, cười nói: "Đúng vậy, tôi rất thích anh ấy."

Đám anh em đều cạn lời.

Hôm nay cuối cùng Phương Cảnh Hành cũng có lương tâm mà nhớ tới bọn họ, bọn họ vừa mới khen anh em nhà mình vẫn là người xong, kết quả con hàng này quay trước quay sau lại đi uốn éo với đại lão. Fan của bọn họ biết đội trưởng Phương đã nói chuyện với đại lão, lại bắt đầu nhao nhao ép chết bọn họ rồi.

Cái gì mà "hi vọng vài người nào đó học hỏi một chút" "rõ ràng là cùng một bang với đại lão mà đến giờ vẫn chưa nói được một câu" rồi thì "lúc nào cũng không nói chuyện bao giờ, không quen", mặt bọn họ dính đầy máu rồi.

Giờ phút này thấy thằng kia vẫn còn đang ghẹo người ta, lá gan bọn họ lại càng to, hỏi anh: "Hay gọi đại lão tới chơi luôn đi?"

Phương Cảnh Hành nói: "Cậu ấy bảo không phải chính chủ."

Cái đệt mợ nó chứ câu này mà chú cũng sủa ra được?

Cả đám nói: "Không sao, cứ gọi thử đi."

Phương Cảnh Hành lại nói: "Thôi, người ta bận mà."

Đám kia: "..."

Mày có còn là người không đấy!

Đại lão "bề bộn nhiều việc" đang rất thong thả, PK với Cô Vấn thêm bảy tám trận thì thấy cháu trai đột nhiên online.

Gần đây Tạ Thừa Nhan luôn phải quay phim tới khuya, người đại diện sợ y ham chơi nên tịch thu thiết bị thực tế ảo của y.

Hôm nay khó khăn lắm mới có dịp thảnh thơi, y chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ sinh nhật thằng bạn chí cốt, thế nên mới đòi thiết bị về.

Vừa mới online y đã thấy bạn thân đang ngồi ở hồ nhỏ câu cá, đi qua gọi thử mấy tiếng thì không thấy đáp lại, biết là đang treo máy, bèn nhắn tin cho cậu nhỏ rồi đến đấu trường.

Lúc Cô Vấn nhìn thấy y thì hơi giật mình.

Thành viên bang vẫn đang í ới gọi hắn đi đánh đấu trường, mấy ván vừa rồi với đại lão cũng đã đủ để hắn rút ra nhiều kinh nghiệm, suy xét đến vụ cá cược, Cô Vấn bèn nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi trước."

Tạ Thừa Nhan đưa mắt nhìn hắn rời đi, nhìn sang cậu nhỏ: "Cảnh Hành treo máy mất rồi, cậu ấy đang livestream ạ?"

Khương Thần nói: "Ừ, tên đó mua một tài khoản phụ rồi livestream ở server này."

Tạ Thừa Nhan nghĩ vậy mình tặng chút hoa là Cảnh Hành sẽ trông thấy nhỉ.

Thế là y ngồi xuống đất, vừa trò chuyện với cậu nhỏ vừa tặng hoa.

[Hệ thống] Người chơi Thanh Diêm tặng 99 đóa hồng cho người chơi Ám Minh, đường về Ô Thước một khi, tình yêu đã thắm cần chi sớm chiều*.

*Gốc là 两情若是久长时, 又岂在朝朝暮暮: Hai mối tình đã thật sự là lâu dài, há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm. Trích từ bài Thước Kiều Tiên của Tần Quán. Bản dịch thơ của Non Yên trên Thi Viện. Theo bản dịch thơ này thì hai câu trên chỉ ứng với câu cuối thôi, nhưng tui thấy cụt quá nên cho thêm câu Ô Thước vào.

[Hệ thống] Người chơi Thanh Diêm tặng 99 đóa hồng cho người chơi Ám Minh, bao giờ ta gặp lại mình? Nơi đây đêm đó tâm tình thiết tha*.

*Gốc là 相思相见知何日? 此时此夜难为情.Trích từ bài Thu Phong Từ của Lý Bạch, bản dịch thơ của Hải Đà trên Thi Viện.

[Hệ thống] Người chơi Thanh Diêm...

Tạ Thừa Nhan tặng liên tục xong lại cảm thấy quá phiền phức, quyết định làm một vố lớn.

Du Mộng rất cho các đại gia mặt mũi, lên hẳn thông báo vàng kim: Người chơi Thanh Diêm tặng 999 đóa hồng cho người chơi Ám Minh, khắp thế gian phồn hoa này, trong tim ta chỉ có người.

Cô Vấn vừa ra khỏi phòng: "..."

Xem ra kèo Thanh Diêm với Thập Phương Câu Diệt hoàn toàn hết hi vọng rồi.

Nhưng Thanh Diêm kia hình như là ảnh đế Tạ Thừa Nhan?

Cô Vấn im lặng đi lên phía trước, cảm giác bản thân đã biết quá nhiều.

Khương Thần và Phương Cảnh Hành đang leo hạng đều biết là quà sinh nhật, nên cũng không để ý đến mấy lời đoán già đoán non trên kênh thế giới.

Khương Thần nhìn cháu trai: "Sắp tới còn bận nữa không?"

Tạ Thừa Nhan nói: "Bận lắm ạ, mấy hôm nữa em lại phải lên núi."

Khương Thần dặn dò: "Chú ý an toàn."

Tạ Thừa Nhan đáp: "Em biết mà, anh yên tâm đi."

Khương Thần do dự một hồi, cuối cùng hỏi: "Phương Cảnh Hành có từng hỏi chuyện của anh không?"

"Có ạ." Tạ Thừa Nhan nhớ đến chuyện kia, không biết nên khóc hay nên cười: "Cậu ấy tưởng là bọn mình có gì đó, hỏi em có ý gì với anh không."

Khương Thần hơi lung lay.

Nếu đã hỏi cả vấn đề đó thì hẳn là Phương Cảnh Hành không biết thân phận của cậu.

Tạ Thừa Nhan chủ động khai hết: "Sau đó em nói em từng thấy hình của anh, đau lòng vì mặt anh, cậu ấy bảo cũng muốn xem, thế là em photoshop một bức cho cậu ấy."

Khương Thần tò mò: "Trông như thế nào?"

Tạ Thừa Nhan nói: "Đợi chút, để em lục lại lịch sử chat."

Y nói rồi lục lọi, sau đó gửi sang cho cậu nhỏ.

Khương Thần mở khung chat ra xem, đập vào mắt là một bộ mặt xấu đau xấu đớn.

Cậu im lặng suốt mấy giây, sau đó rất thành khẩn mà hỏi: "Rồi tên đó nói sao?"

Tạ Thừa Nhan nói: "Cậu ấy bảo cũng được."

Khương Thần: "..."

Như này mà cũng được?

Còn đứng mỏi mắt chờ mong bên ngoài viện nghiên cứu?

Khương Thần không khỏi hoài nghi Phương Cảnh Hành có sở thích đặc biệt gì đó.

Như hồi trước cậu cũng từng nghe nói có người này trông rất xinh đẹp, nhưng bạn trai thằng này còn xấu hơn thằng kia, nguyên nhân là người ta thích cảm giác bị chà đạp.

Có khi Phương Cảnh Hành cũng là kiểu như vậy.

Tạ Thừa Nhan không biết suy nghĩ trong đầu cậu nhỏ nhà mình, ngoan ngoãn kể hết tình huống hôm đó: "Lúc đó não em cũng đi vắng, không biết sao chủ đề lại đi đến chỗ này, nhưng mà anh yên tâm đi, em nói là mặt anh chữa được, đợi sau này anh ra viện rồi em sẽ giải thích lại với cậu ấy."

Khương Thần xoa đầu cháu trai, không biết có nên đánh hay không.

Thời gian của cậu có hạn, trò chuyện với cháu trai một hồi rồi offline đi ngủ.

Gần đây Tạ Thừa Nhan quay phim cũng vất vả, biết Phương Cảnh Hành phải livestream đến khuya nên không chờ bạn mình, nhắn vài tin nhắn rồi cũng đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Khương Thần và Phương Cảnh Hành cùng online tập trung lại, bắt đầu đánh cốt truyện ẩn.

Sáng sớm có ít người, Cô Vấn cũng không online.

Tìm ra được cốt truyện ẩn này cũng có một phần công lao của Cô Vấn, dù sao thì nếu như không có Cô Vấn, Khương Thần cũng sẽ không động kinh chạy tới núi Mai Cốt.

Bây giờ người ta không có ở đây, cũng chưa xác định được thành viên trong đội sẽ là những ai, cả hai cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, thế là quyết định đi tìm NPC trước.

Trong manh mối có khoanh vùng bốn tòa thành, mà cửa thứ nhất của cốt truyện ẩn thì chắc chắn không bao giờ có chuyện cho người chơi tìm được NPC ngay, nhưng hẳn là sẽ tìm được cửa hàng tượng đá kia.

Chim hoàng yến chỉ biết chíp chíp, không thể giao lưu được.

Cửa này không giống như cốt truyện [Y Lâm] còn có thể suy luận ra vụ đi đánh sói, mà giống với [Linh Hòe] hơn, nhưng đợt [Linh Hòe] còn có Dật Tâm Nhân dùng sức mạnh của đồng đô la, giúp bọn họ đỡ được không ít việc, giờ đến cái này e là phải tự tìm.

Khương Thần vẫn chưa hết hi vọng: "Núi Mai Cốt không còn manh mối nào à?"

Phương Cảnh Hành nói: "Vậy bọn mình đi kiểm tra lại xem."

Hai người lại đến trước cái cây khô kia, đi tới đi lui ngó trái ngó phải tìm tòi một hồi, phát hiện đúng là không có gì đặc biệt, đành phải chấp nhận số phận.

Phương Cảnh Hành biết cậu ghét nhất là làm mấy nhiệm vụ tìm người như thế này, bèn an ủi: "Thôi cứ đến mấy tòa thành kia đi dạo trước nhé, nếu anh thấy chán thì em đánh săn tiền thưởng với anh."

Khương Thần nghe ra được sự quan tâm săn sóc trong lời nói của Phương Cảnh Hành, nhìn anh một cái.

Thật ra hôm nay từ lúc online cậu đã phải rất nhẫn nhịn, bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày Phương Cảnh Hành nghĩ về mình, trong đầu con hàng đó sẽ chỉ toàn là cái mặt kia, đã cảm thấy quá là ba chấm, đến lúc này là không thể nhịn nổi nữa.

Đầu có thể đứt, máu có thể chảy, nhưng không thể không đẹp trai được.

Cậu gọi: "Phương Cảnh Hành."

Phương Cảnh Hành quay sang: "Hửm?"

Khương Thần nói: "Tối hôm qua Tạ Thừa Nhan có nói cho cậu ảnh của tôi, thật ra tôi không có trông như vậy."

Phương Cảnh Hành lập tức cười ra tiếng: "Em biết, em nhìn ra được là ảnh photoshop."

Khương Thần hơi giật mình.

Nhìn ra là photoshop, nhưng lại không đôi co với Tạ Thừa Nhan, chẳng lẽ là đã đoán được thân phận của cậu?

Từ trước đến nay cậu thích làm mọi việc gọn gàng lưu loát, cảm giác cứ thăm dò thế này quá phiền phức, bèn hỏi thẳng luôn: "Vậy cậu có biết tôi là ai không?"

Trái tim Phương Cảnh Hành hơi nhảy lên, anh thu lại ý cười, thẳng thắn nhìn cậu: "Biết."

Đang ở trên mạng, anh không chắc về mức độ an toàn, nên không dám nói thẳng tên, mà dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Anh là Phong Ấn Sư màu đen."

Năm đó là anh.

Hiện giờ cũng là anh.

__________________________________________

Hơi ngạc nhiên là có khá nhiều người than với tui là pass khó, xin thêm gợi ý, xin số chương có chi tiết đó (???), có người còn thẳng thừng xin pass và nói với tui là không cho pass bạn đó drop truyện (??? : D ). Tui thì không cảm thấy cái pass này khó, nhưng nhiều người hỏi kiểu xin đáp áp làm tui thấy hơi bực. Ủa nếu tui đặt ra xong tui tự cho đáp án thì tui đặt pass làm gì? Làm màu à? Và nếu cảm thấy pass quá khó thì cứ việc drop truyện, theo như tui biết thì còn nhà khác đang edit bộ này và người ta không đặt pass đâu (chắc thế) ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info