ZingTruyen.Com

[EDIT - HOÀN] Đến lượt tôi lên sân khấu gánh team - Nhất Thế Hoa Thường

Chương 53: Chúc cậu sinh nhật vui vẻ. ----- Thập Phương Câu Diệt.

Memory_Land


Edit: Ry

Cô Vấn: "... Cậu giải thích chút đi."

Khương Thần chưa trả lời, nhưng Bạch Long Cốt cũng đang xem tin tức chiến đấu đã mở miệng: "Tôi biết rồi!"

Cô Vấn: "Biết cái gì?"

Bạch Long Cốt: "Biết boss chết như thế nào."

Anh ta thật sự phục bọn họ luôn: "Khó thế mà cũng nghĩ ra được, sao mấy cậu phát hiện được vậy?"

Khương Thần nói: "Tình cờ thôi."

Mười server, số người chơi quá lớn, người hay vật kì quái hiếm lạ gì cũng có, thiết lập này sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, thế nên cậu mới không ngần ngại dùng luôn, tiện thể thí nghiệm ra được nó còn có tác dụng với đồng đội, rất tốt.

Cô Vấn chưa từng đánh phó bản ẩn, nhưng không phải người ngu, nghe bọn họ nói vậy hắn lập tức liên tưởng đến vụ phó bản ẩn, nghĩ đến cả boss cũng bị bọn họ đè chết thì mình chết cũng chẳng oan.

Bọn họ nhanh chóng tập hợp lại rồi đi tìm nhóm ba người kia.

Một lát sau, hai bên thành công gặp nhau trong rừng cây.

Nhóm ba người kia không hẹn mà cùng nhìn về phía Phong Ấn Sư, nghĩ đến thao tác gợi tình làm bọn họ rớt cả cằm, nhất trí quyết định giết cậu trước.

Khương Thần nhìn đội hình của họ.

Chiến Thần, Thích Khách, Khu Ma Sư... Hai dps* thêm một hỗ trợ.

*Dps là viết tắt của damage per second tức chỉ số tổn thương trên một giây, cụm từ này ngoài để đo lường chỉ số tổn thương ra thì còn được dùng để chỉ các class có khả năng gây sát thương cao, hoặc mạnh về sát thương, đặc điểm chung của những class này thường là máu giấy.

Thế là cậu trói Chiến Thần sắp vọt tới chỗ mình, quay sang lao về phía Khu Ma Sư, khóa lại kỹ năng của đối phương, định làm một chuỗi liên hoàn cho người ta đo đất.

Lúc này liếc về sau cậu mới chợt nhận ra không có bóng dáng quen thuộc đi theo mình.

Thường ngày cậu và Phương Cảnh Hành luôn tổ đội đi đánh đấu trường, gần như không cần nói gì Phương Cảnh Hành đã biết phải làm như thế nào, cứ thế mà nuôi ra thói quen này của cậu.

Nhưng dù gì cũng là người từng dẫn dắt cả một đội, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại: "Khóa Khu Ma Sư trước, Cô Vấn giữ kỹ năng khống chế lại để nối chiêu."

Bạch Long Cốt và Cô Vấn nghe vậy thì đuổi theo cậu, cũng lao về phía Khu Ma Sư, hợp tác xẻo thịt người ta.

Hiệu ứng phong ấn kết thúc sau năm giây, Cô Vấn lập tức dùng kĩ năng, lại khống chế Khu Ma Sư, ba người cùng thả chiêu ulti ra, Khu Ma Sư lập tức lên bảng đếm số.

Kỹ năng của Khương Thần đã hồi xong, lại trói Chiến Thần máu dày, dẫn đồng đội chạy tới bên Thích Khách.

Chưa đến năm phút, bọn họ đã gọn gàng giết sạch cả nhóm ba người kia, điểm số biến thành 3:0.

Bạch Long Cốt khen: "Hay quá!"

Cô Vấn cũng "ừm" một tiếng.

Bọn họ vẫn luôn biết hai vị đại lão rất giỏi đánh phó bản và vượt cốt truyện, nhưng dù sao thì PK với người thật vẫn khác PK với bot, nghĩ lại thì hình như đây là lần đầu tiên bọn họ được chính kiến kỹ thuật của đại lão, cũng là lần đầu tiên gặp được Phong Ấn Sư hệ công kích có trình độ cao như vậy, quả thực là khóa phát nào ăn tiền phát nấy.

Bọn họ lại giết cả đội đối phương thêm một lần, kết thúc ván với tỉ số 6:0, Bạch Long Cốt là đội trưởng lại không tiếp tục ghép trận.

Anh ta và Cô Vấn đều là người có đam mê đánh đấu trường, giờ gặp được cao thủ thì đương nhiên ngứa tay, bèn hỏi: "Đại lão, PK một ván không?"

Khương Thần đáp: "PK với mấy cậu không có cảm giác thành tựu."

Cô Vấn: "..."

Bạch Long Cốt: "..."

Tự dưng muốn đánh hội đồng ghê.

Dù nói vậy nhưng ba người họ vẫn đi tạo một phòng.

Khương Thần lần lượt đập cho mỗi người một trận, cảm thấy chẳng có gì vui: "Đi thôi."

Bạch Long Cốt lại chưa đã ghiền: "Thêm ván nữa đi."

Khương Thần lại đập cho mỗi người một trận, thấy bọn họ vẫn đòi đánh tiếp thì không khách khí nữa, dùng thực lực thật mà đánh.

Cô Vấn và Bạch Long Cốt đồng loạt nhìn cậu chằm chằm.

Bọn họ là dân chơi ở đấu trường lâu năm, được công nhận là cao thủ, nhưng đấu với vị Phong Ấn Sư này lại bị hành lên hành xuống, cho dù trong tay cậu ta có Thần khí thì cũng quá đáng sợ rồi!

Bạch Long Cốt đè nén sự chấn động trong lòng: "Đại lão... Sao cậu vẫn ở cấp 7 vậy?"

Đấu trường có cơ chế thắng liên tiếp.

Người chơi thắng liên tiếp càng nhiều thì điểm tích lũy tăng lên càng nhanh.

Với thực lực của vị Phong Ấn Sư này, đáng lẽ đánh 1-1 phải thắng liên tiếp rồi leo một mạch lên cấp 10 đỉnh cao mới đúng.

Anh ta nhớ đến vị Ám Minh Sư nào đó, hỏi: "Đồng đội tạ quá à?"

Khương Thần nói: "Ít khi đánh."

Bạch Long Cốt: "Nhưng hôm nào hai người cũng đến đánh đấu trường mà?"

Khương Thần sửa lại cho anh ta: "Là ngày nào cũng đến."

Cậu với Phương Cảnh Hành mà tổ đội với nhau chỉ có đi hành gà, nên đánh được vài trận là Khương Thần sẽ thấy chán, bèn đi lập phòng PK với Phương Cảnh Hành.

Cô Vấn và Bạch Long Cốt hiểu ngay.

Nghĩ đến mấy lời đồn đại bên ngoài, lại thêm kĩ thuật khủng bố này của Phong Ấn Sư, bọn họ đoán nhiều khả năng Ám Minh là Phương Cảnh Hành thật.

Bạch Long Cốt tò mò: "Đại lão là tuyển thủ chuyên nghiệp à?"

Khương Thần nói: "Bọn họ còn đang bận đánh giải, rảnh được như tôi à?"

Bạch Long Cốt hỏi xong câu kia cũng nhận ra việc này, gật đầu, rất tự biết thân biết phận mà không đòi PK với cậu nữa, tiếp tục đi đánh 3-3.

Ba người đánh tới 8:30 thì Bạch Long Cốt bị người trong bang giục đi đánh boss thế giới, trước khi đi anh ta nhìn đồng đội một cái: "Đại lão đi cùng không?"

Khương Thần nghĩ một lát, từ chối.

Mỗi lần đánh boss thế giới là có đến khoảng trăm người cùng đánh, loạn xạ ầm ĩ, cậu có đi cũng vô dụng.

Hai người đưa mắt nhìn Bạch Long Cốt rời đi, mặt đối mặt với nhau.

Khương Thần hỏi: "Bang cậu cả boss thế giới cũng không đánh à?"

Cô Vấn: "Ờ, đánh 2-2 không?"

Khương Thần nói: "Lười hành gà."

Có khả năng bị quy về phạm trù "gà", Cô Vấn nhìn cậu, im lặng không nói gì.

Khương Thần hỏi: "Cậu có biết mấy nhiệm vụ săn tiền thưởng đơn không?"

Cô Vấn: "Biết."

Khương Thần bèn dẫn theo hắn vào nhà săn tiền thưởng, nhận nhiệm vụ ở trên cùng, nhìn manh mối: Ở nơi hiếm người qua lại, ngọn núi chim tận cá tuyệt Mai Cốt, có một người lén lút tu luyện thuật cấm của Ma tộc tên là Lỗ Đặc.

Cậu hỏi: "Lỗ Đặc ở đâu?"

Cô Vấn cũng muốn xem cậu đánh săn tiền thưởng, bèn lấy danh "chỉ đường" mà đi cùng, đi được một nửa thì nghe thấy Phong Ấn Sư hỏi đặc điểm của Lỗ Đặc, bèn gửi hướng dẫn sang cho cậu.

Khương Thần đọc cả đường, thấy cũng bài bản, tìm được Lỗ Đặc xong thì dễ dàng đánh chết gã.

Cô Vấn cực kì trầm mặc, nửa ngày mới mở miệng: "Đánh nữa không?"

Khương Thần đáp: "Có."

Cô Vấn lại cùng cậu về thành, chuẩn bị tiếp tục quan sát.

Hai người đều không phải là người nói nhiều, không ai hé răng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc nền của game.

Khương Thần đột nhiên nói: "Nghe thấy không."

Cô Vấn: "Nghe cái gì?"

Khương Thần nói: "Tiếng chim hót."

Cô Vấn nhìn cậu.

Khương Thần nói: "Manh mối của con quái này là nơi hiếm người qua lại, chim tận cá tuyệt."

Cô Vấn hỏi: "Cho nên?"

Khương Thần nói: "Đợt trước bọn họ rầm rộ tìm chim đó, cậu không biết à?"

Hai người bèn đi một vòng quanh cái núi Mai Cốt này, kết quả một cọng lông chim cũng không thấy, hai mặt nhìn nhau.

Khương Thần từ chối thừa nhận là mình rỗi hơi kiếm chuyện để làm, rất bình tĩnh: "Tôi chỉ thuận miệng đoán vậy thôi, đi nào."

Cô Vấn: "..."

Trải qua một hồi dây dưa như vậy, thời gian còn lại chẳng đủ đánh nhiệm vụ săn tiền thưởng.

Khương Thần đi lòng vòng quanh thành chính, vẫn cảm thấy nhàm chán, dứt khoát offline sớm, đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Bên này cậu ngủ đến là ngon lành, bên kia Phương Cảnh Hành vẫn còn đang ở bên ngoài chưa về.

Anh về nhà ăn mì trường thọ, đến tối còn có buổi tiệc với đám bạn, đang nhậu nhẹt với bọn họ.

Chỉ là bữa tiệc sinh nhật bình thường rất vui vẻ, lần này anh lại không dậy nổi hào hứng, chỉ miễn cưỡng duy trì được tư thái của nam thần.

Dật Tâm Nhân đi tới ngồi bên cạnh anh: "Sao tôi thấy ông có vẻ mất tập trung nhỉ?"

Phương Cảnh Hành nở nụ cười không một chỗ chê: "Có à?"

Dật Tâm Nhân làm như không thấy: "Đang nhớ bé con đáng yêu nhà mình à?"

Y nói: "Chỉ một buổi tối không gặp thôi mà, mai là lại thấy nhau rồi."

Phương Cảnh Hành thở dài: "Về sau cậu ấy không chơi được nữa, không biết khi nào mới online lại được."

Dật Tâm Nhân nhướng mày: "Lý do?"

Phương Cảnh Hành không đáp.

Dật Tâm Nhân thấy vậy cũng không hỏi, chỉ nói: "Vậy ra đúng là ông đang buồn bực vì bé đáng yêu nhà mình?"

Phương Cảnh Hành lại rất thản nhiên, cho y một chữ "ừ".

Mặc dù Dật Tâm Nhân đã đoán được, nhưng vẫn không thể tưởng tượng nổi: "Ông gặp người ta chưa mà đã dám yêu qua mạng như vậy rồi?"

Phương Cảnh Hành nói: "Đừng hỏi."

Dật Tâm Nhân lại không kiềm chế được tâm tư nhiều chuyện: "Thừa Nhan có biết không, cậu ta với Thừa Nhan là gì của nhau vậy?"

Phương Cảnh Hành nói: "Bạn bè."

Dật Tâm Nhân hỏi: "Ông tin hả?"

Phương Cảnh Hành nói: "Tin."

Dật Tâm Nhân nhìn anh chằm chằm, áng chừng trong đó có chuyện gì mà y không biết, bèn rót cho anh chén rượu: "Nào, uống đi, say rồi là buồn lo sẽ bay hết."

Phương Cảnh Hành cười khổ một tiếng, chạm cốc với y, ngửa đầu uống.

Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng để bản thân uống quá say, cảm thấy hơi váng vất là sẽ ngừng, ngồi chơi với đám bạn đến 0 giờ mới về. Phương Cảnh Hành chỉnh xe sang chế độ lái tự động, để nó lái về chỗ ở.

Người máy chó độc thân tiến lên đón, trong tay ôm một cái hộp: "Cậu chủ, có quà sinh nhật của cậu."

Phương Cảnh Hành không để ý lắm "ừ" một câu, đi ngang qua nó lên lầu: "Bóc ra đi."

AI nghe lời bóc quà, lẽo đẽo theo đuôi anh: "Là một món đồ trang trí thủ công, người tặng là Thập Phương Câu Diệt."

Phương Cảnh Hành khựng lại, tưởng là mình nghe nhầm.

Anh vội vàng quay lại, lấy cái thiệp chúc mừng trong tay AI, đập vào mắt là hàng chữ đầy nhuệ khí.

TO: Phương Cảnh Hành

Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

----- Thập Phương Câu Diệt.

Phương Cảnh Hành: "..."

Cơn say của anh nháy mắt bay đi hơn nửa, nhìn về phía cái hộp, phát hiện bên trong còn một mẩu giấy khác. Phương Cảnh Hành vươn tay lấy nó ra, thấy phía trên viết: Cái đĩa này là tôi tự nặn, còn đặt thêm một cái tượng trang trí nữa, bọn họ sẽ gửi cho cậu, đây là đơn đặt, nhớ kiểm tra kỹ rồi nhận.

Phương Cảnh Hành: "..."

AI thấy anh đứng như trời trồng thì gọi: "Cậu chủ?"

Phương Cảnh Hành hoàn hồn, khóe miệng không khỏi nhếch lên thành nụ cười, lần đầu được trải nghiệm môt niềm vui bất ngờ to lớn như vậy.

Anh cẩn thận ôm lấy cái hộp, bê về phòng ngủ, đi mấy vòng mới tìm được một nơi khá ổn thỏa, lấy cái đĩa ra bày lên. Anh mở điện thoại gửi tin nhắn nói cảm ơn, nhưng nghĩ đến việc chưa chắc Khương Thần đã đọc được, trong sự vui sướng lại ngấm chút đắng chát.

Người anh thích ở ngay trong thành phố này, anh lại không thể gặp cậu.

Phương Cảnh Hành nằm trên giường trằn trọc mãi mới ngủ được, hôm sau lại bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học, mới sáng sớm đã mở mắt ra, thấy di động không có tin nhắn của người kia, bất đắc dĩ thở dài.

Anh ăn sáng xong thì đi tìm cửa hàng kia theo địa chỉ trên hộp, bởi vì thật sự không đợi được đối phương gửi tới, định hỏi xem chừng nào thì xong, anh muốn tự mình tới lấy.

Kết quả đến nơi rồi mới biết người ta còn chưa mở cửa.

Chẳng mấy khi anh lại làm chuyện não tàn như vậy, đỡ trán khẽ than thở, thấy mưa bắt đầu tí tách thì định vào trong xe ngồi chờ. Đúng lúc này anh chợt nhìn thấy cái biển báo giao thông bên cạnh, phát hiện chỗ này cách viện nghiên cứu không xa, do dự một hồi, cuối cùng lấy cái ô từ trong xe ra, đi về phía đó.

Anh không dám tới cửa chính, cũng không dám đến quá gần, chỉ có thể đứng ở phía bên kia đường mà nhìn mấy tòa nhà cách đó không xa, không rõ Khương Thần ở đâu. Anh cảm thấy mình ngốc thật, đứng mấy phút rồi giả vờ như mình chỉ đi dạo, trở về chỗ đỗ xe.

Khương Thần ăn xong tiêu cơm, đang định đeo kính lên vào game thì nghe thấy tiếng mưa rơi, nhớ ra cái ống kính viễn vọng kia.

Cậu rất hài lòng là hôm nay nó đã có thể phát huy được tác dụng, bèn cầm ra ngoài, đi xuống cuối hành lang, điều chỉnh góc độ quan sát đám vịt con nhà mình một chút, thấy chúng nó đang vui vẻ chạy về trong ổ thì lập tức yên tâm, tò mò quan sát thử mấy tòa nhà xung quanh, bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

---- Là Phương Cảnh Hành.

Tên đó đang nhìn về phía bên này, không biết là nhìn cái gì.

Khương Thần sững sờ đứng trước cửa sổ, nhìn anh quay người đi xa, trong đầu bỗng chợt hiện lên vô vàn suy nghĩ, cuối cùng dừng lại ở cuộc đối thoại ngày đó.

---- Cậu có đang thích ai không?

---- Có.

---- Vì sao người cậu thích lại từ chối cậu?

Dường như người đối diện khẽ nở nụ cười, thì thầm: "Sau này em sẽ nói cho anh nghe."

_________________________________

Thật ra thì tui định rush bộ này từ đợt tháng 7 rồi (vì muốn chạy bộ ông chồng với đào thêm hố nữa) nhưng lu bu với công việc giấy tờ thi cử, xong lại bực vụ bọn reup nên một thời gian bỏ không edit, đến khi quyết định làm cái wordpress tui mới trở lại đó chứ =)) Cũng tốn công set up lắm đó, may mà có Tô làm hộ cho =)) Tui chỉ việc đăng bài với quyết định thiết kế thui, chứ không là chắc anh em đợi đến tầm tháng 10 tháng 11 mới thấy cái mặt tui quá =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com