ZingTruyen.Com

[Edit - Hoàn] BÍ ẨN ĐÔI LONG PHƯỢNG

82. LY GIÁN

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

"Nói chuyện đi chứ? Tại sao đều câm hết cả rồi?" Khấu Lẫm rất có hứng thú nhìn về phía đám người của Lạc Vương.

Không chỉ sắc mặt Lạc Vương lộ vẻ hoảng sợ, ngay cả Bùi Chí Khôn luôn trấn định thản nhiên cũng lạnh người -- Khấu Lẫm chơi trò đánh đòn phủ đầu kiểu này khiến bọn họ đã không thể mượn danh nghĩa Thiên Ảnh tới truy sát hắn, bằng không sẽ tương đương với việc thừa nhận mưu phản.

Trong phòng lửa than đã tắt lâu rồi mà Lạc Vương lại đổ mồ hôi ướt đẫm, đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía Bùi Chí Khôn: [Làm sao bây giờ, Bùi Chỉ Huy Sứ?]

Ngay lúc này Bùi Chí Khôn cũng không biết nên xử lý thế nào: [CMN ai có thể ngờ được Khấu Lẫm đưa phu nhân tân hôn rời kinh du ngoạn lại vẫn mang theo Long bào bên người?!]

Khấu Lẫm cười giống hồ ly: [Bản quan mang theo bên người rất nhiều thứ đấy nhé, tất cả đều là đồ để chuẩn bị vu oan giá họa giết người diệt khẩu, có muốn xem thử hay không?]

Mỗi lần rời khỏi cảnh giới Bắc Trực Lệ, hắn đều sẽ mang rất nhiều bảo bối dùng để phòng thân, chuẩn bị ứng phó với bất cứ tình huống nào.

Vốn dĩ bọn họ chỉ định rời kinh đi huyện Thanh Hà nên Khấu Lẫm cũng không điều ám vệ đi theo. Khi hắn quyết định tới Lạc Dương thì mới phái Tiểu Giang triệu tập ám vệ trong kinh lại đây, dĩ nhiên cầm theo tất cả đồ bảo bối mang đến cho hắn.

Long bào này cũng ở trong số bảo bối của hắn, là kiện Long bào chân chính đã được Khấu Lẫm tư tàng gần ba năm. Nguyên nhân hắn có được kiện Long bào này cũng là một sự tình cờ. Một hôm vào sáng sớm, Long bào mới vừa làm hoàn hảo được đưa đến tẩm cung cho Thánh Thượng. Khi Thánh Thượng vừa mặc thử thì cổ áo bị móc sút chỉ một đường. Đêm hôm trước Thánh Thượng vừa gặp cơn ác mộng mơ thấy giang sơn đổi chủ, bèn cho rằng bộ Long bào mới mà bị tổn hại sẽ hiện ra điềm xấu nên có ý muốn tiêu hủy. Khấu Lẫm lúc ấy có mặt lập tức cầu xin giao cho hắn, lý do đưa ra cực kỳ đầy đủ -- chính là sợ gặp được loại tội danh do người trong Hoàng thất gây ra nên không thể công khai chân tướng, nhưng vì an nguy của Thánh Thượng mà không thể không giết. Cho nên hôm nay chiêu thức này thật sự không phải phát huy tại chỗ, tất cả đều do hắn nhìn xa trông rộng gặp đúng dịp lôi ra sử dụng.

Trong lúc giằng co, hai ngàn binh sĩ được Bùi Chí Khôn điều tới từ Nam Đại doanh sau khi có công văn với ấn ký của Lạc Vương đã bao vây Lạc Vương phủ.

Lo âu không thôi, Bùi Chí Khôn thoáng nhìn Khấu Lẫm cởi xuống Tú Xuân đao bên hông, lập tức lên tinh thần đề phòng: "Ngươi muốn làm gì?"

Khấu Lẫm tiện tay ném Tú Xuân đao cho "Sở Tiêu", thong dong dạo bước đến cửa sổ bên hông: "Bùi Chỉ Huy Sứ, đừng khẩn trương như vậy, lại đây bàn luận vài câu."

Bùi Chí Khôn vẫn không nhúc nhích, sợ Khấu Lẫm muốn chơi âm mưu quỷ kế gì. Ngược lại Lạc Vương đưa mắt thúc giục, hy vọng Bùi Chí Khôn đi qua nhìn xem Khấu Lẫm có phải đưa ra yêu cầu gì hay không -- Hắn muốn bao nhiêu vàng thì cứ cho bấy nhiêu!

Bùi Chí Khôn vẫn mãi do dự, chưa từng cởi đao xuống cứ vũ trang đầy đủ đi về phía cửa sổ. Hắn không tin Khấu Lẫm tới đây để tống tiền, nhưng hiện giờ đã 'cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống', không thể nghĩ được biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể hy vọng Khấu Lẫm thật sự tham lam.

Khấu Lẫm ép xuống thanh âm cực thấp, gần như thì thầm: "Bùi Chỉ Huy Sứ, mưu phản chính là trọng tội tru di cửu tộc. Lạc Vương thân là người trong Hoàng thất, cùng lắm chỉ bị rơi đầu một mình hắn, còn nhi nữ chỉ bị biếm truất thành thứ dân. Ngươi thì không giống vậy, người bị chém đầu với ngươi không chỉ có thê thiếp nhi nữ, còn có cả một phủ Tể An Hầu to như vậy . . ."

"Ngươi đừng hòng hù ta!" Bùi Chí Khôn cũng không phải kẻ dễ bị dọa, "Chỉ bằng một kiện Long bào, cái mũ mưu phản này dễ chụp lên vậy sao?"

Khấu Lẫm chấp nhận gật đầu: "Đích xác, cho nên bản quan yêu cầu một nhân chứng cường lực."

Bùi Chí Khôn lạnh nhạt: "Ai là nhân chứng của ngươi?"

Khấu Lẫm giơ tay chỉ chỉ hắn: "Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ, Bùi Chỉ Huy Sứ ngươi nè. Bản quan biết Lạc Vương tham tài háo sắc mới là chủ mưu trong chuyện mỏ vàng này . . . Bản quan chỉ dẫn cho ngươi một con đường sáng, ở trong Thần Đô Vệ, ngoại trừ ngươi thì ai có quyền cao nhất? Là Phạm Dương Phạm Đồng tri phải không?"

Tim Bùi Chí Khôn bỗng nhiên đập thình thịch: "Ngươi có ý gì?"

Khấu Lẫm nói: "Mười năm trước trong trận động đất ở trấn Thiên Thủy, tất cả đều là Phạm Dương cấu kết với Lạc Vương, ngươi không biết gì. Còn vụ Lạc Vương muốn mưu phản cũng là lén lút mưu đồ với Phạm Dương, không liên quan gì đến ngươi và Thần Đô Vệ, ngươi cùng lắm là lãnh cái tội thất trách. Nhưng bởi vì ngươi gần đây từ từ phát hiện, đặc biệt mật báo cho bản quan, do đó bản quan mới có thể tới Lạc Dương điều tra. Ngươi vì bản quan làm chứng bọn họ mưu phản, bản quan sẽ chứng nhận ngươi vô tội . . . Như thế coi như ngươi đoái công chuộc tội, nhiều lắm chỉ bị ăn trận bản tử rồi phạt bổng lộc là xong."

Bùi Chí Khôn siết chặt nắm tay: "Ngươi chịu buông tha ta?"

"Bản quan đương nhiên muốn giết ngươi, nhưng bản quan cũng biết cân nhắc." Khấu Lẫm liếc hắn một cái, "Nếu bản quan không cho ngươi con đường sống thì bản quan và phu nhân cũng đừng mong còn mạng để rời khỏi thành Lạc Dương. Hơn nữa, muốn định tội Lạc Vương mưu phản thì dễ dàng nhưng khiến người Bùi gia liên lụy vào tội mưu phản rất khó, dù gì Bùi gia đã theo Tống gia lúc xưa có công bình định cuộc mưu phản của Hoài Vương . . ."

"Coi như ngươi thức thời." Bùi Chí Khôn cười lạnh.

Khấu Lẫm cũng không nói nhiều, lại quay trở về chính sảnh: "Bùi Chỉ Huy Sứ mau chóng suy xét."

Bùi Chí Khôn cũng theo vào, trong đầu thật sự đang suy xét. Đây thật là con đường sống, nhưng hắn lại không tin được tên tiểu nhân gian trá Khấu Lẫm này. Nếu có thể nghĩ ra biện pháp nào đó thì hắn nhất định không thể hợp tác với tên lươn lẹo kia.

Biện pháp, còn có biện pháp gì sao?

Đột nhiên tia sáng lóe lên trong đầu, Bùi Chí Khôn bước nhanh đuổi theo, lạnh lùng nói: "Khấu Chỉ Huy Sứ, nhờ ngươi lấy tới kiện Long bào lục soát được ra đây để cho Vương gia thử vào xem sao!" Rồi nhìn về phía Lạc Vương, "Xin Vương gia đi ra ngoài sân viện, thử ngay trước mặt Đào Tri phủ Ngụy Huyện lệnh và các binh sĩ của Thần Đô Vệ!"

Lạc Vương sợ hãi: "Chuyện này trăm triệu lần không thể làm vậy được!"

Khấu Lẫm quay đầu liếc Bùi Chí Khôn cười lạnh: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

"Sở Tiêu" ôm Tú Xuân đao tay phát run, Bùi Chí Khôn quả nhiên là nhân vật lợi hại. Không biết Long bào trong tay Khấu Lẫm là từ nơi nào làm ra nhưng khẳng định không phải đo thân Lạc Vương để chế tạo. Mà Lạc Vương thân hình ục ịch rõ ràng khác hẳn với nam tử bình thường, đây không phải Long bào đặc chế cho hắn tất nhiên là không thể nào mặc vừa. Kể từ đó liền đủ để chứng minh có người giá họa, bọn chúng sẽ thuận thế đem đầu mâu chĩa vào Khấu Lẫm nói người có ý đồ mưu phản thật ra là Khấu Lẫm, do đó càng có lý do để tru sát.

Lạc Vương cũng là kẻ khôn khéo, suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề bèn nhanh chóng bước ra ngoài hành lang: "Không sai, vì chứng minh bổn vương trong sạch, bổn vương nhất định phải thử Long bào này ngay trước mặt mọi người!"

Sắc trời bắt đầu tối, Vương phủ đèn đuốc sáng trưng.

Ngoài hành lang rộng rãi của chính sảnh, Phạm Dương đang nhìn chằm chằm Viên Thiếu Cẩn không chớp mắt.

Viên Thiếu Cẩn được một đoàn Cẩm Y Vệ rút đao bao vây che chở, trong tay nâng một cái khay đặt Long bào. Trong lòng hắn biết rất rõ ràng, Long bào này là do Đoạn Tiểu Giang bỏ vào. Khi hắn tiến vào khám xét trong phòng ngủ của Lạc Vương, Đoạn Tiểu Giang giấu mình trên xà nhà, đưa mắt ra hiệu cho hắn -- đầu giường có một cơ quan.

Cảm giác của Viên Thiếu Cẩn hiện giờ cổ quái đến mức nào khỏi cần đề cập tới, hôm nay hắn làm chuyện này chính là một vụ "Gian thần mưu hại trung thần" trong sách sử rất thường nhắc tới. Nhưng hắn vẫn không thẹn với lương tâm, cố tình nâng cái khay lên thật cao cho mọi người thưởng thức, sợ trong Vương phủ có ai nhìn không thấy.

Đặc biệt là Đào tri phủ và Ngụy Huyện lệnh, hai người bỗng nhiên mất đi nhi tử đều cực kỳ bi thương, lúc này thấy kiện Long bào, lại nhìn Cẩm Y Vệ đứng đầy trong sân, lại nhìn Thần Đô Vệ bao vây Cẩm Y Vệ, hai người cũng bất chấp nỗi đau tang tử, trong lòng đã có chủ ý.

Lạc Vương từ trong sảnh đi ra, chỉ vào Viên Thiếu Cẩn: "Đem Long bào đưa cho bổn vương!"

Viên Thiếu Cẩn có thể đưa cho hắn mới là lạ, đứng ở giữa vòng bảo hộ của Cẩm Y Vệ không nhúc nhích: "Sao nào, Vương gia muốn tiêu hủy vật chứng à?"

"Bổn vương là muốn . . ."

Lạc Vương đang định giải thích, thình lình nghe một tiếng hô lớn, "Có thích khách!"

Thanh âm hùng hồn này là của Chỉ Huy Thiêm sự La Minh Huy dưới quyền Phạm Dương vốn dĩ ở bên ngoài Vương phủ đợi lệnh, lúc này lại dẫn đầu đám binh sĩ từ cửa chính vọt vào. Hắn xuất binh tới đây vì nhận được mệnh lệnh diệt trừ yêu tà Thiên Ảnh, chỉ trong hai ngày ngắn ngủn mà Thiên Ảnh đã giết nhi nữ của ba vị quan lớn, còn tuyên bố tối nay sẽ huyết tẩy thành Lạc Dương.

Mới đầu La Thiêm sự còn thầm nghi ngờ trong lòng, một tổ chức giang hồ thấp hèn mà lấy đâu ra tự tin để xuất khẩu cuồng ngôn như vậy. Nhưng mới vừa rồi thích khách chỉ có một người công khai đi đến đại môn của Vương phủ, La Thiêm sự vừa mới phản ứng lại thì thích khách đã phi thân, tựa con ó đen trực tiếp bay qua đỉnh đầu bọn họ vào thẳng Vương phủ.

Trong sân viện lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi Thần Đô Vệ bỗng dưng xâm nhập, đột nhiên từ phía bên phải lại lóe ra một bóng đen, trong tay cầm một cây roi thật dài, xuyên thấu qua kẽ hở của các Cẩm Y Vệ đập về hướng Viên Thiếu Cẩn.

Viên Thiếu Cẩn cũng đang phân tâm giống mọi người cùng nhìn ra cửa, bỗng nhiên mu bàn tay bị quất một cái tức khắc da tróc thịt bong, nhịn không được kêu thét lên. Chiếc khay trong tay hắn rơi xuống, bóng đen rót nội lực vào cây roi, biến cây roi vốn mềm mại chợt uốn lượn cong thành hình móc câu móc lấy Long bào sắp rơi xuống đất. Bóng đen kéo cây roi một cái, Long bào liền rơi vào tay hắn.

"Thích khách ở chỗ này!" Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng về phía bóng đen vừa đoạt được Long bào. Cẩm Y Vệ xông tới bao vây.

Lúc này toàn bộ thị vệ Vương phủ đều phát ngốc, không biết thích khách này có phải "Người một nhà" hay không?

Còn La Thiêm sự chợt nhận ra bóng đen này không phải là thích khách hắn truy đuổi từ đại môn. Lúc nãy thích khách kia khoác áo choàng đen, hai thanh loan đao giao nhau được hắn đeo sau lưng nhìn giống ninja Đông Doanh. Đây chính là kế dương Đông kích Tây.

Lạc Vương chưa kịp bừng tỉnh từ trong biến cố này thì Khấu Lẫm đã xông ra cả giận mắng to: "Lạc Vương gia, ngài thật to gan! Cho rằng cướp đi Long bào là có thể hủy diệt chứng cứ ngài có ý đồ tạo phản hay sao? Tri phủ, Huyện lệnh, Cẩm Y Vệ, Thần Đô Vệ, còn có toàn bộ bá tánh Lạc Dương vây xem bên ngoài đều nhìn thấy, ngài có thể bịt miệng tất cả mọi người?"

Cái gì? Long bào? Lạc Vương tạo phản?

Các binh sĩ Thần Đô Vệ canh giữ bên ngoài đều không biết chuyện này, hiện tại các binh sĩ xông vào đều bị sửng sốt.

Ngay lúc này, thấy thích khách cướp đi Long bào đang bị bao vây, thích khách đeo đôi Võ sĩ đao sau lưng đột ngột xông ra hỗ trợ.

Liễu Ngôn Bạch liếc mắt một cái liền nhận ra đấy là A Phi, cũng chính là Tống Thế Phi.

"Sở Dao" cũng nhận ra người đánh Viên Thiếu Cẩn một roi cướp đi Long bào chính là Ngu Thanh, xem ra Khấu Lẫm lại an bài sẵn sàng trước đó rồi, để phòng bị Lạc Vương muốn mặc thử Long bào. Nếu không thì những người Khấu Lẫm mang tới đây quá ít, thật đúng là không thể nào ngăn được Lạc Vương thử áo.

Chẳng qua Ngu Thanh hẳn là vừa đến không lâu mới đúng, "Sở Dao" vẫn luôn đi theo bên người Khấu Lẫm, xác định Khấu Lẫm vẫn chưa gặp qua Ngu Thanh. Có lẽ Khấu Lẫm chỉ phân phó Đoạn Tiểu Giang đi tìm hai cao thủ tới đoạt Long bào, vừa vặn Ngu Thanh xuất hiện nên Đoạn Tiểu Giang liền tiện thể sai sử.

Lạc Vương sống trong nhung lụa nhiều năm, đâu bao giờ gặp qua cục diện hỗn loạn như trước mắt. Đang lúc hắn liều mạng suy nghĩ đối sách thì phần vai đột nhiên trầm xuống! Là Khấu Lẫm ra tay bất ngờ, rút Tú Xuân đao bên hông kề vào cổ hắn, cười lạnh nói: “Bản quan đang thắc mắc sao Thiên Ảnh có thể càn rỡ đến thế, hóa ra sau lưng có Vương gia che chở. Vương gia cấu kết tà giáo lại còn cấu kết với giặc Oa, quả nhiên là mưu tính tạo phản.” Lại nhìn về phía binh sĩ của Thần Đô Vệ đang chuẩn bị xông tới đuổi giết thích khách, hô to “Các ngươi cũng muốn đi theo Lạc Vương tạo phản hay sao?”

La Thiêm sự run rẩy, lập tức dừng lại bước chân nhìn về phía Chỉ Huy Sứ Bùi Chí Khôn.

Bùi Chí Khôn lúc này trầm mặc không lên tiếng, việc đã đến nước này thì hắn cũng đành bó tay, biết bản thân cố làm thế nào cũng không có khả năng đấu thắng Khấu Lẫm.

“Mau buông ra Vương gia!” Phạm Dương không hiểu vì sao Bùi Chí Khôn lại cứ đứng yên một chỗ phát ngốc, hắn vung đao bổ nhào về phía Khấu Lẫm. Trong lòng biết rõ chính mình đánh không lại, nhưng phía sau Khấu Lẫm còn có “Sở Tiêu” và Liễu Ngôn Bạch. Phạm Dương đã từ miệng Hạ Lan Triết biết được thân phận bọn họ, biết bọn họ không có võ công.

Liễu Ngôn Bạch bình tĩnh tự nhiên, không dấu vết dời bước tới gần "Sở Tiêu", trong tay trái đang nắm chặt ám khí. Hắn đích xác không biết võ công, nhưng bảo vật phòng  thân cũng có không ít.

Nhưng Liễu Ngôn Bạch chưa kịp dùng tới ám khí, Phạm Dương chỉ mới xông tới vài bước thì giữa lưng liền bị một đao đâm xuyên.

Phạm Dương quay đầu nhìn thấy kẻ đâm hắn là Bùi Chí Khôn, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin tưởng, há miệng thở dốc.

Bùi Chí Khôn không cho Phạm Dương có cơ hội lên tiếng, rút ra thanh đao đâm sau lưng Phạm Dương, mau chuẩn tàn nhẫn chém rớt đầu của hắn! Sau đó Bùi Chí Khôn khom người nhặt cái đầu của Phạm Dương vẫn còn mở to mắt giơ lên quát to với đám Thần Đô Vệ: “Trải qua sự liên hợp điều tra của ta cùng Khấu Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Phạm Đồng tri và Lạc Vương lén cấu kết có ý đồ mưu phản! Toàn quân nghe lệnh, khống chế người trong Vương phủ, nếu gặp phản kháng cứ việc giết chết không cần luận tội!”

La Thiêm sự lo sợ thẫn thờ một lát, sau đó lập tức ôm quyền: “Tuân mệnh!”

Liễu Ngôn Bạch lặng lẽ thu hồi ám khí khẽ nhíu mày -- phản ứng của Bùi Chí Khôn cũng không ngoài tầm dự kiến, Khấu Lẫm mới vừa lén lút mật đàm với hắn, nhất định đã cùng hắn đạt thành hiệp nghị.

Liễu Ngôn Bạch đoán hiệp nghị này chính là cho Bùi Chí Khôn phủi sạch liên quan đến vụ án này. Để Bùi Chí Khôn thoát thân thật sự là bực bội, nhưng Liễu Ngôn Bạch có thể lý giải cách làm của Khấu Lẫm -- đây không còn biện pháp nào tốt hơn để lựa chọn, nếu đổi lại là chính mình thì cũng sẽ hành động như vậy.

Địch người đông thế mạnh còn quân ta không đủ người để áp chế, nếu bức Bùi Chí Khôn nóng nảy, dù sao cũng là chết nên hắn sẽ lôi kéo bọn họ chôn cùng. Hiện giờ có lời chứng của hắn, càng có thể biến tội danh của Lạc Vương thành sự thật. Còn phần mạng sống của Bùi Chí Khôn, chắc chắc về sau Khấu Lẫm sẽ có an bài khác.

Khi nghĩ đến đây, Liễu Ngôn Bạch bỗng nhiên phát hiện, hóa ra hắn đang dùng tiêu chuẩn xử sự của chính mình để đánh giá Khấu Lẫm?

Lạc Vương đã bị Khấu Lẫm bắt giữ run rẩy chỉ vào hắn: “Giỏi cho ngươi . . .”

Khấu Lẫm quẹt nhẹ đao vào cổ Lạc Vương tạo ra một vết cắt đổ máu, bức bách Lạc Vương nói không ra lời, đồng thời nhìn về một hướng quát lên: “Các ngươi dám động thủ, bản quan liền giết hắn ngay lập tức, không tin cứ thử xem!” Phương hướng có sát khí ẩn hiện kia chính là chỗ ẩn mình của thủ lĩnh đám tử sĩ của Vương phủ.

Bùi Chí Khôn hiểu ý, lập tức chỉ tay về hướng đó ra lệnh cho Thần Đô Vệ: “Tử sĩ cũng không cần buông tha, toàn bộ bắt lại!”

“Làm vậy đúng lắm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Khấu Lẫm trao cho Bùi Chí Khôn một ánh mắt “Hợp tác vui vẻ”.

Đến tận đây, quả tim đang treo cao trong cổ họng Khấu Lẫm cuối cùng cũng hạ xuống. Biểu hiện của hắn nhìn nhẹ nhàng thoải mái nhưng thật ra mới vừa rồi chỉ cần đi sai một bước là toàn cục bị phá vỡ, hậu quả hắn thật không dám tưởng tượng. Vốn dĩ hắn cũng sẽ không khẩn trương đến mức như thế, chỉ vì mang theo Sở Dao . . .

Đúng rồi, "Sở Dao" đâu?!

Khấu Lẫm chỉ lo cảm giác vị trí ẩn thân của tử sĩ, vừa rồi Phạm Dương bị chém đầu, với vị trí đứng của "Sở Dao" lúc đó sợ là đã thấy rõ ràng, còn có thể bị bắn máu đầy người. Nàng đã bao giờ gặp qua trường hợp khủng khiếp như vậy?

Hôm nay Sở Dao quả thật đã chịu kích thích một đợt mạnh hơn một đợt, chứng kiến thi thể bị thiêu sống, rồi lại chứng kiến người bị chém đầu, hiện giờ nhìn thấy đầu Phạm Dương bay ra ngoài, máu tươi phun lên mặt nàng nóng bỏng như dầu sôi, khiến toàn bộ lỗ chân lông của nàng đều mở ra. Tim nàng đập hỗn loạn trong lồng ngực cực nhanh, ý thức dần dần trống rỗng, hai mắt "Sở Dao" trừng to hết cỡ, tầm nhìn tràn đầy màu đỏ như máu rồi trong nháy mắt chìm vào bóng tối.

Chính là Liễu Ngôn Bạch dùng tay trái bịt kín đôi mắt "Sở Dao", tay phải đồng thời chộp lấy tay "nàng" véo mạnh ở hổ khẩu.

"Sở Dao" hoàn hồn, cảm nhận bàn tay Liễu Ngôn Bạch không nóng không lạnh, không run rẩy cũng không bị mồ hôi dính nhớp, chứng tỏ sự bình tĩnh của Liễu Ngôn Bạch thật không phải giả vờ. Cảnh tượng Tu La địa ngục như vậy mà không hề kiến cho một người cảm thấy khẩn trương, vậy có nghĩa người đó phải sở hữu tố chất tâm lý cực kỳ cường đại, hoặc người đó đã tập mãi thành thói quen.

Sở Dao không biết Liễu Ngôn Bạch thuộc về loại người nào. Nếu nói Liễu Ngôn Bạch sở hữu tố chất tâm lý cực kỳ cường đại, lúc nãy ở phủ Hạ Lan, khi tiên sinh đọc cuốn giấy Cẩm Y ám vệ đưa tới thì tay đã phát run. Nếu nói Liễu Ngôn Bạch tập mãi thành thói quen, tiên sinh dạy học ở Quốc Tử Giám, xưa nay cùng lắm là giết mấy con thỏ làm thực nghiệm, lột da vài con rắn ngâm rượu, so với giết người thì khác nhau xa chứ nhỉ?

Khấu Lẫm kiềm chế Lạc Vương rồi quay đầu tìm "Sở Dao", hắn thấy Liễu Ngôn Bạch một tay đang che mắt "nàng" còn tay kia thì nắm chặt tay "nàng".

Trong một chớp mắt, Khấu Lẫm chỉ muốn bỏ qua Lạc Vương quay đao qua chém cánh tay Liễu Ngôn Bạch, trừng mắt quát: “Mệt ngươi đọc đủ thứ thi thư, không biết 'Nam nữ thụ thụ bất tương thân' hay sao?!”

"Sở Dao" đã bị dọa sợ đến mức suýt nữa rối loạn tâm thần, Liễu Ngôn Bạch đâu còn để ý đến cái gì mà "nam nữ không được đụng chạm", cũng không rảnh phản ứng Khấu Lẫm. Nhưng thực mau sống lưng Liễu Ngôn Bạch chợt cứng đờ

-- -- Đây vẫn là "Sở Tiêu", hắn không nên biết được người bên trong là Sở Dao. Nghe Khấu Lẫm nói câu “Nam nữ thụ thụ bất tương thân” mà hắn không hề phản ứng gì là không đúng, Khấu Lẫm đang muốn thử hắn!

Thật ra Liễu Ngôn Bạch đã suy nghĩ nhiều, Khấu Lẫm thật sự bực tức chứ không hề có ý thử hắn. Sau khi buột miệng thốt ra câu “Nam nữ thụ thụ bất tương thân” thì chính hắn cũng ngẩn người. Đang nghĩ làm thế nào để qua loa lấp liếm, hắn lại phát hiện Liễu Ngôn Bạch không có phản ứng. Khấu Lẫm đang thắc mắc hay là hắn không nghe được, chợt thấy Liễu Ngôn Bạch vô tình lộ ra vẻ khẩn trương.

Khấu Lẫm lập tức minh bạch, Liễu Ngôn Bạch đã biết đây là Sở Dao!

Nhờ vào phản ứng nhanh nhạy của Liễu Ngôn Bạch mà "Sở Dao" từ trạng thái rối loạn tâm thần thực mau thanh tỉnh, đương nhiên cũng nhận ra được tiên sinh khác thường. Con tim kinh hoảng của nàng vừa mới ổn định được một chút lại bắt đầu đập thình thịch.

Tiên sinh cũng biết bí mật của nàng và ca ca?

Phát hiện từ khi nào?

Bị lộ ra trên đường đồng hành kỳ này, hay là đã bị lộ từ khi học trong Quốc Tử Giám?

Khấu Lẫm cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng trước mắt thế cục chưa ổn, tùy thời đều có thể xảy ra nguy cơ không thể tưởng tượng được, không phải là lúc có thể suy nghĩ về vấn đề kia.

Khấu Lẫm bảo Liễu Ngôn Bạch: “Nàng đã không có việc gì, buông tay!”

Liễu Ngôn Bạch không nói một lời, xác định mạch đập của "Sở Dao" đã vững vàng mới buông lỏng tay ra.

Khấu Lẫm lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó mới một lần nữa tập trung lực chú ý trên người Lạc Vương.

"Sở Dao" vẫn đứng tại chỗ không nhìn Liễu Ngôn Bạch, nàng cũng minh bạch hiện tại không phải thời điểm để chất vấn.

Vương phủ hiện giờ nội loạn thành một đoàn, càng ngày càng nhiều binh sĩ Thần Đô Vệ dũng mãnh xông vào, lấy ưu thế tuyệt đối áp chế thị vệ và tử sĩ của Vương phủ.

Cẩm Y Vệ thì lại không biết trước, thật cho rằng Ngu Thanh là người của Lạc Vương tới đoạt Long bào nên gắt gao cắn chặt không bỏ.

Khấu Lẫm cảm thấy ngoài ý muốn, Lạc Dương Bách Hộ Sở chỉ là tầng dưới chót của Cẩm Y Vệ mà năng lực thật sự không thể khinh thường. Gần một trăm Cẩm Y Vệ khi bắt người tự động chia làm vài tổ, bày trận để vây hãm. Khổ nỗi thực lực của Cẩm Y Vệ Lạc Dương cách xa Ngu Thanh và A Phi, trận thế bày ra bị phá cực nhanh, thế nhưng trận hình vẫn biến ảo đâu vào đấy. Nhìn ra được Ngu Thanh cũng cảm thấy thú vị, cố tình kéo chậm bước chân cùng bọn họ đánh chơi vài hiệp.

Khấu Lẫm nhớ tới Bách hộ Chu Trạch tự sát trong ngục, đám Cẩm Y Vệ Lạc Dương là do chính hắn huấn luyện, xem ra thật sự là kẻ có tài, quá đáng tiếc!

"Sở Dao" nhìn hoa cả mắt, bên tai đều là âm thanh vang dội của binh khí va chạm cùng với những tiếng hò reo sát khí đằng đằng, phảng phất giống như đang ở giữa chiến trường. Chưa bao giờ nàng chính mắt gặp qua cảnh tượng như vậy, một Vương phủ khí phái rộng lớn trong chớp mắt máu chảy thành sông.

"Sở Dao" nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra. Bỗng nhiên nàng lý giải được vì sao dục vọng cầu sinh của Khấu Lẫm lại mãnh liệt như vậy, chưa chắc bởi vì thật sự sợ chết, chẳng qua là đã chứng kiến quá nhiều tử vong nên càng hiểu được sinh mệnh trân quý đến độ nào.

Nàng cũng lý giải câu nói thường xuyên treo trên cửa miệng Khấu Lẫm: Không có quá nhiều sở cầu, chỉ cần ăn no sống sót là đủ.

Đích xác là như thế, thế đạo vô thường, bất cứ lúc nào cũng đều có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Ăn no và sống sót, quả thật là lý tưởng đơn giản nhất nhưng cũng khó thực hiện nhất.

*By Bà Còm in Wattpad*

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Ngu Thanh  và A Phi thoát khỏi sự đuổi bắt của Cẩm Y Vệ, rời Vương phủ tiến vào một hẻm nhỏ tối đen.

Hai thanh võ sĩ đao đã cắm vào vỏ sau lưng, A Phi giơ hai ngón tay về hướng Ngu Thanh: “Chuyện thứ hai, hoàn thành.”

Lúc trước hắn trúng độc của Thần Cơ Doanh, Ngu Thanh đi trộm giải dược cứu hắn, hắn đáp ứng báo đền ân tình cho nàng. Ngoại trừ sự kiện liên quan đến Thiên Ảnh, hắn sẽ làm cho nàng ba việc.

Ngu Thanh sở dĩ ép hắn đền ơn cứu mạng là vì muốn lưu lại hắn bên người, muốn thử đánh thức ký ức của hắn. Cầm tù đối với hắn là vô dụng, hiện giờ trong đầu ông tướng này tất cả đều là tín ngưỡng của Ninja Đông Doanh, một khi bị bức nóng nảy liền tự sát.

Ngu Thanh muốn hắn làm chuyện thứ nhất -- trước khi ân tình chưa báo đáp xong thì không thể về lại tổ chức, phải luôn đi theo bên người nàng trong vòng ba tháng.

Chuyện thứ hai chính là vụ vừa rồi ở phủ Lạc Vương.

Còn lại chuyện thứ ba, trong vòng ba tháng Ngu Thanh không tính toán sai sử hắn điều gì -- -- bởi vì hắn đưa ra điều kiện không thể theo bên người nàng vượt qua ba tháng. Vốn dĩ hắn kháng nghị thời gian là một tháng, Ngu Thanh phải nói trẹo cả mồm mới có thể kéo dài thêm hai tháng nữa.

Ngu Thanh thấy hắn giơ hai ngón tay nói vậy cũng gật đầu bất đắc dĩ: “Vậy ngươi tìm chỗ nào đó trốn tránh đi, ta không xác định Khấu Chỉ Huy Sứ có thể bắt ngươi hay không.”

A Phi đứng yên tại chỗ một lúc lâu, dường như muốn nói gì đó. Mặt mày hắn che kín mít nên Ngu Thanh cũng nhìn không ra biểu cảm của hắn. Rốt cuộc hắn vẫn không nói một lời, xoay người bay lên đầu tường ẩn nấp vào bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com