ZingTruyen.Com

[Edit - Hoàn] BÍ ẨN ĐÔI LONG PHƯỢNG

52. BẮT RẮN (phần đuôi)

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Phủ Định Quốc Công.

Sau khi dùng bao nhiêu cây đuốc để xua tan ong độc, thích khách hơn phân nửa bị tiêu diệt, chỉ còn lại mấy tên bỏ chạy. Tống Thế Quân dẫn theo hộ vệ đuổi sát không bỏ, thêm mấy võ tướng tham dự tiệc mừng thọ cũng đuổi theo.

Thôi Thần bất chấp cánh tay bị chém một đao bị đổ máu ròng ròng, đang muốn hạ lệnh Cấm quân tìm kiếm Thái Tử thì Tống Diệc Phong ghé tai nói vài câu, bảo rằng có hạ nhân tới báo, phát hiện Thái Tử bị lột sạch y phục ngất xỉu trong nhà xí của viện thế tử, lúc này đã được nâng vào trong phòng Thái Tử Phi nghỉ ngơi, Thái Tử Phi đang chăm sóc. Việc này có tổn hại đến danh dự của Thái Tử, Tống Diệc Phong dặn dò Thôi Thần chớ nên để lộ.

Thôi Thần thế mới biết Thái Tử lúc nãy là có người dịch dung giả trang, hắn bảo hộ thất trách, đương nhiên cũng không nghĩ gì khác. Dù sao cũng phải đi thăm Thái Tử, sau khi thăm xong bèn kinh ngạc nhận xét: "Tống Đô đốc, mới vừa rồi tên tặc phỉ giả dạng thật sự quá giống."

Dùng mặt nạ da người cũng không có gì lạ, nhưng ngay cả thanh âm và thân hình đều giống nhau như đúc, quả thực không thể tưởng tượng.

Tống Diệc Phong thấp giọng cười lạnh: "Hiền chất không biết sao? Bên người Khấu Lẫm có một tâm phúc gọi là Lục Thiên Cơ, là người trong giang hồ, tinh thông dịch dung súc cốt."

Thôi Thần hơi giật mình, biết Tống Diệc Phong có ý ám chỉ nhưng vẫn chưa hùa theo.

Một lát sau, Tống Thế Quân sắc mặt ngưng trọng xoải bước vào phòng, ôm quyền chào hỏi Thôi Thần xong bèn quay sang báo cáo với Tống Diệc Phong: "Phụ thân, hài nhi và Lưu Tướng quân Triệu Tướng quân đuổi theo thích khách, ra ngoài mới phát hiện xung quanh phủ chúng ta bị một lượng lớn Cẩm Y ám vệ mai phục! Hơn nữa bên Hình Bộ truyền đến tin tức, Khấu Lẫm đã vượt ngục trốn thoát rồi!"

Thôi Thần kinh ngạc, lúc trước Khấu Lẫm bị buộc tội mưu phản, hơn phân nửa văn võ trong triều đều không tin, nhưng hiện tại xem ra vụ này không phải là giả, hóa ra Khấu Lẫm thật sự cấu kết giặc Oa tấn công phủ Định Quốc Công . . .

Không đúng, hiện giờ tất cả khách khứa ngoài đại sảnh khẳng định đều cho rằng Khấu Lẫm tới ám sát Thái Tử, nhưng Thôi Thần biết không phải như vậy, thế thì Khấu Lẫm muốn làm cái gì?

Thôi Thần giật mình một cái, giống như vừa bừng tỉnh trong giấc mộng: "Sở Tiêu đâu?"

Tống Thế Quân cũng biểu hiện vẻ kinh ngạc: "Không thấy Sở công tử à?"

"Các ngươi bảo vệ tốt điện hạ!" Thôi Thần xoay người lạnh giọng ra lệnh cho Cấm quân, sau đó ôm quyền chào Tống Diệc Phong rồi bước nhanh về hướng đại sảnh.

Tống Thế Quân nhìn theo bóng dáng của Thôi Thần, khóe môi hơi nhếch lên: "Cha, hiện giờ bên ngoài những võ tướng bị ong độc đốt đang giận không thể át, hơn nữa xưa nay vẫn luôn có oán khí đối với Cẩm Y Vệ, đang lao ra đánh nhau với bọn người của Đoạn Tiểu Giang. Hài nhi cầm lệnh bài của ngài, triệu tập Ngũ Thành Binh Mã Tư phong tỏa cửa thành, luôn cả Thuận Thiên Phủ cũng lùng bắt Khấu Lẫm khắp nơi. Lần này làm rối loạn tiệc mừng thọ của gia gia có nhiều đôi mắt chứng khiến như vậy, Khấu Lẫm cho dù làm cách nào cũng tẩy không sạch. Thánh Thượng có muốn che chở hắn cũng 'hữu tâm vô lực', Cẩm Y Vệ rất mau sẽ thuộc về chúng ta."

Chức Chỉ Huy Sứ Kim Ngô Vệ, Tống Thế Quân căn bản không cho vào mắt. Mười hai đội Cấm quân tuy nghe danh rất uy phong, nhưng cùng lắm chỉ là chó giữ nhà cho Đế vương mà thôi, Cẩm Y Vệ mới là mục tiêu của hắn.

"Chớ có thiếu cảnh giác, Khấu Lẫm là con cáo già xảo quyệt, không dễ dàng đối phó như vậy." Tống Diệc Phong thản nhiên nói, "Ta đây sẽ tiến cung diện Thánh."

"Gia gia không trở về thật là đáng tiếc." Tống Thế Quân bực bội. Gia gia xưa nay đều ở thôn trang ngoài thành, không để ý tới thế sự, đã đồng ý sẽ tham dự tiệc mừng thọ. Thế nhưng đột nhiên lúc chạng vạng lại truyền tin, nói là có hẹn gặp với một vị bằng hữu đường xa mà đến, sẽ không về phủ.

Nếu gia gia ở đây mà chính mắt chứng kiến chuyện đêm nay, với tính tình nóng nẩy của gia gia cộng với sức ảnh hưởng trước mặt Thánh Thượng, Khấu Lẫm nhất định chết không có chỗ chôn.

*By Bà Còm in Wattpad*

Trên xe ngựa xóc nảy, sau khi "Sở Dao" bỗng nhiên hô một tiếng "Vương Nhược Khiêm", trong xe lâm vào một hồi im lặng quỷ dị.

Lục Thiên Cơ không hỏi lại, coi như là cam chịu.

"Ngươi là tiểu nhi tử của Vương gia chết trên đường lưu đày?" Ngu Thanh ngạc nhiên, nhìn Lục Thiên Cơ từ trên xuống dưới, "Nhưng khi ta gặp ngươi, dáng vẻ ngươi không phải như thế này."

Tuy nhớ không rõ lắm, nhưng mặt mày Lục Thiên Cơ sắc bén có phần oai hùng, Vương Nhược Khiêm thì lại thanh tú ôn hòa. Ngu Thanh bỗng minh bạch, gương mặt này của hắn cũng là giả, chẳng qua không phải dùng mặt nạ da người mà là thi triển một loại võ công theo trình tự để biến hóa dung mạo rất cao thâm.

Lục Thiên Cơ làm lơ Ngu Thanh, không thưởng thức mặt nạ trên tay nữa mà nhìn về phía "Sở Dao", ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu: "Sở Tiêu, ta nhớ rõ lúc xưa ngươi vẫn chưa bao giờ gặp qua ta mà?"

Chỉ một câu cũng đủ chứng tỏ hắn không biết bí mật giữa nàng và Sở Tiêu. Sở Dao còn tưởng Khấu Lẫm đã nói bí mật này cho hắn biết. Nếu không tiết lộ, cho dù Lục Thiên Cơ có thông minh tuyệt đỉnh cũng rất khó đoán được chân tướng hoang đường này, chỉ có thể cho rằng Sở Tiêu bị bệnh tính cách phân liệt.

Rốt cuộc chỉ vì Khấu Lẫm thường xuyên tiếp xúc với nàng, tin tưởng vững chắc chỉ có duy nhất một Sở Dao mà thôi, thế nên mới có thể nghĩ thông suốt bí mật của nàng, bằng không cũng sẽ cho rằng Sở Tiêu có hai tính cách. Mà sau này Lục Thiên Cơ gần như không tiếp xúc với Sở Dao, chỉ lần trước khi du hồ có đưa nàng lên bờ. Trước đó nếu có thấy, chỉ sợ hắn cũng là ẩn nấp ở nơi nào đó nhìn nàng từ xa, làm sao có thể nhìn ra điều gì?

Sở Dao cảm thấy Khấu Lẫm dùng ba chữ "Kẻ ái mộ" căn bản chưa diễn tả đúng nghĩa -- Lục Thiên Cơ từ nhỏ không ra khỏi cửa, nàng xem như bằng hữu duy nhất của hắn. Nhưng Sở Dao chưa bao giờ coi hắn như bằng hữu, rốt cuộc số lần gặp nhau quá ít, mỗi lần đều là Vương phu nhân mời đến khuyên hắn ăn cơm, hắn đều không nói câu nào. Hắn âm thầm giúp nàng thì nàng vốn nên cảm kích, nhưng đồng thời hắn vẫn làm hại ca ca và Ngu Thanh, thù này đã vượt xa ơn huệ rồi.

"Sở Dao" không trả lời vấn đề của hắn mà hỏi ngược lại: "Đến tột cùng vì sao các ngươi phải giết ta và Ngu Thanh?"

"Không biết." Khi nói chuyện, Lục Thiên Cơ thoáng nghiêng đầu nhìn về vị trí đánh xe, "Năm đó khi hai ngươi nhìn thấy bí mật gì đó ở phủ Định Quốc Công, ta còn chưa bị xét nhà, chưa hoàn toàn tham gia vào tổ chức này. Trong nội bộ của tổ chức được phân công rất rõ ràng, nhiệm vụ giết các ngươi không phải giao cho ta, ta cũng không thể nào nhúng tay vào. Chẳng qua sau khi Khấu Lẫm nhất định muốn điều tra vụ này, trọng điểm của bọn họ mới biến thành phải đối phó Khấu Lẫm, khi đó ta mới được chấp thuận cho tham gia."

Thì ra là thế, "Sở Dao" chất vấn: "Vì sao ngươi phải giải thích?"

"Trả lời ngươi một vấn đề không gây ra ảnh hưởng gì, không tính là giải thích." Lục Thiên Cơ lại đeo mặt nạ lên, dựa lưng vào vách xe, bộ dáng như đang mỏi mệt chán nản không muốn tiếp tục nói chuyện.

"Sở Dao" lại vẫn tiếp tục hỏi: "Nếu muốn giết chúng ta, cứ trực tiếp giết luôn không phải là xong rồi, bắt chúng ta làm gì?"

Lục Thiên Cơ không đáp, Ngu Thanh nãy giờ không hé răng bèn lên tiếng: "Đương nhiên dùng hai chúng ta để kiềm chế Khấu Chỉ Huy Sứ, hiện giờ Khấu đại nhân bốn bề thụ địch, nếu lỡ túng quá vẫn luôn trốn tránh không ra thì làm sao bây giờ?"

"Sở Dao" muốn nói lại thôi, tình cảnh hiện tại của Khấu Lẫm thật đúng là bốn bề thụ địch.

Xe ngựa càng xóc nảy lợi hại hơn, hồi lâu mới ngừng lại, nghe được tiếng người đánh xe từ bên ngoài vọng vào: "Tới rồi."

Cửa xe ngựa được gã đánh xe mở ra, hắn mặc y phục giả dạng thành tên sai vặt, một miếng vải đen che kín miệng mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt đen thâm trầm lạnh nhạt.

"Sở Dao" và Ngu Thanh xuống xe, mới phát hiện đây là chiếc xe các cửa hàng thường dùng để vận chuyển hàng hóa, bên trong xe có tường kép bí mật, vừa rồi hai người vẫn luôn bị giấu trong tường kép.

Hiện tại, cả hai bị đưa vào một sơn động.

Gã đánh xe trước tiên khóa tay xiềng chân Ngu Thanh, khi đến phiên "Sở Dao", Lục Thiên Cơ nói: "A Phi, hắn không có võ công, không cần."

"Được." Gã tên A Phi đáp một câu.

Lục Thiên Cơ lại nói: "Trước tiên ngươi đưa bọn họ vào nhà tù, ta đi bẩm báo Đường chủ."

A Phi gật đầu: "Được."

Hai người đường ai nấy đi, Lục Thiên Cơ đi về hướng chính điện, A Phi xua hai người về phía bên hông, vượt qua một lối đi thật dài thật hẹp. Đi đến cuối đường là một cái hố khổng lồ, trên vách hố khắp nơi đều là hang động.

"Sở Dao" vừa đi về phía trước vừa nhìn, liếc Ngu Thanh một cái, nơi này hẳn là cứ điểm của tổ chức "Ảnh" ở kinh thành, trông giống y một cái tổ chuột.

"Đi lên." A Phi ở sau lưng đẩy hai người chui vào một lồng sắt treo lơ lửng cuối đường, chính hắn cũng chui vào. Phía dưới có mấy tên tặc phỉ mang mặt nạ túm dây xích mà kéo, lồng sắt từ từ hạ xuống đáy hố.

Chờ khi lồng sắt chạm đất, A Phi lại xua hai người ra khỏi lồng, tiến vào một thạch lao, dặn dò người đeo mặt nạ: "Canh chừng, cẩn thận."

"Tuân mệnh!"

A Phi không hề cưỡi lồng sắt đi lên, mũi chân điểm một cái liền phi thân bay lên trên miệng hố. Đứng trong một mật đạo, hắn chậm rãi kéo xuống mặt nạ bảo hộ, từ sau eo lấy ra một cây sáo, nét mặt lộ ra vẻ mê man mờ mịt. Hắn ở Đông Doanh quốc học võ mấy năm, bởi vì luyện võ mà bị thương tổn tới đầu, chỉ nhớ được những chuyện từ sau khi mười hai mười ba tuổi. Mà ngoại trừ tập võ, thứ duy nhất hắn yêu thích chính là âm luật.

Lúc trước Lục Thiên Cơ phân phó hắn mỗi ngày bớt chút thời giờ chạy tới cách vách phủ Thượng thư thổi một khúc. Hắn không biết thổi cái gì, bèn thổi ra một khúc hắn thường xuyên thổi nhưng lại nhớ không rõ là ai dạy hắn khúc này. Có một ngày hắn lại được nghe tiếng sáo đáp lại, chính là khúc nhạc cực kỳ hoàn chỉnh.

Cũng không biết trong hai huynh muội Sở gia ai là người thổi ra.

*By Bà Còm in Wattpad*

Sở Dao và Ngu Thanh ngồi song song trong địa lao, cửa sắt nhà tù được chạm rỗng, xuyên thấu qua những lỗ hổng có thể nhìn thấy ngoài cửa thường xuyên có tặc phỉ tuần tra.

Hai người đều thực trấn định, không nói một lời chỉ ngồi im.

Một lát sau, Ngu Thanh ghé vào tai "Sở Dao" nhỏ giọng hỏi: "Sở Nhị, muội đoán ra nơi này là chỗ nào không?"

"Trong núi ở vùng ngoại ô gần kinh thành." "Sở Dao" cũng đang tự hỏi về vấn đề này, trầm ngâm phân tích, "Dựa theo thời gian mà tính, chúng ta khẳng định đã ra khỏi thành. Trên đường muội nghe thấy tiếng chuông chùa miếu, mà ngoài thành chỉ có một ngôi chùa duy nhất, chứng tỏ chúng ta hẳn là ra khỏi thành bằng cửa Đông. Nghe theo phương hướng của tiếng chuông chùa thì có lẽ xe ngựa đi về phía Bắc, chắc hẳn là Bạch Hạc sơn."

"Trên đường lên núi gặp một chiếc xe xuống núi, xe ngựa này còn cố tình tránh đường." Ngu Thanh nói tiếp, "Ngẫu nhiên ta nghe được trong xe ngựa kia có giọng nam giọng nữ đang lè nhè trêu chọc nhau, dường như bị say rượu."

Nói xong, Ngu Thanh lại sờ sờ vách tường khiến dây xích sắt trên cổ tay phát ra tiếng động loảng xoảng, "Đoán được không?"

"Sở Dao" gật đầu, hai người 'trăm miệng một lời': "Vùng phụ cận của Hồng Tụ Chiêu."

Lúc trước Hồng Tụ Chiêu xảy ra án mạng, Tống Thế Quân đã mời vài vị Chỉ Huy Sứ Cấm quân nghiêm mật điều tra toàn bộ nơi này một lần, hiện giờ không ai có thể ngờ được nơi đây sẽ có vấn đề, là một chỗ cực kỳ tốt để ẩn thân.

"Sở Nhị, muội gỡ trái bầu tròn ta dán làm ngực lấy ra."

"Sở Dao" thò tay vào áo khoác thật dày của Ngu Thanh, từ mỗi bộ ngực móc ra một chiếc bình tròn, ngượng ngùng nói: "Tỷ thật giống y như nam giả nữ, là nữ nhân mà còn phải dùng cái này để độn ngực."

"Cái gì chứ, đây là rượu đó." Ngu Thanh cười hì hì, "Muội mau uống đi."

"Sở Dao" sửng sốt: "Uống rượu lúc này?"

Ngu Thanh thấp giọng nói: "Không phải lần trước muội đã thử nghiệm với Khấu đại nhân rồi sao? Khi muội bám vào người Sở Đại mà uống rượu thì sẽ khiến Sở Đại tỉnh lại rất mau?"

"Sở Dao" nhíu mày: "Hình như là vậy, nhưng muội và ca ca sẽ luân phiên xuất hiện . . ."

"Khấu đại nhân nói, nguyên nhân muội cùng Sở Đại luân phiên xuất hiện hẳn là vì đêm đó y đã sai Lục Thiên Cơ đi đến phòng muội kiểm tra muội có phải dịch dung hay không, Lục Thiên Cơ đã hạ mê dược cho muội nên khiến muội không thể nào tỉnh dậy trong thân thể chính mình." Ngu Thanh bĩu môi, "Muội cứ uống trước đi, thử một lần, đừng lãng phí thời gian."

"Sở Dao" cầm túi rượu ngẩn người, đồng tử hơi co rụt.

Hóa ra Khấu Lẫm đã sớm có dự mưu.

Chắc hẳn Khấu Lẫm đã biết vụ Lục Thiên Cơ là nội gian, hơn nữa đoán được Lục Thiên Cơ sẽ lập kế bắt đi nàng và Ngu Thanh, vì thế cho Lục Thiên Cơ một bài giáo huấn "Thông minh bị thông minh phản".

Khấu Lẫm cứ để mặc Lục Thiên Cơ bắt các nàng đi, để cho các nàng xác định cứ điểm của tổ chức này. Sau đó nàng từ thân thể ca ca trở lại thân thể của mình, vậy là có thể báo cho Khấu Lẫm các nàng bị bắt đến chỗ nào.

"Sở Dao" vừa chuốc rượu vừa lo lắng hỏi: "Nhưng Khấu đại nhân sẽ không sợ muội còn chưa kịp đi vào nơi này thì đã bị trở về thân thể của muội?"

"Không phải còn có ta sao, Sở Đại mà tỉnh lại thì cứ để hắn thấy máu không phải là được rồi?"

"Vậy lỡ chúng ta ngất xỉu suốt một đoạn đường tới đây, không thể đoán ra vị trí thì làm sao bây giờ?"

"Đây đúng là nhiệm vụ Khấu đại nhân phân công cho ta." Ngu Thanh vươn hai ngón tay, từ trong búi tóc rút ra một cây trâm bạc hình xoắn ốc, "cạch cạch" hai tiếng liền mở ra xiềng chân, "Trên đường không phải Khấu đại nhân đã truyền đến một tờ giấy nhỏ hay sao? Khi muội theo Thái Tử vào đại sảnh thì ta đi giao danh mục quà tặng, bí mật gặp qua Khấu đại nhân . . ."

Lục Thiên Cơ hiểu biết tác phong hành sự của Khấu Lẫm, Khấu Lẫm cũng hiểu biết Lục Thiên Cơ không ít -- biết hắn khi đối phó cao thủ có thói quen thích dùng ngân châm có độc dược đâm vào đại chùy huyệt sau cổ, cột sống sẽ lập tức tê dại, võ công cao cường cách mấy cũng sẽ vô lực ngay lập tức, bị ngất đi. Nếu Lục Thiên Cơ muốn lặng yên không một tiếng động áp đảo Ngu Thanh, tám phần mười là sẽ sử dụng chiêu này.

Cho nên trước tiên Khấu Lẫm dán một khối keo thật to có xúc cảm giống như làn da ở sau cổ Ngu Thanh. Khi độc châm xuyên qua thì độc dược sẽ bị chất keo đặc biệt lau sạch sẽ, Ngu Thanh chỉ bị kim đâm vào huyệt vị một chút mà thôi. Tất cả thủ pháp Lục Thiên Cơ dùng để phong bế nội lực, Khấu Lẫm đương nhiên biết rất rõ ràng.

Khóe miệng "Sở Dao" run rẩy: "Cho nên từ đầu đến cuối tỷ đều thanh tỉnh? Nội lực cũng không biến mất?"

"Ừ, suốt đoạn đường ta chỉ lo thầm tính toán lộ tuyến của bọn chúng." Ngu Thanh đưa trâm bạc cho "Sở Dao", ý muốn nhờ nàng mở hộ còng tay, "Nếu không phải sợ muội tát mặt ta sưng lên, ta cũng không định tỉnh lại."

"Sở Dao" buông túi rượu, cầm lấy cây trâm cẩn thận ngắm nghía, chắc hẳn là bảo bối của Đoạn Tiểu Giang lúc trước dùng làm trộm trong giang hồ.

Ngu Thanh thấy nàng như đang suy tư gì đó, vội giải thích: "Muội đừng tưởng lầm rồi bực Khấu đại nhân bỏ mặc để muội gặp nguy hiểm. Tống gia và 'Ảnh' là cùng một giuộc, tai mắt trải rộng khắp nơi. Hiện tại Khấu đại nhân thật sắp bị buộc không còn con đường nào để đi, cũng may bí mật của muội và Sở Đại vừa lúc có thể có tác dụng. Hơn nữa, Khấu đại nhân luôn mãi dặn dò ta, xác định cứ điểm chỉ là chuyện tiếp theo, bảo vệ muội cho tốt để muội không bị nguy hiểm mới là ưu tiên hàng đầu, ra lệnh cho ta nếu cần ra tay phải ra tay ngay, tuyệt đối không được nhẫn nhục phụ trọng. Khấu đại nhân còn nói nếu lỡ có tình huống đột phát mà ta cũng vô lực, vậy thì phải tiết lộ ngay cho Lục Thiên Cơ muội là Sở Dao. Tóm lại, trong bất cứ tình huống nào thì muội cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi."

Sở Dao đâu phải sợ mình bị thiệt, làm sao lại giận Khấu Lẫm cho được. Vì để giúp ca ca và Ngu Thanh, Khấu Lẫm đã mang chính bản thân ra làm bẫy, nếu nàng có thể góp được một phần lực thì trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó Ngu Thanh 'âm dương quái khí' bổ sung một câu: "Nhưng y còn nói, nếu lỡ nửa đường ca ca của muội tỉnh lại, vậy thì ta ngàn vạn lần phải nhẫn nhục phụ trọng."

"Cạch." Xiềng xích trên cổ tay cũng được mở ra, "Sở Dao" buồn cười cắm lại cây trâm vào búi tóc Ngu Thanh, "Biện pháp này quả thật quá tốt, thế nhưng cũng có thể có rất nhiều vấn đề ngoài ý muốn phát sinh. Tỷ dụ như Lục Thiên Cơ âm hiểm vô sỉ hơn, muốn lục soát người của tỷ, hoặc là tách ra nhốt chúng ta hai nơi, hoặc là . . ."

"Nếu kế hoạch không thuận lợi thì khẳng định ta sẽ ra tay ngay." Ngu Thanh cười, "Khấu đại nhân bảo ta 'tùy cơ hành sự', tìm không thấy hang ổ của bọn chúng thì tóm được Lục Thiên Cơ cũng không lỗ, cho dù thế nào cũng phải mang theo muội toàn thân mà lui."

"Sở Dao" gật đầu: "Muội trở về báo tin đây, nếu Cẩm Y Vệ từ bên ngoài tấn công vào, tỷ và ca ca . . ."

Ngu Thanh nhướng mày, cười khoe răng khểnh: "Đã quên lúc trước ta nói gì rồi sao? Nếu chính diện quyết đấu ta có thể một mình đánh với cả một đám của bọn chúng."

"Sở Dao" vẫn không yên tâm.

Sau khi một đợt tặc phỉ tuần tra đi ngang qua cửa, Ngu Thanh kéo tay nàng mò vào dưới lớp trung y: "Sờ thấy không, Khấu đại nhân của muội ngay cả áo giáp tơ vàng không rời thân thể cũng cởi ra giao cho ta, áo giáp này chính là 'đao thương bất nhập, nước lửa không xâm', là y phải bỏ ra ba vạn lượng hoàng kim mới mua tới tay." Ngu Thanh khoa trương xua tay, "Lúc đó y cứ cường điệu nhắc đi nhắc lại giá tiền suốt ba mươi lần, những ba mươi lần lận đó."

"Ba vạn lượng . . . hoàng kim??" Nghe con số kếch xù như thế dọa cho "Sở Dao" ngay cả sờ cũng không dám đụng tay vào.

Ba vạn lượng hoàng kim, có nghĩa là ba mươi vạn lượng bạc trắng, trong lúc nhất thời quốc khố cũng không dự trữ nhiều bạc như vậy. Nghĩ đến một vấn đề, nàng cực kỳ khẩn trương kéo tay Ngu Thanh hỏi, "Khi đại nhân đưa cho tỷ, tỷ có giáp mặt kiểm tra hay không?"

"Kiểm tra?" Ngu Thanh khó hiểu, "Kiểm tra cái gì?"

"Kiểm tra xem có chỗ nào sút chỉ hay không đó mà." "Sở Dao" ngượng ngùng giải thích, "Nếu không khi trả về, coi chừng tỷ bị bắt bồi thường."

Ngu Thanh ngơ ngác: "Không thể nào chứ?"

"Sở Dao" chắc chắn: "Tuyệt đối sẽ như vậy, đại nhân cố tình nhắc nhở giá cả cho tỷ mấy chục lần, khẳng định đã chuẩn bị tống tiền tỷ rồi."

Nhìn "Sở Dao" không phải nói giỡn, gân xanh trên thái dương Ngu Thanh nhảy nhảy, trong lòng nóng như lửa đốt muốn cởi ra: "Ôi trời đất quỷ thần ơi, ba vạn lượng hoàng kim, đem toàn bộ quân Ngu gia bán đến Nam Dương làm khổ sai cũng không bồi thường nổi. Nào nào, thôi hãy mặc vào thân thể Sở Đại tốt hơn."

"Sở Dao" ngăn lại: "Không, tỷ mặc thích hợp hơn. Tỷ không bị nguy hiểm đến tính mạng thì ca ca mới an toàn, nếu tỷ bị thương thì cho dù ca ca có úp chuông vàng lên người cũng vô dụng ."

"Nhưng nếu lỡ áo giáp này bị hư hại gì rồi y moi tiền ta thì làm sao bây giờ? Sở Nhị, muội phải đến nói giúp ta nhe." Ngu Thanh đáng thương vô cùng giữ lấy tay nàng, cố gắng nuốt xuống nước mắt.

"Tháng trước muội chọc giận đại nhân, sợ rằng vẫn còn tức muội, không nhất định sẽ nghe muội đâu." Khi "Sở Dao" đang nói chuyện bỗng cảm thấy xây xẩm, nhìn Ngu Thanh xuất hiện thêm hai ba cái bóng. Nàng suy tư, "Xem ra uống rượu thật sự sẽ khiến ca ca thanh tỉnh nhanh hơn."

Trong dĩ vãng khi nào Sở Tiêu lấy lại ý thức luôn không thể nào biết trước được, rốt cuộc đã tìm ra một bí quyết.

Sau khi xuất hiện phản ứng Sở Tiêu cũng không tỉnh lại ngay lập tức, phải qua hơn nửa canh giờ thì "Sở Dao" mới mất đi ý thức.

*By Bà Còm in Wattpad*

Sở Dao trở lại thân thể của mình, nằm trên giường trong phòng ngủ. Trong phòng đã đốt đèn, nàng chậm rãi ngồi dậy, một tiếng "Xuân Đào" chưa kịp hô lên thì đã nhìn thấy Khấu Lẫm đang ngồi trước bàn, dùng tay đỡ đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Một tháng không thấy, Khấu Lẫm dường như gầy hơn một chút, cằm nhọn hơn một chút so với lúc trước.

Đối mặt Khấu Lẫm, tâm tình Sở Dao vẫn rất phức tạp, biết rõ tặc thuyền của Sở gia sẽ hại chàng, nhưng vẫn không ngăn được đầu óc luôn nhớ đến chàng.

"Tỉnh rồi?" Khấu Lẫm nghe được động tĩnh liền đứng bật dậy, ánh mắt khẩn thiết, "Thế nào, nàng có chịu ủy khuất gì hay không?"

"Không có, hết thảy đều thuận lợi." Sở Dao biết việc này không nên chậm trễ, lập tức nói, "Đại nhân, là ở vùng phụ cận của Hồng Tụ Chiêu, bọn chúng có không ít người."

Khấu Lẫm hơi trầm mắt, chợt xoay người hướng về phía ngoài kéo ra cửa sổ: "Tạ Tướng quân, có thể hành động rồi, chỗ Hồng Tụ Chiêu ở Bạch Hạc sơn."

"Được."

Sở Dao thế mới biết Tạ Tòng Diễm cũng ở đây.

Khấu Lẫm cách cửa sổ nói: "Lúc này toàn dựa vào Tạ Tướng quân, Lục Thiên Cơ biết rõ Cẩm Y Vệ, hành động lần này ngay cả Đoạn Tiểu Giang mà bản quan cũng lừa gạt. Ngoại trừ mấy chục Ngu gia quân quen đánh giặc Oa mà Ngu Thanh hồi kinh mang đến, Tạ Tướng quân sẽ không có bất luận chi viện gì từ Cẩm Y Vệ."

"Cần gì phải chi viện?" Tạ Tòng Diễm dừng lại bước chân quay đầu nhìn Khấu Lẫm, "Ba ngàn quân của Thần Cơ Doanh mà đánh không lại bọn chúng?"

"Có thể phải đánh một trận rất ác liệt." Khấu Lẫm nghiêm túc nhắc nhở Tạ Tòng Diễm, "Bọn chúng có nhẫn thuật Đông Doanh, còn có cao thủ giang hồ."

Tạ Tòng Diễm cho Khấu Lẫm một vẻ mặt 'Dùng hỏa lực nặng áp chế thì tất cả đều là mây bay' rồi hỏi: "Ngươi không theo ta cùng đi à? Hiện tại toàn kinh thành đều tìm bắt ngươi."

Khấu Lẫm cũng cho Tạ Tòng Diễm một vẻ mặt 'Thuận Thiên Phủ và Ngũ Thành Binh Mã Tư đều là một lũ giá áo túi cơm' rồi nói: "Tạ Tướng quân cứ đi trước, bản quan sẽ đến sau." Lại dặn dò thêm: "Tính mạng của Lục Thiên Cơ phải lưu lại cho bản quan, bản quan muốn đích thân giết hắn." Nói xong liền khép lại cửa sổ.

Sở Dao nhìn Khấu Lẫm quay vào trong cầm lên hộp gỗ đàn hương hình chữ nhật đặt trên bàn. Bên ngoài hộp gỗ có gắn quai da để đeo, Khấu Lẫm nghiêng hộp đeo trên lưng, mặc một bộ huyền bào hiên ngang, tư thế oai hùng hiện ra, nhìn qua giống như một hiệp khách giang hồ. Sở Dao cảm thấy hộp kia chắc đựng binh khí, nhưng nếu để Tú Xuân đao thì hình như hơi nhỏ, không biết là đựng binh khí gì.

Sở Dao bỗng nhiên nhớ ra bèn báo ngay: "Đúng rồi đại nhân, ngài có biết Lục Thiên Cơ là Vương Nhược Khiêm, là nhà Vương Thị Lang cách vách . . ."

"Biết." Khấu Lẫm ngắt lời, cẩn thận chỉnh lại hộp gỗ đàn hương sau lưng rồi đi tới mép giường, "Không cần lo lắng, ta đã tra xét hắn một tháng, chuyện biết được còn nhiều hơn những gì nàng biết, làm ta rất kinh ngạc. Chờ giải quyết xong vụ này ta sẽ tỉ mỉ kể lại cho nàng."

Sở Dao "Ừ" một tiếng.

Khấu Lẫm cúi đầu nhìn nàng: "Tháng trước ta có nói cho nàng thời gian suy xét, nàng suy xét thế nào rồi?"

Trong lòng Sở Dao rơi lộp bộp: "Đại nhân đi trước lo chính sự đi."

Nhìn dáng vẻ này của nàng liền biết chưa nghĩ thông suốt, Khấu Lẫm dứt khoát nói thẳng: "Nhận tín vật của ta mới có một ngày, vậy mà muốn biến sắc mặt liền biến sắc mặt, lại nghẹn ứ nhất định giữ ở trong lòng không chịu nói ra lý do, nguyên nhân là vì thân thế vị cữu cữu giả kia của nàng chứ gì?"

Sở Dao kinh hãi lắp bắp chối, nhưng nàng không dám ngẩng đầu lên, sợ Khấu Lẫm nhìn ra gì đó trên nét mặt của nàng: "Đại nhân nói gì thế?"

"Coi bộ nàng đã quên, từ khi hồi kinh đến nay ta đã bắt đầu theo dõi Tạ Tòng Diễm, vẫn luôn điều tra hắn. Cho dù vụ án này không có liên quan đến hắn, nhưng thân phận hắn tuyệt đối có vấn đề. Ta không chỉ điều tra hắn, còn tra xét ngoại tổ phụ của nàng Tạ Lão Tướng quân Tạ Trình, nàng đoán xem ta đã phát hiện cái gì?"

Nghe giọng nghiêm trọng của Khấu Lẫm từ trên đỉnh đầu vọng xuống tựa như sấm sét nện bên tai, Sở Dao biết có muốn trốn tránh cũng vô dụng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt Khấu Lẫm: "Vậy không biết đại nhân đã phát hiện ra điều gì?"

Nhưng nàng thấy khóe môi Khấu Lẫm hơi nhếch lên rồi bỗng nhiên một nụ cười nở rộ, đôi mắt thon dài híp lại: "Ta chẳng tra ra được bất cứ cái gì."

Thời khắc này, biểu tình của Sở Dao thật xuất sắc ngoạn mục.

"Ta chỉ suy đoán mà thôi -- Sở gia có lẽ bị liên lụy đến nghịch đảng, nỗi bất an của nàng chắc hẳn xuất phát từ vấn đề này, vì thế nàng sợ liên lụy đến ta, sợ sau này khi thuyền tặc bị chìm thì cha nàng sẽ dùng chuyện này để bắt chẹt ta." Khấu Lẫm thấy nàng lại cúi đầu, nhìn không được gương mặt của nàng bèn nâng cằm Sở Dao lên, "Nàng không phải không có dũng khí làm bạn với ta, nàng chỉ vì lo lắng cho ta, muốn tốt cho ta."

Mắt thấy tội lớn của nhà mình bị Khấu Lẫm phát hiện có thể dẫn tới tru di cửu tộc, hiện tại Sở Dao càng lo lắng cho toàn bộ gia tộc của Sở gia nhiều hơn.

Khấu Lẫm cảm giác được nàng đang run lập cập rõ ràng đang sợ hãi hắn, trong lòng hắn không biết đang nếm phải tư vị gì: "Đừng sợ, cha nàng thủ đoạn rất cao siêu, đã xóa sạch không còn một chút dấu vết nào. Huống chi trong kinh này có ai mà không sạch sẽ, Viên Thủ Phụ lúc trước còn liên lụy với thiến đảng nữa kìa."

Sở Dao nhíu mày nhìn Khấu Lẫm.

"Cha nàng không có khả năng tin ta, sẽ không vì lôi kéo ta mà lộ ra con át chủ bài, ngoại trừ Sở gia phải đối mặt với sinh tử tồn vong không thể tránh khỏi. Nàng cũng không nghĩ thử xem, nếu thực sự có một ngày như vậy, vì bảo hộ mệnh của nàng, cho dù cha nàng không đến lôi kéo ta thì ta cũng phải chủ động nghĩ cách không phải sao? Ta đã quyết định muốn cưới nàng thì những vấn đề đó ta đều đã suy xét qua."

Khấu Lẫm thật không biết trong đầu Sở Dao suy nghĩ cái giống gì.

Liên lụy hắn?

Không có khả năng! Người sợ chết như hắn, ngoại trừ ông trời chứ đừng ai mong chờ có thể liên lụy hắn được.

"Nói đến cùng, vẫn vì nàng không tin được bản lĩnh của ta nên mới có thể đóng cửa lại lo lắng suông. Nhưng mà, hai chữ 'tín nhiệm' nói dễ hơn thực hiện . . ."

Nghe giọng điệu Khấu Lẫm trầm xuống, Sở Dao biết chàng ta nghĩ tới Lục Thiên Cơ, vội nắm lấy tay muốn cho Khấu Lẫm một ít an ủi.

"Lúc trước ta không nói nhiều với nàng bởi vì cứ bảo 'nàng chỉ cần tin ta là ổn' cũng vô dụng, cùng lắm chỉ là lời nói suông. Cho nàng một tháng suy xét là muốn để nàng chờ xem ván này ta sẽ thắng xinh đẹp đến độ nào! Tống Thế Quân muốn ngồi lên vị trí của ta thì hắn chỉ có thể đi đến địa phủ mà nằm mơ."

Nói xong, Khấu Lẫm nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mu bàn tay nàng, cười tự tin rồi xoay người muốn đi, "Ta đi đây, nếu lát nữa khai chiến đến nỗi ca ca nàng lại vựng huyết, hai ta không chừng còn có thể gặp nhau ở Hồng Tụ Chiêu."

Sở Dao ở sau lưng kêu Khấu Lẫm: "Đại nhân, ngài lấy áo giáp tơ vàng giá trị ba vạn lượng hoàng kim giao cho Ngu Thanh, là muốn chuẩn bị moi tiền Ngu gia hay sao?"

Bước chân Khấu Lẫm chựng lại, quay đầu mỉm cười nói: "Sao lại như vậy được chứ, ta chỉ vì muốn Ngu Thanh giữ mạng để bảo hộ nàng hoặc ca ca nàng thật tốt mà thôi."

Sở Dao tin tưởng đây là lý do thật sự, nhưng xong việc thì chuyện lừa bịp tống tiền cũng sẽ không tránh khỏi: "Nếu không là tốt nhất, tiểu nữ đã giúp Ngu Thanh tỉ mỉ kiểm tra qua, còn chưa bắt đầu động thủ mà áp giáp tơ vàng của ngài có hai chỗ sút chỉ. Ngu Thanh nhờ tiểu nữ làm chứng và tiểu nữ đã đáp ứng rồi."

"Nàng . . ."

Nghe như sét đánh giữa trời quang, Khấu Lẫm giống như bị thọc một đao, trong lòng phun huyết ào ạt. Cực lực nhịn xuống, trên mặt tận sức bảo trì nụ cười, "Nàng thật là 'khuỷu tay quẹo ra ngoài' quá lợi hại, không tốt đâu! Nàng phải biết, tất cả số tiền kiếm được sau này nàng cũng có phần."

Sở Dao nói thầm: "Tiểu nữ xài không hết bao nhiêu." Nhịn không được bổ sung một câu, "Hơn nữa đại nhân, thói quen lúc nào cũng muốn moi tiền người khác của ngài thật không hay chút nào, tiểu nữ sẽ không giúp ngài đâu."

"Nàng xài ít nhưng ta xài nhiều. Nàng có biết ngày thường nước ta dùng pha trà đều là nước tuyết trên đỉnh Thiên Sơn vận chuyển về hay không, một bình ba lượng vàng, càng miễn bàn lá trà ta uống, thuốc bổ ta dùng, áo lông chồn ta mặc . . ."

Khấu Lẫm đau lòng quá! Vốn dĩ đã tính sau màn tối nay hắn sẽ vớt được đầy bồn đầy bát từ những thế lực khắp nơi, Ngu Thanh kia chỉ là số lượng rất nhỏ nhân tiện gom vào mà thôi, nhưng ruồi bọ cho dù nhỏ cách mấy cũng là thịt, thật quá đau lòng, "Cha nàng nuôi nổi ta sao?"

Sở Dao sửng sốt: "Vì sao phụ thân phải nuôi ngài?"

Khấu Lẫm nói: "Chờ làm xong chuyện này, Thánh Thượng tất nhiên sẽ có trọng thưởng, ta chuẩn bị thỉnh chỉ đến Sở gia ở rể."

Sở Dao nghẹn họng nhìn trân trối: "Đại nhân, ngài . . . không phải ngài muốn phân rõ giới hạn với Sở gia hay sao? Vì lý do gì đột nhiên lại muốn ở rể?"

"Thông qua vụ điều tra về Vương Nhược Khiêm. . . tóm lại dạo này ta đã hiểu rõ một vấn đề, bất luận ta biểu lộ lập trường đến thế nào thì Thánh Thượng cũng sẽ không tin tưởng ta. Vì thế thay vì cố tình phân rõ giới hạn ngược lại còn 'giấu đầu lòi đuôi', ta dứt khoát làm theo cách trái ngược, tiến vào Sở gia ở rể."

[Vừa lúc xem thử coi cha nàng có lăn lộn được ta, hay trước tiên ta làm ông ấy tức chết]. Những lời này dĩ nhiên Khấu Lẫm không dám nói ra.

Tối nay sắp phải đối đầu với một kẻ địch rất mạnh, trước hết hắn phải lo băng bó lại vết thương trong lòng cái đã, bèn nhảy cửa sổ rời đi, "Nàng không thích ta moi tiền, vậy nàng hãy bảo đảm cha nàng nuôi nổi ta, sau này ta sẽ không tống tiền bất kỳ ai nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com