ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] BÍ ẨN ĐÔI LONG PHƯỢNG

119. TỰ THẨM

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Trước khi Kim Trấm mang theo Sở Tiêu ra cửa đã dặn dò Sở Dao ở trên giường nằm yên, bởi vì tùy thời đều có khả năng bị ngất đi.

Sở Dao tỉnh lại trong thân thể ca ca, chỉ ngửi được mùi máu tươi nhưng không nhìn được cảnh tượng máu me đầm đề, bởi vì ghế mây xoay lưng về phía trường bắn, mấy trăm hộ vệ mặc nhung trang dùng tấm chắn ngăn chặn hoàn toàn tầm nhìn từ phía đài bắn tên.

Sở Dao biết Kim Trấm muốn giúp ca ca khắc phục chứng vựng huyết, nhưng lại không biết ông ta sử dụng thủ đoạn gì. Thế nhưng nàng biết thủ đoạn này nhất định cực đoan khủng bố, bởi vì nàng cảm nhận được Sở Tiêu bị khủng hoảng tinh thần, tay chân Sở Tiêu vẫn run rẩy không điều khiển được. "Sở Dao" đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt đôi tay chống hông nhìn chính mình, muốn mở miệng kêu một tiếng “Kim gia” nhưng lưỡi và môi đều tê cứng.

“Cảm giác thế nào?” Kim Trấm tiếp nhận rượu tôi tớ bưng tới, uống trước một chút thử thử độ ấm, nhíu mày ném trở về, “Còn có chút lạnh, cầm đi hâm lại.”

“Vâng ạ.”

Một hồi lâu sau "Sở Dao" mới có thể mở miệng, thanh âm run rẩy: “Kim gia, ngài dùng biện pháp gì thế?”

“Ca ca của cô nương quả nhiên vẫn rất thông minh.” Kim Trấm cúi người, đôi tay chống lên hai tay vịn của ghế mây, nhìn thẳng vào "Sở Dao", “Vẫn là một người có tài, chỉ là không sử dụng đầu óc lâu rồi nên có chút trì độn mà thôi.”

"Sở Dao" vẫn hỏi câu kia: “Ngài dùng biện pháp gì?”

“Chứng vựng huyết này của hắn nói trắng ra là chính là tâm bệnh, tâm bệnh phải cần tâm dược, đương nhiên là giúp hắn uốn nắn con tim, từ đó kích phát tâm huyết của hắn.” Kim Trấm khẽ cười, “Cho nên chờ lát nữa cô nương uống nhiều rượu một chút, sớm để hắn tỉnh lại, không thể gián đoạn lâu lắm.”

“Kim gia, tiểu nữ biết ngài vì muốn tốt cho ca ca, nhưng . . .” Cảm thụ của "Sở Dao" rất mãnh liệt, thật sự đau lòng cho ca ca, “Phương thức của ngài thật sự quá tàn nhẫn, tiểu nữ sợ là sẽ hoàn toàn có tác dụng ngược . . .”

Kim Trấm gật đầu: “Đích xác có khả năng xảy ra tác dụng ngược, làm hắn càng thêm sợ hãi.”

Sở Dao chính là sợ điều này: “Cẩn thận ngẫm lại, chứng vựng huyết của ca ca cho dù không trị được cũng không có quan hệ gì, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen rồi, giống như bình thường mà thôi.”

Kim Trấm trầm mặc một lát, ra lệnh cho tôi tớ lui ra xa rồi nói: “A Dao, cô nương cần thiết phải đứng cùng phe với ta. Đây cũng không phải chỉ là vấn đề vựng huyết, ca ca cô nương nếu chỉ mắc chứng vựng huyết, yếu ớt một chút thì chiếu cố nhiều hơn là được. Nhưng chứng vựng huyết này kích hoạt cảm ứng song sinh giữa hai người, vấn đề này mới phiền toái.”

Sở Dao nói: “Hiện tại sau khi uống rượu, loại trạng thái này nhiều lắm chỉ kéo dài một hai canh giờ, cũng không gây trở ngại . . .”

Kim Trấm nhắm mắt lại, dường như đang điều chỉnh cảm xúc: “Đó là do cảm ứng giữa hai người tương đối yếu, hơn nữa cũng còn trẻ, chờ tới khi hai huynh muội ba mươi mấy tuổi liền biết lợi hại.”

Sở Dao nao nao, hiểu được: “Đôi song sinh huynh đệ lúc trước ngài quen biết có chỗ nào không ổn?”

Kim Trấm mở mắt: “Gia tộc của đôi huynh đệ kia đã cho ra vài đôi song sinh nam nhi đều mắc phải chứng này. Không cần bất luận nguyên nhân chấn động gì kích thích cũng tự nhiên xuất hiện loại tình huống như hai huynh muội cô nương.”

"Sở Dao" giật mình mở to mắt.

Kim Trấm kể tiếp: “Bởi vậy đã phát sinh ra không ít bi kịch, tỷ như giữa hai huynh đệ, khi đệ đệ khống chế thân thể ca ca sẽ ngủ với tẩu tử . . . những mâu thuẫn dĩ nhiên sẽ cứ thế mà nối tiếp. Điều quan trọng nhất chính là, chờ khi lớn tuổi một chút thì thân thể sẽ xuất hiện vấn đề . . .”

"Sở Dao" nắm chặt tay: “Có vấn đề gì?”

Kim Trấm có chút không đành lòng nói ra: “Sẽ bị lão hóa thật mau, hoặc là thần trí không rõ lâm vào điên khùng. Người bị khống chế càng nhiều thì bệnh trạng càng nghiêm trọng . . . Vì thế, gia tộc bọn họ có gia quy, giao cho một chi mạch chuyên môn phụ trách chấp hành, mỗi khi có song sinh xuất thế, cần thiết phải giết một hài nhi giữ một hài nhi.”

Đầu ngón tay "Sở Dao" run rẩy: “Về sau tiểu nữ và ca ca cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy sao?”

“Không biết.” Ánh mắt Kim Trấm nặng nề, “Gia tộc kia chưa từng sinh hạ long phượng thai. Hơn nữa, cảm ứng song sinh của bọn họ đều là sinh ra đã có sẵn, mà cô nương và ca ca khi còn nhỏ lại không bị chứng này. Nguyên nhân đưa tới cảm ứng giữa hai người chính là chứng vựng huyết của ca ca cô nương, vì thế ca ca cô nương mới là nguồn gốc của cảm ứng này. Do đó điểm mấu chốt chính là chỉ cần trị dứt chứng vựng huyết, vậy thì cảm ứng song sinh hẳn là có thể chặt đứt . . .”

Đang nói chuyện thì hộ vệ lại bưng tới bình rượu đã được hâm nóng. Kim Trấm thử qua xong liền đưa cho "Sở Dao".

"Sở Dao" tiếp nhận chén rượu, không nói một lời chỉ nhìn Kim Trấm chăm chú. Thần sắc ông ta ngưng trọng, đang tập trung suy nghĩ nên cũng không chú ý.

Hôm qua Sở Dao thật không nghĩ ra, loại cảm ứng song sinh của nàng và ca ca bộ thường thấy lắm sao? Bằng không vì đâu Kim Trấm lại biết được nhanh như vậy?

Hôm nay nghe ông ta nói ra chuyện này, hóa ra đây cũng không khác gì một loại bịnh di truyền trong gia tộc.

Kim Trấm năm đó nấn ná ở kinh thành mấy năm, chờ cho tới khi huynh muội bọn họ ba tuổi mới rời đi, chẳng lẽ là muốn xác nhận huynh muội bọn họ có mắc chứng bệnh này hay không?

Người Sở gia khẳng định không có loại bệnh này, phụ thân là đại phòng đích trưởng tử của Sở thị nhất tộc, nếu trong tộc tổ tiên mắc bệnh này thì chắc chắn phụ thân đã biết. Vậy vì sao Kim Trấm lại cảm thấy huynh muội bọn họ có khả năng vướng phải loại bệnh này?

Sở Dao bỗng ngừng suy đoán của mình, run tay nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch -- -- Sẽ không, không có khả năng là . . . Kim Trấm!

Sau khi "Sở Dao" uống xong, Kim Trấm nâng bình rượu đổ đầy chén một lần nữa, "Sở Dao" đột nhiên chộp lấy cổ tay ông ta lắp bắp hỏi: “Kim gia, giữa ngài và mẫu thân của tiểu nữ . . . có phải . . . có phải . . .”

Nàng nói không nên lời, vấn đề này làm sao nàng có thể hỏi ra miệng.

Kim Trấm cũng hiểu được ý của nàng: “Cô nương muốn hỏi ta kỳ trước nói mẫu thân cô nương 'hồng hạnh xuất tường', có phải thật sự hay không?”

"Sở Dao" gian nan gật đầu.

Tầm mắt Kim Trấm hơi rũ xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương hy vọng là thật sự, hay chỉ là giả?”

"Sở Dao" đáp: “Không có khả năng là thật sự!”

Kim Trấm cười: “Vậy cô nương còn hỏi cái gì? Không phải ta đã nói, ta chính là 'không ăn được quả nho nên nói quả nho chua' hay sao?”

Truyện do bà còm edit, đăng ở wattpad

Trong khu rừng ở cửa Bắc của Ma Phong Đảo, Khấu Lẫm bị nhốt trong màn sương mù dày đặc, trong khoảng cách hai thước đều không thấy được gì. Khấu Lẫm đã lôi tổ tông mười tám đời của chính mình ra mắng một lượt.
(Hai thước = 66cm)

Sống lưng thẳng như vậy làm chi?

Kim Trấm là cố nhân của nhạc mẫu, bối phận xem như cữu cữu, hắn cong cái lưng thì có vấn đề gì?

Hiện giờ bị nhốt ở chỗ này một bước khó đi, mãnh thú gì đó cũng không sao, mấu chốt là trong sương mù có hồ nước, hắn mới suýt nữa một chân bước vào. Cũng không biết trong hồ nước thiết lập cơ quan gì, hắn có cảm giác như chân mình bị thứ gì đó giống bẫy thú kẹp lấy, muốn lôi hắn xuống nước.

Hiện tại hắn đang nắm chặt cán đao đeo bên hông, sương mù dày đặc nên mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, bởi vì vừa rồi hình như hắn thấy một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, tốc độ cực nhanh.

“Răng rắc.” Người nọ dẫm lên một cành khô.

Khấu Lẫm kinh ngạc cảm giác người này vẫn luôn bám theo sau mình cách đó không xa, khoảng cách gần như vậy mà hắn hoàn toàn không có bất luận phát hiện gì.

Hắn biết trên Ma Phong Đảo cao thủ nhiều như mây, nhưng hắn cũng không phải "đèn cạn dầu", ngoại trừ Đoạn Xung ngay cả Ngu Thanh cũng phải kiêng kỵ, hắn thật không tin còn ai có thể đánh thắng được hắn.

Chẳng lẽ Đoạn Xung đang chuẩn bị đánh lén mình?

Tóm lại không thể ngồi chờ chết, Khấu Lẫm biết đây chỉ là Kim Trấm cố tình làm khó dễ, trực tiếp theo tiếng mà động, thân hình chợt lóe, rút đao tấn công về phía người kia.

Người nọ phi thân bay lên cành cây.

Sương mù không thấy được gì, Khấu Lẫm chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc rung động. Hắn đang chuẩn bị phi thân lên cây thì nghe sau lưng lá cây bắt đầu kêu xào xạc.

Người nọ không biết sử dụng thủ đoạn gì liên tiếp quấy nhiễu Khấu Lẫm làm hắn phán đoán không ra vị trí chính xác, lại sợ hụt chân vào hồ nước nên càng khiến hắn cực kỳ bực bội : “Được rồi được rồi, bản quan nhận thua, bản quan đi khom người hành lễ với Đại lão bản.”

Giọng nói phát ra một hồi lâu, trên cây người nọ mới nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?”

Khấu Lẫm cau mày: “Ngươi không phải Đoạn Xung?”

“Không phải.” Khi nói chuyện, người nọ từ trên cây nhảy xuống, dừng trước mặt Khấu Lẫm. Bộ dáng gần năm mươi tuổi, áo choàng đen hiên ngang, gương mặt với đường nét cứng rắn, khí chất lạnh lẽo, ôm quyền hướng tới Khấu Lẫm nói, “Tại hạ Ngu Khang An.”

Khấu Lẫm hơi sửng sốt nhìn chằm chằm ông ta nửa ngày, quả nhiên là Ngu Khang An. Bởi vì trước đó Ngu Thanh đã thông báo qua nên ở trên đảo gặp được Ngu Khang An cũng không quá ngoài ý muốn.

Ngu Khang An nói: “Tại hạ đã lâu không trở về kinh thành, nhiều năm trước chỉ gặp mặt Khấu đại nhân một lần, mới vừa rồi nhìn thấy có chút quen mắt nhưng không dám tương nhận, nghe Khấu đại nhân tự xưng ‘bản quan’ thì mới xác định.”

“Hạ quan gặp qua Ngu Tổng binh.” Quan chức của Khấu Lẫm không lớn bằng ông ta, tuy nhiên cái cúi người này lại xuất phát từ kính trọng, “Vì sao Ngu tổng binh lại ở chỗ này?”

“Ta ở chỗ này không kỳ quái, nhưng vì sao Khấu đại nhân lại xuất hiện ở Ma Phong Đảo?” Ánh mắt Ngu Khang An nhìn hắn có chút đề phòng.

“Ngu Tổng binh chớ nên hiểu lầm, hạ quan cũng không phải tới đây để mua bán với Đại lão bản.” Khấu Lẫm nói, “Phu nhân hạ quan bị bắt cóc tới Ma Phong Đảo, hạ quan là đến cứu người.”

“Phu nhân?” Ngu Khang An đã xa kinh thành quá lâu, tin tức có chút lạc hậu.

Hai người đứng bên cạnh một gốc cây to, Khấu Lẫm nhìn chằm chằm quan sát Ngu Khang An: “Năm trước hạ quan đã cưới nữ nhi của Lại Bộ Sở Thượng Thư. Bởi vì có chân tật nên mang đến Phúc Kiến tìm danh y trị bệnh, thế nhưng bị Ma Phong Đảo bắt cóc.”

Từ những phản ứng liên tiếp trong thần sắc Ngu Khang An, Khấu Lẫm bắt đầu phán đoán.

Quả nhiên, Ngu Khang An lên tiếng an ủi: “Khấu Chỉ Huy Sứ yên tâm, Kim Trấm biết đúng mực, sẽ không thương tổn đến tôn phu nhân.”

Khấu Lẫm hỏi: “Hạ quan nghe Ngu Thiếu soái nói, trước kia ngài quen biết với Kim lão bản?”

Ngu Khang An gật đầu: “Hơi có chút giao tình.”

Khấu Lẫm nhếch khóe môi: “Chỉ sợ không phải 'hơi có chút giao tình" mà còn kết làm huynh đệ khác họ, thành huynh đệ kết nghĩa.”

Ngu Khang An rốt cuộc lộ ra chút biểu tình kinh ngạc: “Ngươi đã gặp qua hắn? Là hắn nói với ngươi?”

Khấu Lẫm cười: “Ngu Tổng binh thừa nhận bản thân có giao tình với hải tặc?”

Cẩm Y Vệ phụ trách giám sát đủ loại quan viên, Ngu Khang An vội vàng giải thích: “Việc này đã sớm qua rồi, khi đó ta mới chỉ là Chỉ Huy Đồng tri của Chiết Giang đô vệ, hắn cũng mới vừa học thành tài rời núi, khí phách hăng hái, muốn vung kiếm đi tới chân trời góc bể hành hiệp giang hồ. Tuy ta lớn hơn hắn gần mười tuổi nhưng lại vừa gặp đã thân, tiếc thay vào mười mấy năm trước, hai chúng ta cãi vã quyết liệt, quan hệ như nước với lửa.”

Khấu Lẫm bày ra bộ dáng thẩm vấn phạm nhân: “Vì nguyên nhân gì?”

Ngu Khang An hơi trầm mặc, hỏi ngược lại: “Rốt cuộc làm sao ngươi biết được? Ta không tin hắn sẽ nói cho ngươi biết.”

Khấu Lẫm đứng mỏi chân, trực tiếp ngồi xuống trên rễ cây đại thụ lồi khỏi mặt đất: “Ngu Tổng binh và Kim Trấm là huynh đệ kết nghĩa, chắc hẳn đã biết ông ta có một tình nhân cũ là nhạc mẫu của hạ quan. Ông ta đã nói ông ta vốn chuẩn bị lưu lại trong kinh thành cưới nhạc mẫu, nhưng thu được tin bạn thân cầu cứu, nói rằng nhi tử của người huynh đệ kết nghĩa kia rơi vào tay hải tặc. Mà Ngu Thanh đứng thứ hai, phía trên còn có một đại ca đã chết sớm, thời gian chết cũng trùng khớp với giai đoạn kia. Vì thế hạ quan mới có thể đoán ra.”

Ngu Khang An cũng không giấu giếm: “Không sai, năm đó nhờ hắn hỗ trợ chính là ta. Kẻ bắt đi nhi tử của ta đúng là chủ nhân đời trước của Ma Phong Đảo, đám ác tặc và Oa binh muốn dùng thằng bé để áp chế ta bán đứng quân tình. Khi đó ta còn quá trẻ, chỉ có một nhi tử bảo bối, thật sự bó tay không biết phải làm sao.”

Khấu Lẫm suy đoán: “Ông ta tới giúp ngài cứu người, nhưng lại nảy sinh mâu thuẫn trong kế hoạch, trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn tới lệnh công tử chết trong tay hải tặc, cho nên ngài cắt đứt quan hệ với ông ta?”

Ngu Khang An lắc đầu: “Không, nhi tử ta chết không hề liên quan đến hắn. Hắn vì cứu nhi tử ta mà phải trả giá rất nhiều, bởi vậy mà lưu lạc đến tận Đông Doanh, mất tích hai năm mới mang một thân thương tích trốn trở về, khổ nỗi vị hôn thê đã thành Sở phu nhân . . . Phần nhân tình này ta thiếu hắn một đời cũng không trả hết.”

Khấu Lẫm nhíu mày: “Vậy hai vị vì sao lại quyết liệt?”

Ánh mắt có chút ảm đạm, Ngu Khang An cũng ngồi xuống: “Sau khi nhi tử chết thảm, ta thề muốn quét sạch giặc Oa và hải tặc ra khỏi vùng duyên hải. Vài năm sau, khi ta rốt cuộc được Thánh Thượng cho phép có thể chiêu mộ tư quân, hắn lại lần nữa đi đến Phúc Kiến nhập vào dưới trướng của ta. Tuy nhiên hắn không nghe quân lệnh, nhiều lần xúc phạm quân quy.”

Khấu Lẫm trầm mặc không lên tiếng, người có tính cách phản loạn hận nhất chính là thể chế. Nếu công tâm mà xét thì Kim Trấm và nhạc mẫu bỏ lỡ mối nhân duyên chưa chắc là chuyện xấu, tính cách Kim Trấm như vậy thì cho dù trong thời điểm nào đó có thể cố gắng thu tâm vì người yêu chịu tiến vào Tạ gia ở rể, thế nhưng ở trong triều ông ta sẽ không cách gì hiểu được phải khom lưng.

Ngu Khang An kể tiếp: “Hai người chúng ta nhiều lần nổi lên tranh chấp, ta có thể lý giải hắn mà hắn cũng có thể lý giải ta, nhưng hắn sống ở quân doanh thật sự một ngày bằng một năm. Hắn rất muốn trợ giúp ta một tay, đồng thời cũng có lý tưởng bảo vệ quốc gia, hắn bèn suy nghĩ ra một biện pháp.”

Khấu Lẫm đã đoán được: “Ông ta muốn đi vào ổ hải tặc làm nội ứng cho ngài?”

“Đúng vậy.” Ngu Khang An thất thần, “Hai người chúng ta nội ứng ngoại hợp tru sát không ít đầu mục của hải tặc, thế nhưng cũng chẳng giải quyết được vấn đề -- không có đầu mục thì bọn hải tặc ngược lại càng không kiêng nể gì, càng thêm hung hăng ngang ngược. Hai chúng ta nhận thức được nguồn gốc xảy ra nạn hải tặc và giặc Oa xuất hiện thật ra là do vấn đề về thể chế của Đại Lương, giết đầu lĩnh hải tặc tựa như cắt rau hẹ, cắt xong chỗ này thì chỗ khác càng mọc nhanh hơn, hai người chúng ta đều có chút nản lòng thoái chí.”

Khấu Lẫm hỏi: “Là lúc này, quan niệm của hai vị xuất hiện sự khác biệt?”

Ngu Khang An thở dài thật sâu: “Thời điểm đó, hắn nhận được thư Sở phu nhân gửi tới, nói cô ta không sống được bao lâu, muốn trước khi chết thấy mặt hắn lần cuối, hắn liền cuống quít hồi kinh. Mà ta cũng vừa lúc về kinh thỉnh chỉ liền cùng hắn trở về một lượt. Đáng tiếc khi chúng ta đến kinh thành thì đã là đầu thất của Sở phu nhân.”

Tầm mắt Ngu Khang An chậm rãi mất đi tiêu cự, ông khó quên vào đêm mưa năm đó, nếu không phải vì ông ngăn cản thì Kim Trấm - khóc rống đến suýt nữa ngất đi - thật sự vì một câu tuyệt bút “Nguyện có kiếp sau” của Sở phu nhân mà rút kiếm tự vận.

Lúc ấy ông cảm thấy rất may mắn chính mình đi theo tới kinh thành, hiện tại Ngu Khang An lại rất hối hận chính mình lúc đó vì sao phải ngăn lại hắn, sao không để hắn chết đi cho rồi.

Khấu Lẫm đưa ra vấn đề lại kéo ông về hiện thực: “Ngu Tổng binh, đây là có phải là nguyên nhân suốt từng ấy năm ngài đã chọn đứng về một phe với Viên Thủ Phụ chứ không chọn Sở Thượng Thư?”

Trước nay Khấu Lẫm vẫn luôn nghĩ không ra, nếu xét theo phẩm hạnh thì Ngu Khang An và Sở Hồ li rõ ràng là người cùng một đường. Thế mà Ngu Khang An lại chọn Viên Thủ Phụ, là địch thủ của Sở Hồ li.

Ngu Khang An không phản bác, xem như chấp nhận. Ông không khỏi nhớ tới năm đó theo Kim Trấm chạy tới thư viện, âm thầm rình coi Sở Tiêu mới vừa trải qua tang mẫu, vừa lúc bắt gặp Ngu Thanh cầm ná ra sức đánh Sở Tiêu. Kim Trấm đau lòng cãi nhau với ông một trận, ông vội vàng chạy tới thư viện lôi khuê nữ ra bảo con bé sau này không được khi dễ Sở Tiêu, cũng dặn dò khuê nữ đi tiếp cận Sở Tiêu, chiếu cố hắn nhiều hơn . . .

Khấu Lẫm lại đánh gãy hồi ức của Ngu Khang An: “Ngu Tổng binh vẫn chưa trả lời, vì sao ngài và Kim lão bản đi đến mức quyết liệt?”

Ngu Khang An thập phần không vui với thái độ phúc thẩm phạm nhân của Khấu Lẫm, nhưng hắn đích xác có quyền thẩm vấn. Mà thôi trong tình huống hiện tại, cũng không sợ hắn nói ra ngoài: “Ý chí tinh thần Kim Trấm sa sút một thời gian, chúng ta lại về tới Phúc Kiến. Vào lúc đó, hắn làm ra một quyết định khiến ta nghẹn họng nhìn trân trối.”

Khấu Lẫm nghiễm nhiên lại đoán được: “Thể chế Đại Lương thay đổi không được, giặc Oa và hải tặc khó bình loạn, một khi đã như vậy, không bằng đứng ra quản lý, hình thành một thể chế mới do Kim Trấm chỉ huy.”

“Ta vốn cho rằng hắn chỉ nói giỡn, nhưng đêm đó ta và hắn đường ai nấy đi, hắn ra biển dốc sức thực hiện hoài bão.”

Ngu Khang An liếc mắt nhìn về hướng ngọn núi chính của Ma Phong Đảo, “Trong vòng ba năm, hắn xử lý vô số đầu mục lớn nhỏ, cuối cùng chiếm Ma Phong Đảo cho riêng mình. Lại thêm bốn năm nữa, hắn và hai thủ lĩnh khác xưng tam hùng trên biển Đông Nam . . . Vào lúc thời cuộc rung chuyển, hắn đích xác đã giúp ta giảm bớt áp lực tài chánh, kêu ta chỉ cần chuyên tâm ứng phó giặc Oa. Nhưng khi mỗi người chúng ta đứng trên vị trí càng ngày càng cao thì càng không tiện gặp mặt, xung đột về lý tưởng cũng càng lúc càng lớn . . . Ta hy vọng hắn có thể dẫn thuộc hạ ra tiếp thu chiêu an, hắn hy vọng ta có thể cho hắn mở đường thông thương, ta nói hắn tẩu hỏa nhập ma, hắn nói ta ngu không ai bằng. Cuối cùng trong một lần hải chiến, ta ngộ thương hắn, hắn và ta 'cắt bào đoạn nghĩa'. Đến nay đã qua mười năm, ta ở trên bờ làm Đại lão gia, hắn ở trên biển làm Đại lão bản, bởi vì hắn cố tình lảng tránh mà chúng ta không gặp mặt nữa.”

Khấu Lẫm trong lòng có thắc mắc bèn hỏi: “Vậy lần này Ngu tổng binh lẻn vào Ma Phong Đảo là tính làm gì?”

Ngu Khang An rũ mắt: “Điều tra một ít việc tư, xin thứ cho ta không tiện báo cáo.”

Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad

Trong trường bắn, hơn một canh giờ sau Sở Tiêu tỉnh lại.

Mới vừa mở to mắt liền nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Kim Trấm, hắn bị dọa suýt nữa ngã xuống từ trên ghế.

“Kim gia.” Hắn nuốt nước miếng đứng lên. Xoay mặt hướng về phía trường bắn, vừa thấy cảnh tượng bên trong là đồng tử hắn gắt gao co rụt lại -- -- lúc hắn ngất xỉu, những nô lệ kia đều bị giết.

À không, đó là giặc Oa!

Sau khi vựng huyết tỉnh lại đã nửa canh giờ, hắn rất ít khi vựng lại lần thứ hai, nhìn những thi thể máu me đầm đìa kia chỉ muốn nôn mửa mà thôi.

Kim Trấm khoanh tay: “Ta nghe A Dao nói ngươi là một người rất thiện lương, không nghĩ tới hóa ra lại thờ ơ với mạng người.”

“Đấy đều là giặc Oa, tiểu bối không làm người tốt vô ích.” Trong đầu Sở Tiêu nhớ tới cảnh tượng bọn chúng giết hài tử, cảm thấy đám giặc Oa chết thảm như vậy cũng xứng đáng, “Tiểu bối biết Kim gia muốn trị chứng vựng huyết của tiểu bối.”

Kim Trấm bật cười: “Ta không phải muốn trị chứng vựng huyết mà muốn trị chứng ngây thơ của ngươi. Ta thật không nghĩ ra, đến tột cùng ngươi từ đâu phán đoán ta sẽ bắt giặc Oa, sẽ làm người tốt giúp dạy dỗ nhi tử của kẻ đã từng đoạt thê tử của ta? Ngươi không phát hiện, Khấu Lẫm cho tới bây giờ vẫn chưa lên núi hay sao? Ta chính là lợi dụng các ngươi tự cho là thông minh để tính kế các ngươi, không hiểu sao?”

“Đại nhân còn chưa lên núi . . .”

Sở Tiêu bỗng nhiên ý thức được điều gì, hô hấp cứng lại, cất bước chạy tới giữa trường bắn, gỡ xuống túi vải đen trên đầu của một thi thể.

Không có cạo đầu, không phải giặc Oa.

Lại tùy ý chọn một thi thể khác, vẫn không phải giặc Oa.

Liên tiếp kéo ra  mười mấy cái túi, tất cả đều không phải.

Sở Tiêu bỗng chốc ngã ngồi trên mặt đất, quay đầu giận dữ trừng Kim Trấm: “Ông bịt đầu bọn họ, cố ý để ta hiểu lầm!”

Kim Trấm cười khẩy vài tiếng, thần sắc dần dần nghiêm túc: “Ngươi vốn dĩ có cơ hội cứu bọn họ, nhưng ngươi tự cho là thông minh nên từ bỏ. Lúc nãy cho dù ngươi không cứu được bọn họ, nhưng ít nhất ngươi đã nỗ lực.”

“Ông đủ rồi!” Sở Tiêu mới vừa bình phục tâm tình, lại một lần nữa bị kích động, hai mắt đỏ ngầu, “Đến tột cùng vì sao phải tra tấn ta như vậy?”

“Sở Tu Ninh và ta có hận đoạt thê, ta tra tấn ngươi phải yêu cầu lý do hay sao?” Kim Trấm đưa mắt ra hiệu cho tôi tớ, lãnh khốc nói, “Ta chính là tò mò muốn nhìn một chút, đường đường là lão sư của Thái Tử rốt cuộc lại có thể nuôi dạy ra một nhi tử vô năng yếu đuối đến độ nào.”

Mấy hộ vệ cầm xiềng xích khóa lại cổ chân Sở Tiêu, xách hắn thảy tới dưới chân Kim Trấm.

Kim Trấm ngồi xuống ghế mây, vẫy tay: “Đoạn Xung bắt người cũng cần chút thời gian, trong khi chờ đợi hai chúng ta chơi trò khác.”

Giọng nói vừa ngừng thì hộ vệ dắt tới hai con chó khổng lồ. Hai con chó vẫn chưa bị xích lại mà vẫn ngoan ngoãn dị thường, nhìn thấy Kim Trấm liền phe phẩy cái đuôi chạy tới dụi đầu vào chân ông ta.

“Gặp qua giống chó này chưa? Đây là đấu khuyển Đông Doanh, được bồi dưỡng để dùng chơi cá cược.” Kim Trấm vuốt ve lông cổ của hai con chó, hai con đấu khuyển rất hưởng thụ ngửa đầu, “Loại đấu khuyển này khi còn nhỏ đều rất ngoan ngoãn đáng yêu, đây chính là hai huynh đệ sinh ra cùng một ổ. Ngươi nhìn xem, bọn chúng rất thân cận với nhau.”

Sau đó, Kim Trấm  phân phó hai gã hộ vệ mỗi người bắt lấy một con, mang cách xa nhau một chút rồi để hai đấu khuyển mặt đối mặt. Hộ vệ thuần thục hối thúc chúng nó đi va chạm đối phương, trong miệng phát ra thanh âm khiêu khích.

Hai đấu khuyển vốn dĩ đang rất ngoan ngoãn bỗng dưng phát ra tiếng gầm gừ thật thấp, dần dần tiếng gầm gừ càng lúc càng lớn.

Sở Tiêu còn chưa hoàn hồn từ những thi thể của các nô lệ kia, mơ mơ màng màng ngồi dưới đất, nhìn ánh mắt của hai con đấu khuyển từ từ nổi lên biến hóa. Rốt cuộc trong một lần va chạm, một con mở miệng cắn một con khác, thế là con kia lập tức phản kích.

Hai hộ vệ đồng loạt buông tay lui về phía sau, tùy ý để hai đấu khuyển cắn xé nhau.

Sở Tiêu ngơ ngác nhìn chúng nó như kẻ điên nhào vào tấn công đối phương, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng ngoan ngoãn ban đầu, hơn nữa dường như càng bị thương càng thấy máu càng hưng phấn hơn.

Kim Trấm đứng lên khỏi ghế mây, đôi tay đặt ở đầu gối cúi người nói với Sở Tiêu: “Mỗi một con đấu khuyển lấy ra khỏi ổ đều yêu cầu trải qua trình tự như vậy, có chút tương tự như lễ Trưởng thành của nhân loại, người Đông Doanh gọi là ‘Khai khẩu'. Sau khi thấy máu, đấu khuyển sẽ hoàn toàn bị kích phát tâm huyết, bởi vì khi ra đấu trường thì đấu khuyển phải cắn nhau tới chết mới thôi. Kết thúc lễ Khai khẩu, con thắng sau này thấy máu sẽ rất hưng phấn, còn con thua thì chỉ nhìn thấy con thỏ cũng sẽ sợ . . .”

Kim Trấm vừa nói vừa nâng lên một tay vuốt ve đầu Sở Tiêu như vuốt ve hai con chó lúc nãy, một tay chỉ về hướng đấu khuyển đã bị cắn nằm sấp xuống: “Ngươi xem, cái thứ bại cẩu kia trông giống ngươi hay không, rúc ở trong góc run rẩy đến nỗi không bò dậy được?”

Sở Tiêu nghe giọng cười khẩy của Kim Trấm, nhìn lại có một đám hộ vệ cùng nhau nâng một cái lồng sắt thật lớn thong thả đi về phía trường bắn, hiểu rõ Kim Trấm không chỉ là mượn hai con đấu khuyển này chỉ để cười nhạo mình mà thôi.

Ban đầu là phẫn nộ, hiện tại hắn đối với Kim Trấm tràn ngập sợ hãi.

Hắn ý thức được Kim Trấm là một kẻ điên chân chính ! Một tên biến thái không hề có nhân tính!

Khấu đại nhân đã bị nhốt, bản thân mình thì lưu lạc đến tận đây, muội muội gặp phải đối đãi gì? Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, hỏi cũng không dám hỏi. Hắn sợ, sợ đến mức không biết phải làm sao, hoang mang run rẩy, thậm chí còn muốn mở miệng xin tha. Thật sự không bằng con bại cẩu kia.

Vì sao Sở Tiêu hắn đây lại biến thành như vậy?

Năm đó khi hắn lựa chọn tự mình bức ra  đối kháng với phụ thân, rõ ràng là mang theo một thân ngạo khí.

Mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngạo khí của hắn đều biến đi nơi nào?

Chẳng lẽ đây là hậu quả vì hắn ích kỷ chỉ muốn lo cho thân mình hay sao?

Biến thành bộ dáng uất ức như vậy, thật sự là điều hắn chọn lựa để bảo vệ cho quan điểm của mình hay sao?

Tay Kim Trấm vẫn còn vuốt ve đầu Sở Tiêu, rõ ràng cảm nhận được bởi vì sợ hãi và hỗn loạn khiến hắn run nhè nhẹ.

Kim Trấm yên lặng thở dài: [Nhóc con, thế gian này phong sương bão táp gì ta đều nguyện ý gánh hết cho ngươi, nhưng khúc mắc trong lòng ngươi thì rốt cuộc vẫn chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi quét đi.]

Truyện được bà còm edit đăng ở watt

Trên đỉnh núi, “Keng” một tiếng, gương đồng đột nhiên rớt xuống đất.

Đầu đau như muốn nứt ra, tim như bị dao cắt, Sở Dao ngã gục trên bàn trang điểm, cái trán đè nặng trên cánh tay, một tay kia gắt gao ấn trên ngực, phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ thống khổ.

Mấy thị nữ cuống quít tiến lên muốn đỡ nàng lên giường: “Tiểu thư, ngài làm sao vậy?”

Khi các thị nữ xoay người Sở Dao lại, lúc này mới phát hiện sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi chảy ra dầm dề trên trán làm bết lại một mảng tóc, thân thể cứng đờ không ngừng cuộn tròn hơi có chút run rẩy, giống như đang bị động kinh.

“Ôm tiểu thư lên giường trước đã!”

“Đi thông tri cho Kim gia, mau!”

Sở Dao được một thị nữ khỏe mạnh cao lớn bế lên giường, thân thể của nàng càng cong lợi hại hơn, hai tay vòng lấy mắt cá chân, toàn bộ thân hình cuộn tròn thành một cục. Tư thế như vậy dẫn tới đầu gối của nàng cũng bắt đầu đau kịch liệt. Cảm giác đau đớn đánh vào đại não thật hung mãnh, xóa tan toàn bộ ý chí hay sự kiên cường, Sở Dao gần như chảy nước mắt theo bản năng, sau khi yên lặng chảy nước mắt một hồi thì nàng bị đau đến nỗi khóc thành tiếng.

Sau một lúc thì ý thức của nàng mơ hồ thanh tỉnh chút đỉnh, nàng căn bản không thể khống chế được chính mình, minh bạch đây là cảm giác hiện giờ của Sở Tiêu. Ca ca đang rất thống khổ, không chịu nổi nữa, đang cầu cứu nàng. Từ khi ra đời tới nay, Sở Dao chưa bao giờ cảm thụ rõ ràng như vậy.

Thời gian dường như lùi lại, thân thể của nàng không ngừng thu nhỏ, cho đến khi trở lại giống như hình hài thai nhi trong bụng mẹ. Nàng đang ở trong một thế giới vừa vắng vẻ lại vừa tối đen, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập có tiết tấu của mẫu thân.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch . . .

Mang theo nỗi sợ hãi bóng tối và những thứ không rõ, nàng múa may đôi tay bé nhỏ lung tung. Cuối cùng, nàng chạm vào một đôi tay bé nhỏ khác cũng đang tìm kiếm điểm tựa. Hai thai nhi thân mật khăng khít ôm choàng lấy nhau.

Thai nhi ở trong bụng rất cô đơn, nhưng bọn họ may mắn có nhau làm bạn, giống như nhất thể.

Không, bọn họ vốn dĩ chính là nhất thể, ai cũng không thể tách rời bọn họ ra được!

Truyện do bà còm edit đăng tại wattpad

Trong trường bắn, Kim Trấm rõ ràng cảm giác được vào lúc hỗn loạn thì Sở Tiêu đột nhiên bình tĩnh lại, kỳ quái nhất chính là, đây không phải là loại bình tĩnh sau khi nghĩ thông suốt, mà là bỗng nhiên trở nên an tâm.

Sau đó, Sở Tiêu ngồi bệt dưới đất với dáng vẻ nhẫn nhục cam chịu, gương mặt đờ đẫn.

Lồng sắt lớn đã được nâng vào trường bắn, hộ vệ đang chờ Kim Trấm ra chỉ thị.

Kim Trấm ngồi ở ghế mây bất động, chỉ chú ý quan sát vẻ mặt Sở Tiêu. Hắn bắt đầu nghĩ mà sợ, biện pháp của mình có phải quá mức cấp tiến, vượt qua cực hạn thừa nhận của Sở Tiêu, bức cho thằng bé điên mất rồi.

“Kim gia!” Thị nữ từ trên đỉnh núi vội vàng xông vào, bị hộ vệ ngăn lại.

Kim Trấm không khỏi hơi nhíu mày, biết bên kia Sở Dao đã xảy ra chuyện, đưa tay ra hiệu để hộ vệ cho vào.

Thị nữ tiến đến ghé tai kể lại tình huống của Sở Dao, sau đó thối lui sang một bên.

Kim Trấm ngửa đầu nhìn thoáng qua cung điện trên đỉnh núi, lại cúi đầu nhìn xem Sở Tiêu. Có chút minh bạch nguyên nhân Sở Tiêu đột nhiên an tĩnh lại.

Vấn đề bắt đầu trở nên khó giải quyết, cảm ứng song sinh của huynh muội bọn họ vốn dĩ khi có khi không, yêu cầu nguyên nhân đặc thù nào đó mới có thể kích phát. Hiện giờ cảm ứng này đã chịu kích thích tới mức hoặc là hoàn toàn tương thông, hoặc là hoàn toàn cắt đứt.

Lúc này Kim Trấm không khỏi khẩn trương lên, suy nghĩ thật lâu rồi đứng dậy xuống núi: “Trước tiên cởi bỏ xiềng xích rồi nhốt Sở Tiêu vào lồng sắt. Đi rút hết phòng ngự ở cửa Bắc, thả Khấu Lẫm ra.”

Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad

Trong khu rừng phủ đầy sương mù, Khấu Lẫm cũng mặc kệ câu nói “Đây là việc tư, không tiện báo cho” của Ngu Khang An, vẫn luôn tò tò đuổi theo dò hỏi nguyên nhân ông ta lẻn vào Ma Phong Đảo.

“Ngu tổng binh, suốt mười năm ngài chưa từng gặp lại Kim lão bản, vì sao đột nhiên đơn thương độc mã xông vào?”

“Đại cữu tử Mạnh Chấn Bang của ngài đã xảy ra chuyện ngài có biết chưa? Có thế lực nào đó đang nhắm vào hai nhà Ngu Mạnh, ý đồ cướp lấy quân quyền ở vùng duyên hải, ngài không thèm để ý một chút nào sao? Lên Ma Phong Đảo vì việc tư càng quan trọng hơn à?”

“Ngài . . .”

Ngu Khang An sắp sửa bị hắn lải nhải phiền đến chết, dừng lại bước chân xoay người, ánh mắt ẩn nhẫn: “Khấu Chỉ Huy Sứ, ta đã nói đây là việc tư, ngươi tò mò như vậy làm gì?”

Khấu Lẫm sợ dẫm phải bẫy rập, cố ý đi sát phía sau Ngu Khang An, dẫm lên vị trí ông ta đã bước qua. Bỗng nhiên Ngu Khang An dừng lại, hại hắn thiếu chút nữa đâm sầm vào người ông ta: “Đây là chức trách của hạ quan, ngài trấn thủ vùng duyên hải mà lại là bạn cũ với đầu lĩnh hải tặc. Hạ quan có đầy đủ lý do hoài nghi Kim Trấm đang thôn tính vùng Đông Nam hải và ngài cũng có phần tham dự, cần phải suy xét có nên đem việc này báo cho Thánh Thượng hay không . . .”

Khấu Lẫm không phải chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà thẩm vấn Ngu Khang An, việc này đích xác có thể là đại sự mà cũng có thể không có vấn đề gì.

Ngu Khang An cười lạnh: “Ngu gia của ta từ khi Thái Tổ lập quốc tới nay, suốt chín thế hệ canh giữ biên cương cho Đại Lương, có vô số người vì nước hy sinh tánh mạng, sao có thể để cho tiểu nhân gian tà như ngươi bôi nhọ?”

Khấu Lẫm cũng cười lạnh: “Đời thứ nhất của Định Quốc Công Tống gia và Trấn Quốc Công Phó gia vì Thái Tổ chinh chiến cả đời, dành lại một nửa giang sơn, hiện giờ lại là bộ dáng gì? Một nhà là hậu nhân bất hiếu cấu kết tà giáo, một nhà mưu đồ tạo phản mãn môn sao trảm.”

Ngu Khang An bị hắn chọc tức trắng mặt, bực bội nói: “Hiện giờ người đi lại thân mật với Kim Trấm chính là ngươi đấy, ngươi cũng đừng trách ta uy hiếp ngươi, nếu ngươi dám tiết lộ việc của ta, ta liền tiết lộ chuyện nhạc phụ Sở Thượng Thư của ngươi  . . .”

Khấu Lẫm bỗng nhiên hưng phấn: “Lão Hồ li có bí mật gì sao? Ngài mau nói cho hạ quan biết để hạ quan đi vạch trần! Hạ quan ở rể là vì cái gì, chính là vì muốn mau chóng khiến ông ấy tức chết, vậy là có thể kế thừa gia sản được rồi!” 😂

Khóe miệng Ngu Khang An giựt giựt, biết hắn là kẻ không biết xấu hổ, không ngờ hắn lại trơ trẽn đến mức độ này, bèn xoay người tiếp tục đi vào màn sương mù dày đặc: “Ngươi chớ có ép ta, việc này ta chưa xác định nên không tiện báo cáo. Trước đó Khấu Chỉ Huy Sứ ở kinh thành giúp nữ nhi của ta, Thanh nhi viết thư thực sự khen ngươi một phen, cái nhìn của ta về ngươi cũng có đổi mới. Nếu ngươi đúng như lời Thanh nhi trong thư, vậy thì vấn đề ta có cấu kết với hải tặc giành tư lợi hay không, tin chắc ngươi đã có phán đoán . . .”

“Ngu Tổng binh, ngài đơn độc xông vào nguy hiểm là vì điều tra Đoạn Xung chứ gì?”

Khấu Lẫm không đuổi kịp bước chân ông ta, khẽ xê dịch hộp binh khí vào vị trí sẵn sàng, sau đó khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của Ngu Khang An nghe được hai chữ “Đoạn Xung” đột nhiên chựng lại, không khỏi mỉm cười tự đắc -- chính mình quả thực là một thiên tài, lại đoán đúng rồi.

“Năm đó đại nhi tử của ngài bị hải tặc bắt đi căn bản không hề chết, còn bị Kim lão bản bồi dưỡng trở thành hải tặc. Chậc, thật là khó có thể tưởng tượng, Ngu gia mãn môn trung liệt, thế nhưng lại cho ra một ác tặc tội nghiệt chồng chất! Việc này nếu tiết lộ ra ngoài so với bất luận sự tình gì đều nghiêm trọng hơn. Chỉ với danh hiệu tên tặc hung hãn 'độc nhất vô nhị' của Đoạn Xung ở vùng duyên hải, vậy là đã có thể dễ như trở bàn tay hủy diệt danh vọng do chín thế hệ Ngu gia lấy nhiệt huyết và tánh mạnh tạo dựng nên. Khó trách Ngu Tổng binh có chết cũng không chịu nhả ra.”

Ngu Khang An xoay người lần thứ hai. Lần này ánh mắt nhìn về phía Khấu Lẫm  ẩn ẩn cất giấu sát khí.

Khấu Lẫm thực sự có chút sợ, cho nên lúc nãy mới xê dịch hộp binh khí tới vị trí thuận tay. Hắn đánh không lại Ngu Khang An, có khả năng bị ông ta giết chết diệt khẩu rồi có thể đổ hết cho Kim Trấm.

Ngu Khang An siết chặt nắm tay: “Làm sao ngươi biết được?”

“Vẫn là suy đoán mà thôi.” Khấu Lẫm cười, “Tuổi tác Đoạn Xung không sai biệt với đại nhi tử của ngài. Hơn nữa, khi Ngu Thanh muốn hình dung cho hạ quan hiểu Đoạn Xung cường hãn bao nhiêu nên đã lấy Ngu Việt ra làm ví dụ, nói rằng Ngu Việt liên tục hai lần thua trong tay Đoạn Xung, cả hai lần hai cánh tay đều bị kéo trật khớp.”

“Vậy thì sao?”

“Hạ quan liền tùy tiện hỏi rõ tình huống. Lần đầu tiên Ngu Việt bị Đoạn Xung kéo trật khớp tay, ngài không có mặt ở doanh địa, khi trở về thì hắn đã được chữa, ngài mắng hắn lỗ mãng treo hắn lên đánh một trận. Lần thứ hai cũng chính là nửa năm trước, Ngu Việt lại bị Đoạn Xung kéo thật khớp tay, lúc hắn lén hồi doanh địa thì bị ngài bắt gặp, sau đó ngài đột nhiên mang binh ra biển đi đến nơi Đoạn Xung thường lui tới để báo thù cho nhi tử. Hai lần Ngu Việt bị đánh, cách xử lý của ngài có sự chênh lệch quá lớn, quả thật khác thường.”

Ngu Khang An lạnh mặt không nói gì, cao thủ xử án trong lời đồn quả nhiên lợi hại.

Khấu Lẫm cảm thấy việc này cực kỳ thú vị: “Ngài không phải đi báo thù cho nhi tử, mà là nhận ra thủ pháp tháo khớp của Đoạn Xung . . .”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info