ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] BÍ ẨN ĐÔI LONG PHƯỢNG

113. CỐ NHÂN

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Sau nửa canh giờ, tại một làng chài ngoài vùng duyên hải cách thành Kim Trúc sáu mươi dặm, thôn dân nơi này tuy cũng nhận được tin tức giặc Oa lên bờ nhưng cũng không di tản đến thành phụ cận trốn tránh. Giặc Oa và hải tặc mỗi năm ít nhất đổ bộ năm sáu lần, các ngư dân đa số đều tập mãi thành thói quen, dù sao cũng quá bần cùng không còn gì cho bọn chúng cướp đoạt, tặc tới thì trốn vào hầm, tặc đi rồi trở ra lại.

Đoạn Tiểu Giang từ Binh Bộ của Nam Kinh trở về, ven đường thế nhưng phát hiện tung tích của sư huynh Khương Hành.

Được Khấu Lẫm phái đi truyền tin, Đoạn Tiểu Giang cước trình mau nên đã đi trước một chuyến đến Kim Trúc, đồng thời dựa theo Khấu Lẫm phân phó kêu Khương Hành đi báo tin cho Bố Chính Sử Tư của Chiết Giang, giao lại Mạnh Quân Quân cho đám người Liễu Ngôn Bạch chiếu cố.

“Huynh đang làm gì thế?”

“Bà nương ơi!” Khương Hành đang núp sau tảng đá rình coi bến tàu trong vịnh hẻm núi, bị dọa suýt nữa nhảy dựng lên, vỗ ngực liên tục thở dốc. Khương Hành vội vàng đứng dậy túm Đoạn Tiểu Giang từ trên tảng đá lôi xuống cùng hắn ẩn mình.

“Tin tức đưa đi rồi sao?” Đoạn Tiểu Giang nhíu mày.

“Đương nhiên truyền rồi, chẳng qua khi hồi Kim Trúc nhìn thấy bốn người.” Khương Hành túm hắn nằm sấp xuống đất, chỉ vào bên hông, “Bốn người kia cùng là người trong nghề với chúng ta, từ xe ngựa dỡ xuống một cái rương thật lớn, mua một chiếc thuyền chuẩn bị ra biển. Cái rương kia nặng trĩu, bọn chúng rõ ràng là đám thô kệch mà lại nâng niu cái rương rất cẩn thận sợ bị va chạm, bên trong khẳng định là bảo bối.”

Đoạn Tiểu Giang thật hết chỗ nói: “Vậy sao huynh không xuống tay?”

Khương Hành giải thích: “Ba tên kia thì võ công tương tự như ta, nhưng có một thằng nhóc làn da ngăm đen thì thân thủ rất lợi hại, ta cảm giác ta đánh không lại nên không dám xuống tay.” Ánh mắt sáng lên, “Trời cũng giúp ta, ngươi ra dẫn dắt bọn chúng rời đi, ta sẽ . . .”

“Thiếu chọc vào mấy chuyện này đi.” Đoạn Tiểu Giang túm hắn đứng dậy, “Hiện tại bên người đại nhân không có một ai, ta không yên lòng, nhanh chóng về lại thôi.”

“Đại nhân đại nhân đại nhân, ba câu cửa miệng không rời khỏi đại nhân nhà ngươi. Ngươi thật đúng là chó săn đủ tư cách.” Khương Hành bĩu môi, nhưng hắn tự mình cũng bắt không được đám gia hỏa kia, mắt thấy bọn chúng đã muốn ra biển ngay cũng không còn kế sách nào khác, đành phải đi theo Đoạn Tiểu Giang rời khỏi.

Biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad

Phía xa xa bốn tên tặc nâng cái rương lên thuyền, suốt đêm chèo về hướng Ma Phong Đảo.

Đường xá xa xôi, bọn chúng thấy Mạnh Quân Quân và Sở Dao có dấu hiệu tỉnh lại bèn đút cho chút nước trộn lẫn mê dược, bảo đảm các nàng không chết khát mà đồng thời vẫn ở vào trạng thái hôn mê.

Sau mấy ngày đêm, bốn tên tặc rốt cuộc
nhìn thấy Tiêu Đảo.

“Tiêu Đảo” tên cũng như nghĩa, chính là hòn đảo nhỏ dùng làm trạm canh gác cho Ma Phong Đảo. Ma Phong Đảo sở dĩ bưu hãn đến nỗi ngay cả hải quân của Đại Lương đều khó có thể tới gần chính vì địa thế vô cùng nguy hiểm.

Quanh chu vi của đảo chủ trải rộng vô số những đảo nhỏ san sát nhau, gần như không có chỗ len vào. Giữa các đảo nhỏ là những bãi đá ngầm rải rác, chiến thuyền hơi lớn một chút là căn bản khó có thể thông hành.

Hiện giờ, trên những đảo nhỏ xung quanh đều do đội tư binh của Đại lão bản chiếm cứ, nghe nói chỉ tính theo nhân số thì đã đủ để chống chọi với Ngu gia quân, vậy mà binh khí hỏa khí áo giáp trang bị cho chiến tranh lại càng nhiều càng hoàn mỹ hơn so với Ngu gia quân. Hiện giờ Đông Doanh quốc đang có nội loạn, hỏa khí của các phe đánh nhau cơ bản đều mua từ trong tay của Đại lão bản. Thậm chí có chút tin tức còn nói, cuối cùng phe nào của Đông Doanh quốc được thượng vị thì hơn phân nửa phải xem Đại lão bản lựa chọn duy trì ai.

Khoảng cách đến Tiêu Đảo hãy còn rất xa, thuyền nhỏ của bốn tên tặc đã bị thuyền tuần hải bức dừng lại, kiểm tra và soát người xong, bốn tên tặc bỏ thuyền nâng cái rương bước lên thuyền tuần hải, đi đến trạm canh gác gần nhất, trải qua đợt kiểm tra thứ hai để xác minh xong mới được đưa lên thuyền nhỏ chèo về hướng đảo chủ.

Ít nhiều gì cũng nhờ tiếp được mối làm ăn này của Tào Sơn nên mới được vô đảo, bằng không bọn chúng đâu có tư cách gì bén mảng đến Ma Phong Đảo, thậm chí đến gần thôi cũng không thể.

Tên Râu dê trong số bốn tên tặc thật sự hưng phấn, bởi vì nghe nói Ma Phong Đảo phồn hoa không thua gì kinh thành, khắp nơi là vàng bạc và mỹ nhân, có thể thỏa mãn hết thảy dục vọng của nam nhân.

Được biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad

Sở Dao cuộn tròn trong rương, bị một ít thanh âm ồn ào đánh thức, đầu đau như muốn nứt ra, tràn ngập cảm giác vô lực hít thở không thông.

Hình như nàng đã ngủ thật lâu.

Trước khi ngủ dường như nàng đang tức giận, vừa hờn dỗi Khấu Lẫm vừa bực bội chính bản thân mình.

Khấu Lẫm xác thật khiến nàng bực tức, nhưng nàng không nên nổi giận ngay lúc mấu chốt khi chàng đi kiềm chế Oa tặc.

Thử nghĩ một chút, sao nàng lại không còn nhẫn nhịn giống như trước, cứ tùy hứng phát giận với chàng như vậy? Đây không phải đã chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ đã thân cận hơn trước rất nhiều rồi hay sao?

Nàng thấp thỏm bất an, sợ ảnh hưởng đến Khấu Lẫm, muốn đi thành lâu giải hòa với chàng để chàng có thể an tâm. Thế nhưng nàng mới vừa từ ghế đứng lên liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cũng không phải là cảm giác khi ca ca phạm vào chứng vựng huyết.

Sở Dao liều mạng vận động cân não, khiến cho ý thức của mình tỉnh táo lại, giãy giụa căng ra mí mắt, trước mặt là một mảnh đen nhánh. Bả vai nàng có vật gì đè nặng, sờ soạng một chút lại phát hiện hóa ra là gương mặt mịn màng của một nữ nhân.

Nàng kinh hoảng mở to hai mắt, chịu đựng sợ hãi lại sờ soạng xung quanh thêm một hồi, minh bạch chính mình đang bị nhốt trong một cái rương, bên người còn có Mạnh Quân Quân. Nàng đang muốn đánh thức Mạnh Quân Quân thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện.

“Mang về hai người?”

“Chúng tiểu nhân vừa lúc ở Kim Trúc tình cờ phát hiện được Mạnh tiểu thư, nhưng bởi vì chưa thấy qua bức họa, khách điếm lại có hai mỹ nhân nên chúng tiểu nhân phân biệt không ra bèn bắt tới cả hai. Ngài xem người nào là đúng, còn người kia chúng tiểu nhân sẽ mang đi . . .”

Hóa ra chính mình là bị Mạnh Quân Quân liên lụy, Sở Dao âm thầm nhíu mày, nhìn dáng vẻ thì người nói chuyện chính là “Tam gia”?

“Để ta xem.”

Nghe được tiếng bước chân tới gần, Sở Dao vội vàng nhắm mắt lại.

Thanh âm “Kẽo kẹt” vang lên.

Đột nhiên ánh sáng tràn vào khiến đôi mắt Sở Dao đau nhức.

“Người mặc xiêm y hồng nhạt chính là Mạnh mỹ nhân, còn kẻ đầu tóc bù xù mặc  nam trang này . . .”

Sở Dao cảm giác được một cái que giống như cành liễu dừng lại trên mặt nàng, đẩy ra mái tóc tán loạn bao phủ trên mặt. Chiếc que kia dừng lại sau tai nàng một lát rồi buông ra, nghe người nọ sung sướng nói: “Người này ta cũng muốn, cũng trả cho các ngươi một vạn lượng.”

“Sơn gia, nhưng nữ tử này không biết thân phận . . .”

“Không sao.”

“Khả năng còn là một phụ nữ có gia thất.”

“Cứ lĩnh thưởng đi, phê chuẩn cho các ngươi ở Ma Phong Đảo chơi mấy ngày.”

“Vâng vâng vâng!”

“Từ từ, các nàng còn phải bao lâu mới thanh tỉnh?”

“Còn phải mấy canh giờ . . .”

Dường như mấy tên tặc kia đã đi rồi, Sở Dao nghe được ba chữ “Ma Phong Đảo”, bị khiếp sợ một hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Ban đầu nàng cũng nghĩ tới người muốn bắt Mạnh Quân Quân là hải tặc, nhưng quân hải tặc được nàng bài trừ đầu tiên chính là Ma Phong Đảo -- bởi vì Kim Đại lão bản thích an hưởng thái bình, không chủ động khiêu khích.

Đang nghĩ ngợi thì Sở Dao cảm giác được một bàn tay có vết chai mỏng đang nắm lấy cổ tay của nàng kéo lên, dường như muốn ôm nàng ra từ trong rương. Nàng đang cố tính toán nên phản ứng thế nào, bỗng nghe một thanh âm hoảng loạn: “Sơn gia, Kim gia tới!”

Nàng cảm giác tay Tào Sơn đột nhiên buông lỏng, giống như thập phần kinh hoảng: “Mau mau, trước tiên nâng cái rương đặt ở phòng khách phía sau.” Nói xong liền lạch cạch khép lại nắp rương.

Cái rương bị nâng lên, Sở Dao nghe văng vẳng một thanh âm: “A Sơn, ngươi mau xem một chút, vì sao con anh vũ ngươi đưa ta lại không chịu nói chuyện . . .”

Bà Còm edit đăng tại wattpad

Chờ cái rương được đặt xuống đất, cả người Sở Dao đã mướt mồ hôi lạnh.

Nàng sờ soạng nhấn vào nhân trung và hổ khẩu của Mạnh Quân Quân, bấm một hồi lâu Mạnh Quân Quân mới tỉnh lại.

Trong nháy mắt khi Mạnh Quân Quân sắp kêu to ra tiếng, Sở Dao kịp thời bịt kín miệng cô nàng ghé vào tai khẽ nói: “Là muội, Sở Dao.”

Mạnh Quân Quân hô hấp dồn dập.

Sở Dao không buông tay: “Tỷ nghe ta nói, hiện tại chúng ta đã bị bắt cóc ra khỏi khách điếm rồi, nơi này là Ma Phong Đảo . . .”

Trong bóng tối, hai mắt Mạnh Quân Quân trợn lên, hoảng sợ đến cực điểm.

Nhưng Sở Dao cảm giác cô nàng đã bình tĩnh lại, vì thế buông tay ra.

Mạnh Quân Quân hít thở mấy hơi thật sâu, nhỏ giọng bi thương nói: “Sở . . . Khấu phu nhân, rơi vào trong tay Đại lão bản, chúng ta nhất định không có khả năng đào tẩu, còn phải liên lụy người nhà.”

“Không phải Kim lão bản bắt chúng ta, là vị Sơn gia, nghe hắn xưng hô Kim lão bản là nghĩa phụ, hắn còn rất sợ bị Kim lão bản phát hiện đã bắt chúng ta . . .” Sở Dao trầm ngâm, cho rằng đây có lẽ là một sợi dây cứu mạng.

Mạnh Quân Quân lại càng kinh hoảng, càng thêm bi thương: “Chúng ta vẫn nên tự sát thôi.”

Sở Dao hơi giựt khóe miệng, Mạnh Quân Quân này đúng như lời Ngu Thanh nhận xét, chẳng có một chút nào giống nữ nhi nhà tướng, cả ngày tử thủ lễ giáo, còn thích 'xuân sầu thu đau'.

Mạnh Quân Quân nói: “Thật sự đấy, muội có điều không biết, Tào Sơn dùng đủ mọi cách tra tấn nữ nhân, cho dù không để ý tới danh tiết, sống sót còn không bằng chết sạch sẽ, nếu không sau đó hai người chúng ta nhất định sống không bằng chết . . .”

Sở Dao nghe Mạnh Quân Quân liệt kê mấy vụ nữ tử lọt vào tay Tào Sơn, thê thảm đến mức nàng cũng không khỏi sởn tóc gáy.

Nàng chộp lấy bàn tay Mạnh Quân Quân, ánh mắt trầm xuống: “Vậy chúng ta cược tính mạng một phen đi.”

Mạnh Quân Quân: “Hả?”

“Hướng Đại lão bản cầu cứu, dựa theo tỷ nói, rơi vào trong tay Tào Sơn còn không bằng bị Đại lão bản bắt làm con tin, phu quân ta và biểu tỷ của tỷ nhất định sẽ cứu chúng ta.” Sở Dao ghé tai thì thầm mấy câu, “Làm được không?”

Mạnh Quân Quân tuy có chút bi quan nhưng lại không phải hạng người mềm yếu nhát gan, bèn gật đầu: “Được, chúng ta đánh cược một lần.”

Sau khi quyết định, Sở Dao thật cẩn thận đẩy nắp rương. May mắn quá, vẫn chưa khóa lại! Sở Dao xuyên thấu qua kẽ hở quan sát xung quanh, phòng khách phía sau tráng lệ huy hoàng dường như không có người trông coi.

Nàng yên tâm nhấc lên toàn bộ nắp rương, Mạnh Quân Quân nhảy ra trước, hôn mê quá lâu nên chân tê cứng bị ngã bổ chỏng trên mặt đất.

Mạnh Quân Quân cố gắng chống người đứng dậy, đỡ Sở Dao chân cẳng không tiện ra tới, hơn nữa còn dặn dò: “Sau đó để ta nói trước, muội không cần tự báo gia môn, bọn họ biết thân phận ta chứ không biết thân phận của muội. Hãy nói muội là bà con xa của ta là được, tóm lại dưới tình huống có thể cố gắng giữ mạng, tốt nhất cũng cố giữ danh thanh.”

Nghe những lời này, trong lòng Sở Dao dường như có dòng nước ấm chảy qua, gật gật đầu.

Mạnh Quân Quân đỡ nàng, thật cẩn thận vòng qua bình phong đi ra ngoài, nghe đươc trong chính sảnh anh vũ đang học vẹt, chọc cho Kim lão bản cười ha ha.

Hai người nắm chặt tay nhau đều đổ mồ hôi, liếc mắt nhìn nhau một cái, cho nhau  đủ dũng khí bèn bước nhanh xuyên qua khoảng giữa của hai thị nữ đang canh cửa vọt vào đại sảnh.

Hai thị nữ lắp bắp kinh hãi cuống quít ngăn cản, nhưng hai người vọt vào thực mau đến nỗi té lăn cù trên đất.

“Làm càn!” Tào Sơn trong lòng chấn động, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho tôi tớ trong phòng, ý bảo bọn họ bịt miệng hai người kéo xuống.

Mạnh Quân Quân vội vàng hô: “Kim Đại lão bản, tiểu nữ là Mạnh Chấn Bang. . . ưm . . .”

Lời chưa từng nói xong thì miệng đã bị bịt lại. Sở Dao cũng giống vậy, bị một bàn tay nam nhân gần như che hết cả khuôn mặt.

Hai gã cường tráng lôi các nàng về phía sau, bỗng dưng Kim Trấm nhàn nhạt nói: “Chờ một chút.”

Hơi hơi do dự, hai gã cường tráng mới dừng tay.

Tào Sơn vội vàng giải thích: “Mạnh gia không phải đã xảy ra chuyện rồi sao, hài nhi bắt mấy thị nữ đem về . . .”

Kim Trấm chậc lưỡi: “Mạnh gia này thật lợi hại, thị nữ mà cũng có bộ dáng như vậy.” Đột nhiên gằn giọng, “Buông tay!”

Hai gã cường tráng lại do dự, sau đó mới buông tay ra.

Sở Dao xụi lơ ngồi bệt trên mặt đất, cùng Mạnh Quân Quân gắt gao dựa sát vào nhau, hai người sắc mặt đều trắng bệch, đều thở hổn hển như sắp đứt hơi.

Sau nỗi kinh hoảng, Sở Dao hơi ngẩng đầu quan sát xung quanh, chính sảnh này so với phòng khách phía sau càng thêm tráng lệ huy hoàng. Một nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi hơi cúi người đứng bên cạnh bàn, nam nhân này sắc mặt vàng như nến, nhìn qua chính là loại người ham mê tửu sắc túng dục quá độ.

Trên mặt bàn phủ khăn gấm bày một lồng chim làm từ đá quý, bên trong có một con anh vũ sắc lông xanh biếc như phỉ thúy.

Nam nhân trung niên ăn mặc hoa mỹ đang ngồi nhàn nhã chơi với con anh vũ, chắc hẳn chính là Đại lão bản Kim Trấm.

Ông ta so với trong tưởng tượng của Sở Dao có chút chênh lệch, theo như lời đồn đãi thì tuổi ông ta xấp xỉ với phụ thân nàng, nhưng có lẽ hàng năm phơi nắng biển nên nhìn bề ngoài không trẻ bằng phụ thân. Trông ông ta có phần nho nhã nhưng trong sự nho nhã lại có vài phần hào khí hoang dã mà phụ thân không có, hai cỗ khí chất này hoàn toàn bất đồng nhưng khi xuất hiện cùng lúc trên người ông ta thì lại trông rất bắt mắt.

Nhưng nghĩ đến thân phận và sự tích của nhân vật này, nàng chỉ cảm thấy không rét mà run.

Tuy nhiên, không hiểu sao nàng lại cảm thấy người này có chút quen mắt, hẳn là đã từng gặp qua ở nơi nào nhưng ấn tượng lại rất mơ hồ.

"Nghĩa phụ . . ." Tào Sơn lau mồ hôi đang muốn giải thích, Kim Trấm bỗng nhiên ra lệnh, "Đem hai tên kia kéo ra ngoài, hai chân hai tay đều chém sạch sẽ, ném xuống biển cho cá ăn."

Sở Dao và Mạnh Quân Quân đều rùng mình. Lại thấy từ ngoài cửa đi vào hai người, tóm lấy hai gã cường tráng kia lôi ra.

Trong tiếng kêu rên xin tha, Sở Dao hiểu được bởi vì hai gã cường tráng là người của Tào Sơn, khi Kim lão bản hạ lệnh "Dừng lại" và "Buông tay", chân và tay bọn chúng đều thoáng chậm một nhịp . . .

Tào Sơn nơi nào còn dám giải thích, càng lau mồ hôi liên tục.

Kim Trấm đùa với anh vũ, không nhìn Mạnh Quân Quân: "Mạnh tiểu thư có chuyện muốn nói?"

Mạnh Quân Quân cho dù tích tụ được chút dũng khí thì cũng bị dáng vẻ nhìn như 'vân đạm phong khinh' nhưng lại cực đoan tàn nhẫn của Kim Trấm dọa sợ bay sạch.

Sở Dao ở sau thắt lưng cô nàng nhẹ nhàng đẩy một cái, Mạnh Quân Quân mới nói: "Kim gia, ngài vẫn luôn cùng Trần Bảy và Từ Mân xưng là Tam hùng trên biển, nhưng tiểu nữ nghe phụ thân và di trượng nói, hai vị kia cho dù liên thủ cũng không bằng một nửa của ngài. Từ bao nhiêu năm trước, ngài đã có thể diệt trừ thâu tóm bọn họ dễ như trở bàn tay để thành kiêu hùng duy nhất nhưng ngài không làm vậy, ngược lại còn nơi chốn né tránh bọn họ."

Kim Trấm hơi cong khóe môi, không nói gì.

Mạnh Quân Quân căng da đầu tiếp tục phân tích: "Bởi vì ngài minh bạch đạo lý 'Cây cao đón gió lớn' -- có hai cỗ thế lực trái phải kiềm chế, triều đình sẽ không tập trung lực lượng đối phó với ngài."

Kim Trấm rốt cuộc mở miệng: "Cho nên?"

Mạnh Quân Quân nói: "Tiểu nữ bị chộp tới nơi đây cũng không phải là ý của ngài, trong lòng tiểu nữ đều biết rõ ràng. Nếu ngài thả tiểu nữ đi, tiểu nữ chắc chắn cảm kích ngài, Ngu gia cũng sẽ niệm phần ân tình của ngài, sau này . . ."

"Ta khắp nơi tránh đi Ngu gia cũng không phải vì sợ Ngu Khang An." Kim Trấm rốt cuộc nhìn Mạnh Quân Quân một cái, "Tiểu cô nương có đầu óc, cũng rất có cam đảm, không hổ xuất thân tướng môn. Đáng tiếc ta có tật xấu rất hạ tiện, một là chán ghét người tự cho là thông minh, hai là chán ghét người tự cho là thông minh tới áp chế ta."

Kim Trấm nói chán ghét nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, vô cùng thanh thản đứng lên, từ trên mặt bàn nhấc lên lồng anh vũ đi ra khỏi chính sảnh.

Sở Dao vốn còn nghĩ, có nên tiếp lời Mạnh Quân Quân đem phụ thân và trượng phu cũng báo danh, mang đến càng nhiều áp lực cho Kim lão bản. Nhưng xem thái độ này nàng thấy thật may mắn mình chưa nói gì, bằng không càng sẽ hoàn toàn có tác dụng ngược lại.

Tào Sơn thấy vậy mừng rỡ vô cùng, biết Kim Trấm đây là đã ngầm đồng ý vội vàng nói: "Nghĩa phụ đi thong thả."

Kim Trấm quay đầu lại lạnh lùng liếc hắn một cái: "Không có lần sau."

Tào Sơn rùng mình, vội cúi đầu: "Vâng thưa nghĩa phụ."

Mạnh Quân Quân giống như bị kiệt sức ngã ngồi trên chân mình, Sở Dao thấy cô nàng chuẩn bị rút cây trâm tự sát, vội vàng chộp tay Mạnh Quân Quân.

Mạnh Quân Quân trao cho nàng một cái nhìn lạnh giá.

Sở Dao cũng hoảng, mắt thấy Kim lão bản đã ra cửa rẽ trái, Tào Sơn cười hì hì dời ánh mắt về phía nàng và Mạnh Quân Quân, Sở Dao bất đắc dĩ hô to: "Kim gia, mười mấy năm trước có phải đã từng đi qua kinh thành hay không?"

Ngoài cửa trống rỗng, không hề có tiếng động.

"Kim gia?!" Sở Dao lại hô một tiếng.

Sau khi tiếng hô vừa dứt, trước tiên là chiếc lồng chim xuất hiện trong tầm nhìn, Kim Trấm một lần nữa quay trở lại nhưng chỉ đứng ngoài cửa: "Có đi qua, làm sao vậy?"

Ngực Sở Dao phập phồng không kiềm được, căng da đầu nói: "Ánh mắt đầu tiên tiểu nữ nhìn thấy ngài liền cảm thấy ngài có chút quen mắt, khi còn nhỏ hẳn là gặp qua ngài . . . không chỉ một lần." Nàng cẩn thận hỏi một cách nghi hoặc, "Có lẽ ngài là bằng hữu của phụ thân?"

Kim Trấm lúc trước chỉ thoáng quét mắt liếc Sở Dao một cái, mãi đến lúc này mới nghiêm túc quan sát nàng, mày hơi nhíu lại: "Phụ thân cô nương là vị nào?"

Sở Dao muốn nói lại thôi.

Kim Trấm xách theo lồng chim vào lại đại sảnh, đi về phía sau: "Cô nương đi theo ta."

Sở Dao đỡ chân đứng lên, bước chân Kim Trấm chựng lại, lúc này mới thấy nàng một chân cao một chân thấp, dường như chợt nghĩ ra điều gì: "Chân cô nương bị tật?"

Sở Dao cúi đầu: "Phải."

Kim Trấm không nói nữa, đi thẳng về phía sau đại sảnh.

Sở Dao đi vào theo, chưa nói chuyện thì Kim Trấm đã quay đầu hỏi: "Cô nương là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư Sở Tu Ninh?"

Sở Dao sửng sốt, nếu biết nàng què chân thì xem ra ông ta vẫn luôn chú ý hướng đi của phụ thân.

Nàng quả nhiên nhớ không lầm, khi còn nhỏ nàng đã gặp qua Kim lão bản, có lẽ gặp qua rất nhiều lần nhưng bởi vì tuổi quá nhỏ nên gặp ở nơi nào nàng không thể nhớ ra. Ông ta chắc hẳn là bằng hữu chi giao với phụ thân mới đúng, bằng không sẽ đâu thường xuyên tiếp xúc.

Nhưng từ khi nàng chân chính đặt ký ức vào đầu cho tới nay, người này chưa bao giờ xuất hiện lại, cho nên nàng cũng nhớ không được, mãi đến hôm nay nhìn thấy mới gợi lên một ít ký ức mơ hồ. Mà phụ thân chưa từng bao giờ đề cập đến ba chữ "Đại lão bản", cũng không đặt trọng tâm chú ý đến vùng duyên hải, nói không chừng còn không biết người này là bạn cũ của mình.

Lúc xưa làm bạn với phụ thân, đến nay trở thành kiêu hùng một phương, Sở Dao không biết ông ta đã trải qua điều gì. Nói không chừng đã quyết liệt cắt đứt quan hệ với phụ thân nàng. Nàng tự báo thân phận có khả năng sẽ dẫn tới mối họa, nhưng còn có thể thảm hại hơn so với dừng trong tay Tào Sơn hay sao?

Nàng làm ra vẻ ngây thơ gầy yếu, thử thăm dò nhìn về phía Kim Trấm. Đáng tiếc, lúc này sắc mặt ông ta không hiện ra hỉ nộ.

Thực mau Kim Trấm xách theo lồng chim đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: "Cô nương không nhớ lầm, khi cô nương còn nhỏ chúng ta thường xuyên gặp mặt. Cô nương rất thích bám lấy ta, vẫn nói chưa sõi nhưng cứ đòi ta mua kẹo hồ lô. Nháy mắt cô nương đã lớn như vậy rồi, còn có thể cùng ta tương ngộ, ta có cảm giác như đang ở trong mộng."

Ngón tay Sở Dao bấm vào lòng bàn tay rốt cuộc hơi thả lỏng một chút, giả bộ lộ ra vài phần vui mừng: "Ngài thật là bạn cũ của phụ thân?"

Kim Trấm mỉm cười: "Phải, ta và phụ thân cô nương đã từng là bạn học cùng trường, nhưng bởi vì một chút sự tình nên đã quyết liệt cắt đứt quan hệ."

Quả nhiên . . . Đầu Sở Dao có chút đau.

Kim Trấm rất là căm giận bất bình: "Ta nói cho hắn mẫu thân cô nương 'hồng hạnh xuất tường', sau lưng trượng phu trộm gặp nam nhân. Hắn không những không tin còn cực kỳ tức giận, 'cắt bào đoạn nghĩa' với ta."

Sở Dao giật bắn mình, ngụy trang cũng dẹp qua một bên, tức giận mặt đỏ bừng: "Ngài . . . ngài đừng vội ăn nói bừa bãi!"

"Sao cô nương biết ta ăn nói bừa bãi?" Kim Trấm nhìn nàng, ánh mắt lộ ra khen ngợi kiểu như nàng thật thông minh hơn người, chợt cười sang sảng, "Không sai, ta thật đang 'nói hươu nói vượn', phụ thân cô nương khi đó đã là chánh tam phẩm Lại Bộ Thị Lang, suốt ngày bận rộn tranh đấu đảng phái, lui tới Sở gia toàn là quyền quý, hắn căn bản không quen biết ta, đương nhiên cũng đâu thể nói là cùng ta tuyệt giao."

Vong mẫu bị nhục nhã như thế khiến Sở Dao vẫn nghẹn uất, gắt gao mím môi, cưỡng bách chính mình cần phải bình tĩnh.

Kim Trấm bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Sở Dao duỗi tay muốn xoa đầu nàng.

Sở Dao kinh hãi, hốt hoảng né tránh . . .

Kim Trấm cũng không thèm để ý, cười nói: "Cô nương nhớ lầm, cô nương không phải đi theo phụ thân gặp qua ta, là theo mẫu thân cô nương. Tuy nhiên sau khi ngoại tổ phụ của cô nương tử trận, khi cô nương và ca ca được ba tuổi thì ta đã rời kinh thành. Không thể ngờ được trí nhớ cô nương tốt như vậy, lại vẫn có thể nhớ rõ diện mạo của ta khiến ta cực kỳ vui mừng."

Kim Trấm nhìn nàng ánh mắt hơi có chút mê ly nhưng không hề có sắc tình, ẩn ẩn lộ ra vài phần từ ái, "Phỏng chừng sau khi ta rời đi, cô nương hẳn đã thấy qua bức họa của ta ở chỗ mẫu thân?"

Sở Dao lại sửng sốt, mẫu thân có quen với ngoại nam cũng không có gì lạ, nhưng lạ một điều là sau khi mẫu thân làm thê làm nương vẫn không thiếu gặp mặt Kim lão bản, thế nên từ khi còn bé xíu cho tới nay nàng vẫn còn mơ hồ nhớ được tướng mạo ông ta.

Dưới loại tình huống này, ông ta rất có khả năng là người Tạ gia: "Kim lão bản, ngài là thân thích bên phía ngoại gia của tiểu nữ?"

Kim Trấm lắc đầu.

"Vậy ngài là . . .?"

"Nhóc ngốc, không phải ta mới vừa nói mẫu thân cô nương 'hồng hạnh xuất tường', sau lưng phụ thân cô nương trộm gặp nam nhân hay sao? Ta nhe, chính là nam nhân hàng đêm ngồi xổm ngoài tường Sở gia chờ hái hồng hạnh đấy."

Sở Dao bỗng nhiên ngơ ngẩn, lúc nãy Kim Trấm thừa nhận chính mình ăn nói bừa bãi, nhưng đồng dạng nói hai lần, lại nhìn vẻ mặt lần này khá nghiêm túc . . .

Không có khả năng!

Nàng đâu thể nào hoài nghi mẫu thân không trinh?

Nhưng theo Kim Trấm nhắc nhở, Sở Dao nhớ ra càng ngày càng nhiều. Khi còn nhỏ hình như nàng thật sự đi theo mẫu thân gặp người này, mẫu thân đích xác thường xuyên lén gặp mặt ông ta.

Trong một mảng mơ hồ, nàng lúng ta lúng túng tự hỏi: "Thật sự sao?"

"Đương nhiên là giả." Kim Trấm bị bộ dáng nghiêm túc tự hỏi của nàng chọc cho vui vẻ, "Mẫu thân cô nương sao có thể là hồng hạnh được chứ? Nàng rõ ràng là quả nho, ta thực rõ ràng không ăn được quả nho mới nói nho chua đấy thôi."

Ngay lúc này, nếu trong tay Sở Dao có một thanh đao, tất nhiên sẽ đâm về phía lão cà chớn kia: "Kim Đại lão bản, xin tự trọng!"

Thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác lườm mình, tựa như một tiểu miêu đang giương nanh múa vuốt, Kim Trấm càng cười vui vẻ hơn, "Được được được, ta tự trọng, không nói giỡn với cô nương nữa."

Sở Dao giận không thể át: "Danh tiết của mẫu thân quá cố chẳng lẽ có thể lấy ra nói giỡn?!"

"Tôn trọng ở chỗ này." Kim Trấm duỗi tay ấp lên ngực, mỉm cười nói, "Không phải ở trong miệng."

Sở Dao gắt gao mím môi, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh.

Kim Trấm chắp tay sau lưng đi quanh nàng một vòng: "Chợt vừa thấy thì không giống lắm, nhưng nhìn hồi lâu thì cô nương và mẫu thân vẫn có vài phần giống nhau, đặc biệt là bộ dáng khi nổi giận."

Sở Dao hiện tại vừa nghe ông ta nhắc tới mẫu thân, trong lòng liền khó chịu không thể bình tĩnh được, ngoắc mặt sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info