ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] BÍ ẨN ĐÔI LONG PHƯỢNG

109. NHÂN TÂM

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad


Khấu Lẫm đối diện với phản ứng bình tĩnh tự nhiên của hai huynh muội cảm thấy hơi xấu hổ.

Hắn rót chén trà uống, hơi rũ mi thu lại cảm xúc. Hắn minh bạch chính mình không thể quá phận, dù sao đây cũng là Đại cữu tử của hắn.

Hắn nhắm vào Sở Tiêu cũng không phải chỉ vì 'giận cá chém thớt' muốn có người lôi ra để xì hơi, thật sự là mỗi lần nhìn thấy Sở Tiêu là cả người hắn liền rất bực bội, đặc biệt bực bội. Tới Phúc Kiến dĩ nhiên là muốn tìm vị thần y kia chữa chân cho Sở Dao, nhưng cũng có một nguyên nhân nữa là muốn chữa khỏi chứng vựng huyết cho Sở Tiêu. Một người nam nhân không có năng lực đã là tội lỗi rồi, lại còn ý chí bạc nhược nội tâm mềm yếu, quả thật tội không thể tha.

Khấu Lẫm vốn nghĩ muốn lấy độc trị độc, làm Sở Tiêu chân chính kiến thức được cái gì gọi là máu me giết chóc, nhưng ý tưởng này chỉ được thành lập dưới tình huống Ngu gia có thể khống chế vùng duyên hải. Tuy nhiên phân tích thế cục trước mắt, Khấu Lẫm cho rằng nếu tiếp tục đi tới Phúc Kiến là hành động không sáng suốt, lần này sau khi nguy cơ giải trừ nhất định phải đi vòng trở lại hồi kinh.

Suốt cả một đường vất vả xem như uổng phí, còn tổn thất một đống vàng lớn. Hắn muốn hoàn thành tâm nguyện cùng Sở Dao trở thành phu thê thật sự, nhưng với tình hình này thì coi bộ tâm nguyện kia vẫn còn xa lắc xa lơ chưa với tới được. Bởi thế hắn nhìn Sở Tiêu sao có thể không bực bội?

Hắn thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ hay cứ ngầm buông tay không bảo hộ nữa để Sở Tiêu bị hại chết, như vậy sợi dây liên hệ giữa hai huynh muội sẽ hoàn toàn bị cắt đứt!

“Đại nhân.” Sở Tiêu nhẫn nhục chịu đựng nhưng Viên Thiếu Cẩn ngược lại nhịn không được. Sở Tiêu bị coi khinh không đúng tí nào, đã vậy hắn so với Sở Tiêu lại còn là "vạn năm lão Nhị", chẳng phải hắn càng không có chỗ dung thân? “Chúng thuộc hạ xưa nay chưa ai gặp qua tình cảnh như vậy trong đời, ngài từ trước đã là một quân nhân, chúng thuộc hạ không hỏi ý kiến ngài thì hỏi ai? Ngài cũng chưa đưa ra được chủ ý gì, chẳng lẽ chúng thuộc hạ còn có thể nghĩ ra trước hay sao?”

“Đúng thế.” Sở Tiêu ưỡn ngực, trong một chớp mắt lấy lại tự tin, cảm thấy Khấu Lẫm hướng mình phát hỏa khẳng định bởi vì thuộc hạ đắc lực đều không ở bên cạnh, trụi lủi chỉ có một người thật sự là 'vô kế khả thi'; ở Lạc Dương Khấu Lẫm có thể 'giảng đạo lý’ với Lạc Vương, nhưng với Oa tặc và hải tặc thì không có đất diễn.

Nhìn thấy Khấu Lẫm đen mặt, Sở Dao vội vàng tách ra đề tài: “Thiếp cảm thấy Ngu Việt sẽ không cố ý thả giặc Oa vào thành, ác độc đích xác không quan hệ với tuổi tác, nhưng người Ngu gia sẽ không bởi vì tranh đấu đảng phái mà khiến bá tánh gặp tai ương.”

Khấu Lẫm nói: “Đó là quan niệm sống của Ngu Khang An và Ngu Thanh, ai có thể bảo đảm toàn môn Ngu gia đều trung nghĩa?” Lại nhân tiện nói móc Sở Tiêu một câu, “Đa trí đa tài như Sở thị nhất tộc không phải cũng cho ra một kẻ ngu xuẩn hay sao?” 😁

Sở Tiêu trợn mắt tức giận, thật sắp nhịn không nổi nữa rồi!

Sở Dao thật ra lại là một bộ dáng thầm chấp nhận, suy nghĩ rồi nói: “Nếu Ngu Việt là dạng có tính tình kiểu này, Ngu Tổng binh và Ngu Thanh sẽ không cho hắn chưởng quản binh quyền. Hơn nữa, Ngu Thanh và Mạnh Quân Quân hẹn gặp ở Phi Vân Quan cũng là vì Ngu gia đóng quân ở Phúc Kiến, nhập vào cảnh nội Chiết Giang thì trước tiên phải đến chào hỏi với Tổng đốc Chiết Giang, đâu phải Ngu Việt không biết lệ này; nhưng khi nghe được tin giặc Oa đổ bộ lập tức liền tới Kim Trúc . . .”

Khấu Lẫm khẽ cười một tiếng: “Dao Dao, nàng đoán xem 'Tam gia' treo giải thưởng ở chợ đen bắt cóc Mạnh Quân Quân có quan hệ với Ngu Tam thiếu gia hay không?”

Sở Dao giật mình, hướng mắt lên lầu nhìn thoáng qua phòng của Mạnh Quân Quân, như đang suy tư gì.

Khấu Lẫm nhàn nhạt nói: “Ngu gia nhiều thế hệ quân hộ, từ trước không được coi như là một gia tộc lớn. Thế nhưng thế hệ này Ngu Khang An có bản lĩnh quá cao, đã khiến cho thanh danh gia nghiệp của Ngu gia vượt xa lúc xưa.”

Ngu Việt không biết Ngu Thanh là nữ nhân còn đỡ, nếu biết, tâm thái của hắn càng sẽ bất bình. Thái độ của Viên Thiếu Cẩn đối với Sở Tiêu chính là một ví dụ -- Ở trong quan niệm nam nhân bọn họ, nam nhân bại bởi nam nhân là chuyện bình thường, nhưng nếu bại bởi nữ nhân thì không thể chấp nhập được; 'tòng phu dưỡng tử' mới là vị trí của nữ nhân, căn bản không nên trở thành đối thủ của nam nhân.

Mà vấn đề Ngu Việt gặp phải lại càng  phức tạp hơn -- nếu Ngu Thanh không phải nữ giả nam, vậy thì hắn chính là “Đích trưởng tử”, hắn mới là vị “Ngu Thiếu soái” được bá tánh kính ngưỡng. Hiện giờ giả sử hắn biết toàn bộ vinh quang Ngu Thanh đoạt được đúng ra phải nên là của hắn, sở dĩ hắn còn chưa thể vạch trần Ngu Thanh vì e ngại cho danh vọng gia tộc, cứ thế mà buộc phải cố gắng cắn răng nuốt máu xuống bụng.

Trạng thái này của Ngu Việt chính là tâm lý mà Thiên Ảnh thích nhất.

Khấu Lẫm sợ Ngu Việt  cố ý dẫn giặc Oa vào thành giết Sở Tiêu là nhi tử của đối thủ để tỏ lòng trung thành với Viên Thủ Phụ thật ra chỉ là một bộ phận nhỏ, càng sợ hơn chính là hắn đã cấu kết với Thiên Ảnh, như vậy Sở Tiêu càng sẽ sống không nổi.

Sở Dao cũng suy xét tới điểm này nhưng nàng vẫn lắc đầu: “Thiếp vẫn tin tưởng gia phong của Ngu gia, càng tin tưởng vào phán đoán của Ngu Thanh. Nếu Ngu Việt thật không đáng tin cậy, nàng sẽ không bao giờ sai hắn tới đón Mạnh Quân Quân.” Vừa nói nàng  vừa chỉ chỉ chính mình.

Khấu Lẫm nhướng mày, biết Sở Dao muốn ám chỉ chuyện lúc trước hắn vẫn luôn hoài nghi Tạ Tòng Diễm phái người bắt cóc nàng, cứ nắm lấy Tạ Tòng Diễm không bỏ.

Đang muốn phản bác thì Sở Dao ở dưới bàn nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ giọng nói: “Phu quân, nhân tâm đích xác khó lường, nhưng có ác tâm thì cũng có thiện tâm.”

Khấu Lẫm hơi giật mình. Hơn phân nửa thời điểm, hắn gặp được người không quen thuộc thì luôn phán đoán đối phương theo chiều hướng ác độc nhất. Mà Sở Dao vẫn luôn có ý đồ làm hắn tin tưởng, đối điện với sự thiện ác của nhân tâm, người chọn đi đường thiện vĩnh viễn nhiều hơn so với người chọn đi đường ác.

Với quãng đời Khấu Lẫm đã trải qua, nếu Sở Dao muốn làm hắn tin tưởng điểm đánh giá này là rất khó. Tuy nhiên, khi độ ấm từ lòng bàn tay nàng truyền qua tay hắn, kết hợp với đôi mắt u tĩnh thanh triệt của nàng, không hiểu sao vẫn luôn chứa khả năng lừa gạt mãnh liệt, lừa hắn không biết nơi nào mà mò. Nàng tựa như một ảo thuật gia, dễ dàng biến mảnh đất hoang vu trước mắt hắn thành khu vườn xuân về hoa nở.

“Tuy nhiên,” Sở Dao bổ sung một câu, “Thiếp cũng minh bạch không thể không có tâm phòng người, chỉ muốn nhắc nhở phu quân suy xét thêm nhiều khía cạnh rồi hãy làm quyết định, dĩ nhiên thiếp hoàn toàn nghe theo chàng.”

“Ừ.” Hơi trầm mặc, Khấu Lẫm nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch vẫn luôn chưa lên tiếng, “Liễu Tiến sĩ, ngươi có ý kiến gì không?”

Hắn không xác định biến cố này có quan hệ đến Thiên Ảnh hay không, nhìn Liễu Ngôn Bạch  dường như cũng không biết nhiều về chuyện này.

Liễu Ngôn Bạch giống như hoảng hốt hoàn hồn, "Ừ" một tiếng: “Khấu phu nhân nói rất đúng, tâm phòng người không thể không có.”

Liễu Ngôn Bạch chính bản thân cũng không rõ ràng lắm tình cảnh trước mắt có quan hệ với tổ chức hay không.

Thiên Ảnh đích xác không thiếu muốn tìm dịp lôi kéo người Ngu gia, bọn họ đã nhận ra tâm tính Ngu Việt dễ lung lay, cũng đích xác đã phái nữ nhân đến bên người hắn để ly gián, nhưng có thành công hay không thì Liễu Ngôn Bạch cũng không biết.

Trong nội bộ của Thiên Ảnh phân công nhiệm vụ vô cùng rõ ràng, Liễu Ngôn Bạch phụ trách xử lý sự vụ ở kinh thành là địa bàn Lão Ảnh chủ phân công cho hắn. Còn vùng duyên hải thuộc về địa bàn của Hữu Hộ pháp, tựa như Tả Hữu Hộ pháp không biết thân phận của hắn, hắn cũng không biết Tả Hữu Hộ pháp là ai, chỉ thông qua con đường truyền tin để liên lạc với nhau. Một đường hắn theo Khấu Lẫm tới đây vẫn chưa liên lạc với tổ chức. Nhưng trước khi hắn rời khỏi Lạc Dương, bởi vì thân phận Tạ Tòng Diễm bại lộ nên Lão Ảnh chủ đã hạ lệnh tạm dừng hành động của Thiên Ảnh ở Đại Lương.

Khấu Lẫm đánh giá thần sắc của Liễu Ngôn Bạch: “Sao bản quan thấy bộ dáng của Liễu Tiến sĩ rất thản nhiên, kiểu như là chuyện không liên quan đến mình? Lúc trước ở Lạc Dương, bản quan muốn rời đi thì chẳng phải ngươi còn thể hiện một lòng căm phẫn?”

Liễu Ngôn Bạch nói: “Những kẻ quyền quý đó làm tổn hại pháp kỷ, gây hại cho bá tánh một phương, đương nhiên phải vì dân trừ hại. Nhưng vùng duyên hải sớm đã rối loạn ngần ấy năm, có quan hệ đến quốc sách và chế độ quân chính, không phải chỉ dựa vào chúng ta là có thể thay đổi.”

Khấu Lẫm nhướng mày: “Cho nên có thể mặc kệ, yên tâm thoải mái cái gì cũng không cần làm?”

Liễu Ngôn Bạch thầm nghĩ chính mình sao có thể mặc kệ, vẫn luôn nỗ lực đều vì thiên hạ thái bình, nhưng chỉ có duy nhất một chính sách 'Rút củi dưới đáy nồi' khiến giang sơn đổi chủ, thế gia quyền quý diệt sạch, sau đó thi hành cải cách mới là thượng sách: “Đại nhân ngài là võ tướng, còn có thể ra trận giết địch, hạ quan chỉ một văn nhân, đối với đám giặc Oa và hải tặc ngang ngược vô lý thì có thể làm gì?”

Khấu Lẫm cụp xuống mí mắt: “Liễu Tiến sĩ có thể làm rất nhiều, chỉ xem ngươi có nguyện ý hay không mà thôi.”

Liễu Ngôn Bạch nói: “Hạ quan không hiểu ý của ngài.”

Biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad

Khi nói chuyện, mặt trời lặn đã thu hồi tia sáng cuối cùng, trên đường đá xanh xa xa truyền đến một tràng tiếng vó ngựa dồn dập. Đội nhân mã đi đến ngoài cửa khách điếm thì dừng lại, phân tán thành hai đội bao vây vòng quanh khách điếm.

Không khí bên trong khách điếm tức khắc ngưng tụ. Một tay Khấu Lẫm còn bị Sở Dao nắm lấy, tay kia đã đặt lên cán đao bên hông.

Chợt thấy Kim Trì Vệ Ngô Thiên hộ gõ cửa đi vào, ôm quyền nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ.”

“Các ngươi làm gì vậy?” Khấu Lẫm nghe tiếng bước chân vây quanh khách điếm, ít nhất phải có năm mươi người. Tuy nhiên không cảm giác được hơi thở của cao thủ nên hắn rút tay ra khỏi cán đao.

“Mạt tướng nghe theo mệnh lệnh của Ngu Tướng quân, điều động chút nhân thủ tới bảo hộ Mạnh tiểu thư.” Vẻ mặt Ngô Thiên hộ lo lắng sốt ruột.

Khấu Lẫm thấy hắn có chuyện gì đó muốn nói lại thôi bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngô Thiên hộ bẩm báo: “Khấu Chỉ Huy Sứ, Ngu gia quân phái thám báo ra ngoài đã trở lại, bọn Oa . . .” Hắn vốn định nói 'Oa khấu' nhưng lại lo lắng chữ 'Khấu' sẽ khiến Khấu Lẫm không vui bèn sửa miệng, “Bọn Oa tặc tấn công đến huyện Kim Trúc có khoảng hai ngàn tên, ngoại trừ một ít tên thảo tặc thì đại bộ phận được trang bị rất hoàn mỹ với súng kíp và kiếm thép nguyên chất, rất giống quân chính quy của Đông Doanh.”

Khấu Lẫm không xen miệng, chờ hắn tiếp tục nói.

Ngô Thiên hộ báo tiếp: “Lúc trước những tên Oa tặc này sẽ bắt thôn dân ven đường đẩy đi trước để thu dọn sạch sẽ chướng ngại vật ngoài thành. Nhưng lần này bọn chúng càng vô sỉ hơn, đi một vòng xa bắt về gần hai trăm đứa bé chưa đến mười tuổi.”

Mấy người ngồi trong nội sảnh đều nhíu chặt mày, đặc biệt là Sở Dao.

Lúc xưa giặc Oa cũng từng thích bắt con tin làm tấm mộc, nhưng từ khi Ngu Khang An giết hết tất cả con tin, bị quần thần buộc tội nhưng vẫn đứng vững dưới áp lực tiếp tục giết, Oa tặc đã có bao nhiêu năm không hề phí khí lực đi bắt con tin nữa. Quần thần cũng không hề buộc tội, bá tánh cũng đồng tình tỏ vẻ lý giải.

Nhưng chiêu bắt trẻ con này thật sự vô cùng thất đức.

Đại Lương và Bắc Nguyên cũng đã đánh nhau bao nhiêu năm qua, nhưng chưa từng thấy Bắc Nguyên bắt trẻ con làm con tin bao giờ.

Khấu Lẫm hỏi: “Vì thế các ngươi chuẩn bị giải quyết thế nào? Cầu treo không thể thả xuống, cửa thành không thể mở ra?”

Ngô Thiên hộ trả lời: “Ngu Tướng quân bảo mạt tướng tới hỏi ý kiến của ngài.”

Khấu Lẫm cười lạnh: “Bản quan là người ngoài nghề, không thể cho ý kiến.”

Ngô Thiên hộ cúi đầu: “Vậy Ngu Tướng quân nói chính mình sẽ làm chủ, không mở cửa thành.”

Khấu Lẫm nói: “Ngươi hỏi hắn đã nghĩ kỹ rồi chưa, nếu tùy ý để những đứa bé kia chết ở ngoài tường thành, mặc kệ là Kim Trì Vệ của ngươi hay là Ngu gia bọn họ, bao gồm bản quan xui xẻo vừa lúc đang ở trong thành đều sẽ bị buộc tội.”

Ngô Thiên hộ thở dài: “Ngu Tướng quân nói Ngu gia một mình gánh chịu. Viện quân Kim Trì Vệ nhanh nhất cũng phải đêm mai mới có thể đến, nếu để Oa tặc đánh vào trong thành, đội Thiên hộ binh của chúng ta ngăn cản không được. Không chỉ Kim Trúc mà toàn bộ huyện thành phía sau đều bị tai ương.”

Khấu Lẫm hơi trầm tư rồi hỏi: “Đám Oa tặc kia bao lâu sẽ tới?”

Ngô Thiên hộ trả lời: “Những đứa bé kia tuy bị bọn chúng ôm đi nhưng vẫn làm chậm trễ cước trình, phỏng chừng còn phải hơn hai canh giờ.”

“Bản quan đã biết, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng."

Sau khi Ngô Thiên hộ rời khỏi khách điếm, Liễu Ngôn Bạch cười khẩy một tiếng: “Xem ra đại nhân lo lắng không phải không có lý, hạ quan vốn dĩ còn nghi hoặc nếu giả sử Ngu Tam thiếu muốn cho Oa tặc vào thành thì phải làm sao để không tổn hại thanh danh của Ngu gia? Hiện tại có các đứa bé làm tấm mộc, cho dù hắn mở cửa thành cũng không ai chỉ trích là hắn cố ý.”

Yên tĩnh một hồi, Viên Thiếu Cẩn chần chờ nói: “Nhưng không phải Ngu Tam thiếu đã quyết định không mở cửa thành hay sao, còn chuẩn bị gánh hết mọi trách nhiệm?”

Sở Dao nhìn về phía Khấu Lẫm, đôi mày nhíu lại gắt gao: “Không biết hắn thực sự có loại quyết đoán này hay không, hoặc là đang diễn một màn 'lạt mềm buộc chặt' muốn cho đại nhân ra mặt mở cửa thành?” Phỏng đoán thiện ác của một người không quen biết thật không dễ dàng chút nào.

Sở Tiêu cũng nhìn về phía Khấu Lẫm, biết rõ không nên hỏi nhưng vẫn thật cẩn thận hỏi: “Đại nhân, chúng ta thật sự muốn trơ mắt nhìn hai trăm đứa nhỏ bỏ mạng hay sao?”

Khấu Lẫm rót chén trà: “Đương nhiên không phải.”

Mọi người đều nín thở chờ hắn đưa ra biện pháp.

Khấu Lẫm nâng chén trà uống một hơi cạn sạch rồi đặt mạnh chén trà xuống bàn: “Chúng ta ngồi ở trong thành, cái gì cũng nhìn không thấy, đâu thể nào gọi là ‘trơ mắt nhìn’ đây hả?”

Khấu Lẫm nói ra lời này tương đương với tuyên bố hắn sẽ không quản, cũng quản không nổi chết sống của những đứa trẻ đó.

Tình huống không rõ, Ngu Việt lại càng không biết là địch hay là bạn, hắn không dám mạo hiểm, một bước cũng không thể rời khỏi hai huynh muội Sở Dao. Hiện giờ hắn không có bất kỳ một thủ hạ nào có thể sử dụng, tất cả đều bị hắn phái đi khắp nơi truyền tin tức.

Hắn đã làm chuyện chính mình nên làm, lần này tuyệt đối không thể lại bị thuyết phục đi xen vào vấn đề của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info