ZingTruyen.Com

[Edit - Hoàn] BÍ ẨN ĐÔI LONG PHƯỢNG

108. GIẶC TỚI

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Đoạn Tiểu Giang vừa ra bên ngoài, còn chưa đợi Khấu Lẫm và Sở Dao ra cửa bỗng hấp tấp chạy vào, bộ dạng trêu đùa lúc nãy biến mất hoàn toàn, sắc mặt lạnh lùng ghé sát vào người Khấu Lẫm hạ giọng nói: "Đại nhân, chim ưng truyền tin đã tới."

Khấu Lẫm hơi nhíu mày, đỡ Sở Dao ra khỏi cửa khách điếm.

Sở Dao bắt chước Khấu Lẫm ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời chính Ngọ tỏa ánh sáng rực rỡ, vạn dặm không một đám mây, dần dần, một con chim ưng xuất hiện trong tầm nhìn của nàng. Chim ưng kia vẫn tiếp tục bay lượn vòng vòng trên trời cao không đáp xuống mà cũng không rời đi.

Sở Dao nhìn về phía lá cờ nhỏ cắm trên nóc xe ngựa, biết lá cờ này chính là dấu hiệu cho chim ưng tìm đến. Nàng còn biết, sau khi Khấu Lẫm quyết định tới Phúc Kiến liền từ ám vệ doanh trong kinh điều động một ưng đội đến Phúc Kiến trước để dò đường.

Ưng đội ở Cẩm Y Vệ tương đương với đội thám báo. Chim ưng không dễ huấn luyện, ám vệ doanh chỉ có hai con chim ưng, một con ở kinh thành, một con đi theo ưng đội đến Phúc Kiến. Mà hai con chim ưng này chỉ dùng để truyền tin cho Khấu Lẫm. Chim ưng truyền tin rất mau nhưng thực dễ dàng bị chặn lại, vì thế tin tức trọng đại thông thường đều do ám vệ dùng khinh công truyền tin. Một khi sử dụng chim ưng, thuyết minh tin tức đó không những trọng đại mà còn cực kỳ khẩn cấp.

Không biết tin tức này là từ trong kinh đưa tới hay từ Phúc Kiến đưa tới, con tim Sở Dao thắt lại.

Khấu Lẫm vươn cánh tay hơi nhấc lên cao, một tay kia làm dấu hiệu triệu hồi chim ưng. Con ưng kia liền phóng thẳng xuống, cách đỉnh đầu một khoảng thì lượn một vòng để ổn định tốc độ, sau đó nhẹ nhàng đậu lên cánh tay Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm cởi xuống ống trúc có gắn cơ quan cột trên đùi chim ưng. Loại ống trúc này phải có mật mã để mở ra, bên trong có để hỏa dược. Nếu dùng sức phá hủy thì hỏa dược sẽ phát động thiêu hủy hoàn toàn ống trúc và mật tin bên trong.

Lấy ra mật tin xem kỹ, Khấu Lẫm trầm mặc hồi lâu mới nặng nề nói: "Phúc Kiến không thể đi được."

"Xảy ra chuyện gì?" Sở Dao thấy thái độ này của Khấu Lẫm, tim càng thắt chặt. Vùng duyên hải Đông Nam xưa nay đều nguy hiểm, vậy mà lúc trước Khấu Lẫm vẫn không lo ngại quyết định đi tới. Hiện giờ ngàn dặm xa xôi đi được đến nơi này, khoảng cách đến đích cùng lắm chỉ là một bước xa, thế nhưng đột nhiên Khấu Lẫm quyết định quay lại?!

"Ngu Khang An mất tích." Khấu Lẫm đưa mật tin cho nàng.

Sở Dao mở ra mật tin đọc cẩn thận, đồng tử càng lúc càng co chặt lại.

Căn cứ theo tin tình báo, Ngu Tổng binh đã lâu không lộ mặt, bên ngoài phỏng đoán ông ta bị trọng thương, nhưng căn cứ theo những gì điều tra được, ông ta thật ra bị mất tích. Sau khi Ngu Thanh từ Lạc Dương quay về nơi đóng quân ở Phúc Kiến liền lập tức dẫn người ra biển, đi đến khu vực Ma Phong Đảo.

Ở vùng duyên hải có hơn một ngàn đảo lớn bé đủ cả, Ma Phong Đảo chung quanh trải rộng đá ngầm, có tiếng khó đến khó ra. Tiền triều dùng đảo này để cách ly người bệnh hủi, sau khi Đại Lương lập quốc thì bắt đầu lấy đảo này để lưu đày phạm nhân. Hai mươi mấy năm trước, Ma Phong Đảo trở thành cứ điểm của hải tặc -- -- là hải tặc đến từ bản thổ Đại Lương chứ không phải Oa tặc Đông Doanh.

Ngu Thanh vội vàng đi Ma Phong Đảo, phỏng chừng có liên quan đến vụ mất tích của Ngu Khang An. Nhưng Ngu Thanh đã ra biển mười mấy ngày, đến nay vẫn chưa về.

"Ngu Thanh ra biển, vậy người định đến Phi Vân Quan đón Mạnh Quân Quân lại là ai?" Sở Dao lo sợ bất an.

"Có lẽ là đệ đệ của Ngu Thanh, không phải nàng ta có vài đệ đệ hay sao?" Khấu Lẫm không rảnh để suy nghĩ chuyện này, hiện tại vấn đề rất nghiêm trọng chính là -- hải tặc và Oa tặc cũng là hạng người có tin tức linh thông, đã đổ bộ đến Đài Châu phủ. Hai thủ lĩnh tối cao của Ngu gia quân đều không có mặt, mà hiện giờ Mạnh Chấn Bang bị giam lỏng, vị trí Chiết Giang Đô Chỉ Huy Sứ không có người nắm quyền, hai gã Đô Chỉ Huy Đồng Tri đều muốn tranh vị, coi bộ không muốn phản công, chỉ án binh bất động chờ đối phương làm lỗi.

Sở Dao cũng vừa lúc từ mật thư đọc được tin tình báo này, càng thêm hoảng hốt: "Oa tặc phân ba đường, trong đó một đường là hướng về phía Kim Trúc?"

Đoàn người Sở Tiêu còn ở Kim Trúc.

"Phải, rốt cuộc từ Đài Châu một đường xuống dưới, Kim Trúc là huyện thành giàu có nhất." Khấu Lẫm sở dĩ lựa chọn Kim Trúc là vì tiêu chuẩn nghỉ chân trên đường của hắn là phải vào thành nào lớn nhất giàu có nhất, trụ tại khách điếm hoành tráng nhất, "Nhưng cũng không cần lo lắng, Kim Trúc là nơi đóng quân của Kim Trì Vệ Thiên hộ sở."

"Bọn chúng bao lâu sẽ tới?" Sở Dao nhìn địa danh trong mật thư, có chút xa lạ.

"Có lẽ khoảng chạng vạng." Khấu Lẫm không hề nhiều lời, vội vàng quay vào khách điếm, nói với chưởng quầy, "Đi tìm Lý trưởng của các ngươi tới đây!"

Chưởng quầy hơi kinh ngạc nhưng lập tức kêu tiểu nhị làm theo.

Chỉ chốc lát sau Lý trưởng tới rồi, còn không đợi hỏi chuyện, Khấu Lẫm liền ra mệnh lệnh: "Thông tri cho bá tánh ở tất cả thôn trại xung quanh, thu thập chút tiền bạc đồ quý giá, bằng tốc độ nhanh nhất di tản vào huyện thành trọng đại gần nhất."

Lý trưởng nhìn Khấu Lẫm, thấy hắn khí độ bất phàm cũng không dám đắc tội, thắc mắc hỏi: "Vị công tử này . . ."

Khấu Lẫm trực tiếp từ sau thắt lưng rút ra một lệnh bài.

Đây là lệnh bài của Ngu Thanh, hành sự ở vùng duyên hải, lệnh bài của Ngu Thanh oai phong hơn nhiều so với lệnh bài Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.

Quả nhiên Lý trưởng khiếp sợ trợn to mắt: "Vị Tướng quân này, giặc Oa lại muốn đổ bộ hay sao?" Khấu Lẫm không kiên nhẫn: "Ít nói nhảm, đi mau!"

"Vâng! Vâng!" Lý trưởng hoảng loạn chạy đi.

Khấu Lẫm triệu hồi Tiểu Hà và tất cả mấy ám vệ tính luôn cả Đoạn Tiểu Giang, đồng loạt giao nhiệm vụ đi khắp nơi báo tin cho dân chúng di tản.

"Chờ ta trong chốc lát." Còn dư lại hai người họ, Khấu Lẫm trấn an Sở Dao trước rồi một mình chui vào xe ngựa, thay ra áo dài thoải mái trên người mặc vào huyền bào gọn gàng hiên ngang, lấy ra hộp binh khí đeo sau lưng.

Nhảy xuống xe ngựa, Khấu Lẫm tháo ngựa ra khỏi xe, bế ngang Sở Dao nhảy lên lưng ngựa, ôm nàng ở trước ngực, "Dao Dao, ta biết nàng không yên tâm ca ca, ta cũng không yên tâm, còn có Viên Thiếu Cẩn nữa, ta đem hắn rời khỏi kinh thành thì phải bảo đảm an toàn cho hắn. Ta cần thiết tự mình qua tiếp bọn họ, để lại nàng ở nơi này hay giao cho ai ta cũng tin không nổi, chỉ còn cách mang theo mà thôi. Nhưng hiện giờ thời gian gấp rút, chúng ta phải cưỡi ngựa, bằng không có khả năng sẽ đến sau Oa tặc . . ."

"Được." Sở Dao thúc giục, "Mau đi thôi, chân thiếp không yếu ớt như vậy đâu."

"Vậy nàng ráng chịu đựng một chút." Khấu Lẫm không sử dụng roi ngựa, chỉ dùng tay phát vào mông ngựa một cái, thiên lý mã hí vang một tiếng bắt đầu phi nước đại.

Mặc dù Khấu Lẫm đã cố lựa đường bằng phẳng, chân Sở Dao vẫn đau thấu tim, nàng cắn răng chịu đựng.

Khấu Lẫm cảm giác được, dù rất đau lòng nhưng cũng không còn cách nào.

Biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad

Hơn hai canh giờ sau rốt cuộc đến được Kim Trúc.

Coi bộ Huyện lệnh Kim Trúc và Kim Trì Vệ Thiên hộ sở đã nhận được tin tức, hiện nay trong ngoài cửa thành đều đóng chặt, bên ngoài cửa thành khắp nơi rải đầy chông sắt, bức Khấu Lẫm không thể nào không dừng ngựa. Khấu Lẫm nhìn xung quanh, cũng không thấy thôn dân vùng phụ cận sơ tán đến đây xin vào, không biết có phải đã vào thành hết rồi hay không, hoặc là biết nơi này cửa thành đã đóng chặt nên ngược lại đi nơi khác?

"Người nào?" Trên thành lâu có tiếng quát chói tai của một nam tử mặc áo giáp.

Khấu Lẫm biết đây là Thiên hộ quan của Kim Trì vệ, lôi ra lệnh bài của Ngu Thanh: "Mở cửa thành!"

Khoảng cách quá xa, Thiên hộ quan xem xét nửa ngày, quay mặt nhìn về phía người bên cạnh: "Tam thiếu?"

Nam tử trẻ tuổi được hắn xưng là 'Tam thiếu' nhìn về phía Khấu Lẫm, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Ngươi là quân nhân của Ngu gia? Sao ta chưa từng gặp qua ngươi?"

Hắn vung tay ra hiệu, từng hàng binh sĩ đầu đội mũ giáp sáu cánh ló đầu ra khỏi thành lâu, trong tay cầm súng kíp và cung tiễn, động tác đồng loạt nhắm thẳng về hướng Khấu Lẫm và Sở Dao đang đứng ngoài cửa thành.
(Súng kíp: là loại súng thô sơ phát minh từ thế kỷ 15. Súng không dùng đạn nạp sẵn mà dùng viên thuốc nổ để vào cốc mồi, khi bóp cò chính là đập mạnh cái kíp có gắn đá lửa vào miếng kim loại để xẹt tia lửa đốt cháy viên thuốc súng rồi đẩy ra. Vì thế súng chỉ bắn được từng viên thuốc nổ, phải dừng lại nạp viên thứ hai rồi mới tiếp tục)

Khấu Lẫm xả cương ngựa, nghiêng người thoáng đưa lưng về phía thành lâu che chắn cho Sở Dao. Sau đó nghiêng đầu quét mắt một cái về phía đám binh lính kia, phân biệt từ áo giáp và binh khí, tuyệt đại đa số binh sĩ thuộc về Kim Trì Vệ, số còn lại chắc hẳn là Ngu gia quân, ước chừng có ba mươi người.

Người chất vấn Khấu Lẫm hẳn là một đệ đệ của Ngu Thanh tới Phi Vân Quan đón Mạnh Quân Quân, thu được tin tức Oa tặc đột kích nên dẫn đội ngũ tới huyện Kim Trúc gần nhất.

Hiện giờ Mạnh Quân Quân cũng ở trong thành, không biết hai biểu tỷ đệ đã gặp mặt chưa.

Khấu Lẫm ghé vào tai Sở Dao: "Nàng có quen hắn hay không? Là đệ đệ nào của Ngu Thanh thế?"

"Không quen biết." Sở Dao ôm cánh tay Khấu Lẫm, quay đầu cố quan sát người trên tường thành nhưng không thế nào thấy rõ ràng.

Cho dù thấy rõ ràng nàng cũng nhận không ra, Ngu Thanh ở trong nhà đứng thứ hai, nhưng Đại ca nàng chết sớm, nàng coi như là "Đích trưởng tử". Phía dưới nàng có bốn đệ đệ, chỉ có đệ đệ thứ ba Ngu Việt là cùng mẫu với Ngu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Với thân phận nữ nhi của Ngu Thanh, người chân chính là đích tử duy nhất của Ngu gia hiện giờ đúng ra phải là Ngu Việt. Còn lại ba đệ đệ đều là thứ xuất.

Lại nói tiếp, Ngu Khang An nguyên quán ở Chiết Giang, trong kinh thành không có một thân thích nào. Lúc ông ta vừa mới nắm được quân quyền, khi đó thế đạo còn loạn nên lòng nghi ngờ của Thánh Thượng rất nặng, vì thế bèn ban cho Ngu gia một tòa nhà ở kinh thành, muốn ông đem toàn thể gia quyến dời vào trong kinh, ý đồ thập phần rõ ràng. Ngoại trừ song thân phụ mẫu của Ngu Khang An, Ngu phu nhân đang ở Chiết Giang làm bạn với trượng phu lại còn có thai trong người, không thể không tuân theo ý chỉ, mang Ngu Thanh mới vừa tròn một tuổi vào kinh thành.

Còn tất cả thiếp thất của Ngu Khang An đều là sau khi Ngu phu nhân đi rồi mới nạp, mấy thứ tử thứ nữ chưa bao giờ đến kinh thành.

Ngay cả Ngu Việt được sinh ra ở kinh thành, khi vừa ba tuổi đã bị Ngu Khang An đón về đặt ở bên người bồi dưỡng, nói là sợ hắn bị danh lợi ở kinh thành ăn mòn, mất đi bản chất quân nhân của Ngu gia.

Cho nên trước nay Sở Dao cũng chưa từng gặp Ngu Việt, còn Ngu Thanh ở kinh thành đến năm mười lăm mới đi Phúc Kiến, cũng không thể nào thân cận được với người đệ đệ cùng mẫu này.

Trước đó khi nàng và Ngu Thanh nói chuyện phiếm, Ngu Thanh chỉ nhắc tới Mạnh Quân Quân, còn đệ đệ ruột thịt thì dường như một chữ cũng không muốn nhiều lời.

“Ngu Thanh có bốn đệ đệ, nhỏ nhất còn chưa đến mười tuổi, Ngu Ngũ năm nay mười ba, Ngu Tứ và Ngu Tam hơn kém nhau nửa tuổi.” Sở Dao liệt kê cho Khấu Lẫm.

“Vậy đứa này chắc là Ngu Tam hoặc Ngu Tứ?” Khấu Lẫm nhíu mày.

“Hẳn vậy.” Sở Dao gật đầu. Tuy Ngu Khang An cũng có huynh đệ, nhưng chất nhi tuổi không khớp.

Trên thành lâu, Ngu Việt tiếp nhận súng kíp do thủ hạ đưa sang, nhắm ngay đầu Khấu Lẫm, giọng điệu lạnh lẽo cực độ: “Nói, các ngươi từ đâu đến? Vì sao giả mạo quân nhân Ngu gia?”

Khấu Lẫm không còn cách nào khác, thu lại lệnh bài của Ngu Thanh, lấy ra thẻ bài ngà của chính mình: “Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, Khấu Lẫm.”

Binh sĩ trên thành lâu giống như không nghe rõ, trong lúc này tất cả đều ngẩn người không có bất kỳ phản ứng gì.

Cẩm Y Vệ không thiết lập Bách hộ sở ở Kim Trúc, bọn họ cũng chưa bao giờ giao tiếp với Cẩm Y Vệ, nhưng chỉ cần là con dân Đại Lương thì không có ai lại không biết và không sợ Cẩm Y Vệ, huống chi lại còn là Chỉ Huy Sứ. Chúng binh sĩ đồng loạt hướng ánh mắt về phía Ngu Tam thiếu và Thiên hộ quan.

Vị Thiên hộ quan mở to hai mắt, hoảng sợ nói với Ngu Việt: “Mạt tướng đích xác có nghe nói Khấu Chỉ Huy Sứ rời kinh, hiện giờ đang ở bên ngoài tuần tra!”

Ngu Việt khẽ nhíu mày, nhìn về phía Sở Dao đang ngồi chung một con ngựa với Khấu Lẫm.

“Khấu Chỉ Huy Sứ xin chờ một lát!” Thiên hộ quan liền muốn đích thân đi xuống mở cửa thành đón chào.

“Chờ một chút!” Ngu Việt ngăn lại, dò hỏi Khấu Lẫm, “Tin tức giặc Oa lên bờ phân ba đường xâm lấn là do ngươi truyền ra?”

“Không sai.” Thấy chúng binh sĩ trên thành lâu ngoài ba mươi quân của Ngu gia đã bắt đầu buông lỏng binh khí, Khấu Lẫm thu hồi thẻ bài ngà, lại ghìm cương ngựa quay lại đối diện với cửa thành.

“Ngươi từ đâu có được tin tức?” Ngu Việt chất vấn.

Khấu Lẫm nhẫn nại giải thích: “Với thân phận của bản quan, biết được tin tức trước tiên chẳng lẽ không bình thường?”

Sở dĩ Khấu Lẫm rất kiên nhẫn hỏi gì đáp nấy vì hắn cũng từ quân doanh mà ra, minh bạch đây là kiểm tra hợp lý.

Ngu Việt hỏi lại: “Ngươi làm thế nào có thể chứng minh ngươi là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?”

Khấu Lẫm nhướng mày nhìn hắn: “Sao hả, thẻ bài ngà còn chưa đủ? Hay ngươi muốn bản quan thỉnh Thánh Thượng tới làm chứng?”

Ngu Việt cười lạnh: “Lúc nãy ngươi còn cầm lệnh bài của Nhị ca đi khắp nơi giả mạo Ngu gia quân, ai biết thẻ bài ngà Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ này là từ ngõ ngách nào kiếm tới? Giặc Oa xảo trá, chiêu thức vặn vẹo nào cũng không làm khó được bọn chúng . . .”

Bộ dáng "ai cũng không thể tin được" của Ngu Việt chọc cho đáy mắt Khấu Lẫm tối sầm lại: “Muốn bản quan chứng minh?”

Cánh tay Khấu Lẫm hơi nhấc lên muốn bắn ra tụ tiễn xuyên qua búi tóc của tên nhãi ranh kia để dạy hắn một bài học. Tuy nhiên Khấu Lẫm lại sợ binh sĩ trên thành lâu có người bị kinh hách cướp cò, hỏa khí sẽ khiến Sở Dao bị thương. Vì thế Khấu Lẫm nâng tay lên tay chỉ gom lại mái tóc rối sang một bên, mỉm cười nói: “Mấy tháng trước, bản quan chặn được mấy rương tiền bẩn từ Phúc Kiến đưa đến kinh thành, chắc Ngu Tướng quân cũng biết trong rương chứa thứ gì . . .”
(Tụ tiễn: một loại nỏ nhỏ giấu trong tay áo. Khi khởi động cơ quan thì mũi tên nhỏ hoặc kim châm tẩm độc sẽ bắn ra, là một loại ám khí)

Sắc măt Ngu Việt nháy mắt thay đổi.

“Phu quân . . .” Sở Dao lên tiếng nhắc nhở Khấu Lẫm đừng nói nữa, bận tâm cho danh tiếng của Ngu Thanh.

Khấu Lẫm vốn cũng không tính nói ra, bèn chuyển đề tài: “Ngu Tướng quân, ngươi phái người đi một chuyến đến khách điếm tên Hỉ Tương Phùng trong thành, hỏi Mạnh tiểu thư một câu liền biết bản quan có phải thật sự là Chỉ Huy Sứ hay không.”

“Biểu tỷ ở trong thành?” Ngu Việt hơi ngẩn ngơ, vội phân phó thủ hạ đi tìm.

Hai bên đều không nói chuyện nữa.

Sau đó, thủ hạ trở về ghé tai nói vài câu.

Sau khi Ngu Việt nghe xong, ánh mắt nhìn về phía Khấu Lẫm càng thêm tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và quan sát kỹ, trầm mặc thật lâu. Thiên hộ quan ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt: “Thế nào?”

Ngu Việt giơ tay ra hiệu, Ngu gia quân đồng loạt thu hồi hỏa khí: “Ngô Tướng quân, mở cửa thành đi.”

Ngô Thiên hộ hốt hoảng chạy xuống thành lâu: “Mở cửa thành! Mau mở cửa thành!”

Cửa thành trong ngoài liên tiếp mở ra, Ngô Thiên hộ tự mình mang theo thủ hạ đi nhặt bàn chông sắt ngoài cửa, dọn sạch một con đường: “Khấu Chỉ Huy Sứ . . .”

Khấu Lẫm mang theo Sở Dao giục ngựa đi qua, cắt ngang lời Ngô Thiên hộ: “Ngậm cho chặt cái miệng của ngươi và thủ hạ ngươi, không được phép lộ ra thân phận của bản quan.”

Ngô Thiên hộ gật đầu như giã tỏi: “Vâng, vâng!”

Sau khi Khấu Lẫm vào thành, chông sắt lại một lần nữa rải ra, cửa thành lại một lần nữa khép lại.

Ngu Việt cũng đã xuống thành lâu, ngồi trên lưng ngựa bên trong cửa thành chờ Khấu Lẫm, ôm quyền nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ, mạt tướng cũng chỉ kiểm tra theo lệ thường, nếu có chỗ nào đắc tội mong rằng bao dung.”

Khấu Lẫm quan sát hắn: “Ngu gia Tam thiếu?”

Ngu Việt ôm quyền cúi đầu, chưa từng phủ nhận.

Các bá tánh vùng duyên hải theo thói quen xưng hô Ngu Khang An là Đại lão gia, các huynh đệ Ngu gia dĩ nhiên đều được xưng hô là thiếu gia, nhưng “Ngu Thiếu soái” thì chỉ có một, đó chính là Ngu Thanh.

Khấu Lẫm hơi cong môi, không hề để ý tới Ngu Việt, tìm theo dấu hiệu do ám vệ lưu lại đi về hướng khách điếm.

Trời gần tối, mặt trời còn chưa lặn hẳn, trong thành một mảnh tiêu điều, trên đường không thấy bóng người, từng nhà đều đóng chặt cửa. Nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa, mấy nhà hé cửa sổ ra một chút lén quan sát xung quanh. Khấu Lẫm theo dấu hiệu quẹo vào một ngõ nhỏ, họ có thể nghe được tiếng nói chuyện văng vẳng của huyện dân trong nhà.

“Đại lão gia bị trọng thương, giặc Oa thật sự sẽ đến sao?”

“Đừng sợ, chúng ta có Kim Trì Vệ Thiên hộ sở đóng quân ở đây.”

“Kim Trì Vệ Thiên hộ sở thì có ích lợi gì, năm đó chỉ có sáu mươi giặc Oa lên bờ, bốn ngàn binh của Kim Trì Vệ đuổi theo mấy chục dặm cũng bắt không được, không ít huyện thành và thôn trấn bị cướp.”

“Yên tâm yên tâm, ta mới vừa hỏi thăm, nghe nói Ngu Tam thiếu gia mang theo mấy chục cá nhân tới đây, đang ở trên thành lâu bố phòng đấy.”

“Ngươi cũng thật lạc quan, người tới đâu phải Thiếu soái . . .”

Sở Dao một đường đều nghe được huyện dân đang thảo luận chuyện này, đơn giản là trước tiên cảm thấy may mắn người Ngu gia thế nhưng lại tới Kim Trúc giúp đỡ, sau đó lại cảm khái đáng tiếc không phải Ngu Thanh. Sở Dao nhịn không được nhìn thoáng qua Ngu Việt đi theo phía sau, nhìn sắc mặt hắn vẫn bình thường không hề có dị trạng, phỏng chừng sớm đã nghe thành thói quen.

“Ngu Thanh thật sự oai phong quá.” Khấu Lẫm không chút để ý khen một câu.

“Vâng.” Sở Dao đồng ý gật đầu.

Khấu Lẫm lại ghé sát tai nàng nhỏ giọng thì thầm: “Hắn có biết chuyện Ngu Thanh là Đại tỷ chứ không phải là Nhị ca hay không?”

“Không biết.” Sở Dao nói xong lại bổ sung, “Thiếp muốn nói là thiếp không biết hắn có biết hay chưa, Ngu Thanh không đề cập tới.”

Khấu Lẫm mím môi.

Sở Dao ngửa đầu: “Làm sao vậy?”

“Vào khách điếm cái đã.” Khấu Lẫm không trả lời, xuống ngựa xong ôm Sở Dao xuống, khách điếm vốn cũng đóng cửa, đã bị binh lính Ngu gia kêu mở.

“A Dao!” Sở Tiêu đã chờ hơn nửa ngày, chạy nhanh tới đón nàng.

Đi vào sảnh đường, không chỉ có Viên Thiếu Cẩn và Liễu Ngôn Bạch ngồi đó, Mạnh Quân Quân cũng có mặt, nhìn thấy Ngu Việt khẩn trương hỏi: “Biểu đệ, Nhị biểu ca đâu? Vì sao lại là đệ tới đón ta?”

Khấu Lẫm liền thấy sắc mặt Ngu Việt biến đổi: “Nhị ca làm trái quân kỷ, tự mình dẫn người ra biển, chỉ chừa phong thư cho ta tới đón tỷ.”

Mạnh Quân Quân càng thêm lo lắng: “Nhị biểu ca ra biển làm gì?”

Ngu Việt cười lạnh: “Ta nào biết đâu được, dù sao cũng làm trái với quân kỷ, chờ trở về bị phạt đi!”

Mạnh Quân Quân bất mãn bênh vực: “Nhất định biểu ca có lý do.”

Ngu Việt không kiên nhẫn nói mát: “Đúng vậy, không sai, bất luận Nhị ca làm cái gì cũng đều có lý do.”

Sở Dao nghe biểu tỷ đệ nói chuyện, đệ đệ ruột này của Ngu Thanh coi bộ không thèm che lấp sự bất mãn đối với Ngu Thanh đúng ra thật nên che lấp.

“Biểu tỷ cứ đợi ở đây, ta đi thành lâu.” Vẻ mặt Ngu Việt nhìn rất phiền lòng, nói xong chỉ chắp tay với Khấu Lẫm rồi xoay người liền rời khỏi khách điếm.

Mạnh Quân Quân cảm tạ ân cứu mạng của Sở Dao, cũng lên lầu trở về phòng.

Bà Còm biên tập đăng ở Wattpad

Mấy người ngồi trong sảnh đường trống rỗng, Khấu Lẫm hạ giọng nói: “Chúng ta phải cẩn thận, Kim Trúc không nhất định giữ được.”

Viên Thiếu Cẩn sửng sốt: “Không thể nào? Tới bao nhiêu người như vậy mà!”

“Bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là Ngu Việt có khả năng sẽ cố ý cho giặc Oa vào thành, nhân cơ hội giết . . .” Khấu Lẫm chỉ chỉ Sở Tiêu, “Đừng quên, Ngu gia đứng về phe Viên Thủ Phụ.”

Sở Tiêu đang lo lắng cho Ngu Thanh, đột nhiên ngẩn ra, không tin được: “Đại nhân, năm nay Ngu Việt mới mười tám, sẽ có tâm tư ác độc như vậy sao?”

Khấu Lẫm liếc nhìn hắn một cái, cười khẩy: “Ác độc hay không ác độc có quan hệ đến tuổi tác hay sao? Mười tám mà còn rất nhỏ à? Bản quan mười tám đã ở trong quân giết địch hơn một ngàn, cha ngươi mười tám đã là Lại Bộ Thị Lang, ngươi cho rằng ai cũng như ngươi?”

Sở Tiêu đột nhiên bị mắng một tràng ngay trước mặt Viên Thiếu Cẩn và Liễu Ngôn Bạch vô cùng chật vật, không rõ chính mình đắc tội hắn chỗ nào: “Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”

"Giang sơn" của Khấu Lẫm thất thủ, không đành lòng đi tranh đoạt với Sở Dao bèn 'giận cá chém thớt' trút hết lên người Sở Tiêu: “Ngươi cũng chỉ biết hỏi làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Ở nhà thì trông cậy vào cha ngươi và muội muội, ra cửa thì trông cậy vào bản quan và Ngu Thanh, ngươi không thể tự mình động não chút xíu nào sao?!”

Sắc mặt của Sở Tiêu vốn đi đường mệt mỏi đã không dễ nhìn lại càng thêm trắng xanh, bàn tay đặt trên mặt bàn gắt gao nắm chặt. Nhưng thực mau nắm tay siết chặt lại buông lỏng, Khấu Lẫm quở trách hắn đều là lời nói thật, ngay cả chính hắn cũng cho rằng mình không khác gì một phế vật, cho nên hắn không hề phản bác. Phát giác Khấu Lẫm tâm tình không vui cố ý nhắm vào hắn, thôi thì cứ câm miệng không lên tiếng nữa là được.

Sở Dao ngồi an tĩnh, cũng không hề có phản ứng gì -- từ khi cha nàng biết danh hiệu “Tài tử” của ca ca là giả, một ngày ba bữa ca ca dường như đều ăn mắng, câu mắng còn khó nghe hơn nhiều so với lần này.

Chỉ cần ca ca không bị đánh thì nàng sẽ không đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com