ZingTruyen.Info

[Edit - Hoàn] BÍ ẨN ĐÔI LONG PHƯỢNG

102. THÀNH Ý

bacom2

Edited by Bà Còm in Wattpad

Trên đường hồi kinh, Tạ Tòng Diễm không cần gấp gáp phi nhanh, bởi vì bụng có thương tích, lại đau lòng chiến mã của mình phải đạp tuyết, cho nên cước trình đi cực chậm, chưa vào đêm liền tá túc ở trạm dịch. Ước chừng dùng vài ngày mới về lại kinh thành, bởi vì khoảng cách đến Thần Cơ Doanh đã không còn xa, hắn chuẩn bị về doanh địa trước, đợi sáng sớm ngày mai mới vào thành đi gặp Sở Tu Ninh.

Từ quan đạo quẹo vào sơn đạo, doanh địa gần ngay trước mắt thì hắn chợt nghe phía bên phải cánh rừng truyền đến vài tiếng nữ tử kêu cứu.

Tạ Tòng Diễm lập tức giục ngựa chạy tới nơi, chuyển động vài vòng lại chưa phát hiện chỗ dị thường. Trong lòng hồ nghi, hắn đi vòng vèo một hồi mới nhận ra đã tìm không thấy con đường khi tới.

Minh bạch chính mình bị trúng mai phục, đây là trận pháp tương đối đơn giản trong núi rừng, khi hành quân đánh giặc ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được, chuyên sử dụng để làm quân tình mệt mỏi. Hắn đơn giản ghìm ngựa nghỉ chân, đứng ở trong rừng bất động: “Bao vây ta làm gì, gấp đến mức không chờ được cho tới khi ra chiến trường hay sao?”

“Tạ Tướng quân.” Thanh âm ở ngay bên cạnh, nhưng bởi vì ảnh hưởng bởi trận đồ nên không phân rõ phương hướng, càng đừng nói là nhìn thấy người. Chỉ biết là một nam tử mà cố tình đổi giọng để nói chuyện.

Tạ Tòng Diễm hỏi: “Trước hết hãy báo các ngươi là thuộc phe nào?”

Nam tử nói: “Cùng một phe với Tạ Tướng quân. Lưu ngài tại đây là muốn hỏi Tạ Tướng quân một câu, có hứng thú cùng chúng ta hợp tác hay không? Gia nhập vào tổ chức của chúng ta, chúng ta cần ngài là người khống chế ba đại doanh của kinh đô và vùng lân cận . . .” Lại bổ sung, “Đợi đến khi thành đại sự, thù lao của ngài đạt được sẽ là Đế vị . . .”

Tạ Tòng Diễm đột nhiên nhíu mày: “Ta không có hứng thú.”

Nam tử nói: “Xin ngài nghe ta phân tích . . .”

Tạ Tòng Diễm ngắt lời: “Ta không muốn nghe, lại cũng không có hứng thú để nghe.”

Nam tử bật cười: “Thứ lỗi cho ta kiến thức thiển cận, thiên hạ này lại vẫn có người không mưu cầu Đế vị hay sao?”

Tạ Tòng Diễm lạnh nhạt nói: “Người quý hay không phải tự mình hiểu lấy, ngay cả phần kiến thức nhỏ xíu này mà ngươi cũng không biết, còn dám dõng dạc tới vì ta cống hiến sức lực?”

Nam tử trong lúc này giống bị nghẹn không nói nên lời.

Tạ Tòng Diễm di chuyển vỏ đao đeo ở thắt lưng, chuẩn bị rút đao mạnh mẽ phá trận ngũ hành thuật.

Lúc này, một thanh âm trầm ổn của nữ tử lại vang lên: “Tạ Tướng quân, ngài đối với Đế vị không có hứng thú, vậy đối với Sở Dao có hứng thú hay không?”

Tay Tạ Tòng Diễm tạm dừng ở chuôi đao.

Nữ tử nói: “Tạ Tướng quân có cảm thấy bản thân bị hãm sâu nhà giam, tràn ngập cảm giác vô lực? Có câu nói rất đúng 'Không phá thì không xây được', Tướng quân thật sự chưa từng nghĩ tới tự thoát ra khỏi khốn cục, làm bất cứ việc gì ngài muốn, nắm quyền chủ đạo nhân sinh của chính mình?”

Tạ Tòng Diễm rút đao ra khỏi vỏ: “Không ngại công bố thân phận các ngươi đi, là người Khấu Lẫm phái tới thử ta, hay là yêu nhân của Thiên Ảnh tà giáo?”

“Tạ Tướng quân tạm thời đừng nóng nảy, chúng ta không có ác ý.” Thanh âm nữ tử vẫn rất vững vàng, “Chúng ta cũng biết,  dăm ba câu như vậy mà mời ngài cộng tác thương nghị đại sự, dĩ nhiên sẽ không chiếm được bất luận điều gì đáp lại. Chỉ vì muốn trước tiên bày ra cho ngài một lối thoát, để ngài có cơ hội lựa chọn. Ngài không cam lòng về ngoại chất nữ của mình, chưa chắc không có biện pháp giải quyết . . .”

Tạ Tòng Diễm lạnh lùng cắt ngang: “Ta nhắc lại một lần cuối cùng, ta đối với đại sự của các ngươi không có nửa điểm hứng thú, chớ tới phiền ta.”

Nữ tử cố thuyết phục: “Chúng ta sẽ giao ra thành ý, thỉnh Tướng quân nghiêm túc suy xét.”

Giọng nói nữ tử vừa dứt thì trận ngũ hành thuật cũng dần dần tan đi.

Chờ ra khỏi được trận đồ, Tạ Tòng Diễm không hề cảm giác được hơi thở của một nam một nữ kia.

Đến tột cùng là người nào?

Không giống tác phong của Cẩm Y Vệ.

Hắn ghìm ngựa dừng lại tại chỗ trong chốc lát, sửa lại hướng đi từ sơn đạo quay lại quan đạo, không về doanh địa trước mà suốt đêm đi gặp Sở Tu Ninh.

*By Bà Còm in Wattpad*

Sở Dao nghe xong Khấu Lẫm phân tích, một hồi lâu cũng không có được bất luận phản ứng gì. Đây đã vượt qua phạm trù lý giải của nàng, chỉ có ngửa đầu dò hỏi Khấu Lẫm: “Nhưng về sự liên hệ giữa Thiên Ảnh và tiểu cữu cữu, chàng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, thậm chí ngay cả Liễu Ngôn Bạch có phải Thiên Ảnh thiếu chủ hay không thì chàng cũng chỉ suy đoán. Chỉ cần một trong hai suy đoán này có một chỗ sai, vậy là toàn bộ giả thiết đã không thành lập.”

Nàng tuy cố gắng biện giải nhưng trong lòng hiểu rõ, miễn là có chỗ khả nghi, càng đi sâu vào để phân tích thì càng phòng ngừa chu đáo hơn, tóm lại không sai chút nào.

“Trước tiên không nói con người của Liễu Ngôn Bạch khá cổ quái, cứ xét từng vấn đề trùng hợp là phán đoán được ngay. Chúng ta vừa ra khỏi huyện Hồng Diệp thì đã bị Hạ Lan Nhân mời tới Lạc Dương, thế mà lập tức liền có tin tức truyền về kinh thành phân phó Lục Thiên Cơ cũng đi Lạc Dương, còn đưa tin giả cho Ngu Thanh nói ca ca nàng gặp nguy hiểm.”

Khấu Lẫm ngồi ghé lên tay vịn, khoanh tay trước ngực phân tích, “Sau đó án mỏ vàng trồi lên mặt nước, ta vốn muốn bỏ đi nhưng bị nàng ngăn lại, ngay lúc đó mới quyết định đi tìm Lạc Vương đánh đòn phủ đầu, thế mà ta còn chưa ra khỏi phủ Hạ Lan, khi đang ở trong phủ triệu tập Cẩm Y Vệ thì Lục Thiên Cơ đã thu được chỉ thị của Thiếu Ảnh chủ, bảo hắn hiệp trợ Cẩm Y Vệ cũng chính là hiệp trợ ta . . . Vị Thiếu Ảnh chủ này khẳng định ở bên cạnh ta, bằng không sao lại biết được nhanh như vậy?”

Sở Dao hỏi: “Còn gì nữa?”

Khấu Lẫm tiếp tục: “Thiếu Ảnh chủ tề tựu nhân mã tới đối phó ta, thậm chí còn dụ cả Ngu Thanh cùng tới, nhưng chúng ta ở Lạc Dương một hồi lâu, ngoại trừ sai Lục Thiên Cơ giúp ta thì đến nay không hề có động tĩnh gì. So với trước kia ở kinh thành lâu lâu hắn lại đem phiền toái đến cho ta, thậm chí còn muốn giết ta, vấn đề này có thể coi là bình thường được sao? Dao Dao, coi bộ hắn đã sửa sách lược rồi, hắn muốn dụ dỗ ta gia nhập Thiên Ảnh, cho nên ta vừa mời hắn đi Phúc Kiến là hắn lập tức đáp ứng ngay. Liễu Ngôn Bạch này cho dù không phải Thiếu Ảnh chủ thì cũng chắc chắn là người trong Thiên Ảnh, về điểm này ta có bảy phần nắm chắc.”

Sở Dao thấp thỏm hỏi: “Vậy vấn đề Thiên Ảnh muốn dùng tiểu cữu cữu để mưu phản, chàng có mấy phần nắm chắc?”

“Trước mắt mới chỉ chưa đến một nửa.” Hai chân Khấu Lẫm duỗi thẳng, hơi rũ tầm mắt nhìn chằm chằm đôi giày của mình.

“Chỉ dựa trên việc ngoại tổ thiếp giấu nhẹm thân thế của Tạ Tòng Diễm hay sao? Có lẽ chính là do mẫu thân Tạ Tòng Diễm chỉ nghĩ khiến nhi tử áo cơm không lo, không hy vọng nhi tử cuốn vào đấu tranh giành Hoàng quyền . . .”

Sở Dao thấp giọng nói, tầm mắt đồng dạng rũ xuống nhìn bản đồ trước mặt.

Ngay tại thời khắc này, nàng cũng không phải thật sự có thể lý giải được nỗi lo của Khấu Lẫm qua câu nói từ miệng chàng “Bão táp bấp bênh, nước mất nhà tan”. Nàng chỉ biết giang sơn đổi chủ vốn là chuyện không dễ dàng, càng miễn bàn đã bị Khấu Lẫm khám phá, khẳng định Thiên Ảnh đã sắp xong đời.

Nàng thật không muốn Tạ Tòng Diễm dính vào bất luận quan hệ gì với đám Thiên Ảnh tà giáo này. Nếu dính vào, không chỉ Tạ Tòng Diễm, phụ thân, mà cả gia tộc Sở thị đều sẽ chọc phải một thân phiền toái. Cho nên nàng có ý đồ tìm ra một chỗ nào đó không hợp lý.

“Ngoại tổ của nàng nhất định biết chân tướng, nếu không, chẳng lẽ là mẫu thân Tạ Tòng Diễm phái người đuổi giết Hạ Lan phu nhân? Nếu bà ta có bản lĩnh lớn như vậy thì cũng không cần thị nữ dẫn dắt chạy trốn truy binh.” Khấu Lẫm đáp lại một cách chắc chắn, “Còn nhớ rõ vì sao ta xin Thánh Thượng họa một bức chân dung của tỷ tỷ cho ta hay không? Chính là bởi vì ta phát hiện có người đang điều tra ta. Con đường bọn họ bắt tay vào điều tra chính là lộ tuyến ta đã chạy nạn khi còn bé. Hiện tại ta mới nhận ra được, bọn họ không phải muốn điều tra ta, mà chính là muốn điều tra Hạ Lan phu nhân.”

Trái tim Sở Dao dần dần sắp chìm xuống đáy vực.

Khấu Lẫm lại bổ một đao: “Hơn nữa, mười tám năm trước ngoại tổ nàng mang theo nhiều người chết trận ở Tháp Nhi Cốc như vậy, chỉ vì muốn tạo ra một tiền đồ cho Tạ Tòng Diễm ở kinh thành để hắn trải qua một cuộc sống an ổn? Còn lâu mới đơn giản như vậy! Cứ nhìn Thiên Ảnh giống như một đường đang giúp đỡ Tống gia, giống như cùng một giuộc với phủ Định Quốc Công, nhưng nếu thật sự phân tích kỹ thì thấy rõ ràng Thiên Ảnh chính là đang âm thầm ép nhi tôn Tống gia bất hòa với Tống Tích, khuyến khích Tống gia tạo phản, khiến cho tên Tống Diệc Phong cái thứ không đầu óc kia sớm một chút vứt bỏ quân quyền, nhường ra vị trí Trung Quân Đại Đô đốc cho Tạ Tòng Diễm.”

Sở Dao tâm tình uể oải, giật giật môi, lại không biết nên nói điều gì.

Khấu Lẫm đứng lên, duỗi tay đỡ nàng: “Đương nhiên, tất cả những thứ đó chỉ là bằng chứng linh tinh vụn vặt, không có cách gì trực tiếp làm thành chứng cứ. Vì thế ngay cả năm phần nắm chắc ta cũng không có đủ, chỉ có thể chờ xem phong thư hồi âm thứ hai của cha.”

Sở Dao liền nương theo tay đỡ của Khấu Lẫm cũng đứng dậy, theo phu quân hướng ra ngoài phòng nghị sự: “Chàng lại viết thư cho cha nữa à?”

“Không, ta chỉ nhờ cha dạo này chú ý quan sát Tạ Tòng Diễm nhiều hơn một chút, nếu có gì khác thường thì kịp thời báo cho ta biết một tiếng.” Tới gần cửa, Khấu Lẫm nhỏ giọng lại một chút, “Nếu miệng quạ đen của ta lại một lần nữa không cẩn thận phán mò đúng rồi, như vậy lúc này Thiên Ảnh thật sự không rõ ràng lắm Tạ Tòng Diễm đã biết thân thế hay chưa, do đó sốt ruột nhất chính là tâm thái của hắn. Đại sự chưa thành, bọn chúng không dám dễ dàng bại lộ thân phận, nhưng chắc chắn bắt đầu xuống tay dụ dỗ Tạ Tòng Diễm.”

Thấy Sở Dao thần sắc hoảng hốt, hắn an ủi, “Nàng cũng nói rồi mà, cùng lắm chỉ là suy đoán của ta mà thôi, chỉ cần sai một chỗ thì tất cả đều không thành lập. Thương nghị với cha đơn giản là sớm làm chuẩn bị mà thôi. Ở vào bất luận thời điểm gì, chúng ta đều không thể để chính mình rơi vào tình thế bị động.”

“Thiếp hiểu rồi. Vậy giữ lại Hạ Lan phu nhân có ích lợi gì?”

“Không rõ ràng lắm, là cha bảo ta phải giữ lại, đưa vào kinh thành cho cha.”

*By Bà Còm in Wattpad*

Trên đường không nói gì nữa, hai người trở lại trong phòng liền tắt đèn đi ngủ.

Khấu Lẫm thức trắng một đêm thật sự buồn ngủ, thiếp đi cực nhanh. Sở Dao ngược lại lăn qua lộn lại, tâm phiền ý loạn.

Khấu Lẫm nói chàng chỉ có một nửa nắm chắc, nhưng Sở Dao suy nghĩ theo những “Điểm đáng ngờ” mà chàng phân tích, càng nghĩ càng có khả năng.

Điều duy nhất Sở Dao có thể yên tâm chính là, phụ thân khẳng định sẽ không tham dự mưu phản. Xưa nay mưu phản có tỷ lệ thành công đều không lớn nhưng trả giá lại rất trầm trọng, động một chút là liên luỵ cửu tộc.

Phụ thân cứ việc an an ổn ổn phù trợ Thái Tử đăng cơ, sau này tất nhiên sẽ nắm vị trí Nội các Thủ Phụ, Thái Tử nhất định phải dựa vào ông để củng cố ngôi vị nên ông nói gì nghe nấy, vậy thì ông mưu phản làm cái quái gì?

Nhưng về phần Tạ Tòng Diễm thì nàng không dám bảo đảm, bởi vì ngay cả phụ thân mà cũng nhìn không thấu  ý tưởng của Tạ Tòng Diễm.

Trước đây Tạ Tòng Diễm không có dã tâm, hơn phân nửa nguyên nhân là vì không có điều kiện để sinh ra dã tâm. Hiện giờ đã có điều kiện rồi, khó bảo toàn sẽ không sinh ra ý tưởng khác.

Sở Dao nghiêng người gối lên cánh tay của mình, thông qua ánh trăng lọt vào trong phòng lẳng lặng ngắm nhìn sườn mặt của Khấu Lẫm.

Khấu Lẫm nhất định sẽ phá huỷ Thiên Ảnh, không cho bọn chúng có cơ hội mưu phản. “Quốc gia hưng vong” lý do này quá mức dày nặng, Sở Dao lý giải không được, nhưng còn một nguyên nhân khác chàng không nói ra, nhưng trong lòng nàng lại biết rõ ràng.

Nếu giả sử tâm thái Tạ Tòng Diễm sinh ra biến hóa, dẫn tới quyết định muốn tranh giành Đế vị, nguyên nhân lớn nhất chính là sự “Không cam lòng”. Mà một trong những lý do để Tạ Tòng Diễm không cam lòng chính là nàng.

So với cầu mà không được, điều càng thống khổ hơn chính là ngay cả muốn “Cầu” cũng không thể “Cầu” -- thân phận  “Cữu chất” này không biết đã tra tấn Tạ Tòng Diễm bao nhiêu năm.

Vì thế, nếu Tạ Tòng Diễm thật đoạt được Đế vị thì nhất định sẽ giết Khấu Lẫm. Mà bản thân nàng là phụ nhân đã thành thân, không có khả năng tái giá Đế vương. Cuối cùng kết cục không chừng thật sẽ trở lại trường hợp trước đó Tạ Tòng Diễm đã từng bị nghi kỵ -- biến nàng trở thành một tình cảm cấm luyến mà "Kim ốc tàng kiều".

Về công về tư, Khấu Lẫm đều không có lý do để mặc kệ.

Sở Dao rút ra cánh tay, thò vào trong chăn xoa xoa chân đau. Trải qua sự tình lần này, nàng đã không còn bực Tạ Tòng Diễm, vẫn coi tiểu cữu cữu là thân nhân tin cậy có thể dựa vào. Nàng miên man suy nghĩ những vấn đề này cùng lắm chỉ là dựa vào chút hiểu biết ít ỏi của nàng đối với Tạ Tòng Diễm để làm ra một ít giả thiết mà thôi. Chỉ hy vọng những giả thiết này không cần trở thành sự thật.

Nàng sầu lo lại trở mình, một cánh tay ôm nàng sát vào trong lòng, thanh âm Khấu Lẫm mang theo chút nửa mộng nửa tỉnh lè nhè: “Ta nói cho nàng chỉ là không muốn giấu nàng, nàng chỉ cần nghe để biết là được. Có ta và cha ở bên cạnh, những việc này làm gì tới phiên nàng phải nhọc lòng?”

Sở Dao dụi dụi ghé sát vào lồng ngực phu quân, không nói gì.

*Edited by Bà Còm in Wattpad*

Kinh thành, phủ Thượng thư.

Sở Tu Ninh ngồi trong thư phòng nghe Tạ Tòng Diễm thuật lại chuyện hắn gặp phải ở Lạc Dương. Những chuyện này ông đã được biết trước từ bức thư của Khấu Lẫm nhưng làm ra vẻ không biết, thần sắc cố gắng biến hóa cho thích hợp theo mạch kể của Tạ Tòng Diễm.

Tuy nhiên nghe đến đoạn mới vừa rồi Tạ Tòng Diễm bị yêu nhân vây khốn, bị mời cộng tác thương nghị "Đại sự", thần sắc Sở Tu Ninh mới thật là thay đổi.

Trong lòng không thể không bội phục lực phán đoán kinh người của Khấu Lẫm cùng cảm giác nhạy bén của hắn. Cũng khó trách Thánh Thượng vô cùng tín nhiệm hắn, năm đó mặc kệ chúng thần dị nghị quyết ý giao Cẩm Y thân quân cho hắn một tay khống chế. Phải biết rằng, khi đó Khấu Lẫm vừa mới hai mươi tuổi.

Tạ Tòng Diễm nói xong, đoan đoan chính chính ngồi dưới cửa sổ: "Tỷ phu, ngài nói xem bọn họ đến tột cùng là Cẩm Y Vệ hay là yêu nhân Thiên Ảnh? Không nên là yêu nhân Thiên Ảnh chứ phải không, đâu thể nào bọn chúng biết chuyện nhanh chóng như vậy? Vừa mới xảy ra liền tính toán tới thu mua đệ rất kịp thời?"

Sở Tu Ninh không trả lời thẳng câu hỏi, ngồi ở sau án đài quan sát hắn kỹ càng: "A Diễm, đệ đối với chuyện cha ruột mình là Hoài Vương, thật sự không có ý tưởng gì hay sao?"

Tạ Tòng Diễm hỏi lại: "Đệ nên có ý tưởng gì? Một người vốn vì mẫu thân đệ là mối họa mà một lòng muốn đẩy mẫu tử chúng ta vào chỗ chết, sau khi thất bại thảm hại mới sực nhớ tới còn có đệ, vì sao phải báo thù cho bọn họ?"

Sở Tu Ninh nhàn nhạt nói: "Ta không phải nói về việc báo thù, ta đang chỉ chính là ngôi vị Hoàng đế."

"Sao nào? Tỷ phu cũng muốn thử đệ?" Tạ Tòng Diễm thật là bị phiền không nhẹ, một bụng hỏa khí, "Được, vậy tỷ phu hãy phân tích nghe xem, ngôi vị Hoàng đế tại sao đệ lại ngồi không được? Thánh Thượng thật ra cũng không tệ lắm, nhưng đệ có điểm nào không bằng Thái Tử Minh Hành?"

Trong lòng Sở Tu Ninh biết lúc này Tạ Tòng Diễm tức quá nên chỉ đang nói dỗi mà thôi, nhưng vẫn trịnh trọng trả lời: "Không sai, đệ so với Thái Tử mạnh hơn nhiều! Nếu đệ có bản lĩnh khiến Thánh Thượng nhường ngôi cho đệ, ta sẽ giơ hai tay tán thành. Nhưng nếu đệ đi cường đoạt, ta nhất định là người đầu tiên phản đối, cho dù đánh bạc cửu tộc Sở gia cũng sẽ ngăn cản đệ."

Tạ Tòng Diễm bị giọng điệu nghiêm túc của Sở Tu Ninh làm cho kinh sợ, chậm rãi bình tĩnh trở lại, mím môi không nói gì.

"Đoạt ngôi vị Hoàng đế thì dễ dàng, cái khó chính là ổn định thế cục, trấn áp thế lực khắp nơi. Nếu chuyện này xảy ra cả trăm năm trước khi đó vẫn còn quốc thái dân an, mưu phản cực kỳ không dễ nhưng chúng ta còn có đường để thương lượng." Giọng điệu Sở Tu Ninh cũng hòa hoãn lại, "Nhưng hôm nay quốc gia vỡ nát còn không bằng một con thuyền mục, chỉ cần có chút sóng gió là sẽ tan tành. Nếu kinh thành nổi lên chuyện binh đao, các tỉnh nhất định sẽ bạo loạn -- Thục Vương ngủ đông nhiều năm, Vân Nam Vương sớm có ý mưu phản, vùng duyên hải loạn giặc Oa ngày càng nghiêm trọng, còn miễn bàn đến thiết kỵ Bắc Nguyên như hổ rình mồi lập tức muốn chỉ huy tấn công vào Nam -- khắp nơi loạn lạc dân chúng lầm than, đệ không rõ ràng sao?"

"Rõ ràng." Tức giận của Tạ Tòng Diễm hoàn toàn tiêu tan, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tỷ phu ở trong triều luồn cúi tính kế muốn làm Thủ Phụ, đều vì muốn cải cách cứu quốc."

"Nếu Kim thượng ngu ngốc vô năng, Thái Tử là cái thùng rỗng không thể đỡ được, vậy thì cũng đành phải chấp nhận mà thôi." Sở Tu Ninh chỉ nói tới đây.

Tạ Tòng Diễm đứng lên: "Tỷ phu, trên chiến trường đệ đánh cược sinh mệnh, cũng không phải chỉ vì muốn kiếm quân công."

*By Bà Còm in Wattpad*

Ra khỏi thư phòng thì đêm đã khuya, Tạ Tòng Diễm phân vân không biết nên quyết định ở trong phủ Thượng thư nghỉ ngơi hay nên hồi phủ Tướng quân của mình.

Cuối cùng hắn suốt đêm rời thành đi đến doanh địa.

Mới vừa vào trong trướng thay đổi thân y phục, phó quan tới báo: "Tướng quân, Khấu Chỉ Huy Sứ phái người tặng một cái rương tới đây."

Tạ Tòng Diễm hơi giật mình: "Khấu Lẫm tặng?"

Phó quan nói: "Vâng. Người tới cầm lệnh bài Cẩm Y Vệ nhưng không mặc Phi Ngư phục, có lẽ là ám vệ. Vừa buông cái rương xuống liền đi ngay, nhắn lời Khấu Chỉ Huy Sứ mong ngài mở ra trong kín đáo."

Tạ Tòng Diễm nói: "Đi khiêng vào đây."

Một cái rương lớn bằng gỗ mun sớm được khiêng đến bên ngoài doanh trướng của hắn chờ lệnh, được hắn đồng ý nên hai binh sĩ ngoài cửa vội vàng nâng vào.

Tạ Tòng Diễm xua xua tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra. Hắn đi đến trước cái rương, vận nội lực phòng bị rồi rút đao chém rớt khóa đồng, sau đó dùng sườn đao đẩy vào khe hở của rương gỗ, chậm rãi nâng nắp rương lên.

Dưới ánh nến vàng vọt trong trướng, hắn nhìn thấy một góc áo màu vàng nhạt, cổ tay người trong rương còn bị xích sắt khóa lại.

Là một nữ tử?

Bộp một tiếng, Tạ Tòng Diễm trực tiếp bật lên nắp rương.

Trong rương quả nhiên là một nữ tử, ngay lúc này lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, hốt hoảng cuống quít muốn tìm chỗ ẩn thân. Nhưng cái rương này không còn chỗ nào để trốn, phí công vô ích.

Sau khi Tạ Tòng Diễm nhìn thấy dung mạo của nàng ta, hơi bị kinh ngạc ánh mắt tối lại, cổ tay vừa động là lưỡi đao đã để trên cổ nàng ta: "Ai phái ngươi tới?"

Nhất định không thể nào là Khấu Lẫm, bộ dáng nữ tử này có bảy tám phần tương tự với Sở Dao, xiêm y trang điểm cử chỉ thần thái càng giống nhiều hơn, thật ra trông giống Sở Tiêu như đúc.

Đối mặt với uy hiếp thô bạo của hắn, nữ tử trong rương lại chỉ biết chảy nước mắt ấp úng, phát ra mấy thanh âm ú ớ khô khốc.

Tạ Tòng Diễm lúc này mới phát hiện hai mắt nàng ta vô thần, thử một phen thì không ngờ nàng ta vừa mù lại vừa điếc, còn đánh mất khả năng ngôn ngữ.

Đột nhiên hắn nhớ tới lời nói trong rừng của nữ nhân kia, đây là thành ý trong miệng ả ta?

Vậy mà cũng coi là thành ý?

*By Bà Còm in Wattpad*

Vào sáng ngày mùng mười, bên ngoài Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở có mấy con thiên lý mã và một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng. Khấu Lẫm trước tiên đi theo Sở Dao trên xe ngựa, khởi hành ra khỏi thành Lạc Dương thì để mấy người Liễu Ngôn Bạch đi trước.

Xe ngựa quẹo ra khỏi quan đạo, đến trước một con đường nhấp nhô trên sườn núi thì dừng lại, nghe được Đoạn Tiểu Giang hô một tiếng "Sư huynh".

Sở Dao dẫm lên đồ gác chân xuống xe, nhìn thấy một nam tử y phục ngắn đang chán đến chết ngồi ở ven đường, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tướng mạo thanh tú, thân hình cũng mảnh khảnh giống Đoạn Tiểu Giang.

Người này đúng là sư huynh đồng môn của Đoạn Tiểu Giang tên Khương Hành, bản lĩnh võ công không có nhưng khinh công thì nhất đẳng. Một đường đi đến Phúc Kiến Sở Dao sẽ được hắn cõng, thời gian đi đường sẽ rút ngắn lại một nửa. Cũng không phải vì muốn tiết kiệm thời gian, chủ yếu là đi tàu xe mệt nhọc chân Sở Dao chịu không nổi.

"Khấu đại nhân, Khấu phu nhân." Khương Hành đứng lên chào hỏi.

Sở Dao không đáp lại. Lúc trước từ Sơn Đông trở lại kinh thành, Sở Dao chính là bị người này bắt đi, bị khiêng trên vai giống như bao hàng hóa, bị hắn dùng lời nhục nhã, còn bị thương ở cổ, nàng có chút sợ hắn.

Khấu Lẫm cảnh cáo: "Ngươi lo mà giữ quy củ cho bản quan đấy, bằng không bản quan lại bắt ngươi vào chiếu ngục."

Đoạn Tiểu Giang lấy ra một bộ bao tay bằng da đưa cho Khương Hành: "Mang vào đi."

Khóe miệng Khương Hành hơi giựt: "Phải đến mức này sao, lần trước lúc ta bắt cô ấy . . ."

Đoạn Tiểu Giang đột nhiên nhấc chân hung hăng dẫm xuống mu bàn chân của hắn một cái, thì thầm: "Thiếu gì cái hay không nói cứ muốn nói cái dở, có biết ta cứu huynh ra được thật không dễ dàng hay không?"

Khương Hành đau suýt nữa nhảy lên, bực thì bực nhưng nhớ tới lúc trước ở trong chiếu ngục bị lột một tầng da thống khổ cỡ nào nên vẫn ngậm miệng, giận dỗi mang bao tay vào lầm bầm: "Ta nể tình nghĩa sư huynh đệ thôi đấy, chứ không phải bởi vì sợ tên chó săn triều đình này đâu!"

Đoạn Tiểu Giang lắp bắp kinh hãi, đang muốn cầu tình lại thấy Khấu Lẫm liếc Khương Hành một cái nói: "Hai mươi lượng vàng chỉ là tiền đặt cọc. Nếu chuyến này đến nơi bình an, phu nhân hài lòng với ngươi thì bản quan lại cho ngươi một trăm lượng vàng."

Cái gì? Một trăm lượng vàng? Một ngàn lượng bạc trắng? Đôi mắt Khương Hành trừng to hết cỡ, lập tức khom lưng cúi đầu muốn đụng đất: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhất định hầu hạ phu nhân thật tốt." Vội vàng chạy tới trước người Sở Dao ngồi xổm xuống đưa lưng ra, "Mời phu nhân, ngàn vạn lần đừng khách khí, cứ xem tiểu nhân như thiên lý mã là được!"

Đoạn Tiểu Giang xấu hổ đến nỗi che lại đôi mắt không nỡ nhìn.

Sở Dao hơi quẫn bách, gương mặt đỏ bừng, cúi người ghé lên lưng hắn.

"Chậc, đúng là người trong giang hồ!" Khấu Lẫm nhướng mày, lại phân phó Đoạn Tiểu Giang, "Ngươi theo sát bên hắn."

"Vâng." Đoạn Tiểu Giang ôm quyền.

Khấu Lẫm cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, chỉnh lại mũ áo choàng cho Sở Dao: "Cẩn thận chút đừng để gió thổi vào người. Hắn cõng nàng đi lối tắt, ta đi đường quan đạo, buổi trưa chúng ta không gặp nhau kịp, phải chờ buổi tối đến trọ ở Nhữ Ninh phủ mới gặp."

Áo choàng dầy cộm là Khấu Lẫm tìm người đặc chế, Sở Dao bị bọc tựa đòn bánh tét, ngay cả đôi mắt cũng không lộ ra, gật gật đầu: "Vâng."

Đoạn Tiểu Giang dắt ngựa mình mới cưỡi ra khỏi thành giao cho Khấu Lẫm: "Đại nhân."

Khấu Lẫm xoay người lên ngựa, vẫy tay bảo Đoạn Tiểu Giang tiến lại gần, ghé tai dặn dò: "Đường xá xa xôi, bọn Tiểu Hà sẽ đuổi không kịp tốc độ của các ngươi, ngươi cần thiết phải tập trung tinh thần."

"Thuộc hạ hiểu rõ." Đoạn Tiểu Giang bất đắc dĩ, "Bắt đầu từ buổi sáng thì lời này ngài đã dặn đi dặn lại dong dài cả chục lần rồi."

"Có sao?" Khấu Lẫm sửng sốt một chút, "Còn không phải bởi vì dạo này ngươi làm việc càng ngày càng phóng túng!" Trừng hắn một cái rồi giục ngựa đuổi theo mấy người Sở Tiêu.

Khương Hành cũng chuẩn bị xuất phát, dặn dò Sở Dao: "Phu nhân, nếu ngài khát nước hay đói bụng, nhớ rõ hô lên một tiếng."

Sở Dao trả lời câu nệ: "Được."

Khương Hành cõng nàng đứng dậy, lấy lòng nói: "Lúc trước vụ bắt cóc ngài là tiểu nhân không đúng, nhưng trên giang hồ kiếm miếng cơm thật không dễ dàng, đặc biệt chúng ta thuộc môn phái chuyên ăn trộm, xin ngài thứ lỗi."

Sở Dao vẫn như cũ chỉ đáp lại bằng một chữ "Được" cứng ngắc.

Khương Hành đưa mắt cầu cứu Đoạn Tiểu Giang: Phu nhân này thật khó hầu hạ, một trăm lượng vàng của ta có phải sẽ không thấy bóng dáng?

Đoạn Tiểu Giang đứng bên cạnh nói: "Phu nhân, nói gì đi nữa thì sư huynh của thuộc hạ cũng coi như bà mối của ngài và đại nhân đấy! Nếu không phải hắn bắt cóc ngài đi, vậy thì ngài cũng sẽ không được đại nhân cứu giúp . . ."

Nghĩ theo chiều hướng như vậy ngược lại cũng đúng, Sở Dao không còn câu nệ nữa: "Chúng ta đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info