ZingTruyen.Com

Edit Hoa Hong Day

Ice Bill tinh cầu là tinh cầu cách xa đế quốc nhất.

Nhưng bởi vì trận đại chiến trăm năm trước cho nên du khách đến tham quan nơi này nối liền không dứt, cũng vì vậy mà nó không tiêu điều bất kham giống như các tinh cầu khác bên cạnh. Lan Hữu Ninh bước xuống phi hành khí, cùng các hành khách khác đứng ở đỉnh núi cao nhất, đi xuống phía dưới chính là một hố sâu rộng chừng mấy chục km.

Chính tại nơi này hơn năm trăm năm trước, khai quốc chiến thần Tịch Từ Nhung đã ngã xuống.

Hắn là một Alpha dũng mãnh thiện chiến, căn cứ theo tư liệu hình ảnh được lưu lại, cũng là một vị quân nhân cực kỳ anh tuấn. Dù không ai biết bản thể của hắn là gì nhưng tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng Tịch Từ Nhung chính là Alpha có tinh thần lực cường đại nhất từ xưa đến nay.

Bởi vì không ai có thể một mình đối kháng với mẫu trùng của Trùng tộc, sau khi đồng quy vu tận còn có thể lưu lại một cái hố sâu to do chấn động tinh thần lực mãnh liệt, cho dù một trăm năm qua chấn động tinh thần lực vẫn chưa từng tiêu tán.

Lan Hữu Ninh chớp chớp mắt, nhẹ nhàng duỗi tay muốn thử đụng vào tinh thần lực đang chấn động.

Tinh thần lực do chiến thần khai quốc lưu lại quá mức hung tàn, thiết bị tra xét hoặc nhân viên nghiên cứu đi vào bên trong đều không thể chịu đựng, bởi vậy cho đến nay vẫn không có ai biết bên trong rốt cuộc như thế nào. Du khách tò mò giống như cậu hoàn toàn không hiếm thấy nhưng chỉ cần vươn tay ra liền lập tức thống khổ nhíu chặt mày, không dám đụng vào nữa.

Lan Hữu Ninh cho rằng mình cũng sẽ bị tinh thần lực công kích như vậy.

Cậu chỉ là một Omega nhu nhược, tinh thần lực của cậu chỉ có thể dùng để nuôi hoa chăm cỏ nhưng khi chạm vào cổ tinh thần lực đến từ trăm năm trước này, cậu lại không hề cảm giác đau đớn gì cả, ngược lại còn bị một sức mạnh nhẹ nhàng bao lấy —— giống như là đang nắm lấy ngón tay cậu. Omega có chút ngơ ngẩn mở to hai mắt, thiếu chút nữa liền bị kéo vào phía trong. Nhưng may mà cậu còn nhớ rõ bên cạnh có du khách khác, liền vội vàng thu tay, ngoan ngoãn không dám lộn xộn nữa.

Nhưng mà trong lòng cậu lại sinh ra rất nhiều câu hỏi.

Cậu vốn là một Omega bị gia tộc vứt bỏ, chỉ vì tin tức tố quá ngọt mà sau khi trưởng thành liền bị mẹ kế hãm hại đem đi liên hôn. Vì muốn tránh né liên hôn cho nên cậu mới một mình trốn chạy tới tinh cầu xa xôi này, tính toán ở chỗ này mai danh ẩn tích. Học hành cũng như các mối quan hệ tất cả đều đã cùng với đế tinh rời đi rất xa. Cậu cũng tính toán mở một tiệm bánh ngọt để kinh doanh nhưng ít nhất hiện tại cậu vẫn đang nhàn rỗi.

Lan Hữu Ninh mở ba lô, từ bên trong lấy ra một quyển sách về nguyên soái Tịch Từ Nhung.

Cậu quen thuộc lật tới chương cuối cùng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ vào trang sách, đến khi chạm vào dòng chữ "Đồng quy vu tận", bỗng nhiên lại ngước mắt nhìn về hố sâu xa xa. Cậu cũng không lưu lại đây lâu, sau khi bỏ mấy đồng xu vào thùng quyên góp liền theo hướng dẫn viên rời khỏi đài ngắm cảnh.

Chờ tới khi đến chân núi, cậu lại không đi theo mọi người xuống khu triển lãm.

Omega nhỏ sờ sờ miếng cách ly tuyến thể trên cổ mình, lại đem ba lô khóa cẩn thận, tiếp theo mới an tâm theo bản đồ đi về nơi chiến thần ngã xuống. Cậu luôn có cảm giác bản thân phải đến đó, cho dù mấy trăm năm nay không có ai thành công đi vào nhưng cậu cảm thấy có lẽ bản thân mình có thể.

Rốt cuộc, cổ tinh thần lực kia cũng không bài xích cậu.

Ice Bill vốn dĩ không phải là một tinh cầu xanh tươi như vậy.

Chỉ vì mấy năm nay du lịch phát triển, chính quyền địa phương mới quan tâm nhiều đến việc trồng rừng, làm tinh cầu vốn hoang vu càng ngày càng xinh đẹp; nhưng ở những nơi gần khu vực hố sâu, bởi vì tinh thần lực tàn sát bừa bãi cho nên thực vật rất khó tồn tại. Lan Hữu Ninh đi từng bước một về phía trước, gió cuốn tro bụi thổi tới trên mặt cậu, làm cậu có chút đau xót phải híp mắt lại. Cậu dù sao cũng là Omega ở trong đại gia tộc, cho dù không được yêu thích nhưng thân thể cũng rất quý giá.

Gương mặt trắng nõn rất nhanh đã bị gió cát cọ ra vệt đỏ.

Nhưng cậu vẫn không dừng lại mà tiếp tục tiến vào phía trong.

Tinh thần lực hung tàn dần dần trở nên rõ ràng hơn, thậm chí từ rất xa cũng có thể nhìn thấy một tầng ngăn cách. Lan Hữu Ninh nỗ lực mở to hai mắt nhìn, đang muốn nở nụ cười thì một cỗ cuồng phong thổi lại, đem cậu hung hăng đẩy ngã. Omega yếu ớt ngay tức khắc ngã trên đất, cậu đại khái là đụng phải ba lô của mình cho nên miếng dán cách ly trên cổ bị bong ra. Cậu vội vàng duỗi tay ra chặn lại, khó khăn lắm mới bắt được một góc của miếng cách ly thì đã bị cổ cuồng phong kia cuốn sâu vào bên trong hố.

Tuy rằng nói là hố sâu nhưng bởi vì đường kính lớn cho nên độ nghiêng cũng không rõ ràng lắm.

Lan Hữu Ninh có chút chật vật cuộn tròn thân thể, vừa rồi lúc té trên mặt đất, đầu gối của cậu đã bị xước. Nhưng khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì bên cạnh đã là một mảnh yên bình, hơn nữa còn thoải mái giống như là được nước ấm bao bọc lấy. Cậu chớp chớp mắt, cẩn thận từ mặt đất bò lên, nhìn quanh bốn phía ——

Cậu thật sự đã đi vào hố sâu rồi.

Tiểu Omega sửa sang lại quần áo, mang theo một chút vui sướng tiếp tục đi vào sâu bên trong.

Tinh thần lực trong hố sâu vẫn như cũ đang tàn sát bừa bãi nhưng một khắc khi tiếp xúc với cậu liền trở nên ôn nhu, phảng phất như là một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve. Cậu thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác, chính mình đang được nguyên soái Tịch Từ Nhung vuốt ve, bên tai chậm rãi đỏ lên. Tuyến thể mất đi miếng dán cách ly theo bản năng phóng ra một chút tin tức tố, dù không nồng đậm như trong thời kỳ động dục nhưng cũng đủ để bốn phía trở nên ngọt ngào hơn. Lan Hữu Ninh lại lấy ra cuốn album kia, một bên đi tới phía trong, một bên cúi đầu lật xem sự tích cuộc đời của đối phương, bất tri bất giác trung tâm của hố sâu đã ở trước mặt cậu.

Nơi diễn ra tự bạo, cái gì cũng không còn lưu lại.

Không có di vật, không có vũ khí lúc trước chiến đấu, chỉ có một mảnh hoang vu cùng dấu vết lưu lại trên mặt đất. Cho dù trăm năm đã qua nhưng dấu vết này vẫn như cũ, Lan Hữu Ninh không dám tưởng tượng cảnh tượng lúc trước đáng sợ như thế nào. Trong lòng cậu trầm xuống, có một loại thất vọng không rõ nhưng cậu vẫn quyết định bước vào phía trong.

"Tịch nguyên soái......" Cậu nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Gió lốc tinh thần lực ước chừng là xuất phát từ chỗ này, bởi vậy cát trên mặt đất cũng duy trì tình trạng bất động hiếm có, không giống như những địa phương khác bay lượn không ngừng. Cậu duỗi tay nhẹ nhàng bốc một nắm cát trong tay nhưng rất nhanh cát liền từ khe hở giữa ngón tay chảy xuống, tựa hồ là không cho cậu cơ hội mang chúng đi. Tiểu Omega có chút khổ sở cúi thấp đầu, lại ở trong lòng lẩm bẩm tên Alpha mình kính nể nhất. Cậu ngẩng đầu nhìn bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy phá lệ đau lòng.

Mọi người đều cảm ơn, tưởng nhớ, tán dương Tịch Từ Nhung anh dũng nhưng không ai thật sự cúng bái đối phương.

Rốt cuộc Alpha cường đại từ đầu đến cuối ngay cả một người bạn đời cũng không có.

Lan Hữu Ninh lại cúi đầu, đem tay vùi vào trong cát.

Cậu cũng không mang đồ cúng theo, lúc này chỉ có thể mờ mịt đứng ở nơi nguyên soái chết, cái gì cũng không làm được. Nhưng mà ở thời điểm cậu khổ sở, đầu ngón tay lại bỗng nhiên chạm vào một thứ đồ vật nào đó bóng loáng. Cậu sửng sốt, thiếu chút nữa bị dọa đến nhưng mà tinh thần lực lại nói cho cậu biết thứ mình đang chạm vào chính là một hạt giống còn sống. Tiểu Omega chớp chớp mắt, vội vàng đem bàn tay chui sâu vào trong cát, lấy vật nhỏ kia ra ngoài.

Kỳ thật cũng không thể xem là vật nhỏ.

Đó là một hạt giống hình tròn, bao phủ đầy hoa văn, ước chừng lớn bằng nắm tay cậu. Lan Hữu Ninh nhìn đi nhìn lại, cảm giác có chút giống hạt của cây hoa nhưng cậu thật sự là chưa gặp qua loại thực vật nào giống như vậy cho nên muốn mang về. Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian đã không còn sớm, cũng đến lúc phải trở về. Một cái hạt giống lớn như vậy cậu cầm cũng không tiện, cho nên cậu cẩn thận bỏ vào trong ba lô, đặt gần quyển sách về Tịch Từ Nhung.

Tiếp theo, cậu liền dán miếng cách ly lên cổ, sau đó từng bước một rời đi.

Thế nhưng lúc trở lại nơi ở, thời gian vẫn có chút trễ.

Cậu dùng tiền tiết kiệm mua một ngôi nhà, tầng một làm cửa hàng, tầng hai làm nơi ở. Sau khi dùng chìa khóa mở cửa bước vào, lại cẩn thận xem xét một phen rồi cậu mới khoá cửa lên phòng. Sau khi mở đèn, cậu bước vào phòng bếp lấy một chút bánh ngọt làm hỏng ngày hôm qua ra, nhẹ nhàng ăn một khối bánh kem nhỏ. Omega ăn uống vốn dĩ đã ít, huống chi cậu lại còn ở bên ngoài cả ngày, hiện giờ cũng không đói bụng bao nhiêu mà chỉ cực kỳ khát nước thôi. Cậu uống hết một ly nước lớn rồi mới mở ba lô, đem hạt giống kỳ quái kia ra, thử dùng tinh thần lực câu thông với nó.

"Ngươi muốn gì......? Ta trước tiên đem ngươi đi ngâm ở trong nước có được không?"

Hạt giống không đáp lại, tựa hồ sinh mệnh có chút bị đe dọa.

Lan Hữu Ninh mím môi, chỉ có thể dựa theo cách làm từ trước đến nay, lấy một ly nước lạnh, đem hạt giống kia bỏ vào.

Mặc dù cậu rất am hiểu việc chăm sóc hoa cỏ nhưng khi đối mặt với một hạt giống đang bị đe doạ sinh mệnh, cậu lại không có nhiều niềm tin có thể cứu sống nó. Cậu đơn giản tắm rửa một phen, sau đó ôm cái ly đi đến phòng ngủ, đem nó đặt ở đầu giường, trước khi ngủ cẩn thận nhìn ngắm. Cậu thậm chí còn nghĩ đến chuyện mua một vài loại thuốc chuyên tăng cường dinh dưỡng cho cây nhưng không ngờ đến sáng sớm ngày hôm sau, cậu kinh ngạc phát hiện cái hạt giống kia đã nở ra một đóa hoa diễm lệ.

"A......" Tiểu Omega chưa bao giờ thấy loài thực vật nào lớn nhanh như vậy đâu.

Đóa hoa này nhìn giống như hoa hồng, còn tản ra một mùi hương nhàn nhạt, cơ hồ rũ đến gương mặt cậu. Lan Hữu Ninh vội vàng ngồi dậy, không kịp thay áo ngủ, liền ôm cái ly đi tìm một cái bình hoa lớn hơn thay ra. Cậu cẩn thận phun nước vào gốc cây, tiếp theo lại phun một ít lên lá cây. Đóa hoa vừa nở, ngay cả nhụy hoa ở phía trong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cậu nhịn không được liền duỗi tay chọc chọc.

"Còn tưởng rằng ngươi không sống được chứ......" Lan Hữu Ninh không mang miếng dán cách ly, tin tức tố ngọt ngào cùng mùi hoa hồng đan xen vào nhau, toàn bộ phòng ngủ đều tràn ngập một cổ hương thơm mê người, "Thật tốt."

Đóa hoa run rẩy, tựa hồ là nở rộng thêm vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com