ZingTruyen.Com

[Edit-H văn] Giày Ba lê

Chương 51

vux_quaan

(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 51 Sẽ gặp được, Hứa Thanh Giai ♥
Edit: Vũ Quân

Cuối tháng 9, trước kì nghỉ quốc khánh. Tống Như gọi điện thoại tới, bà nói kì nghỉ hè Hứa Thanh Giai không về, vậy nên quốc khánh phải về nhà nếu không cô sẽ chỉ thích ở bên ngoài mất.

Hứa Thanh Giai không muốn như vậy, sau khi lên Đại học sự nổi loạn trong lòng cô đã bắt đầu trồi lên, càng ngày cô càng bài xích cái nhà đó.
Mẹ muốn cô về chỉ vì không muốn cô thoát khỏi sự khống chế quá lâu, cần phải thường xuyên 'giáo dục kỷ luật'.

"Nghe dì giúp việc nói con về ở trong trường à?" Tống Như hỏi cô.

Hứa Thanh Giai cắn môi: "Vâng, lên năm ba phải luyện tập nhiều lắm, con thường xuyên ở lại đến nửa đêm mới được nghỉ nên ở lại trường luôn."

"Nhiều việc vậy sao?" Tống Như nhàn nhạt nói, sự nghi ngờ trong âm cuối khiến trái tim của Hứa Thanh Giai run lên. Cũng may bà không tiếp tục hỏi nữa.

"Eo con còn đau không? Lần này về mẹ đưa con đi khám, mẹ mới nghe người ta giới thiệu một bác sĩ không tồi." Chấn thương ở eo là do luyện múa lâu năm mà thành, Tống Như đột nhiên nhắc tới chuyện này, Hứa Thanh Giai cho rằng mẹ đang quan tâm cô, trái tim vừa dịu xuống một chút lại nghe bà nói: "Con còn trẻ mà đã mang bệnh đầy người, sẽ ảnh hưởng đến việc lựa chọn chồng sau này đấy."

Trong mắt Tống Như, thân phận vũ công mang đến lợi thế cho hôn nhân của Hứa Thanh Giai, với những gia đình có quyền có thế họ không cần dựa vào liên hôn để tăng thêm sức mạnh của gia tộc nữa, họ càng hy vọng tìm được người con dâu vừa có khí chất, vừa xinh đẹp để tăng thêm hào quang cho gia đình.

Mắt Hứa Thanh Giai tối đi, cô nói chờ nghỉ rồi nói tiếp sau đó thì cúp máy.

Cô ngồi trên giường của Tô Việt, Tô Việt đang nấu cơm trong bếp, tiếng dầu bắn xèo xèo đưa cô về hiện thực. Cô đi xuống giường, để chân trần chạy vào phòng bếp, cô đứng ở cửa nhẹ giọng hỏi: "Tô Việt, sắp xong chưa?"

Tô Việt nắm quai nồi, cơ bắp trên cánh tay nổi lên, một tay anh cầm xẻng, múc món cá chua cay ra đĩa. "Sắp rồi."

Hứa Thanh Giai lại chạy vào, cô từ phía sau ôm lấy anh.

Động tác của Tô Việt tạm dừng trong hai giây, nhưng anh không quay đầu lại: "Em đói à?"

Mặt Hứa Thanh Giai chôn vào lưng anh, âm thanh nghe có vẻ nghẹn ngào: "Ừm."

Tô Việt đi qua bồn rửa nồi, cô ăn vạ dán theo sau.

"Một lát nữa thôi, em ra ngoài chờ đi, em ôm tôi khiến tôi không rửa được."

Trong phòng bếp toàn mùi khói dầu, Tô Việt sợ mỡ bắn lên người cô nên cố ý trầm giọng.

Hứa Thanh Giai lại chẳng sợ việc mình làm ảnh hưởng đến anh, cô cũng không muốn đi ra ngoài.

Vòi nước đã mở ra, khi rửa không tránh khỏi bị nước bắn lên, quần áo ở bụng Tô Việt bị ướt một mảng, khiến vải vóc dán lên bụng anh. Hứa Thanh Giai thò tay vào, dán lên cơ bụng, nơi đó lập tức nóng lên.

Tô Việt bị cô sờ phát ngứa, cảm giác như bị điện giật chạy xuống bụng dưới.

Cô vẫn không hề phát hiện thúc giục anh: "Em đói quá, rất đói luôn ý, anh nhanh lên đi, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm."

Tô Việt chỉ có thể để nồi đấy, đợi ăn cơm xong rồi lại rửa.

Sau khi ăn Tô Việt đi rửa bát, Hứa Thanh Giai nói muốn đi dạo. hai người đi đến một công viên nhỏ, có các bác gái đang khiêu vũ, các ông đang chơi cờ, cũng có các bậc phụ huynh đưa con đến chơi. Tầm mắt của Hứa Thanh Giai dừng lại trên gia đình ba người kia, cho đến khi Tô Việt gọi cô mới hoàn hồn.

"Tô Việt, em kể cho anh nghe về chuyện của gia đình em nhé." Hứa Thanh Giai nhẹ giọng nói.

*

Chuyện trong nhà của Hứa Thanh Giai gần như Tô Việt đã biết hết, dù sao thì anh đã chú ý cô từ lâu. Nhưng khi nghe cô chủ động nói ra lại là một phạm trù khác.

Cô nói mẹ cô muốn xem cô như một món đồ, còn nói bố cô thì thích Hứa Trạch Phong- người trong tương lai có thể tiếp quản công ty hơn. Cô nói từ nhỏ đến lớn cô luôn ao ước mình có thể sinh ra trong một gia đình bình thường, cô hâm mộ người ta có bạn thân, hâm mộ người ta có thể tự quyết định ba bữa trong ngày hoặc có thể ăn đồ ăn vặt.

Lúc Hứa Thanh Giai nói những điều này ngữ điệu của cô rất thấp, Tô Việt nắm tay cô, anh toan nói gì đó thì cô nhìn anh cười.

Cô kể về những chuyện này bởi vì cô muốn nói, không phải vì phẫn nộ, vì tủi thân lại càng không phải muốn anh đáp lại. Có đôi khi, có người ở bên cạnh đã là một lời hồi đáp.

Tô Việt dường như đã hiểu ý cô, hoặc nói theo cách khác anh đã hiểu cô.

Cô không hề mong manh yếu đuối như vẻ bề ngoài, mà có phong thái và sự mạnh mẽ của một vũ công. Cô vừa dẻo vừa dai, từ bên trong ra bên ngoài. Cho nên cô sẽ không vì chuyện gia đình mà buồn bực hay nghe lời một cách mù quáng. Nhưng dù sao cần cũng phải nói gì đó. Tô Việt mở miệng: "Khi tôi còn nhỏ ba mẹ tôi mất do tai nạn xe cộ, tôi ở cùng ông nội, không còn người thân nào khác."

"Khi còn nhỏ tôi không nghe lời, thường xuyên rủ đám trẻ con hàng xóm đi leo cây rồi trèo tường, sau đó lớn hơn một chút thì trốn học đi đánh nhau, thường xuyên bị giáo viên gọi ngõ. Giáo viên nói với ông tôi rằng tôi nghịch ngợm như vậy thì nên đi luyện tập thể dục để tiêu hao tinh lực, nên ông tôi bèn đưa tôi đi."

"Nói như vậy thì hình như tôi tốt hơn em một chút, tuy tôi không có bố mẹ nhưng ông nội lại rất quan tâm tôi."

Tố Việt đã giấu đi sự kì thị và trêu chọc khi anh lớn lên mà không có bố mẹ.

"Nhưng tôi nói thật em rất giỏi, Hứa Thanh Giai, em giỏi hơn tôi nhiều. Ngay cả trường em học tôi cũng không thi vào được, bây giờ em có thể đi múa tại Viện truyền thông quốc kịch, sau này sẽ có nhiều sân khấu lớn hơn đang chờ em, tôi chắc chắn không thể làm được như vậy."

Nói không chừng khi đó anh đã không đuổi kịp cô. Trước đó Hứa Thanh Giai còn cảm thấy đau lòng nhưng đến đoạn sau cô lại cười rộ lên.
"Chuyện này sao mà giống nhau được, anh đến Viện truyền thông quốc kịch làm gì chứ? Biểu diễn nâng tạ à?"

Tô Việt nhìn cô, trên mặt cô đã không còn u ám nữa, anh cũng buông lỏng hơn nhiều.

"Em cũng trúng tuyển vào khoa vũ đạo thôi mà. Anh thi thể dục còn em thi nghệ thuật, tuy điểm trúng tuyển của chúng ta hơi thấp nhưng ai cũng đều phải cố gắng hết mình, anh đừng tự xem nhẹ bản thân, nói không chừng sau này anh còn có thể vào đội tuyển quốc gia nữa đấy."

Tô Việt nhăn mày: "Em ảo tưởng hay ghê."

"..." Hứa Thanh Giai thở dài: "Lúc thi đại học anh được bao nhiêu điểm."

Tô Việt nói ra một con số. Tuy không nổi bật nhưng điểm như vậy là khá tốt.

Hứa Thanh Giai kinh ngạc: "Vậy sao anh lại vào Thanh Nam?" với số điểm này anh hoàn toàn có thể vào trường công lập.

Tô Việt trở nên cảnh giác, anh ho khan: "Vì nghe nói... điều kiện ở đây tốt... vậy trước đây em thi được bao nhiêu điểm?"

Hứa Thanh Giai suy nghĩ, điểm của cô còn cao hơn so với các trường đại học bình thường. Tô Việt bĩu môi điểm của cô cao như vậy mà vừa rồi còn nói hai người không khác biệt lắm.

"Cho nên trước đây em là vì..." Anh tạm dừng một lát: "Diệp Hành Viễn nên mới đến Kiều đại à?" Tuy Đại học Kiều là một trường top, nhưng không phải trường tốt nhất dành cho việc học múa.

Hứa Thanh Giai ngây người vài giây, cô không hiểu vì sao đề tài lại lạc đến Diệp Hành Viễn.

"Xem như là vậy." cô hàm hồ nói, quả nhiên thấy sắc mặt của Tô Việt thay đổi, cô nhịn cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng nơi chân trời: "Có phải anh thấy như vậy không đáng không? Dù sao thì lúc đó em thích anh ấy mà. Nhưng học ở Đại học Kiều cũng giúp em quen biết được rất nhiều giáo viên ưu tú và các đàn anh, đàn chị giỏi."

"Vậy bây giờ thì sao?"

"Bây giờ ư? Anh không nhắc tới thì em cũng quên luôn rồi. Tô Việt, sao anh còn nhớ thương Diệp Hành Viễn hơn cả em thế?"

"..."

Hứa Thanh Giai càng cười vui vẻ.

"Hơn nữa nếu em không học ở đây thì chúng ta cũng đâu thể gặp được nhau, không phải sao?"

Tô Việt cúi đầu nhìn cô. Một lát sau anh đứng lên, khoác áo lên người Hứa Thanh Giai: "Đi thôi, về nhà nào."

Anh nắm tay cô, đèn đường kéo dài bóng của hai người.

Chúng ta vẫn sẽ gặp được nhau, Hứa Thanh Giai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com