ZingTruyen.Info

[Edit-H văn] Giày Ba lê

Chương 46

vux_quaan


(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 46 Chụp ảnh ♥
Edit: Vũ Quân

Kết thúc luyện tập có người lục tục đi ra ngoài, Tô Việt đứng bên cạnh nhường lối đi cho mọi người.

Hứa Thanh Giai vẫn đang thu dọn đồ đạc, Tống Gia Dương đến nói chuyện với cô về giai điệu và cảm xúc của bản nhạc, cậu khen cô thể hiện rất tốt.

Hứa Thanh Giai nói cảm ơn, lại hàn huyên thêm hai câu rồi đi vào phòng thay đồ. Nhưng ở trong mắt Tô Việt, anh cảm thấy ai người nói chuyện rất vui vẻ với nhau.

Mãi cho đến khi Tống Gia Dương đi ra khỏi phòng luyện tập, hai người con trai đứng cách xa mới đối diện nhau.

Giống như hai con dã thú đang tranh giành bạn tình.

Lúc Hứa Thanh Giai đi ra, Tống Gia Dương đã rời đi, cô chỉ nhìn thấy Tô Việt, không biết anh đang cúi đầu nghĩ về điều gì.

Rõ ràng anh rất cao, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hình bóng ấy quá cô đơn. Cô bỗng nhiên bị xúc động bởi một Tô Việt như vậy.
Hứa Thanh Giai biết từ nhỏ điều kiện sống của Tô Việt đã không tốt, nhưng anh rất cố gắng, từ sớm đã đi làm để kiếm tiền sinh hoạt và đóng học phí, cũng bởi vì vậy mà tâm tư của anh tinh tế hơn nhiều so với những chàng trai bình thường.

Có đôi khi cô không cần nói chuyện, anh cũng có thể nắm bắt chính xác tâm trạng của cô, sau đó dùng cách của anh dỗ cô vui vẻ. Ví dụ như làm đồ ăn ngon cho cô, đưa cô đi chơi game...

"Tô Việt."

Hứa Thanh Giai gọi anh. Tô Việt thấy cô đi ra thì khôi phục vẻ bình thường, anh thản nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô, anh hỏi cô tối nay muốn ăn gì.

Hứa Thanh Giai khẽ nâng cầm, hơi suy nghĩ một chút nói: "Vẫn chưa muốn ăn, em muốn đi dạo phố."

Vừa rồi ở trong phòng thay đồ cô nghe thấy có bạn nữ oán giận, trách bạn trai không thích đi dạo phố với cô ấy. Thật ra Hứa Thanh Giai cũng không thích đi dạo phố nhưng coi như đây là hình phạt nho nhỏ giành cho Tô Việt đi... tuy cô đau lòng nhưng vẫn phải dạy cho anh một bài học mới được, để về sau anh còn dám hung dữ với cô như vậy sau khi xuống giường nữa không.
Ai ngờ Tô Việt chỉ nhìn đồng hồ, bây giờ chưa đến giờ ăn cơm, đi dạo một chút vừa vặn ăn luôn ở trung tâm thương mại.

Anh đồng ý.

Trên đường đến trung tâm thương mại bằng taxi, Hứa Thanh Giai và Tô Việt ngồi ở ghế sau. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, khi xe tăng tốc gió sẽ tiến vào. Hứa Thanh Giai ngửi thấy hương xà phòng nhàn nhạt trên người Tô Việt.

"Vừa rồi anh đi đâu vậy? Sao lại thay quần áo?"

"Chơi bóng." Tô Việt nói, sau đó bổ sung: "Tôi đã thắng."

"Ồ." Hứa Thanh Giai đoán anh muốn được cô khen, nên mím môi che giấu nụ cười, cô cố ý hỏi sang vấn đề khác: "Vậy quả bóng rổ kia đâu? Đánh có tốt không?"

"..."

Tô Việt không trả lời. Quả bóng rổ màu này đương nhiên không dùng để chơi.

Sau đó Hứa Thanh Giai lại quay đầu đi thưởng thức cảnh hoàng hôn rơi xuống thành phố, Tô Việt nhìn gáy cô một lát mới mở miệng: "Ở trường em có... nhiều bạn lắm à?"

"Cái gì cơ?"

Hứa Thanh Giai quay đầu, cô không cảm thấy mình có nhiều bạn bè.

Tô Việt rũ mắt, giọng điệu vẫn như cũ: "Lần trước ở quán bar, chàng trai kia là bạn của em à? Hôm nay tôi nhìn thấy cậu ta."

Hứa Thanh Giai hồi tưởng theo lời anh nói, thì ra anh đang nhắc tới Tống Gia Dương.

Anh đang ghen hả? Còn cố tỏ ra không để ý chút nào nữa chứ, cô nhìn lén anh, cằm anh căng ra, nếu chọc vào chắc sẽ cứng lắm đây.

"Anh nói Tống Gia Dương à?" Cô biết thừa nhưng vẫn cố hỏi.

"..."

"Ừm, mới quen không bao lâu, nhưng gần đây có buổi văn nghệ chào đón tân sinh viên, hai khoa bọn em phải hợp tác rất nhiều cho nên cũng gặp nhau kha khá."

Cô vẫn đang nghiêm túc giải thích với anh.

Những 'hình phạt' vì phớt lờ cô sẽ chỉ là một vài việc nhỏ lặt vặt thôi, vì cô thực sự không hy vọng khiến anh hiểu lầm hoặc cảm thấy không vui.

"Là bạn của đàn chị, sau đợt này chắc cũng không còn liên hệ gì nữa."

"Ừ."

Tô Việt vẫn rất uể oải, Hứa Thanh Giai biết anh không thực sự nghe. Cô cũng hơi bực, cái người này bình thường nói thô tục không ít, mà cứ đến những chuyện như vậy là không thèm nói câu gì.

Thôi cứ để anh khó chịu chút đi, ai bảo anh chỉ biết im lặng cơ chứ.
*
Từ trước đến nay Hứa Thanh Giai đều đi mua sắm với Tống Như. Tống Như cũng toàn đưa cô tới những cửa hàng trang sức xa xỉ, trên danh nghĩ là bồi dưỡng thẩm mỹ và tiếp thu sự thời thượng.

Nhưng khi dạo phố cùng Tô Việt đương nhiên cô sẽ không đến những nơi như vậy, huống chi lòng tự trọng của chàng trai vẫn còn ở đó, hai người đi ra ngoài vẫn luôn là Tô Việt thanh toán, sau đó Hứa Thanh Giai lại mua những món quà khác tặng lại cho anh. Nhưng ánh mắt được tôi luyện từ nhỏ của Hứa Thanh Giai vẫn còn đó, mấy thứ linh tinh cô không xem trọng cho nên đi dạo một chút cũng chỉ nhặt được một cái blind box.

Trước kia cô chưa từng chơi thứ này, không biết mấy mô hình bé xíu bằng lòng bàn tay lại đa dạng như vậy, may là rút ra được một người tí hon rất đáng yêu, đúng kiểu cô thích.

Sau đó Hứa Thanh Giai không hành Tô Việt mệt mà chính cô lại cảm thấy đói bụng. Hai người vào quán ăn trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Lúc bày món lên Hứa Thanh Giai đột nhiên có ý tưởng, cô đặt mô hình người tí hon trên bàn ăn tinh tế sau đó chụp ảnh lại. Tô Việt ngồi đối diện cô, có mấy tấm anh lọt vào khung hình, anh vẫn không hay biết gì, còn giúp cô rót nước dừa.

Hứa Thanh Giai chợt rung động, cô di chuyển góc máy, quay về phía mặt anh. Sau đó chụp lén vài bức.

Ăn cơm xong, Tô Việt đưa Hứa Thanh Giai về nhà, còn anh chậm rãi đi về phòng trọ nhỏ. Gió đêm thổi tới khiến anh tỉnh táo hơn nhiều, trong đầu là hình ảnh về cuộc chạm trán ngắn ngủi với Tống Gia Dương. Tống Gia Dương nhận ra anh, cậu ta cho rằng anh quen Hứa Thanh Giai khi đi làm ở quán bar, tuy không nói gì thô lỗ nhưng lời nói và ngữ khí của cậu ta đều như coi Tô Việt ở một thế giới khác.

Người học âm nhạc tất nhiên có điều kiện không tồi, cậu ta cũng được gọi là 'tương xứng' với Hứa Thanh Giai.

Cho nên Tống Gia Dương nói: "À, sinh viên thể dục sao? Cũng được đấy, ít nhất không tốn nhiều học phí như chuyên ngành của chúng tôi, mà các cậu có phải luyện thi đại học không? Sao không thi vào trường thể dục hay là đội tuyển của quốc gia? Nghe nói họ đi thi đấu còn có tiền thưởng đấy, như vậy thì cậu không cần đi làm thêm ở quán bar nữa."
...
Tô Việt đứng ở bờ sông, anh móc điếu thuốc từ trong hộp ra. Qua một lúc lâu anh chửi khẽ một tiếng: "Ngu xuẩn."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info