ZingTruyen.Info

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 82 Bị cưỡng hôn

AnhThuVi

Editor: Trứng muối

Nàng nghiêng người lui về phía sau tránh thoát khỏi tay Từ Tri Yến.

Ngón tay hắn giãy dụa trong không khí, xấu hổ mà thu lại.

"Điện hạ..."

Phù Bích cắn môi, trong lòng thầm nói ngàn vạn câu thực xin lỗi với Từ Tri Yến: "Phò mã, hôm nay thân mình ta không khoẻ, hơn nữa..."

Nhìn biểu tình hắn dần hạ xuống, Phù Bích vẫn căng da đầu đem lời nói cho hết: "Hơn nữa, ta cũng chưa chuẩn bị tốt."

Từ Tri Yến rũ mi, Phù Bích thấy không rõ biểu tình của hắn, chỉ có thể nghe được giọng nói vừa xa cách giữ lễ, vừa khắc chế từ hắn: "Một khi đã như vậy, điện hạ, thần cáo lui trước, điện hạ sớm nghỉ ngơi cho tốt, giữ gìn phượng thể."

Phù Bích nhìn bóng dáng hắn, trong lòng trào ra một tia chua xót, nhưng nàng cũng không có đem người giữ lại, chỉ cần nàng nghĩ đến chuyện mây mưa, trong đầu luôn không rời được hình bóng Tống Minh Hi.

Đặc biệt là hôm nay, bộ dạng nhắm mắt của hắn, có lúc lại là hắn mặc hỉ phục, cầm chén rượu, hướng nàng nhìn, có khi là quỳ gối giữa hai chân nàng khóe môi mang theo một sợi trong suốt.

Phù Bích lắc lắc đầu, qua đêm nay, nàng liền phải bối tóc theo kiểu phụ nhân, phải làm tốt một thê tử hiền thục, nàng phải đem hình ảnh Tống Minh Hi trong đầu đuổi đi.

Nhất định là nàng đói đến choáng váng đầu óc, bằng không tại sao lại có suy nghĩ như vậy.

Bụng lại kêu một tiếng, hôm nay Phù Bích chưa uống một giọt nước, thực sự rất muốn ăn gà nướng, nhưng mà động phòng sẽ không được ăn đồ có mùi, chỉ để một ít điểm tâm trang trí, Phù Bích sờ đến khối bánh hỉ trên bàn, quả nhiên rất khó ăn.

Có lẽ là do uống rượu hợp cẩn, trên người nàng khô nóng, có một cổ tịch mịch khó nén, muốn được giải tỏa.

Nàng thổi tắt nến, lấy một viên dạ minh châu ra, đi ra ngoài đón gió giải sầu, đề cho chính mình bình tĩnh lại, thuận tiện đến phòng bếp nhìn xem, có thể tìm được chút gà nướng ăn hay không.

Hoa viên phía trước đang sửa lại, Phù Bích lại mới tới phủ trưởng công chúa của nàng có vài lần, cũng chưa thực quen thuộc bố cục bên trong, nàng dựa vào trí nhớ, tránh khỏi đám người đi tìm phòng bếp nhỏ.

Một đôi thị nữ đi qua, Phù Bích né mình trốn đi, chờ các nàng đi qua, nàng mới đi ra.

Thật là, rõ ràng là đang ở trong phủ của chính mình, lại giống như ăn trộm không bằng.

Phù Bích lại đi thêm chốc lát, rốt cuộc thấy được bóng dáng phòng bếp nhỏ, Phù Bích nhìn xung quanh, xác định không có ai mới đi vào.

Vào phòng bếp, thân thể ấm lên, cổ khô nóng trên người Phù Bích kia lại dâng lên, nàng muốn ăn một chút gì đó để phân tán sự chú ý, sau đó nhanh chóng trở về ngủ.

Trong phòng bếp thu thập thực sạch sẽ, thức ăn mặn đều không còn, Phù Bích thập phần mất mát, đi hết một vòng, cuối cùng ở một chỗ phát hiện kẹo hồ lô làm còn chưa ra hình dạng.

Ngón tay nàng khẽ chạm, còn chưa khô, hẳn là mới làm xong không lâu.

Mặc kệ, tóm lại không thể đã đến một chuyến lại tay không đi về, Phù Bích cắn một ngụm đường bọc bên ngoài, ánh sáng từ viên dạ minh châu chợt bị một bóng người che khuất.

Ngay sau đó, eo nàng đã bị hai tay xiết chặt, ôm về phía sau.

Phù Bích kinh hô một tiếng, miệng đã bị bàn tay người nọ che lại, phát không ra nửa chút âm thanh.

Nàng bị kéo tới phòng chất củi bên cạnh phòng bếp, nơi đó nhỏ hẹp chật chội, còn có một cổ mùi hôi.

Thân thể dựa vào tường, đôi mắt Phù Bích bị che lại, miệng bị miệng kẻ xấu kia lấp kín.

Trong lòng nàng hoảng loạn, liều mạng giãy giụa, chính là thân thể không chịu cố gắng lại muốn được an ủi.

Ánh sáng phát ra từ viên dạ minh châu lúc ẩn lúc hiện, rồi sau đó, trượt tay, dạ minh châu lăn xuống trên mặt đất.

Bởi vì không có nó.

Phù Bích dùng sức, từ trong kẽ ngón tay hắn tách ra, nhìn thấy mặt hắn.

Người cưỡng hôn nàng, lại là Tống Minh Hi.

Hắn nhắm hai mắt, hôn đến nghiêm túc thành kính.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info