ZingTruyen.Com

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 79 Bị liếm đến triều phun ( H )

AnhThuVi

Editor: Trứng muối

( Vui lòng tôn trọng công sức của editor, không mang truyện đi nơi khác)

Tống Minh Hi dùng đầu lưỡi liếm một chút, nước mắt Phù Bích liền chảy xuống, nàng nhanh chóng lấy khăn lau mặt.

Phù Thanh lại thực đau lòng nói, "A Bích, ngươi cũng không cần..."

Phù Bích hơi hơi mở miệng, Phù Thanh cho rằng nàng là khóc đến thở không nổi, thật ra lại là bị Tống Minh Hi làm hại, chỉ nghe Phù Bích nói: "A huynh, ta, ta biết rồi."

Có một số địa phương có tập tục là trước lúc tân nương xuất giá, phải khóc đầy một chén nước mắt mới có thể đi, là thể hiện sự hiếu thuận đối với nhà mẹ đẻ, cùng là thêt hiện tình cảm huynh muội thủ túc, nhưng mà Phù Bích là trưởng công chúa, gả ra ngoài cũng không phải thành người Từ gia, nàng có phủ công chúa của riêng mình, hoàng cung lại lại một cái nhà khác muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

Phù Thanh kỳ thật cũng không thập phần lý giải được cảm xúc của nàng lúc này, dù sao cũng là muội muội nhà mình, Phù Thanh thấy nàng rớt nước mắt, trong lòng hắn lại khó chịu.

Đồng thời lúc này, miệng Tống Minh Hi cũng ở nhẹ mút, hắn đêm môi lưỡi cùng sử dụng, đem mỗi một chỗ mềm mại tại nơi đó của Phù Bích, đều chiếu cố rất khá.

Chậm rãi chuyển qua cái miệng nhỏ nơi hoa huyệt, vói đầu lưỡi vào một chút,đảo quanh miệng vách tường. Ngứa đến chân Phù Bích mềm nhũn, nguyên bản còn dư lại một chút sức lực giãy giụa, hiện nay cũng dần dần rút cạn.

Nàng lúc trước là eo lưng thẳng tắp, một bộ dạng đoan trang, hiện tại chỉ có thể tựa lưng vào ghế, duy trì thân hình.

Miệng Phù Thanh lúc đóng lúc mở, nói gì đó, nàng vào tai này lại ra tai kia, chỉ biết đại khái là một ít dặn dò, trước thời điểm hôn sự nàng cần để ý, liền nghe đến phiền chán, chỉ phối hợp gật đầu, ứng phó cho qua.

Mà lực chú ý của nàng đều là ở nơi hạ thân, miệngTống Minh Hi bao bọc lấy hoàn toàn tiểu huyệt nàng, đầu lưỡi mềm ướt liền ở tiểu huyệt ra vào, nơi mềm mại bị chạm đến như vậy, làm cho nàng cảm nhận được sự thoải mái mà trước nay chưa từng có.

Phù Bích rõ ràng muốn khóc, lại vẫn luôn mạnh mẽ nhịn xuống, hướng Phù Thanh giơ lên một nụ cười "Ca ca, canh giờ không còn sớm..."

Phù Thanh buồn bực, muội muội hắn như thế nào một giây trước còn bởi vì luyến tiếc hắn mà khóc thút thít, sau một giây sau lại muốn khuyên hắn mau rời đi, quả nhiên là muội muội đã gả ra ngoài tựa như bát nước hất đi.

Tay Phù Thanh đặt lên cửa sổ, đem hai cánh cửa sổ khép lại, một bên nói: "Cũng phải, nếu chậm chút nữa, liền trễ mất giờ lành, thu thập tâm tình một chút, liền ra ngồi kiệu đi."

Đát một tiếng, cửa sổ khép lại, ánh sáng biến mất trong phòng liền tối sầm lại, Phù Bích rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, hạ thân lại phun ra một cổ lớn dâm thủy.

Nàng ảo não mà nhắm mắt lại, mỗi một chữ đều tựa như từ kẽ răng nhả ra: "Tống, minh, hi, ngươi ra đây."

Tống Minh Hi đem nàng toàn bộ dâm thủy phía dưới nàng từng chút liếm sạch, nuốt xuống bụng, mới chậm rãi từ nơi đó ngẩng đầu, đem váy đỏ trên đầu nhấc lên, thả về trước mặt.

Tay chân Phù Bích đều ở run lên, không biết là bị hắn chọc tức, hay bởi vì vừa mới làm chuyện phấn khích, nàng nhìn Tống Minh Hi trên cằm còn sót lại chút nước, nói không ra lời, ngươi ...nửa ngày, nhưng lại không ngươi ra thứ gì.

Tống Minh Hi lại cười đến nhẹ nhàng, nói: "Điện hạ, tư vị của ngươi vẫn giống như trước đây, thực ngọt."

Trong mắt Phù Bích đều toát ra lửa, tay cầm thành quyền.

Vào thời điểm nàng muốn đánh hắn, Tống Minh Hi vừa vặn đứng dậy rời đi, nàng liền đến cái địa phương để phát tiết cũng không có.

Hắn đi tới cửa, xoay người hướng Phù Bích nói: "Trước đây hướng điện hạ nói qua tân hôn chi hỉ, trên người Tống mỗ lại không có vật gì đáng giá, bây giờ xem như tặng điện hạ một phần lễ mọn."

Chờ cánh cửa khép lại, Phù Bích mới nhận ra, cầm lấy hộp phấn mặt trên bàn trang điểm, hướng cửa ném tới.

Hộp phấn mặt kia lại rất chắc chắn, một chút không hư, chỉ làm cho phấn mặt rải đầy đất.

Ở trong mắt Phù Bích, càng nhìn càng giống đang trào phúng chính mình.

——

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com