ZingTruyen.Info

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋Chương 71 Tới lấy lòng bổn cung ( H )

AnhThuVi


Editor: Trứng muối

Đầu ngón tay đang gảy đàn của Tống Minh Hi dần dần dừng lại, gảy thêm vài cái để thu âm, ngón tay ấn lên giây đàn, làm dàm cho dây đàn dừng lại, "Điện hạ lời này là ý gì?"

Phù Bích ngồi dậy, "《 cô nhạn 》 chính là thái phó tiền triều vào lúc nước mất lưu vong lại tang thê sáng tác, Tống Minh Hi, ngươi nếu gãy khúc này, sẽ không phải không hiểu được điển cố phía sau chứ, nếu không phải đặt chủ ý lên bổn cung, ngươi chẳng lẽ là thương tiếc phế đế?"

Tống Minh Hi phủi phủi y phục, "Điện hạ thật là oan uổng ta, Tống mỗ bất quá vừa lúc thấy ánh trăng, hoài niệm chuyện trước kia, tâm tư hoài niệm tình cờ gãy ra, nhưng lại chạm phải trưởng công chúa điện hạ."

Phù Bích nhanh chóng bắt lấy nói: "Hoài niệm chuyện cũ? Còn nói không phải ngươi nhớ đến phế đế? Ngươi lúc trước làm thủ hạ dưới trướng hắn có thể nói là vô thượng vinh quang, cùng với hiện tại so sánh, thật là khác nhau một trời một vực."

"Tại hạ tự nhiên không dám có loại này tâm tư, sở tư sở niệm bất quá chính là mỹ nhân trong nhà lúc ấy." Tống Minh Hi thê lương cười: "Hiện giờ có thể tới cấp điện hạ làm nam sủng, ngược lại cũng không tính quá kém."

Phù Bích trên mặt nóng lên, vừa tức vừa bực, nàng chính là không muốn nhớ lại những ngày tháng không thấy ánh mặt trời kia, người khác biết nàng kiêng kị, cũng không ai dám nhắc tới, Tống Minh Hi lại làm trò nhắc đến trước mặt nàng, làm sao Phù Bích có thể không sinh khí?

Nàng đi đến trước mặt Tống Minh Hi, nắm cằm hắn, hung hăng cắn một ngụm lên môi Tống Minh Hi,tức giận cười, "Ngươi hiện giờ đã là nam sủng của bổn cung, không bằng tới làm tròn bổn phận của ngươi, lấy lòng bổn cung cho tốt."

Tống Minh Hi dùng ngón cái vuốt ve cánh môi mình, còn chưa kịp mở miệng, Phù Bích đã tháo đai lưng, đem áo choàng tùy ý ném đi, mặc mỗi trung y lên giường.

Phù Bích nói: "Còn không tới hầu hạ bổn cung?"

Tống Minh Hi tiến lên, lại bị Phù Bích kéo cổ áo, đè trên giường hôn.

Hắn đã rất lâu không có ăn mặn qua, sau khi Phù Bích rời đi, đều là ở trong mộng mới ngẫu nhiên có thể có được chút an ủi, hiện giờ nàng lại chủ động như vậy, làm sao Tống Minh Hi lại không kinh hỷ.

Dưới thân côn thịt nhanh chóng căng cứng, tay lớn mật mà ôm lấy vòng eo Phù Bích.

Ngón tay chui vào bên trong vạt áo, sờ lên da thịt tinh tế kia, trong đầu Tống Minh Hi tựa như pháo hoa nổ tung.

Phù Bích không có chống cự, tay hắn liền xoa nắn bộ ngực tròn trịa của nàng, nơi đó vẫn giống như cũ vừa mềm mại vừa láng mịn.

Ngón tay nắm nhũ viên, đầu ngón tay xoa nắn, Phù Bích thoải mái mà ngâm nhẹ ra tiếng.

Da thịt dán sát, y phục đã cởi, dưới hoa huyệt dâm làm cho tiết khố ướt nhẹp.

Thân thể Phù Bích không khỏi tự động hướng Tống Minh Hi cọ, càng muốn dán gần vào hắn.

Hạ thể Tống Minh Hi đã ngạnh trướng đến không chịu nổi , trước mắt lại là sắc đẹp động lòng người, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, làm sao có thể khống chế được.

Phù Bích đẩy hắn một cái, chỉ vào một cái tủ gỗ ở mép giường, nói: "Đồ ở bên trong."

Tống Minh Hi theo lời mở cửa tủ ra, nguyên lai hắn tưởng rằng là một vài cái hộp nhỏ, bên trong để chút cao bôi trơn, đồ vật linh tinh, kết quả bên trong chỉ có một cái hộp gấm dài, hắn cần nhìn hộp liền biết là cái gì.

"Điện hạ muốn dùng ngọc thể trợ hứng?" Tống Minh Hi ngọc thế kia ra, quanh thân điêu khắc hoa văn mờ ảo, trên cùng là một đóa hoa mẫu đơn, nhìn qua liền biết là cực phẩm.

Phù Bích hừ hừ nói: "Ngươi nhanh lên."

Tống Minh Hi nghe lời, ngón tay ở trong hoa huyệt Phù Bích luật động, làm cho tiểu huyệt mở ra, tay hắn xoa nắn âm đế Phù Bích, thủ pháp cẩn thận, làm cho nàng thật thoải mái.

Một bên nhéo eo nàng, chiếu cố tất cả những nơi mẫn cảm nhất trên người Phù Bích.

Thịt non bên trong hoa tâm Phù Bích ngứa đến không chịu được, hận không thể lập tức nhét đồ vật thô cứng kia vào để bớt ngứa, tay nắm lấy ga trải giường, khắc chế chính mình càng nghĩ lại càng cảm thấy không thích hợp, không phải Tống Minh Hi nói rằng hắn sau khi mình rời đi, liền không lại khai trai sao, "Ngươi thủ đoạn là học được từ nơi nào?"

——

Tác giả:

Mọi người đã lâu không ăn thịt, ăn ngụm thịt xong lại ngược

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info