ZingTruyen.Info

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 67 Ngươi nghe ta giải thích

AnhThuVi


Editor: Trứng muối

Phù Bích khẩn trương nói: "Từ Khanh, ngươi, sao ngươi lại tới đây..."

Từ Tri Yến ánh mắt u ám, khoảnh khắc hắn vọt vào, thần sắc là nôn nóng quan tâm, hiện giờ thu liễm lại, dần dần biến thành một đầm nước sâu, chỉ có thể từ con ngươi nhìn ra một chút gợn sóng, hắn cung kính mà trả lời: "Hồi điện hạ, vừa rồi ngang qua, nghe thấy thét chói tai từ trong tẩm điện phát ra, Từ mỗ sợ phượng thể điện bị bệnh, hoặc bị kẻ xấu làm hại, cho nên mới nhất thời mất lễ nghĩa, làm hỏng chuyện tốt của điện hạ."

Lúc hắn nói đến "Kẻ xấu", cố ý vô tình nhìn về phía Tống Minh Hi.

Phù Bích vội vàng nói: "Không phải, Từ Khanh, ngươi hiểu lầm rồi."

Nàng hung hăng trừng mắt Tống Minh Hi một cái, đối phương không thèm để ý hướng nàng cười cười, Phù Bích lại càng tức giận đến ngứa răng.

Nàng dùng cả tay và chân, từ trên người Tống Minh Hi bò lên, y quan đều không chỉnh tề, nhanh chóng tiến lên muốn cùng Từ Tri Yến giải thích.

Chính là trong mắt Từ Tri Yến không hề có nàng, chỉ cung kính hành lễ: "Điện hạ thân mình không có việc gì, Từ mỗ cáo từ."

"Ngươi, ngươi nghe ta giải thích." Phù Bích há miệng gấp gáp nói.

Từ Tri Yến đưa lưng về phía nàng, "Điện hạ, ngươi trước nhất không nên như vậy gọi ta."

Thân thể hắn đứng ngược sáng, Phù Bích không thấy rõ thần sắc hắn, chỉ cảm thấy tấm lưng kia tựa như cô đơn, giống như đám mây trắng trên bầu trời lúc này, bị gió thổi qua, liền rời đi rồi.

"Đều đi ra ngoài chờ!" Lúc Từ Tri Yến tiến vào liền có cung nhân đi theo phía sau, tất cả cũng đều thấy, Phù Bích quát lui bọn họ.

Trong điện không còn một bóng người, trở nên yên lặng như mới vừa rồi, trong lòng Phù Bích vừa mất mát vừa bối rối, quay đầu lại nhìn, Tống Minh Hi cũng đã đứng lên, đang ở sửa sang lại y phục.

Nàng chỉ có thể đem lửa giận phát tiết lên người Tống Minh Hi, "Ngươi về sau không được lại làm càn như thế!"

Tống Minh Hi dù bận rộn vẫn ung dung nói: "Điện hạ, tại hạ làm càn chuyện gì? Còn thỉnh điện hạ làm rõ."

Phù Bích sinh khí, có chút mất trí, nàng từ trước đến nay nhanh mồm dẻo miệng lại nói không ra một hai câu chỉ trích Tống Minh Hi, ngược lại bị trêu chọc: "Chẳng lẽ là, tại hạ khiến cho Từ đại nhân, hiểu nhầm trưởng công chúa điện hạ cùng tại hạ có tư tình, làm việc cẩu thả?"

Phù Bích nhấp môi, cắn chặt răng, ánh mắt hận không thể đem Tống Minh Hi thiên đao vạn quả: "Ngươi, không được, hồ ngôn loạn ngữ."

"Tại hạ nói sai rồi sao? Mong rằng trưởng công chúa điện hạ chỉ rõ." Tống Minh Hi hơi hơi nhếch môi: "Bất quá, tại hạ cùng với trưởng công chúa điện hạ cẩu việc cẩu thả, kì thật cũng không phải giả, chỉ là thời gian sớm hơn chút, có phải hay không?"

Phù Bích tay cầm thành quyền, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, "Ngươi đi ra ngoài!"

Tống Minh Hi nhẹ nhàng cười, "Tuân mệnh, tại hạ tự đi lãnh phạt, không làm điện hạ khó xử."

Phù Bích hừ nhẹ một tiếng, Tống Minh Hi thằng nhãi này, thật là làm nàng đau đầu.

Tống Minh Hi nói sẽ đi lãnh phạt, nhưng là trong cung cũng không có một cái quy củ cụ thể nào nói phải phạt như thế nào, quản sự lại sợ hắn tương lai được sủng ái, cũng không dám tính cho hắn tội mạo phạm chủ thượng, chỉ nhẹ nhàng phạt quỳ hai canh giờ, một ngày cơm, cùng ba ngày công.

Tống Minh Hi thuận theo quỳ, đi làm công, vẩy nước quét nhà rửa rau hắn đều làm, dĩ nhiên sẽ không an bài hắn đi quét tước phòng chủ nhân, chỉ an bài đi nhà kho cùng phòng hạ nhân quét tước.

Mệt mỏi cả một ngày, Tống Minh Hi trở về chỗ ở, vẫn như cũ là mấy người cùng ở, bất quá hoàn cảnh so Giáo Phường Tư khá hơn nhiều, mỗi người đều có giường riêng của mình, một gian phòng chỉ có bốn người ở.

Hắn bước vào phòng, liền nghe thấy có người đang dị nghị về chuyện hôm nay.

"Tống Minh Hi như thế nào được trưởng công chúa coi trọng?"

"Lúc trước chúng ta còn không biết hắn cũng được chọn."

"Hắn dùng cái thủ đoạn gi mê hoặc trưởng công chúa điện hạ?"

Tống Minh Hi dùng tau gõ cửa, cho thấy mình ở đây, lúc này những người đó mới nhìn về phía hắn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info