ZingTruyen.Com

[ EDIT-H] Thông phòng là người câm

❋ Chương 66 Bị vị hôn phu bắt gặp cùng nam sủng dây dưa bên nhau ( H )

AnhThuVi


Editor: Trứng muối

"Điện hạ." Tống Minh Hi nhắc nhở nói: "Tại hạ hiện giờ chật vật như thế, vẫn nên đổi thân y phục mới gặp người đi, nếu không sợ người khác hiểu lầm tại hạ cùng công chúa điện hạ quan hệ."

Phù Bích cắn răng, tiếng bước chân dồn đạp bên ngoài càng ngày càng gần, nàng sợ đến trường hợp khó có thể khống chế, lại hét lớn một tiếng: "Đều cấp bổn cung cút đi!"

Bước chân ngoài điện chợt dừng lại, không biết làm sao.

Tống Minh Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng của Phù Bích, nhoẻn miệng cười, lại bị mắng: "Không cho cười!"

Tay hắn cầm thành quyền, đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, "Tuân mệnh, điện hạ."

Tiếng "Điện hạ" này, kêu đến ái muội, lỗ tai Phù Bích nóng lên, một chân hướng ngực Tống Minh Hi đá, chân ngọc lại bị bắt được, bị Tống Minh Hi cách vớ khẽ vuốt ve.

Hắn rủ mi, vẻ mặt trân trọng, tựa như đang nhìn cái gì trân bảo, Phù Bích mắng hắn ngữ khí đều nhẹ đi vài phần, "Ngươi làm cái gì?"

"Mạo phạm điện hạ." Tống Minh Hi buông ra nàng, nhẹ giọng nói.

Lời xin lỗi lại nhanh chóng phun ra, Phù Bích vừa tức lại vừa không thể phát tác, chỉ quay lưng lại, nói: "Ngươi biết mạo phạm còn như vậy."

"Cầm lòng không được, khiến điện hạ chê cười."

"Mặc xong y phục liền cút đi cho bổn cung." Phù Bích bước nhanh vào bên trong, nàng nhớ rõ trong phòng có đồ dùng để hong khô y phục, chỉ là không nhớ rõ cung nữ để chỗ nào, vẫn là tựu mình tìm xem, không được để cho người khác vào đây.

Chính là nàng trăm triệu không nghĩ tới, sàn nhà trong điện bóng loáng, vớ nàng lại là tơ tằm, đi lại rất trơn, vừa lơ đãng đi nhanh không chú ý dưới chân, thân thể liền nhào về phía trước, trên đầu nàng lại đầy châu ngọc, nếu là ngã về phía trước, khó tránh khỏi trâm rơi xuống, đâm vào mắt nàng, hoặc là mặt đụng phải sàn nhà, bị trang sức trước mặt cộm, nghĩ lại liền thấy đau.

Cách mặt đất càng ngày càng gần, Phù Bích sợ hãi nhắm mắt, nhưng đợi mãi cảm giác đau đớn cũng không có ập đến, vòng eo nàng bị bàn tay to ôm lấy, thân thể ngã úp ra sau, sau đó ngực liền truyền đến một trận đau tức, nhưng còn tính mềm, chỉ là tức đến khó chịu.

Phù Bích mở mắt ra, phát hiện Tống Minh Hi mằm dưới thân mình, trang sức trân châu trên đầu nàng lắc lư ở trước mắt, mặt Tống Minh Hi cách mặt nàng gần như vậy, nàng có chút hoa mắt, đầu lại choáng váng, giãy giụa muốn đứng dậy.

Đôi tay nàng chống ở trên mặt đất, tự mình chống dậy, thân thể vừa mới nâng lên một chút, tay chống vào tà y phục chợt trượt, nàng lại ngã một cá thật mạnh lên người Tống Minh Hi.

"Tê a ——"

Trên mặt Phù Bích hoảng đến không được, cắn răng thử lại một lần, tay trực tiếp chống ở trên ngực Tống Minh Hi, lần này vẫn không dậy được, vì trên eo nàng bị một bàn tay giữ chặt.

"Ngươi, ngươi buông ta ra!" Phù Bích nói.

Tống Minh Hi mày nhíu lại, "Ta đau, chậm chút."

Phù Bích nhìn khuôn mặt trầm tĩnh yếu ớt của hắn, thầm nghĩ, hắn cũng là vì mình mới bị đau, liền nhất thời mềm lòng, duy trì tư thế như vậy.

Hô hấp bọn họ giao hòa, có thể cảm nhận được tiếng tim đập của nhau, thân thể Phù Bích có chút khẩn trương, giật giật, đụng phải hạ thể Tống Minh Hi, nàng kinh ngạc phát hiện vật vừa mới bắn qua kia của nam nhân lại ngạnh.

Tức đến không kìm được, Phù Bích nhịn không được, một chưởng đánh lên trước ngực Tống Minh Hi: "Tống! Minh! Hi! Ngươi lưu manh vô lại!"

Nàng há mồm thở dốc, lăn lộn nghiêng ngả muốn từ trên người Tống Minh Hi đứng lên, hô hấp khó khăn, tất chân bóng loáng đạp phải y phục, giãy giụa trong chốc lát.

"Kẽo kẹt ——"

Phù Bích vội vàng quay đầu lại nhìn, bộ dạng mình cùng Tống Minh Hi dây dưa ở bên nhau hiện giờ, rất dễ bị người hiểu lầm.

"Ai?!"

"Điện hạ có ổn không?"

Thanh âm nàng cùng thanh âm người tới đồng thời vang lên.

Đợi nàng thấy rõ người này, hận không thể nhanh chóng ngất đi, không để ý tới mọi người.

Người tới lại là người chỉ còn hai mươi ngày nữa cùng nàng thành thân Từ Tri Yến.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com